Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 235 - Chương 234: Không Phải Đạm Không Thể

Chương 234: Không phải Đạm không thể Chương 234: Không phải Đạm không thểChương 234: Không phải Đạm không thể

Nhận thầu giáp vải vốn không phải là đại sự gì, bởi vì việc này vốn là cho thương nhân làm, nhưng bởi vì vụ án vừa xảy ra định tội trên đầu thương nhân, cho nên lúc này nhận thầu thì tương đối mẫn cảm, Quách Đạm về đến nhà ngay lập tức nói cho Khấu Ngâm Sa.

"Nhận thầu?"

Khấu Ngâm Sa bây giờ nghe được hai chữ 'nhận thầu' đã cảm thấy trái tim hoảng loạn, huống hồ việc này vốn kích thích đến nàng rất lớn, bây giờ lại nghe được Quách Đạm muốn nhận thầu, đồng thời nàng cũng rất không hiểu: "Phu quân, nhận thầu giáp vải kiếm không được bao nhiêu tiền, hơn nữa sẽ dẫn tới rất nhiều phiền phức, chúng ta không cần thiết phải bốc lên nguy hiểm này."

Quách Đạm cười nói: "Phu nhân đừng lo lắng, bây giờ là bọn hắn cầu chúng ta, chúng ta chỉ có thể gặp thời mà làm việc. Còn lợi nhuận trong đó thế nhưng không nhỏ, ta đã nói với nàng từ lâu, chúng ta nhất định phải tiếp xúc với mậu dịch có liên quan đến tơ lụa, lá trà, đồ sứ, mà đây chính là một cơ hội, nếu như chúng ta có thể cầm xuống vụ mua bán này, thì chúng ta liền có thể nhờ vào nó xử lí sản xuất tơ lụa và vải bông."

Khấu Ngâm Sa nói: "Thế nhưng cũng không cần thiết nhảy vào vũng nước đục này."

Quách Đạm nói: "Rủi ro càng lớn, lợi ích càng cao, đây là chân lý vĩnh hằng không đổi, nhờ vào nó xử lí mua bán liên quan đến tơ lụa cùng vải bông chỉ là một trong số đó, còn có thể nhờ vào nó dính đến mậu dịch với Liêu Đông địa khu, theo ta được biết, quân đội ở biên cảnh Đại Minh nhiều hay ít đều có liên quan đến buôn lậu, mà vụ mua bán này chính là giao dịch với quân đội, điều này đối với chúng ta sẽ vô cùng quan trọng, nếu như không có quan hệ với quân đội, muốn tiến hành mậu dịch ở biên cảnh sẽ cực kỳ khó khăn."

Lợi ích trong đó, Khấu Ngâm Sa có thể minh bạch, hỏi: "Nhưng một phần vạn xảy ra vấn đề thì nên làm gì?"

Quách Đạm cười nói: "Ta sẽ viết rõ ràng tất cả trong khế ước, chỉ cần ta chiếm lý, bệ hạ liền có thể bảo trụ ta, nếu chỉ là thuần túy mua bán thì toàn bộ cả triều văn võ chung vào một chỗ cũng không phải đối thủ của ta."

Khấu Ngâm Sa tức giận buồn cười lườm hắn một cái,"Chàng thật đúng là nói khoác không biết ngượng."

Quách Đạm cười ha ha một tiếng, lại nói: "Phu nhân, việc này đích xác là ngoài dự liệu, nhưng ta cũng không phải là xúc động, ta từ lâu đã để Trần thúc thúc thu thập tin tức có liên quan, cũng vẫn luôn có kế hoạch, chỉ là chưa tìm thấy cơ hội, mà đây là một thời cơ tuyệt hảo."

Khấu Ngâm Sa nhẹ nhàng gật đầu.

Nàng đương nhiên không tán thành, nếu như là nàng, nàng chắc chắn sẽ không tiếp nhận vụ mua bán này, nhưng một khi dính đến triều đình cùng Hoàng đế, nàng chỉ có thể nói ra lo lắng của chính mình đồng thời ở bên cạnh nhắc nhở và thuyết phục Quách Đạm, nàng sẽ không trực tiếp can thiệp vào quyết định của Quách Đạm, bởi vì có khả năng sẽ làm kết quả hoàn toàn ngược lại, nhưng nàng cảm thấy nhất định phải để Quách Đạm biết rõ những lo lắng trong lòng nàng, Quách Đạm nhất định phải xử lý mọi chuyện cẩn thận, không thể xúc động.

Đây đương nhiên là hữu dụng, Quách Đạm là một chuyên viên phân tích giao dịch, hắn sẽ cân nhắc từng phương diện lợi ích cùng rủi ro, nhưng mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, không có khả năng có thể lẩn tránh tất cả rủi ro, chỉ khi tỉ lệ rủi ro và lợi ích đạt đến tiêu chuẩn của hắn, hắn mới tiếp nhận, Khấu Ngâm Sa tự nhiên cũng là một trong những phương diện cần cân nhắc, bởi vì nếu hắn xảy ra chuyện, thì Khấu Ngâm Sa cũng chạy không thoát.

Mà phía Vạn Lịch cũng để Trương Thành chuyên môn xử lý việc này, hắn còn không dám lộ diện, dù sao làm việc trái với lương tâm, sao có thể không chột dạ, một phần vạn bị những Ngôn quan Ngự sử tóm lấy, vậy muốn chạy cũng chạy không được, hắn cũng hi vọng giải quyết xong chuyện này sớm một chút, như vậy hắn mới có thể lộ diện.

Vì vậy Trương Thành rất nhanh liền mời Phương Phùng Thì cùng Vương Gia Bình đến T¡ Lễ Giám.

"Không dối gạt hai vị, bệ hạ vẫn luôn nhớ đến tướng sĩ ở Liêu Đông, cho nên cũng đang đốc xúc Hộ bộ cấp phát để tranh thủ thời gian chế tác lại giáp vải đưa đến cho các tướng sĩ ở Liêu Đông."

Trương Thành nói xong, lại nhìn về phía Phương Phùng Thì cùng Vương Gia Bình, nói: "Mà liên quan đến đề nghị của Vương đại học sĩ và Phương thượng thư, để Quách Đạm nhận thầu chế tác giáp vải, bệ hạ cũng tán thành, cho nên đã phái ta đi tìm Quách Đạm nói chuyện, đáng tiếc Quách Đạm cự tuyệt."

"Cự tuyệt?"

Vương Gia Bình sửng sốt một chút, như vậy không giống phong cách của Quách Đạm nha, tiểu tử kia một lời không hợp liền nhận thầu, liền hỏi: "Hắn vì sao cự tuyệt?"

Trương Thành nói: "Quách Đạm nói, cọc mua bán này không có tiền để Hộ bộ chủ quản việc này."

Hộ bộ?

Phương Phùng Thì, Vương Gia Bình liếc mắt nhìn nhau.

Cho dù là để nha môn nào phụ trách, thậm chí để cho chính bọn họ tới làm thì vẫn là ở bên trong thể chế, chỉ cần ở bên trong thể chế này thì khẳng định có mạng lưới quan hệ, cuối cùng vẫn sẽ rơi vào trong tay những hoàng thân quốc thích kia.

Quách Đạm chính là nhân tuyển duy nhất.

Phương Phùng Thì giơ tay lên nói: "Xin nội tướng chuyển cáo bệ hạ, trước đừng vội quyết định, chúng ta tự mình đi nói chuyện với Quách Đạm."

Trương Thành cười nói: "Hai vị, ta đã nói chuyện rất lâu với Quách Đạm, nhưng hắn không đáp ứng, hai vị đi chỉ sợ cũng tốn công vô ích, Liêu Đông tướng sĩ đợi không được a."

Vương Gia Bình cũng không tín nhiệm Trương Thành, bởi vì Trương Thành, Trương Kình khẳng định đứng về phía Hoàng quý phi, cười nói: "Cũng không kém mấy ngày, chúng ta đi nói chuyện với Quách Đạm trước, được hay không rồi lại nói tiếp."

Trương Thành thở dài: "Vậy được, các vị có thể đi thử một chút, nhưng ta thấy không có hi vọng gì, không dối gạt hai vị, ta với Quách Đạm cũng xem như có chút giao tình, hắn đã nói rất rõ ràng với ta, hắn thật sự không tiếp được cọc mua bán này, nếu Quách Đạm không đáp ứng, hai vị cũng không cần làm khó aI"

Ngươi còn không làm khó được hắn, chúng ta thì làm được?

Vương Gia Bình cười nói: "Nội tướng yên tâm, ta và Phương thượng thư còn không đến mức phải uy hiếp một tiểu thương nhân."..........

Trịnh phủ.

"Nhận thầu cho Quách Đạm?"

Trịnh Thừa Hiến nhíu nhíu mày.

Trương Kình không nhanh không chậm nói: "Bọn hắn làm như thế, đơn giản là để phòng ngừa một vạn bộ giáp vải lần này lại rơi vào tay Trịnh đại phu hoặc những người khác."

"Thật sự là lẽ nào lại như vậy."

Trịnh Thừa Hiến tức giận hừ một tiếng, hắn thật là có dự định lại tiếp tục từ bên trong kiếm bộn, nhưng lần này phương thức tiện tay có thể sửa đổi một chút, không ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu nữa, mà sẽ buộc những thương nhân kia đến bổ số tiền này, bởi vì Hoàng đế không trừng phạt hắn, phải là người của bệ hạ sao? Đây chẳng phải là... ."

Dù sao nữ nhi của hắn là Hoàng quý phi, hắn đương nhiên cũng biết một chút về hoạt động của Vạn Lịch cùng Quách Đạm, nếu như Hoàng đế muốn tự làm, vậy hắn không còn cơ hội.

Trương Kình gật đầu, nói: "Trịnh đại phu suy đoán không sai, nhưng theo ta được biết, Quách Đạm trước mắt cự tuyệt."

"Cự tuyệt?"

Trịnh Thừa Hiến nói: "Đây là vì sao?"

Trương Kình cười nói: "Mặc dù hắn là người của bệ hạ, nhưng người biết rõ việc này cũng không nhiều, nếu hắn tiếp nhận cọc mua bán này thì không thể phạm một chút sai lầm, Trịnh đại phu chắc cũng biết, tiểu tử kia đắc tội không ít đại thần trong triều, cho nên cọc mua bán này đối với hắn không có lời bao nhiêu."

Trịnh Thừa Hiến lập tức chuyển buồn làm vui, nói: "Đô đốc cũng cho rằng Quách Đạm sẽ không nhận?"

Trương Kình gật đầu. .. .

Khấu gia Nha hành!

"Ai u! Hai vị đại nhân đại giá quang lâm, Quách Đạm không có từ xa tiếp đón, thứ tội, thứ tội."

Quách Đạm từ trạch viện chạy tới Nha hành, kinh sợ chắp tay một cái, lại nói: "Hai vị đại nhân nếu không chê hàn xá đơn sơ, không ngại đi hàn xá ngồi một chút, dù sao Nha hành có chút dơ dáy bẩn thỉu."

Vương Gia Bình khoát tay một cái nói: "Hôm nay chúng ta tới để tìm ngươi đàm luận mua bán, ở đây đàm luận càng thêm phù hợp."

"Mua bán?"

Quách Đạm nhíu nhíu mày, sau đó đưa tay nói: "Hai vị đại nhân mời ngồi."

Phương Phùng Thì ngồi xuống, nhìn Quách Đạm, nói: "Xem ra ngươi đã đoán được, vì sao chúng ta đến đây?"

Quách Đạm ngượng ngùng cười nói: "Hai vị đại nhân đến đây vì chuyện giáp vải?"

Phương Phùng Thì gật đầu.

Quách Đạm cười khổ nói: "Việc này nội tướng đã nói qua với thảo dân, đối với việc này thảo dân thật sự là lực bất tòng tâm."

Vương Gia Bình hỏi: "Đây là vì sao?" hành chúng ta từ trước đến nay không sản xuất hàng hóa, nếu thảo dân tiếp nhận cọc mua bán này thì cũng chỉ có thể chuyển tay cho người khác làm, từ đó kiếm một chút chênh lệch giá, nếu là mua bán khác thảo dân cũng sẽ làm như vậy, trong này vẫn có chút lợi nhuận, nhưng đối với cọc mua bán này, thảo dân không thể yên tâm chuyển cho người khác làm, một phần vạn xảy ra chuyện, thế nhưng là có vết xe đổ a!"

Vương Gia Bình cười nói: "Trước kia Nha hành các ngươi chẳng lẽ có nuôi ngựa sao? Không phải ngươi cũng đã nhận thầu nông trường của triều đình sao, đây cũng không phải là lý do."

Quách Đạm nói: "Vương đại học sĩ, thảo dân nhận thầu nông trường là ký khế ước mười năm, đồng thời trên khế ước còn viết rõ, nếu như thảo dân đúng hẹn hoàn thành nhiệm vụ, tự động gia hạn khế ước thêm mười năm. Nhưng giáp vải khác biệt, thảo dân phải bỏ tiền xây xưởng sản xuất, mời công tượng, chế bị công cụ, nhưng làm xong một vạn bộ giáp vải này, những vật này sẽ đều trở nên vô dụng, thảo dân đã thô sơ giản lược tính toán qua, nếu thảo dân tự mình sản xuất số giáp vải này thì ít nhất phải thua thiệt mấy ngàn lượng, thảo dân không có khả năng biết rõ thâm hụt tiền mà còn đi làm nha!"

Phương Phùng Thì nói: "Đua ngựa của ngươi kiếm tiền như thế, chỉ là mấy ngàn lượng thì coi là cái gì."

Quách Đạm cười hắc hắc nói: "Đại nhân đừng nói lời này, trên đời này người có tiền hơn thảo dân không biết có bao nhiêu, nhưng nếu ngài để bọn hắn thua thiệt mấy trăm lượng, chỉ sợ bọn hắn cũng sẽ cự tuyệt, huống hồ Nha hành của thảo dân bây giờ là hình thức đầu tư cổ phần, thảo dân còn phải phụ trách với các cổ đông khác."

Vương Gia Bình hơi chút trầm ngâm, nói: "Như vậy đi, nếu như ngươi làm tốt, thì tương lai các hạng mục mua sắm của triều đình liên quan tới giáp vải cũng đều cho ngươi làm."

Quách Đạm nói: "Theo thảo dân được biết, giáp vải không phải hàng năm đều sản xuất, mà là cách mấy năm mới chế bị một lần, mấy năm sau sẽ như thế nào không ai nói trước được, dù giả định mỗi lần đều cho thảo dân làm, như vậy, thảo dân sẽ chỉ thua thiệt càng nhiều, bởi vì sản xuất một lần phải chờ mấy năm, trong mấy năm này thảo dân phải nuôi không một đám người."

Phương Phùng Thì nói: "Trong thời gian này ngươi cũng có thể tiếp tục sản xuất vải bông, tơ lụa."

Quách Đạm cười nói: "Vừa rồi thảo dân đã nói, Nha hành từ trước đến nay không xử lý sản xuất mà chỉ buôn bán, làm như vậy, chỉ phí thấp, lợi nhuiân cao. röi ro lai nhỏ. t0 mình eản xuất thì nhải đầu tr rất nhiều tiền, rất nhiều tỉnh lực, là rất không có lời, hơn nữa, thảo dân không hề có hứng thú với sản xuất tơ lụa, vải bông."

Nói đến đây, hắn dừng một chút, lại nói: "Hai vị đại nhân, thực tế có rất nhiều người muốn làm loại mua bán này, không lo không tìm được người làm."

Vương Gia Bình hỏi: "Vậy vì sao ngươi không làm?"

Quách Đạm thật thà cười nói: "Không dối gạt đại nhân, thảo dân tội gì bốc lên nguy hiểm để kiếm chút tiền này."

Phương Phùng Thì khẽ nói: "Nói cho cùng vẫn là vì ngươi chê tiền quá ít, vậy ngươi ngược lại ra giá đi."

Quách Đạm lắc đầu nói: "Thật sự rất có lỗi, thảo dân thật... Thật sự không có hứng thú làm vụ mua bán này, cho dù có tiền kiếm thì nhạc phụ đại nhân và thê tử của thảo dân cũng sẽ không đáp ứng."

Phương Phùng Thì, Vương Gia Bình nhìn nhau, hắn đều đã đem nhạc phụ và thê tử nói ra ngoài, bàn tiếp cũng không có bao nhiêu ý nghĩa... .

Đô Sát viện.

"Thật sự là lẽ nào lại như vậy."

Ngự sử Lý Thực nghe nói Quách Đạm không chịu tiếp nhận vụ mua bán này, không khỏi giận tím mặt, nói: "Đua ngựa kiếm tiền, hắn liền cắn không thả, giáp vải kiếm không được bao nhiêu tiền, hắn liền không tiếp, hắn thật sự coi triều đình đang mở thiện đường sao?"

Hoàng Đại Hiệu cũng thần tình kích động nói: "Liền theo góc độ mua bán đến nói, không quản là nông trường hay là giáp vải, cả hai đều là của triều đình, hắn hoặc là không tiếp, nếu không đầu phải tiếp."

Khương Ứng Lân gật gật đầu, lại hướng Phương Phùng Thì và Vương Gia Bình nói: "Hai vị đại nhân, hai người bọn họ nói như vậy cũng không phải không có lý, đây cũng không phải là lấy lớn hiếp nhỏ, cho dù hai người buôn bán với nhau, cũng không thể chọn mua bán có lợi với một phương để làm, đua ngựa cũng có thể dùng làm điều kiện để chúng ta đám phán với Quách Đạm."

Bọn hắn vốn đã rất khó chịu Quách Đạm lợi dụng đua ngựa vơ vét của cải, bởi vì quá kiếm tiền, giáp vải không kiếm tiền, hơn nữa còn có rủi ro cao, vậy nhất định phải để Quách Đạm làm.

Vương Gia Bình, Phương Phùng Thì cũng đều cảm thấy rất có đạo lý, thoáng gật đầu.

Thế là, bọn hắn lại mời Trương Thành đến Đô Sát viện đàm luận. Trương Thành nói: "Đua ngựa là đua ngựa, giáp vải là giáp vải, làm sao có thể nhập làm một."

Khương Ứng Lân lập tức đứng dậy nói: "Nội tướng, chúng ta lao tâm lao lực như thế là vì cái gì, không phải cũng là vì suy nghĩ cho triều đình, suy nghĩ cho Liêu Đông tướng sĩ, ngài chẳng lẽ không nên đứng về phía chúng ta sao?"

Không hổ là ngôn quan, một câu nói này đỗi Trương Thành xấu hổ.

Nếu lại muốn nói cái gì, đoán chừng ngày mai sẽ có tấu chương vạch tội hắn cấu kết với Quách Đạm đưa đến tay hắn nha.

"Ta cũng chỉ luận sự mà thôi."

Trương Thành lực lượng không đủ vặn lại một câu, rồi nói: "Được được được, ta giúp các vị chuyển cáo đến bệ hạ."
Bình Luận (0)
Comment