Chương 115: Ân, Thật là thơm!
Chương 115: Ân, Thật là thơm!Chương 115: Ân, Thật là thơm!
"Tốt! Tốt!"
Một tiếng nói thô lỗ truyền tới.
"A? Đây không phải thanh âm của Trần tướng quân sao?"
"Không thể nào? Trần tướng quân không phải đi giáo huấn những thương nhân kia hay sao? Làm sao còn theo bọn hắn kêu tốt."
"Các vị có phát hiện ra hay không, những người vừa đi thật giống như một người cũng không có trở về."
Mọi người lập tức nhìn chung quanh một chút, phát hiện rất nhiều ghế đều trống không.
Quỷ dị!
Chuyện này thật sự là quá quỷ dị!
Làm sao đi một người liền biến mất một người.
Vương công đại thần trong vườn chỉ cảm thấy từng trận âm phong, lông tơ dựng đứng.
Là ai náo loạn quỷ a?
Dàn nhạc và vũ công đã dừng lại từ lâu, hai mặt nhìn nhau, mà bên kia còn không ngừng truyền đến tiếng cổ vũ, nhiều người đi như vậy, bên kia chẳng những không có thu liễm, ngược lại tiếng gào càng lúc càng lớn.
Cái này mẹ nó thật sự là xấu hổ nha!
Quản sự thái giám cũng sốt ruột, đây là tình huống gì thế này?
Đang lúc hắn dự định tự mình đi xem có chuyện gì xảy ra thì một tiểu thái giám chạy tới, ghé vào lỗ tai hắn nói thầm mấy câu.
Hắn nghe được vẻ mặt tràn đầy sự chấn kinh, kinh ngạc nói: "Ngươi nói mấy người Trần tướng quân đều ngồi ở bên kia xem biểu diễn?"
Tiểu thái giám gật gật đầu.
Chuyện này. ...
Quản sự thái giám rất im lặng.
Vương Gia Bình đột nhiên hỏi: "Lý công công, tình huống bên kia là như thế nào?"
Lý công công khóc không ra nước mắt nói: "Ai u! Đại học sĩ, ngài hỏi ta vấn đề này, ta cũng không rõ lắm, ta chỉ biết mấy người Trần tướng quân đều ngồi ở bên kia rồi." Nói đến phần sau, hắn như sắp muốn khóc lên.
Vườn bên này lớn như thế, lại xinh đẹp như vậy, trước đó bên kia là địa phương dùng cho hạ nhân, mù lòa cũng sẽ không chọn bên kia a!
"Chắc là bị trúng tà."
Lại có một quan võ mày rậm mắt to, nói: "Ta đi xem một cái."
"Chờ ta, ta cũng đi."
Lại có một đợt võ tướng đi ra ngoài, nhưng lần này trên người bọn họ không phát ra chút tức giận nào, mà chỉ có sự hiếu kì.
"Thủ Kỹ, chúng ta cũng đi xem một cái đi."
Đám công tử ca ngồi ở phía sau, cũng nháy máy với nhau, lặng lẽ từ cửa hông chạy ra ngoài.
Chỉ một thoáng, bên này lại đi hơn nửa số người, một lát sau, bên kia hình như lại càng thêm náo nhiệt.
Trong vườn chỉ còn các quan văn kiên trì ở lại, cũng có chút không kìm nén được sự hiếu kì trong lòng, Thân Thì Hành hỏi: "Lý công công, bên kia biểu diễn cái gì?"
"Ta cũng không rõ lắm, đây không phải chúng ta an bài."
Lý công công lắc đầu dứt khoát.
Lễ bộ Thượng thư Vương Gia Bình lúc này cũng một mặt mờ mịt, tự nhiên cũng không có quan hệ với Lễ bộ.
Thành quốc công Chu Ứng Trinh đứng dậy, cũng không nhịn được nói: "Chỉ ngồi ở đây hỏi thì làm được cái gì, đi xem một chút chẳng phải sẽ biết hay sao."
Nói xong, hắn cùng một đám quốc công, bá tước đi ra ngoài cửa.
Thân Thì Hành cười khổ nói: "Vậy chúng ta cũng đi xem một chút đi."
Trong vườn lập tức chỉ còn lại dàn nhạc và vũ công.
Bọn ta mới là vương bài trong cung, bên kia đều là một chút học đồ còn chưa xuất sư a!
Kiêu ngạo và tự tôn bị phá thành mảnh nhỏ.
Nhưng mà còn có hai người so với bọn họ càng thêm phiền muộn.
Chính là Chu Lập Chi cùng Lưu Tẫn Mưu.
"Làm sao bây giờ?"
Lưu Tẫn Mưu nhìn bức họa "Nhạc hết người đi", mờ mịt hỏi Chu Lập Chi. Chu Lập Chỉ nhẹ nhàng thở dài, nói: "Qua bên kia vẽ tiếp."
Hai cái vườn cũng không cách nhau bao xa, đi mấy bước liền đến, đám người Thân Thì Hành vừa mới đi đến gần tường vây liền nghe được một trận tiếng gào nhịp nhàng.
"cởi!"
"Cởi!"
"Gởi!"
Rất có tiết tấu.
Cởi?
Thân Thì Hành, Vương Gia Bình liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng vuốt mồ hôi lạnh.
Đây chính là hoàng cung nha!
Các ngươi la như vậy được không.
Không khỏi bước nhanh đến xem.
Đi đến trước cổng chính, nhìn tràng cảnh bên trong, làm bọn hắn quá sợ hãi, giống như không thể tin được cặp mắt của mình.
Chỉ thấy đám quốc công bá tước và tướng quân ngồi xen kẽ chặt chế với những thương nhân thấp kém kia, thậm chí còn có thể nói là kể vai sát cánh, mà đám công tử ca Lý Thủ Kỹ thì trực tiếp ngồi xổm ở trước sân khấu, tất cả đều vui vẻ hòa thuận, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm trên sân khấu, cao giọng gào thét.
Chỉ thấy ngay phía trước bọn họ dựng một cái giá gỗ, trên giá gỗ treo một tấm vải trắng, đằng sau tấm vải trắng có một nữ tử dáng vẻ thướt tha mềm mại vừa khiêu vũ, vừa cởi.
Một cái yếm bay ra... .
Lập tức tất cả khàn giọng gào thét.
Rất nhiều quốc công bá tước đã có tuổi cũng biến thành già đây giở thói trẻ ngông cuồng*.
(*câu thơ trong bài thơ Giang thành tử - Đi săn ở Mật châu của Tô Đông Pha. )
"Trong hoàng cung, vậy mà xuất hiện biểu diễn thô tục bực này, còn ra thể thống gì."
Vương Gia Bình lúc này nổi giận nói.
Thái giám đứng cạnh vội vàng giải thích nói: "Đại học sĩ đừng trách, tiết muc này không cá auan hê với chúna †a biểu diễn ð đây ta nhị là hon họ tự mình chuẩn bị."
"Vậy ngươi vì sao không đi ngăn cản."
"Chúng ta vừa rồi đã phái người ngăn cản, thế nhưng ngài xem... ."
Lý công công chỉ đám Thành quốc công, này làm sao có thể ngăn cản al
Đột nhiên âm nhạc trở nên dồn dập.
Thân Thì Hành nhìn lên sân khấu, nói: "Tiếp tục nhìn kỹ rồi lại nói đi."
Chỉ thấy trên sân khấu có một nam tử thân hình cao lớn, tuấn tiếu đi đến bên cạnh tấm vải trắng, đầu tiên là hướng về phía khán giả thi lễ, sau đó một tay cầm lấy mép tấm vải trắng.
Mọi người nhao nhao mở to hai mắt, cái yếm đều đã vứt ra, nữ tử bên trong không phải là. .. Hắc hắc hắc. ...
Nam tử đột nhiên dùng sức kéo một phát, vải trắng lập tức rơi xuống.
HẠ -Ị"
Một trận tiếng kêu sợ hãi vang lên.
Chỉ thấy đằng sau tấm vải trắng rỗng tuếch.
Đàm người Thân Thì Hành, Vương Gia Bình không khỏi cũng trợn mắt há hốc mồm.
Người đâu?
Trong tích tắc, trong vườn lặng ngắt như tờ.
Qua một lát, đột nhiên có tiếng rít lên....
"A... Ngươi. .. Ngươi không phải chính là... ."
Mọi người theo tiếng rít nhìn sang, chỉ thấy một công tử ca chỉ vào một cung nữ đang bưng trà, mồm há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng ngỗng.
SAI"
"Ôi nha!"
Lại từng trận tiếng kêu sợ hãi vang lên.
Đám người Thân Thì Hành, Vương Gia Bình không nhìn thấy đoạn trước nên không rõ ràng cho lắm, lại nhìn về phía Lý công công, Lý công công cũng mờ mịt lắc đầu dứt khoát, hắn cũng vừa tới.
Từ Kế Vinh đứng dậy, chỉ vào cung nữ kia, trợn to hai mắt nói: "Ngươi không phải chính là nữ tử vừa rồi biểu diễn trên sân khấu a?"
Cuna nữ hưng trà kia na1#đna naùng cười môêt tiếng. Đám người Thân Thì Hành, Vương Gia Bình nhất thời cũng ngẩn ra, vừa rồi rõ ràng còn trên sân khấu cởi quần áo, làm sao chỉ qua một thoáng đã bưng trà xuất hiện trong đám người, xem như bay xuống, ngươi cũng phải mặc quần áo a!
"Đa tạ!"
Lúc này, nam tử trên sân khấu lại cúi người hành lễ.
Dưới đài lập tức bạo phát tiếng vỗ tay như sấm.
Đây mới là biểu diễn a!
Trong tiếng vỗ tay của mọi người, nam tử kia bất ngờ lại nhặt tấm vải trắng kia lên, bao bọc lấy giá gỗ cao trên sân khấu.
Nháy mắt, trong vườn lại lặng ngắt như tờ gắt gao nhìn chằm chằm tấm vải trắng kia.
Chỉ thấy tấm vải trắng đột nhiên chậm rãi dâng lên.
Không.
Hẳn là bị cái gì đó đẩy nhô lên.
Nhìn thân ảnh xem ra là một nữ tử dáng vẻ thướt tha mềm mại.
Nữ tử?
Cơ hồ là cùng lúc, mọi người đều nghiêng đầu nhìn về phía nào đó, trên mặt lại xuất hiện vẻ giật mình, cung nữ vừa rồi còn bưng trà đã biến mất.
Không phải là. ....
Mọi người cũng ngay lập tức quay đầu lại nhìn tấm vải trắng kia vẫn còn đang dâng lên.
Âm nhạc lại trở nên dồn dập lên.
Chỉ thấy người người đều nắm chặt hai tay, thần sắc dị thường khẩn trương.
Trải qua một lát, nam tử cao lớn lại kéo tấm vải trắng xuống, cung nữ chỉ vừa mới bưng trà kia lại đứng phía trên sân khấu nhẹ nhàng nhảy múa.
A, nhất định phải mặc quần áo.
Đây thật là quá kích thích!
Tiếng vỗ tay như sấm lần nữa vang lên.
Lúc này, có một đám thiếu nữ lên sân khấu, cùng "Cung nữ" kia nhẹ nhàng nhảy múa, âm nhạc cũng dần dần trở nên hòa hoãn. .. .
Thần kinh căng thẳng buông lỏng, nhất định phải uống một chén. Kết quả là... Một đám quốc công bá tước và một đám thương nhân nâng cốc ngôn hoan.
Một đám nội các đại thần Thân Thì Hành, Vương Gia Bình nhìn khung cảnh trước mắt mà trong lòng ngũ vị tạp trần, đây đều là thứ gì cùng cái gì al...
"Người đâu?"
Trương Thành cùng Trương Kình mới từ hậu cung đi ra, bước vào bên trong vườn hoa, phát hiện bên trong rỗng tuếch, không khỏi giật nảy cả mình.
Chẳng lẽ nhầm địa phương sao?
Nhìn hai bên một chút, không sai nha!
Là cãi vã sao?
Vừa vặn có mấy thái giám vội vàng chạy tới.
Trương Kình lập tức hỏi: "Người bên trong này đâu?"
Một thái giám có chút thở dốc nói: "Hồi đốc chủ, bọn họ đều ngồi tại sát vách, còn phân phó bọn tiểu nhân đi chuyển ghế."
"Sát vách?"
Trương Kình nhìn Trương Thành, không quá xác định hỏi: "Nội tướng, sát vách không phải là nơi của những thương nhân kia sao?"
Trương Thành gật đầu, nói: "Ta cũng không rõ ràng, mấy ngày gần đây ta đều rất bận rộn, bên kia vẫn luôn là Quách Đạm tự mình phụ trách."
"Lại là tiểu tử kia."
Trương Kình không khỏi nhíu mày.
Đột nhiên nghe sát vách lại truyền tới từng trận tiếng cổ vũ.
Hai người liếc mắt nhìn nhau. Trương Thành thở dài: "Đi thôi, chúng ta cũng qua xem một chút."
Đi đến vườn bên kia thì thấy mấy vị nội các đại thần như Thân Thì Hành vậy mà đứng ở trước cửa, đây là tình huống như thế nào, Trương Thành phụ trách việc này vội vàng đi tới, nói: "Ai u, Thân các lão, mấy vị đại học sĩ, làm sao lại đứng ở chỗ này?"
Thân Thì Hành cười khổ một tiếng, nghiêng người tránh ra.
Hai người Trương Thành và Trương Kình đến gần xem thử, lập tức bị dọa phất trần suýt nữa rơi xuống.
Bên trong không còn một chỗ trống nào có thể nhét thêm người, cho dù naườồi ở bên †rana muốn nhường chỗ: cñna không ra đc Yunga auanh chắn chật như nêm cối, dù sao vườn này cũng nhỏ nha, hơn nữa mọi người xem dị thường tập trung, căn bản không quan tâm được xung quanh là ai, chỉ có thể trách buổi biểu diễn này quá lôi cuốn.
Có lẽ từ khi Minh triều khai quốc đến nay, đây là lần đầu tiên các giai tầng sĩ nông công thương chung đụng hòa hợp như thế.
"Quách Đạm đâu?"
Trương Thành đột nhiên hét lên.
Lý công công nói: "Nô gia cũng một mực không nhìn thấy Quách Đạm."
"Vậy còn không mau đi tìm." Trương Thành quát lên.
Trương Thành không thể không quát lên, nếu nói chuyện với âm lượng bình thường thì căn bản sẽ không nghe được, bên trong quá ồn.
Đúng lúc này, một tiểu thái giám nói: "Nội tướng, tiểu nhân vừa rồi hình như nhìn thấy Quách Đạm ở bên kia nằm trên võng ngủ."
Ngủ?
Trương Thành vẻ mặt lập tức âm trầm, nói: "Còn không mau mang ta qua đó."
Người này ngủ vẫn ở tương đối xa, đi một hồi lâu mới đi vào trong một góc yên lặng thì thấy một chiếc võng được mắc ở giữa hai cây đại thụ, bên cạnh còn có một cung nữ cầm một cái quạt ba tiêu nhẹ nhàng quạt.
"Thật đúng là biết hưởng thụ a!"
Trương Thành càng nổi trận lôi đình, xông lên phía trước, la lớn: "Quách Đạm."
HAI"
Quách Đạm đột nhiên bật dậy, hình như quên chính mình đang nằm trên võng, suýt chút nữa thì ngã xuống, rung lên mấy lần rồi mới đứng vững, xoa xoa con mắt, nói: "Kết thúc rồi? Ai u! Rốt cục có thể trở về nhà." Hắn mơ mơ màng màng xuống võng, đột nhiên giật mình,"Nội tướng? Đốc chủ? Hai vị tới khi nào?"
Hắn ngơ ngác nhìn Trương Thành và Trương Kình.
"Ngươi thật đúng là ngủ được a!" Trương Thành hừ một tiếng, lại chỉ vào Quách Đạm nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi an bài ở bên kia đều là biểu diễn cái gì?"
Quách Đạm vẫn còn buồn ngủ, gãi đầu, ngáp một cái nói: "Ta chỉ là tùy tiện an bài mấy tiết mục ảo thuật mà thôi!"