Chương 114: Một đi không trở lại
Chương 114: Một đi không trở lạiChương 114: Một đi không trở lại
Một tiểu nha thương vậy mà ngay trước mặt cả triều văn võ phát ngôn bừa bãi, mấu chốt người này còn có thể toàn thân trở ra.
Đây quả thực chính là kỳ tích a!
Nhưng cái kỳ tích này sau lưng lại ẩn giấu tranh đấu kịch liệt trong triều đình.
Nếu không phải có Thân Thì Hành cầm đầu nội các đại thần âm thầm tương trợ, chỉ sợ Quách Đạm sớm đã bị bắt lại, làm sao có thể toàn thân trở ra, bây giờ thế nhưng là một xã hội phân chia giai cấp vô cùng nghiêm ngặt.
Nhưng cho dù như thế, đối với ngôn quan cũng thật sự là vô cùng mất mặt.
Cãi nhau chính là chuyên nghiệp của bọn hắn, cho dù có người âm thầm tương trợ thì bọn hắn cũng không nên bị một tiểu nha thương đỗi cho á khẩu không trả lời được, thật sự là không có mặt mũi nào gặp các Giang Đông phụ lão* a!
Khương Ứng Lân và một đám ngôn quan Ngự sử nổi giận đùng đùng rời đi.
Đương nhiên, lửa giận trong mắt bọn họ cũng nói cho mấy người Thân Thì Hành rằng, việc này tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian.
Thân Thì Hành vẻ mặt không hề cảm xúc, lúc trước hắn đã ẩn nhẫn ba năm, nhưng ngôn quan được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, còn cho hắn thành đồng đảng của Trương Cư Chính, vì vậy hắn không có ý định nhịn xuống nữa, cũng không còn tiếp tục hi vọng xa vời bắt tay giảng hòa cùng ngôn quan, vì vậy trong lòng của Thân Thì Hành thật ra là đang cười trên nỗi đau của người khác, chỉ là do thân phận hạn chế nên không biểu hiện ra ngoài mà thôi, còn vuốt râu cảm khái nói: "Thật không ngờ kẻ này tuổi còn trẻ, lại có can đảm như vậy, thật sự khiến người khác cảm thấy kinh ngạc a!"
Một người trẻ tuổi phía sau hắn nhỏ giọng nói: "Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế ngược lại cho rằng can đảm của người này chỉ thứ yếu, chủ yếu là tài tư mẫn tiệp, giỏi về đầu cơ trục lợi."
Thân Thì Hành quay đầu nhìn lại, hỏi: "Khác nhi, cớ gì con nói ra lời ấy?"
Người tuổi trẻ kia nói: "Hắn có thể đứng ở đây, hoàn toàn dựa vào bệ Thân Thì Hành hơi nhíu mày, đột nhiên cười gật đầu nói: "Thì ra là thế." Dừng một chút, hắn lại nói: "Nhưng như thế xem ra, kẻ này thật đúng là không đơn giản a!"
Người tuổi trẻ kia thoáng gật đầu.
Những người còn lại cũng đều vì việc này nghị luận ầm ï, nhưng bọn hắn càng nhiều hơn cho rằng, Quách Đạm chính là tân tấn đại hồng nhân bên cạnh Hoàng đế, nếu không phải như thế, sao Quách Đạm dám phách lối như vậy.
"Ơ! Quách Đạm, ngươi vừa rồi thật sự là uy phong nha!"
Quách Đạm vừa đi qua chỗ rẽ, liền nghe được một tiếng cười, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Trương Thành cùng một thái giám có niên kỷ nhỏ hơn một chút đang đứng dưới một cây đại thụ.
Hắn vội vàng đi tới, chắp tay thi lễ, lại nói: "Để nội tướng chê cười rồi, việc này sẽ không liên lụy tới nội tướng chứ."
"Nói gì vậy." Trương Thành vội nói: "Việc này với ta cũng không hề có quan hệ." Nói xong, Trương Thành lại đưa tay hướng thái giám bên cạnh,nói: "Còn không mau chào đốc chủ."
Đốc chủ? Đông xưởng đại lão bản sao? Quách Đạm vội vàng thi lễ, nói: "Thảo nhân Quách Đạm tham kiến đốc chủ."
Trương Kình cười như không cười nói: "Thật sự là hậu sinh khả uý nha!"
Quách Đạm kinh sợ nói: "Xin đốc chủ thứ lỗi, kỳ thật thảo dân cũng chỉ nhất thời đầu óc phát sốt, trong lòng bây giờ đang hối hận phát điên!"
"Thật sao?"
Trương Kình nghiêng mắt nhìn Quách Đạm, sau đó hướng Trương Thành nói: "Nội tướng, hai người trò chuyện đi, ta đi bên kia xem trước."
Nói xong, hắn trực tiếp rời đi.
Trương Thành hướng Quách Đạm cười nói: "Cái tổ ong vò vẽ này ngươi thật đúng là càng đâm càng nhiều, ngươi tự giải quyết cho tốt nha! A, ngày khác ta sẽ đưa tổ phổ của Khương Ứng Lân cho ngươi, này... Thật sự là không ngờ tới tiểu tử ngươi thật đúng là dám mắng ngôn quan, ta xem như phục ngươi." Nói xong, Trương Thành lại hướng Trương Kình nói: "Đốc chủ, chờ ta một lát."
Vào giờ phút này, hắn cũng không nên trò chuyện nhiều cùng Quách Đạm. nghĩ, nếu ngươi đưa tổ phổ tới, lần sau ta liền thật sự dám mắng tổ tông mười tám đời của hắn, tóm lại, nếu ai dám đỗi Hoàng đế, ta liền đỗi người đó.
Quách Đạm cũng không phải là loại người dễ xúc động, hắn đến Minh triều cũng được một thời gian, trước đó cũng thường xuyên bị người khác chế giễu, nhưng hắn chưa từng tính toán, lúc này hắn không phải là nhịn không nổi nữa, mà hắn đang nắm bắt tất cả các cơ hội, gắt gao ôm lấy cái chân mập của Vạn Lịch, giống như lời nói của Trương Thành, Quách Đạm đã đắc tội Trương Kình thì cho dù đắc tội thêm một đám người nữa cũng không có gì khác nhau, dù sao cái mạng nhỏ của hắn cũng chỉ có một, mà trước mắt có thể bảo vệ Quách Đạm chỉ có Vạn Lịch, vì vậy đạo đức lễ nghỉ tôn tỉ cái gì, hắn hết thảy đều không quan tâm, trong mắt Quách Đạm cũng chỉ có Vạn Lịch.
"Đạm Đạm!"
Chợt nghe được một tiếng gọi lớn.
Quách Đạm nhìn sang thì thấy tên ngu xuẩn Từ Kế Vinh đang nhún nhảy chạy tới.
"Đạm Đạm, ngươi thật đúng là may mắn, may mắn ta tới kịp, bằng không, vừa rồi ngươi khó mà giữ được mạng nhỏ."
"Là sao?"
"Kinh thành song ngu."
Loại phương thức thôi miên tẩy não này, Quách Đạm cũng sắp phải tin tưởng.
Từ Kế Vinh lại gãi cằm, hơi vểnh mặt lên, như có điều suy nghĩ nói: "Đạm Đạm, không nói gạt ngươi, nếu không có chuyện hôm nay, ta còn thực sự không phát hiện ra, thì ra kinh thành song ngu chúng ta có uy lực lớn như vậy, liền cả triều văn võ cũng không làm gì được chúng ta, nếu không, chúng ta xuất quan đi đánh người Mông Cổ, bắt vài Tiểu vương gia của Mông Cổ trở về, được không?"
Nói đến phần sau, vẻ mặt hắn vô cùng kích động.
Gia hỏa này là muốn tự sát đi, ta quyết không thể bị hắn liên lụy. Quách Đạm đột nhiên gật gù đắc ý hát nói: "Năm mươi sáu dân tộc, năm mươi sáu đóa hoa, năm mươi sáu huynh đệ tỷ muội là một nhà... Lạp lạp lạp á!"
Từ Kế Vinh vẻ mặt kinh ngạc nhìn Quách Đạm, trải qua hồi lâu, hắn mới hỏi: "Đạm Đạm, đây là từ khúc gì? Nghe thấy cũng thật thú vị a." Đúng lúc này thì nghe thấy cách đó không xa truyền đến một tiếng gào: "Từ Kế Vinh, ngươi đứng ở đó làm gì, đó chính địa phương đợi lệnh của hạ nhân."
Quách Đạm ngẩng đầu nhìn sang thì thấy Lý Thủ Kỹ cùng một đám bá tước thế hệ thứ N, đang bày ra vẻ mặt khinh miệt nhìn sang bên này.
Lại nghe thấy một người trong đó nói: "Khấu gia nữ tế, ta thấy ngươi rất thích hợp với nơi này, sao không tịnh thân vào cung đi."
"Nói có lý."
"Ha ha.. ."
Đối mặt với sự chế giễu của bọn họ, Quách Đạm ngược lại cực kì thờ ơ, còn mỉm cười về phía bọn họ, đi đỗi bọn họ, lại không thể thu được phương tâm của Vạn Lịch mà sẽ chỉ dựng lên càng nhiều địch nhân.
Ngược lại Từ Kế Vinh có chút nhịn không được, hét lên: "Ta tại đứng ở đây, cùng các ngươi ----."
Nói được một nửa, Từ Kế Vinh đột nhiên đem quay đầu về phía Quách Đạm, rất chột dạ nói: "Đạm Đạm, ngươi mau nhìn bên kia, có phải gia gia ta đang ám chỉ ta đi qua hay không?"
"Có lẽ vậy."
Quách Đạm không chút do dự gật đầu.
Cái gật đầu này không phải là đang lừa dối Từ Kế Vinh, bởi vì gương mặt của Từ Mộng Dương đã âm trầm đến tình trạng gần xuống mồ.
Lúc này, Từ Mộng Dương cũng không muốn Từ Kế Vinh đứng chung một chỗ với Quách Đạm.
"Vậy ta phải đi qua đó." Từ Kế Vinh lại nhỏ giọng nói: "Đợi chút nữa ta lại tới tìm ngươi."
Nói xong, hắn liền hấp tấp chạy đi, "Gia gia" "Gia gia", kêu rất thân ngọt.
Đợi sau khi toàn bộ vương công đại thần đi qua, Quách Đạm lại trở về khu quảng cáo, hắn trực tiếp đi đến bên cạnh một văn lại đang ngồi bên đường, hỏi: "Đều ghi lại hết chưa?"
Văn lại thấy là Quách Đạm, nói: "Tất cả đều đã ghi lại."
Nói xong, liền đưa một trang giấy cho Quách Đạm.
Quách Đạm cầm tờ giấy nhìn một chút, thấy phía trên viết chính là những lời khen ngợi của vương công đại thần đối với từng loại bánh ngọt và mứt hoa quả. nhất thiên hạ hiện nay, Quách Đạm làm sao có thể bỏ qua, dù sao bây giờ cũng không có bản quyền.
Đột nhiên nghe thấy phía trước truyền đến một trận tiếng bước chân, hình như lại sắp có một làn sóng lớn người đang đi đến.
Quách Đạm đưa mắt nhìn lại thì thấy ba thái giám dắt một đám kim heo, không, dẫn một đám kim chủ đi đến. Sự hưng phấn của bọn hắn cũng đã qua, bây giờ đều cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, rất nhiều người còn đang dìu dắt nhau, tập tễnh bước đi, bọn hắn tuổi tác cũng không nhỏ, có thể kiên trì nổi đã rất tốt.
"Thật sự là bị tội a!" Quách Đạm không khỏi cảm khái nói.
Nhưng hắn còn chưa dứt lời đã thấy những đại phú thương này như đột nhiên phát điên, từng người đều trở nên tinh thần phấn chấn.
"Làm sao. .. Làm sao còn chồng chất nhiều như vậy tại nơi này, chẳng lẽ những thứ này đều không có người ăn?"
Chu Ký đông chủ nhìn thấy bánh ngọt của mình vẫn chất đống ở đây, không khỏi cảm thấy rất lo lắng hướng một cung nữ bên cạnh hỏi.
Cung nữ hồi đáp: "Lúc trước đều đã bị ăn sạch, đây đã là lần thứ ba mang lên."
"Thật sao? Kia... Vậy ngươi có nói cho các quan viên rằng đây đều là Chu Ký bánh ngọt hay không?"
Cung nữ rất im lặng nói: "Việc này đâu cần phải nói, các đại nhân cũng biết, ở đây không phải đều viết sao."
Chu trù đông chủ lúc này mới phát hiện có một bảng hiệu khá lớn thiếp bằng giấy đứng ở bên cạnh, sững sờ hồi lâu, rồi đột nhiên cười lên ha hả.
Chỉ một thoáng sau, toàn bộ khu quảng cáo vang lên những tiếng cười điên cuồng.
Thái giám, cung nữ đứng đấy trên mặt đều hiện lên đầy vẻ khinh bỉ, đây là những người nào nha!
"Thương nhân a!"
Quách Đạm yên lặng chảy mồ hôi lạnh.
Màn đêm dần dần buông xuống, bên trong vườn hoa phủ đầy các bó đuốc khiến vườn hoa trở lên sáng trưng, đặc biệt là những biển quảng cáo ở khắp mọi nơi, dưới ánh lửa chúng giống như lóe ra ngân quang, tựa như một đống bạc trắng bóng. Trong bữa tiệc này, nhất định phải tối đa cài cắm tới từ các tửu lâu khác biệt.
Đại thần ngược lại không để ý, đặc biệt là quan võ, nhìn thấy có rượu, trực tiếp liền mở ra uống.
Bởi vì đám Khương Ứng Lân vắng mặt nên làm cho yến hội ít đi một chút đối chọi gay gắt, nhiều hơn một tia hài hòa, vương công đại thần bắt đầu sôi nổi nói chuyện với nhau, mặc dù hôm nay chính là đại điển sắc phong Hoàng quý phi, nhưng tất cả mọi người đều rất có ăn ý không đề cập tới chuyện này.
Thời điểm bữa tiệc bắt đầu náo nhiệt, những ca kỹ, vũ công cũng bắt đầu ra trận, sau khi tiếng đàn vang lên, hơn mười vũ công nhẹ nhàng nhảy múa.
Vương công đại thần xem cũng như sỉ như say, trò chuyện với nhau khen không dứt miệng!
"Thành quốc công sao không cho Lập Chỉ tới đây ngồi một chút?"
Từ Mộng Dương đột nhiên nói với một người ngồi bên cạnh.
Người này chính là Thành quốc công Chu Ứng Trinh, cũng chính là Chu Lập Chỉ phụ thân.
Chu Ứng Trinh chỉ là thoáng quay đầu liếc nhìn Chu Lập Chỉ đang ngồi ở trong góc vẽ tranh , khẽ nói: "Tới đây làm gì, gia hoả không có tiền đồ."
Kỳ thật Chu Lập Chi cũng không phải hoàn toàn vì Xuân cung họa mà bị đuổi ra khỏi nhà, đây chẳng qua là dây dẫn nổ, chủ yếu vẫn do Chu gia là võ tướng thế gia, nhưng dáng dấp Chu Lập Chi giống như nữ nhân, lại còn sợ nữ nhân, dẫn đến Chu Ứng Trinh càng ngày càng chán ghét Chu Lập Chi, cảm thấy nhi tử này làm nhục môn phong, làm mất mặt hắn.
Từ Mộng Dương lại cười ha hả nói: "Có thể lão phu thấy, Lập Chi cực kỳ giống ngươi, nhất là cái tính nết cực kỳ cố chấp a."
Chu Ứng Trinh xấu hổ cười một tiếng, tính tình này thật đúng là phi thường giống, Chu Lập Chỉ bị đuổi ra khỏi nhà, thà rằng chết đói ngoài đường, cũng tuyệt đối không trở về, dù gặp phải cũng tuyệt đối không gọi một tiếng cha, giống như gặp người qua đường, nâng chén nói: "Ta kính Hưng An bá một chén."
Từ Mộng Dương bất đắc dĩ lắc đầu.
Đột nhiên, sát vách truyền đến tiếng khen như sấm rần, trực tiếp đánh gãy tiếng nhạc bên này.
Khiến các vũ công cũng lập tức ngừng lại.
Kỳ thật hai cái vườn cách nhau có chút xa, không có khả năng ngay tại có loa để tăng âm lượng, mà là hiện trường tấu nhạc, chỉ cần một chút xíu tạp âm là có thể ảnh hưởng đến bên này, hơn nữa mấu chốt nhất vẫn là bọn hắn không thể ngờ rằng sẽ xuất hiện loại tình huống này bởi đây chính là hoàng cung, dẫn đến bọn hắn đều bị bất ngờ đến đơ người.
Một tướng quân có râu quai nón hét lên: "Là ai ở sát vách ồn ào?"
Một thái giám ngượng ngùng nói: "Chính là những khách quý đặc biệt."
"Khách quý đặc biệt?"
Râu quai nón ngẩn người, nhất thời không nhớ ra.
Chỉ nghe đằng sau có người cao giọng hô: "Khách quý đặc biệt gì chứ, không phải chỉ là một đám tỉ tiện thương nhân thôi sao."
Chính là Lý Thủ Kỹ.
Râu quai nón tướng quân nghe được hai từ thương nhân, vẻ mặt lập tức giận dữ.
Lại nghe thấy một người nói: “Trần bá bá đừng nên sốt ruột, tiểu chất đi giúp ngài giáo huấn bọn hắn."
Từ Kế Vinh đứng dậy nhanh như chớp chạy ra ngoài.
"Tiểu tử ngu ngốc này."
Từ Mộng Dương vừa nâng tay lên, bảo bối tôn tử của hắn đã chạy không còn hình bóng, tranh thủ thời gian hướng một thái giám nháy mắt.
Thái giám kia ngầm hiểu, lập tức sai người đi qua bên kia căn dặn một phen.
Rất nhanh, bên kia liền an tĩnh lại.
Bên này lại bắt đầu ca múa mừng cảnh thái bình.
Đột nhiên, lại có tiếng gào, tiếng vỗ tay vang như sấm rền.
Bên này lại ngừng lại.
Cái này ai cũng không chịu được.
Vương công đại thần đều lộ ra biểu lộ phi thường khó chịu, hào hứng giảm hết.
"Bạt"
Râu quai nón tướng quân vỗ bàn đứng dậy, nổi giận đùng đùng nói: "Con mẹ bọn trộm này, lão tử tự mình đi qua nhìn một chút."
"Trần huynh, ta đi cùng ngươi."
Chỉ thấy hai ba quan võ, đứng dậy, mang theo một thân mùi rượu, giận Trước kia sao không phát hiện ra tiểu tử kia thích gây chuyện như thế. Từ Mộng Dương âm thầm thở dài.
Sau đó. .. Sau đó bọn hắn rốt cuộc không trở về.
Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, chí ít bên kia không tiếp tục ồn ào, bên này lại bắt đầu tấu nhạc khiêu vũ, nhưng một lát sau, bên kia lại truyền tới tiếng vỗ tay, tiếng khen càng thêm càng thêm nhiệt liệt, đều đã không phải đánh gãy nữa, mà trực tiếp che lại toàn bộ âm nhạc bên này.
Vũ khúc này thật tâm không có cách nào xem tiếp nữa!
Kết quả là, lại có một đám võ tướng xông ra ngoài, sau đó... Liền không có sau đó.
(*) "Vô nhan kiến Giang Đông phụ lão” hay không có mặt mũi nào gặp các Giang Đông phụ lão, dùng để ví với việc người vì xấu hổ hoặc vì thất bại mà không có mặt mũi nào gặp người khác. Giang Đông, chỉ phía đông của Ô Giang. Điển cố này liên quan đến Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ. Câu nói có xuất xứ từ trong Sử kí - Hạng Vũ bản kỉ của Tư Mã Thiên thời Tây Hán: