Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 134 - Chương 133: Hắn Chỉ Là Một Thương Nhân

Chương 133: Hắn chỉ là một thương nhân Chương 133: Hắn chỉ là một thương nhânChương 133: Hắn chỉ là một thương nhân

Quách Đạm thực chất bên trong chỉ là một thương nhân, thương nhân bị mắng vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cũng không có gì quá đáng, bị mắng vài câu, hắn còn không đến mức tức giận, càng sẽ không đi tính toán với một đám thư sinh, bởi hắn biết những thư sinh này cũng chỉ là quân cờ của người khác mà thôi, cùng bọn hắn tranh luận, trừ lãng phí thời gian thì không có bất kỳ ý nghĩa gì, mục đích thật sự hắn chọc giận những thư sinh này chính là vì tuyên truyền cho họa triển được tổ chức bảy ngày sau.

Chỉ thế thôi.

Có thể tưởng tượng ra rằng, những thư sinh này bị Quách Đạm nói móc một trận như thế, trong lòng khẳng định không cam lòng, cho nên bọn hắn chắc chắn sẽ rất mong đợi họa triển bảy ngày sau, vậy thì không cần nghĩ cũng biết, bọn hắn khẳng định sẽ trắng trợn tuyên truyền.

Chẳng bao lâu tin này sẽ được lan rộng khắp các ngõ ngách kinh thành.

"Thật không ngờ hiền tế còn có khẩu tài bực này, lão phu vừa rồi nghe được đều nhịn không được vỗ án tán dương a."

Quách Đạm vừa mới về Khấu gia, Khấu Thủ Tín liền kích động nói không thôi.

Khấu Ngâm Sa đứng bên cạnh mỉm cười không nói.

Những ngày này bọn hắn bị mắng đến mức cửa cũng không dám ra, không phải bọn hắn không tức giận, mà là giận mà không dám nói gì, nhẫn nhịn nhiều ngày như vậy, hôm nay xem như phun ra một ngụm ác khí.

Quách Đạm đi lên phía trước, nhẹ nhàng đỡ lấy Khấu Thủ Tín, hời hợt nói: "Đây cũng chỉ là tiểu tràng diện mà thôi, nhạc phụ đại nhân không cần quá mức kích động."

"Đúng thế, đúng vậy. Họa triển bảy ngày sau mới là cảnh tượng thật sự hoành tráng." Khấu Thủ Tín bây giờ đối với Quách Đạm là lòng tin tràn đầy, không còn sợ hãi chút nào, lại nói: "Chỉ là vừa rồi hiển tế để Khấu Nghĩa đi báo quan, thật đúng là làm lão phu kinh ra một thân mồ hôi lạnh nha, cũng may Ngâm Sa nói cho lão phu, đây cũng chỉ là hiền tế đang cố lộng huyền hư, cũng không phải là muốn thật sự báo quan."

"Cố lộng huyền hư?"

Quách Đạm sửng sốt một chút, nhìn về phía Khấu Ngâm Sa nói: "Phu nhân, nàng đây là nghe ai nói, ta không hề cố lộng huyền hư, ta thật sự để Khấu Nghĩa đi báo quan." Khấu Ngâm Sa giật mình, nói: "Việc này... Việc này làm sao có thể? Chẳng lẽ phu quân không sợ... ."

Quách Đạm lập tức nói: "Ta đương nhiên sợ hãi mỗi ngày đi trên đường bị người khác gọi là dâm côn, Quách Đạm ta đường đường là một chính nhân quân tử, bây giờ bị những tập họa kia làm mất hết danh dự, cho nên nhất định phải trả lại trong sạch cho ta nha."

Mộng bức!

Cha con Khấu gia liếc mắt nhìn nhau.

Khấu Ngâm Sa buồn bực nói: "Chẳng lẽ những tập họa kia thật sự không có quan hệ cùng phu quân?"

"Phu nhân, nàng quá đơn thuần rồi." Quách Đạm lắc đầu cười nói: "Chân tướng là gì bây giờ đã không quan trọng, phía trên nói ngươi như thế nào thì ngươi không phải cũng phải, phía trên nói ngươi không phải thì ngươi chính là không phải, quan chữ hai cái cửa, tất cả do bọn hắn định đoạt, nếu bọn hắn thật sự muốn bắt ta hỏi tội thì sớm đã bắt, cần gì phải đợi đến hôm nay a, nếu bọn hắn đã không bắt ta hỏi tội, thì cho dù ta đi báo quan, kết quả cũng vẫn như nhau thôi."

Khấu Ngâm Sa mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng nếu như quan phủ không bắt Quách Đạm hỏi tội thì hiển nhiên là rất có lợi đối với Quách Đạm, hắn đã chủ động báo quan, vậy bách tính khẳng định sẽ tin việc này không có quan hệ với Quách Đạm. ...

Hiện tại Vạn Lịch cũng đang mật thiết chú ý đến việc này, Khấu gia nhất cử nhất động, hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay.

"Báo quan?"

Vạn Lịch sửng sốt một chút, nói: "Ngươi nói Quách Đạm tự mình đi báo quan?"

Trương Thành gật đầu, nói: "Đúng vậy, hắn nói những tập họa kia không có quan hệ gì với hắn, là có người vu oan hãm hại, cho nên đi báo quan, hi vọng quan phủ có thể làm chủ cho hắn."

"Đây thật đúng là đã ăn cướp lại còn... ."

Chữ 'ăn cướp' này vừa ra khỏi miệng, hai mắt Vạn Lịch đột nhiên sáng lên, cười tủm tỉm nói: "Diệu quá! Diệu quá! Quách Đạm một chiêu này thật đúng là diệu a!" Hắn lại suy nghĩ một chút, nói: "Lát nữa ngươi truyền lệnh của trẫm, để Cẩm Y Vệ hiệp trợ điều tra án này."

"Vi thần tuân mệnh."

Trương Thành thi lễ, lại nói: "Bệ hạ, vừa rồi Hưng An bá tới tìm vi thần, nói hôm aua Ouách Đam muốn mướn lai những bức hoa kia để tổ chức hoa triển."

"Họa?" Vạn Lịch hơi sững sờ rồi đột nhiên phản ứng lại, ho nhẹ một tiếng: "Mượn. Đợi lát nữa trẫm sẽ sai người đưa họa cho ngươi. .. ." Nói đến đây, ánh mắt hắn đột nhiên chớp động vài lần rồi nói: "Nhưng những bức họa này cũng đừng đưa trở về cung nữa, ngươi bảo Quách Đạm nghĩ biện pháp đổi những bức họa này thành bạc."

"Vâng, thần đã biết."

Trương Thành gật đầu thi lễ......

Quả nhiên, không đến một ngày, tin tức Quách Đạm muốn công khai tổ chức họa triển đã truyền đi xôn xao.

Lập tức nâng lên cấp độ xôn xao.

Nếu bàn về phách lối, trong thiên hạ ai có thể địch nổi Quách Đạm.

Từ biển hiệu Đan Dâm Khách đến ni cô hệ liệt, giờ lại đến tổ chức họa triển.

Quách Đạm thật sự là giống như lò xo, bị ép càng hung ác, hắn bắn ngược càng lợi hại.

Xem ai hoành hơn hắn.

Mặt khác, liên quan tới cuộc tranh luận của Quách Đạm cùng những thư sinh kia cũng theo đó lan truyền, chuyện này lập tức lại gây nên sóng to gió lớn trong giới trí thức, đám sĩ tử tức giận không thôi, chân tướng là gì đã không còn quan trọng nữa, đường đường là người đọc sách vậy mà bị một tiểu nha thương nói cho á khẩu không trả lời được, phải cúi đầu nhận sai, đây chắc chắn là đang xung kích lễ giáo thế tục, phải biết rằng thương nhân trước mặt sĩ tử thì chỉ có sai không thể có đúng, chuyện này khiến đám sĩ tử cảm thấy có thể nhẫn nại, nhưng không thể nhẫn nhục.

Bọn hắn lập tức trở nên đồng tâm hiệp lực, tuyên bố tại họa triển bảy ngày sau sẽ khiến Quách Đạm thân bại danh liệt cúi đầu nhận tội.

Đây kỳ thật cũng là trận quyết đấu cuối cùng của song phương.

Quách Đạm tổ chức họa triển, mục đích là muốn tẩy trắng cho chính mình, hắn không hề che giấu mục đích này, nếu như ngay cả chuyện này đều để Quách Đạm bình an vượt qua, vậy tương lai lại nghĩ dùng nó để gây sự với Quách Đạm sẽ phi thường khó khăn.

Mà lúc này cao hứng nhất không gì bằng đám ngôn quan Khương Ứng Lân.

Nguyên bản ngôn quan ở trong triều tổ chức một đợt thế công, nhưng bởi vì một số quan viên trở nên trầm mặc, nên thế công này chẳng còn cô hệ liệt đều đã đi ra, còn không trói được Quách Đạm, thật sự là thành trò cười cho thiên hạ.

Bọn hắn cũng không rõ ràng nguyên nhân vì sao đột nhiên lại như vậy, dù sao ngôn quan chức quan quá nhỏ còn chưa tiến vào cái vòng tròn cao tầng kia, mà các đại thần trong vòng tròn kia đương nhiên cũng sẽ không nói ra chân tướng.

Chẳng những thế, những đại thần kia còn chế tạo các loại truyền ngôn hòng che dấu chân tướng ở trong đó.

Đúng lúc ấy Vạn Lịch tăng phái hộ vệ bảo hộ Quách Đạm, bọn hắn liền coi đây là lý do giải vây cho chính mình, Hoàng đế đã quyết tâm muốn bảo đảm Quách Đạm, nếu lại đấu tiếp, chỉ sợ sẽ lưỡng bại câu thương, mấu chốt đối phương chỉ là một tiểu nha thương, tội gì phải như thế.

Nhưng điều này khiến cho sĩ khí của bọn hắn rất đau đớn mà giảm sút.

Đám ngôn quan Khương Ứng Lân cũng rất bất đắc dĩ.

Bọn hắn chưa từng nghĩ, bây giờ Quách Đạm ấy vậy mà tự mình tới cửa, chẳng những tổ chức họa triển, hơn nữa còn chủ động đi báo quan, đồng thời cũng khiến mọi người đoàn kết một lòng.

Hạnh phúc tới thật đúng là quá đột ngột.

Đám ngôn quan Khương Ứng Lân tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở này, lập tức tổng động viên, một bên đốc thúc Hình bộ nhất định phải nghiêm tra vụ án này, đồng thời bọn hắn cũng tích cực chuẩn bị cho họa triển sắp tới, với tư cách ngôn quan, bọn hắn tự nhiên là vô cùng thích loại trường hợp như thế này, bọn hắn nhất định phải khiến cho đối phương tâm phục khẩu phục. ...

"Đốc chủ, chúng ta bây giờ nên làm gì? Là tra hay là không tra?"

Lưu Thủ Hữu vừa nhận được ý chỉ của Hoàng đế, không khỏi có chút bối rối, liên quan tới vụ án này, với thực lực của Cẩm Y Vệ thì thực tình không cần vu hãm, dù sao vụ án này cũng không phải rất phức tạp, muốn điều tra rõ ràng cũng không phải là việc khó.

Nhưng vấn đề là có nên điều tra rõ ràng hay không, hoặc là nên điều tra đến giai đoạn nào.

Bởi vì Hoàng đế vẫn luôn đứng về phía Quách Đạm, đột nhiên hạ chỉ Cẩm Y Vệ điều tra vụ án này, nên ở trong đó nhất định có ý khác.

Trương Kình đặt chén trà xuống, thảnh thảnh thơi thơi nói: "Uổng cho ngươi là Cẩm Y Vệ Đô chỉ huy sứ, mà ngay cả chuyện này cũng nghĩ mãi không rõ." "Hạ quan ngu dốt, mong đốc chủ chỉ giáo." Lưu Thủ Hữu chặn lại nói.

"Ngươi cái gì cũng không làm là được rồi."

"Cái gì cũng không làm?"

Lưu Thủ Hữu hoang mang nhìn Trương Kình.

Trương Kình bất mãn sách một tiếng: "Ngươi chẳng lẽ nhìn không ra, bệ hạ thật ra là muốn mượn Cẩm Y Vệ hộ giá hộ tống cho Quách Đạm, vụ án này cũng không phải phi thường phức tạp, ta còn không tin Quách Đạm có thể làm đến một viết tích cũng không lưu lại, Hình bộ cũng đủ để điều tra rõ ràng, đáng giá vận dụng Cẩm Y Vệ sao?"

Lưu Thủ Hữu bừng tỉnh đại ngộ nói: "Hạ quan minh bạch, ý của bệ hạ là nếu như Hình bộ muốn nghiêm tra tới cùng, vậy Cẩm Y Vệ cũng tra tới cùng, bao quát nội dung bên trong tập họa."

Trương Kình có vẻ vui mừng gật đầu.

Lưu Thủ Hữu lại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Xem ra bệ hạ thật sự rất coi trọng tiểu tử kia, vậy mà tốn nhiều tâm tư như vậy để bảo đảm hắn."

"Bệ hạ coi trọng tiểu tử kia không giả, nhưng cũng không phải đơn giản như thế."

Trương Kình khẽ mỉm cười nói: "Việc này nháo đến bây giờ, bệ hạ là thâm thụ kỳ ích, ngươi ngẫm lại xem, nếu như không xảy ra việc này, lúc này ngôn quan Ngự sử chỉ sợ vẫn còn một mực níu lấy chuyện của Hoàng quý phi. Một phần vạn Quách Đạm may mắn chiến thắng, thì có thể chèn ép sự kiêu ngạo của ngôn quan, còn không chỉ như thế, Khương Ứng Lân hiển nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, nên rất có khả năng này sẽ đắc tội những đại thần vốn đang ủng hộ bọn hắn, bệ hạ đương nhiên sẽ dốc toàn lực ủng hộ Quách Đạm."

Nói đến đây, hắn liếc mắt nhìn Lưu Thủ Hữu, nói: "Ta sở dĩ nói cho ngươi những điều này, là muốn ngươi minh bạch, từ giờ trở đi, chúng ta cũng nhất định phải ủng hộ Quách Đạm."

"Đa tạ đốc chủ chỉ điểm, hạ quan biết rõ nên làm như thế nào." Lưu Thủ Hữu ôm quyền nói.

Kỳ thật mọi chuyện tiến triển đến mức này, đã liên quan đến hoàng đế bản thân lợi ích, với tư cách thái giám hoàn toàn phụ thuộc vào hoàng quyền, cho dù trong lòng không nguyện ý nhưng nhất định phải kiên định đứng về phía Hoàng đế. ...

Thân phủ.

"Ai ¡ O2 nhu đến cùng vẫn nhìn lầm " Thân Thì Hành đặt tấm thiệp mời Khấu gia vừa mới đưa tới lên trên bàn bên cạnh rồi nói tiếp: "Thiếp mời này đều đã đưa đến phủ của lão phu rồi, tiểu tử này thật sự là chỉ sợ thiên hạ không loạn a."

Mặc dù không đến mức nói Thân Thì Hành trong bóng tối tương trợ Quách Đạm, nhưng hắn chí ít cũng có ý vô tình giúp Quách Đạm một chút bận bịu, nhưng bây giờ, hắn cũng có chút tức giận, hắn thấy Quách Đạm chơi đã quá mức rồi, ngươi dù sao cũng chỉ là một tiểu nha thương, đại thần mắng ngươi một câu, ngươi phải cãi lại mười câu, bây giờ còn không vừa lòng, còn tổ chức họa triển để đòi công đạo, căn bản cũng không có để những đại thần như hắn vào mắt.

Một người trẻ tuổi ngồi ở phía dưới lại nói: "Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế ngược lại cho rằng chính vì hắn là một nha thương, cho nên hắn mới nhất định phải làm như thế."

Người này là nữ tế của Thân Thì Hành, Tào Khác, tiến sĩ năm Vạn Lịch thứ mười, bây giờ đang nhậm chức tại Lễ bộ.

Thân Thì Hành hiếu kỳ nói: "Hiền tế vì sao nói như vậy?"

Tào Khác nói: "Nhạc phụ đại nhân hẳn đã quên sắc phong đại điển, nếu như việc này cứ như vậy dừng lại, mặc dù Quách Đạm không cần lo lắng đến tính mạng, nhưng danh dự của Tam Kiếm Khách cũng đã mất hết nên sẽ không có khả năng tiếp tục phát hành tập họa, như vậy Quách Đạm sẽ phải thanh toán một số tiền bồi thường kếch xù, mà lợi ích trong đó lại có quan hệ với bệ hạ, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp lập tức khôi phục thanh danh, bằng không, hắn vẫn phải đối mặt với hoàn cảnh táng gia bại sản."

Hiện tại bọn hắn đã không còn để ý đến điểm này, kỳ thật khó khăn Quách Đạm gặp phải cũng không phải đến từ ngôn quan chèn ép, ngôn quan mắng vài câu cũng sẽ không chết được, chân chính nguy cơ mà Quách Đạm phải đối mặt chính là đến từ những hợp tác buôn bán trước đó, đây mới là trí mạng nhất, hắn đến cùng là một thương nhân, không phải một quan viên, nếu như không phải là vì những vấn đề này, Quách Đạm chắc chắn sẽ không làm như vậy, hắn điên rồi, mới đi đắc tội nhiều người như vậy .

Hắn cũng không có cách nào, mới lựa chọn làm như vậy.

Nếu như việc này không được giải quyết thì hắn chắc chắn phải thanh toán kếch xù bồi thường, hơn nữa kế hoạch đầu tư bỏ vốn của Khấu gia Nha hành cũng sẽ chết từ trong trứng nước, đây là việc Quách Đạm không thể nào tiếp thu.

"Nói có lý, lão phu suýt nữa không để ý đến điểm này." Thân Thì Hành tế có cho rằng hắn sẽ thành công không?" Tào Khác nói: "Việc này tiểu tế cũng không rõ ràng, nhưng hắn đã có đảm lượng tổ chức họa triển, tự nhiên nắm chắc chiến thắng."
Bình Luận (0)
Comment