Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 185 - Chương 184: Nữ Nhân Kỳ Quái

Chương 184: Nữ nhân kỳ quái Chương 184: Nữ nhân kỳ quáiChương 184: Nữ nhân kỳ quái

Không thua thiệt được!

Tuyệt đối không thua thiệt được!

Dù Quách Đạm không nói, Trần Bình cũng hoàn toàn tin tưởng điều này, theo như khế ước đã ký, cho dù bây giờ kết thúc, hắn cũng sẽ không thua thiệt, vụ mua bán này là vụ mua bán thoải mái nhất hắn từng làm, hắn chỉ cần làm một chuyện là hoàn thành tốt công việc, tranh thủ thời gian nhanh chóng ký được khế ước kỳ công trình thứ hai.

Sau khi cùng Trần Bình nói chuyện xong, Quách Đạm lại thuận đường đi đến nông trường bên cạnh, bởi vì Thái Bộc tự đã cho nghỉ việc toàn bộ người phụ trách văn thư và quản sự của mười nông trường sau khi nhận thầu cho Quách Đạm, bây giờ Quách Đạm lại muốn mời bọn hắn trở về.

Lúc vào nông trường, Lưu Tẫn Mưu đã sớm chờ ở đây.

"Ngươi đã đến, người cũng đã đến đông đủ."

Lưu Tẫn Mưu chỉ hướng cách đó không xa.

Quách Đạm nghiêng đầu nhìn sang, thấy trên đồng cỏ có hơn tám mươi người đang đứng, ăn mặc đều lôi tha lôi thôi, thưa thớt đứng trên đồng cỏ, không hề có chút cảm giác kỷ luật nào, nếu ở đời sau, với cái đức hạnh này mà chạy đi xin việc thì ngay cả cửa cũng không vào được, nhưng ở đây, Quách Đạm cũng chỉ có thể chịu đựng, hắn là thương nhân, cũng không phải thánh mẫu thấy bọn hắn đáng thương thì thu lưu bọn hắn, mà ở cổ đại này loại người như bọn hắn thế nhưng rất khó tìm, biết rõ cách vận hành nông trường, lại biết tính toán biết chữ, gật đầu: "Đi qua đi."

Đi đến trên đồng cỏ, ánh mắt Quách Đạm đảo qua, thấy trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ lo lắng bất an, cũng không dám nhìn thẳng hắn, vụng trộm lén nhìn hắn vài lần, thầm nghĩ, biết sợ hãi thì tốt, chỉ sợ các ngươi đã chết lặng đến mức không biết cái gì là sợ hãi.

Những người này ở đây ăn uống miễn phí thời gian dài, nhuệ khí đã sớm bị mài mòn hầu như không còn, cũng không có lòng dạ tiếp tục phấn đấu, nếu như nơi này cũng không cần bọn họ, vậy bọn hắn thật sự có khả năng phải ra đường ăn xin, mặc dù bản lãnh của bọn hắn còn không đến mức để bọn hắn luân lạc tới bước này.

Không chút khoa trương nào, người trước mặt này hôm nay sẽ quyết định vận mệnh của bọn hắn trong tương lai.

Quách Đạm nói: "Thời gian của ta rất quý giá, nên ta sẽ không nói nhảm với các ngươi, ta chỉ nói ngắn gọn như sau, ta sẽ cho các ngươi thù thành nhiệm vụ ta giao phó, nếu không làm được thì cút cho ta, đơn giản như thế thôi."

Nói xong, hắn hướng hai hạ nhân bên cạnh nói: "Đem khế ước phát cho bọn hắn, ký thì ký, không ký thì rời đi."

"Vâng "

Hai hạ nhân lập tức đem từng khế ước phát cho những người kia.

Đã xong rồi? Lưu Tẫn Mưu đột nhiên phản ứng lại, hướng Quách Đạm nói: "Ngươi chạy tới đây chỉ để nói như vậy?"

Quách Đạm hỏi ngược lại: "Không nói thế thì còn nói cái gì."

Lưu Tẫn Mưu ngượng ngùng nói: "Ta cho rằng ngươi. .. Ngươi ít nhất cũng phải khảo sát bọn hắn một chút."

Quách Đạm cười khổ nói: "Còn muốn khảo sát, nhìn qua liền biết không có một người đạt tiêu chuẩn, hoàn toàn là đang lãng phí thời gian, vậy còn không bằng nhắm mắt đánh cược một lần a."

Lưu Tẫn Mưu dở khóc dở cười nói: "Tuy nói như thế, nhưng ngươi ít nhất cũng nên nói vài câu cổ vũ sĩ khí cũng tốt a!"

Quách Đạm ha ha nói: "Cổ vũ sĩ khí không phải cũng là nện tiền sao? Nếu không có thưởng thì nói gì cũng vô dụng. Nếu có thể dùng tiền giải quyết vấn đề thì tận lực đừng động não, có tỉnh lực này thì còn không bằng suy nghĩ nên như thế nào kiếm càng nhiều tiền, ta cho bọn hắn gấp đôi thù lao thì đã thắng qua thiên ngôn vạn ngữ, ta cũng không cần bọn hắn trung thành với ta, trung thành với tiền là được rồi."

Lưu Tẫn Mưu thoáng gật đầu, cảm thấy Quách Đạm nói hình như cũng có lý, nhưng lại giống như không phải, quay đầu nhìn lại, trong mắt đột nhiên thoáng qua một tia kinh ngạc, chỉ thấy mỗi người đang cầm khế ước với đôi mắt tỏa ra ánh sáng, tinh thần phấn chấn, bàn luận xôn xao với nhau, so với vừa rồi tưởng như hai người.

Bọn hắn vốn cho rằng chính mình có thể phải đối mặt với tình trạng ra đường ăn xin, thật không ngờ, Quách Đạm không nói hai lời, cũng không khảo hạch trực tiếp cho bọn hắn thù lao nhiều gấp đôi, cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.

Lưu Tẫn Mưu nghĩ thầm, có lẽ hắn nói đúng, tiền tài thắng qua thiên ngôn vạn ngữ.

"Nơi này ngươi tiếp tục an bài đi, ta đi về trước." Quách Đạm thật đúng là không phải nói đùa .

"Tiền của ngươi, thật đúng là không dễ cầm a!" Lưu Tẫn Mưu cười khổ nói. "Chúng ta đàm luận tiền thì tục quá, chúng ta theo đuổi là niềm vui thú cược đua ngựa." Quách Đạm cười ha hả nói.

Lưu Tẫn Mưu khua tay nói: "Ngươi đi đi, ngươi đi đi, thuyền giặc này ta đã bước lên thì còn có gì để nói đây."

Quách Đạm cười ha ha một tiếng, nói: "Vậy được, ta cáo từ trước."

Hắn xoay người sang hướng khác, thần sắc đột nhiên trì trệ, chỉ thấy một vị đạo cô mặc áo đạo bào màu trắng, đầu đội mũ che mặt đứng phía sau bọn họ, mặc dù đội mũ che mặt, nhưng tư thái cao gầy mà nở nang khiến người nhìn qua mà khó quên kia đã tiết lộ người này chính là Từ cô cô.

"Vô tư cư sĩ?" Quách Đạm kinh ngạc nói.

Lưu Tẫn Mưu nghe vậy cũng lập tức quay đầu lại, bước nhanh về phía trước, khom người vái chào, nói: "Tẫn Mưu gặp qua Từ cô cô."

Từ cô cô hỏi: "Ngươi ở đây hỗ trợ?"

Lưu Tẫn Mưu gật đầu, nói: "Đúng thế."

Từ cô cô cười nói: "Như vậy cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn so với cả ngày trộn lẫn trong sòng bạc uổng phí thời gian."

Lưu Tẫn Mưu xấu hổ cười một tiếng.

Từ cô cô nói: "Ngươi đi đi, ta chỉ trùng hợp đi ngang qua nơi này mà thôi."

"Vâng."

Lưu Tẫn Mưu lại thi lễ, sau đó rời đi, lúc đi qua bên người Quách Đạm, còn cho Quách Đạm một ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác.

Có ý gì? Làm như ta rất sợ Từ cô cô, bộ dáng và tư thái này của Từ cô cô cũng sắp vượt qua Bồ Tát rồi, có thể nhìn thấy là phúc a. Quách Đạm tiến lên phía trước, chắp tay cười nói: "Vô tư cư sĩ, thật sự là khéo a!"

Từ cô cô khẽ gật đâu.

Quách Đạm lại nói: "Lần trước nhờ có cư sĩ nhắc nhở, tại hạ thật sự vô cùng cảm kích."

Từ cô cô hỏi: "Cũng chỉ một câu cảm tạ bằng miệng?"

"A?" Quách Đạm kinh ngạc nhìn nàng.

Từ cô cô cười nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ xuất ra trọng kim đáp tạ ta, xem ra ngươi tuyệt đối không có dự định này."

Oal Tác phong của ngươi lúc nào cũng như cao nhân vậy mà nói chuyện còn con buôn hơn cả ta. Quách Đạm buồn bực nói: "Ta nghe nói Vô "Ai nói?"

Từ cô cô đánh gãy Quách Đạm.

Lời này thật sự là không ai nói. Quách Đạm đôi mắt chuyển động nói: "Là lệnh tôn đại nhân nói, cư sĩ có chỗ không biết, ngày đó ta liền đem kế sách của cư sĩ nói cho lệnh tôn đại nhân, ta cảm thấy lệnh tôn đại nhân hẳn nên đáp tạ cư sĩ thật tốt, nhưng lệnh tôn đại nhân nói cư sĩ không màng danh lợi, cũng không thích xã giao, còn lệnh ta tuyệt đối không được quấy rầy cư sĩ thanh tu."

Hiển nhiên là ám chỉ Từ cô cô, ngươi là giúp cha ngươi, không phải giúp ta, muốn thù lao cũng không nên tìm ta.

Từ cô cô cười nói: "Phụ thân ta một đời cẩn thận chặt chẽ, mặc dù ở ngôi cao trong chốn miếu đường, nhưng cũng chưa bao giờ bị cuốn vào những thị thị phi phi trong triều đình, không ngờ khi về già lại gặp phải ngươi, cũng không biết là may mắn, hay là bất hạnh a."

Quách Đạm sao có thể không nghe ra ẩn ý trong câu nói này, ta biết là ngươi kéo ta cha xuống nước, việc này đều do ngươi làm ra, lợi ích toàn bộ thuộc về ngươi, cha ta chỉ là một người cõng nồi .

Đối với chuyện này Quách Đạm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì từ chuyện lần trước, hắn biết mưu trí của Từ cô cô tuyệt đối là trên hắn, ít nhất trên phương diện chính trị là như vậy. Sau khi suy nghĩ rõ ràng lại giả vờ hồ đồ nói: "Lời này của cư sĩ có ý gì? Ta nghe không hiểu lắm."

"Ngươi nếu không hiểu, thì cho dù để ai giải thích, chỉ sợ cũng phí công." Từ cô cô thoáng lắc đầu nói.

Quách Đạm cười ha ha nói: "Không hổ là cư sĩ, nói chuyện chính là thâm ảo, có học vấn, tục nhân như ta càng nghe càng hồ đồ, khó mà lĩnh ngộ được áo nghĩa ở bên trong."

Từ cô cô nói: "Ngươi cũng không hổ là thương nhân, lúc nên hồ đồ thì hồ đồ."

"Cư sĩ thật sự là hài hước." Quách Đạm cười ha hả.

Từ cô cô mỉm cười, lại nghiêm mặt nói: "Nếu như ta chỉ muốn giúp phụ thân, ta căn bản sẽ không đưa kế sách đó cho ngươi, ta thật sự hi vọng triều đình có thể đem nông trường nhận thầu cho ngươi."

Quách Đạm sửng sốt một chút, nói: "Ta cho rằng cư sĩ rất chán ghét ta."

"Cũng không giả." Quách Đạm lúng túng nói: "Vậy cư sĩ vì sao còn nguyện ý... ."

"Giúp ngươi?"

"Ta cũng không nói như thế." Quách Đạm chặn lại nói.

Từ cô cô nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Ta giúp ngươi, là bởi vì ta biết, ngươi ít nhất sẽ hành động, bởi vì ngươi muốn lợi nhuận, cho dù kết quả là tốt hay xấu, thì chung quy cũng mạnh hơn so với cái gì cũng không làm."

Quách Đạm cười nói: "Cư sĩ ưu quốc ưu dân, tại hạ khâm phục không thôi, chỉ tiếc ta là một tục nhân, khó mà lĩnh ngộ."

Từ cô cô lại nói: "Ngươi và ta đều là dân, da không còn thì tóc mọc ở đâu, quốc gia hưng thịnh ổn định, đối với ngươi đối với ta đều tốt."

"Nói có lý."

Quách Đạm nói: "Nhưng ta chỉ là một thương nhân, cư sĩ nói lời này với ta thì hiệu quả quá mức bé nhỏ a!"

Từ cô cô nói: "Nhưng ngươi cũng đã nhận thầu mười nông trường của triều đình, đây vốn không phải việc nên làm của thương nhân, nếu như ngươi có thể nuôi rất nhiều ngựa tốt cho triều đình, thậm chí cải thiện toàn bộ mã chính, giảm bớt bách tính gánh vác, đây chính là chuyện lợi quốc lợi dân, mã chính triều ta mang đến cho bách tính mang gánh vác nặng nề, nhưng đồng thời lại chưa mang đến chiến mã như mong muốn cho quốc gia."

"0a..."

Quách Đạm bất khả tư nghị nói: "Cư sĩ thật sự là để mắt ta a!"

Từ cô cô hỏi: "Đây không phải là do ngươi tự mình nói ra sao?"

Ta nói như vậy là để lắc lư người khác, ngươi còn coi là thật. Quách Đạm gượng cười hai tiếng, nói: "Ta biết dụng ý của cư sĩ, nhưng ta là một thương nhân, bên trong thực chất cũng là một thương nhân, cho dù là mông của ta, hay là tâm của ta, đều khát vọng kiếm càng nhiều tiền, không còn cái khác, cũng bởi vì vậy, ta mới nhận thầu mười nông trường này, nếu như ta giống như cư sĩ, ưu quốc ưu dân, thì ta chắc chắn sẽ không làm như thế."

Từ cô cô lắc đầu nói: "Ngươi tuyệt không hiểu dụng ý của ta, ta chỉ muốn nói cho ngươi, lợi ích của quốc gia cũng là lợi ích của ta và ngươi, nếu như nước mất nhà tan, thì ngươi kiếm thêm tiền có ích lợi gì? Tuy nói thiên hạ đại thế phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân, có một số việc khó mà ngăn cản , nhưng, chúng ta dù sao cũng sinh hoạt ở hiện tại."

Nàng lai nhìn về nhía Ouách Đam nói: "Hơn nữa chuvên lần trước cũng hẳn cho ngươi một bài học, ngươi là một thương nhân, liên quan đến việc này, vốn là vô cùng đặc thù, chỉ cần ngươi phạm một chút sai lầm thì sẽ bị bọn hắn dùng ngòi bút làm vũ khí, thậm chí bồi thường tính mệnh của cả nhà, vì vậy khi làm bất cứ chuyện gì ngươi nhất định phải làm thập toàn thập mỹ, lợi quốc lợi dân, như thế ngươi mới có thể tiếp tục."

Quách Đạm trầm ngâm nửa ngày, đột nhiên cười khổ nói: "Những lời này của cư sĩ làm ta cảm thấy có chút bi thương."

Từ cô cô nói: "Chỉ giáo cho?"

Quách Đạm cười khổ nói: "Đến tột cùng là như thế nào triều đình, mới có thể để cư sĩ đem hi vọng ký thác trên thân một thương nhân như ta."

Từ cô cô hơi trầm mặc, nói: "Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, đây là nhân chỉ thường tình."

Quách Đạm sửng sốt một chút, chợt cười ha ha một tiếng, nói: "Những lời này của cư sĩ, ta sẽ ghi nhớ, nếu như ta có năng lực này, ta tự nhiên sẽ gánh vác trách nhiệm tương ứng, nhưng ta cũng sẽ không không biết tự lượng sức mình, có câu, bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính*."

(*) không ở vị trí thích hợp, không nên toan tính chuyện.

Từ cô cô gật đầu, nói: "Cáo từ."

Nói xong, trực tiếp rời đi.

Quách Đạm tràn ngập nghi hoặc nhìn nàng, tự nhủ: "Thật sự là một nữ nhân kỳ quái."

Chợt nghe một thanh âm lạnh lùng: "Chỗ nào kỳ quái?"

Quách Đạm quay đầu nhìn về phía cực thấp cảm giác tồn tại Dương Phi Nhứ.

Dương Phi Nhứ nghiêng con mắt nhìn hắn.

Quách Đạm cười khổ nói: "Quên mất nơi này còn có một nữ nhân kỳ quái hơn."
Bình Luận (0)
Comment