Chương 188: Từ bức vương
Chương 188: Từ bức vươngChương 188: Từ bức vương
Tiếng vó ngựa, tiếng ngựa hí đinh tai nhức óc, ít cũng phải có hơn trăm con ngựa đang phi đến, mặc dù trong đó có không ít là tùy tùng, nhưng bây giờ mới vừa bắt đầu báo danh.
"Các ngươi đến tranh giải nhì sao?"
Từ Kế Vinh ánh mắt đảo qua, tỏ vẻ chất phác hỏi.
Vừa rồi thế giới còn huyên náo phảng phất trong một nháy mắt lập tức yên lặng xuống.
Quách Đạm, Lưu Tẫn Mưu không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía Từ Kế Vinh, trong mắt tràn đầy chấn kinh.
Tiểu tử này đang trên đường trang bức là càng chạy càng xa a!
Hai người bọn họ lại không hẹn mà cùng di chuyển bước chân, tận lực kéo ra khoảng cách với tiểu tử này, để tránh tai bay vạ gió.
Đây là hoàn toàn chính xác.
"Từ Kế Vinh, ngươi nói cái gì?"
Lý Thủ Kỹ phẫn nộ chỉ vào Từ Kế Vinh nói.
Từ Kế Vinh nghiêng tai nói: "Nếu như ngươi có thể chạy nhanh hơn một chút, thì có thể nghe rõ ràng ta đang nói cái gì."
"Ngươi. .. ." Lý Thủ Kỹ tức giận muốn thổ huyết, lại nhìn bộ dáng vô sỉ của Từ Kế Vinh, tóc tai lập tức dựng đứng.
Một đại suất ca mày rậm mắt to, khí vũ hiên ngang nói: "Từ Kế Vinh, ngươi đừng có phách lối, có gan thì so thử với ta một phen a."
Lại có một người chỉ vào Từ Kế Vinh nói: "Từ Kế Vinh, ta đã nhịn ngươi từ lâu rồi, ngươi chỉ thắng đám Lý Thủ Kỹ mà thôi, còn chưa thắng được chúng ta mà đã dám xưng đệ nhất thiên hạ."
Lý Thủ Kỹ nằm cũng trúng thương, không khỏi nhìn về phía người này, ngươi mẹ nó có ý tứ gì!
"Tới tới tới, chúng ta bây giờ liền so tài một phen, ta cũng phải nhìn xem Từ Kế Vinh ngươi có bao nhiêu cân lượng."....
Một đám công tử ca vây quanh Từ Kế Vinh dùng nước bọt làm vũ khí, nước miếng tung bay.
Tranh giải nhì.
Lời này thật đúng là quá khinh người.
"Ác natfđi làm đÌì vầy" Từ Kế Vinh rất không hiểu vì sao mọi người tức giận như thế, không khỏi nhướng mày, tức giận nói: "Giải nhì Kế Vinh cũng có mấy chục lượng, phí báo danh mới một lượng, các ngươi cũng đâu thua thiệt, thật không biết vì sao các ngươi phải kích động như vậy."
Trời ạ!
Quách Đạm một tay che mặt, chỉ cảm thấy chính mình nghiệp chướng nặng nề, trong lòng cũng buồn bực, tiểu tử này ở nhà là luyện ky thuật, hay là luyện tập thuật trang bức a.
"Cái gì là giải nhì Kế Vinh?"
"Các ngươi còn không biết sao, tiển thưởng này được gọi là giải thưởng Kế Vinh, giải nhì, không phải chính là giải nhì Kế Vinh sao." Từ Kế Vinh ngạo kiều nói.
"Các vị đừng hiểu lầm."
Quách Đạm vội vàng đứng ra, giải thích nói: "Ý của ta là, trong trận tranh tài ngày thứ nhất, ai có tốc độ nhanh nhất thì sẽ dùng tên của người đó mệnh danh cho giải thưởng."
Đám người nghe thôi, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Từ Kế Vinh cũng gật đầu nói: "Đạm Đạm, ta cũng có ý này, đâu có hiểu lầm đâu."
Đám người không khỏi lại thẹn quá hoá giận.
Thật sự là nhân thần cộng phẫn a!
Còn cần so tài ky thuật làm gì, đánh một trận là được, bằng không thì sẽ bị tức chết.
Tên ngốc này, ngươi khiêu khích có chút quá mức rồi, ta lúc đầu không phải nói với ngươi rằng đây chỉ là dẫn xà xuất động, ngươi làm sao còn bò vào trong động rồi. Quách Đạm tranh thủ thời gian cất cao giọng nói: "Khó có khi được các vị trong lúc bận rộn còn dành thời gian tới đây cổ động, thật sự là vinh hạnh của Quách Đạm ta, mời các vị vào bên trong, mời vào bên trong."
Lúc nói chuyện, hắn lại liếc mắt ra hiệu với Lưu Tẫn Mưu, Lưu Tẫn Mưu ngầm hiểu, mau chóng đi tới, cười nói: "Vinh đệ, tới đây, ta có chuyện nói cho đệ."
Như thế mới ngăn cản được một trận ác đấu.
Quách Đạm đem đoàn người tới thưởng hồ đại sảnh, kiên nhẫn giảng giải thưởng hồ chế độ cho mọi người.
Mặc dù ngựa báo đã giải thích cặn kẽ nhưng khi đứng trong thưởng "Ngươi nói, kim ngạch phía trên này lúc nào cũng có thể sẽ biến hóa?" Một công tử ca hiếu kỳ nói.
Quách Đạm gật đầu nói: "Tuy nói chúng làm đua ngựa từ thiện, nhưng chỉ cần mọi người đến tham dự, cũng đã là làm từ thiện, dù là trên cơ sở làm từ thiện, ta tin tưởng ai cũng muốn thắng, mà không phải thua, sự biến hóa của thưởng hồ cũng sẽ là một tiêu chuẩn để phán đoán đặt cược, theo chế độ thưởng hồ, nếu như có một con ngựa được đặt cược ít, như vậy đặt cược vào con ngựa này sẽ thắng được càng nhiều tiền."
Công tử ca kia thoáng gật đầu nói; "Việc này nghe cũng thật thú vị."
Những người còn lại cũng nhao nhao gật đầu, chỉ cảm thấy cách chơi này rất mới lạ, không phải khô khan như trước.
"Đạm Đạm, ta cảm thấy cách chơi này của ngươi không hợp lý lắm."
Từ Kế Vinh đột nhiên lên tiếng nói.
Quách Đạm hít sâu một hơi, gạt ra vẻ mỉm cười nói: "Không biết tiểu Bá gia có cao kiến gì?"
Từ Kế Vinh nói: "Nếu như tất cả mọi người đều đặt cược bản tiểu Bá gia vậy chẳng phải là không kiếm không bồi?"
Từ Xuân nói: "Thiếu gia, chắc chắn sẽ bồi tiền, bởi vì còn phải khấu trừ một thành năm (15%) phí thủ tục."
Từ Kế Vinh có chút ngửa đầu, mặt buồn rười rượi nói: "Vậy người đặt cược chẳng phải là nhất định sẽ phải bồi tiền sao?"
Lập tức lại có vô số ánh mắt phẫn nộ bắn về phía đôi chủ tớ này.
Thế nhưng Từ Kế Vinh sớm đã thành thói quen, hắn chính là bị khinh bỉ mà lớn lên, nói trở lại, hắn có thể sống đến bây giờ mà không bị bệnh trầm cảm, cũng thật sự là có tố chất tâm lý quá cứng a!
Quách Đạm tạm thời coi như không nghe thấy, cứ tiếp tục trò chuyện đề tài này thì có khả năng thưởng hồ đại sảnh sẽ bị bọn hắn phá hủy, thừa dịp mọi người vẫn đang góp nhặt nộ khí, Quách Đạm vội vàng đổi chủ đề: "Các vị, đua ngựa sẽ còn đẩy ra một loại chế độ hội viên, nếu bây giờ gia nhập, chúng ta sẽ cho các vị một giá cả ưu đãi đặc biệt, chỉ cần nộp phí hội viên hai trăm lượng một năm sẽ trở thành hội viên của đua ngựa, có thể đem ngựa dự thi của chính mình nuôi thả ở nông trường của chúng ta... ."
Không đợi Quách Đạm nói xong, Lý Thủ Kỹ liền đánh gãy: "Ngươi nói cái gì, phí hội viên hai trăm lượng một năm? Ngươi thật sự là muốn tiền đến điên rồi sao, quan viên một năm bổng lộc cũng không nhiều như vậy."
Một vị công tử lớn tuổi bên cạnh hắn nói: "Tiền này cũng không nhiều, chỉ là nâng trường nhà †a eo với những nâng †riờÈng nàv Ủa nai còn tết hơn nhiều, ngựa của ta mà nuôi ở chỗ này của các ngươi, ta còn sợ bị ngươi nuôi hỏng."
Người này là tôn tử của Bành Thành bá, Trương Gia Hiền.
Lý Thủ Kỹ sững sờ, vội vàng ho nhẹ một tiếng, nói: "Trương huynh nói có lý, tiểu đệ thật ra cũng có ý này."
Những người còn lại cũng đều khịt mũi coi thường, phí hội viên hai trăm lượng một năm, không cần nghĩ cũng biết, đây tuyệt đối là hội phí quý nhất từ trước tới nay.
"Các vị đừng vội cự tuyệt, hãy nghe ta nói hết."
Trên mặt Quách Đạm vẫn duy trì mỉm cười: "Tại hạ nhận thầu những nông trường này, rồi tổ chức đua ngựa, không chỉ với hi vọng bồi dưỡng càng nhiều ngựa tốt cho quốc gia, mà còn hi vọng có thể tăng tiến ky thuật của Đại Minh ta, vì vậy chúng ta hàng năm sẽ tổ chức yến hội chiêu đãi các hội viên, để mọi người có thể cùng giao lưu tâm đắc, kinh nghiệm và phương pháp nuôi ngựa, thuần ngựa, hay là ky thuật, hai trăm lượng này là giá ưu đãi, qua kỳ ưu đãi này, tương lai muốn gia nhập thì ít nhất cũng phải ba trăm lượng."
"Ba trăm lượng? Hừ, hội viên này ngươi vẫn là giữ lại cho mình đi."
"Ai mà thèm đến dự yến hội của ngươi, chúng ta là đến báo danh dự thi, ngươi đừng nói sang chuyện khác."
"Không sai, ngươi chỉ cần nói với chúng ta về quy tắc thi đấu là được rồi."
"Không gian không thương, câu này thật đúng là không sai."....
Một đám công tử ca lộ ra vẻ không kiên nhẫn, trong ngôn ngữ lại tràn đầy khinh bỉ, coi chúng ta là dưa ngốc sao.
"Nói nhiều như vậy, không phải chính là không nỡ chút tiền này sao." Từ Kế Vinh hừ một tiếng, lại hướng Từ Xuân nói: "Xuân Xuân, cầm bốn trăm lượng cho Đạm Đạm."
"Vâng. .. ." Từ Xuân kéo dài giọng điệu, nói: "Thiếu gia, hai trăm lượng một thẻ hội viên."
Từ Kế Vinh nói: "Ta còn phải mua cho gia gia một cái a!" Nói xong hắn lại sửng sốt một chút, nói: "Đúng, còn có cô cô, mua ba cái, mua ba cái."
"Phải.”
Từ Xuân gật đầu, tranh thủ thời gian đi ra ngoài phân phó tùy tùng lấy tiền, tên bại gia tử này xuất môn, không mang một ngàn lượng, thì không đủ để biểu hiện thân phận bại gia tử của chính mình. Lý Thủ Kỹ khẽ nói.
Từ Kế Vinh liếc mắt nhìn hắn, có vẻ khinh thường nói: "Người nghèo."
Người nghèo? Lý Thủ Kỹ lập tức không thể nhịn được nữa, lập tức xông về phía trước đi,"Từ Kế Vinh, ta nhịn ngươi lâu rồi, hôm nay ta nhất định phải giáo huấn ngươi một phen, miễn cho ngươi không biết trời cao đất rộng."
"Muốn đánh nhau sao?"
Từ Kế Vinh lập tức vén tay áo lên.
"Hai vị bớt giận, xin bớt giận."
Quách Đạm tranh thủ thời gian ngăn ở giữa hai người, lại hướng về phía Lưu Tẫn Mưu nói: "Lưu công tử, làm phiền ngươi mang tiểu Bá gia đi đăng kí hội viên."
Lưu Tẫn Mưu nhanh chóng lôi Từ Kế Vinh di.
Từ Kế Vinh vừa bị lôi đi, đám người Lý Thủ Kỹ lập tức vây quanh Quách Đạm.
"Các vị, ta và tiểu Bá gia không phải một phe nha."
Quách Đạm sợ hãi theo bản năng giơ tay lên hàng, đột nhiên nhớ tới chính mình còn có một bảo tiêu, nhìn xung quanh, thấy Dương Phi Nhứ ôm tú xuân đao đang đứng trang bức, không khỏi hét lên: "Mỹ nữ, ngươi ngủ sao?"
Dương Phi Nhứ thản nhiên nói: "Ngươi đừng khẩn trương, bọn họ vẫn không động thủ."
Quách Đạm tức phun máu, nếu động thủ, ta còn khẩn trương cái rắm, trực tiếp ôm lấy đầu.
Lý Thủ Kỹ nói: "Ngươi đừng sợ, một tiểu nha thương như ngươi còn không đáng để chúng ta động thủ, ta chỉ có một yêu cầu, ta muốn cùng Từ Kế Vinh so tài."
"Chúng ta cũng yêu cầu cùng Từ Kế Vinh so tài."
Một tiếng đồng thanh vang lên, Quách Đạm cảm thấy không bằng để cho bọn hắn đánh Từ Kế Vinh một trận liền xong, buồn bực nói: "Các vị, một trận đấu chỉ có thể cho tám con ngựa tham gia a!"
"Ta mặc kệ."
Lại có một tiếng đồng thanh vang lên.
Quách Đạm hối hận phát điên, lúc trước làm sao lại tìm con hàng ngu ngốc như vậy đi trang bức, lúc này thế nhưng là trang lớn. lựa chọn phương thức rút thăm để quyết định ai có thể thi đấu cùng Từ Kế Vinh, đồng thời biểu thị, đua ngựa được tổ chức theo mùa giải, nếu thực lực ngang nhau thì sớm hay muộn cũng sẽ gặp nhau, như thế mới dỗ được đám công tử ca rời đi.
"Ai u! Mệt chết ta."
Đợi sau khi bọn hắn rời đi hết Quách Đạm tê liệt ngã xuống ghế, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, hai mắt hướng bên cạnh trừng một cái, nói: "Đến cùng ngươi có một chút đạo đức nghề nghiệp hay không, thấy lão tử bị vây quanh như vậy mà không đến giúp đỡ, khi trở về lão tử sẽ bỏ ngươi."
Dương Phi Nhứ lạnh lùng nói: "Thật sao?"
"Đương nhiên là giả." Quách Đạm giận phun nói: "Ngươi yên tâm, cả đời này ngươi sẽ phải đi theo ta, cùng lắm thì ta coi ngươi như là bình hoa, mà vẫn là loại không cần trả tiền, mặt khác ta lại mời thêm mấy bảo tiêu nữa là được rồi, lão tử chính là không bao giờ thiếu tiền."
Bá một tiếng.
Một cây tú xuân đao lướt qua đầu Quách Đạm, gọn gàng chui vào tường của thưởng hồ đại sảnh, ong ong rung động kêu lên.
Quách Đạm trừng mắt nhìn cây tú xuân đao kia, nghĩ thầm, nàng không có đao! Tranh thủ thời gian kêu lên: "Ai giành được cây đao kia, thì về người đó."
Người ở xung quanh coi như không nghe thấy.
Bọn hắn cũng không ngốc, một cây tú xuân đao mà thôi, làm sao có thể đáng giá bằng mạng nhỏ của mình.
Quách Đạm ho nhẹ một tiếng, tự nhủ: "Hóa ra tú xuân đao không đáng tiền như thế, vậy thật là thua lỗ, ta cũng có một cây."
"Ta thấy ngươi thật sự là sống ngán rồi, dám chọc tam tỷ của chúng ta." Lưu Tẫn Mưu cười trên nỗi đau của người khác bước đến, lại hướng về phía Dương Phi Nhứ nói: "Tam tỷ, đừng chấp nhặt với hắn."
"Cút"
Lưu Tẫn Mưu lập tức quẫn bách.
"Đa tạ, đa tạ, trong lòng ta bây giờ cân bằng nhiều." Quách Đạm cười ha ha, tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác, lại hỏi: ".... Tiểu Bá gia đâu?"
Bởi vì hắn cảm giác được nộ khí của Dương Phi Nhứ đã đến giá trị giới hạn, nữ nhân này chỉ có động vật cảm tính, một khi vọng động, ai biết nàng sẽ làm ra chuyện gì nha. Quách Đạm trợn trắng mắt nói: "Thật sự là bị hắn làm cho tức chết."
Lưu Tẫn Mưu giễu giễu nói: "Đây không phải đều là do ngươi tự tìm sao."
"Lúc ấy ngươi cũng ở đó, sao ngươi không khuyên ta a!"
"Ta đã khuyên a!"
"Nhưng sao ngươi không lấy đao gác lên cổ ta, uy hiếp ta, đe dọa ta, giống như nàng vậy." Nói đến phần sau, Quách Đạm không khỏi lại ai thán một tiếng: "Thật sự là nghiệp chướng a!"
Lưu Tẫn Mưu ha ha cười hai tiếng, lại nói: "Nhưng hội viên này của ngươi là không bán ra được nha."
Quách Đạm khế nói: "Đây mới là chuyện làm ta tức nhất, ngươi nói tiểu Bá gia gần đây có phải gặp được cao nhân gì đó hay không, làm sao đầu óc có thể xoay chuyển nhanh như vậy."
Lưu Tẵẫn Mưu kinh ngạc nói: "Có ý gì?"
Quách Đạm khẽ nói: "Hai trăm lượng một thẻ hội viên, ngươi thật sự là suy nghĩ nhiều, nói cho ngươi biết, không có ba trăm lượng thì nghĩ cũng đừng nghĩ, hơn nữa ta còn phải xem thân phận và địa vị, không phải ai cũng có thể gia nhập, hôm nay ta không có tính toán bán một cái thẻ hội viên nào cả, ta chỉ muốn tuyên truyền một chút mà thôi, không ngờ lại bị tiểu Bá gia mua mất ba cái, đến khi đó tên kia bán ra ngoài hai cái, có khả năng còn kiếm một vố lớn a."
Lưu Tẫn Mưu hồ nghỉ nói: "Ngươi đang nói đùa sao."
Quách Đạm trợn trắng mắt nói: "Ngươi có biết khi trở thành hội viên chính thức sẽ có được một thẻ hội viên vô cùng đặc biệt hay không? Bây giờ thẻ hội viên này vẫn còn đang trong quá trình chế tác, hơn nữa các thủ tục cũng còn chưa hoàn thiện, ngươi nói ta có dự định bán hay không ? Bây giờ bán thật sự là thua thiệt lớn."