Chương 165: Quách ba ba
Chương 165: Quách ba baChương 165: Quách ba ba
Từ sau khi Trương Cư Chính chết, Đại Minh nhìn như sắp toả sáng tân xuân giống như lại trở nên âm u đầy tử khí, đặc biệt là mấy năm gần đây, rất nhiều bộ ngành đều không có việc gì cả, quan viên đi làm như sinh hoạt mỗi ngày, chỉ có Đông xưởng là ngày nào cũng bận rộn, bởi vì đối tượng Đông xưởng giám sát chính là người, mà mọi người sẽ luôn gặp phải vấn đề thuộc dạng này hay dạng khác.
Cho nên sự vụ lớn nhỏ trong triều, Đông xưởng rõ như lòng bàn tay.
"Đô đốc."
Một tiểu thái giám bước nhanh đến bên cạnh Trương Kình, ghé vào bên tai Trương Kình nhỏ giọng nói vài câu.
Trương Kình nghe thôi, không khỏi nhướng mày, hỏi: "Đã tra rõ ràng?"
Tiểu thái giám nói: "Thiên chân vạn xác, mặc dù con số cụ thể còn chưa điều tra rõ, nhưng tiểu nhân dám cam đoan, bệ hạ tuyệt đối không có chở tất cả bạc về trong cung."
Mặc dù việc này làm rất bí ẩn, nhưng nội khố là do Trương Kình cùng Trương Thành cộng đồng phụ trách, huống hồ Trương Kình còn có Đông xưởng trong tay, vì vậy việc này giấu không được Trương Kình.
Trương Kình chân mày nhíu chặt, đột nhiên hỏi: "Liên quan tới chuyện Hưng An bá tiến cử Quách Đạm, các ngươi đã tra rõ ràng?"
Tiểu thái giám nói: "Tin tức này khẳng định được truyền ra từ hậu cung, nếu như không phải người của chúng ta, vậy có khả năng là người của nội tướng, hoặc của Lý công công."
Trương Kình trong mắt lóe lên một tia thất vọng, cau mày nói: "Chẳng lẽ muốn bắt tay giảng hoà với tiểu tử kia?"
Trong một số sự kiện phát sinh gần đây, cảm giác tồn tại của Đông Xưởng vô cùng thấp, điều này là rất hiếm thấy trong chính trường tại Minh triều, chủ yếu là bởi vì chuyện của Hình Toàn dẫn đến Vạn Lịch vẫn luôn phái Trương Thành phụ trách tiếp xúc với Quách Đạm, không hề thương lượng với Trương Kình về những việc này, dù sao đây cũng không phải là đại sự gì, mà Trương Kình cũng không muốn dính vào, hắn đang chờ đợi, chờ sau khi việc này kết thúc, thái độ của Vạn Lịch đối với Quách Đạm sẽ như thế nào.
Liên quan tới chuyện của Hình Toàn, hắn cũng không muốn cứ như vậy bỏ qua, Quách Đạm vu cáo cháu nuôi của hắn như thế chính là đang đánh vào mặt của hắn, vì vậy lúc trước Quách Đạm đề nghị hắn nhập cổ dần dần xa lánh Quách Đạm, vậy hắn khẳng định sẽ hạ sát thủ với Quách Đạm.
Một tiểu nha thương cũng dám động thủ trên đầu thái tuế, vậy nhất định phải bóp chết hắn.
Thế nhưng nhìn vào tình huống bây giờ, quan hệ của Vạn Lịch và Quách Đạm cũng không thể nói là ngẫu đoạn tỉ liên*, mà có thể hình dung là vô cùng thân mật, vì vậy hắn phải tính toán một lần nữa.
(ngẫu đoạn tỉ liên - ngó sen đứt thì vẫn còn vương tơ). .....
Cấm quân rút lui và quyên bạc trên danh nghĩa được chở về trong cung đã nói rõ sự kiện này đã kết thúc.
Mà Khấu gia trong sự kiện này ngược lại là không hề kiếm được đầy bồn đầy bát, nếu trừ đi Ngũ Điều Thương cổ phần, và một chút tư đơn của Quách Đạm, tổng cộng lợi nhuận còn không đến ba ngàn lượng, kể ra có lẽ không ai tin tưởng, mà lợi nhuận của đêm thất tịch võng luyến còn chiếm đầu to, đây là bởi vì Vạn Lịch không cho tiền hoa hồng, lúc ấy hầu hết tất cả các nghiệp vụ đều tiến hành vây quanh sắc phong đại điển, nên thu nhập chủ yếu cũng chính là mấy chục vạn lượng kia.
Nhưng sự kiện này lại kiếm lời rất nhiều danh khí cho Quách Đạm, danh khí này so với tiền lại càng thêm quý giá, nếu như không có sắc phong đại điển thì chuyện nhập cổ phần sẽ không thể nào nhắc đến, cho dù là đêm thất tịch võng luyến cũng có khả năng không tổ chức được.
Lúc đó những thương nhân kia chính là bằng vào điều này đầu tư vào Khấu gia Nha hành, nhưng sau khi ném tiền xong, họ phát hiện ra rằng dường như mình không biết gì cả, dù sao đây cũng là lần đầu họ làm loại chuyện này.
Nhưng căn cứ theo khế ước thì bọn họ có quyền được biết mọi chuyện của Nha hành.
Cũng may Quách Đạm cũng không để bọn họ đợi lâu, hôm nay tổ chức một đại hội cổ đông đúng nghĩa.
Buổi sáng, các cổ đông liền lần lượt đuổi tới Khấu gia.
Trừ Khấu gia, hết thảy có hai mươi ba cổ đông, người ít nhất trong số họ chỉ đầu tư năm trăm lượng.
Những cổ đông này đi vào Khấu gia đương nhiên là ngay lập tức chúc mừng Quách Đạm, tin tức Quách Đạm trở thành Cẩm y vệ bảo vệ môi trường trong bộ phi ngư phục đã sớm truyền khắp toàn bộ kinh thành. Chuyện này cũng tăng thêm một chút lòng tin cho bọn hắn, đối với bọn hắn cũng là một chuyện tốt, bởi vì chuyện Quách Đạm tiến vào Cẩm Y Vệ là Quách Đạm cũng mệt mỏi ứng đối với việc này.
Sau khi chúc mừng xong, hai mươi ba cổ đông liền chen chúc ngồi xuống trong sảnh đường không lớn của Khấu gia.
"Như người ta thường nói, xa thuyền điếm cước nha, vô tội cũng nên giết."
Câu nói đầu tiên của Quách Đạm làm các cổ đông ngay lập tức có chút mộng bức, ngài đây là muốn nện sân nhà mình sao?
Lại nghe Quách Đạm nói: "Mặc dù lời nói này có chút khoa trương, nhưng cũng không phải là hoàn toàn vô căn cứ, bên trong Nha hành của chúng ta tồn tại rất nhiều vấn đề, nào là nâng lên giá hàng, đầu cơ trục lợi, lường gạt cùng ức hiếp bách tính, vân vân."
Chu Phong vội nói: "Hiền chất nói quá lời rồi, chuyện liên quan đến mua bán, ngoại nhân làm sao có thể minh bạch."
Tào Đạt cũng phản ứng lại, nói: "Lúc này ta đồng ý với Chu viên ngoại, giá hàng có tăng có giảm là chuyện rất thường tình, làm sao có thể trách tội Nha hành."
Bọn hắn cho rằng Quách Đạm nói như thế là muốn cãi lý cho chính mình, bây giờ bọn hắn đầu tư vào Nha hành, nên đương nhiên tán thành Quách Đạm đi đầu cơ trục lợi, ngươi nếu không đầu cơ trục lợi thì chúng ta đầu tư vào ngươi để làm gì, chỉ cần mọi người kiếm được tiền là được rồi, chúng ta đều là thương nhân.
Các cổ đông còn lại cũng đều phản ứng lại, liên tiếp gật đầu, tỏ ra đã hiểu, kỳ thật cũng là biểu thị ủng hộ.
"Các vị sao có thể nghĩ như vậy, các vị làm thế này cùng giật dây phạm tội có gì khác nhau?" Quách Đạm đau lòng nhức óc nói: "Ta cho rằng các vị có cùng chung chí hướng với ta, đều là thương nhân tuân theo pháp luật, chính trực thiện lương, không giống những thương nhân đầu cơ trục lợi ngoài kia, không ngờ các vị... Ai...."
Mấy người Chu Phong uất ức!
Vỗ mông ngựa lại đập vào đùi ngựa a.
Nhưng Quách Đạm ngươi cũng có mặt mũi nói lời này sao!.
Chúng ta nói chuyện giúp Nha hành, ngươi còn nói chúng ta không đúng, còn nói cái gì chính trực thiện lương, cái này không có nửa phần tiền quan hệ với Quách Đạm ngươi a, lá trà, rượu, văn phòng tứ bảo chúng ta bán không được, không phải đều bị ngươi dùng giá gấp mấy chục lần bán ra ngoài hay sao, ngươi còn có ý tốt mà nói những lời như thế?
Luân đầu cơ truc li: ai có thể hơn đước naưØi. Nhưng tiền đã trong túi áo, không thể nói như thế, Chu Phong mặt dày nói: "Chúng ta đương nhiên là thương nhân tuân theo pháp luật, chính trực thiện lương, ta vừa rồi có ý là không thể quơ đũa cả nắm... ."
"Cũng không phải, cũng không phải."
Quách Đạm lắc đầu liên tục, nói: "Chuyện này không thể nói là vơ đũa cả nắm, bởi vì đại đa số Nha hành đều có chút vấn đề này, đây cũng là nguyên nhân vì sao Nha hành một mực bị người lên án, liên quan tới điểm này, ta từng khắc sâu kiểm điểm qua."
Chu Phong lúc này thật sự uất ức, hắn cũng không có ý định mở miệng nữa.
Những người còn lại cũng không biết nên nói cái gì, chỉ là lằng lặng nhìn Quách Đạm.
Đột nhiên, Quách Đạm xoay chuyển nói: "Đây chính là lý do vì sao ta gây dựng lại Nha hành, chí hướng của ta là trở thành một nha thương chuyên giúp người làm niềm vui, vì nha thương tạo dựng lên tiêu chuẩn đạo đức và hành vi quy phạm, ta cũng hi vọng bằng vào sự cố gắng của mình để thay đổi ấn tượng của mọi người đối với Nha hành."
Vĩ đại!
Thật sự là quá vĩ đại!
Vậy có thể trả lại tiền cho chúng ta không?
Mấy người Chu Phong lập tức bắt đầu sinh ra suy nghĩ muốn trả lại tiền, chúng ta tới làm mua bán, không phải tới làm việc thiện.
Cha con Khấu Thủ Tín ngồi ở phía sau dự thính cũng không hiểu ra sao, đây là đại hội cổ đông hay là đại học sĩ đang thuyết giáo.
Lão luyện thành thục Tần Trang cũng hiếu kỳ nói: "Không biết chúng ta nên như thế nào giúp người làm niềm vui?"
Lúc nói lời này hắn cảm thấy mình sắp không nhịn được mà phì cười, khôi hài ngươi nghiêm túc.
Quách Đạm đứng dậy, đi đến chính giữa đại sảnh, ánh mắt đảo qua, nghiêm túc nói: "Nha hành trước kia đơn giản chỉ là đông mua tây bán, từ đó kiếm tiền chênh lệch, làm mua bán không vốn, nhưng chúng ta không giống, chúng ta không bán hàng, chúng ta không độn hàng, chúng ta không giao hàng."
"Vậy chúng ta làm gì?" Tào Đạt buồn bực nói.
Quách Đạm chỉ chỉ vào mọi người đang ngồi.
"Có ý gì?" "Mục tiêu của chúng ta chính là trợ giúp những thương nhân như các vị phát tài."
Quách Đạm hai tay xoè ra nói: "Kỳ thật có lẽ trước đó, chúng ta đã đi phương hướng này, ví dụ như giúp Hưng An bá vận doanh tửu trang, giúp tiểu Bá gia vận doanh Tam Kiếm Khách, giúp mọi người tổ chức đêm thất tịch võng luyến, thậm chí giúp bệ hạ trù bị sắc phong đại điển. Từ đầu đến cuối, chúng ta không bán hàng, không độn hàng, cũng không giao hàng, chúng ta ôm tâm thái cộng đồng phồn vinh hợp tác cùng mọi người, trợ giúp mọi người kiếm tiền, đây không phải giúp người làm niềm vui thì là gì."
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra đây là "Giúp người làm niềm vui""Người" này chính là chúng ta, ngươi ngược lại nói sớm nha, vậy thì nhất định phải giúp người làm niềm vui.
Bọn hắn đều vì câu này mà vỗ tay gọi tốt, tiếng vỗ tay như sấm động.
Chúng ta chính là giúp người làm niềm vui, nhân gia chính là đầu cơ trục lợi, ngươi lập ra tiêu chuẩn này thật đúng là quá tuyệt.
Nhất định phải ủng hộ.
Quách Đạm vẫy tay ép một chút, trong hành lang lập tức an tĩnh, lại nói: "Sau khi chúng ta cải tổ, chuyện thứ nhất phải làm là thanh lý cửa hàng, chúng ta sẽ không còn làm nghiệp vụ định giá, chí hướng của chúng ta là trợ giúp mọi người kiếm tiền, không chỉ là các vị, mà còn có những tiểu thương nhân đang gặp khó khăn, chúng ta có thể đầu tư cho bọn họ, chúng ta cũng có thể giúp bọn họ bày mưu tính kế, chúng ta muốn dùng một loại tâm thái như phụ thân đối với nhỉ tử đến trợ giúp bọn họ, ủng hộ bọn họ, quan tâm bọn họ, đợi đến khi bọn họ trưởng thành có thể tay làm hàm nhai, đương nhiên cũng sẽ hiếu kính chúng ta, bởi đây gọi là tình thương của cha như núi a."
"Nói hay lắm! Hay cho một câu tình thương của cha như núi a."
"Diệu quát! Diệu quá! Bằng lời nói này của hiền chất, thật sự khiến chuyến đi này của chúng ta không tệ aI"
"Nhưng nói đi nói lại, cũng chỉ có Quách hiền điệt là có thể nói được lời này, nếu là người khác nói, vậy thì chắc chắn sẽ bị cười rụng răng a."
"Nói có lý.".....
Trong lúc nhất thời, mông ngựa đập như nước thủy triều, cuồn cuộn mà đến.
Bọn hắn bây giờ đã minh bạch, Quách Đạm rốt cuộc là muốn làm gì, chính là đầu tư, hoặc là nói trợ giúp người khác vận doanh, sau đó thu phí, việc này so sánh với buôn đi bán lại còn kiếm tiền hơn nhiều, bởi vì đây Nhưng cũng chỉ có Quách Đạm, những người khác nói ra điều này thì đó chính là nhảm nhí.
Trước quay đầu xử lý tốt mua bán của chính mình rồi nói sau.
Nhưng nếu là Quách Đạm thì khác, rất nhiều chuyện đã chứng minh Quách Đạm xác thực có bản lĩnh này, mua bán trải qua tay hắn đều có thể hóa mục nát thành thần kỳ, hơn nữa bọn hắn cũng đều hi vọng Quách Đạm có thể bày mưu tính kế giúp cho sinh ý của bọn hắn tiến thêm một bước, đây cũng là một nguyên nhân trọng yếu bọn hắn đầu tư Khấu gia Nha hành.
Bọn hắn đương nhiên ủng hộ.
Mà đối với Quách Đạm thì đây cũng chỉ là quay về nghề cũ mà thôi, kiếp trước hắn tại phố Wall cũng mở công ty đầu tư, mặc dù có chút cùng loại với Nha hành, nhưng trên bản chất vẫn có căn bản khác biệt, mà sau lần cải tổ này, Nha hành sẽ trở thành công ty đầu tư thuần tuý.
Phen hội nghị này lập tức có hiệu quả, Quách Đạm ngay tại chỗ thu hoạch được rất nhiều ý muốn hợp tác, như mấy người Tần Trang đều nhao nhao hi vọng hợp tác với Nha hành.
Nhưng phương án hợp tác cụ thể còn phải chờ Nha hành mới chính thức thành lập thì mới có thể ký kết, chí ít cũng phải đợi đến sau khi trang trí xong rồi bàn lại, kỳ thực hiện tại cũng không phải không thể đàm luận, chỉ là Quách Đạm còn phải vận doanh tiền của Hoàng đế.
Nha hành mới cũng còn chưa mở cửa, đã có rất nhiều đơn đặt hàng đặt ở cửa ra vào, tiền đồ một mảnh quang minh như vậy, mọi người cũng đều hài lòng mà ra về.
Sau khi bọn họ rời đi, Khấu Ngâm Sa đỡ Khấu Thủ Tín đi ra từ phía sau.
"Cái gì mà tình thương của cha như núi, chàng chẳng lẽ còn muốn làm phụ thân của thương nhân trong thiên hạ ư? Thật sự là không biết xấu hổ."
Khấu Ngâm Sa tức giận buồn cười liếc nhìn Quách Đạm.
Nàng thuộc về loại thương nhân chính phái, mọi việc đều cước đạp thực địa, mà lý niệm của Quách Đạm vừa vặn tương phản với nàng, vừa rồi nàng nghe Quách Đạm nói mà cảm thấy đỏ mặt, nói chuyện mua bán mà có thể nói ra câu tình thương của cha như núi, đây là có bao nhiêu không biết xấu hổ a.
"Lão phu ngược lại cảm thấy hiền tế nói rất có đạo lý."
Khấu Thủ Tín khoát tay một cái nói.
"Nhạc phụ đại nhân." Khấu Thủ Tín, nói: "Tiểu tế biết nhạc phụ đại nhân sẽ lý giải tiểu tế a. Không phải vì tiểu tế còn chưa có hài tử nên mới suy nghĩ tìm vài tiện nghỉ nhi tử về nuôi để thể nghiệm một chút cảm giác làm cha a."
Nhi tử? Tôn tử? Hốc mắt Khấu Thủ Tín lập tức đỏ lên, nói: "Thì ra là thế, thì ra là thế, lão phu không phải cũng là như thế a."
Quách Đạm vô cùng đáng thương nói: "Nghe nói để giải ưu sầu, chỉ có Đỗ Khang** a."
"Đi đi đi, chúng ta cha vợ con rể đi uống hai chén a."
Rất nhanh, trong hành lang chỉ còn lại Khấu Ngâm Sa lẻ loi trơ trọi một mình, chỉ thấy mặt mũi nàng tràn đầy sắc đỏ, hai đầu lông mày nhíu lại giận dữ.
Qua hồi lâu, nàng mới hung hăng giậm chân một cái, cáu giận nói: "Người này thật là mặt dày vô sỉ."
Nhưng mà, Hưng An bá Từ Mộng Dương hình như không tán đồng lý luận "Để giải ưu sầu, chỉ có Đỗ Khang!", giữa trưa ngày hôm đó, hắn giận đùng đùng trở về phủ, vừa vào đại sảnh liền quét hết toàn bộ bầu rượu trên bàn xuống mặt đất.
Sau một tiếng động lớn, trên mặt đất tràn đầy mảnh sứ vỡ.
Từ Mậu ngưng mắt nhìn lại, chính mình không có hoa mắt, là lão gia, không phải tiểu thiếu gia a!
Vì sao động tác giống nhau như thế.
"Lẽ nào lại như vậy!"
Lại nghe thấy Từ Mộng Dương hướng phía bên ngoài cửa tức giận mắng to: "Những lão thất phu này không có cách nào trị được Quách Đạm liền trút hết lửa giận lên đầu lão phu, thua thiệt lão phu trước đó đối với bọn hắn khắp nơi nhường nhịn, nghĩ hết biện pháp tránh mâu thuẫn với bọn hắn, vậy mà bọn hắn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, thật sự coi lão phu dễ khi dễ a."
(**) Để giải ưu sầu, chỉ có Đỗ Khang nguyên văn là "Hà dĩ giải ưu, duy hữu Đỗ Khang." Đây là một câu thơ trong bài thơ Đoản Ca Hành của Tào Tháo. Ở đây Tào Tháo ám chỉ Đỗ Khang là rượu, bởi vì Đỗ Khang là ông tổ nghề nấu rượu.