Chương 148: Tiền tới
Chương 148: Tiền tớiChương 148: Tiền tới
Không đủ, thật sự là không đủ.
Vẻn vẹn ba canh giờ là xa xa không đủ.
Trừ Từ Kế Vinh ngay từ đầu bị cắt đứt toàn bộ dây đỏ, cho nên thời gian đằng sau hắn chỉ một mực nằm đó ngủ gà ngủ gật, lúc kết thúc, chỉ có một mình hắn là cao hứng không thôi, xem như kết thúc a.
Cho dù lúc này đã là đêm khuya, ngày thường lúc này mọi người đã sớm tiến vào mộng đẹp, nhưng đêm nay tỉnh thần mỗi người vẫn sáng láng, không quản là nam nhân hay là nữ nhân.
Bọn hắn vừa mới cảm nhận được niềm vui thú trong đó thì lại phải đối mặt với sự kết thúc.
Tiếc nuối!
Miễn cưỡng rời đi!
Phẫn nộ!
Đủ loại cảm xúc quanh quẩn ở trong lòng, bọn hắn tỉ mỉ nhìn lại vải nhỏ của đối phương, cảm thấy chúng thật dài thật dài phảng phất như đã vượt qua cả cuộc đời.
Đáng tiếc người tổ chức đêm thất tịch võng luyến lần này chính là một tên từ đầu đến đuôi đều là thương nhân.
Đối với thương nhân thì tất cả đều đã kết thúc, bởi vì tất cả lợi ích đều đã bỏ vào trong túi, nếu lại tiếp tục thì không có chút ý nghĩa nào, hơn nữa còn có thể sẽ dẫn đến tác dụng phụ.
Bởi vì kết quả lý tưởng nhất chính là để bọn hắn cảm thấy tiếc nuối, thậm chí phải bảo đảm loại tiếc nuối này khắc thật sâu trong lòng của bọn hắn để cam đoan bọn hắn sẽ chờ mong vào đêm thất tịch năm sau...
"Quách hiền điệt, ta cảm thấy đêm thất tịch võng luyến tổ chức một năm một lần thì cách nhau quá lâu, không bằng chúng ta tổ chức một tháng một lần được không?"
Chu Phong đứng trước xe ngựa, lôi kéo Quách Đạm, cười ha hả nói.
Việc này thật sự là quá kiếm tiền, đã như vậy, vì sao không tổ chức một tháng một lần.
"Việc này đương nhiên là không được." Quách Đạm lắc đầu, nói: "Loại quy mô tiêu dùng như thế này, một năm một lần cũng đã là cực hạn, viên ngoại phải hiểu, không có Tam Kiếm. . . Khụ khụ khụ, Ngũ Điều Thương, tiệm châu báu, cùng tơ lụa trang phối hợp với nhau thì không thể tạo nên không khí như thế này, hơn nữa mọi người mỗi tháng đều mua nhiều quần áo mới, đồ trang sức như vậy cũng không thực tế."
"Đúng thế, đúng vậy."
Chu Phong gật đầu, hơi có vẻ tiếc nuối nói: "Là ta suy nghĩ nhiều rồi."
"Sắc trời không còn sớm, ta về trước."
"Hiền chất đi thong thả."
"Cáo từ!"
Quách Đạm lên xe ngựa, ngồi cạnh Khấu Ngâm Sa rồi nhẹ nhàng lôi kéo tay của nàng, hỏi: "Mệt không."
Khấu Ngâm Sa nhẹ nhàng lắc đầu, trong bóng đêm hai con ngươi vẫn tản ra hào quang, cùng những nữ khách lúc này đang rời đi cũng không có bao nhiêu khác biệt.
Nhưng Quách Đạm so với những nam khách hôm nay thì hạnh phúc hơn nhiều.
Dù sao trong nội tâm những vị nam khách kia bây giờ tràn đầy tiếc nuối.
Có thể nói rằng Quách Đạm và Khấu Ngâm Sa là đôi uyên ương thành công đầu tiên trong đêm thất tịch võng luyến hôm nay.
Mặc dù hai người đã làm phu thê mấy năm, nhưng trước đó hai người không có chút tình cảm nào với nhau, cho dù là đổi thành một linh hồn khác thì cũng không có cải thiện gì, Quách Đạm cũng chỉ coi Khấu Ngâm Sa như một bát cơm xinh đẹp mà thôi.
Nhưng mà, bây giờ tình cảm đang dần dần nảy sinh. .....
Đông đông đông!
Đông đông đông!
Vẫn là tảng sáng hôm đó, tam cô bị một trận gõ cửa dồn dập đánh thức.
"Ai nha?"
Tam cô vừa mặc quần áo, vừa hét lên.
Ẩm!
Đại môn trực tiếp bị người phá tan.
Một công tử ca sắc mặt âm lãnh đi vào.
"Hình. .. Hình công tử?"
Tam cô thấy người này, không khỏi bị dọa sợ hãi hai chân run rẩy. Người tới chính là Hình Toàn.
"Tam cô đừng sợ, ta không phải tới tìm ngươi gây phiền phức, cửa này ta cũng sẽ bồi thường cho ngươi."
Hình Toàn chỉ xuống cánh cửa bị phá tan, sau đó lại hỏi: "Ta hỏi ngươi, đêm qua nữ tử chuông số 7 ở Túy Tiêu lâu là ai?"
"Ai u! Hình công tử, lão nô cũng không rõ ràng."
"Ngươi không rõ ràng?"
Hình Toàn nói: "Thế nhưng người hầu rượu nói nếu có người vừa ý thì có thể tìm tứ đại bà mối làm mối?"
"Đúng thế. Nhưng danh sách các tuyến dây đỏ hôm qua cũng không có trong tay lão nô."
"Vậy trong tay ai?"
"Ở trong tay Khấu gia." Tam cô vội vàng giải thích nói: "Đây là sự thật, bởi vì lúc trước chúng ta không hề chỉ định ai ngồi ở chuông số mấy, trong thời gian đó các nàng cũng có thể đổi cho nhau, vì vậy Khấu gia phải phái người đi ghi chép lại."
"Lại là Khấu gia?"
Hình Toàn nhíu mày, nói: "Vậy ngươi tìm Khấu gia giúp ta hỏi danh tự, chỉ cần ngươi làm tốt việc này, sẽ không thiếu tiền cho ngươi."
Tam cô cầu xin, nói: "Hình công tử, không phải lão nô không nguyện ý giúp ngài đi hỏi, nhưng đêm qua là đêm thất tịch võng luyến, Khấu gia đã nói trước, nhất định phải là người chưa thành hôn hơn nữa phải có sự đáp ứng của phụ mẫu mới có thể tiến hành bước kế tiếp, có thể ngài... .. Chỉ sợ Khấu gia sẽ không nguyện ý cho."
Đêm thất tịch võng luyến cũng không phải để cua gái, mà là một buổi ra mắt đường đường chính chính, những nữ khách đến tham dự đều là tiểu thư khuê các, nếu như mời một đám ca kỹ tới thì nam nhân cũng sẽ không cảm thấy hứng thú, nếu là tiểu thư khuê các thì nhân gia sẽ không muốn làm thiếp, nhân gia muốn tìm trượng phu, vì vậy song phương nhất thiết đều phải chưa cưới hỏi.
Hình Toàn nhíu nhíu mày.
Một tùy tùng bên cạnh Hình Toàn nói: "Những nữ tử hôm qua chẳng phải là do tứ đại bà mối các ngươi mời tới sao? Trong đó có vị nào theo cha từ Tô Châu tới kinh thành bán trà hay không?"
Hai mắt Hình Toàn sáng lên, cho tên tùy tùng kia một ánh mắt tán thưởng. nhưng chúng ta cũng không có khả năng đi mời từng nhà, chỉ có một chút là chúng ta tự mình đi, còn đại bộ phận là cò mồi lấy danh nghĩa của chúng ta mời."
Hình Toàn nghe đến Khấu gia, toàn thân liền không thoải mái, đáng tiếc người yêu trong lòng lại trong tay Khấu gia, chỉ có thể ẩn nhẫn lại, nói: "Ta mặc kệ ngươi, ngươi nhất định phải lấy tới cho ta."
"Lão nô... Lão nô tận lực..."
Bal
"Ta muốn là chắc chắn, mà không phải tận lực..."...
Gần như đồng thời, đại môn của ba bà mối còn lại cũng đều bị gõ nát, nhưng không phải người nào cũng bá đạo giống như Hình Toàn.
Như đám công tử đảng Lý Thủ Kỹ, bọn họ đều đã thành hôn từ lâu, bọn họ thuần túy chỉ là đi tham gia náo nhiệt, thế nhưng trò chuyện một chút liền quên chính mình mục đích, hơn nữa chơi so với người khác còn hăng say hơn nhiều, tặng đối phương rất nhiều lễ vật quý giá.
Kết quả bây giờ lúng túng.
Không thể tiếp tục trò chuyện.
Vậy lễ vật này coi như tặng không.
Quách Đạm vì sao dám đùa nghịch bọn hắn như thế, không phải là vì bọn hắn làm trái quy tắc trước sao, những tài liệu về nữ khách đều trong tay hắn, hắn có thể không cho a!...
Sáng sớm.
"Phu nhân!"
Quách Đạm đứng ở trong phòng nhướng mày nhìn Khấu Ngâm Sa.
Khấu Ngâm Sa lườm hắn một cái, sau đó tiến lên phía trước, giúp Quách Đạm tỉ mỉ sửa sang lại y phục.
Một lát sau, Khấu Ngâm Sa thả tay xuống, nói: "Được rồi!"
Lời còn chưa dứt, Quách Đạm đột nhiên cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi nàng.
SẠI"
Khấu Ngâm Sa bị đánh lén không khỏi kinh hô lên một tiếng, nhanh chóng lùi lại một bước, gương mặt đỏ bừng tức giận trừng Quách Đạm.
Quách Đạm nghiêm túc nói: "Chúng ta là thương nhân nên không thể làm việc miễn phí a, đây là thù lao của phu nhân."
“^¬t¡ này chàng địìyng mơ trưởng †a sẽ ñiúD chàng st1a sand v nhục" Khấu Ngâm Sa khẽ nói.
"Vậy ta sẽ giúp nàng sửa sang y phục."
"Chàng... Chàng vô lại."
"Lúc trước ta giả vờ làm quân tử thì nàng lại không thích." Quách Đạm méo miệng, ủy khuất nói.
"Chàng... Ta..."
Khấu Ngâm Sa nhất thời cạn lời, nếu so sánh, nàng đương nhiên là thích Quách Đạm của hôm nay.
Quách Đạm cười ha ha một tiếng, tiến lên một bước, lôi kéo tay của nàng nói: "Mau mau đi ra ngoài thôi, đừng để nhạc phụ đại nhân đợi lâu."
Khấu Ngâm Sa rút tay lại.
Quách Đạm lại lôi kéo tay của nàng, cười hì hì nói: "Phu nhân mời."
Khấu Ngâm Sa lườm hắn một cái, nhưng vẫn đi theo hắn ra cửa.
Đi đến tiền viện.
"Nhạc phụ đại nhân."
"Phụ thân"
Lão tài xế Khấu Thủ Tín, không, người từng trải này, một mắt đã nhìn ra nữ nhỉ hôm nay tựa hồ có chút không giống trước đây, thiếu đi một chút lạnh nhạt, nhiều hơn một ít ý vị của nữ nhân, trong lòng rất vui vẻ, ha ha cười nói: "Nghe nói đêm thất tịch võng luyến đã được tổ chức vô cùng thành công?"
Quách Đạm kinh ngạc nói: "Lúc này mới chỉ là buổi sáng, nhạc phụ đại nhân đã nghe nói rồi sao?"
Khấu Thủ Tín ha ha cười nói: "Trước lúc Khấu Nghĩa ra cửa, trên đường đã náo nhiệt hơn giữa trưa, tửu lâu đều đã ngồi đầy người, tất cả mọi chuyện phát sinh đêm qua đã sớm truyền đến tai lão hủ"
Những công tử ca kia quá hưng phấn, chỗ nào có thể ngủ được, về đến nhà là lăn lộn khó ngủ, cho nên sáng sớm liền đã ra cửa gặp bằng hữu, lẫn nhau dốc hết nỗi niềm tương tư trong lòng.
Khoa trương như vậy sao. Quách Đạm đôi mắt đột nhiên chuyển động nói: "Không biết đêm qua nhạc phụ đại nhân trải qua như thế nào?"
Khấu Thủ Tín cảnh giác nhìn hắn, nói: "Ngươi lại muốn nói gì?"
Khấu Ngâm Sa cũng hiếu kì nhìn hắn.
Quách Đạm nghiêm túc nói: "Nhạc phụ đại nhân có điều còn không biết hôm dua tiểu tế ùng nhu nhân ở bên nữoài †rana moi thời khắc đầu nhớ đến nhạc phụ đại nhân, lúc ấy trong lòng tiểu tế liền nghĩ ra một kế, chúng ta có thể lại tổ chức một đêm hoàng hôn luyến, chuyên giúp những người ở độ tuổi như nhạc phụ đại nhân tìm ý trung nhân."
"Phu quân, tuyệt đối không thể làm như vậy." Khấu Ngâm Sa vội vàng nói: "Đây chính là chỗ lễ giáo không cho phép, chàng ngàn vạn đừng đánh chủ ý này."
Nữ nhân trạc tuổi Khấu Thủ Tín, nếu như còn độc thân thì không phải là ni cô, thì cũng là quả phụ, ngoài mặt Minh triều vẫn rất xem trọng trinh tiết, quả phụ cũng không thể làm loạn, nhưng trong bóng tối cũng không phải như thế, lão Vương nhà sát vách* là nhiều không kể xiết, nếu không, cũng không ra được loại tác phẩm phóng đãng như « Kim Bình Mai ».
Nhưng đó là trong bóng tối khó có thể bị phát hiện, nếu như trắng trợn tổ chức hoàng hôn luyến thì là chắc chắn sẽ không thành công. Hơn nữa sẽ bị người mắng chết.
Nhưng Quách Đạm nhiều lần đột phá hạn chế, khiến Khấu Ngâm Sa thật sợ hãi hắn sẽ làm đến một màn này.
"Nữ nhi, đừng khuyên hắn." Khấu Thủ Tín khoát khoát tay, lại hướng Quách Đạm nói: "Hiền tế, ngươi cứ tổ chức đi, lão hủ muốn xem xem năng lực của ngươi có thể lớn bao nhiêu."
"Hắc hắc. .. Hắc hắc hắc. .. Hiền tế chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi."
Loại mua bán chắc chắn thua thiệt này, đánh chết Quách Đạm cũng sẽ không làm nha!
Đúng lúc này, Khấu Nghĩa đi đến, nói: "Cô gia, tứ đại bà mối tới."
"Đúng, ta suýt chút nữa thì quên ta đã hẹn các nàng. Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế đi làm việc trước, phu nhân ở đây bồi nhạc phụ đại nhân một lát."
Quách Đạm vội vàng mượn cơ hội thoát thân. ...
"Oa! Bốn người các ngươi chỉnh dung thất bại sao?"
Lúc Quách Đạm nhìn thấy khuôn mặt của tứ đại bà mối vừa hồng vừa sưng, không khỏi bị dọa giật nảy mình.
"Chỉnh dung gì chứ?" Tam cô che lấy gò má trái của mình nói.
"Mặt của các ngươi đều biến dạng a."
"Đây là bị đánh."
"Là bị người nào đánh?"
Tam cô đột nhiên bật khóc tức tưởi "Quách công tử, công tử mau cứu lăo nê aI!" "Uy uy uy, có chuyện thì từ từ nói, đừng áp quá gần, ta vừa ăn xong điểm tâm." Quách Đạm hốt hoảng giơ hai tay lên, nếu muốn nhào lên thì cũng không phải là vấn đề khỏe hay không khỏe, mà là vấn đề lăn hay không lăn, thật là đáng sợ.
Tứ đại bà mối lập tức mồm năm miệng mười hướng Quách Đạm tố khổ.
Bà bà trong lòng khổ a!
Nguyên nhân đều không khác nhau lắm, chính là một số ăn chơi thiếu gia phách lối đã quen nay buộc các nàng đến Khấu gia đòi tin tức của đối tượng để chuẩn bị tới cửa đùa giỡn.
Quách Đạm sớm đã có dự đoán, nhưng lại giả vờ kinh ngạc, nói: "Thì ra là như vậy, sách, đây thật đúng là một vấn đề a."
Nói xong, hắn lại lắc đầu: "Ta không có khả năng lộ ra tin tức cho các ngươi, dù sao đêm thất tịch võng luyến lần này là do Nha hành chúng ta chủ đạo, nhân gia tới tham gia là vì tin tưởng Nha hành chúng ta, bởi vì chúng ta liên tục cam đoan rằng nếu không được gia trưởng hai bên đồng ý thì sẽ không tiết lộ bất kỳ tin tức gì, các ngươi cũng nói những người kia đều là người đã có thê thất a!"
Tam cô suýt nữa thì quỳ Quách Đạm, nói: "Quách công tử, lão nô van cầu ngươi, ngươi nếu không giúp việc này thì Hình công tử thật sự sẽ đánh chết lão nô. Hơn nữa Hình công tử nói, đối phương chỉ là thương nhân tới từ Tô Châu sẽ không có chuyện gì."
Ba người còn lại mặc dù cũng nhận một chút bức hiếp, nhưng không nghiêm trọng như Tam cô, không có cách nào, Hình Toàn trúng độc tình sâu nhất.
Ngươi nói nghe nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng ta đi đâu tìm nữ tử Tô Châu cho hắn. Quách Đạm ra vẻ khó xử, xoắn xuýt hồi lâu mới nói: "Như vậy đi, ta sẽ tự mình giúp hắn hỏi một chút, nếu như đối phương nguyện ý, ta sẽ nói cho ngươi."
"Đa tạ Quách công tử, đa tạ Quách công tử." Tam cô nói cám ơn liên tục.
"Được rồi, được rồi." Quách Đạm phất phất tay, lại cười tủm tỉm nói: "Những sự tình này để qua một bên, bây giờ là thời cơ tốt để kiếm tiền, các ngươi không thể lãng phí thời gian ở chỗ này của ta, ta tin tưởng rất nhanh sẽ có rất nhiều người tới tìm các ngươi làm mối, số tiền này chính là cho các ngươi kiếm, trừ cái đó ra, Nha hành chúng ta sẽ còn cho các ngươi một khoản tiền. Đảm bảo nhiều hơn số tiền các ngươi kiếm trong một năm."
Lời này vừa nói ra, tứ đại bà mối lập tức mất hết ủ rũ, hai mắt tỏa eánna. chỉ là mấy eái tát thì đáng dì †ứ đai bà mối chúng †a có thể lăn lên đến địa vị ngày hôm nay, không phải là vì chúng ta co được dãn được sao, chịu được mắng, chịu được đánh.
Vừa mới tiễn bốn người bọn họ đi, Chu Phong lại hoảng hoảng du du tới cửa.
"Viên ngoại tới đây sớm như vậy, không biết là có chuyện gì cần phân phó?" Quách Đạm tự mình rót cho Chu Phong một chén trà.
"Không dám, không dám."
Chu Phong liên tục khoát tay, nghĩ thầm, bây giờ ngươi phân phó ta còn nghe được a, cười ha hả nói: "Ta hôm nay tới đây là muốn hỏi một chút, chuyện nhập cổ phần Nha hành đã chuẩn bị đến đâu rồi?"
"Cũng không còn xê xích gì nhiều." Quách Đạm gật đầu, lại hỏi: "Viên ngoại có hứng thú sao?"
"Không phải có hứng thú, mà ta đã quyết định nhập cổ phần Nha hành." Chu Phong cực kỳ khẳng định nói.
Đêm thất tịch võng luyến làm hắn bội phục Quách Đạm sát đất, một loạt những thao tác này quả thực là nghịch thiên, nhất định phải nhập cổ a!
"Ồ2"
Quách Đạm nói: "Không biết viên ngoại dự định đầu tư bao nhiêu?"
"Ta dự định đầu tư một vạn lượng, ít nhất phải cầm xuống một thành(10%)." Chu Phong lập tức nói.
Vừa dứt lời, liền nghe thấy ngoài cửa có người nói: "Quách hiền điệt, ngươi có suy nghĩ muốn chuyển Nha hành tới thành đông không?"
Chỉ thấy Tào Đạt bước vào.
Quách Đạm kinh ngạc nói: "Ta không có tính toán này, không biết Tào viên ngoại vì sao hỏi như vậy?"
Tào Đạt liếc mắt nhìn Chu Phong, khẽ nói: "Nếu không, ta lúc nào cũng chậm hơn hắn một bước."
Người này lại đến tranh với ta. Chu Phong trừng mắt, nói: "Ngươi tội gì phải như thế, ta chỉ cầm một thành(10%) mà thôi, còn có hơn ba thành(39%)."
Quách Đạm trong mắt lóe lên ý cười, thầm nghĩ, tiền tới.
(*) Lão Vương nhà sát vách là một trong những từ mà hầu hết người Trung Quốc đều biết đến. Từ này không phải chỉ một ai đó xác định, mà nó có thể chỉ nhân tình của vợ bạn, cha của con bạn, đối tượng khiến bạn tức giận hoặc nhân vật chính của một trò đùa.