Chương 185: Hoạ kết hôn và ngựa báo
Chương 185: Hoạ kết hôn và ngựa báoChương 185: Hoạ kết hôn và ngựa báo
Để một thương nhân ưu quốc ưu dân, việc này thật sự là kỳ quái sao?
Đối với bản thân Quách Đạm thì đây cũng không phải là chuyện rất ly kỳ, bởi vì trong nhận thức của hắn, điểm cuối cùng của thương nhân chính là thiệp chính, can thiệp chính sách quốc gia, thậm chí là chế định chính sách quốc gia.
Bởi vì khi ngươi tích luỹ tư bản đến một trình độ nhất định thì nhất cử nhất động của ngươi sẽ ảnh hưởng đến quốc gia và bách tính, đây là điều tất yếu, không phải là vấn đề muốn hay không muốn, hành vi của thương nhân luôn luôn gắn bó chặt chẽ với sinh hoạt của bách tính, trừ phi ngươi từ bỏ tích luỹ tư bản, nếu không, ngươi nhất định phải can thiệp chính sách quốc gia, đây là do quan hệ lợi ích, tất nhiên nhất cử nhất động của ngươi sẽ ảnh hưởng đến quốc gia và bách tính, như vậy quốc gia chế định chính sách, cũng tương tự sẽ ảnh hưởng đến ngươi.
Giữa hai bên nhất định phải gặp nhau, như vậy cần trao đổi và câu thông lẫn nhau, khác nhau ở chỗ ai chủ đạo, ai phụ trợ.
Cũng chính vì như vậy, ở xã hội phong kiến, giai cấp thống trị không ngoại lệ, đều lựa chọn áp chế thương nhân, mọi người đều biết rằng nếu để cho thương nhân phát triển thì tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến địa vị của giai cấp thống trị, thiên tính trục lợi của thương nhân là đối nghịch với tư tưởng nho gia.
Vì vậy với chế độ hiện tại, khi ngươi tích luỹ tư bản đến một loại trình độ nào đó thì chính là một con đường chết.
Điều này mới khiến những lời của Từ cô cô lộ ra kỳ quái.
Nhưng Từ cô cô cũng không biết, Quách Đạm đã sớm ý thức được điểm này, hắn cũng đang tìm tòi bên trong. ...
"A? Khách tới nhà sao?"
Quách Đạm về đến nhà, thấy trên bàn ở đại sảnh chất một đống lễ vật, không khỏi hỏi.
Khấu Ngâm Sa tiến lên phía trước nói: "Những lễ vật này là Tân Trữ bá phái người đưa tới."
"Tân Trữ bá?"
Quách Đạm suy nghĩ một chút, nghỉ ngờ nói: "Chúng ta và Tân Trữ bá hình như không có qua lại."
"Ha ha!" khẳng định quên việc này."
Quách Đạm không khỏi xấu hổ cười một tiếng, thế nhưng hắn vắt hết óc, nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra mình và Tân Trữ bá rốt cuộc có liên hệ lúc nào, thậm chí là hoàn toàn không có ấn tượng.
Khấu Ngâm Sa nhắc nhở: "Phu quân hẳn đã quên đêm thất tịch võng luyến?"
"Đêm thất tịch võng luyến. .. Nha... “
Quách Đạm bừng tỉnh đại ngộ, lại ngạc nhiên nhìn Khấu Ngâm Sa nói: "Phu nhân ý là... 2"
Khấu Ngâm Sa gật đầu, nói: "Trong đêm thất tịch võng luyến lần này, Tân Trữ bá ấu tử Đàm Quốc Hữu chọn trúng thiên kim của Công bộ Thượng thư Thạch thị. Bây giờ hai nhà đã định ra hôn sự, cho nên đưa tới những lễ vật này biểu thị đáp tạ. Đây cũng là một đôi quyến lữ có thân phận và địa vị hiển hách nhất mà đêm thất tịch võng luyến thúc đẩy."
"Thật sao? Vậy chúng ta phải lợi dụng thật tốt nha!" Quách Đạm hai mắt tỏa ánh sáng, hiển nhiên là một bản gian thương.
"Lợi dụng?"
Cha con Khấu gia đồng thời nhìn về phía Quách Đạm.
Ngươi nói lời này cũng quá cũng rõ ràng rồi.
"Ây.... Ý của ta là, tất nhiên bọn hắn trong đêm thất tịch võng luyến tìm được ý trung nhân, vậy thì chúng ta nhất định phải phụ trách tới cùng." Quách Đạm chính nghĩa thản nhiên nói.
"Thế nhưng nhân gia đều đang chuẩn bị hôn sự, chúng ta còn có gì có thể làm?" Khấu Thủ Tín nghỉ hoặc nhìn Quách Đạm.
Nếu không định ra hôn sự, vậy coi như vô pháp làm tuyên truyền. Quách Đạm cười nói: "Đương nhiên là có rất nhiều, ví dụ nói về hôn lễ, chúng ta có thể chế tạo riêng cho hai người họ một số đồ trang sức hay phục sức có liên quan với đêm thất tịch võng luyến." Nói đến đây, đôi mắt hắn chuyển động, rồi có chút kích động nói: "Không chỉ như thế, chúng ta còn vẽ một bức hoạ kết hôn, để cho bọn họ treo trong tân phòng."
"Hoạ kết hôn?"
Khấu Thủ Tín kinh ngạc nói: "Là thứ gì?"
Quách Đạm vội vàng giải thích nói: "Chính là họa một tấm chân dung cho phu thê bọn họ, xem như kỷ niệm cho tình yêu của hai người, đồng thời sẽ do Chu Lập Chỉ tự mình cầm bút."
Khấu Thủ Tín đã cao tuổi nên hình như vẫn không nghe hiểu, nhưng thấy chủ ý này thật đúng là tuyệt không thể tả, chỉ tưởng tượng thôi đã cảm thấy vô cùng hấp dẫn, nhưng lại chợt cau mày nói: "Phu quân, chủ ý này mặc dù diệu, nhưng. .. Nhưng nếu để Chu công tử cầm bút, chỉ sợ là không ổn, bởi vì theo lễ chế thì nữ tử chưa lập gia đình không thể cùng nam tử xa lạ gặp mặt ."
Đúng thế! Đây cũng là một vấn đề. Quách Đạm khẽ nhíu mày, nói: "Vậy thì chờ bọn họ thành hôn xong rồi vẽ cho bọn họ, ta cảm thấy nó rất có ý nghĩa kỷ niệm, dù sao hôn nhân của bọn họ cũng không hoàn toàn là lệnh của phụ mẫu lời qua lại của mai mối, bọn hắn chắc chắn sẽ động tâm."
Khấu Ngâm Sa nói: "Nhưng ta nghĩ đây là điều có thể khắc phục, chỉ cần để nữ tử đến vẽ thì ta cảm thấy bọn họ nhất định sẽ đáp ứng ."
Quách Đạm thở dài: "Đáng tiếc họa sĩ của chúng ta đều là nam, không có nữ nhân." Nói đến đây, đột nhiên đôi mắt của hắn chuyển động, một tay ôm Khấu Ngâm Sa, hì hì cười nói: "Nếu không như vậy, phu nhân, chúng ta tới làm mẫu trước, để Chu Lập Chi giúp phu thê chúng ta vẽ một bức."
Khấu Thủ Tín lúc này lại lĩnh ngộ cực nhanh, cười gật đầu nói: "Chủ ý này cũng không tệ."
Khấu Ngâm Sa đỏ mặt, hướng bên cạnh tránh thoát cái ôm của Quách Đạm, ngượng ngùng liếc mắt nhìn phụ thân, nhẹ giọng nói: "Chúng ta thành hôn đã lâu, còn vẽ vời gì nữa."
Khấu Thủ Tín rất thức thời đứng dậy, ngáp một cái nói: "Sắc trời không còn sớm, lão hủ đi nghỉ ngơi trước."
Nói xong, lập tức chậm rãi từ cửa hông ra khỏi đại sảnh, trước khi ra cửa, còn cho Quách Đạm một ánh mắt khích lệ.
Quách Đạm ngầm hiểu, cảm kích gật đầu, chờ Khấu Thủ Tín ra khỏi cửa, hắn liền vươn tay ra, kéo Khấu Ngâm Sa vào trong lồng ngực của mình, hai tay ôm vòng eo của nàng, cảm thấy vòng eo yếu đuối không xương, không khỏi thầm khen, ngoài miệng lại cười nói: "Hoạ kết hôn là để kỷ niệm tình yêu, mà không phải là hôn lễ, ta cho rằng bây giờ vẽ là thích hợp nhất. Phu nhân nghĩ sao?"
Khấu Ngâm Sa có chút nghiêng đầu, dời ánh mắt đi nơi khác, do dự sau hồi lâu rồi mới ngượng ngùng nói: "Rồi nói sau."
Quách Đạm cũng không miễn cưỡng, thần tốc hôn lên miệng nàng, cười nói: "Vậy liền theo ý phu nhân."
Khấu Ngâm Sa bị đánh lén nhẹ nhàng nhấp môi, xấu hổ tức giận lườm Quách Đạm một cái, lại làm nàng càng thêm quyến rũ, một sát na này tựa như có thể hoà tan núi băng. Quách Đạm nhìn hai con ngươi của nàng như có bóng của ngôi sao trong nước, lông mày lá liễu, mũi ngọc tỉnh xảo, môi không son mà đỏ, quả thực là không có gì có thể sánh được với vẻ đẹp này, tâm thần không khỏi khẽ động, cúi đầu hôn lên lần nữa.
Trải qua hồi lâu, Khấu Ngâm Sa mới chật vật đẩy Quách Đạm ta, thở hổn hển nói: "Chàng thật là, cũng không nhìn một chút đây là nơi nào, nếu để người khác nhìn thấy..."
Quách Đạm vội nói: "Phu nhân nói có lý, vậy chúng ta tranh thủ thời gian trở về phòng thôi."
Khấu Ngâm Sa xì một tiếng: "Muốn về thì một mình chàng về đi, ta còn phải suy nghĩ lại chuyện đêm thất tịch võng luyến."
"Phu nhân không trở về, một mình ta trở về thì có ý nghĩa gì." Quách Đạm thở dài, lại kéo tay Khấu Ngâm Sa, cười tủm tỉm nói: "Ta bồi phu nhân cùng suy nghĩ."
Tuy nói như thế, nhưng cơ bản đều là Quách Đạm nói, Khấu Ngâm Sa nghe.
Dù sao Khấu Ngâm Sa mới trải qua việc đời không lâu, bản thân cũng mới cảm nhận được tư vị tình yêu, cho nên làm sao có thể nghĩ ra biện pháp lợi dụng tình yêu để mưu lợi.
Lão tài xế Quách Đạm liền khác biệt, loại chiêu số này đều đã bị những nhà tư bản ở hậu thế nghiên cứu triệt để, hầu như không ai có thể tránh thoát.
Phu thê hai người vì việc này mà ngồi trong đại sảnh, trò chuyện đến đêm khuya.
Mặc dù Quách Đạm suýt nữa thì quên mất việc này, nhưng trên thực tế đêm thất tịch võng luyến đối với Nha hành thế nhưng là vô cùng quan trọng, không được có bất kỳ sơ xuất nào, cũng không phải vì nó có thể mang đến bao nhiêu tiền tài cho bọn hắn, đây cũng chỉ là thứ yếu, chủ yếu là có thể nhờ vào nó lung lạc thương nhân khác, bởi vì đêm thất tịch võng luyến có thể kích thích tiêu phí, có thể làm cho nhiều thương nhân đều được lợi, điều này sẽ làm cho bọn hắn khi đối mặt Khấu gia nhiều thêm một phần lo lắng, nếu đắc tội Khấu gia thì đêm thất tịch võng luyến không mang theo bọn hắn cùng chơi.
Chỉ là so sánh với đua ngựa thì đua ngựa vẫn càng quan trọng hơn, đêm thất tịch võng luyến nếu thất bại thì cũng không phải trí mạng, nếu đua ngựa thất bại thì chính là vô cùng trí mạng.
Ngày thứ hai, Quách Đạm liền tới đến Ngũ Điều Thương, đoạn thời dian nàv Nañ Điều Thưởng vẫn đang tiến tuc in ấn sắc nhang đai điển cùng đêm thất tịch võng luyến tập họa, bởi vì ánh mắt Quách Đạm đã sớm di chuyển đến toàn bộ thị trường Giang Nam và Sơn Đông, không thể giống như kiểu trước đây chỉ in ấn một chút chút, mà bây giờ là không ngừng in ấn, dù sao không lo không bán được.
Hôm nay Quách Đạm lại vì Ngũ Điều Thương mang đến một đơn hàng siêu cấp lớn, khả năng là đơn hàng lớn nhất Ngũ Điều Thương từ trước tới nay từng tiếp nhận, lợi nhuận cũng là cao nhất, chính là liên quan tới đua ngựa .
"Ngựa báo?"
Lưu Tẫn Mưu, Chu Lập Chi, Quan Tiểu Kiệt đều kinh ngạc nhìn Quách Đạm.
Quách Đạm gật đầu, nói: "Đua ngựa của chúng ta là muốn bảo đảm công bằng công chính công khai, vì vậy chúng ta nhất định phải để hộ khách tham dự đua ngựa biết rõ tin tức cặn kẽ của mỗi một con ngựa tham gia thi đấu và tình huống của mỗi trận đua, cho nên ta dự định thành lập một hệ liệt mới ở Ngũ Điều Thương chuyên môn đưa tin về đua ngựa, hơn nữa còn muốn sử dụng phương thức kết hợp giữa đồ án và văn chương để mang đến cho mọi người sự hiểu biết trực quan hơn."
Lưu Tấn Mưu cau mày nói: "Thế nhưng triều đình vẫn luôn cấm dân gian báo chí, chỉ có công báo của quan phủ mới được cho phép phát hành ."
Quách Đạm cười nói: "Chúng ta chỉ đưa tin về đua ngựa, lại không đề cập đến việc khác, mà triều đình lại yêu cầu đua ngựa nhất định phải cam đoan công bằng công chính công khai, như vậy thì chỉ có phát hành ngựa báo mới có thể làm được những điểm này, vì vậy sẽ không có vấn đề gì."
Quan Tiểu Kiệt đột nhiên nói: "Nhưng ta liền có một yêu cầu."
"Yêu cầu gì?" Quách Đạm hỏi.
Quan Tiểu Kiệt nói: "Ta cũng không thích vẽ nam nhân, làm vậy rất chán, chúng ta có thể chuyên môn vẽ nữ nhân cưỡi ngựa, ta cảm thấy nữ nhân mặc nam trang ngồi trên lưng ngựa còn đẹp hơn nam nhân nhiều." Nói đến đằng sau, trong mắt của hắn lộ ra ánh mắt chỉ có nam nhân mới hiểu.
Quách Đạm nghe trong mắt cũng sáng lên, suy nghĩ một chút, cảm thấy rất có hình tượng .
Quan Tiểu Kiệt thấy bọn họ không lên tiếng, không biết rằng bọn họ đều đang tưởng tượng, thấp thỏm hỏi: "Không ổn a?"
"Không, dĩ nhiên không phải." Quách Đạm cười nói: "Ta cảm thấy chủ ý này rất tốt, cũng phù hợp với tác phong trước sau như một của Ngũ Điều như vậy đi, tranh tuyên truyền cứ vẽ như vậy, toàn bộ đều dùng nữ nhân, việc này liền nhờ cậy Quan công tử."
Quan Tiểu Kiệt hì hì nói: "Yên tâm, ta nhất định giúp ngươi làm tốt."
Quách Đạm đối với chuyện này không có chút nào lo lắng nào cả, bởi vì hắn đã xem qua những bức hoạ Quan Tiểu Kiệt cùng Chu Lập Chi hợp tác, thật sự là vô cùng đẹp mắt, so với bức phong hoa tuyệt đại còn kinh diễm hơn, có thể thấy Quan Tiểu Kiệt xác thực có thiên phú ở phương diện này, khuyết điểm duy nhất là mặc tương đối ít, toàn bộ phần phía dưới cổ không hề mặc cái gì, Quách Đạm tạm thời cũng không muốn gây phiền toái, nên cũng không xuất bản những tập họa kiểu này, nhưng khắc bản đều đã được chế tác tốt.
Công tượng của Ngũ Điều Thương dù sao cũng cầm thù lao cao như vậy, nên đương nhiên sẽ không để cho bọn hắn nhàn rỗi.
Đàm luận xong việc này, Quách Đạm lại hướng Chu Lập Chỉ nói: "Trừ việc này ra, còn có một việc phải nhờ cậy Chu công tử."
Chu Lập Chỉ nói: "Chuyện gì?"
Quách Đạm lập tức đem ý tưởng hoạ kết hôn nói với hắn.
Chu Lập Chỉ trong mắt sáng lên, cảm thấy việc này rất có tính khiêu chiến, nói: "Ta không có ý kiến, nhưng ta nghĩ đối phương có thể sẽ không đáp ứng ."
Quách Đạm gật đầu nói: "Ta cũng cân nhắc qua, ta đã để Khấu Nghĩa đi hỏi thăm, nếu không đáp ứng thì nói sau, nhưng chúng ta cũng nên bồi dưỡng một số nữ họa sĩ, như vậy, có thể khắc phục những vấn đề này."