Chương 183: Một đợt tuyên truyền
Chương 183: Một đợt tuyên truyềnChương 183: Một đợt tuyên truyền
Cho dù là buôn bán cái gì thì tuyên truyền mãi mãi cũng là quan trọng nhất, nói chung hiệu quả của tuyên truyền sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến sự thành bại, về phần rượu thơm không sợ ngõ sâu, đó chẳng qua là trường hợp đặc biệt, hơn nữa cần thời gian dài tích lũy, rượu này của ngươi phải thơm lắm, mới có thể bay ra ngõ sâu.
Từ góc độ này mà nói thì việc này rất công bằng, hoặc là ngươi dùng tiền để tuyên truyền, hoặc là ngươi phải tốn thời gian, nếu như ngươi không muốn chỉ tiền, cũng không muốn tốn thời gian, thì cho dù ngươi là thiên tài cũng vô dụng, trừ phi ngươi là....
Quách Đạm hiển nhiên không phải loại người như vậy, hắn cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, vì vậy hắn chỉ có thể lựa chọn nện tiền.
Mặc dù tuyên truyền có rất nhiều kỹ xảo, nhưng tiền tài luôn luôn là cơ sở của tuyên truyền, bởi vì mỗi người đều cảm thấy hứng thú với tiền tài, điểm này cổ kim nội ngoại chưa bao giờ thay đổi, vì vậy khi ngươi nện đủ nhiều tiền, tự nhiên sẽ làm cho mọi người chú ý.
Túy Tiêu lâu.
"Thì ra là thế."
Lưu Tẫn Mưu đứng ở trên lầu, nghe thấy người đi đường đang nghị luận về đua ngựa, không khỏi lệch con mắt nhìn về phía Quách Đạm đang cúi người, chống hai tay trên bệ cửa sổ, nói: "Ngươi hoàn toàn không phải muốn mua ngựa, mà là muốn mọi người chú ý đến đua ngựa, bao quát việc ngươi để Vinh đệ đi so tài cưỡi ngựa với đám Lý Thủ Kỹ."
Quách Đạm đứng lên, bưng chén rượu đặt trên bệ cửa sổ lên rồi nhấp một ngụm, cười nói: "Ta có nên trả lời ngươi vấn đề đơn giản này không?"
Lưu Tẫn Mưu thoáng sững sờ, hỏi: "Nhưng tiêu mười vạn lượng để khiến người khác chú ý, việc này thật sự đáng giá sao?"
Quách Đạm cười một tiếng, trở về bàn ngồi xuống, nói: "Ta nghĩ đạt được cũng không chỉ là chú ý."
"Đó là cái gì?"
Lưu Tẫn Mưu cũng đi đến bên cạnh bàn, tò mò nhìn Quách Đạm, với tư cách kinh thành Bách Hiểu Sanh, bát quái cũng là thiên phú của hắn.
Quách Đạm cao thâm cười một tiếng: "Đến lúc đó ngươi sẽ biết."
Lưu Tẫn Mưu hơi có vẻ tiếc nuối, mấy ngày gần đây hắn vẫn luôn suy nghĩ việc này, nhưng vẫn chưa nghĩ thông, lại hỏi: "Vậy tiếp theo chúng ta nên làm như/ thế nào?" "Đương nhiên là rèn sắt khi còn nóng." Quách Đạm cười ha hả nói.
Đông đông đông.
Tiếng đập cửa vang lên.
"Mời vào."
Một tiếng cọt kẹt vang lên, cánh cửa lập tức được mở ra, Tào Đạt liền bước vào, chắp tay nói: "Thật có lỗi, thật có lỗi, để hai vị đợi lâu."
Quách Đạm cười nói: "Không có việc gì, ta cũng vừa mới tới được một lát thôi, viên ngoại mời ngồi."
Tào Đạt ngồi xuống, cười ha hả nói: "Hiền chất nha, thật đúng là ba năm im hơi lặng tiếng, một tiếng hót làm người kinh ngạc, một màn này là mười vạn lượng, không dối gạt hiền chất, lúc ấy ta nghe được mà cảm thấy Sợ mất mật."
Quách Đạm nói: "Viên ngoại quá khen, việc này kỳ thật không có bao nhiêu quan hệ với ta, ta làm sao có thể cầm ra được nhiều tiền như vậy, bởi vì việc này có quan hệ với triều đình, cho nên mười vạn lượng đối với triều đình cũng không coi là cái gì."
"Ai u!"
Tào Đạt vội nói: "Hiền chất cũng đừng nói lung tung lời này ở bên ngoài, cẩn thận tai vách mạch rừng." Trong lòng buồn bực, ăn hối lộ trái pháp luật hắn thấy cũng nhiều, không có ngoại lệ, bọn hắn đều rất chột dạ, thật đúng là chưa bao giờ thấy người nào như Quách Đạm nói chuyện tham tiền tự nhiên như thế .
Ta chỉ sợ tường không có tai a. Quách Đạm cười gật gật đầu, lại nói: "Hôm nay ta đến đây tìm viên ngoại, chủ yếu là muốn mở một bàn tư vấn ở Túy Tiêu lâu, nói đơn giản là ta sẽ an bài hai người ngồi ở đây để giải thích cho mọi người tất cả mọi thứ liên quan tới đua ngựa, viên ngoại cũng biết, ta không thể vận dụng Nha hành tài nguyên, chỉ có thể ra bên ngoài thuê sân bãi."
Tào Đạt nhíu nhíu mày, lại hỏi: "Mạo muội hỏi một câu, vì sao hiền chất không chọn Kim Ngọc lâu?"
Hắn đối với việc này vẫn có chút sợ hãi.
Quách Đạm cười nói: "Tại Chu Ký ta cũng xếp đặt một bàn tư vấn, nhưng cũng không lựa chọn Kim Ngọc lâu, viên ngoại chắc cũng biết, đến Kim Ngọc lâu ăn cơm đều là những người nào, ta sợ làm ra phiền toái không cần thiết."
Tào Đạt thoáng gật đầu, nghĩ thầm, đối phương dùng tiền thuê địa điểm của hắn. làm eao cá đao lý cá sinh ý khâng làm. Trần Bình còn đang xây dựng trường đua ngựa, hơn nữa, bây giờ việc này huyên náo xôn xao, một khi Quách Đạm mở bàn tư vấn ở nơi này của ta, nhất định có thể hấp dẫn càng nhiều khách hàng tới đây.
Hắn liên tục cân nhắc, cuối cùng mới đáp ứng......
Mặc dù bây giờ mọi người nghị luận ầm ï về đua ngựa, nhưng Quách Đạm muốn làm đua ngựa có khác biệt gì so với trước kia, thì tất cả mọi người còn chưa biết, mọi người cũng tràn đầy hiếu kì đối với điều này.
Quách Đạm cũng không để mọi người đợi lâu, hắn không có khả năng đợi đến khi nước lạnh mới lại tuyên truyền, nhất định phải rèn sắt khi còn nóng, tranh thủ thời gian tuyên truyền một đợt, tin tức liên quan tới đua ngựa lục tục ngo ngoe truyền ra.
Khẩu hiệu vô cùng thông tục và vang dội, chúng ta không đại lý, chúng ta không cá cược, chúng ta không đua ngựa, chúng ta chỉ làm từ thiện.
Khẩu hiệu có bao nhiêu cao quý và chính trực, chỉ riêng khẩu hiệu này đã đủ để tất cả mọi người phỉ nhổ.
Quỷ mới tin nha!
Nhưng cùng lúc cũng khiến càng nhiều người chú ý và tò mò.
Trước đó tất cả mọi người cho rằng Quách Đạm khẳng định là muốn đại lý, nếu không phải thì làm sao có thể gọi là cược đua ngựa.
Hơn nữa, Quách Đạm không đại lý, thì ai làm nhà cái?
Hết thảy làm mọi người cảm thấy hết sức tò mò.
Lập tức, Quách Đạm lại mở rộng đợt tuyên truyền thứ hai, liên quan tới chế độ cược đua ngựa lập tức công bố ra.
Tên gọi chung - thưởng hồ chế độ.
Các ngươi chính mình chơi với nhau, chúng ta chỉ lấy "một chút xíu" phí thủ tục, hơn nữa trong 15% phí thủ tục có ba thành (30%) dùng để làm từ thiện, lại thêm nộp thuế cho triều đình, và mỗi trận đua ngựa đều phải xuất ra hơn trăm lượng làm tiền thưởng, như thế tính ra, còn có cái rắm tiền cho Quách Đạm kiếm, Quách Đạm thật sự sắp biến chính mình thành hình tượng một người làm công.
Chúng ta thật sự là vì làm từ thiện, không phải là vì kiếm tiền.
Trước mắt cũng không có người nào biết, lợi nhuận trong đó đến cùng cao bao nhiêu, bởi vì thưởng hồ chế độ chưa bao giờ có, vì vậy, việc này lập tức làm rất nhiều người chú ý.
Đồng thời Quách Đạm tiếp tục công bố chế độ đua ngựa, hắn cũng đua ngựa, phân thành ba vòng, vòng bảng, vòng loại trực tiếp, và trận chung kết.
Còn thiết lập các loại giải thưởng, như giải ngựa xuất sắc nhất, giải ky sĩ xuất sắc nhất.
Làm mọi người nghe mà đều cảm thấy vô cùng thú vị a!
Kết quả là, Chu trù và Túy Tiêu lâu liền bị chen bể .
"Có câu không gian không thương, ta không tin các ngươi chỉ là vì làm từ thiện, trong này nhất định có mờ ám."
"Đúng nha! Các ngươi có bằng chứng gì, có thể cam đoan đua ngựa sẽ được cử hành công bằng ."...
Bàn tư vấn vừa mở, mọi người liền thi nhau chất vấn.
Bởi vì địa vị thương nhân thấp kém, ấn tượng của mọi người đối với thương nhân đều là gian trá giảo hoạt, rất nhiều người không tin đua ngựa tốt như khẩu hiệu.
Đây chính là âm mưu luận mà nhân tính ưa thích.
Đúng lúc hôm nay Lưu Tẫn Mưu ở đây, hắn mỉm cười nói: "Xin các vị yên tâm, đua ngựa tuyệt đối là công bằng công chính công khai, sẽ không có chuyện làm việc thiên tư trái pháp luật, đầu tiên, chính là chúng ta sẽ không phái ngựa dự thi, thứ hai, triều đình sẽ can dự vào việc này, liên quan tới kim ngạch bên trong thưởng hồ, liên quan tới tình huống đặt cược của mọi người, triều đình đều sẽ phái người tới giám sát toàn bộ quá trình, đồng thời tại địa điểm đặt cược sẽ có Hộ bộ và Giám Sát Ngự Sử đóng quân ở đó, họ sẽ giám sát kim ngạch của từng lần đánh cược."
Điểm này đã được đàm luận từ sớm, bởi vì nếu không làm như vậy, ngôn quan Ngự sử sẽ không có cách nào giám sát, mà thời điểm Từ Mộng Dương đưa ra đề nghị nhận thầu có đề cập tới điểm này, nhận thầu cho thương nhân, tất cả mọi người đều có thể giám sát, như vậy thương nhân tự nhiên sẽ không dám làm loạn, tránh cho các ngươi chỉ biết chỉ trích ta.
Mọi người nghe vậy, cũng không tốt nói thêm gì nữa, cũng không thể nói, quan thương các ngươi cấu kết với nhau làm việc xấu, mặc dù loại tình huống này thường xuyên phát sinh, nhưng dù sao việc này còn chưa phát sinh, bọn hắn có thể há miệng vu khống thương nhân, dù sao thương nhân cũng chưa bao giờ được tẩy trắng, nhưng ai cũng không dám tùy tiện vu khống triều đình quan viên, đặc biệt là ngôn quan Ngự sử.
Lại có người hỏi: "Vì sao muốn thiết lập hai thưởng hồ, chỉ cần đánh cược ngựa đầu đàn không phải càng đơn giản hơn sao?"
Lưu Tẫn Mưu giải thích nói: "Đây là để tăng thêm sự thú vị và ky thuật, chúng ta nhận thầu nông trường là để trợ giúp cho quốc gia mã chính, chúng ta hi vọng mọi người có thể nhờ vào đó cùng giao lưu phương pháp nuôi ngựa, kỹ thuật thuần phục ngựa, và ky thuật.
Nếu như muốn cược thắng ba hạng đầu, thì cần có sự hiểu biết về ngựa và ky thuật, khi đó, chúng ta sẽ công bố các thông tin về ngựa đua theo thời gian thực, bao gồm trạng thái của ngựa đua và ky sư, điều này đòi hỏi sự hiểu biết khá sâu sắc về ngựa và ky thuật thì mới có thể cược thắng, đương nhiên, kim ngạch trong thưởng hồ này cũng sẽ cao hơn thưởng hồ kia rất rất nhiều. Bởi vì nếu muốn đặt cược, nhất định phải đặt cược ba con ngựa, mà bên kia chỉ cần đặt cược một con ngựa."
"Hay lắm! Hay lắm!"
Một công tử ca cười nói: "Đua ngựa đương nhiên là muốn so ky thuật, mà không phải so vận khí, nên như thế a."
"Hoàng huynh hình như rất có lòng tin ."
"Không dám, không dám, thuở nhỏ tại hạ rất thích cưỡi ngựa, nên đối với phương diện này rất có thành tích.".....
Một đám công tử ca có bắt đầu thổi ngưu. . B.
Lưu Tẫn Mưu nhìn bọn hắn, nghĩ thầm, thưởng hồ này nhìn thì đơn giản, nhưng lại tinh diệu vô cùng.
Những công tử ca này bây giờ thổi hung ác như vậy, đến lúc đó không đi đặt cược thì chẳng phải sẽ bị chê cười hay sao.
Mà những công tử ca này đều là nhân vật có tiền, một khi thưởng hồ này kim ngạch càng cao sẽ hấp dẫn càng nhiều người đến đặt cược, như vậy kim ngạch sẽ lại càng cao hơn, một phần vạn cược trúng, thế nhưng là ghê gớm a, một đêm liền có thể phất nhanh. ...
Trường đua ngựa.
"Không tệ, không tệ, tiến độ thật sự rất nhanh, đã vượt quá dự tính của ta!"
Quách Đạm đứng trong thưởng hồ đại sảnh vừa mới xây xong có chút tán dương gật gật đầu.
Đại sảnh phân thành hai khu vực, mỗi khu vực nhỏ nối liền liên tiếp với một rạp lớn bằng gỗ, bởi vì kỹ thuật ở cổ đại rất khó có thể kiến tạo ra một đại sảnh lớn giống như ở hậu thế, hơn nữa cũng không cần thiết uổng phí tiền cho việc này, đến khi đó mọi người chỉ ở đại sảnh chú ý kim ngạch biến hóa, sau đó liền đi vào các lều lớn bên cạnh thảo luận, còn có thể tận hưởng một chút gió tự nhiên, thoải mái biết bao.
Mi khu vực đầu có mê† bức †ường thưởng hề: đước chia thành chín ô vuông, tầng trên cùng là tổng kim ngạch của thưởng hồ, tám ô vuông phía dưới biểu thị tình huống đặt cược của mỗi con ngựa, bởi vì cổ đại không có máy tính, chỉ có thể dựa vào viết tay, Quách Đạm yêu cầu, sau thời gian mỗi một nén hương phải treo bài một lần, mặc dù tốc độ có chút chậm, nhưng cũng là biến hóa theo thời gian thực, một khắc trước khi đua ngựa bắt đầu đình chỉ đặt cược.
"Hiền chất sảng khoái như vậy, ta tự nhiên cũng phải đẩy nhanh tốc độ gấp bội, cũng không thể chậm trễ kế hoạch của hiền chất." Trần Bình cười đến con mắt đều sắp không thấy đâu.
Quách Đạm cười ha ha nói: "Đây chính là nguyên nhân vì sao ta tìm viên ngoại hợp tác."
Nói xong, bọn hắn lại ra khỏi đại sảnh, đi đến trường đua phía sau.
Lúc này, trường đua cũng đã gần như hoàn thành, đây cũng không phải vì tốc độ của Trần Bình nhanh đến kinh người, mà bởi vì kỳ công trình này tương đối đơn giản, chỉ là vây quanh một vòng rào gỗ, một khán đài lớn ở giữa có thềm đá phủ bằng đá cuội, nhưng cũng chỉ có hai tầng, ngay cả những thứ liên đới khác cũng đều không có, tức là đến khi đó mọi người đều phải đứng xem, hơn nữa sức chứa tối đa cũng chỉ có một ngàn người.
Nhưng Quách Đạm lại gẩy tám ngàn lượng cho Trần Bình, lợi nhuận trong này phải cao bao nhiêu a.
Trần Bình lại nói: "Hiền chất cũng nhìn thấy đấy, kỳ công trình đầu tiên đã sắp hoàn thành, tiếp theo chính là muốn kiến tạo chuồng ngựa."
"Ngày mai đi, ngày mai ta liền gẩy khoản thứ hai cho viên ngoại."
Quách Đạm vô cùng sảng khoái nói.
Trần Bình lúc này ngây ngẩn cả người, hắn thật sự là lần đầu gặp được đối tượng hợp tác sảng khoái như vậy, trước đây làm công trình mà không khất nợ thì không có khả năng, hơn nữa còn phải chọn ba lấy bốn, thương lượng giá cả hồi lâu, việc này thật không biết nên nói như thế nào mới tốt.
Quách Đạm lại hỏi: "Đúng rồi, vấn đề vật liệu gỗ đã giải quyết được chưa?"
Vật liệu gỗ đã sử dụng ở kỳ công trình thứ nhất đều là của Trần Bình, cho nên tiến độ hoàn thiện mới nhanh như vậy.
Trần Bình vội nói: "Việc này hiển chất cứ yên tâm, gần đây có không ít thương nhân buôn gỗ đến tìm ta, hi vọng cung cấp vật liệu gỗ cho chúng ta, ta hiện tại còn đang lựa chọn."
Quách Đạm cười nói: "Chỉ sợ viên ngoại đang muốn ép giá nha."
Trần Bình nữi#nd ndùng cười nói: “Thât sư là viêc aì cfñna không aat được hiền chất."
Quách Đạm cười ha hả nói: "Viên ngoại không cần ngại, đây là điều nên làm, ta rất ủng hộ, dù sao Nha hành cũng có nhập cổ phần, trước cứ đè ép bọn hắn, chờ chúng ta ký kết khế ước của kỳ công trình thứ hai, viên ngoại mới cùng bọn hắn ký kết khế ước, đến khi đó giá cả nhất định thấp hơn bây giờ."
Bản thân mua bán này đã rất không bình thường. Trần Bình đã sớm chắc chắn rằng Quách Đạm chỉ là đi loanh quanh giúp Nha hành mưu lợi, bây giờ xem ra, việc này không sai được, liên tục gật đầu: "Có câu nói này của hiền chất ta càng thêm yên tâm."
"Có câu nói này hay không, viên ngoại đều có thể đặt trái tim ở trong lồng ngực, vụ mua bán này sẽ không thua thiệt được." Ý cười trên khóe miệng Quách Đạm càng đậm