Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 176 - Chương 175: Não Rắm Hợp Nhất

Chương 175: Não rắm hợp nhất Chương 175: Não rắm hợp nhấtChương 175: Não rắm hợp nhất

Không thể không nói, Quách Đạm đã thật sự cho Vạn Lịch một câu đố khó, Vạn Lịch cả đời có hai sở thích lớn, đó là trạch và vơ vét của cải, trước khi gặp Quách Đạm, hai sở thích này cũng không xung đột, trạch trong cung kiếm tiền là thời gian Vạn Lịch hưởng thụ nhất, nhưng bây giờ, hai cái sở thích lớn này đụng vào nhau khiến Vạn Lịch vô cùng xoắn xuýt.

Mà đối với Quách Đạm, nếu Vạn Lịch đi thì đương nhiên là trợ giúp rất lớn, nhưng nếu Vạn Lịch không đi, vậy cũng sẽ không ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch, dù sao hắn đã nhận thầu mười nông trường.

Khấu gia.

"Đây là thật... thật ?"

Khấu Thủ Tín mặc dù đã biết trước nhưng khi thật sự cầm được khế ước Thái Bộc tự ký với Quách Đạm, vẫn lộ ra vẻ mặt khó có thể tin.

Hắn hành thương hơn hai mươi năm, còn chưa bao giờ nghĩ tới, hoá ra thương nhân còn có thể làm được đến mức này, ngay cả quốc gia chính vụ cũng có thể nhận thầu.

Quách Đạm cười nói: "Nhạc phụ đại nhân, chuyện này kỳ thật cũng không thể coi là cái gì lớn lao, chẳng qua chỉ là mười cái nông trường mà thôi, cũng không phải nhận thầu toàn bộ mã chính, nếu có thể nhận thầu toàn bộ thì mới có ý tứ a."

Khấu Ngâm Sa nhắc nhở: "Phu quân, mua bán này khác biệt với mua bán bình thường, phổ thông mua bán nếu làm không tốt, tối đa cũng chỉ là bồi ít tiền, nhưng nếu như mua bán này làm không tốt, có khả năng sẽ dẫn tới họa sát thân."

Khấu Thủ Tín gật đầu, nói: "Đúng nha! Hiền tế, việc này nhất định phải thận trọng."

Quách Đạm cười nói: "Nhạc phụ đại nhân, phu nhân, hai người cứ yên tâm, nếu ta dám cầm xuống thương vụ này thì đương nhiên là nắm chắc, quan trọng nhất vẫn là tiền này là của bệ hạ ."

Khấu Thủ Tín thoáng gật đầu,

Khấu Ngâm Sa nói: "Bây giờ vụ mua bán này không thể tính là của Nha hành, hơn nữa đám người Chu Phong cũng không muốn dính líu đến nó, không biết phu quân định làm gì?"

Bây giờ Nha hành cũng không phải của Khấu gia, nên đương nhiên không thể tính là mua bán của Nha hành, dĩ nhiên không thể vận dụng Nha hành tài nguyên, cho dù Quách Đạm muốn cùng Nha hành hợp tác, đám Chu Phong cũng sẽ không đáp ứng.

Quách Đạm nói: "Ta sẽ tìm người khác đến giúp đỡ, hơn nữa nhân tuyển ta đều đã nghĩ kỹ."

HAj2"

"Đánh cược chắc chắn thua Lưu Tẫn Mưu."

"Hắn đánh cược chắc chắn thua, ngươi còn tuyển hắn?" Khấu Thủ Tín kinh ngạc nói.

Quách Đạm gật đầu nói: "Trước đây vài ngày tiểu tế đã xem thiên tượng, phát hiện Lưu Tẫn Mưu đã thua sạch tất cả tiền có thể thua trong cuộc đời của hắn, sắp khổ tận cam lai."

Khấu Thủ Tín nói: "Chẳng lẽ hiển tế còn biết xem thiên tượng?"

"Phụ thân đừng có nghe hắn nói hươu nói vượn." Khấu Ngâm Sa nghiêm túc hướng Quách Đạm nó: "Phu quân, lời này cũng không thể tùy tiện nói nha, phổ thông bách tính như chúng ta không thể xem thiên tượng ."

Quách Đạm kinh ngạc nói: "Ngay cả xem thiên tượng cũng không được?"

Khấu Ngâm Sa nói: "Đương nhiên không được, trên đời này chỉ có bệ hạ mới có thể xem thiên tượng."

Quách Đạm nghe thôi mà cảm thấy chính mình có thể sống đến bây giờ quả thực là một kỳ tích.

Nhưng sự thật cũng không phải như vậy, nếu như hắn sống ở thời Thái tổ thì mới có thể xưng là kỳ tích, may mắn hắn sống ở thời Vạn Lịch, đây cũng là thời kì Minh triều buông thả nhất.

Nói ngay chuyện đánh bạc, bởi vì Thái tổ xuất thân áo vải, nhìn thấy rất nhiều bách tính bởi vì đánh bạc mà cửa nát nhà tan, nên đối với đánh bạc là căm thù đến tận xương tuỷ, vì vậy từng ban bố lệnh cấm đánh bạc vô cùng nghiêm khắc, phàm là người đánh bạc bị bắt thì sẽ bị chặt hai tay .

Bây giờ, mặc dù luật pháp vẫn còn... ..

Trong một sòng bạc ở thành đông.

"Đại... Đại... ."

"Tiểu... Tiểu... ."

Ở trong một căn phòng hôi thối, u ám, ẩm ướt, nhưng nhiệt tình của đám con bạc không chút nào thuyên giảm, khàn giọng gào thét, so với phòng tổng thống còn khoa trương hơn một chút... Kết quả đi ra trong nháy mắt, lập tức lại có một trận tiếng kêu than dậy sóng khắp trời đất, chỉ có một số ít người đang hoan hô.

"Tiền trinh, tiền trinh."

Nghe thấy một người hét lên.

Một gã sai vặt chạy tới, thấp giọng hỏi: "Lưu công tử, có gì phân phó?"

"Lại lấy cho ta năm mươi lượng."

Gã sai vặt chần chờ một chút, cười nịnh nói: "Lưu công tử, ngài đã chơi ròng rã một ngày một đêm, nếu không ngài đi về nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại đến."

"Làm sao? Sợ ta không trả tiền a?"

"Tiểu nhân không phải ý này, tiểu nhân chỉ là... ."

Lúc này, một nam nhân trung niên đi tới, nói: "Lưu công tử, trở về nghỉ ngơi một chút đi, phục hồi tỉnh thần rồi lại đến, sòng bạc này của ta cũng không phải chỉ mở ngày hôm nay."

Công tử ca nhìn thấy nam nhân trung niên, lập tức nói: "Lão Đổng, ngươi tới đúng lúc, lại cầm năm mươi lượng cho ta, ngươi cứ yên tâm, đến lúc đó Ngũ Điều Thương sẽ đài thọ ."

Vừa dứt lời, liền nghe có người nói: "Cầm một trăm lượng cho hắn."

"Quách Đạm?"

Người đến chính là Quách Đạm.

Mà dân cờ bạc đang đòi tiền kia, chính là Lưu Tẫn Mưu, bây giờ công việc liên quan đến sắc phong đại điển đã hoàn toàn kết thúc, Quách Đạm cũng thực hiện lời hứa, cho hắn một kỳ nghỉ dài hạn, để hắn thỏa thích đi đánh bạc cho đã nghiện.

"Quách Đạm, sao ngươi lại đến đây?" Lưu Tẫn Mưu kinh ngạc nói.

Quách Đạm cười nói: "Sợ ngươi làm mất mặt Ngũ Điều Thương chúng ta, vì vậy đến xem."

Lưu Tẫn Mưu có vẻ hơi xấu hổ, nói: "Ngươi không biết, trước nửa đêm vận khí của ta rất vượng, thế nhưng sau nửa đêm, ai... Nhưng ngươi yên tâm, đợi lát nữa sẽ thắng trở về."

Quách Đạm nói: "Ý ta cũng không phải thắng thua."

"Vậy là cái gì?"

"Ý ta là ngươi một lần mới lấy năm mươi lượng thì không khỏi cũng quá không phóng khoáng, dù sao cũng là đông chủ của Ngũ Điều Thương, Lưu Tẫn Mưu lập tức lệ rơi đầy mặt, nói: "Quách Đạm, ta... trước kia ta thật sự là hiểu lầm ngươi... ."

"Hiện tại hiểu cũng không muộn a!"

Quách Đạm mỉm cười, lại hướng sòng bạc đông chủ nói: "Đi lấy một trăm lượng cho hắn."

Đông chủ kia đương nhiên biết Khấu gia nữ tế, gần đây ra đường đi dạo một chút, có mười quán trà thì có sáu bảy quán đang đàm luận về Khấu gia nữ tế, hơn nữa nếu như không có Quách Đạm chào hỏi trước, bọn hắn cũng không dám cho Lưu Tẫn Mưu mượn nhiều tiền như vậy, Lưu Tẫn Mưu trước đó đã thua gần ba trăm lượng, gật đầu nói: "Không có vấn đề, Quách công tử xin chờ một chút, ta lập tức sai người mang tới."

Rất nhanh, tiền được mang tới.

Lưu Tẫn Mưu cầm tiền, lập tức cúi đầu vào chiếu bạc, ném ra ba lượng bạc, miệng kích động nói: "Tiếp tục cược đại."

"Chờ một chút."

Quách Đạm đột nhiên mở miệng nói.

Lưu Tẫn Mưu quay đầu, nói: "Cược tiểu? Đã xuất liên tục ba lần tiểu, không có khả năng lại ra tiểu a."

Quách Đạm cười nói: "Ta cũng không đánh cược, ý của ta là ba lượng quá ít, chí ít cũng phải xuống mười lượng a!"

"Mười lượng?"

Dân cờ bạc xung quanh lập tức hút một ngụm hơi lạnh, tới đây đánh bạc đều là phường chợ búa, bọn hắn đều chỉ xuống mấy văn tiền, tối đa cũng chỉ là vài đồng bạc, mười lượng là nửa năm tiền sinh hoạt của bách tính bình thường nha.

Bọn hắn kinh ngạc nhìn Quách Đạm, tựa như đang hỏi, Ngũ Điều Thương còn nhận người không?

Dù là Lưu Tẫn Mưu cũng bị hù doạ một chút, kỳ thật hắn cũng là vì thấy Quách Đạm đến, nên trong lòng có nắm chắc, mới dám đặt cược ba lượng, ngày thường hắn tối đa cũng chỉ đặt cược một lượng bạc, bình thường cũng chỉ vài đồng bạc.

Nhưng nếu Quách Đạm đã nói như vậy hắn còn có thể nói gì, hào khí vạn trượng nói: "Tốt, nghe ngươi, mười lượng."

Nói xong, hắn lập tức ném thêm mấy lượng bạc.

Đáng tiếc, hắn có hào khí, nhưng không có vận may, mười lượng một lần, một trăm lượng có thể chịu được bao lâu. Quả nhiên một lát sau đã thua sạch một trăm lượng .

Không đợi Lưu Tẫn Mưu mở miệng, Quách Đạm nhân tiện nói: "Lại cầm hai trăm lượng đến."

"Đủ ý tứ"

Lưu Tẫn Mưu cảm động nhìn Quách Đạm.

Quách Đạm cười nói: "Chuyện nhỏ."

Người bên cạnh đều thấy choáng, có tiền cũng không cần thiết tùy hứng như thế đi.

Đừng nói người bên cạnh ngừng lại, ngay cả dân cờ bạc bàn bên cạnh cũng đều lại gần xem náo nhiệt, chuyện này so với chính mình đánh cược còn kích thích hơn nha!

Lưu Tẫn Mưu thấy tất cả mọi người đến quan chiến, tâm tình cũng bành trướng, nâng cao tỉnh thần chiến đấu, cầm bạc đặt cược hết sức chăm chú, toàn bộ người trong sòng bạc đều vì đó mà hò hét trợ uy.

Nhưng mà, đây không phải đánh trận, sĩ khí cũng không có cái gì trứng dùng, chăm chú nửa canh giờ, hai trăm lượng liền thua sạch .

Quách Đạm lại nói: "Lại đi lấy năm trăm lượng đến."

_

Tất cả mọi người ở đây đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Lưu Tẫn Mưu cũng có chút mộng bức nhìn Quách Đạm.

"Nhanh đi lấy a!"

Quách Đạm nhìn gã sai vặt nói.

"Đông... Đông chủ."

Gã sai vặt toàn thân khẽ run, đây chính là lần đầu tiên ở sòng bạc của bọn bắn có người một lần duy nhất muốn lấy năm trăm lượng.

Khấu gia nữ tế quả thật là danh bất hư truyền a! Đông chủ sòng bạc thấy khuôn mặt Quách Đạm từ đầu đến cuối vẫn luôn mỉm cười, trong mắt lóe lên một tia tán sắc, nói: "Đi lấy cho hắn."

Qua một hồi lâu sau, gã sai vặt lấy ra năm trăm lượng.

Lưu Tẫn Mưu cảm động đỏ ngầu cả mắt, nói: "Quách Đạm, ngươi yên tâm, lần này ta nhất định thắng toàn bộ trở về cả gốc lẫn lãi."

Quách Đạm cười nói: "Ngươi làm gì vậy, chỉ là chút tiền nhỏ, ngươi đến mức này sao, tìm chút tiêu khiển mà thôi."

Năm trăm lượng tìm chút tiêu khiển? Lưu Tẫn Mưu nghe được lời này trong lòng dâng lên một cỗ tư vị, nhưng cụ thể là gì thì nói không rõ ràng.

Quách Đạm nói: "Ngươi tiếp tục a!"

"Nha"

Lưu Tẫn Mưu đần độn gật đầu, sau đó tùy ý ném ra mấy lượng bạc, cụ thể là bao nhiêu, hắn cũng giống như không thèm để ý.

So với hai lần trước đó, lần này Lưu Tẫn Mưu giống như có chút không quan tâm, trước kia mỗi lần đặt cược, hắn đều sẽ suy nghĩ tỉ mỉ đặt cược bao nhiêu, mà lần này hắn phảng phất như một người máy.

Đám dân cờ bạc bên cạnh hắn so với lúc trước càng thêm kích động, nhưng tâm lý bọn hắn cũng phát sinh biến hóa, bọn hắn không còn hi vọng Lưu Tẫn Mưu thắng tiền, mà là hi vọng Lưu Tẫn Mưu thua tiền, bọn hắn rất muốn biết Quách Đạm có thể tiếp tục lấy tiền cho Lưu Tẫn Mưu chơi hay không.

Việc này so sánh với đánh bạc thú vị hơn nhiều.

Mặc dù đánh bạc là Lưu Tẫn Mưu, nhưng Quách Đạm hiển nhiên trở thành toàn trường tiêu điểm, mỗi người đều đang chú ý tới hắn, mà hắn từ đầu tới cuối luôn duy trì mỉm cười, không quản thắng hay thua.

Một canh giờ sau, như mọi người hi vọng, Lưu Tẫn Mưu lại thua sạch .

Quách Đạm lại nói: "Đi lấy một ngàn lượng đến."

Lúc này đông chủ sòng bạc cũng đều mộng bức .

Về phần đám dân cờ bạc chỉ cảm thấy trái tim chính mình sắp ngừng đập, có một loại xúc động muốn nhận cha nuôi tự nhiên sinh ra.

"Quách Đạm, ngươi điên rồi a?"

Lưu Tẫn Mưu đột nhiên nhảy dựng lên, hướng về phía Quách Đạm gầm thét lên.

Quách Đạm giận phun nói: "Ngươi là đại gia a, lão tử lấy tiền cho ngươi đánh cược, ngươi còn mắng ta?"

Lưu Tẫn Mưu kích động nói: "Thế nhưng không phải chơi kiểu này, lại thêm bao nhiêu tiền cũng có thể thua hết a! ."

Quách Đạm ha ha nói: "Tiêu khiển một chút mà thôi, không đến mức đi, lúc trước không phải ta đã nói với ngươi, nhất định cho ngươi đánh cược tận hứng, hôm nay ta tới chính là vì sợ ngươi không dám buông tay mà cược a."

Nói xong, Quách Đạm lại hướng đông chủ sòng bạc nói: "Viết giấy vay nơ đi. †a biết mô† ngàn lưỡng đết với các ngươi là eế lưng không nhỏ" Đông chủ sòng bạc nghe được trong lòng khó chịu, từ lúc nào Khấu gia nữ tế có thể nói với hắn như vậy, trước đây không lâu, của cải của hắn so sánh với Khấu gia phải hơn rất nhiều a.

"Không cần, lão tử không cá cược nữa ."

Lưu Tẫn Mưu đột nhiên đứng dậy, đi ra phía ngoài.

Đám dân cờ bạc đều thấy choáng, cho ngươi tiền đánh cược, ngươi còn không chơi?

Thật sự là người này so với người kia lại càng kỳ quái.

"Đợi lát nữa ta sẽ phái người đưa tiền tới."

Quách Đạm ném xong câu nói này rồi đi theo ra ngoài.

"Ta lấy tiền cho ngươi đánh cược cũng đắc tội ngươi?"

Quách Đạm đi tới bên cạnh Lưu Tẫn Mưu cười tủm tỉm nói.

Lưu Tẫn Mưu lắc đầu, nói: "Không có quan hệ gì với ngươi, chỉ là ta cảm thấy không có tí sức lực nào, không muốn cược."

"Vì cái gì?"

Quách Đạm hiếu kỳ nói.

Lưu Tẫn Mưu nói: "Đánh bạc vốn là muốn thắng tiền, nhưng ngươi không xem tiền là tiền, vậy đánh cược còn có ý nghĩa gì?"

Quách Đạm cười cười.

Lưu Tẫn Mưu đột nhiên nhìn về phía Quách Đạm, nói: "Ngươi cố ý ?"

Quách Đạm lắc đầu, nói: "Ta chỉ muốn ngươi hiểu rõ một hiện thực."

Lưu Tẫn Mưu hỏi: "Hiện thực gì?"

"Vừa đi vừa nói đi."

Quách Đạm cất bước đi về phía trước, duỗi ra lưng mỏi, tự nhủ: "Hôm nay thời tiết coi như không tệ, trộn lẫn ở nơi đó, thật đúng là lãng phí thời gian tốt đẹp a!"

Lưu Tẫn Mưu tranh thủ thời gian đi theo.

"Hiện thực chính là đây mới là cách chơi ngươi nên có, mà không phải giống như trước đây, nắm vuốt túi tiền tính toán."

Quách Đạm vừa đi vừa nói.

Lưu Tẫn Mưu ngẩn người, nói: "Có ý gì?"

Quách Đạm nói: "Rất đơn giản, với tài năng của ngươi thì có khả năng kiếm được số tiền mà đánh bạc không cách nào tiêu hết, nói cách khác, đối với naưởi đánh bac chỉ có thể là mât loai tiêu khiển. tìm chú†tvuivẻ" Lưu Tẫn Mưu tức giận nói: "Cảm ơn ngươi xem trọng ta, nhưng ta cũng có không bản lãnh này."

Quách Đạm cười nói: "Là ngươi không có bản lãnh này, hay là ngươi căn bản cảm thấy không quan trọng."

Lưu Tẫn Mưu nhìn hắn liếc mắt: "Hình như trong lời nói của ngươi có hàm ý."

Quách Đạm nói: "Mỗi người đều là vì chính mình mà sống, mà không phải vì đạt được sự công nhận của người khác mà sống."

Lưu Tẫn Mưu nhíu mày, cũng không có lên tiếng.

Quách Đạm lại nói: "Ngươi nhìn ta, từng chỉ là một tên ở rể đến hạ nhân cũng xem thường, nhưng bây giờ thì sao? Không có người nào còn dám xem thường ta, so sánh với người ở rể thì tình huống của con thứ chắc chắn còn tốt hơn nhiều đi."

Lưu Tẫn Mưu nói: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì."

Quách Đạm cười nói: "Ta đã nghe ngóng qua, từ nhỏ ngươi thiên tư thông minh, có được thiên phú đã gặp thì không quên, tài hoa cũng hơn người, nhưng về sau mới chậm rãi trà trộn trong chợ búa, dính dáng tới những thói hư tật xấu này, ta nghĩ đây cũng là vì ngươi phát hiện ra rằng không quản ngươi cố gắng bao nhiêu, cuối cùng cũng không có được sự tán đồng của phụ thân, cho nên mới xa ngã vào con đường này a."

Lưu Tẫn Mưu nói: "Đây vốn là vận mệnh của con thứ."

"Nói cách khác ngươi đã nhận mệnh."

"Không nhận còn có thể thế nào, con thứ là con thứ, không thể cải biến." Trong mắt Lưu Tẫn Mưu tràn đầy cô đơn.

"Ngươi nói không sai, con thứ thì mãi mãi là con thứ, không thể trở thành đích trưởng tử, nhưng trừ điều này ra, không có gì là không thể thay đổi, có lẽ ngươi không chiếm được sự tán đồng của phụ thân ngươi, nhưng ngươi có thể vượt qua phụ thân ngươi, đến lúc đó điều ngươi nên cân nhắc chính là, có nên tán đồng phụ thân ngươi hay không."

Lưu Tẫn Mưu khiếp sợ nhìn Quách Đạm.

Quách Đạm cười nói: "Lần trước ta hứa để ngươi đánh cược đã nghiền, ta cũng không có thất ngôn, lần này cũng không ngoại lệ."

Lưu Tẫn Mưu cau mày nói: "Có quan hệ với đua ngựa?"

Quách Đạm hơi sững sờ, nói: "Làm sao ngươi biết?"

Lưu Tẫn Mưu nói: "Đêm qua có tin tức truyền tới, ta còn nghe nói không ít đại thần cảm thấy vô cùng bất mãn với việc này, cho nên đã Quách Đạm nói: "Vậy ngươi cho rằng bọn họ có thể khiến bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra hay không?"

Lưu Tẫn Mưu nói: "Chuyện này phải xem thủ đoạn của ngươi."

Quách Đạm cười nói: "Vậy có phải là ngươi có hứng thú?"

Lưu Tẫn Mưu do dự một chút, nói: "Nghe nói loại đua ngựa này cũng có thể đặt cược."

Quách Đạm gật đầu, nói: "Nếu như ngươi đáp ứng, ngươi rất nhanh liền sẽ hiểu rõ, vì sao ngươi luôn thua tiền."

Lưu Tẫn Mưu nói: "Nghe ngươi nói kiểu này, ta ngược lại là có chút hứng thú, ta vẫn luôn cho rằng điều này cùng đổ kỹ của ta không có quan hệ."

"Ách... Ta nghĩ vẫn có quan hệ."

Dã tâm của Quách Đạm không nhỏ, bởi vậy hắn cũng cần một chút giúp đỡ, mà Lưu Tẫn Mưu đã bị tầm mắt của hắn khóa chặt từ lâu, kỳ thật cho dù là Tam Kiếm Khách lúc trước hay là Ngũ Điều Thương bây giờ, hắn đều không cần xen vào nhiều, mà Từ Kế Vinh cùng Chu Lập Chi cũng không quản sự, một mực vẫn luôn là Lưu Tẫn Mưu bận bịu, mặc dù vẫn luôn có phàn nàn, nhưng Lưu Tẫn Mưu đều xử lý đều rất tốt.

Sau đó Quách Đạm lại thăm dò được, hóa ra khi còn bé Lưu Tẫn Mưu vô cùng thông minh, còn là hắn dạy dỗ Chu Lập Chi vẽ tranh, nhưng về sau hắn dần dần bỏ mặc bản thân, mà nguyên nhân cũng là vì hắn chỉ là một con thứ, nên cho dù hắn làm tốt đến đâu, từ đầu đến cuối cũng không chiếm được sự tán đồng của phụ thân, cho nên mới làm hắn đánh mất hăng hái trở nên bốc đồng như hiện tại.

Nhưng cũng bởi vì nguyên nhân này, Quách Đạm mới lựa chọn Lưu Tẫn Mưu, thiên tài vẫn là rất khó chết.

Hắn kỹ càng nói cho Lưu Tẫn Mưu về quy tắc tổ chức đua ngựa, Lưu Tẫn Mưu nghe mà kích động không thôi, việc này so sánh với đánh bạc đơn thuần thú vị hơn nhiều, hơn nữa lần này hắn lại làm nhà cái.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, trong lúc lơ đãng đã đi tới Lương Viên.

"Tìm một chỗ ngồi một chút."

Đi lâu như vậy, Quách Đạm có cảm giác hơi mệt, nhưng thấy Lưu Tẵn Mưu không trả lời, nghiêng đầu nhìn sang, thấy Lưu Tẫn Mưu quay đầu nhìn về một hướng, không khỏi thuận theo ánh mắt của hắn nhìn sang, thì thấy bên hồ có một đám nho sĩ đang ngồi trên mặt đất, chuyện này ở Minh triều rất thường gặp, rất nhiều sĩ phu, sĩ tử thích ngồi cùng nhau, bình luận tình chưa từng thấy trong đám bọn họ từng có nữ nhân.

Chỉ thấy một đạo cô có dung mạo tuyệt mỹ, dáng người cao gầy đứng trước mặt bọn họ.

Chính là cô cô của Từ Kế Vinh.

"A? Bọn họ đang làm gì vậy?"

"Hẳn là đang nghe Từ cô cô giảng bài."

"Cái gì?"

Quách Đạm hoảng sợ nói: "Bọn họ nghe một nữ nhân giảng bài sao?"

Lưu Tẫn Mưu nói: "Từ cô cô cũng không phải nữ nhân bình thường?"

Không phải nữ nhân bình thường, vậy chẳng lẽ nàng có ba bầu ngực? Quách Đạm tự lẩm bẩm, lại hỏi: "Chỉ giáo cho?"

Lưu Tẫn Mưu nói: "Từ cô cô mới thật sự là thiên tài, nếu không phải là nữ nhân thì nhất định đã sớm cao trung trạng nguyên, ngươi không có nhìn thấy sao, ngay cả trạng nguyên Đường Văn Hiến cùng nữ tế của Thân Thủ phụ Tào Khác cũng ngồi ở chỗ đó. Đi đi đi, chúng ta cũng qua đó nghe một chút."

"Uy, chúng ta thế nhưng là thương nhân a!"

Quách Đạm vội vàng hô, cũng không biết có phải do trong lòng có hổ thẹn hay không, dù sao hắn cũng không quá nguyện ý ở cùng một chỗ với Từ cô cô, nhưng Lưu Tẫn Mưu đã đi qua.

Gia hỏa này thật là, mua bán này cũng còn chưa nói xong a. Quách Đạm đi theo, lúc đang chuẩn bị lôi Lưu Tẫn Mưu đi, thì nghe được một nho sinh đặt câu hỏi nói: "Không biết Từ cư sĩ đối với mã chính triều ta thấy thế nào?"

Gần đây huyên náo hung nhất cũng chính là việc này, còn mở riêng một lần đại triều hội để luận bàn.

Quách Đạm lập tức nhìn về phía Từ cô cô, nghĩ thầm, việc này có chút thú vị.

Từ cô cô mỉm cười nói: "Mã chính triều ta đương nhiên là vô cùng thất bại, đây cũng là sự thật mà mọi người đều biết."

"Vậy không biết vì sao thất bại?"

"Vì người mà thất bại." Từ cô cô đáp.

"Cư sĩ nói là do phụ thân của cư sĩ sao?"

Từ cô cô đáp: "Đúng, nhưng cũng không phải, phụ thân đại nhân mặc dù giữ chức vị quan trọng nhưng cũng chỉ là Thái Bộc tự khanh, hắn còn bất chính, mà rất nhiều phương diện chế độ của triều ta đều đang trở thành chỉ còn trên danh nghĩa, truy cứu nguyên nhân sâu xa, ta cho rằng vẫn là ở chỗ trong triều đình người nói quá nhiều, người làm việc quá ít."

Đường Văn Hiến hỏi: "Cư sĩ xin chỉ giáo?"

Từ cô cô nói: "Nghe nói đương kim Thủ phụ đại nhân, tại thời điểm bình chọn quan viên, đem đạo đức xếp ở vị trí thứ nhất, không biết Đường trạng nguyên cho rằng đó là đúng hay là sai?"

Đường Văn Hiến nói: "Đây là đương nhiên, nếu như người có đạo đức không tốt thì làm sao có thể hi vọng xa vời hắn tạo phúc cho xã tắc."

Hắn là người vô cùng trân quý thanh danh của bản thân, giống như Hải Thụy có bệnh thích đạo đức sạch sẽ, nên đương nhiên rất ủng hộ Thân Thì Hành.

Từ cô cô hỏi: "Vậy không biết Đường trạng nguyên cho rằng đạo đức của Hán Cao Tổ Lưu Bang như thế nào? Đạo đức của Thiên Khả Hãn Đường Thái Tông như thế nào? Đạo đức của Tống Thái tổ Triệu Khuông Dận như thế nào?"

"Này. cu

"Không biết ba người bọn họ có tạo phúc cho xã tắc hay không?" Từ cô cô lại hỏi.

Đường Văn Hiến lau lau mồ hôi trên trán, lại không biết trả lời như thế nào.

Nếu nói về đạo đức của ba người này thì có thể bị người phun chết, cũng không cần bàn phím hiệp ra sân, nhưng bọn họ lại đều là người khai sáng thịnh thế.

Từ cô cô thở dài: "Đây chính là bệnh căn của Đại Minh ta, Thân Thủ phụ là nội các Thủ phụ thì nhiệm vụ thiết yếu hàng đầu hẳn phải là trị quốc, lúc đánh giá quan viên nên dùng năng lực và tài cán làm chủ, mà không phải là đạo đức, mà đại thần như Thân Thủ phụ chỗ nào cũng có, bọn họ nắm trong tay quyền lực nhưng lại tập trung tỉnh thần nhào vào lễ chế, đạo đức, quả thật là lẫn lộn đầu đuôi."

Đường Văn Hiến nói: "Theo thuyết pháp của cư sĩ, đạo đức không trọng yếu sao?"

Từ cô cô lắc đầu, nói: "Ta cũng chưa từng nói như vậy, đạo đức dĩ nhiên là trọng yếu, nhưng đó là việc của giáo dục, chính là chức trách của phụ mẫu và lão sư, hơn nữa, một người sau khi học hành thành tài, đến tột cùng có thể trở thành một người đạo đức cao thượng hay không, ở chỗ tu dưỡng của bản thân, mà không phải do người khác giám sát, nếu vì cái nhìn Những đại thần trong triều mỗi ngày luận lễ chế, đạo đức thật ra không có chút ý nghĩa nào cả, bản thân tu dưỡng tốt, tự nhiên sẽ tuân thủ lễ chế, người không tu dưỡng sẽ chỉ lá mặt lá trái, bọn họ chỉ cần làm gương tốt thì đã là phương pháp tốt nhất. Thân là quan viên, không nên dùng đức làm trọng, mà nên dùng thuật làm trọng, trị quốc cần thuật, mà không phải đức. Nói ngay vấn đề của mã chính, nuôi ngựa khó bởi vì mở nông trường không có nhiều lợi nhuận như trồng trọt, việc này dùng đức để cải thiện như thế nào?"

Tào Khác cười nói: "Chắc hẳn đây chính là học thuyết ' tri hành hợp nhất' của Dương Minh tiên sinh."

Từ cô cô lắc lắc đầu nói: "Tri hành hợp nhất bác đại tỉnh thâm, mỗi người đều có lý giải không giống nhau, nhưng Dương Minh tiên sinh sở dĩ được người tôn kính, cũng không phải bởi vì tiên sinh đưa ra học thuyết 'tri hành hợp nhất', mà là bởi vì lúc còn sống tiên sinh đạt được những công tích nổi bật, nếu như không có những công tích này chỉ sợ học thuyết 'tri hành hợp nhất' của tiên sinh cũng khó có thể làm người tin phục, mà bây giờ trong triều đình chỉ có nói mà không làm, cho nên rất nhiều chế độ buông thả."

Quách Đạm nghe được có chút mộng, ta đến cùng ở trong một xã hội như thế nào, hôm qua phu nhân còn nói cho ta không thể xem thiên tượng, hôm nay nữ nhân này ngay ở đây công khai nghị luận nội các đại thần, đồng thời còn phê bình mấy lần.

Tào Khác gật đầu, đột nhiên quay đầu nhìn lại, nói: "Chắc hẳn Quách giáo úy có kiến giải khác."

Giáo úy kỳ thật cũng là một công việc trong Cẩm Y vệ, nhưng không có chức quan .

Từ cô cô cũng đã phát hiện ra Quách Đạm từ lâu, không khỏi cũng nhìn về hắn.

Quách Đạm trừng mắt nhìn, ngượng ngùng nói: "Ta chỉ đi ngang qua mà thôi."

Tào Khác cười nói: "Ta nghe nói Quách giáo úy đối với mã chính đưa ra kiến giả vô cùng độc đáo, chỉ cần tổ chức đua ngựa cũng có thể giải quyết vấn đề của mã chính, lại có thể lợi quốc lợi dân, đáng tiếc lúc ấy tại hạ không ở đó, cho nên không hiểu rõ lắm, nếu đã nói tới mã chính, Quách giáo úy không ngại giảng giải cho chúng ta một chút."

Một nho sinh thầm nói: "Một nha thương vậy mà đàm luận quốc gia đại sự, thật sự là hoang đường."

Từ cô cô cười nói: "Vậy cũng còn mạnh hơn so với cái gì cũng không Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Quách Đạm, nói: "Ta cũng muốn nghe một chút kiến giải của ngươi."

Quách Đạm sững sờ, có cảm giác thụ sủng nhược kinh.

Lưu Tẫn Mưu đôi mắt chuyển động, nói: "Quách Đạm, thịnh tình này không thể chối từ nha, mà nếu ngươi không nói, người ngoài sẽ cho rằng trong đó có mờ ám."

Ngươi là tên hỗn đản, vậy mà lại âm ta. Quách Đạm liếc mắt nộ trừng Lưu Tẫn Mưu, nhưng thấy tất cả mọi người đang nhìn hắn, nếu không nói gì, chỉ sợ thực sự sẽ bị bọn họ cho rằng có mờ ám, hơi chút trầm ngâm, đột nhiên trong mắt sáng lên, nói: "Vừa rồi các vị nói cái gì hợp nhất?"

Tào Khác nói: "Tri hành hợp nhất."

"Học thuyết của Dương Minh tiên sinh 'tri hành hợp nhất, ngươi còn không biết?"

"Không hiểu rõ lắm."

Quách Đạm ngượng ngùng cười một tiếng, lại nói: "Nhưng lý niệm của ta có chút tương tự."

"Nói bậy nói bạ, ngươi sao có thể cùng Dương Minh tiên sinh đánh đồng."

Tào Khác lại hỏi: "Xin lắng tai nghe."

Tiểu tử này chẳng lẽ vì báo thù cho nhạc phụ của hắn, mà muốn làm ta xấu mặt? Quách Đạm liếc nhìn Tào Khác, cười nói: "Lý niệm của ta chính là não rắm hợp nhất."

"Não rắm hợp nhất?"

"Không sai. Nói một cách thô thiển thì chính là đầu mông hợp nhất."

Từ cô cô khẽ nhíu mày, nàng đã thể nghiệm qua một lần.

"Thật sự là ngôn ngữ thô bỉ, tiểu thương ngươi mau mau đi đi, đừng quấy rầy chúng ta luận đạo." Một nho sinh phẫn nộ nói.

Đám nho sinh nhao nhao trợn mắt, yêu cầu Quách Đạm lập tức rời đi, như thể sợ bị Quách Đạm làm ô nhiễm. Cho dù là Đường Văn Hiến cũng lắc đầu.

Nghe một chút lời nói của thánh nhân, tri hành hợp nhất, dù không hiểu cũng cảm thấy rất có học vấn, lại nghe não rắm hợp nhất thật sự là buồn nôn.

"Được được được, các ngươi tiếp tục luận, ta đi trước." Quách Đạm liên tục gật gật đầu. Những người còn lại không hiểu nhìn Tào Khác, ngươi đường đường là nữ tế của Thủ phụ mà lại cùng loại người này đàm luận ngôn ngữ thô bỉ, thật sự là không ngại mất mặt.

Quách Đạm ồ một tiếng: "Rất đơn giản chính là mông quyết định đầu."
Bình Luận (0)
Comment