Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 148 - Chương 147: Mộ Nhiên Quay Đầu

Chương 147: Mộ nhiên quay đầu Chương 147: Mộ nhiên quay đầuChương 147: Mộ nhiên quay đầu

Trong một gian trà tứ bên cạnh Chu ký.

"Thiếu gia, chiếc trâm ngọc này không rẻ a, bây giờ đối phương là ai ngài cũng không biết, liền... ."

Một tùy tùng rụt tay lại, buồn bực nhìn Lý Thủ Kỹ.

Hắn liền không rõ thiếu gia của hắn từ trước đến nay vẫn luôn "khôn khéo", vì sao hôm nay trở nên điên cuồng như vậy, chỉ hàn huyên một hồi, liền muốn lấy ra cây trâm ngọc tình lữ mới mua ở Vương gia tiệm châu báu hôm nay đưa cho nữ tử ở đối diện.

"Ngươi bớt nói nhảm đi, mau mau buộc lên trên hỉ thước."

Lý Thủ Kỹ căm tức nhìn tùy tùng.

Tuỳ tùng không có cách nào, chỉ có thể buộc hộp quà nhỏ đựng cây trâm vào hỉ thước, sau đó ngậm nước mắt nhìn theo hỉ thước bay ra ngoài cửa sổ.

Nhưng nhìn đồng đảng xung quanh Lý Thủ Kỹ đều đang đưa các loại lễ vật, trong lòng hắn mới hơi hơi thăng bằng một chút.

Một lát sau, có một công tử ca nhìn hằm hằm toàn trường, nói: "Là ai mới vừa rồi tặng trâm ngọc?"

Lý Thủ Kỹ nói: "Là ta. Có gì không ổn sao?"

"Đương nhiên không ổn."

Công tử ca kia giơ chiếc khăn lụa trong tay lên, nói: "Vì ngươi tặng trâm ngọc mà Thiến Thiến trả lại khăn lụa tình lữ ta tặng, còn nói ta hoàn toàn không để nàng ở trong lòng."

Lý Thủ Kỹ đắc ý nói: "Trần huynh, vậy ngươi cũng không nên trách ta, chỉ tặng một chiếc khăn lụa thì quả thật là quá khó coi đi."

"Ngươi nói gì?"

Trần công tử mắt trợn tròn, lại gật đầu nói: "Tốt tốt tốt, ngươi muốn cùng ta so đúng không, ta cũng không sợ ngươi. Nhanh lấy trâm vàng ta vừa mua đến đây."

"Thiếu gia, đó. . Đó là để tặng cho phu nhân."

"Đừng nói nhiều, nhanh mang tới đây."

Những công tử ca này đều đã có thê thất, tới đây thuần túy là vì muốn thông đồng với nữ tử đàng hoàng, làm sao biết, lại bị mê hoặc đến đầu óc choáng váng, bọn hắn khác biệt với Hình Toàn, chủ yếu là vì địa vị của bọn sao có thể cam tâm bị đồng bạn hạ thấp, bị đánh sưng mặt cũng phải giả làm người mập, huống hồ bọn hắn vốn đã rất mập, lại không biết rằng bọn hắn đã rơi vào trong hầm của một thương nhân vô lương nào đó. ...

Túy Tiêu lâu.

Từ Kế Vinh núp trong một góc, trong tay cầm bốn sợi dây đỏ đã bị cắt đứt, lại nhìn Chu Lập Chi, Lưu Tẫn Mưu đang cầm bút viết không ngừng, đặc biệt là Chu Lập Chi, hỉ thước của hắn còn được diện thêm một chiếc khăn lụa màu hồng phấn vừa đẹp mắt, lại không làm bẩn tay.

Cô đơn!

Vô tận cô đơn!

Từ Kế Vinh trong mắt ngậm nước mắt, phiền muộn nói: "Đáng hận! Đáng hận, Đạm Đạm không ở đây, bằng không, ta làm sao lại thất bại... . Ai... kinh thành song ngu thật sự là thiếu một người cũng không được a!"

Đúng lúc này, một tiếng đập cửa vang lên.

Chu Lập Chi, Lưu Tẫn Mưu giống như đều không nghe thấy.

Từ Kế Vinh khinh bỉ liếc mắt nhìn hai người bọn họ, rồi mới nói: "Vào đi."

Một người hầu rượu bước vào, nói: "Tiểu Bá gia, đây là trà Hình công tử mời."

"Hình công tử nào?" Từ Kế Vinh khẽ nói.

"Là công tử Hình Toàn."

"Hắn?"

Từ Kế Vinh buồn bực nói: "Tại sao hắn muốn mời chúng ta uống trà?"

Người hầu rượu nói: "Hình như là vì Hình công tử gặp được hồng nhan tri kỷ, cho nên trong lòng vui vẻ mời mọi người uống trà."

Từ Kế Vinh vẻ mặt dần dần âm trầm xuống, tên Hình Toàn kia vậy mà còn gặp được hồng nhan tri kỷ, mà hắn... Chỉ có bốn đầu dây đỏ bị cắt đứt.

"Cầm đi đổ cho ta!"

Từ Kế Vinh đột nhiên gào lên... .

Kim Ngọc lâu.

"Lão gia."

Một lão bộc bước vào trong phòng, thấp giọng hướng Chu Phong nói: "Toàn bộ lá trà kia đều đã bán sạch, hơn nữa... “" nói: "Mà lại bán đi với giá này."

Chu Phong hút một ngụm hơi lạnh, cũng duỗi ra hai đầu ngón tay nói: "Ngươi nói giá này?"

"Ừm."

Lão bộc gật gật đầu.

"Việc này sao có thể?" Chu Phong cả kinh nói: "Trên đời chẳng lẽ thật sự có người ngốc như vậy? Vì sao ta chưa bao giờ gặp, hết lần này tới lần khác lại để Quách Đạm gặp được."

"Việc này có khả năng cũng không phải đơn giản như thế." Lão bộc kia thấp giọng nói: "Nghe nói người mua trà chính là Hình Toàn."

"Hắn?"

Thân thể Chu Phong run nhè nhẹ, vội nói: "Nhớ kĩ, việc này. .. chúng ta hoàn toàn không biết gì cả, chúng ta cái gì cũng không biết, còn có, ngàn vạn không thể nói ra."

"Đúng vậy."...

Mà lúc này kẻ cầm đầu đang dùng một tay nâng mặt nhìn Khấu Ngâm Sa trò chuyện hăng say.

"Phốc phốc!"

Khấu Ngâm Sa mở ra một tấm vải nhỏ, lại cười ra tiếng, phía trên vẫn vẽ một quả cầu màu vàng, mắt hướng về bên phải, khóe miệng nhếch lên trông buồn cười đến cực điểm, khiến người ta nhìn mà bật cười, hai mắt vừa nhấc lên liền thấy Quách Đạm đang mỉm cười nhìn nàng, thần sắc thu vào, hỏi: "Đây đều do phu quân vẽ?"

Trên bàn đã để đó mấy chục tấm vải trắng hình vuông, bên trên mỗi mảnh vải đều có một biểu lộ nhỏ.

Quách Đạm nhún nhún vai, hai tay xoè ra nói: "Ta cái gì cũng không biết a."

Khấu Ngâm Sa chỉ cho hắn một ánh mắt, có thể giải thích là, tin ngươi cái quỷ. Lại cúi đầu nhìn những biểu lộ nhỏ trên bàn, không khỏi lại cười lên, rồi lại ngẩng đầu nhìn về phía Quách Đạm nói: "Phu quân làm thế nào nghĩ ra chúng?"

Không thể không nói, chủ ý này thật là khéo, cho dù nàng nói cái gì, đối phương cũng có thể dùng những biểu lộ nhỏ này để trả lời.

Quách Đạm nói: "Nàng hỏi hắn nha, hỏi ta làm gì, ta có thể vẫn luôn ngồi đây, cái gì cũng không làm."

"Thần bí hầ hầ " Khấu Ngâm Sa do dự một chút, lại cầm bút viết lên vải nhỏ, dùng Hỉ Thước đưa ra ngoài.

Rất nhanh, Hỉ Thước liền trở lại.

Khấu Ngâm Sa tranh thủ thời gian gỡ vải nhỏ xuống rồi mở ra xem, lúc này trên đó viết một hàng chữ nhỏ - không có gì khác, chỉ là hi vọng phu nhân cười nhiều hơn.

Khấu Ngâm Sa đỏ mặt, ngượng ngùng liếc mắt nhìn Quách Đạm, trầm ngâm một chút, rồi cầm bút viết tám chữ lên vải nhỏ "Giả thần giả quỷ, cố lộng huyền hư!".

"Uy uy uy, nàng vẫn còn viết a! Ta nhìn cũng sắp hết giờ rồi, chúng ta cũng nên chuẩn bị rời đi."

Quách Đạm vội vàng đứng lên.

"Chỉ viết một lần cuối cùng thôi."

Khấu Ngâm Sa có chút cười trên nỗi đau của người khác liếc nhìn Quách Đạm, đem vải nhỏ để vào bên trong Hỉ Thước, sau đó đưa hỉ thước ra ngoài.

Thế nhưng qua một hồi lâu, vẫn không thấy hỉ thước trở về, Khấu Ngâm Sa giảo hoạt nói: "Thế nào, ngủ thiếp đi rồi sao?"

"Ây,..."

Quách Đạm vuốt vuốt cái trán, quanh co không nói.

Khấu Ngâm Sa khe khẽ hừ một tiếng.

Tiểu tử!

Sau đó, lại thấy hỉ thước chậm rãi bay vào.

Khấu Ngâm Sa lập tức mộng bức, trên mặt không còn có nửa điểm đắc ý, vội vã tiến lên, thấy trên thân hỉ thước còn buộc thêm một hộp quà nhỏ, nàng lấy xuống, mở ra xem, bên trong có một cây trâm vàng, nàng lại liếc nhìn hỉ thước, sau đó rút vải nhỏ bên trong ra xem.

Thấy phía trên viết - Vàng ròng bạc trắng, chân tâm thực ý.

"Ha ha!"

Quách Đạm đột nhiên cười lên ha hả.

Hỏng bét! Trúng kế!

Khấu Ngâm Sa nghiêng con mắt trừng một cái, thần sắc mười phần quẫn bách.

Quách Đạm đi lên phía trước, từ bên trong hộp quà lấy ra trâm vàng, mỉm Cười nói: "Phii nhân †a iún nàng cài lên" Khấu Ngâm Sa khóe môi hơi nhếch lên, hai gò má đỏ bừng, ánh mắt chuyển qua nơi khác.

Quách Đạm gỡ xuống trâm ngọc trên đầu Khấu Ngâm Sa, sau đó cài trâm vàng vào tóc nàng, lại thấy hai mắt Khấu Ngâm Sa trong vắt có ánh nước, hai má ửng đỏ, kiểu diễm ướt át, kìm lòng không được hơi cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trên trán nàng.

So với lần thứ nhất không biết làm sao, trái tim Khấu Ngâm Sa lúc này lại giống như nai con nhảy loạn, có chút cúi đầu, khóe miệng mỉm cười xấu hổ.

Quách Đạm lại nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.

Mặc dù trước kia cũng thường xuyên bị Quách Đạm ôm, nhưng lúc đó, nàng chỉ cảm thấy ngượng ngùng, chưa bao giờ giống lúc này, toàn thân cứng ngắc không thể động đậy, hai tay giơ lên rồi thả xuống, không biết làm sao mới là tốt.

"Công tử, đã sắp canh ba sáng."

Đột nhiên ngoài cửa có người nói.

Quách Đạm nhướng mày, nói: "Canh năm sáng lại đến tìm ta."

Vừa dứt lời, Khấu Ngâm Sa đã tránh thoát, ngượng ngùng nói: "Gần kết thúc rồi, chúng ta trở về đi."

"Trở về lại tiếp tục?" Quách Đạm khẩn cấp hỏi.

Khấu Ngâm Sa xì một tiếng.

Đột nghe thấy dưới lầu truyền đến âm thanh bất mãn ồn ào.

"Làm sao đã kết thúc rồi?"

"Không phải đã nói là canh ba sáng mới kết thúc sao?"

"Các vị công tử, bây giờ đã là canh ba sáng."

"Cái gì? bây giờ đã canh ba sáng."

"A..., thật sự là canh ba sáng, sao ta tuyệt đối không cảm thấy."

"Có thể trì hoãn đến canh bốn sáng hay không, ta còn chưa trò chuyện đủ a!"

"Thật có lỗi, quy định chính là canh ba sáng, nếu như tiếp tục, chỉ sợ phụ mẫu của nữ khách sẽ cảm thấy bất mãn."

"Điều này... "

Lúc này, Chu Phong đột nhiên đi tới, cười nói: "Các vị công tử đừng nên lo lắng, các vị nếu đã tìm được ý trung nhân, mà đối phương cũng như thế thì có thể đi tìm †ứ đai bà mếi cầu hôn với đếi phương. Bâv aið còn thời gian một nén hương, các vị phải nắm chặt thời gian nói tạm biệt với đối phương a!"

Những công tử kia nghe xong, tranh thủ thời gian cầm bút viết. ...

"Cái gì? Đã kết thúc rồi? canh giờ vẫn còn sớm a!"

Hình Toàn trừng mắt nhìn người hầu rượu đến đây thông báo, rất khó chịu vung tay lên, nói: "Đi đi đi, đừng quấy rầy bản công tử tâm sự cùng Trà Trà."

Ngơi hầu rượu e ngại nói: "Hình công tử, điều này. ... không phải tiểu nhân định đoạt, hoạt động này chỉ tiến hành đến canh ba sáng, cho dù Hình công tử không đi thì người đối diện cũng sẽ rời đi."

Hình Toàn lập tức giật mình, hoảng sợ nói: "Trà Trà!"

Thần tình kia rất giống như thê tử qua đời.

Đúng lúc này, hỉ thước bay trở về.

Hình Toàn vội vàng gỡ hỉ thước xuống, rút ra vải nhỏ bên trong hỉ thước rồi vội vàng mở ra thì thấy trên đó viết một dòng chữ nhỏ xinh đẹp - công tử, Trà Trà phải đi về rồi, thế nhưng Trà Trà không muốn trở về Tô Châu, Trà Trà chỉ muốn ở lại kinh thành.

"Trà Trà muốn đi."

Hình Toàn gấp gáp chạy ra ngoài, nhưng chạy đến nửa đường thì bị hơn mười cấm quân ngăn lại, trên đường cũng để rất nhiều hàng rào gỗ.

"Các ngươi có biết bản công tử là ai không? Mau mau tránh ra."

Hình Toàn hét về phía mấy cấm quân kia.

Một tiểu tướng quân ôm quyền nói: "Thật sự là có lỗi, tỉ chức ở đây là chấp hành hoàng mệnh, mong rằng Hình công tử đừng làm khó tỉ chức."

"Hoàng mệnh."

Hình Toàn hơi kinh hãi.

Vạn Lịch mặc dù không lên tiếng, nhưng vẫn luôn âm thầm ủng hộ đêm thất tịch võng luyến, bởi vì nó chính là dấu ấn tình yêu của hắn cùng Trịnh thị, hắn tự mình ban xuống ý chỉ, phái cấm quân ngăn cách nam nữ, tránh song phương tiếp xúc, chính bởi vì như thế, rất nhiều đại thần trong triều mới cho phép nữ nhi, tôn nữ tham gia đêm thất tịch võng luyến.

"Thiếu gia, ngài chạy đi đâu vậy? Thật là hù chết tiểu nhân a."

Hình Toàn không để ý đến thư đồng kia, một tay nắm chặt người hầu rượu, nói: "Mau nói, Trà Trà của ta tên họ là gì, nhà ở nơi nào?"

Người hầu rượu có vẻ đưa đám nói: "Hình công tử, tiểu nhân không Hình công tử đừng nên sốt ruột, chỉ cần song phương tình đầu ý hợp thì có thể tìm bà mối làm mối."

"Tình đầu ý hợp?"

Hình Toàn khẽ nhíu mày, lại mở ra vải nhỏ kia nhìn một chút, thì thầm: "Không muốn về Tô Châu, không muốn về Tô Châu, ai u, ta thật sự là đần nha, Trà Trà là muốn ta cầu hôn a!"

Nghĩ thông suốt điều này, hắn không khỏi cười lên ha hả.

Lại nghe thấy một trận ồn ào từ Túy Tiêu lâu truyền ra, hắn bỗng nhiên thu tay lại, nhìn đèn đuốc đang tắt dần, nói: "Trà Trà, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ cưới nàng qua cửa."

Đúng lúc ấy, có mấy đại thúc trông có vẻ hèn mọn, lén lén lút lút đi qua trước mặt hắn.
Bình Luận (0)
Comment