Chương 144: Đêm thất tịch (thượng)
Chương 144: Đêm thất tịch (thượng)Chương 144: Đêm thất tịch (thượng)
Đêm nay chính là tết thất tịch, sau một loạt các hoạt động tuyên truyền trong những ngày qua, không khí lễ hội đã cực kỳ nồng đậm, khắp nơi đều giăng đèn kết hoa, thấy rõ nhất là những khu vực thương nghiệp phồn hoa, đêm nay so với tết nguyên đán vừa rồi tuyệt đối còn vui mừng và nhộn nhịp hơn rất nhiều, nhưng bên trong nó lại tràn đầy hơi thở thương nghiệp, đối với thương nhân mà nói nếu người tiêu dùng đã nguyện ý dùng tiền thì bọn họ đương nhiên nguyện ý tổ chức long trọng.
Đó có phải là ngày lễ hay không, không quan trọng, có tiền thì mỗi ngày tổ chức lễ hội đều được.
Khấu gia.
"Hiền tế làm thế nào thuyết phục được Ngâm Sa mặc những y phục kia?"
Khấu Thủ Tín đứng trong khoảng sân trống ở tiền viện, ngạc nhiên nhìn Quách Đạm.
Hắn thân là phụ thân còn cảm thấy có chút khó tin, bởi vì Khấu Ngâm Sa từ nhỏ đã phi thường cần kiệm, một số thời khắc Khấu Thủ Tín còn nhìn không được, hắn rất hi vọng nàng làm nhiều một chút quần áo mới, nhưng đều bị nàng cự tuyệt, thế nhưng hôm nay Khấu Ngâm Sa vậy mà đồng ý mặc những phục thị quý giá như thế, điều này thật sự làm hắn giật nảy cả mình.
Quách Đạm cười nói: "Tiểu tế cũng không nói gì, kỳ thật hôm nay tiểu tế cùng phu nhân xuất môn chẳng qua là vì ủng hộ tết Thất Tịch, dù sao sự kiện lần này cũng là do Nha hành chúng ta chủ đạo, nếu như chính chúng ta còn không ủng hộ, vậy nhân gia sẽ nghĩ như thế nào, phu nhân đồng ý mặc những phục thị kia, hoàn toàn chỉ vì công việc mà thôi, không quan hệ tới chuyện khác."
"Thì ra là thế."
Khấu Thủ Tín hơi có vẻ tiếc nuối gật đầu, hắn ngược lại hi vọng nhìn thấy phu thê hai người thật sự xuất môn vì chơi hội.
Quách Đạm trong lòng rất rõ ràng, cười nói: "Nhạc phụ đại nhân, sau khi tiểu tế cùng phu nhân ra ngoài thì chỉ còn một mình ngài ở nhà, quá cô đơn, ngài có muốn tiểu tế ra bên ngoài tìm mấy ca kỹ tới nhà bồi ngài hay không?"
Khấu Thủ Tín nguýt hắn một cái, nói: "Tiểu tử ngươi nói bậy bạ chuyện gì vậy." có thể chơi đùa ra một cậu em vợ nha, dù sao nhạc phụ đại nhân vẫn còn trẻ a."
"Em. .. Em vợ?" Khấu Thủ Tín sửng sốt một chút, mới phản ứng được, lập tức nâng lên quải trượng,"Tiểu tử ngươi muốn ăn đập phải không?"
Quách Đạm giả bộ lui lại phía sau một bước, hì hì cười nói: "Nhạc phụ đại nhân đừng trách, đây là một mảnh hiếu tâm của tiểu tế, đồng thời cũng là một con đường tắt thông hướng nguyện vọng tốt đẹp a."
"Đi đi đi."
Khấu Thủ Tín tức giận liếc mắt nhìn hắn, nói: "Tiểu tử ngươi thật sự là càng nói càng không đứng đắn."
"Phụ thân, phu quân."
Đột nhiên nghe được một thanh âm thanh thúy.
Quách Đạm nghiêng đầu nhìn sang, hai mắt lập tức sáng lên.
Chỉ thấy Khấu Ngâm Sa tự nhiên hào phóng bước đến, tóc búi cao, trâm ngọc cắm nghiêng một góc, tuy không thi phấn trang điểm nhưng da thịt trắng hơn tuyết của nàng đã đẹp hơn vô số dung mạo được trang điểm tỉ mỉ trên đời, khuôn miệng không tô son mà đỏ, lông mày không vẽ mà đen, thiên sinh lệ chất, cũng chỉ như thế mà thôi. Ánh mắt lạnh lùng, dáng người cao gầy, vòng eo nhỏ nhắn như lấy dải lụa thắt lại, trước ngực cao ngất mà thẳng tắp, lại phối hợp với chiếc váy dài màu bạch ngọc thêu hoa mẫu đơn càng lộ vẻ tôn quý bất phàm.
Bình thường Khấu Ngâm Sa chưa từng mặc phục thị cầu kì xa hoa như vậy, hôm nay hơi hơi ăn diện một chút, chưa đến mức kinh động như gặp thiên nhân, nhưng cũng cực kỳ kinh diễm.
"Phu nhân hôm nay thật là xinh đẹp." Quách Đạm mỉm cười, từ đáy lòng nói.
Ở đời trước hắn mặc dù đã gặp vô số mỹ nữ với các màu da khác nhau, nhưng không ai có vẻ đẹp tự nhiên như Khấu Ngâm Sa, ở hậu thế khó mà gặp được một nữ nhân như vậy, cho dù là hiện tại, hắn cũng chỉ là gặp qua một vị xinh đẹp hơn Khấu Ngâm Sa.
Khấu Thủ Tín vuốt râu cười một tiếng, khuôn mặt tràn đầy kiêu ngạo.
Khấu Ngâm Sa chỉ khẽ gật đầu, nàng chưa bao giờ thích nghe loại tán dương như thế này.
"Vì sao phu nhân không khen vi phu hôm nay đặc biệt anh tuấn? Chẳng phải có câu, có đi có lại mới toại lòng nhau* sao." Quách Đạm xoay một vòng, lộ ra trường bào màu bạch ngọc thêu mặc trúc đang mặc trên ntưƯỜờồi. Khấu Thủ Tín cảm thấy rất có đạo lý, thoáng gật đầu, lại nhìn về phía Khấu Ngâm Sa, tựa như đang hỏi, con vì sao không khen phu quân vài câu.
Hai người có cần thiết phải như vậy hay không? Khấu Ngâm Sa hơi chớp mắt, lại thấy ánh mắt nóng bỏng chờ mong của Khấu Thủ Tín và Quách Đạm, không giống như đang nói đùa, môi son khẽ mở, lại nhẹ nhàng khép lại, một lát sau, nàng mới chật vật gật đầu nói: "Ừm, phu quân hôm nay cũng rất. .. Rất... ?" Nói đến đây, hai gò má nàng không khỏi đỏ bừng, làm thế nào cũng không nói được ra miệng, thần sắc cực kỳ xấu hổ.
Nàng không phải không muốn khen, mà chỉ cảm thấy bây giờ nói ra thì lộ ra rất dối trá.
Quách Đạm vội vàng trấn an nói: "Đừng khóc, đừng khóc, ta lại không có bức nàng phải nói ra, điều này là sự thật như sắt thép, mọi người đều nhìn ở trong mắt, không quan trọng nha."
"Ngươi mới khóc."
Khấu Ngâm Sa hung hăng thưởng cho Quách Đạm một ánh mắt sắc bén, trong nội tâm bổ sung một câu, thật sự là không biết xấu hổ.
Khấu Thủ Tín cười ha ha: "Được rồi, mau mau xuất môn đi."
Quách Đạm lại như tên trộm mà hỏi thăm: "Nhạc phụ đại nhân, thật sự không muốn a?"
"Không muốn...
Mới nói được nửa câu, Khấu Thủ Tín đột nhiên phản ứng lại, giả bộ cả giận nói: "Xem ra tiểu tử ngươi hôm nay thật sự ngứa da."
"Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế đi đây."
Quách Đạm vội vàng lôi kéo Khấu Ngâm Sa đi tới cửa.
"Tiểu tử này thật sự là càng ngày càng vô lý."
Khấu Thủ Tín lắc lắc đầu, khi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt của lão bộc lại làm hắn sinh ra cảm giác cô đơn mãnh liệt, mơ hồ có chút hối hận. ...
Sau khi ngồi vào xe ngựa, Khấu Ngâm Sa hiếu kỳ nói: "Phu quân vừa rồi nói chuyện gì với phụ thân?"
Quách Đạm nói: "Không nói gì cả, chỉ là nhạc phụ đại nhân chê vòng eo của phu nhân quá nhỏ, mặc dù dễ nhìn, nhưng không phát huy được tác dụng ban đầu của nó, vì vậy ta liền đề nghị nhạc phụ đại nhân đừng đem hi vọng ký thác vào người khác, có câu nói là tự mình động thủ, cơm no áo ấm."
Khấu Ngâm Sa nghe xong có vẻ hoang mang, nói: "Ngươi đang nói gì "Nàng còn không rõ?"
Quách Đạm sách một tiếng: "Đơn giản chính là nhạc phụ đại nhân nói bụng của phu nhân làm sao còn chưa có động tĩnh, ta đương nhiên phải đứng về phía phu nhân nên đã khuyên nhạc phụ đại nhân đừng đem hi vọng ký thác vào phu nhân, có lẽ sẽ là một đầu tử lộ, phu nhân có lý tưởng, có khát vọng, chuyện phàm phu tục tử làm có lẽ không thích hợp với phu nhân, vậy còn không bằng tìm mẹ kế cho phu nhân, hoặc có thể tìm mấy mẹ kế, có lẽ sẽ nhanh hơn một chút."
Khấu Ngâm Sa lập tức vừa xấu hổ vừa tức giận, hai tai đều hồng thấu, nhưng cũng không phát ra được âm thanh, bởi vì nàng không chiếm lý a, dứt khoát quay mặt lệch sang một bên, không để ý đến Quách Đạm.
Đúng lúc này, xe ngựa đột nhiên nhẹ nhàng lắc lư.
Lau! Xem như đợi đến cơ hội này.
"Phu nhân cẩn thận."
Quách Đạm trong nháy mắt ngồi vào bên người Khấu Ngâm Sa, nhẹ nhàng ôm nàng, vội vã cuống cuồng nói: "Phu nhân không sao chứ?"
Đôi mắt đẹp của Khấu Ngâm Sa trợn to không thể tưởng tượng nổi nhìn Quách Đạm, nghĩ thầm, da mặt người này rốt cuộc là làm bằng cái gì vậy?
"Cô gia, phu nhân, hai người không sao chứ?"
Thanh âm mã phu ngoài xe lộ ra một tia nghỉ hoặc, bởi vì xe ngựa chỉ là nhẹ nhàng lắc lư, nhưng âm thanh của Quách Đạm lại giống như suýt chút nữa thì ngã sấp xuống, điều này làm hắn rất hoang mang.
Quách Đạm lại cực kì nghiêm túc nói: "Ngươi đánh xe kiểu gì vậy, suýt chút nữa làm ngã phu nhân."
"Cô gia thứ tội, vừa rồi có một công tử ca cưỡi ngựa lao ra từ con đường bên cạnh, khiến ngựa bị kinh sợ, cho nên mới. .. dừng lại một chút."
"Thật sự là lẽ nào lại như vậy, ngươi mau mau đuổi theo, ta phải cho hắn mười lượng bạc, a không, ta phải giáo huấn hắn một phen."
"Cô gia, đã không thể đuổi kịp a."
"Quên đi thôi, ta cũng không mang nhiều tiền như vậy."
"Được rồi, ngươi đánh xe cẩn thận một chút là được." Khấu Ngâm Sa nguýt Quách Đạm một cái liếc mắt, rồi nhẹ nhàng vén một góc màn cửa nhìn ra ngoài, thấy bên ngoài phi thường náo nhiệt, hầu hết đều là các công tử ca không phú thì quý, khuôn mặt không khỏi lộ vẻ lo lắng, nói: "Phu quân, đợi lát nữa chúng ta nên về nhà sớm đi, hôm nay Kim Ngọc lâu chỉ sợ Quách Đạm lơ đễnh cười nói: "Phu nhân ở đâu thì đó chính là nơi thị phi, ta thấy cũng không có khác biệt bao nhiêu, nhưng phu nhân xin yên tâm, có vi phu ở đây nhất định bảo vệ phu nhân chu toàn." Nghĩ thầm, trước sau đều là cận vệ của hoàng đế, ai dám động đến ta.
Đây là cái gì với cái gì? Khấu Ngâm Sa nhíu mày nhìn Quách Đạm.
Quách Đạm thấy nàng hơi cau mày tức giận nhìn hắn, đôi mắt lấp lánh, xinh đẹp động lòng người, không nhịn được cúi đầu xuống ngậm lấy đôi môi đỏ của nàng.
Khấu Ngâm Sa mắt phượng nhất thời trợn tròn, lông mi thật dài đang run rẩy.
Bình thường Quách Đạm cũng thường xuyên lôi kéo tay của nàng, hoặc nhẹ nhàng ôm nàng, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi, chưa bao giờ có cử chỉ quá phận, thậm chí khuynh hướng cũng đầu không có, nàng vẫn vô cùng tín nhiệm Quách Đạm, cho nên vừa rồi mới không có động tác phòng bị nào, nàng hoàn toàn không nghĩ tới Quách Đạm lại đột nhiên hôn nàng, nhất thời cũng không biết phản ứng ra sao.
Ngược lại là Quách Đạm thất kinh kêu to trước,"Phu nhân, thật sự là thật xin lỗi, vi phu không phải cố ý, vừa rồi chỉ là nhất thời không nhịn được, aiu.. . Cái này... . Đây thật là tội đáng chết vạn lần, tội đáng chết vạn lần a!" Hắn núp trong góc, ảo não đạp đập trán.
Khấu Ngâm Sa cũng giật mình tỉnh lại, thấy Quách Đạm tự trách như thế, nội tâm chẳng những không có phẫn nộ, ngược lại tràn đầy áy náy, nói khẽ: "Phu quân, ta... Ta không có trách .... Phu quân cũng không cần tự trách."
"Thật... Thật sao?"
Quách Đạm không thể tưởng tượng nổi nhìn Khấu Ngâm Sa.
"Ừm."
Khấu Ngâm Sa thần sắc phức tạp gật đầu.
"Phu nhân không sinh khí thì tốt." Quách Đạm vuốt mồ hôi, lại bất động thanh sắc ngồi về bên cạnh Khấu Ngâm Sa, nói: "Nhưng vi phu không thể không tự trách a, phu nhân dung mạo như thiên tiên, khinh bạc phu nhân giống như khinh bạc tiên tử, cảm giác thật tốt, khụ khụ khụ, thật sự là tội ác tày trời."
"Được rồi, phu quân đừng nói nữa." Khuôn mặt Khấu Ngâm Sa đã hồng thấu.
Tiếp tục đi thêm thời gian đốt một nén hương thì đến ngõ hẻm phía sau Kim Ngọc lâu. Quách Đạm cùng Khấu Ngâm Sa xuống xe ngựa, lúc này trăng làm nàng lại có một dáng vẻ thanh thuần động lòng người khác.
"Hiền chất cùng nữ hiển chất đứng chung một chỗ, thật đúng là trai tài gái sắc, giống như một đôi bích nhân a!"
Chu Phong đã sớm đứng ở cửa chờ lập tức chắp tay khen.
"Viên ngoại a!"
Quách Đạm xúc động kêu lên một tiếng, lại thấy một ánh bạc lóe lên, chỉ thấy Quách Đạm móc ra một lượng bạc từ trong tay áo đưa đến trước mặt Chu Phong, cảm động đến cực điểm nói: "Thế nhân đều nói ta không xứng với phu nhân, chỉ có viên ngoại là để mắt đến ta như vậy ... Ai, đây là tiền sinh hoạt còn sót lại tháng này của ta, xin viên ngoại nhất định phải thu lại."
MA2"
Chu Phong nhìn một lượng bạc kia với vẻ mặt mộng bức.
Khấu Ngâm Sa tức giận không có chỗ phát tiết, nhưng cũng chỉ có thể ẩn nhẫn không phát.
"Viên ngoại chắc chắn là chê tiền này quá ít?"
"Không không không."
Chu Phong tranh thủ thời gian tiếp nhận bạc, trong lòng thì dở khóc dở cười, nhưng cũng chỉ có thể cười nói: "Hiền chất đừng nên để ý những lời đó, mắt những người đó đều bị mù rồi, hiền chất cùng nữ hiền chất vừa đứng ở đây, thật đúng là đăng đối vô cùng."
Thương nhân này đã hung ác lên thì ngay cả mình cũng mắng.
"Thật sao?" Quách Đạm đột nhiên hướng Khấu Ngâm Sa nói: "Phu nhân có mang tiền không?"
Chu Phong vội nói: "Hiền chất khách khí rồi, khách khí rồi, mau mau mời lên lầu."
Đường đường là đông chủ Kim Ngọc lâu vậy mà thu phí phục vụ một lượng bạc, thật là mẹ nó mất mặt a!
Quách Đạm ho nhẹ một tiếng, nói: "Viên ngoại, hôm nay ta cùng phu nhân tới đây để chơi tết, viên ngoại liền làm việc của ngài đi, không cần đặc biệt chiêu đãi chúng ta, chúng ta tự mình đi lên là được rồi."
Chu Phong uất ức, mới vừa rồi ai còn cảm động coi hắn như Bá Nhạc, làm sao trong nháy mắt liền chê hắn vướng bận, trở mặt thật là mẹ nó thao đản, hắn vốn dĩ thật đúng là muốn nói chuyện cùng Quách Đạm, chỉ có thể natfna naìùng nói: "VÂv VâÂv đước †a sẽ không chiêu! đãi hai vị hai vị xin cứ tự nhiên."
Chu Phong vừa đi, Khấu Ngâm Sa sẵng giọng: "Ngươi vừa rồi nói bậy bạ gì vậy?"
Quách Đạm ồ một tiếng: "Ta chỉ muốn cho hắn biết, trên người chúng ta cũng chỉ có một lượng bạc, lát nữa cũng đừng tới tìm chúng ta xin tiền cơm."
(*) Có đi có lại mới toại lòng nhau: nguyên văn tiếng trung là 'lễ thượng vãng lai, lai nhi bất vãng phi lễ dã' xuất phát từ Lễ ký. Có nghĩa là Lễ coi trọng việc đi lại thăm hỏi lẫn nhau, quan hệ qua lại với nhau, có đi mà không có lại không phải là lễ vậy". Người Việt cũng có câu tương tự: "Có đi có lại mới toại lòng nhau". Nhưng người Việt không dùng chữ "Lễ" mà lại dùng chữ "Lòng". Trong chữ "Lễ" hình như có yếu tố vật chất đi kèm. Còn trong chữ "Lòng" thì không cần?