Chương 145: Đêm thất tịch (trung)
Chương 145: Đêm thất tịch (trung)Chương 145: Đêm thất tịch (trung)
Chu Phong đương nhiên sẽ không thu tiền cơm của Quách Đạm, chẳng những không thu, hơn nữa còn đem phòng nghỉ của chính mình ở lầu ba đổi thành nhã gian phục vụ riêng Quách Đạm.
Bởi vì khu vực xung quanh Kim Ngọc Lâu không có tửu lâu nào cách rất gần, gần nhất chính là Trần lâu trước kia nhưng cũng còn cách một khoảng xa, vì vậy Chu Phong dứt khoát ở trên đồng cỏ phía sau thả rất nhiều bàn, những quán rượu nhỏ xung quanh thì cải tạo thành phòng bao, dùng dây đỏ nối liền với tửu lâu.
Nam khách ở phía dưới, nữ khách ở trong lâu, theo quy củ thì nam nhân không được phép đi vào trong lâu, nhưng Quách Đạm nhất định phải chiếu cố Khấu Ngâm Sa, nên không có khả năng ngồi phía dưới với nam khách, vì vậy Chu Phong mới đặc biệt chuẩn bị cho Quách Đạm nhã gian này, thật sự là dụng tâm lương khổ.
Đêm thất tịch võng luyến sẽ bắt đầu lúc chạng vạng tối, mặc dù chỉ giao lưu qua thư từ nhưng đối với cổ nhân thì vẫn có chút trực tiếp, đặc biệt là đối nữ tử thì đêm tối sẽ làm các nàng ít đi một chút cảm giác trói buộc.
Nhưng lúc này Lương Viên đã kín người hết chỗ, bên hồ đã đứng đầy người trẻ tuổi, từng người đều mặc quần áo mới, thần tình kích động đàm luận với nhau về đêm thất tịch võng luyến, còn có không ít người hầu của Kim Ngọc lâu bưng rượu ngon và đồ ăn ngon đưa lên cho bọn họ.
Những thứ này cũng không được tính trong ba mươi lượng đã nộp khi báo danh, ba mươi lượng chỉ tính sau khi đêm thất tích võng luyến bắt đầu, hơn nữa là có hạn chế.
Lúc này, Quách Đạm đang ngồi trước cửa sổ ở nhã gian, bưng chén rượu nhấp một ngụm nhìn những công tử ca phía dưới, khóe miệng lộ ra ý cười nhợt nhạt.
Khấu Ngâm Sa ngồi đối diện Quách Đạm, hình như chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười mang theo cảm giác thành tựu như thế này xuất hiện trên mặt hắn, trước kia cho dù kiếm được bao nhiêu tiền, Quách Đạm vẫn luôn luôn có chút mất tỉnh thần, nàng liếc nhìn ngoài cửa sổ như có điều suy nghĩ một hồi lâu, rồi đột nhiên mở miệng hỏi: "Đây chính là mua bán trong lòng phu quân sao?"
HA2"
Quách Đạm khẽ giật mình, nghỉ hoặc nhìn nàng.
Khấu Ngâm Sa mỉm cười nói: "Đây chính là mua bán trong lòng phu quân rầi " Quách Đạm sửng sốt một chút, chợt cười nói: "Phu nhân chỉ giáo cho?"
Khấu Ngâm Sa nói: "Để rất nhiều người trong lúc vô tình đem tiền bỏ vào trong túi của phu quân mà không hề hay biết, mà không phải như chúng ta tiến hành giao dịch với một đối tượng đặc biệt."
"Làm sao nàng biết?" Quách Đạm hiếu kỳ nói.
Khấu Ngâm Sa liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, nói: "Bởi vì phu quân vừa rồi nhìn bọn họ vô cùng chuyên chú, hơn nữa nụ cười trên mặt tựa như hoàn thành một thương vụ lớn."
"Không ngờ phu nhân để ý ta như vậy."
Quách Đạm hì hì cười một tiếng, lại nói: "Đây không phải là mua bán trong lòng ta, mà là thương nhân thì nên như thế."
"Thương nhân thì nên như thế?" Khấu Ngâm Sa nghỉ hoặc nhìn hắn.
Quách Đạm gật đầu, nói: "Thương nhân trục lợi, điểm này mãi mãi cũng không thay đổi, nói cách khác, túi tiền của mỗi người đều là đối tượng truy đuổi của thương nhân. Nhưng không phải nói thương nhân cần kiếm hết tiền của tất cả mọi người, muốn làm một thương nhân chân chính thì phải có đủ năng lực để điều khiển mỗi cái túi tiền, cho dù bọn họ kiếm bao nhiêu tiền, xài bao nhiêu tiền, tồn bao nhiêu tiền, đều nằm trong tầm khống chế của thương nhân, thậm chí là thay bọn họ an bài, thật giống như bây giờ vậy."
Nói đến đây, hắn nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nói: "Tất cả chỉ tiêu của bọn họ đều do ta giúp đỡ an bài."
Đây chính là chủ nghĩa tư bản, trong xã hội tư bản, nhà tư bản đều vô hình điều khiển túi tiền của mỗi người, mỗi tiếng nói cử động của các nhà tư bản đều sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt của mỗi người.
Một lát sau, Quách Đạm lại nhìn về phía Khấu Ngâm Sa thấy nàng trầm ngâm không nói, không khỏi nói: "Nàng không tán đồng sao?"
Khấu Ngâm Sa nhẹ nhàng lắc đầu, rồi nói: "Nhưng ta tự hỏi mình không làm được đến mức này, mặt khác, ta lại nghĩ đến lời dạy bảo của một vị ân sư đã từng nói với ta."
"Ân sư?"
Quách Đạm hiếu kỳ nói.
Khấu Ngâm Sa nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Lúc ta còn rất nhỏ đã từng gặp một vị đại tỷ tỷ, là nàng đã dạy dỗ ta cầm kỳ thư họa, cũng là nàng đã dạy dỗ ta toán thuật." Khấu Ngâm Sa gật đầu.
"Là nữ nhân sao?" Quách Đạm hai mắt mở một cái.
"Là nữ nhân thì sao?"
Khấu Ngâm Sa hiếu kỳ nói.
"Nha. Không có gì." Quách Đạm lắc đầu, lại nói: "Ta chỉ hiếu kì vì sao trước kia nàng chưa bao giờ nhắc tới."
Khấu Ngâm Sa nhẹ nhàng thở dài: "Không phải ta không muốn nhắc tới, mà là ta cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu, ta không biết tính danh của vị đại tỷ tỷ kia, cũng không biết nhà nàng ở nơi nào, ta gặp nàng bên cạnh một dòng sông nhỏ, sau đó nàng cũng ở đó dạy ta một năm, lúc rời đi cũng không nói tạm biệt với ta, từ đó về sau, ta không còn gặp lại nàng nữa, ta chỉ nhớ mang máng tướng mạo của nàng mà thôi."
Nói đến phần sau, trên mặt nàng toát ra tưởng niệm cùng cảm kích sâu sắc.
Quách Đạm lại hỏi: "Vậy không biết nàng ta cùng phu nhân nói gì mà lại có quan hệ đến việc này?"
Khấu Ngâm Sa nói: "Lúc ta gặp nàng lần cuối, nàng từng nói cho ta, từ Tần đến nay, luôn lấy nông làm gốc, thương là mạt, thương nhân vẫn luôn nhận được sự kỳ thị và chèn ép, nhưng nàng cho rằng đây là điều nên làm, giống như phu quân nói, thương nhân thiên tính là trục lợi, điểm này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Điều này cũng chú định thương nhân là vì tư lợi, mà một quốc gia được xây dựng trên sự nỗ lực của mọi người, phải có sự nỗ lực của vô số người mới có thể xây dựng lên một quốc gia, nếu như không hạn chế thương nhân, một mực để thương nhân tùy ý từ đó đòi lấy, như vậy toàn bộ quốc gia đều sẽ bị thương nhân móc rỗng, đến lúc đó da đã chẳng còn thì tóc bám vào đâu*."
Quách Đạm nói: "Phu nhân hi vọng ta cũng có thể hiểu rõ điểm này phải không?"
Khấu Ngâm Sa nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Bởi vì ta cảm thấy phu quân có năng lực đột phá những hạn chế này."
Quách Đạm cười khổ nói: "Nhưng phu nhân cũng phải biết rằng bây giờ có rất nhiều người so với thương nhân càng thêm nguy hại, bọn hắn đang làm cho quốc gia này trở nên mục nát âm u đầy tử khí."
Khấu Ngâm Sa nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Thật ra những vấn đề lớn này ta không hiểu lắm, ta cũng không muốn hiểu, bởi vì ta chỉ là một tiểu thương nhân, chỉ là vị đại tỷ tỷ kia có ân tình lớn với ta, ta không muốn mình "Nàng nuôi ta." Quách Đạm đột nhiên cười nói.
"A2"
Khấu Ngâm Sa kinh ngạc nhìn Quách Đạm.
Quách Đạm nói: "Nếu như phu nhân đáp ứng nuôi ta, vậy ta liền từ bỏ đây hết thảy, an tâm làm nam nhân phía sau phu nhân, ta không phải đang nói đùa."
Khấu Ngâm Sa liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, cười khổ nói: "Lúc này ta ngược lại rất muốn đáp ứng, nhưng bây giờ ta đã nuôi không nổi phu quân."
Quách Đạm tiếc nuối nhún vai, thật ra hắn bây giờ cũng biết, chính mình không có khả năng lại trở về tiểu viện sống cuộc sống nhàn nhã đến mọc cỏ kia, hắn suy nghĩ một chút, mới nói: "Phu nhân, ta cũng không muốn lừa gạt nàng, chỉ cần ta vẫn là một thương nhân, vậy ta vẫn sẽ một mực theo đuổi tài phú, đây là điều vĩnh viễn sẽ không thay đổi, cũng vĩnh viễn không thỏa mãn cho dù ta có bao nhiêu tài phú đi chăng nữa."
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Nhưng ta đáp ứng phu nhân, ta sẽ ghi nhớ những lời này của phu nhân."
"Tạ ơn phu quân." Khấu Ngâm Sa gật đầu, nâng chén nói: "Ta kính phu quân một chén."
Quách Đạm nâng chén, sau đó uống một hơi cạn sạch.
"Phu quân không cần thiết phải uống gấp, cẩn thận uống say." Khấu Ngâm Sa quan tâm nói.
Quách Đạm cười nói: "Nàng cho rằng vi phu dễ dàng say như vậy."
"Cái gì?"
Khấu Ngâm Sa mắt phượng trợn tròn, nhìn Quách Đạm.
"Ý của ta là bây giờ tửu lượng của ta đã tăng trưởng, sẽ không dễ dàng say như trước."
"Thật sao?"
"Đương nhiên."
Khấu Ngâm Sa chợt nhớ tới lời Quách Đạm vừa nói lúc nấy "Là nữ nhân?", lập tức hiểu ra, cười nói: "Phu quân đang nói láo đi, đêm đó ngươi giả vờ say."
Ai... Đến cùng nghề nghiệp của ta không phải gian lận bài bạc, nên vẫn khó mà làm đến giọt nước không lọt a. Quách Đạm lúng túng cười không nói, hiển nhiên là chấp nhận.
Khấu Ngâm Sa nói: "Nếu như phu quân nghe được lời đồn bịa đặt gì Quách Đạm chờ giây lát, cười nói: "Nhưng phu nhân cũng không có ý định nói sự thật cho ta."
Khấu Ngâm Sa nhẹ nhàng thở dài: "Ta cũng không phải muốn giấu diếm phu quân, chỉ là ta phải tôn trọng những người khác."
"Minh bạch." Quách Đạm gật đầu, cười nói: "Kỳ thật ta chỉ là đơn thuần hiếu kì mà thôi, cũng không phải không biết rõ thì không thể, dù sao ta cũng ưu tú như vậy, mà phu nhân cũng không có mù."
"Thật không biết xấu hổ."
Khấu Ngâm Sa lườm hắn một cái.
Quách Đạm cười ha ha một tiếng, bưng chén nói: "Ta kính phu nhân một chén."
Khấu Ngâm Sa nâng chén rồi uống vào bụng.
"Nói thật, tửu lượng của phu nhân giống như rất không tệ a." Quách Đạm đặt chén rượu xuống, có vẻ tò mò nhìn Khấu Ngâm Sa.
Khấu Ngâm Sa nói: "Làm một nha thương, khẳng định phải biết phẩm tửu, ta... Ta còn chưa say bao giờ."
Câu này trực tiếp chặt đứt suy nghĩ chuốc say Khấu Ngâm Sa của Quách Đạm.
Đúng lúc này, dưới lầu đột nhiên truyền đến một trận ồn ào.
Quách Đạm theo bản năng liếc nhìn sắc trời, cười nói: "Các cô nương đến thật là sớm al"
Xác thực so với hắn dự tính sớm hơn nhiều lắm, kỳ thật nữ nhân ở cổ đại so với nam nhân lại càng thêm nhàm chán, dù sao bình thường các nàng đều không được phép ra cửa, cho nên các nàng lại càng thêm chờ mong đêm thất tịch võng luyến.
Chẳng bao lâu sau, trong lâu không ngừng vang lên âm thanh vui cười, cho dù không có võng luyến, nhưng có thể gặp được nhiều tỷ muội như vậy, các nàng đã vô cùng vui vẻ.
Mà nam khách đang ngồi ở Lương Viên thì không nghĩ như vậy, bọn hắn đến đây là để cua gái, từng người đều trông mong nhìn về phía Kim Ngọc lâu, chỉ mong có thể dùng nhan trị chiếm được trái tim các thiếu nữ, nếu không, bọn hắn cần gì phải mặc quần áo mới, đáng tiếc các cửa sổ đều có rèm cửa nên hoàn toàn không nhìn thấy gì.
Kỳ thật nam khách đến Lương Viên đều xuất thân danh môn hoặc là thư hương thế gia, bởi vì nữ khách đến Kim Ngọc lâu cũng đều không phú háo sắc còn có thê thất như Hình Toàn, Lý Thủ Kỹ đều chạy đi Túy Tiêu lâu, bao quát cả bọn Từ Kế Vinh.
Bọn hắn mặc dù hỗn đản, nhưng cũng không ngốc, bên này nhất định không đùa được, phụ mẫu của nhân gia có khả năng không kém hơn phụ mẫu của bọn hắn, nếu không có thông đồng tốt, có khả năng sẽ dẫn tai họa đến.
Mà bên Túy Tiêu lâu đều là tiểu thư khuê các nhà địa chủ, hoặc là nữ nhi của thương nhân, thông đồng tốt hay không tốt đều không có chút nào nguy hiểm.
Tới gần chạng vạng tối, những chiếc đèn lồng đỏ thêu chim hỉ thước được treo lên, giống như những chú chim hỉ thước đang bay múa đầy trời, không khí đêm thất tịch dần dần thay đổi trở nên nồng đậm hơn.
Trong một gian trà tứ bên cạnh Túy Tiêu lâu, toàn bộ từ sàn nhà đến tường xung quanh, thậm chí trần nhà đều được bịt kín bằng vải trắng, một tấc ván gỗ cũng không nhìn thấy
Không cần nghĩ cũng biết người sẽ tới nơi này là ai.
"Ngươi vì sao muốn ta tới đây?"
Chu Lập Chỉ buồn bực nhìn Từ Kế Vinh.
Từ Kế Vinh nói: "Chỉ Chi, gia gia ta đã nói, là nam nhân, nhiệm vụ thiết yếu chính là sinh hài tử, hơn nữa phải sinh thật nhiều thật nhiều hài tử, ngươi cũng không thể cứ luôn một mình như vậy, dù sao cũng phải kết hôn sinh con, ta cảm thấy đêm thất tịch võng luyến rất thích hợp với ngươi, dù sao cũng không cần gặp mặt."
Sự thật đúng là như thế, Từ Kế Vinh đi tìm thiếp hầu, Từ Mộng Dương chẳng những không phản đối mà còn cực kỳ ủng hộ, hắn nhìn thấy Từ Kế Vinh khắp nơi thông đồng nữ tử, trong lòng hắn lại càng vui vẻ, nên như thế, cũng đừng giống như cha ngươi chỉ cưới một người, kết quả chỉ sinh một mình ngươi, ngươi tìm bao nhiêu gia gia cũng nuôi giúp ngươi, chỉ cần ngươi sinh hài tử là được.
Lưu Tẫn Mưu cười tủm tỉm nói: "Ta cảm thấy Vinh đệ nói rất có đạo lý."
Chu Lập Chỉ nhìn hai tên bằng hữu xấu xa này mà trợn trắng mắt.
"Ta trước làm mẫu một lần cho ngươi, dạy ngươi như thế nào theo đuổi nữ nhân."
Từ Kế Vinh hướng Từ Xuân liếc mắt ra hiệu.
Từ Xuân lập tức cầm bút, nghiêng tai lắng nghe.
Từ Kế Vinh chững chạc đàng hoàng nói ra: "Ta là Từ Kế Vinh, thường Điều Thương."
Lưu Tẫn Mưu chặn lại nói: "Vinh đệ, ngươi viết như vậy được sao?"
"Có gì không được."
Từ Kế Vinh lại hướng Từ Xuân nói: "Xuân Xuân viết xong chưa?"
"Hồi thiếu gia, đã viết xong."
"Nhanh truyền đi đi."
Từ Kế Vinh lòng tin tràn đầy.
Hắn nổi danh là bại gia tử, cua gái cũng là nện tiền.
"Vâng."
Từ Xuân đem vải nhét vào chim hỉ thước bằng gỗ đang được treo trên dây đỏ, sau đó chuyển động tay cầm, hỉ thước chậm rãi bay ra ngoài cửa sổ.
Mà Hình Toàn ở sát vách thế nhưng không có nghĩa khí như Từ Kế Vinh, một mình hắn bá chiếm một gian trà tứ, gian trà tứ này tổng cộng có mười đầu dây đỏ, nói cách khác, một mình hắn liền muốn ngâm mười thiếu nữ.
Nhưng Hình Toàn không có thông minh như Từ Kế Vinh, theo quy củ thì nam khách nhất định phải chào hỏi trước.
"Các ngươi nghĩ nên nói cái gì a?"
Hình Toàn nhìn một bầy quân sư chân chó, sốt ruột đến mức đầu đầy mồ hôi, đã qua hồi lâu rồi mà mười con hỉ thước, một con cũng không có bay ra ngoài.
Bầy quân sư chân chó và thư đồng đều mờ mịt nhìn Hình Toàn, bọn hắn bình thường đều là xông vào cửa đoạt dân nữ, hoặc là uy bức lợi dụ, trò chơi nho nhã như thế này, bọn hắn nhất thời cũng không biết nên làm gì.
"Thiếu gia, ngài mau nhìn."
Một tên tùy tùng đột nhiên hô.
Hình Toàn quay đầu nhìn sang thì thấy một con hỉ thước đang chậm rãi bay ra ngoài cửa sổ, hắn đưa tay định bắt lại , nói: "Sao con hỉ thước này lại bay đi?"
Thư đồng vội nói: "Thiếu gia, ngài nói có phải là nữ tử đối diện đang lay động tay cầm hay không?"
"Nhưng ta cũng không nói gì a!" Hình Toàn thả tay xuống, mặt mũi tràn đầy hoang mang.
"Thiếu dia_ sao chúng †a không chờ đới mêt chú† xem" Một lát sau chú chim hỉ thước kia lại bay trở về, va nhẹ vào chiếc chuông được treo trên cọc gỗ.
Đỉnh linh định linh.
Một tên tùy tùng tranh thủ thời gian gỡ xuống hỉ thước rồi từ bên trong hỉ thước rút ra một tấm vải nhỏ,"Thiếu gia, vải, vải."
Hình Toàn đoạt lấy, rồi vội vã mở ra xem, nhẹ giọng thì thầm: "Xin chào công tử, tiểu nữ nhũ danh là Trà Trà, trước đây không lâu theo phụ thân từ Tô Châu đến kinh thành buôn bán, vì mới tới kinh thành nên chưa quen cuộc sống nơi đây, phụ thân lại thường xuyên bôn ba ở bên ngoài, bình thường muốn tìm người nói chuyện tâm tình cũng khó, thật vất vả mới cầu được phụ thân đáp ứng cho ta tham gia đêm thất tịch võng luyến, tiểu nữ chỉ muốn tìm kiếm một người tri âm, không biết công tử có thể bồi tiểu nữ nói chuyện tâm tình hay không?"
"Đương nhiên có thể, đương nhiên có thể!"
Đọc xong, Hình Toàn khó kìm lòng nổi, kích động hai tay đều đang run rầy.
Tùy tùng đứng bên cạnh nói: "Thiếu gia, nàng không thể nghe được công tử nói, phải viết lại trên vải sau đó truyền đi."
"Phiển phức như vậy?"
Hình Toàn nhướng mày.
Lập tức có một tên tùy tùng khác anh dũng tiến lên, nói: "Thiếu gia, để tiểu nhân đi bắt nữ tử kia, dù sao nàng cũng từ Giang Nam tới, lại chỉ là nữ nhỉ của thương nhân."
"Bắt! Chỉ biết bắt!"
Hình Toàn trực tiếp cho hắn một cái tát, chỉ vào hắn giáo huấn: "Nếu dọa sợ Trà Trà của ta, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt."
Tên tùy tùng lập tức bị Hình Toàn đánh cho mờ mịt, đây không phải quá trình cơ bản quá trình của thiếu gia sao, tại sao hôm nay lại thay đổi rồi?
Hình Toàn lại chỉ vào đám quân sư chân chó kia nói: "Các ngươi cố gắng suy nghĩ cho ta, nên đáp lại Trà Trà như thế nào, viết tốt sẽ có thưởng, nếu chọc Trà Trà của ta tức giận, hừ, ta sẽ đem các ngươi làm thức ăn cho dã cẩu."
(*) Nguyên văn là 2#, #l#f? Bì chỉ bất tồn, mao tương yên phụ? Câu này xuất phát từ Tả truyện nghĩa là da đã chẳng còn thì tóc bám vào đâu? Ngụ ý khi đã mất đi nền tảng thì không thể tồn tại.