Chương 168: Lão hồ ly mắc câu
Chương 168: Lão hồ ly mắc câuChương 168: Lão hồ ly mắc câu
Thiện hữu thiện lai, ác giả ác báo, không phải không báo, chỉ là chưa đến lúc.
Nhớ ngày đó Từ Mộng Dương vì không muốn rước họa vào thân, mà ra kỳ sách, tiến cử nha thương Quách Đạm cho Vạn Lịch, mượn thương nhân tài năng giúp Vạn Lịch vơ vét của cải, đồng thời còn đạt được hiệu quả kỳ diệu, chính hắn cũng bởi thế mà toàn thân thoát ra.
Nhưng lúc này mới qua bao lâu, Trương Thành lại y nguyên trả lại cho Từ Mộng Dương.
Vì vậy Từ Mộng Dương không có lý do cự tuyệt, dù sao đây là biện pháp do hắn nghĩ ra, hơn nữa còn rất thành công, thế là vừa về đến nhà đã lập tức sai người đi mời Quách Đạm đến phủ.
Trước kia Quách Đạm đến phủ Bá tước, đặc biệt là khi được mời, luôn luôn cảm thấy chắc chắn không có chuyện gì tốt, nên tâm tình cũng không tốt, bởi vì lúc ấy hắn chỉ tập trung tỉnh thần ăn bám, nhưng lần này khác biệt, một đường hắn sảng khoái đi vào phủ Bá tước, hắn vô cùng chờ mong nhìn thấy Từ Mộng Dương.
Khi Quách Đạm nhìn thấy hai vòng quốc bảo quanh mắt Từ Mộng Dương, trong lòng có một loại thống khoái không diễn tả được, lão hồ ly này xem như có hôm nay.
"Vãn bối Quách Đạm gặp qua Bá gia."
"Miễn lễ! Miễn lễ!"
Từ Mộng Dương tranh thủ thời gian đưa tay ra hiệu,"Tại nơi này của lão phu, những lễ nghi phiền phức này liền miễn đi, ngồi ngồi ngồi."
Ngón tay hắn hướng lên cái ghế bên cạnh.
"Đa tạ Bá gia."
Chờ Quách Đạm ngồi xuống, Từ Mộng Dương lộ ra nụ cười hiền hòa, nói: "Nghe nói ngươi bây giờ đã nhậm chức ở Bắc trấn phủ tỉ."
"Đúng thế."
Quách Đạm chắp tay thi lễ: "Toàn bộ là nhờ lúc trước Bá gia dìu dắt, vấn bối mới có hôm nay, đại ân đại đức của Bá gia, vãn bối suốt đời khó quên."
Trong lòng lại nghĩ, bây giờ chính là thời điểm hồi báo ngươi a, tin tưởng ngươi cũng nghĩ như vậy, chúng ta đều nghĩ giống nhau như vậy, việc này có thể không thành sao? Từ Mộng Dương vuốt râu cười một tiếng, có chút vui mừng nói: "Ngươi còn có thể nhớ đến việc này, chứng minh lão phu lúc trước không nhìn lầm người a! Ha ha."
"Bá gia quá khen."
Quách Đạm gật đầu, lại nói: "Không biết Bá gia hôm nay tìm vãn bối đến đây, là có chuyện gì cần phân phó?"
"Làm sao? Không có việc gì liền không thể tìm ngươi đến sao?"
"Đó cũng không phải."
Quách Đạm vội nói: "Chỉ là vấn bối sợ liên lụy Bá gia."
Từ Mộng Dương có vẻ hơi xấu hổ, nửa đùa nửa thật nói: "Xem ra ngươi chẳng những nhớ kỹ ân tình của lão phu đối với ngươi, mà còn nhớ kỹ lúc trước lão phu không ủng hộ ngươi a."
"Tuyệt đối không có."
Quách Đạm lập tức nói: "Liên quan đến chuyện đó, ta vẫn luôn rất lý giải Bá gia, cho dù Bá gia lúc ấy không nói, ta cũng không hi vọng kéo Bá gia vào, bởi vì nếu như chỉ liên quan đến một mình ta thì cho dù náo thế nào cũng chỉ là chuyện nhỏ, việc nhỏ liền dễ giải quyết, nhưng nếu để Bá gia bị cuốn vào thì có khả năng trở thành chuyện lớn, đối với ta, đối với Bá gia đều không tốt."
"Khó có được ngươi có thể nghĩ tới điều này a!"
Từ Mộng Dương thở dài, nói: "Đáng tiếc lão phu rốt cuộc vẫn bị cuốn vào."
Hắn lộ ra vẻ buồn rầu, bên trái tránh, bên phải tránh, vẫn không thể nào tránh thoát, hắn cũng không ngờ rằng kẻ cầm đầu đang an vị ở đây.
"Cái gì?"
Quách Đạm kinh ngạc nói: "Lời này của Bá gia có ý gì?"
Từ Mộng Dương thở dài: "Cũng không biết là ai đem tin tức lão phu tiến cử ngươi cho bệ hạ truyền ra, đồng thời còn thêm mắm dặm muối, nói ngươi là người của lão phu, chuyên môn giúp lão phu vơ vét của cải, bây giờ lão phu thật đúng là hết đường chối cãi a!"
Lão hồ ly này thật đúng là giảo hoạt, vậy mà lại nghĩ muốn lừa phỉnh ta lên thuyền của hắn a, vậy thì thật có lỗi, bây giờ ngươi chỉ có thể lên thuyền của ta, mà không phải ta lên thuyền của ngươi. Quách Đạm cười nói: "Bá gia, việc này thanh giả tự thanh, cùng lắm thì Bá gia cùng ta cả đời không qua lại với nhau, thời gian có thể chứng minh tất cả."
Từ Mộng Dương liếc nhìn Quách Đạm, cả đời không qua lại với nhau, mặt không thay đổi nói: "Cũng không phải đơn giản như thế, ngươi có chỗ không biết, chuyện họa triển lúc trước, ngươi chọc giận không ít đại thần trong triều, mà bọn hắn lại cho rằng là do ta ở trong bóng tối che chở ngươi, cho nên bọn hắn cho rằng nếu không diệt trừ lão phu trước thì vô pháp trả thù ngươi."
Quách Đạm hút một ngụm hơi lạnh, nói: "Đây là không thể nào đi, vì để trị một nha thương như ta mà đi đắc tội với Bá gia ngài."
"Cũng không thể nói như vậy."
Từ Mộng Dương khoát khoát tay, nói: "Ngươi tuy chỉ là một nha thương, nhưng cùng lúc ngươi cũng không ở trong triều, chỉ cần ngươi tuân theo pháp luật, lại có bệ hạ che chở ngươi, bọn hắn cũng không thể làm gì ngươi, nhưng lão phu khác biệt, lão phu thân ở trong triều, bọn hắn muốn tìm cớ để đối phó lão phu, thật đúng là cực kỳ đơn giản."
Quách Đạm hiếu kỳ nói: "Chẳng lẽ Bá gia thường xuyên không tuân theo pháp luật?"
"Khụ khụ khụ!"
Từ Mộng Dương suýt chút nữa thì bị câu nói này làm nghẹn chết, kích động nói: "Lão phu đương nhiên là tuân theo pháp luật, ta làm quan nhiều năm như vậy chưa từng nhận một văn không nên nhận."
"Vậy thì vì sao?" Quách Đạm ngây thơ vô tri nhìn Từ Mộng Dương.
Từ Mộng Dương thở dài: "Sự tình bên trong triều đình ngươi đến cùng cũng không rõ nha, cho dù ngươi tuân theo pháp luật, nhưng vẫn vô pháp làm đến thập toàn thập mỹ, nếu bọn hắn muốn kiếm cớ thì vẫn tìm được."
Quách Đạm như có điều suy nghĩ gật gật đầu, hỏi vội: "Vậy làm sao bây giờ?"
Từ Mộng Dương ho nhẹ một tiếng, nói: "Không quản trước đó xảy ra chuyện gì, bây giờ chúng ta đã ngồi chung một thuyền, nên nhất định phải đồng tâm hiệp lực a!"
Ngươi nghĩ thật đẹp, ngươi bây giờ chỉ là một người cõng nồi che gió che mưa cho ta và bệ hạ. Quách Đạm thụ sủng nhược kinh nói: "Bá gia, ta nào có tài đức gì, sao có thể có tư cách cùng Bá gia đồng tâm hiệp lực."
Từ Mộng Dương khoát tay một cái nói: "Đây không phải là vấn đề có tư cách hay không, mà là chúng ta đã ngồi trên cùng một thuyền."
Quách Đạm nói: "Bá gia quá đề cao ta, ta chỉ một tiểu nha thương, qua sông toàn bằng bơi chó, chưa từng ngồi qua thuyền."
Từ Mộng Dương sách một tiếng: "Ngươi chẳng lẽ cho rằng, nếu như lão nhu †h↠e1 xảv ra chuvên: nai còn có thể chỉ lo thân mình?" Quách Đạm vội nói: "Bá gia minh giám, ta tuyệt đối không nghĩ như vậy, ta vẫn luôn cho rằng cho dù Bá gia ngài bình yên vô sự, bọn hắn muốn đối phó ta thì vẫn sẽ đối phó ta."
Ngụ ý, chính là có ngươi hay không có ngươi, đối với ta cũng không có gì khác nhau.
Từ Mộng Dương lập tức có vẻ quẫn bách, sự thật chính là như thế, bọn hắn muốn đối phó Quách Đạm thì cũng sẽ không quan tâm tới cảm thụ của Từ Mộng Dương, nói: "Nói như thế là ngươi không có ý định đồng tâm hiệp lực với lão phu."
Quách Đạm nói: "Bá gia, loại chuyện này ta cũng không giúp được cái gì bận bịu, hơn nữa nếu như ta gia nhập vào, thì không phải là thù mới hận cũ toàn bộ kết thành một khối, ngược lại sẽ liên lụy đến Bá gia."
"Lão phu bây giờ có thể không lo được nhiều như vậy." Từ Mộng Dương đột nhiên kích động nói.
"A2"
Quách Đạm nghỉ hoặc nhìn Từ Mộng Dương, hỏi: "Bá gia không phải là muốn kéo ta làm đệm lưng a."
Từ Mộng Dương khẽ giật mình, vội nói: "Lão phu há lại là người vô sỉ như vậy sao?"
"Không phải."
Quách Đạm lắc đầu, trong lòng lại mắng, ngươi chính là một lão tặc vô sỉ, chuyện cho tới bây giờ còn muốn lừa phỉnh ta lên thuyền.
Từ Mộng Dương liếc nhìn Quách Đạm, trong lòng biết muốn lắc lư kẻ này tương đối khó khăn, tiểu tử này rất khó chơi, mềm không được cứng không xong. Thế là lùi lại cầu việc khác, nói: "Nếu ngươi không nguyện ý đồng tâm hiệp lực với lão phu, lão phu cũng không miễn cưỡng ngươi, vậy ngươi có thể đồng ý nghĩ một chút biện pháp giúp lão phu hay không?"
Quách Đạm cười khổ nói: "Bá gia, chuyện bên trong triều đình, ta biết rất ít, không, ta căn bản là không biết gì cả, ta thật sự không giúp được gì."
Từ Mộng Dương nói: "Chuyện trong triều lão phu cũng biết ngươi không giúp được gì, nhưng Từ gia ta cũng không phải bùn nhão, nếu bọn hắn muốn đối phó lão phu cũng phải tìm được lý do, việc này có quan hệ đến tiền, ngươi có thể ra một chút chủ ý giúp lão phu."
"Dạng này a!"
Quách Đạm do dự một hồi, nói: "Không biết là chuyện gì?"
Từ Mộng Dương thở dài, đầu tiên là nói chuyện chuồng ngựa cho Quách Đạm nghe thôi, ngạc nhiên nói: "Vì sao không xây chuồng ngựa, là vì không có tiền sao? Vấn đề này rất dễ giải quyết, cấp tiền không phải là được rồi sao."
"Nào có đơn giản như thế, nói đến việc này thì phải nói rất dài."
Từ Mộng Dương đại khái nói cho Quách Đạm về những vấn đề của mã chính.
Mà chỉ đại khái nói một chút, trong lúc lơ đãng đã qua thời gian đốt hai nén nhang, hơn nữa hắn còn chưa nói đến vấn đề dân mục, hắn cũng không có mặt mũi nói về dân mục, dân mục hoàn toàn là không thể chấp hành, bởi vì bách tính không đủ sức, thuần túy chính là hao người tốn của.
Quan mục kỳ thật cũng kém không nhiều, chưa kể vấn đề nông trường bị xâm chiếm, chỉ nói ví dụ như khu nuôi ngựa ở tây bắc, bởi nơi đó hoàn cảnh ác liệt nên đều là một số quan viên bị lưu vong ở đó, bọn hắn nào có tâm tình quản lý việc này, hơn nữa kết cấu quyền lực ở Minh triều là bên trong trọng bên ngoài nhẹ, cho dù quan viên địa phương muốn quản lý cũng không có quyền lực, mặt khác mã chính cũng có mấy bộ ngành cùng quản lý như Trà Mã ti, Uyển Mã tự, Thái Bộc tự, còn có Ngự Mã Giám, quản lý lẫn nhau vô cùng hỗn loạn.
"Bá gia, chậm đã."
Quách Đạm đánh gãy Từ Mộng Dương: "Ngài nói thêm gì đi nữa, ta cũng không nhớ được, nhiều vấn đề như vậy, giải quyết như thế nào?"
"Không phải vậy sao?"
Từ Mộng Dương ủy khuất nói: "Nhiều vấn đề như vậy giải quyết như thế nào!"
Quách Đạm nghe Từ Mộng Dương nói như thế, cảm thấy Minh triều diệt vong là thật sự không thể vãn hồi, đã đến tình trạng vấn đề đều không thể giải quyết được thì cũng không khác gì bị bệnh ung thư, chỉ có một con đường là chờ chết, nói: "Bá gia, ngài còn không có đầu mối, vậy thì ta cũng không có cách nào nha!"
Từ Mộng Dương hỏi: "Ngươi đừng suy nghĩ những vấn đề này, ngươi chỉ cần nói, nếu như đổi thành thương nhân các ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?"
Quách Đạm cười ha hả nói: "Nếu đổi thành thương nhân chúng ta, vậy thì sẽ không có những vấn đề này a."
Từ Mộng Dương bỗng nhiên khẽ giật mình, ngu ngơ hồi lâu rồi đột nhiên vỗ đùi nói: "Đúng thế! Nếu như đổi thành thương nhân các ngươi, vậy thì sẽ không có những vấn đề này." "Không đúng rồi! Đây là mã chính, không có khả năng đổi thương nhân đến quản lý."
Từ Mộng Dương trầm ngâm nói: "Thế nhưng trong sắc phong đại điển của Hoàng quý phi cũng không có khả năng có thương nhân tham dự, nếu sắc phong đại điển làm được, vì sao mã chính lại không được?"
Quách Đạm nháy mắt, nói: "Ý Bá gia là đem mã chính nhận thầu cho ta?"
"Nhận thầu?"
Từ Mộng Dương trừng mắt nhìn, vội vàng hỏi: "Quách Đạm, ngươi thành thật nói cho ta, nếu như thật sự nhận thầu cho ngươi, ngươi có biện pháp cải thiện không?"
Quách Đạm nói: "Đừng nói là nhận thầu cho ta, cho dù bất kỳ một thương nhân nào nhận thầu khẳng định cũng sẽ tốt hơn so với hiện trạng, bởi vì không có những vấn đề này tồn tại."
"Đừng nói những thương nhân khác, chỉ nói ngươi." Từ Mộng Dương chỉ chỉ Quách Đạm: "Muốn ngươi làm thì ngươi sẽ làm thế nào?"
Quách Đạm nói: "Ta còn chưa nghĩ ra biện pháp cụ thể, nhưng đầu tiên, ta khẳng định sẽ khiến cho việc nuôi ngựa trở nên có thể có lợi nhuận, để người nuôi ngựa trở nên giàu có, để kẻ có tiền trong thiên hạ nuôi ngựa, vậy vấn đề liền được giải quyết."
Từ Mộng Dương nghe được liên tiếp gật đầu, nói: "Đơn giản như vậy, vì sao triều đình không làm được?"
Quách Đạm cười nói: "Việc này không giống nhau, ta làm buôn bán thì tròn và khuyết đều là tiền của ta, tiền của triều đình thuộc về ai?"
Từ Mộng Dương bừng tỉnh đại ngộ, nói liên tục: "Chính là đạo lý này, thương nhân các ngươi nghĩ hết biện pháp kiếm tiền, mà quan viên trong triều... cũng nghĩ hết biện pháp kiếm tiền, nhưng bọn hắn kiếm đầu là tiền của triều đình, cho nên triều đình tự nhiên sẽ hao tổn."
Nói đến đây, hắn đột nhiên hướng Quách Đạm nói: "Nếu như nhận thầu cho ngươi, ngươi có dám tiếp nhận không?"
Quách Đạm nói: "Nếu như chỉ là mua bán đơn thuần, đồng thời trong đó có thể có lợi nhuận, ta đương nhiên nguyện ý tiếp nhận, ta là một thương nhân, có cơ hội kiếm tiền thì đương nhiên sẽ không cự tuyệt."
"Tiền không là vấn đề." Từ Mộng Dương gọn gàng dứt khoát nói.
"Vậy ta cũng không có vấn đề."
Quách Đạm trả lời vô cùng trực tiếp.