Chương 164: Cảnh giới tối cao của buôn bán
Chương 164: Cảnh giới tối cao của buôn bánChương 164: Cảnh giới tối cao của buôn bán
Kế hoạch ban đầu của Quách Đạm là muốn nuốt vào toàn bộ, nhưng bây giờ thiếu đi mười vạn lượng, điều này đương nhiên cũng làm kế hoạch của hắn nhận một chút ảnh hưởng.
Nhưng lâu dài trà trộn trong giới kinh doanh, Quách Đạm tự nhiên cũng sẽ không ngốc đến mức cho rằng, tất cả mọi việc đều sẽ dựa theo dự tính của hắn tiến hành, nhiều năm như vậy lăn lộn trong giới kinh doanh nói cho hắn biết, những thương vụ lớn đều sẽ xuất hiện dạng này hoặc dạng khác vấn đề ngoài ý muốn, hắn chưa bao giờ cho rằng một thương vụ lớn sẽ thuận buồm xuôi gió.
Đây là chuyện không có khả năng.
Bởi vì thương vụ càng lớn liên lụy càng nhiều người, tỉ lệ xảy ra vấn đề ngoài ý muốn càng cao.
Mà đối tượng hợp tác lần này là Hoàng đế, tâm của đế vương vốn là khó dò nhất.
Xuất hiện chuyện ngoài ý muốn cũng là vô cùng bình thường.
Vì vậy Quách Đạm đã sớm chuẩn bị tâm lý ứng đối với các loại vấn đề ngoài ý muốn, chỉ cần phương hướng không lệch khỏi quỹ đạo, vậy thì hắn có thể tiếp nhận, Vạn Lịch đến cùng cũng chỉ là cầm ba thành đi, còn có sáu bảy thành ở đây, hơn nữa việc này cũng thể hiện Vạn Lịch đã quyết định hợp tác với Quách Đạm, không, phải nói là quyết định tiếp thu đề nghị của hắn, dù sao Quách Đạm bây giờ là Cẩm Y Vệ, cũng không phải một thương nhân.
Mà kế hoạch của Quách Đạm vô cùng đơn giản, chính là muốn ôm lấy chân mập của Vạn Lịch, hay là nói kéo Vạn Lịch xuống nước, bởi vì nếu như không có Hoàng đế ở phía trước chống đỡ, hắn căn bản không dám động, bởi địa vị thương nhân ở cổ đại quá thấp kém, hơn nữa hạn chế quá nhiều, chỉ có cùng Hoàng đế hợp tác, hắn mới có thể đại triển thân thủ, không có cơ sở này thì không thể nào làm nên cái gì.
Mà đối với Vạn Lịch thì quyết định này nhưng thật ra là thừa nhận rất lớn áp lực.
Minh triều chế độ kỳ thật đã đi hướng dị dạng hóa, chính là quá tôn sùng lễ giáo, có chút cùng loại với trạng thái dân chủ ở đời sau, vô luận xảy ra chuyện gì, thiên tai nhân họa, ngoại địch xâm lấn, cho dù là bách tính không có cơm ăn thì lễ giáo cũng luôn phải đặt ở vị trí đầu điên, dưới cơ sở này mới có thể nghĩ ta các biện pháp khác để giải quyết vấn đề.
Viêc Van Lich để cân vê hảo hô Quách Đam. để cấm quân lifu lai Khấu gia vẫn luôn bị đại thần nghị luận, mỗi ngày đều có người vì chuyện này thượng tấu, chỉ trích Vạn Lịch đường đường là thiên tử, làm sao có thể liên luy một khối với thương nhân, việc này còn ra thể thống gì a!
Cũng chính bởi vì như vậy, Vạn Lịch vẫn luôn rất muốn cắt tiểu đệ đệ của Quách Đạm, như vậy thì có thể danh chính ngôn thuận làm việc cho hắn, mà không phải Hoàng đế cùng thương nhân hợp tác.
Có thể thấy được Vạn Lịch đi con đường hèn mọn, không có như Chính Đức lúc nào cũng như học sinh cấp hai ngang ngược không ai cản nổi, Vạn Lịch gặp chuyện liền quanh co, không muốn chính diện đối kháng, ngay cả chuyện lập trữ kỳ thật cũng đã tranh luận nhiều năm, nhưng hắn chưa hề nói không lập trưởng tử làm thái tử, hắn chỉ nói là không vội, trẫm còn trẻ, đại thần cũng chỉ có thể thỉnh thoảng nhắc nhở hắn mà thôi.
Đương nhiên, tiền hoa hồng cũng là một nguyên nhân quan trọng, nhưng trong này thật ra có một sự hiểu lầm, lúc ấy Vạn Lịch nhờ Từ Mộng Dương bán họa, Quách Đạm cũng không biết tình tiết, hắn tưởng rằng giúp Từ Mộng Dương bán, cho nên mới hung hăng rút một bút, dù sao hắn có oán khí rất lớn với Từ Mộng Dương, Vạn Lịch thấy Quách Đạm tàn nhẫn như thế, vậy không phải sẽ quất hắn mấy vạn lượng, sau này còn phải hợp tác lâu dài, mỗi khoản buôn bán mà rút nhiều hoa hồng như vậy, ngẫm lại đều thấy thịt đau, thế nên mới ra tay độc ác với Quách Đạm.
Quách Đạm mới mơ mơ màng màng không thể nghĩ rõ ràng tại sao Vạn Lịch muốn làm hắn như thế. ....
Đến tận canh bốn sáng, bạc này cuối cùng từ Khấu gia vận ra ngoài.
Quách Đạm vừa mới tiễn Trương Thành trở về nội viện liền lập tức gọi Khấu Nghĩa tới, nói: "Bọn hắn không có lấy thêm a?"
Khấu Nghĩa nói: "Chắc là không có."
"Cái gì gọi là chắc là không có." Quách Đạm nói: "Ngươi đi kiểm đếm lại một lần nữa."
Khấu Ngâm Sa thấp giọng nói: "Như vậy không tốt đâu, bên kia còn có người của bệ hạ."
Mặc dù cấm quân đã rút hết, nhưng Vạn Lịch vẫn an bài một số người bí mật bảo vệ, qua một thời gian ngắn mới chở toàn bộ số còn lại.
Quách Đạm nói: "Chuyện tiền nong vẫn phải tính toán rõ ràng cho thỏa đáng, một phần vạn bị thiếu thì kết quả không phải là chúng ta đến đệm hay sao." Nói xong, hắn lại hướng Khấu Nghĩa khua tay nói: "Đi đi đi."
"Phải.
Chờ Khấu Nghĩa rời đi, Khấu Ngâm Sa nói: "Thật không biết nên nói chuyện này."
Quách Đạm lơ đễnh nói: "Đó là bởi vì nàng không hiểu bệ hạ, nếu nàng hiểu thì sẽ không nói như thế."
Đề tài này không nên xâm nhập nghiên cứu thảo luận.
Khấu Ngâm Sa chỉ nguýt Quách Đạm một cái liếc mắt.
Quách Đạm nắm lấy tay của Khấu Ngâm Sa, cảm khái nói: "Xem ra đêm nay nhất định là một đêm không ngủ, đi, chúng ta về tiểu viện uống chút trà."
Khấu Ngâm Sa đột nhiên nhìn về phía Dương Phi Nhứ đứng một bên trong đêm, nói: "Nàng làm sao bây giờ?"
Suýt chút nữa thì quên mất nữ nhân này. Quách Đạm hướng phía Dương Phi Nhứ hô: "Hắc! Mỹ nữ, muốn ngủ a?"
"Cút."
Quách Đạm lúng túng mặt đỏ rần, chỉ vào Dương Phi Nhứ nói: "Ngươi có chút đạo đức nghề nghiệp hay không, vậy mà nói chuyện như thế với ta"
Dương Phi Nhứ nói: "Ta chỉ là phụng mệnh bảo hộ ngươi."
Nàng sẽ không cho rằng ta dự định để nàng ngủ cùng a? Liền xem như vậy thì cũng có thể lý giải. Quách Đạm uy hiếp nói: "Phách lối như vậy, có tin ta đổi người hay không."
Dương Phi Nhứ ánh mắt lóe lên, khẽ nói: "Không tin."
"Không tin. .. Thì đúng rồi, bởi vì ta sẽ không đổi." Quách Đạm cười bỉ ổi, ngươi cũng quá ngây thơ rồi, muốn dùng phép khích tướng với ta, hừ, thời điểm ta làm tiểu đệ, có khuất nhục gì ta chưa từng nhận qua.
Dương Phi Nhứ nhướng mày, căm tức nhìn Quách Đạm.
"Đi!" Khấu Ngâm Sa vỗ nhẹ nhẹ xuống mu bàn tay Quách Đạm,"Đợi chút nữa ta phân phó Tích Nô đi an bài, chàng còn chê không đủ phiền a."
Quách Đạm hắc hắc nói: "Nghe phu nhân."
Về tới tiểu viện của hai người, Khấu Ngâm Sa ngồi trước bàn trà ngâm cho Quách Đạm một chén trà.
"Thật sự rất thơm."
Quách Đạm đặt chén trà xuống, nói: "Phu nhân, ta không hiểu về trà lắm, nhưng ta thấy những nhân viên chuyên nghiệp ở Kim Ngọc lâu pha trà cũng không thơm như trà của phu nhân." Khấu Ngâm Sa nói: "Là cò mồi những việc này đều là cơ bản nhất."
Quách Đạm lắc đầu nói: "Tư tưởng này của phu nhân là không đúng, làm một thương nhân thì cốt yếu là phải hiểu được làm thế nào để yêu cầu người khác xuất sắc hơn nữa, cố gắng hơn nữa, mà không phải đòi hỏi ở bản thân mình, chỉ có đòi hỏi ở người khác, mới có thể lấy được thành công."
Khấu Ngâm Sa mỉm cười nói: "Chuyện này chỉ sợ là phu quân muốn mượn cớ đi."
Mượn cớ? Ta chính là đòi hỏi bản thân như thế, nếu không vì sao ta xuất sắc như vậy, lên phòng khách, xuống phòng bếp a. Quách Đạm lắc đầu cười một tiếng, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, hỏi: "Phu nhân, nàng có biết Lộ Vương?"
Khấu Ngâm Sa nghe xong danh hào này, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi, hơi có vẻ khẩn trương nói: "Chàng . ... hỏi Lộ Vương làm gì?"
Quách Đạm nói: "Ta chỉ nghe nội tướng nói lúc Lộ Vương thành thân, bệ hạ tốn không ít tiền, cho nên lúc này mới quyết định chở về mười vạn lượng, mà không phải đặt toàn bộ ở nơi này của chúng ta."
Khấu Ngâm Sa lắc lắc đầu nói: "Nào chỉ là không ít, lúc ấy bệ hạ đã mua rỗng toàn bộ kinh thành."
"Mua rỗng toàn bộ kinh thành?" Quách Đạm quá sợ hãi.
"Nhớ năm kia, ai cũng vô pháp ở kinh thành mua được bất luận cái gì kim khí ngân khí cùng châu báu."
"Oa.... Khoa trương như vậy ư, xem ra nội tướng cũng không có gạt ta." Quách Đạm lập tức cảm thấy vô cùng tiếc nuối, đáng chết, tại sao lại là ca ca của người khác a.
"Nhưng tiền này sớm chở đi cũng tốt, để ở đây, luôn làm tâm thần khó có thể bình an." Khấu Ngâm Sa bưng chén trà, nhìn ánh lửa ngoài viện.
Quách Đạm chặn lại nói: "Phu nhân tuyệt đối đừng nghĩ như vậy, đặc biệt là một thương nhân."
Khấu Ngâm Sa nghỉ hoặc nhìn hắn.
Quách Đạm nói: "Nàng biết ta đời trước. .. Không, ước mơ lớn nhất đời này của ta là gì không?"
"Là gì?"
"Chính là nợ vài trăm triệu lượng."
Khấu Ngâm Sa ánh mắt nghi hoặc dần dần trở nên quái dị.
Ngươi điên rồi eao2 Muốn nguyền rủa chính mình như thế.
"Phu nhân đừng nhìn ta như vậy, ta không có điên." Quách Đạm nói: "Nợ một trăm tám mươi lượng có khả năng sẽ bị người đánh chết, nhưng nợ vài trăm triệu lượng thì khi đi trên đường, nếu có ai dám động tới ngươi thì ngay cả ăn mày bên đường cũng sẽ liều mạng với hắn, cảnh giới tối cao của buôn bán không phải ở chỗ ngươi có thể kiếm bao nhiêu tiền, mà là ở chỗ ngươi có thể nợ bao nhiêu tiền."
Điều này thật đúng là không phải nói đùa, đây cũng là sự thật đã được kinh tế học công nhận, khi ngươi nợ tiền vượt qua một định mức nhất định thì hiện tượng này sẽ xuất hiện. Nước Mỹ vì sao có thể tiện như vậy mà không có cách nào trị được, cũng là bởi vì nó nợ tiền tối đa, nó cơ hồ nợ tiền mỗi người, nếu nó xuất hiện khủng hoảng tài chính, toàn thế giới đều phải nện tiền vào để liều mạng chống đỡ nó, thà rằng tổn hại kinh tế của mình, cũng không thể cho nó ngã xuống, không phải vì mọi người sinh ra tiện, mà là không có cách nào, nếu nó muốn chơi xong thì tất cả mọi người mất cả chì lẫn chài.
Khấu Ngâm Sa lắc đầu nói: "Ta cũng không dám gật bừa."
Quách Đạm nói: "Nhưng chúng ta đã nợ tiền, nàng quên chuyện nhập cổ phần rồi sao?"
Khấu Ngâm Sa có chút nhíu mày.
Quách Đạm nói: "Đây chính là đang mượn tiền, nếu như Nha hành xảy ra vấn đề, bọn hắn tuyệt đối sẽ liều mạng tới giúp chúng ta, nhưng đổi lại trước kia, bọn hắn không đạp thêm mấy cước đã phải thắp nhang cầu nguyện a, đạo lý rất đơn giản, đó là trong túi của chúng ta bây giờ chứa tất cả là tiền của bọn hắn. Ha ha."
Khấu Ngâm Sa hai mắt mở một cái, hình như minh bạch cái gì, trong lòng lại cảm thấy có chút chột dạ, bởi vì chiêu này giống như có chút tiện, thế là nói sang chuyện khác: "Chuyện nhập cổ phần đã hoàn thành xong, chàng xem lúc nào nên gặp bọn hắn một chút, thời điểm bọn hắn đưa tiền tới đều một mực nghe ngóng, chúng ta sẽ dùng tiền này như thế nào."
Quách Đạm gật đầu, nói: "Hai ngày nữa đi! Chờ làm xong việc này, ta cùng bọn hắn triển khai cuộc họp.".....
Mà Khấu Ngâm Sa tuyệt đối không ngờ rằng, cùng lúc Quách Đạm phân phó Khấu Nghĩa kiểm đếm lại một lần nữa, cũng có một người kích động chạy đi kiểm đếm.
Người này chính là Vạn Lịch.
Quách Đạm không yên lòng Vạn Lịch, Vạn Lịch cũng không yên tâm hắn. hơn nữa nhân đia Van Lich còn tử thân đi làm. hởi vì hắn eó mât đam mê lớn, chính là đếm bạc.
"Bệ hạ, ngài chậm một chút, chậm một chút, đừng ngã."
Trương Thành thở hồng hộc đuổi sau mông Vạn Lịch, lo lắng đến mức nước tiểu đều nhanh đi ra.
Vạn Lịch lại không để ý, thật nhanh chạy xuống cầu thang, hắn chưa bao giờ vào triều nhanh nhẹn như thế, bên người còn có ba thái giám, cầm ngọn đèn chiếu sáng cho hắn.
Vạn Lịch đi đến trước các tủ thả bạc, không hề qua loa cho xong mà vô cùng nghiêm túc đếm, thỉnh thoảng còn cầm bạc lên đánh giá chất lượng, ở phương diện này, hắn có thiên phú cực cao, chỉ sờ một cái liền biết thỏi bạc này nặng bao nhiêu lượng, chất lượng như thế nào, Quách Đạm cũng không sánh nổi hắn.
Đếm cả buổi, Vạn Lịch lại rên lên một tiếng ai thán, hắn nhìn rất nhiều ngăn tủ rỗng tuếch, nói: "Cũng không biết khi nào mới có thể thả đầy những ngăn tủ này."
Đệ đệ Lộ Vương của hắn kết hôn, xác thực làm hắn nguyên khí tổn hao rất nhiều.
Trương Thành vội nói: "Bệ hạ xin yên tâm, Quách Đạm đã nói, trong vòng ba năm nhật định để nội khố trở nên tràn đầy."
"Ba năm?"
Vạn Lịch giật mình.
Trương Thành gật đầu, nói: "Đúng vậy, chính miệng hắn cam đoan, còn để thần chuyển cáo bệ hạ."
"Trẫm quả thật không có nhìn lầm người a." Vạn Lịch cười gật đầu, lại nhìn những ngăn tủ rỗng tuếch kia như có điều suy nghĩ nói: "Đã như vậy, vẫn nên để bọn chúng trống rỗng đi, miễn cho những người kia luôn luôn nhớ kỹ bạc của trẫm."
Nói xong, hắn lại hướng Trương Thành hỏi: "Trương mục không có vấn đề chứ?"
Trương Thành vội nói: "Bệ hạ xin yên tâm, bởi vì sắc phong đại điển lần này tương đối đặc thù, có không ít hàng hóa đều do thương nhân quyên, những thứ này đều không có đi qua Hộ bộ, nhưng lại ghi tạc vào trương mục của nội khố, bút trướng này cũng không phải dễ dàng tính toán."