Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 236 - Chương 235: Bị Ép Nhận Thầu

Chương 235: Bị ép nhận thầu Chương 235: Bị ép nhận thầuChương 235: Bị ép nhận thầu

Tất cả đều giống như Quách Đạm dự tính, hắn vừa cự tuyệt, tiếng hô trong triều lại càng lớn hơn, giống như đã nhận định Quách Đạm, thậm chí càng áp chế Quách Đạm, nếu như Quách Đạm không tiếp việc này thì sẽ đóng cửa đua ngựa.

May mắn đây là trong dự tính, bằng không, Vạn Lịch lại phải luống cuống tay chân.

Đua ngựa nhất định không thể đóng, đây chính là gà đẻ trứng vàng a!

Vạn Lịch lại phái Trương Thành đến Khấu gia Nha hành trao đổi với Quách Đạm.

"Ai... Tiểu tử ngươi không quản làm gì đều rất ầm ï aI"

Trương Thành nhìn thấy Quách Đạm, không khỏi phàn nàn nói.

Quách Đạm cười hắc hắc nói: "Nội tướng đừng trách, trong triều có chút tức giận cũng là chuyện tốt nha."

"Tốt cái gì mà tốt, bây giờ ngươi cùng bệ hạ đều không ra mặt, tất cả đều là ta bận bịu a." Trương Thành khẽ nói.

Quách Đạm vội nói: "Ta tuyệt đối không dám để nội tướng toi công bận rộn, chờ sau khi cầm xuống được cọc mua bán này, lại thêm bao nhiêu tiền cũng đều có."

Trương Thành nghe vậy trong mắt sáng lên, nhưng lại buồn bực nói: "Nhưng ta vẫn không rõ, nếu muốn kiếm nhiều tiền thì chỉ có thể giống như thương nhân họ Hồ kia, ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, nhưng nếu làm đủ cân đủ lượng thì cũng không có bao nhiêu tiền có thể kiếm, làm sao có thể sánh bằng đua ngựa."

Quách Đạm cười nói: "Ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu thì kiếm được bao nhiêu tiền có khi còn bốc lên nguy hiểm tính mạng, nhiều nhất cũng chỉ kiếm được hơn mười vạn lượng mà thôi, số tiền này cũng không mua nổi tiện mệnh này của ta."

"Tiện mệnh này của ngươi thật sự là mua không nổi a!"

Trương Thành vui vẻ trêu ghẹo một câu, lại hỏi: "Vậy ngươi nói cho ta lợi nhuận ở đâu?"

"Ngành nghề tiêu chuẩn." Quách Đạm nói.

"Ngành nghề tiêu chuẩn?"

Trương Thành không hiểu ra sao.

Ouách Đam a↠đầu nói: "Lần này †a chẳng những muốn đán lấv eoc mua bán này, ta còn muốn làm ra giáp vải tốt nhất từ trước tới nay."

Trương Thành buồn bực nói: "Như vậy còn có tiền gì để kiếm?"

Quách Đạm nói: "Ta không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng người khác muốn dựa theo tiêu chuẩn của ta để làm thì chỉ sợ phải thua lỗ tiền."

"Người khác vì sao muốn dựa theo tiêu chuẩn của ngươi để làm."

"Nội tướng hãy thử tưởng tượng xem, cùng là biên quân, doanh trại bên này mặc giáp vải đặc biệt tốt, doanh trại sát vách bên kia giáp vải không khác gì rác rưởi, mà triều đình cấp phát tiền chế tạo giáp vải như nhau, như vậy các tướng quân các tướng sĩ sẽ cam tâm sao? Hơn nữa không cần nghĩ cũng biết ở trong đó khẳng định có mờ ám.

Nhưng việc này chỉ có ta làm được, đến lúc đó những hạng mục mua sắm này không phải đều rơi vào tay chúng ta, chỉ cần có thể lũng đoạn tất cả quân bị vật tư thì cho dù ta lấy ít lãi tiêu thụ mạnh, cũng tuyệt đối không chỉ mười mấy vạn lượng lợi nhuận, huống hồ ta còn có thể sản xuất dân sự, ta nắm giữ thị trường lớn như thế, thương nhân buôn vải đều sẽ tiện nghỉ bán cho ta, nói cách khác, trong tay của ta đồng thời nắm giữ thị trường và nguồn cung, như vậy thì ai có thể làm được qua ta.

Đến lúc đó nội tướng chỉ cần tham gia vào mua bán ở phương diện này, không quan tâm là làm gì nhất định phát tài."

Nói đến phần sau, Quách Đạm lộ vẻ cười gian.

Hắn ở trước mặt Trương Thành không cần che giấu quá nhiều, bởi vì Trương Thành cũng vô cùng tham lam, Quách Đạm chính là muốn nói cho hắn biết, ai cũng không thể đưa cho ngươi nhiều bằng ta, chúng ta là một chiến hào.

"Tựa như có đạo lý như thế."

Trương Thành cười đến con mắt biến thành một đường thẳng, mặc dù Trịnh Thừa Hiến cũng hối lộ hắn, nhưng loại thủ pháp kia trước mặt Quách Đạm liền lộ ra quá Low, ví dụ như cổ phần của Ngũ Điều Thương, tiền này quá ổn, nằm kiếm, lại không có bất kỳ cái gì nguy hiểm, lại hỏi: "Vậy ngươi bây giờ đang chờ cái gì?"

Quách Đạm nói: "Ta đang chờ bọn hắn cho ta thêm một chút đơn đặt hàng, ta đã nói với Phương thượng thư, ta xây xưởng sản xuất giáp vải không thể làm một lần rồi nghỉ mấy năm, triều đình phải cho ta đơn đặt hàng lấp vào mấy năm này."

Trương Thành đôi mắt lắc lư mấy lần, thấp giọng nói: "Quách Đạm, việc này thật ra không thành vấn đề, ngươi chỉ cần hơi hơi dẫn vài câu, bọn hắn chắc chắn sẽ đáp ứng." Trương Thành do dự một chút, mới nói: "Gia tộc của Hoàng quý phi chính là người Đại Hưng, bọn họ tại Liêu Đông có quan hệ vô cùng phức tạp, đám Khương Ứng Lân khẳng định nguyện ý đem các hạng mục mua sắm của triều đình ở Liêu Đông đều giao cho ngươi. Dù sao bọn hắn đều tới từ Giang Nam, những hạng mục này nhận thầu cho ngươi sẽ không tổn thương đến ích lợi của bọn hắn."

Từ những lời này có thể thấy Trương Thành hiển nhiên dần dần khuynh hướng Quách Đạm, Trịnh Thừa Hiến hối lộ rất nhiều thái giám, chia đều xuống hắn lấy không được bao nhiêu, còn xa mới bằng Trương Kình, nhưng Quách Đạm khác biệt, Quách Đạm không cần hối lộ quá nhiều người, chỉ cần hối lộ hắn, đồng thời còn có thể suy yếu thế lực của Trương Kình.

Quách Đạm ánh mắt chớp động mấy lần, nói: "Bởi như vậy, Trịnh gia cũng chắc chắn sẽ phản kích a."

Trương Thành trừng mắt nhìn, kích động chỉ vào Quách Đạm nói: "Tiểu tử ngươi thật đúng là cơ linh, nhanh như vậy đã nghĩ thông đạo lý này."

Quách Đạm hắc hắc cười không ngừng. ...

Trương Thành sau khi trở về hoàng thành, liền nói cho Phương Phùng Thì, Quách Đạm vẫn cự tuyệt, nếu như muốn đóng cửa đua ngựa, vậy thì phải bồi thường tiền, ta với Quách Đạm quan hệ không tệ cho nên không tốt nói cái gì.

Ngụ ý, chính là ta không làm người xấu, muốn làm các ngươi đi mà làm.

Phương Phùng Thì cũng không miễn cưỡng Trương Thành, ngươi ở một bên là được rồi. Lúc này bọn hắn cũng không tự mình chạy đến Nha hành nữa, mà trực tiếp gọi Quách Đạm đến Đô Sát viện.

Đợi đến lúc Quách Đạm đi vào Đô Sát viện, ánh mắt đảo qua, trừ Phương Phùng Thì, Vương Gia Bình ra, còn lại tất cả đều là oan gia, Khương Ứng Lân, Lý Thực, Hoàng Đại Hiệu.

Từ trước tới nay hắn chưa bao giờ gặp qua Hồng Môn Yến rõ ràng đến như vậy.

Quách Đạm mở miệng nói luôn: "Các vị đại nhân, cọc mua bán này ta có thể tiếp."

Mấy người Khương Ứng Lân suýt nữa thì cắn phải đầu lưỡi, tiểu tử ngươi làm sao luôn luôn không theo như sáo lộ ra bài, quan uy của chúng ta còn chưa lộ ra, ngươi nha liền sợ.

Phương Phùng Thì sửng sốt một lát, chợt lại cảm thấy tức giận buồn cười nói: "Mới mấy ngày không gặp, ngươi làm sao lại thay đổi rồi?" Quách Đạm phi thường ngay thẳng nói: "Đây là vì thảo dân nhìn thấy Khương đại nhân đều ở đây, cho nên biết rõ không thể nào tránh được."

Phương Phùng Thì khóe miệng hung hăng co quắp.

Khương Ứng Lân nặng lông mày nói: "Lời này của ngươi có ý gì? Châm chọc bản quan sẽ lấy lớn hiếp nhỏ?"

Quách Đạm chặn lại nói: "Nếu như các vị đại nhân không ép buộc ta, vậy ta liền không đáp ứng."

Khương Ứng Lân lập tức hóa đá.

Hoá ra đây là hố thiên thạch a!

Hảo tiểu tử, có chút thủ đoạn. Phương Phùng Thì cười ha hả nói: "Khương đại nhân đọc đủ thi thư, thông tình đạt lý, cho nên đương nhiên sẽ không khi dễ ngươi, nhưng bản quan cũng không nói như thế, hôm nay gọi ngươi tới Đô Sát viện chính là muốn lấy lớn hiếp nhỏ."

Quách Đạm khiếp sợ nhìn Phương Phùng Thì nói: "Thượng Thư đại nhân, thảo dân nghe nói ngài làm quan chính trực thanh liêm, thương cảm bách tính, lại văn võ song toàn, việc này... ."

Phương Phùng Thì cười nói: "Bản quan cũng là nhìn người mà đến, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ a."

Lau! Đây không phải là lời kịch của ta sao, ta nói như thế là để khen ngươi, mà ngươi lại dùng nó để châm biếm ta, thật không tử tế. Quách Đạm lại len lén liếc nhìn Lý Thực, Hoàng Đại Hiệu,"Hai vị đại nhân không phải Giám Sát Ngự Sử sao?"

Phương Phùng Thì cười ha hả nói: "Bọn họ là Giám Sát Ngự Sử, chức quyền là chuyên môn giám sát văn võ bá quan trong triều, và quan viên các châu phủ, nhất là giám sát quan viên có bức bách bách tính, áp bức bách tính, lấy lớn hiếp nhỏ hay không, nếu như có quan viên vi phạm thì lập tức phải báo cáo cho bản quan, bởi vì bản quan chính là cấp trên của bọn họ."

"Ây. vu

Quách Đạm lúc này uất ức.

Thống khoái nha!

Thoải mái nha!

Lý Thực, Hoàng Đại Hiệu nhìn thấy biểu lộ hậm hực của Quách Đạm, thật sự là xả được cơn giận a!

Vẫn là lão đại đủ hung ác. Lão đại bá khít

Đối phó Quách Đạm thì nên như thế, tiểu tử này chính là một tên lưu manh, muốn đối phó lưu manh thì chỉ có thể càng lưu manh hơn, lời thánh nhân không có một chút tác dụng nào với hắn.

Vương Gia Bình vuốt râu cười nói: "Quách Đạm, chúng ta cũng không muốn bức bách ngươi, nhưng ngươi cũng nên hiểu có ơn tất báo, nếu như không có triều đình bảo hộ, thì bây giờ không có khả năng chỉ mình ngươi có thể tổ chức đua ngựa, thế nhưng là có rất nhiều người cũng muốn xử lý đua ngựa."

Quách Đạm nhíu nhíu mày, nói: "Vương đại nhân nói đúng, nhưng thảo dân cũng không phải là không hiểu có ơn tất báo, thảo dân có thể kiếm ít một chút tiền, thậm chí bồi thường tiền, nhưng việc này không chỉ là vấn đề tiền, còn có rất nhiều vấn đề, cho dù thảo dân làm đủ mười thành, cũng có thể là bị người khác vu cáo ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu."

Vương Gia Bình nói: "Ngươi cứ yên tâm, lần này ta cùng Phương thượng thư sẽ đích thân giám sát."

Quách Đạm nói: "Thảo dân là thương nhân nên chỉ tin tưởng khế ước, bên trong khế ước nhất định phải viết rõ tất cả, đồng thời nhất định phải có một quy trình kiểm nghiệm minh bạch và nghiêm ngặt đánh giá giáp vải có đạt tiêu chuẩn hay không, nhưng chỉ cần thông qua kiểm nghiệm, sau này có chuyện gì xảy ra cũng không liên quan đến thảo dân. Giáp vải ở kinh thành là mười lượng bông, có khả năng đến Liêu Đông còn ba lượng."

Mấy người Khương Ứng Lân nghe xong khiếp sợ không thôi.

Đây là lời kịch của bọn hắn, chưa bao giờ có người nào nói tiếp triều đình hạng mục còn muốn làm một quy trình kiểm nghiệm vô cùng nghiêm khắc để kiểm nghiệm chính mình.

Phương Phùng Thì gật đầu nói: "Đây là đương nhiên, cho dù ngươi không nói, chúng ta cũng sẽ làm như vậy."

Quách Đạm nói: "Nhưng thảo dân nhất định phải tham gia chế định quy trình kiểm nghiệm, bởi vì thảo dân nhất định phải bảo đảm thảo dân không có khả năng bị vu hãm."

Phương Phùng Thì nói: "Ngươi là người sản xuất thì đương nhiên phải tham gia."

Quách Đạm nói: "Thảo dân còn có một yêu cầu, thảo dân cũng chỉ làm một đơn này, trong khế ước cũng phải viết điều này một cách minh xác, lần sau cũng không thể tìm thảo dân."

Phương Phùng Thì nhíu mày, ngươi chỉ làm một lần, đây là trị ngọn Lý Thực nhân tiện nói: "Đua ngựa chỉ mở một trận sao?"

Quách Đạm cười khổ nói: "Đại nhân mỉnh giám, thảo dân làm một đơn hàng này thua lỗ một chút tiền coi như báo đáp triều đình, nhưng lần sau còn cho thảo dân làm, vậy thảo dân thua lỗ không nổi a!"

Vương Gia Bình nói: "Đây rốt cuộc cũng là một cọc mua bán, triều đình cũng sẽ đủ số cấp phát cho ngươi, Hộ bộ cũng đã tính qua còn không đến mức thua lỗ, có khả năng bởi vì kỳ hạn giao hàng hơi gấp cho nên ngươi kiếm ít hơn một chút, nhưng lần sau chắc chắn sẽ tốt hơn."

Quách Đạm nói: "Đại nhân, lần trước thảo dân cũng đã nói, thảo dân không yên lòng chuyển việc này cho người khác làm, thảo dân phải tự mình làm, như vậy thảo dân phải xây xưởng, nhận người làm, đặt mua công cụ, vân vân, làm lần này có thể thua lỗ, nhưng mấy năm sau lại muốn làm một lần nữa, như vậy hàng năm thảo dân đều bị thua lỗ nhiều tiền như vậy, thảo dân thật sự thua lỗ không nổi a!"

Lý Thực đột nhiên hướng Phương Phùng Thì nói: "Đại nhân, hạ quan cảm thấy Quách Đạm nói cũng không phải không có lý, hạ quan cho rằng, nếu như lần này Quách Đạm làm tốt thì có thể đưa thêm giáp vải của Liêu Đông biên quân cho hắn."

Phương Phùng Thì cũng có ý này, hắn thân là Binh bộ Thượng thư nên biết rõ tình trạng của quân Minh đang vô cùng không tốt, rất nhiều binh sĩ đào ngũ, lại hướng Quách Đạm hỏi: "Ngươi thấy thế nào?"

Quách Đạm trầm mặc hồi lâu, lại thở dài một tiếng: "Nếu như... . Nếu như triều đình có thể cho thêm đơn hàng, Vậy. .. vậy thì có thể cân nhắc."
Bình Luận (0)
Comment