Chương 134: Không phải đã nói là đại hội phê phán sao?
Chương 134: Không phải đã nói là đại hội phê phán sao?Chương 134: Không phải đã nói là đại hội phê phán sao?
Hoàng thành.
Lúc này chính là vào thời gian thả nha.
"Tôn chủ sự, xin dừng bước."
Hình bộ chủ sự Tôn Như Pháp quay đầu nhìn lại thì thấy Khương Ứng Lân đuổi theo, thế là dừng bước, chắp tay nói: "Khương cấp sự."
Khương Ứng Lân thi lễ đáp lại, rồi vội vàng hỏi: "Ta nghe nói vụ án liên quan tới tập họa đến nay còn chưa tra ra."
Tôn Như Pháp hơi trầm mặc, sau đó gật gật đầu, khuôn mặt lộ vẻ xấu hổ.
Khương Ứng Lân hoài nghỉ nói: "Sợ là trong đó còn có nguyên nhân khác đi. Ta nghe nói hôm qua Hình bộ chỉ phái người đến Đan Dâm Khách nhìn qua một chút, ngay cả một công tượng cũng không mang về thẩm vấn, điều tra như thế thì làm sao ra được kết quả."
Tôn Như Pháp thở dài: "Không dối gạt Khương cấp sự, hôm qua ta đã từng nâng lên đề nghị cùng loại, nhưng cũng tiếc là phía trên tuyệt không tiếp thu, còn nói Quách Đạm chính là người cáo trạng, mà không phải bị cáo, nếu như bắt công tượng về thẩm vấn, người bên ngoài sẽ nói Hình bộ lạm dụng tư hình, dùng công mưu tư."
Khương Ứng Lân nói: "Cái gì lạm dụng tư hình, dùng công mưu tư, trước kia Hình bộ chẳng lẽ cũng không phải tra án như thế?"
"Ta vừa rồi còn tranh luận việc này với quan trên, nhưng... ." Tôn Như Pháp lại lắc đầu thở dài, tiếp tục nói: "Nhưng bọn hắn ngược lại lại trách ta trước đó không có bất cứ chứng cớ gì luôn mồm nói muốn bắt Quách Đạm hỏi tội, từ đó mới đưa Hình bộ bây giờ vào thế bó tay bó chân, dù sao T¡ Lễ Giám cùng Đông đang nhìn chằm chằm việc này."
Qua một lát, Khương Ứng Lân nhắm mắt thở dài, nói: "Viêc này đích xác là khuyết điểm của ta, nếu như lúc ấy ta tự tra ra trước thì cũng sẽ không bị rơi vào miệng lưỡi của người như bây giờ."
Lúc trước bọn hắn đều cầm nỉ cô hệ liệt, yêu cầu triều đình hỏi tội Quách Đạm, mà không có bất kỳ cái gì để kiểm chứng, vô tri vô giác cho rằng Quách Đạm dùng việc này để khiêu khích bọn hắn, bởi vì trước đó Quách Đạm đã treo lên biển hiệu Đan Dâm Khách, bây giờ chuyện này lại bị đảo ngược hoàn toàn, Quách Đạm vậy mà kiên quyết phủ nhận, đồng thời còn báo quan. Bây giờ, những người phía trên kia lợi dụng việc này làm cái cớ đùn đẩy trách nhiệm cho bọn hắn, chính là ngôn quan các ngươi lúc sự điều tra, thì tất cả mọi người đều sợ ném chuột vỡ bình.
Mặc dù đây chỉ là lấy cớ, nhưng bọn hắn thật sự là có chút sợ ném chuột vỡ bình, bởi vì bọn hắn biết rõ Hoàng đế phái Cẩm Y Vệ cũng tham dự điều tra vụ án này, cho nên trong lòng đương nhiên đã có tính toán, vụ án này không thể tiếp tục tra tiếp, bọn hắn muốn tra ra cái gì, Cẩm Y Vệ cũng sẽ tra càng triệt để hơn, người dính líu trong đó rất rộng, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mấu chốt không cần thiết vì một nha thương cá chết lưới rách.
Phía trên đều lựa chọn qua loa cho xong, phái này của Khương Ứng Lân cũng không thể tránh được.
Trong dân gian, dư luận cũng dần dần phát sinh chuyển biến, Quách Đạm vậy mà chủ động đi báo quan, mà theo động tác của quan phủ đến xem thì trên cơ bản là bài trừ Quách Đạm có tội, nhưng chuyển biến này cũng không phải phi thường lớn, dù sao dư luận cũng do người đọc sách khống chế, mà Quách Đạm lại đắc tội người đọc sách, bọn hắn liền không nói việc này, chỉ dẫn hướng dư luận vào họa triển được tổ chức mấy ngày sau, đây cũng là cơ hội cuối cùng của bọn hắn.
Bởi như vậy mà họa triển được vạn chúng chú mục.
Mặc dù chỉ cần chờ đợi mấy ngày, nhưng đối với sĩ lâm thì lại là một loại dày vò, bọn hắn bức thiết muốn cứu lấy danh dự của người đọc sách.
Nhưng chuyện nên tới cuối cùng sẽ tới, hôm nay chính là ngày tổ chức họa triển, một ngày mùa hè nắng chói chang, ông trời muốn không tốt cũng khó khăn, càng thêm khó có được là, còn có một minh quân chỉ quang phổ chiếu, Vạn Lịch coi trọng nghĩa khí trực tiếp cho đại thần nghỉ một ngày, các ngươi thỏa thích đi náo, đừng làm phiền ta là được.
Lệnh cấm đi lại ban đêm vừa mới được giải trừ không lâu, hẻm nhỏ bên ngoài Đan Dâm Khách đã có đám đông nhốn nháo, thuần một sắc đều là thư sinh, sĩ tử, có thể thấy được bọn hắn có bao nhiêu sốt ruột.
Nhưng sau khi bọn hắn đến đây cũng không có vội vã đi tìm Quách Đạm tính sổ sách, mà đứng ở phía ngoài con hẻm kiên nhẫn chờ đợi.
Nhiệm vụ của bọn hắn hôm nay chỉ là hò hét trợ uy.
Lại qua một hồi, chỉ thấy không ít xe ngựa, cỗ kiệu lục tục ngo ngoe đi tới nơi này.
Từng trưởng giả râu tóc bạc trắng từ trong xe ngựa hoặc cỗ kiệu bước xuống, chính là đám người Thân Thì Hành, Vương Gia Bình, có thể tiến vào nội các tuyệt đối đều là đại học sĩ học thức uyên thâm, ngoài ra, còn có không ít sĩ phu, đại học sĩ, những người này tuyệt đối có thể tính là Thái Những thư sinh, sĩ tử kia cùng nhau hành lễ với bọn hắn, thần sắc vô cùng cung kính.
Thanh thế phi thường to lớn, giống như lại trở về thời đại bách gia chư tử*.
Khương Ứng Lân đứng ở phía sau nhìn thấy có nhiều sĩ tử, thư sinh đến như thế, không khỏi mỉm cười, hắn vẫn còn có chút lo lắng mấy người Thân Thì Hành sẽ âm thầm tương trợ Quách Đạm. Bây giờ có nhiều sĩ tử, thư sinh ở đây như vậy, hắn tin tưởng mấy người Thân Thì Hành cũng sẽ không vì một nha thương mà cùng thiên hạ người đọc sách là địch.
Đợi đến khi những người này đều xuống xe chào hỏi lẫn nhau, bọn hắn mới theo tôn tỉ trật tự đi vào con hẻm nhỏ.
Đi đầu là mấy người Thân Thì Hành trò chuyện vui vẻ, hoàn toàn nhìn không ra bọn hắn đang suy nghĩ gì, dù sao đã đến tuổi tác này, lòng dạ sớm đã sâu không thấy đáy.
Đi được hơn mười bước, bọn hắn đột nhiên phát hiện trước cửa Đan Dâm Khách có hai người đang đứng, một chủ một tớ, chính là Quách Đạm cùng Khấu Nghĩa.
Chu Lập Chi đương nhiên sẽ không tới đây, nhiều người như vậy, hắn chắc chắn sẽ ngạt thở mà chết. Từ Kế Vinh ngược lại rất muốn đến, đáng tiếc đêm qua không để ý, bị Từ Mông Dương bắt trói mang trở về, đến bây giờ vẫn còn bị nhốt trong từ đường.
Mà không thương nhân nào dám lẫn vào, chỉ muốn trốn xa chừng nào tốt chừng đó, hoặc ở nhà cầu nguyện, hoặc lên miếu thắp hương, khẩn cầu Thần Linh, Phật Tổ phù hộ Quách Đạm, đây là chuyện duy nhất bọn hắn dám làm vì Quách Đạm.
Vương Gia Bình thấy đối phương chỉ có hai người, dư quang liếc về phía sau thoáng nhìn, đen nghịt một mảnh, cực kỳ không cân xứng, chỉ cảm thấy người đọc sách huy động nhân lực quá nhiều, không khỏi lộ vẻ xấu hổ.
Mà Khấu Nghĩa thấy đối phương nhiều người như vậy, không khỏi bị dọa đến hai chân phát run,"Cô gia, có muốn gọi thêm mấy người nữa đến đây hay không?"
"Sợ cái gì, những thư sinh này đều là hổ giấy mà thôi." Quách Đạm trong mắt lóe lên một tia khinh thường, nói: "Ngươi yên tâm, nếu như tới đây là một đám vũ phu sẽ đánh người, ta chắc chắn chạy nhanh hơn ngươi."
Một lát sau, Quách Đạm bước nhanh tiến lên đón, khom mình hành lễ nói: "Thảo dân Quách Đạm tham kiến Thủ phụ đại nhân. .. ."
Không chờ hắn nói xong, sau lưng Thân Thì Hành có một người không quỳ xuống."
Những thư sinh phía sau lập tức mong mỏi.
Thật đúng là đừng nói, đây cũng đánh Quách Đạm trở tay không kịp, tại phương diện lễ nghi, hắn không có biện pháp tránh thoát, bây giờ phía sau Thân Thì Hành có mấy trăm sĩ tử, thư sinh, nếu phải quỳ xuống, thật đúng là mất mặt mất đại phát a.
Nhưng hắn đến cùng là một thương nhân địa vị thấp kém, gặp đương triều Thủ phụ thì nhất định phải quỳ, việc này hợp tình hợp lý.
"Những thứ này thì miễn đi!" Vương Gia Bình đột nhiên mở miệng nói. Hắn mặc dù cũng không thích Quách Đạm, một tên mười phần gian thương, nhưng hắn cảm thấy việc này khó tránh khỏi có chút khinh người quá đáng.
Quách Đạm lúc này thở ra một hơi, mười phần cảm kích liếc mắt nhìn Vương Gia Bình.
Vương Gia Bình mặt không hề cảm xúc, hắn làm người chính trực, một là một, hai là hai, đợi chút nữa nếu như thật sự nhìn thấy một chút bất nhã ở họa triển thì hắn chắc chắn sẽ không nể mặt.
Lông mày Thân Thì Hành đột nhiên trầm xuống, ra vẻ không biết, rất có uy nghiêm nói: "Ngươi chính là Quách Đạm?"
"Đúng thế." Quách Đạm kinh sợ gật đầu.
Thân Thì Hành khẽ nói: "Ngươi miệng còn hôi sữa, học thức nông cạn, lại tự cao tự đại, náo ra nhiều thị thị phi phi như vậy, thật sự là không biết trời cao đất rộng."
Những thư sinh kia nghe xong, mừng thầm, bây giờ có Thủ phụ đại nhân tọa trấn, Quách Đạm hôm nay tuyệt không cơ hội lại lật bàn.
"Thủ phụ đại nhân dạy phải, thảo dân biết tội."
Quách Đạm không nói hai lời, lập tức cúi đầu nhận sai, một bộ dáng rất trung thực.
Thân Thì Hành sửng sốt một chút, hắn chỉ là biểu lộ một chút thái độ để cho mọi người thấy hắn vẫn đứng về phía người đọc sách, hắn vốn tưởng rằng Quách Đạm khẳng định sẽ giảo biện, bởi vì hắn đã được chứng kiến thủ đoạn của Quách Đạm, nhưng chưa từng nghĩ Quách Đạm nhận tội lại dứt khoát như thế, chẳng lẽ là do uy nghiêm của đương triều Thủ phụ chấn nhiếp sao?
Hắn đương nhiên sẽ không cho rằng như thế, nhưng những thư sinh phía sau hắn đều cho là như vậy, âm thầm đắc ý, uy phong ngày đó của ngươi đi nơi nào rồi? Ngươi có bản lĩnh thì ngay trước mặt Thủ phụ phách lếi a! Đến ùna chi là mêt thizýÝna nhân thấn kém. Vương Tích Tước ngẩng đầu nhìn lên, nói: "Tấm biển hiệu kia của ngươi đâu rồi?"
Quách Đạm ngượng ngùng nói: "Hồi vị đại nhân, biển hiệu đã bị thu lại."
"Thu lại làm gì, nếu ngươi dám treo lên thì cũng đừng thu lại a!" Vương Tích Tước khẽ nói.
Quách Đạm hốc mắt đều đỏ, nói: "Đại nhân mỉnh giám, thảo dân cũng không có cách nào mới phải treo biển hiệu kia lên, thảo dân cho dù ngu dốt, cũng không dám cầm tấm biển hiệu kia đến nghênh đón các vị đại nhân."
Vương Gia Bình có chút nhìn không được, hai nội các đại thần khi dễ một bé con, liền hỏi: "Ngươi có nỗi khổ tâm sao?"
Quách Đạm nói: "Đại nhân, thảo dân chính là một thương nhân, mọi việc đều coi trọng tròn và khuyết, trước đó tất cả mọi người đều nói nơi này ô uế, nên ngày ngày giội nước bẩn vào nó, lại đều là những thứ bẩn thỉu khó tẩy rửa, nếu mỗi ngày phải đổi một tấm biển, thảo dân cũng không chịu đựng nổi a, rơi vào đường cùng, mới phải chủ động thừa nhận đây là nơi ô uế, hi vọng mọi người có thể tha cho ta một mạng."
"Thì ra là thế."
Vương Gia Bình gật đầu, nói: "Vậy thì ngược lại là trách không được ngươi."
Thân Thì Hành len lén liếc mắt nhìn Vương Gia Bình, đương nhiên cũng biết Vương Gia Bình sinh tâm đồng tình, nghĩ thầm, ngươi nha, đừng có coi thường tiểu tử này.
Đột nhiên phía sau có một người lớn tiếng nói: "Cái gì gọi là rơi vào đường cùng? Nói giống như có người bức ngươi thừa nhận vậy, ngươi đừng tưởng rằng mọi người không biết, ngày thường đều là những loại người nào tới đây, một đám nam nam nữ nữ trộn lẫn cùng một chỗ, còn ra thể thống gì, không phải ô uế thì là cái gì?"
Nói chuyện chính là Khương Ứng Lân.
Sĩ tử, thư sinh phía sau nhao nhao gật đầu, chỉ vì ngại nơi này có rất nhiều trưởng bối, bọn hắn không tiện mở miệng.
Quách Đạm vội vàng lớn tiếng reo lên: "Thảo dân thật đúng là oan uổng a, thảo dân vừa rồi chỉ nói vấn đề chi phí mà thôi, bởi vì tiền, thảo dân mới thay đổi tấm biển hiệu kia, về phần nơi này có ô uế hay không, nhiều đại nhân có mặt ở đây như vậy, thảo dân chỉ là một thương nhân không dám đưa ra phán đoán suy luận." nhưng hắn cũng không biết vì sao, chỉ cần nhìn thấy Quách Đạm liền đầy một bụng hỏa.
Thân Thì Hành giảng hòa nói: "Dù sao cũng đã đến đây, không ngại liền vào xem một chút đi. Các vị mời."
"Mời."
Một đoàn người tiến vào trong hoạ triển.
Lần họa triển này, Quách Đạm cũng không có suy nghĩ khác người, chẳng những không nghĩ tới, hơn nữa còn rất qua loa, bảy ngày qua, hắn chỉ đến đây một lần để phân phó hạ nhân lấy nguyên họa trong phong hoa tuyệt đại hệ liệt ra trưng bày, việc còn lại, các ngươi thích thế nào thì thế đó.
Vì vậy được trưng bày đầu tiên vẫn là bức 'phong hoa tuyệt đại'.
Những thư sinh, sĩ tử kia cái gì cũng không nhìn, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm hai điểm nhô ra.
Chỉ bằng hai điểm này, ngươi không dâm loạn ai dâm loạn?
Từng người đều đang ma quyền sát chưởng, phảng phất như muốn ăn tươi nuốt sống Quách Đạm, bây giờ Quách Đạm chỉ có một người mà thôi, đối mặt với nhiều người như vậy, hơn nữa đều là Thái Sơn Bắc Đẩu của Đại Minh văn đàn, cho dù là thôn phu Gia Cát** tại thế, cũng không có khả năng tranh luận thắng.
(**) thôn phu Gia Cát - Gia Cát Lượng
Hiện tại bọn hắn đầu đã không cân nhắc vấn đề thắng thua, mà là chỉ cân nhắc làm sao để thắng tiểu tử đáng ghét này, nhất định phải dùng hết các loại tư thế nhục nhã hắn.
"Nghe nói bức họa này chính là do Chu gia tiểu tử vẽ?"
Một lão giả đột nhiên mở miệng hỏi.
Người này họ Vi, tên Hưu Đạo, chính là Đông Các đại học sĩ, nhưng hắn cũng không có kiêm nhiệm lục bộ Thượng thư, quyền lực kém xa mấy người Thân Thì Hành, chỉ là vòng ngoài của nội các, nhưng danh vọng lại vô cùng cao, không ít đại thần trong triều là học sinh của hắn, chính là xứng với bốn chữ "Đức cao vọng trọng".
Quách Đạm vội vàng đáp: "Hồi đại nhân, bức họa này chính là do Chu công tử vẽ."
Vi Hưu Đạo nhẹ nhàng gật đầu, hướng sang một vị lão giả tuổi tác tương đương bên cạnh hỏi: "Dương huynh, nghe nói Chu gia tiểu tử cũng chỉ vừa qua nhược quán." Người này tên là Dương Minh Thâm, chính là Văn Hoa điện đại học sĩ.
Vi Hưu Đạo vuốt râu cảm khái nói: "Thật không ngờ Chu gia tiểu tử chỉ mới chừng ấy tuổi đã có được họa kỹ tinh xảo như vậy, ai. .. Chúng ta già rồi a!"
Dương Minh Thâm ha ha cười nói: "Vi huynh nói phải nha, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, người mới thay người cũ, chúng ta cũng không tránh khỏi việc già đi a!"
Hai lão đầu này một xướng một họa, lại không biết đằng sau bọn hắn có bao nhiêu người cắn phải đầu lưỡi của mình a.
Mấy trăm thư sinh đều khiếp sợ nhìn hai người bọn họ.
Chuyện này không thích hợp a!
Đã nói đây là đại hội công khai xử lý tội lỗi, làm sao biến thành đại hội tán dương.
Chẳng lẽ dùng thủ đoạn phản phúng?
Không giống a!
Khương Ứng Lân không còn quan tâm tôn tỉ trật tự, cướp bước lên phía trước, đầu tiên cúi người hành lễ, sau đó không thể tưởng tượng nổi mà hỏi: "Hạ quan mạo muội hỏi một câu, bức họa này vào được pháp nhãn của hai vị đại học sĩ sao?"
"Vào được, vào được."
Vi Hưu Đạo khoát tay ha ha cười nói: "Lão phu còn kém xa nha!"
Khương Ứng Lân lúc này liền trợn tròn mắt.
Hai lão đầu này là giả a?
Nhưng mà càng giả hơn còn ở phía sau.
Một vị trưởng giả hơi mập tiến lên, nói: "Muốn lão phu nói nha, một bức phong hoa tuyệt đại này, thật đúng là vẽ ra vẻ đẹp duy nhất Đại Minh ta còn thiếu a. Diệu quá! Diệu quá! Ha ha!"
Quách Đạm nghe thôi, mười phần sùng bái nhìn vị lão giả hơi mập này, vẻ đẹp duy nhất còn thiếu, oa.. . Lão nhân gia người thật đúng là có thể tán gẫu, ôi, người đọc sách nói chuyện chính là không giống, ngày khác ta cũng phải lật qua sách để hun đúc tình cảm và sử dụng cho chính mình a.
(*) Bách Gia Chư Tử (šš#3) là những triết lý và tư tưởng ở Trung Hoa cổ đại nở rộ vào giai đoạn từ thế kỷ thứ 6 đến năm 221 TCN trong thời kỳ Xuân Thu và Chiến Quốc.
Đây là thời kỳ hoàng kim của triết học Trung Quốc vì rất nhiều hệ tượng này được gọi là trăm nhà tranh tiếng (H34#§/HZS#1!§ "bách gia tranh minh". Nhiều hệ thống triết lý và tư tưởng Trung Quốc ở thời kỳ này đã có ảnh hưởng sâu rộng tới cách sống và ý thức xã hội của người dân các nước Đông Á cho đến tận ngày nay.