Chương 187: Quảng cáo không phân biệt nam nữ
Chương 187: Quảng cáo không phân biệt nam nữChương 187: Quảng cáo không phân biệt nam nữ
Mặc dù công việc chuẩn bị của họa kết hôn và ngựa báo đồng thời tiến hành, nhưng đây chẳng qua là vì quy mô của Ngũ Điều Thương cho phép làm như thế, nhưng cũng không có nghĩa là Quách Đạm muốn đồng thời phát hành, bởi vì Quách Đạm không hi vọng vào lúc này phân tán sự chú ý của mọi người, hắn nhất định phải rèn sắt khi còn nóng, mở ra đợt tuyên truyền tiếp theo cho đua ngựa.
Chính là ngựa báo.
Ngựa báo sẽ mang đến lợi ích cuồn cuộn không ngừng cho Ngũ Điều Thương, chỉ cần đua ngựa còn cử hành, thì ngựa báo sẽ tiếp tục được xuất bản, đây là có tính bền vững.
Dưới sự cố gắng của các họa sĩ và thợ thủ công của Ngũ Điều Thương ngựa báo kỳ thứ nhất rốt cục ra mắt.
Bởi vì đua ngựa vẫn luôn đang bị mọi người nghị luận, vì vậy ngay lúc này đẩy ra ngựa báo không có chút hồi hộp nào đã bị mọi người tranh đoạt không còn một mảnh.
Chỉ một thoáng, phố lớn ngõ nhỏ, trà tứ tửu lâu, khắp nơi có thể thấy được vài người cầm lấy một tấm ngựa báo nghị luận.
"Chậc chậc, thật không hổ là Ngũ Điều Thương, ngay cả ngựa báo cũng chế tác tỉnh mỹ như thế."
"Cùng so sánh, công báo của quan phủ thật đúng là không thể nhìn nha!"
"Hừ! Hai cái này có gì có thể so sánh, công báo toàn bộ đầu là văn tự, nhìn xem mà choáng váng, nhìn một chút ngựa báo của nhân gia, phía trên này còn có tranh vẽ, nhìn thấy mà dễ chịu."
Đây cũng không phải tập họa, mà là ngựa báo, cho nên tất cả mọi người cầm ngựa báo so sánh với công báo, không so thì không biết, so sánh ra, công báo của quan phủ thật đúng là kém xa!
Không phải hầu như, mà là toàn diện áp chế.
Từ công nghệ chế tác đến nội dung, công báo của quan phủ mười năm không thay đổi hoàn toàn không có cách nào so sánh với ngựa báo.
Trước kia công nghệ in ấn của công báo mạnh hơn Tam Kiếm Khách, nhưng bây giờ, ngay cả điều này cũng không sánh nổi, đây chính là ma lực của tư bản, Quách Đạm sẵn sàng nện tiền cho việc nghiên cứu và phát triển kỹ thuật, bảy thành lợi nhuận đạt được đều dùng cho nghiên cứu và phát triển kỹ thuật, phần còn lại dùng để trả thù lao và tiền thưởng cho công tượng.
Về phần người mẫu, trang giấy, tơ lụa, đều được tài trợ, không cần tốn tiền.
Dẫn đến công nghệ in ấn của Ngũ Điều Thương thay đổi theo từng ngày.
Những người này đều xem ngựa báo như một thứ đáng giá để trân tàng, mà không phải xem xong, liền vò thành cục, sau đó tùy ý ném bỏ, có lẽ sẽ ném nhưng phải ném vào trong chăn.
Bởi vì những đồ án phía trên này, thật đúng là tràn đầy dụ hoặc... .
"A? Những ky sĩ được vẽ trên ngựa báo giống như đầu là nữ tử."
"Ta vừa định nói đây, làm sao... Làm sao những ky sĩ này đều là nữ tử."
"Thật sự là lẽ nào lại như vậy, Ngũ Điều Thương khinh thường Đại Minh ta không có nam nhỉ sao."
"Nói phải, cưỡi ngựa đánh trận vốn là chuyện của nam nhân, chẳng lẽ đua ngựa này là chuẩn bị cho nữ tử tham gia sao?"
"Các vị đừng tức giận, từ trước tới nay Ngũ Điều Thương đẩy ra tập họa đều có liên quan cùng nữ tử, ta cảm thấy ngựa báo vẽ nữ tử cũng rất bình thường ."
"Nói có lý, ta cảm thấy nữ tử ngồi trên lưng ngựa trông càng thêm đẹp mắt."
"Ta thích vị bên trái này."
"Đây không phải là Thanh Nguyệt lâu Thôi Miểu Miểu sao?"
"Thật sao? Chúng ta đêm nay đến Thanh Nguyệt lâu ngồi một chút."
"Được a, được a. Ha ha."...
Quan Tiểu Kiệt chính là là một tên chế phục khống, lại thêm tuổi hắn còn nhỏ cố ky không nhiều, cho nên hắn có thể to gan phát huy trí tưởng tượng, phục sức của những nữ ky sĩ đều tương đối bó sát khiến cho tư thái linh lung tỉnh tế của nữ tử khi ngồi trên lưng ngựa trở nên hiên ngang mà quyến rũ.
Trêu mọi người ngứa ngáy trong lòng.
Ngựa báo kỳ thứ nhất là dùng để tuyên truyền, mà không phải đưa tin về các trận đua ngựa, cho nên làm sao có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người mới là quan trọng nhất, thực tế là bởi vì triều đình không cho phép, nếu không, Quách Đạm sẽ để hoạ kỹ mặc áo khoác da đi tất lưới. danh, địa điểm, và phí tổn, nhưng tất cả mọi người đều xem như tập họa mà nhìn, tạm thời không có ai chú ý tới những nội dung này.
Nhưng không có quan hệ, đối với tuyên truyền thì chỉ cần có người nhìn là được, bọn hắn sớm hay muộn cũng sẽ chú ý tới, ở hậu thế có rất nhiều quảng cáo không hề có quan hệ vớ thương phẩm, thuần túy chính là muốn hấp dẫn ánh mắt.
Từ gia nông trường.
"Vinh đệ, đệ đây là đang mù lãng phí thời gian, cưỡi ngựa có gì hay đâu chứ, chúng ta trước kia mỗi ngày đều cưỡi chơi, không bằng đệ bồi ca ca xuất môn đi dạo một chút, nói không chừng có thể gặp được tiểu thư khuê các xinh đẹp, đùa giỡn nàng một phen so với ở đây cưỡi ngựa sung sướng hơn nhiều nha."
Lộ Vương Chu Dực Lưu ngửa đầu nhìn Từ Kế Vinh đang mê muội luyện tập ky thuật mà đau lòng nhức óc, buồn bã không thôi a!
Từ Kế Vinh lắc đầu mạnh nói: "Miễn đi, miễn đi, mấy nữ nhân Phất Lãng Cơ lần trước ca ca tìm được, thế nhưng là thúi chết, làm ta mất khẩu vị mấy hôm, đua ngựa vẫn thú vị hơn nhiều."
Chu Dực Lưu sách một tiếng: "Vinh đệ, đệ còn nhỏ tuổi nên không hiểu tư vị trong đó, nữ nhân khác biệt màu da thế nhưng là có niềm vui thú khác biệt, mùi trên người các nàng cũng là một loại thú vị."
Từ Kế Vinh chỉ liếc mắt ghét bỏ hắn, chết sống cũng không chịu cùng Chu Dực Lưu ra ngoài sóng, hắn bây giờ đã trầm mê trong việc tranh thiên hạ đệ nhất.
Chu Dực Lưu phiền muộn cực kỳ, chỉ cảm thấy Vinh đệ của hắn đã học xấu.
"Thiếu gia, thiếu gia."
Lúc này, Từ Xuân chạy tới, thở dốc nói: "Thiếu gia, Ngũ Điều Thương vừa mới đẩy ra ngựa báo thông báo ngày báo danh và ngày tranh tài."
"Mau mau lấy ra."
Từ Kế Vinh lập tức từ trên ngựa nhảy xuống.
Từ Xuân vội vã đem ngựa báo đưa tới, Từ Kế Vinh nhận lấy, mở ra nhìn kỹ một chút, sau đó lại đưa cho Từ Xuân nói: "Đọc."
"Vâng."
Từ Xuân tiếp nhận ngựa báo mở ra đọc.
Ngày báo danh là ngày mùng tám tháng này, cũng chính là ba ngày sau, mà ngày tổ chức trận đua ngựa đầu tiên sẽ là ngày hai mươi bốn tháng chính là trò chơi của quý tộc, dân chúng tầm thường không bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy, địa điểm báo danh chính là ở trường đua ngựa, một ngày sẽ cử hành ba trận đua ngựa, sau đó cứ bảy ngày sẽ tổ chức một ngày đua ngựa.
Mà mỗi trận đua ngựa sẽ có tiền thưởng định là một trăm lượng, năm mươi lượng, hai mươi lượng.
Tiền thưởng này chỉ có thể nói là trung quy trung củ, đối với đại quý tộc ở Minh triều thì thật sự không tính là rất nhiều tiền.
"Tốt! Rốt cục bắt đầu thi đấu!"
Từ Kế Vinh kích động không thôi nói.
Chu Dực Lưu đứng bên cạnh đột nhiên đưa tay cầm lấy ngựa báo trong tay Từ Xuân, xem xét hồi lâu, hỏi: "Xuân Xuân, nghe nói tập hoạ của Ngũ Điều Thương đều vẽ theo chân thân."
Từ Xuân gật đầu nói: "Hồi Tiểu vương gia, đúng thế."
Chu Dực Lưu gật gật đầu, đột nhiên hướng phía tùy tùng bên cạnh ngoắc ngón tay.
Tùy tùng vội vàng đi tới.
Chu Dực Lưu chỉ vào nữ ky sĩ được vẽ trên tập họa, nói: "Để các nàng tối nay tới phủ bồi ta, a, nhất định phải mặc phục sức như trên này."
"Tiểu nhân tuân mệnh."..........
Văn Hoa điện.
"Tiểu tử này, thật đúng là biết làm ầm ï a!"
Một vị đại học sĩ ném mạnh ngựa báo lên trên bàn, hừ một tiếng nói: "Nhìn một chút trên này vẽ là thứ gì, là muốn tuyên truyền đua ngựa, hay là tuyên truyền ca kỹ thanh lâu."
Một vị đại học sĩ bên cạnh để bút xuống, hiếu kỳ nói: "Căn cứ theo luật pháp của triều ta, dân gian không thể phát hành báo chí."
"Nghe nói Thái Bộc tự đã làm báo cáo về việc này, nói rằng vì thực hiện hứa hẹn công bằng công chính công khai cho nên mới đẩy ra ngựa báo, bệ hạ cũng rất tán thành, nên nội các mới thông qua."
"Việc này không có cách nào nha, ngươi nếu không cho phép hắn phát hành ngựa báo, đến lúc xảy ra vấn đề, chỉ sợ bọn hắn sẽ đẩy trách nhiệm lên triều đình."
"Ai.. . Thật đúng là thế phong nhật hạ, triều đình vậy mà trao quyền cho thương nhân công khai đánh bạc, từ xưa đến nay đều chưa từng nghe thấva" "Dù sao lão phu đã dặn dò mấy tiểu tử nhà ta, nếu ai dám tham dự cược đua ngựa, lão phu liền đánh gãy chân của bọn chúng."
"Nói có lý, không thể để cỗ oai phong tà khí này làm hỏng lễ chế của Đại Minh, khi trở về ta cũng phải dặn dò mấy khuyển tử nhà ta."...
Mặc dù thời gian từ lúc phát hành ngựa báo kỳ thứ nhất đến khi báo danh chỉ có ba ngày tuyên truyền, nhưng cũng vô cùng thành công, không có nguyên nhân khác, là bởi vì cổ đại sách báo quá ít, ngựa báo mới ra liền thành duy nhất, muốn không nóng nảy cùng khó nha!
Ngày mai sẽ là ngày báo danh, có thể đánh vang phát pháo đệ nhất hay không, liền xem tình trạng báo danh ngày mai, nếu như không có người đến báo danh dự thi, vậy thì lúng túng.
Vì vậy hôm nay Quách Đạm và Lưu Tẫn Mưu liền chạy tới trường đua chuẩn bị công việc báo danh ngày mai.
"Quách Đạm, mấy ngày nay ta nghe nói có không ít đại thần trong triều nghiêm lệnh con cháu trong nhà tham dự cược đua ngựa, sĩ lâm cũng bắt đầu phản đối cược đua ngựa."
Lưu Tẵẫn Mưu có vẻ lo nghĩ nói.
Quách Đạm khẽ nhíu mày, hỏi: "Bọn Lý Thủ Kỹ có đến dự thi nữa hay không?"
Lưu Tẫn Mưu nói: "Nhà bọn hắn ngược lại không ngăn cản, bọn hắn và sĩ lâm cũng không có bao nhiêu quan hệ."
Võ tướng và quan văn chưa bao giờ là người cùng đường, người muốn tới tham gia đua ngựa chủ yếu vẫn là kinh thành ăn chơi thiếu gia, hoặc là con cháu tướng môn.
Quách Đạm cười nói: "Chỉ cần có người dự thi thì sẽ không có vấn đề."
Lưu Tẫn Mưu nói: "Thế nhưng dân chúng tầm thường không bỏ ra nổi tiền đánh cược đua ngựa này của ngươi, nếu như con cháu quan lại không tham dự vậy thì đua ngựa coi như mở không nổi."
Quách Đạm hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ phụ thân ngươi cho phép ngươi mỗi ngày đến sòng bạc đánh cược?"
Lưu Tẫn Mưu sắc mặt có vẻ hơi xấu hổ, hình như hiểu ra cái gì.
"Đây là nhân tính, là khó mà ngăn cản, ngươi cứ chờ xem, cái gọi là nghiêm lệnh cấm chỉ của bọn họ, sẽ trở thành một câu chê cười mà thôi." Quách Đạm nhẹ nhõm cười một tiếng, ngẩng cao đầu hướng phía trước nói,"Đi trường đua xem một chút."
Đi vào trường đua liền nhìn thấy Trần Bình, Trần Bình hầu như đốc lợi nhuận trong này thực tế là quá lớn, cho nên Trần Bình yêu cầu đám thợ thủ công phải làm đến hoàn mỹ, trả nhiều tiền như vậy mà có một chút tì vết thì đó chính là bọn họ sai, không thể biện minh.
Quách Đạm đối với điều này cũng là rất hài lòng, để Trần Bình bớt chút thời gian, đi nhận khoản thanh toán thứ ba.
Điều này làm Trần Bình có chút áy náy .
Bây giờ chuồng ngựa của trường đua cũng sắp hoàn thành, nói cách khác giai đoạn thứ hai của công trình cũng sắp hoàn thành, nhưng đến cùng vẫn là chưa hoàn thành, ngươi đã vội vã gẩy khoản thanh toán tiếp theo, thật sự sảng khoái có chút quá phận.
Trên thực tế khi hoàn thành giai đoạn thứ hai là đã có thể tổ chức ngựa đua, giai đoạn cuối cùng là kiến tạo một số quán trà, quán rượu xung quanh đây để cho mọi người có chỗ ngồi xuống thảo luận, bởi vì một ngày cử hành ba trận tranh tài nên cũng phải cho mọi người một địa phương nghỉ ngơi.
Hôm sau.
Lúc sáng sớm.
Quách Đạm và Lưu Tẫn Mưu vừa mới ăn xong điểm tâm, liền nghe phía tây truyền đến một trận khẩu hiệu nhịp nhàng.
"Từ tiểu Bá gia, pháp lực vô biên, truy phong trục điện, đệ nhất ky thuật, nếu ai không phục, mời hắn ăn rắm!"
Chỉ thấy một nhóm nhỏ ky sĩ cưỡi ngựa mặc đồng phục màu xanh, giơ cao Từ gia đại kỳ, chậm rãi hướng bên này chạy tới.
Lưu Tẫn Mưu lập tức bốc lên mồ hôi lạnh khắp người.
Quách Đạm lại cười ha hả nói: "Bây giờ ta không sợ không có người đến dự thi a."
Quách Đạm thật sự không tin ai có thể chịu được Từ Kế Vinh một đường la hét như thế này.
"Đạm Đạm! Mưu Mưu!"
Sau tiếng gọi vang dội Từ Kế Vinh phóng ngựa chạy vội tới, không thể không nói, ky thuật của tiểu tử này đã tiến rất xa a!
Đây cũng là lần đầu tiên hắn nghiêm túc đi làm chuyện đứng đắn.
Một lát sau, Từ Kế Vinh liền tới trước mặt Quách Đạm cùng Lưu Tẫn Mưu, chỉ thấy hắn ghìm lại dây cương, hắc mã lập tức nâng lên móng trước, dọa Quách Đạm cùng Lưu Tẫn Mưu phải lùi lại mấy bước.
"Bình tĩnh. hình tĩnh. đừng để vảy ra nhân mang " Quách Đam vôi vàna lên tiếng nói.
Từ Kế Vinh lại nói: "Đạm Đạm, sao ngươi không có lòng tin với ta như vậy, nói cho ngươi biết, lần này ta nhất định giành giải nhất, tiền thưởng kia của ngươi cũng có thể cho ta trước."
Quách Đạm nghe vậy trong mắt sáng lên, cười nói: "Tốt, nếu như ngươi giành giải nhất, ta sẽ lấy tên của ngươi mệnh danh cho tiền thưởng."
"Chuyện này là thật?" Từ Kế Vinh kích động nói.
Quách Đạm cười nói: "Đợi lát nữa ta sẽ dán bố cáo, trong trận tranh tài ngày thứ nhất, ai có tốc độ nhanh nhất thì sẽ dùng tên người đó mệnh danh cho tiền thưởng."
Lưu Tẫn Mưu không khỏi âm thầm xưng diệu, đám công tử đảng thích nhất là làm náo động, chỉ sợ bọn hắn liều mạng cũng phải cướp được vị trí thứ nhất, như vậy trận đấu ngày thứ nhất nhất định là kịch liệt chưa từng có.
Từ Kế Vinh hưng phấn nói: "Giải thưởng Kế Vinh, Xuân Xuân, ngươi thấy êm tai không?"
Từ Xuân nịnh nọt nói: "Là cực kỳ êm tai."
Nói xong, hắn nâng cánh tay hô to,"Giải thưởng Kế Vinh! Giải thưởng kế Vinh!"
Một bầy chó chân phía sau cũng kêu to theo.
Từ Kế Vinh ngồi trên lưng ngựa, cười lên ha hả.
Cũng không kêu được mấy tiếng, liền bị một trận tiếng vó ngựa che lấp.
Quách Đạm, Lưu Tẫn Mưu đưa mắt nhìn theo thì thấy phía xa tro bụi khắp trời, rất nhiều người từ bốn phương tám hướng phóng ngựa chạy như bay về phía này.
Không khéo, có một đội khách thương đi từ phía bắc đến, nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức kinh hô: "Cường đạo tới, cường đạo tới."
Bỏ xuống hàng hóa, quay đầu liền chạy.
Tâm địa thiện lương Từ Kế Vinh lập tức nói: "Đi bắt bọn hắn trở về, nói cho bọn hắn, chúng ta không phải cường đạo."
Bắt trở về? Không phải cường đạo?
Quách Đạm rất im lặng nhìn Từ Kế Vinh.
Nhưng điều này cũng phù hợp với tác phong trước sau như một của Từ Kế Vinh chính là hảo tâm làm chuyện xấu. bộ đều là hậu nhân của tướng môn thế gia, trải qua Từ Kế Vinh nháo trò như thế đã làm chuyện này lên tới mức vinh quang gia tộc, phụ thân bọn họ hoàn toàn khác biệt với những đại học sĩ kia, phụ thân của bọn hắn chỉ kiên quyết ủng hộ bọn hắn tham gia dự thi, Từ gia mẹ nó chỉ là chín đời đơn truyền, nếu để Từ gia hạ thấp vậy thì không cần quay về.