Chương 176: Dốc túi tương trợ
Chương 176: Dốc túi tương trợChương 176: Dốc túi tương trợ
Mông quyết định đầu?
Trên đời này còn có ngôn ngữ nào thô bỉ hơn không?
Những nho sinh kia giống như ăn phải con ruồi cảm thấy buồn nôn đến cực điểm.
Từ cô cô cũng có chút nhíu mày, nhưng trong mắt lại lộ ra một tia hiếu kì.
Dù là Tào Khác vẫn luôn một mực truy hỏi Quách Đạm cũng không nhịn được mỉm cười, mang theo một nụ cười khổ mà hỏi: "Não rắm —— - khụ khụ, xin tha thứ cho tại hạ ngu dốt, vô pháp lĩnh ngộ ý tứ của các hạ trong lời nói này?"
Quách Đạm cười nói: "Thật ra ý tứ rất đơn giản, chính là địa vị quyết định suy nghĩ, một người ở vào vị trí nào thường sẽ quyết định phạm vi và góc độ suy nghĩ của người đó. Hoặc nói như thế này, khi các vị đang ở vị trí hiện tại, các vị sẽ thỏa thích bình luận tình hình chính trị đương thời, bình luận đại thần trong triều không đạt được gì, nhưng nếu có một ngày, các vị trở thành trong đại thần trong triều như hiện tại, các vị sẽ còn nói như thế sao?
Chỉ sợ cũng sẽ giống như những đại thần hôm nay bị các vị phê bình, cẩn thận chặt chẽ, nói năng thận trọng, không phải là các vị dối trá, mà là cái mông của các vị quyết định cái đầu của các vị."
Tào Khác khẽ nhíu mày, cảm thấy lời này tuy khó nghe, nhưng cẩn thận suy ngẫm thì lại ẩn chứa đại đạo.
Thế nhưng những người khác cũng không nghĩ như vậy, một nho sinh cả giận nói: "Quả thực là nói bậy nói bạ, nếu đúng như ngươi nói, vậy chẳng phải ai làm nội các đại thần đều có tác phong làm việc như thế hay sao, nhưng sự thật cũng không phải là như thế."
Một người bên cạnh hắn cười nói: "Lưu huynh đừng nên phẫn nộ, hắn chỉ là một thương nhân mà thôi, hoàn toàn không hiểu tình hình chính trị đương thời, ngươi cần gì tính toán với hắn."
Quách Đạm cười gật đầu nói: "Các hạ nói có lý, thương nhân vốn không nên bình luận tình hình chính trị đương thời, bởi vì có khả năng sẽ đưa tới họa sát thân."
Người kia miệt thị cười nói: "Ngươi biết thì tốt."
Từ cô cô lại nhẹ nhàng lắc đầu.
Lưu TẾn MƯU đôêt nhiên cười ha ha nói: "Ouách Đam mới vừa nói thương nhân không nên bình luận tình hình chính trị đương thời, không phải chính là mông quyết định đầu a, có thể thấy các vị cũng tán đồng a."
Quách Đạm khó chịu liếc nhìn Lưu Tẫn Mưu, ngớ ngẩn, có một số việc không nên nói trắng ra, như vậy sẽ càng có ý tứ.
Hai người kia liếc nhìn nhau, mới biết bị mình bị Quách Đạm trêu đùa, lập tức thẹn quá hoá giận trừng mắt nhìn Quách Đạm.
Tào Khác vượt lên trước nói: "Nhưng ta thấy hai vị nói cũng đúng, có thể thấy lời này của các hạ căn bản là khó mà chịu được sự soi mói."
Quách Đạm cười nói: "Ta chỉ đang trình bày một sự thật thường gặp mà thôi, nhưng sự thật không có nghĩa là tuyệt đối, có ít người là mông quyết định đầu, nhưng cũng có người có thể kiên trì dùng đầu quyết định mông. Mà vế sau vừa vặn chính là 'tri hành hợp nhất' mà các vị vừa rồi nói đến."
Tào Khác sững sờ, không khỏi ngưng lông mày suy tư, thầm nghĩ, thật đúng là như thế a!
Từ cô cô mỉm cười gật đầu, nói: "Nói có lý, mặc dù ngôn ngữ thô bỉ, nhưng cũng đúng như ngươi nói, ngươi chỉ trình bày một sự thật, hoàn toàn chính xác, rất nhiều học sinh lúc học hành gian khổ, khát vọng kiến công lập nghiệp, khát vọng làm một hiền thần thanh quan vì dân vì nước, nhưng mà, đợi đến khi bọn hắn thật sự ngồi vào những vị trí kia, bọn hắn cũng tránh không được làm giống như những người khác. Chân chính có thể làm được đầu quyết định... Đầu là đại hiển chỉ sĩ như Khuất Nguyên, như Dương Minh tiên sinh."
Lời này vừa nói ra, đám nho sinh lập tức im lặng, bọn hắn cũng dần dần hiểu rõ đạo lý này, đây thật là nói trúng tim đen, vô pháp phản bác, bởi vì có quá nhiều tiến sĩ, bị mông quyết định đầu.
Thế nhưng Từ cô cô xoay chuyển chủ đề, lại hỏi: "Nhưng điều này cùng đề nghị của ngươi với mã chính có quan hệ gì?"
Quách Đạm cười nói: "Ta là một thương nhân, cũng không phải đại hiền chỉ sĩ, khó tránh khỏi cũng sẽ bị mông quyết định đầu, ta không có tư cách như các vị, có thể phê bình đại thần trong triều, ta cũng không thể như đại thần trong triều lấy đức phục người.
Căn cứ vào những nguyên nhân này, điều duy nhất ta có thể làm chính là khách quan tôn trọng sự thật mà đi phân tích mông của mỗi người... ."
Một nho sinh nghe xong thấy khó chịu đến cực điểm, nhịn không được lên tiếng đánh gãy hắn,"Ngươi không thể đổi lại từ a?"
Quách Đạm nói: "Ta cảm thấy đơn giản thô bạo một chút sẽ càng khí, người ngoài nhìn thấy, còn tưởng rằng các vị đang cùng ta luận đạo, điều này ngược lại sẽ làm các vị nhận chế giễu."
Giống như có mấy phần đạo lý.
Nho sinh kia bị Quách Đạm nói mà sửng sốt một chút .
Quách Đạm lại tiếp tục nói: "Là phân tích, mà không phải phê bình, mặc kệ mông bọn hắn bẩn hay không bẩn, ta cũng sẽ không để ý, bởi vì ta không có tư cách, ta sẽ xem nó như sự thật khách quan, nếu là sự thật khách quan, vậy thì nhất định phải tôn trọng. Vì vậy cách nhìn của ta đối với mã chính là tôn trọng mông của mỗi người, thử đi tìm hiểu, đi phân tích, sau đó chế định ra một kế hoạch có thể thành công."
Từ cô cô thoáng gật đầu, trong đôi mắt đẹp thoáng qua một tia hổ thẹn, âm thầm thở dài, ta chỉ nghĩ đến việc để triều đình ý thức được vấn đề, từ đó cải biến, nhưng ý nghĩ này khó tránh khỏi có chút hão huyền, mà suy nghĩ này của hắn hình như càng thêm thực tế, cũng càng tiếp cận thành công, nếu đã vô pháp cải biến, vậy chỉ có thể thử đi đối mặt, đi tiếp thu.
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi nhìn về phía Quách Đạm, nói: "Hi vọng ngươi có thể thành công."
Đám nho sinh dự thính nghe vậy, không khỏi kinh ngạc nhìn Từ cô cô, lời này là có ý gì? Tán đồng lời hắn nói? Đường đường Vô Tư cư sĩ, vậy mà tán đồng ngôn luận của một thương nhân, đây thật sự là không thể tưởng tượng nổi a!
Quách Đạm lại cười nói: "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, ai có thể biết trước ." Quách Đạm chắp tay một cái nói: "Thật sự là có lỗi, quấy rầy các vị luận đạo, ta cáo từ trước."
Nói xong, hắn trừng Lưu Tẫn Mưu một cái, nói: "Đi thôi."
Lưu Tẫn Mưu cười hắc hắc, theo Quách Đạm rời đi.
Bọn hắn vừa mới rời đi, một nho sinh liền hướng Từ cô cô nói: "Chẳng lẽ Vô Tư cư sĩ tán đồng những ngôn luận vừa rồi của nha thương này?"
Từ cô cô lắc đầu nói: "Hắn chỉ là đang nói hươu nói vượn, ta nói như vậy vì hi vọng hắn sớm một chút rời đi mà thôi."
"Thì ra là thế." Nho sinh kia bừng tỉnh đại ngộ, tỏ vẻ khâm phục chắp tay nói: "Vô Tư cư sĩ có tấm lòng khoan dung như vậy, tại hạ bội phục, bội phục."
Từ cô cô mỉm cười nói: "Sao dám, sao dám."
Tào Khác nhìn Từ cô cô, không nhịn được cười một tiếng, đồng thời thầm nah#. bằna vào lần biên luân nàv †a khâng hằng hai naười han hoa. Mà Quách Đạm thì cùng Lưu Tẫn Mưu đi vào một quán trà nhỏ bên cạnh Lương viên, hắn bây giờ đang ở trên đầu sóng ngọn gió nên cũng không dám tuỳ tiện vào Kim Ngọc lâu vốn là địa bàn của quan văn.
"Vừa rồi rất thú vị sao?"
Quách Đạm phẫn nộ nhìn Lưu Tẫn Mưu.
Lưu Tẫn Mưu cười nói: "Ta cũng không phải là cố ý muốn chỉnh ngươi, ta chỉ hi vọng ngươi hiểu rõ, nếu như ngươi cho rằng đã thuyết phục được nội các thì vạn sự đại cát, vậy thì ngươi quá ngây thơ rồi, sự thật có thể cũng không phải đơn giản như thế."
Quách Đạm cau mày nói: "Khế ước đã ký, bọn hắn chẳng lẽ còn có thể đổi ý, ta tin tưởng bọn hắn càng không muốn cõng thêm tội danh nói không giữ lời."
Lưu Tẫn Mưu cười tủm tỉm nói: "Bọn hắn nói 'nói không giữ lời' mới là "nói không giữ lời, bọn hắn nói không phải thì nhất định không phải, ngươi cần phải biết rằng, ngay cả bệ hạ thánh ý, cũng có thể bị bọn hắn buộc thu hồi lại, huống chỉ là một tờ khế ước. Nếu như ngươi chỉ nhận thầu mấy cái nông trường thì bọn hắn còn có thể chịu đựng, nhưng muốn công khai đánh cược, hừ, việc này không nhất định thành. Vì vậy, ngươi còn phải chuẩn bị tốt để nhận lấy thất bại."
Quách Đạm nghỉ ngờ nói: "Thật sự lợi hại như vậy hay sao?"
Lưu Tẫn Mưu cười nói: "Bệ hạ quản lý thiên hạ nhất định phải dựa vào sĩ lâm, nên không thể rời đi bọn hắn, nếu như bọn hắn nghiêm túc đối kháng, ngươi cho rằng bệ hạ sẽ vì ngươi tổ chức đua ngựa mà đắc tội với mọi người sao."
Đương nhiên là sẽ không, từ thái độ của Vạn Lịch có thể thấy hắn không có ý định cõng cái nồi này.
Quách Đạm nói: "Nói trở lại, bọn hắn sẽ vì một tiểu nha thương như ta mà bốc lên nguy hiểm mất mũ ô sa sao?"
Lưu Tẫn Mưu ha ha nói: "Xem ra ngươi hoàn toàn không hiểu rõ bọn hắn, bọn hắn đương nhiên nguyện ý, ngươi có biết bây giờ có không ít ngôn quan, thế nhưng coi việc bị trí sĩ làm vinh quang, bởi vì nếu như thế, danh vọng của bọn hắn tại dân gian sẽ tăng lên rất nhiều, vì vậy bọn hắn thích thanh danh hơn làm quan, đến lúc đó bọn hắn còn có thể xây dựng thư viện, dạy học trồng người, đem học sinh của chính mình đưa vào trong triều, dùng việc này để truyền bá tư tưởng và tăng cường sức ảnh hưởng của mình, thậm chí ảnh hưởng đến triều đình chính sách."
Điểm này Quách Đạm thật sự là không nghĩ tới, hắn cho rằng những đai thần kia eẽ không vì chú† chuvên như đánh cư mà đối kháng với hê hạ và nội các, nhưng nếu đúng như Lưu Tẫn Mưu nói, vậy thì không nhất định.
Quách Đạm không khỏi hỏi: "Ngươi có biện pháp giải quyết?"
Lưu Tẫn Mưu lắc đầu nói: "Loại sự tình này ta cũng không có biện pháp, ta chỉ có thể nhắc nhở ngươi, tuyệt đối đừng chủ quan, nếu như ngươi ứng đối không cẩn thận thì việc này thật sự có khả năng sẽ đảo ngược ."
Quách Đạm gật đầu, sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng, hắn biết mình không hiểu tình hình chính trị hiện tại, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn không dám vào triều làm quan, đồng thời cũng là nguyên nhân hắn kéo Từ Mộng Dương đến cõng nồi.
Tiếp tục trò chuyện một hồi, hai người liền riêng phần mình đi về nhà.
Quách Đạm đi trên đường, nghĩ thầm, Lưu Tẫn Mưu nói đúng, chuyện này không thể không phòng a!
Đột nhiên nghe được một âm thanh lạnh lùng,"Cẩn thận."
Quách Đạm nhìn lại thì thấy Dương Phi Nhứ đưa lưng về phía hắn, kinh ngạc nói: "Ngươi khi nào thì đi theo bên cạnh ta ."
Dương Phi Nhứ thản nhiên nói: "Chức trách của ta là bảo vệ ngươi, mà không phải là đi theo ngươi." Kỳ thật nàng vẫn luôn đi theo, nhưng do nàng không nói lời nào nên cảm giác tồn tại tương đối thấp mà thôi, Quách Đạm nói như vậy là có ý nhạo báng.
Lúc đang nói chuyện, ánh mắt nàng vẫn luôn khóa chặt vào một chiếc xe ngựa đang chạy về phía bọn hắn.
Quách Đạm nhìn chiếc xe ngựa hoàn toàn xa lạ kia, trong lòng không khỏi cũng có chút bồn chồn, đối phương sẽ không ra sát chiêu đi, lập tức nói: "Ngươi chặn nó trước, ta trở về tìm viện binh."
Dương Phi Nhứ nói: "Một phần vạn phía trước còn có một cỗ nữa thì sao?"
Quách Đạm vừa mới cất bước, liền lập tức phanh gấp một cái,"Nói cái gì vậy, đùa ngươi chơi chút, ta há lại là người không coi nghĩa khí ra gì, ta cùng ngươi chặn nó."
Hắn núp ở sau lưng Dương Phi Nhứ, nói như lời thề son sắt.
Dương Phi Nhứ nội tâm tràn đầy khinh bỉ, kẻ vô sỉ nhát gan như vậy thật đúng là hiếm thấy.
Một lát sau, chiếc xe ngựa đi tới bên cạnh bọn hắn, trên xe ngựa truyền tới một thanh âm ôn nhu mà tài trí: "Quách giáo úy, có thể lên xe hay Từ cô cô?
Quách Đạm ngẩn người, chẳng lẽ nàng bị não rắm hợp nhất của ta làm cho mê đảo, cho nên muốn phát sinh cái gì với ta? Thế nhưng... Thế nhưng ta là người đã có vợ, ta không thể làm chuyện có lỗi với phu nhân, chí ít trên tinh thần vẫn phải lưu lại cho phu nhân. Hắn đỏ mặt, ngại ngùng nói: "Từ cư sĩ, cô nam quả nữ không tiện lắm."
"Trở về thôi."
Chỉ nghe Từ cô cô nhẹ giọng phân phó.
"Chờ một chút."
Lời còn chưa dứt, Quách Đạm cũng đã leo lên xe ngựa, vén rèm cửa, lập tức chui vào bên trong.
Dương Phi Nhứ chỉ yên lặng đi theo bên cạnh xe.
"Không biết Từ cư sĩ tìm tiểu đệ là có chuyện gì cần phân phó?" Quách Đạm hết sức tò mò nói.
Tiểu đệ? Từ cô cô nhíu mày thoáng nhìn, qua một lát, nàng thở nhẹ ra một hơi, nói: "Ngươi cho rằng bây giờ ngươi có thể gối cao không lo sao?"
Quách Đạm nghe thấy vậy trong nội tâm vui mừng, nhưng lại cười khổ nói: "Ta chưa hề nghĩ như vậy, nhưng không có cách nào, Bá gia đối với ta ân trọng như núi, nếu như lúc này để ta buông tay, ta nhất định không làm được, cho dù phải liều cái mạng nhỏ, ta cũng nhất định muốn giúp Bá gia vượt qua cửa ải khó khăn này."
Kẻ này thật đúng là vô sỉ đến cực điểm, rõ ràng chính là hắn đặt bẫy để phụ thân ngăn trước mặt hắn, bây giờ lại nói hắn vì phụ thân xông pha khói lửa. Từ cô cô trong mắt lóe lên một tia khinh bỉ, nhưng cũng chỉ là chợt lóe, rồi ra vẻ hổ thẹn nói: "Một ngoại nhân như ngươi còn có thể vì phụ thân đại nhân xông pha khói lửa, mà ta làm nữ nhỉ —— - ai... ."
Quách Đạm vội nói: "Mặc dù ta không rõ chuyện giữa hai cha con cư sĩ, nhưng ta tin tưởng Từ cư sĩ nhất định là một nữ nhỉ có hiếu, Từ cư sĩ mỹ lệ động lòng người như vậy, làm sao có thể không hiếu thuận. Không biết Từ cư sĩ muốn nói gì với Bá gia, ta có thể giúp cư sĩ chuyển đạt."
Từ cô cô nhìn hắn một cái, giếng cổ không gợn sóng nói: "Vậy thì đa tạ hảo ý của ngươi." Trong giọng nói lại không có ý cảm tạ chút nào.
"Chỗ nào, chỗ nào, một cái nhấc tay mà thôi, không cần phải nói cảm tạ." Quách Đạm cười hắc hắc nói.
Từ cô cô không khỏi mỉm cười, lại nói: "Theo ta được biết... Chắc chắn bây giờ phụ thân cũng đã biết, trong triều có rất nhiều quan viên kiên auvết nhản đối đua naya hon hắn đã liên hơn thề nhải để hê ha thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, đồng thời bắt giữ phụ thân và ngươi hỏi tội."
"Ôi! Vậy thì không xong, ta chỉ là một thương nhân, đối với chính trị không hiểu lắm." Quách Đạm nắm tay đập xuống lòng bàn tay, lại hướng Từ cô cô nói: "Không biết Từ cư sĩ có kế sách gì thần kỳ có thể hóa giải nguy cơ này."
Ta chỉ nói không rõ ràng như vậy, mà hắn lại không hỏi thêm một câu, xem ra hắn không biết rõ việc này, vậy ta cũng không cần thiết cùng hắn quanh co lòng vòng. Từ cô cô nói: "Việc này nhất định phải tốc chiến tốc thắng, càng kéo dài thì càng bất lợi đối với các ngươi, bởi vì loại biện luận đấu tranh này chính là chức trách của ngôn quan Ngự sử, nếu như trong triều vô sự, bọn hắn ngược lại không có cơ hội ra mặt, mà càng đấu, bọn hắn càng sẽ ngưng tụ cùng một chỗ."
Quách Đạm hỏi: "Việc này như thế nào tốc chiến tốc thắng?"
Từ cô cô nói: "Ngươi lập tức tiến cung diện thánh, thỉnh cầu bệ hạ triệu tập nội các đại thần, hỏi thăm nên cải thiện mã chính như thế nào."
Quách Đạm nghe xong không hiểu ra sao, nói: "Việc này, ta không hiểu ý của Từ cư sĩ lắm?"
Từ cô cô nói: "Giữa hai cái hại thì lấy cái nhẹ hơn, nếu cho phép ngươi tổ chức đua ngựa thì đây chẳng qua chỉ là vấn đề đạo đức, nhưng nếu để Thân Thì Hành chưởng quản mã chính thì đó sẽ là điều cực kì bất lợi đối với tất cả ngôn quan Ngự sử, trong một hai năm trở lại đây, ngôn quan vẫn luôn yêu cầu cắt giảm nội các quyền lực."
Quách Đạm trong mắt sáng lên, nói: "Ta minh bạch, ý của Từ cư sĩ là để bệ hạ làm ra dáng vẻ nhượng bộ đồng thời hướng nội các hỏi thăm đối sách làm ngôn quan hiểu lầm rằng bệ hạ dự định giao mã chính cho nội các, từ đó khiến cho ngôn quan Ngự sử từ bỏ công kích đối với chúng ta."
Nghĩ thầm, nữ nhân này thật đúng là thông minh tuyệt đỉnh, cũng không biết nàng có nguyện ý đến làm thư ký cho ta hay không.
Từ cô cô nói: "Đồng thời ngươi lại nói cho phụ thân ta thả ra tin tức, bệ hạ có ý muốn mượn cải cách mã chính trọng chấn quân tâm, như vậy các ngươi có thể thu được một chút quan võ ủng hộ."
"Từ cư sĩ thực sự là... ."
Từ cô cô vô tình ngắt lời hắn: "Ngươi nhất định phải tranh thủ thời gian tiến cung diện thánh, nếu như để việc này náo đi lên, quan văn có khả năng vì mặt mũi mà thà rằng để Thân Thì Hành ngư ông đắc lợi."
Có cần thiết phải đuổi ta như vậy không, muốn ta đi, nói thẳng là được. Quách Đạm liên tục gật đầu,"Đúng đúng đúng, ta bây giờ đi ngay." cô đột nhiên nói: "Chờ một chút."
Quách Đạm quay đầu, nói: "Từ cư sĩ còn có gì phân phó a?"
Từ cô cô nói: "Ta vốn còn một kế sách giúp ngươi thuyết phục bệ hạ, dù sao muốn bệ hạ tới hỗ trợ diễn tuồng này đồng thời còn liên lụy đến nội các, cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhưng bây giờ xem ra không cần thiết, bởi vì ngươi đã biết bệ hạ nhất định sẽ đáp ứng
Quách Đạm thần sắc trì trệ, chợt cười nói: "Bệ hạ thật đúng là anh minh nha, ngay từ đầu đã nghĩ đến Bá gia, nếu không phải như vậy, cư sĩ làm sao có thể xuất thủ tương trợ. Cáo từ."
Nói xong, hắn liền lập tức nhảy xuống xe ngựa.
"Tiểu nhân vô sỉ." Từ cô cô cười lắc đầu, lại phân phó mã phu nói: "Trở về thôi."