Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 170 - Chương 169: Nhận Thầu Đại Pháp

Chương 169: Nhận thầu đại pháp Chương 169: Nhận thầu đại phápChương 169: Nhận thầu đại pháp

"Lão gia, ngài chẳng lẽ thật sự dự định đem mã chính nhận thầu cho Quách Đạm?"

Quách Đạm chân trước vừa rời đi, Từ Mậu đứng bên cạnh lập tức hỏi.

Vừa rồi hắn mặc dù không mở miệng, nhưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, toàn bộ phía sau lưng đã ướt đẫm.

Mã chính nhận thầu cho thương nhân?

Nghe thôi đã cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy khủng bố.

Đây là muốn trên con đường tìm chết càng chạy càng xa a!

Từ Mộng Dương nắm chặt song quyền, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lão phu cũng không muốn, là bọn hắn bức lão phu đi đến bước này."

Từ Mậu vội vàng khuyên nhủ nói: "Lão gia đừng hành động theo cảm tính, cho dù lão gia ngài nguyện ý thì việc này cũng không có khả năng, cho dù là sắc phong đại điển, bệ hạ cũng chỉ là đem một bộ phận không có ý nghĩa nhận thầu cho Quách Đạm, nhưng với việc này chỉ sợ sẽ là lửa cháy đổ thêm dầu aI"

"Lão phu bây giờ tỉnh táo vô cùng." Từ Mộng Dương như có điều suy nghĩ nói: "Việc này không nhất định sẽ thất bại, bởi vì nếu làm như thế, bệ hạ cùng Ti Lễ Giám đều sẽ ủng hộ lão phu."

Từ Mậu nghỉ ngờ nói: "Tiểu nhân ngu dốt, không biết lời này của lão gia là có ý gì?"

"Quách Đạm là người của bệ hạ, bằng không, bệ hạ cũng sẽ không an bài hắn nhậm chức ở Bắc trấn phủ tỉ, mà bệ hạ vẫn luôn mơ ước bạc của Thái Bộc tự, nếu như đem mã chính nhận thầu cho Quách Đạm, như vậy bệ hạ muốn có được tiền của Thái Bộc tự liền có thể vượt qua sự giám sát của Hộ bộ cùng ngôn quan, vì vậy lão phu phỏng đoán bệ hạ nhất định sẽ ủng hộ, như vậy Ti Lễ Giám đương nhiên cũng sẽ ủng hộ."

Từ Mậu thoáng gật đầu, lại nói: "Lão gia nói mặc dù không phải không có lý, nhưng việc này nghe thôi vẫn khiến người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cho dù có bệ hạ ủng hộ lão gia, thì văn võ bá quan cũng sẽ không đáp ứng, nếu như bọn hắn đều phản đối, bệ hạ cũng không có khả năng coi trời bằng vung."

Từ Mộng Dương nhìn về phía Từ Mậu: "Chẳng lẽ ngươi có biện pháp tốt hơn?".......

Hoàng cung. sinh vô khả luyến của chính mình.

Bình thường Vạn Lịch cũng không cố gắng như vậy, chỉ có thời điểm muốn cử hành triều hội, hắn mới phải dậy sớm như thế này, điều này làm hắn càng ngày càng thống hận triều hội, bởi vì mỗi lần triều hội cơ bản là xem đám đại thần cãi cọ, hắn đã không còn tích cực muốn khai triều, nhưng bây giờ trong triều đã náo thành như vậy, chuyện gì cũng không làm, hắn nhất định phải đi ra làm trọng tài.

Bỗng nhiên, từ trong gương đồng hắn nhìn thấy hai thái giám cẩn thận từng li từng tí nâng mũ miện có treo mười hai chuỗi trân châu chậm rãi tới gần.

"Chờ một chút."

Vạn Lịch đột nhiên giơ tay lên.

Lý Quý đứng bên cạnh vội vàng tiến lên, hỏi: "Bệ hạ, có gì phân phớ?"

Vạn Lịch đưa tay chỉ hướng mũ miện trong gương đồng, nói: "Mũ miện này đội trên đầu vô cùng khó chịu, mỗi lần triều hội kết thúc, trấm đều cảm thấy cổ đau buốt, có thể làm nó đơn giản một chút hay không?"

Lý Quý sửng sốt một chút, mới nói: "Bệ hạ, đây chính là lễ chế quy định, trọng lượng, số lượng trân châu đều có văn bản quy định rõ ràng, nhẹ hơn một lượng, hay ít đi một viên trân châu đều không được, đây là không thể thay đổi."

Vạn Lịch không khỏi thở dài, nhìn mình trong gương nói: "Người người đều nói dưới gầm trời này, Hoàng đế là lớn nhất, thế nhưng dân chúng tầm thường còn có thể lựa chọn y phục thoải mái dễ chịu để mặc, mà trẫm lại không thể aI"

Nói xong, hắn bi ai phất phất tay.

Lý Quý tranh thủ thời gian lui lại hai bước, sau đó hướng hai hoạn quan dặn dò: "Các ngươi cẩn thận một chút."

"Vâng "

Hai hoạn quan gật đầu, sau đó tiến lên phía trước hầu Vạn Lịch đội mũ miện lên đầu.

Vạn Lịch nhìn chính mình trong gương giống như nhìn thấy một bàn tay vô hình đeo lên cho hắn một bộ gông xiềng.

Nhưng luận sự, nhân gia văn võ bá quan bây giờ đều đã ăn mặc chỉnh tề, đứng chờ trước cửa cung.

Chỉ thấy từng người đều đang nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn không có giao lưu gì với nhau, bình thường khi xuất hiện loại không khí quỷ chiến.

(*)"Xé bức"jliìã một từ nóng trên Internet, ban đầu có nghĩa là cuộc đấu tranh giữa con người với nhau . Nó cũng có thể dùng để mô tả hiện tượng hai bên tấn công lẫn nhau và vạch trần khuyết điểm của nhau, dẫn đến một cuộc chiến mắng mỏ . 'bức' có nghĩa là ép buộc, ép buộc. Mục đích là để ép buộc bên kia phục tùng bằng cách quấy rối và chửi bới, hoặc vạch trần và chửi bới mà không có giới hạn. .

Hiển nhiên, bọn họ đã bí mật câu thông hết thảy những gì cần nói, cho nên không cần phải giao lưu vào lúc này, nếu như thực sự là trao đổi chính vụ, bọn hắn đâu cần phải bí mật thương lượng xong trước, đứng ở chỗ này cũng có thể quang minh chính đại nghị luận, nói cách khác, việc này cũng không phải là việc quang minh chính đại.

Canh năm vừa đến, chuông cổ vang lên, cửa cung từ từ mở ra, đám đại thần theo thứ tự đi vào cửa cung, vừa mới đi đến trước cửa Hoàng Cực điện thì nghe được một thanh âm cao vút.

"Hoàng thượng giá lâm."

Bách quan lập tức làm đại lễ một quỳ ba dập đầu.

Vạn Lịch đi đến bậc thang trước cửa điện ngồi xuống long ỷ, ánh mắt đảo qua, cất cao giọng nói: "Mấy ngày qua trẫm thu được rất nhiều tấu chương liên quan tới mã chính, lúc này mới biết được thì ra mã chính cất giấu rất nhiều vấn đề như vậy."

Hắn cũng không muốn quanh co lòng vòng, cũng không muốn đàm luận những chuyện khác, các ngươi chính là vì nó mà chạy tới, vậy còn không bằng để ta xé ra một điểm trước, nên xé thì tranh thủ thời gian xé, xé hết sớm tan tầm sớm.

Hoàng đế đều thông tình đạt lý như thế, đám đại thần tự nhiên cũng sẽ không khách khí.

Ngự sử Lý Thực dẫn đầu đứng ra, nói: "Khởi bẩm bệ hạ, liên quan tới rất nhiều vấn đề của mã chính, cuối cùng đều là do quản lý không thỏa đáng mà tạo thành... ."

Hắn thao thao bất tuyệt luận giảng tệ nạn của mã chính, đạo lý vô cùng rõ ràng, từng câu từng chữ đều phi thường chính xác, hoàn toàn không tìm thấy bất kỳ lỗ hổng nào, thậm chí một chữ cũng tìm không ra, bởi vì những vấn đề này mọi người đều đã biết, cũng không phải cái gì bí mật, những vấn đề này còn có thể nói sai, vậy hắn không làm được ngôn quan.

Hắn trước hết nói ra toàn bộ vấn đề nhưng tuyệt đối không chỉ trích bất kỳ ai đơi eau khi hắn nói vona. cấn se t†truna Hoàng Đai Hiêu mới đứng ra, vạch tội Từ Mộng Dương thân là Thái Bộc tự khanh, đối với những vấn đề của mã chính làm như không thấy, không làm được điều gì, yêu cầu cách chức hỏi tội Từ Mộng Dương .

Không ít đại thần đứng ra ủng hộ bọn hắn.

Sáo lộ vẫn như cũ.

Vạn Lịch nghe mà buồn ngủ, đợi sau khi bọn họ triển khai hết sáo lộ, hắn mới không nhanh không chậm nhìn về phía Từ Mộng Dương, nói: "Hưng An bá."

"Có lão thần."

Từ Mộng Dương tranh thủ thời gian đứng ra.

Vạn Lịch sắc mặt không vui nói: "Ngươi có gì muốn nói?"

Từ Mộng Dương nói: "Hồi bẩm bệ hạ, thần cho rằng Lý ngự sử nói rất đúng, những vấn đề kia hoàn toàn chính xác tồn tại, lão thần cũng không dám giấu diếm, nhưng Hoàng cấp sự nói như vậy, lão thần không dám gật bừa...

Không đợi hắn nói xong, Hoàng Đại Hiệu lập tức nói: "Ngài thân là Thái Bộc tự khanh khó mà từ được tội quản lý không thỏa đáng, hạ quan nói sai ở chỗ nào?"

Từ Mộng Dương hỏi ngược lại: "Những vấn đề này chẳng lẽ sau khi ta thượng nhiệm mới xuất hiện sao?"

Hoàng Đại Hiệu nói: "Ngài rõ ràng chính là đang trốn tránh trách nhiệm, cho dù không phải do ngài tạo thành, nhưng nếu ngài biết những vấn đề này tồn tại, vì sao không giải quyết chúng, đây không phải thất trách thì là gì?"

"Đó là bởi vì những vấn đề này căn bản là không có cách nào giải quyết."

Từ Mộng Dương chỉ vào bọn họ nói: "Ngôn quan các ngươi chỉ biết chỉ trích người khác không đúng, các ngươi chỉ ra vấn đề, thế nhưng chưa bao giờ nói ra phương pháp giải quyết, thật sự là đứng nói chuyện không đau lưng** a."

(**) đứng nói chuyện không đau lưng - nói dễ hơn làm

Hắn lúc này thật sự là 'già rồi giở thói trẻ ngông cuồng", nói xong, hắn liền hướng Vạn Lịch nói: "Bệ hạ, thần tự nhận mình đã làm không tệ, chí ít không để những vấn đề kia trở nên càng thêm nghiêm trọng, nếu như trong triều có bất kỳ người nào, có thể đưa ra phương pháp giải quyết, lão thần liền nguyện ý cúi đầu nhận tội, nếu như không có người có thể giải quyết những vấn đề nàv thì đương nhiên cñna không thể trách lão thần quản lứ không thoả đáng, đây là những vấn đề không có cách nào giải quyết."

Lời này thật đúng là cuồng vọng, không thể nghi ngờ là quạt một cái tát vào cả triều văn vỡ.

Hoàng Đại Hiệu kích động nói: "Ngài rõ ràng là cưỡng từ đoạt lý... ."

HAI."

Vạn Lịch khoát tay, ngăn cản Hoàng Đại Hiệu nói tiếp, nói: "Trẫm cảm thấy Hưng An bá nói không phải không có lý, nếu như những vấn đề này hoàn toàn không có cách giải quyết thì đương nhiên cũng trách không được Hưng An bá, chư vị ái khanh luận mã chính, đơn giản cũng là hi vọng mã chính có thể cải thiện, đây mới là điều quan trọng nhất. Trẫm bây giờ muốn biết, các ngươi có biện pháp giải quyết những vấn đề này hay không? Về phần phải chăng có nên hỏi tội Hưng An bá hay không sau đó lại bàn tiếp."

Hoàng Đại Hiệu lập tức có chút xấu hổ, hắn là ngôn quan, ngôn quan chính là miệng pháo, chức trách của bọn hắn là chuyên môn giám sát văn võ bá quan, giảng đạo lý thì bọn hắn lành nghề, nhưng để bọn hắn thật sự giải quyết vấn đề thì cũng không phải bọn hắn am hiểu.

Vạn Lịch ánh mắt đảo qua, nói: "Chẳng lẽ thật sự như Thái Bộc tự khanh nói, những vấn đề này vô pháp giải quyết sao?"

"Khởi bẩm bệ hạ."

Vương Gia Bình không thể nhịn được nữa đứng ra, nói: "Những vấn đề này cũng không phải không có cách giải quyết, trong những năm Hoằng Trị, Thái Thường tự khanh Đô Sát viện tả phó Đô Ngự Sử Dương Nhất Thanh đã từng cải thiện mã chính ở Thiểm Tây đánh lui đại quân Mông Cổ, từ đó có thể thấy được những vấn đề này đều là do người tạo thành, mà không phải thiên tai, nếu là do người tạo thành thì dĩ nhiên là có thể giải quyết."

Lý Thực, Hoàng Đại Hiệu nhao nhao mở miệng ủng hộ.

Chính là do người tạo thành.

Thân Thì Hành nhắm mắt âm thầm thở dài.

Vương Gia Bình cũng có chút phiền muộn, hắn chỉ là luận việc cải thiện mã chính mà thôi, bởi những lời nói của Từ Mộng Dương cũng quá đánh mặt, nếu như để chuyện cả triều văn võ đều không thể giải quyết những vấn đề này bị truyền đỉi, thì sẽ khiến cho người trong thiên hạ cười đến rụng răng.

Từ Mộng Dương nói: "Vương đại học sĩ, nói cách khác ngài có biện pháp giải quyết những vấn đề này?"

Vương Gia Bình liếc nhìn Từ Mộng Dương, nói: "Ta cho rằng việc này mắc dù khâng trách được Hưng An bá nhưng cñnga không nhải là không thể giải quyết."

Từ Mộng Dương nói: "Việc chiến mã mỗi năm giảm bớt, cũng không phải hoàn toàn là do quản lý không thoả đáng, trong đó có một nguyên nhân vô cùng quan trọng chính là nông trường đang càng ngày càng thu hẹp, nếu như Vương đại học sĩ có bản lĩnh giải quyết vấn đề này, vậy ta liền lập tức cúi đầu nhận tội."

Lời này vừa nói ra, quần thần đều giật mình, trong đó bao gồm cả Thành quốc công Chu Ứng Trinh.

Lão già này muốn cá chết lưới rách sao?

Đất đai là không thể nào thu nhỏ lại, như vậy nguyên nhân khiến nông trường càng ngày càng thu hẹp khẳng định là bị người xâm chiếm, người có thể xâm chiếm nông trường quốc gia, đương nhiên không phải tiểu nhân Vật nha!

Vương Gia Bình cũng là người có tính tình táo bạo, nếu ngươi đã nói đến mức này, vậy thì tại sao còn không trực tiếp đâm thủng, dù sao hắn đã rất khó chịu với việc này từ lâu.

Thân Thì Hành thấy tình huống không ổn, vội vàng đứng ra, nói: "Hưng An bá an tâm đừng vội, đạo trị quốc cũng không thể hành động theo cảm tính nha."

Nếu muốn tra việc này thì có khả năng tra đến trên đầu Hoàng đế, bởi rất nhiều hoàng thân quốc thích đều xâm chiếm nông trường.

Vương Gia Bình liếc nhìn Thân Thì Hành lộ vẻ uể oải, cũng không nói gì nữa.

Hoàng Đại Hiệu lập tức nói: "Hưng An bá, ngài đừng ở đây nghe nhìn lẫn lộn, ngài thân là Thái Bộc tự khanh thì việc quản lý không thích đáng đương nhiên nên vấn trách ngài, nếu như thống soái ở biên cương vì chỉ huy sai lầm khiến chiến sự thất bại, vậy phải chăng bọn họ cũng có thể nói, trận chiến này đổi ai đến cũng đều đánh không thắng, nhưng vấn đề là còn có thể đánh một lần nữa sao?"

Nói xong, hắn lại hướng Vạn Lịch nói: "Bệ hạ, tuyệt đối không thể mở ra tiền lệ này, bằng không, người người đều có thể dùng lý do này trốn tránh tội thất trách."

Vạn Lịch thoáng gật đầu.

Từ Mộng Dương lập tức nói: "Bệ hạ minh giám, lão thần tuyệt đối không phải muốn trốn tránh vấn đề, lão thần chẳng qua chỉ cảm thấy ủy khuất, bởi đóng băng ba thước, không phải vì một ngày lạnh, cho dù muốn cải thiện, cũng không phải chuyện một sớm một chiều, lão phu dám nói, cả Nhưng là lão thần có một kế sách, có thể lập tức giải quyết những vấn đề này."

Lão hồ ly này cũng rất tỉnh minh, đầu tiên hắn ra vẻ muốn cá chết lưới rách, hù dọa lại bọn họ, chứng minh việc này chính là bệnh dữ, các ngươi đều không giải quyết được, chỉ ta có biện pháp giải quyết.

Vạn Lịch chờ chính là câu nói này, hỏi vội: "Hưng An bá có gì kế sách mau nói đi."

Từ Mộng Dương nói: "Việc điều dưỡng ngựa có thể cho thương nhân nhận thầu."
Bình Luận (0)
Comment