Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 239 - Chương 238: Thanh Triều Thái Thái Tổ

Chương 238: Thanh triều Thái Thái Tổ Chương 238: Thanh triều Thái Thái TổChương 238: Thanh triều Thái Thái Tổ

Qua một hồi lâu, Khấu Ngâm Sa mới ngưng cười, nàng có vẻ không hiểu nhìn Quách Đạm.

"Bọn hắn bình thường đều rất khôn khéo, ít nhất so với ta và phụ thân còn khôn khéo hơn, vì sao ở trước mặt chàng luôn luôn."

"Tham lam!"

Quách Đạm không do dự đưa ra đáp án "Đương nhiên là vì tham lam, bọn hắn không muốn lại phải trải qua một lần bỏ lỡ nữa giống như đua ngựa, không nghỉ ngờ đây là điều vô cùng thống khổ."

Khấu Ngâm Sa khẽ gật đầu, lại nói: "Ta nghĩ còn có một nguyên nhân nữa."

Quách Đạm hỏi: "Nguyên nhân gì?"

"Bởi vì chàng càng tham lam hơn." Khấu Ngâm Sa mím môi cười nói.

Quách Đạm sửng sốt một chút, cười ha ha vài tiếng,"Sinh ra ta là phụ mẫu, nhưng người hiểu ta lại là phu nhân a!"

Lúc này, Khấu Nghĩa đến "Cô gia, đại tiểu thư."

"Ngươi đã đến!"

Quách Đạm thần sắc thu vào, nói: "Ta cần ngươi đi Thiên Tân vệ thu mua một số xưởng dệt, ghi nhớ, chủ yếu nhất là công nghệ dệt và thợ thủ công, ngươi làm việc cùng ta lâu như vậy hẳn biết phải làm sao."

Khấu Nghĩa nghe xong lại hỏi: "Mấy ngày nữa phải xuất phát sao?"

Quách Đạm hỏi: "Có vấn đề sao?"

Khấu Nghĩa ngượng ngùng nói: "Cô gia, bây giờ cũng sắp. .. đến tết."

"Tết?"

Quách Đạm thoáng sững sờ, lại nhìn về phía Khấu Ngâm Sa.

Khấu Ngâm Sa gật đầu.

"Như vậy a!"

Quách Đạm nhún nhún vai, cười nói: "Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi ngày tết còn phải một mình làm việc ở bên ngoài, đây là không công bằng."

Khấu Nghĩa mừng thầm nói: "Đa tạ cô gia."

Quách Đạm cười gật đầu, lại nói: "Vì lẽ đó năm nay tất cả nhân viên của Nha hành sẽ không nghỉ tết, bao gồm cả ta và phu nhân." JNU

Nụ cười trên mặt Khấu Nghĩa lập tức cứng ngắc.

"Ngươi nói đùa gì vậy, lúc này còn nghĩ đến nghỉ tết?"

Quách Đạm sắc mặt nghiêm túc nói: "Ngươi có biết bây giờ Nha hành mỗi ngày thu chỉ bao nhiêu không? Ngươi có biết trường đua ngựa cùng xưởng dệt xây muộn một ngày, chúng ta sẽ bị tổn thất bao nhiêu không? Trái lại, ngươi biết chúng ta sẽ thêm kiếm bao nhiêu không? Riêng tiền thổn thất một ngày đã đủ cho ngươi nghỉ tết cả đời.

Ta không phản đối chờ mong của các ngươi đối với ngày tết, nhưng ta hi vọng năm nay các ngươi có thể quên việc này, chuyên tâm làm tốt công việc cho ta, năm nào cũng có tết, nhưng cơ hội này không thường có. Chuẩn bị một chút, hôm nay liền xuất phát, ta sẽ an bài xe ngựa đưa các ngươi đi."

"Đúng, cô gia."

Khấu Nghĩa vội vàng gật đầu nói.

Quách Đạm nghiêm túc, trên dưới Nha hành cũng không có ai dám gây rối.

Đợi sau khi Khấu Nghĩa đi xuống, Quách Đạm nghiêng đầu nhìn về phía Khấu Ngâm Sa, chỉ thấy nàng đang nhíu mày nhìn mình, hỏi: "Phu nhân vì sao nhìn ta như vậy? Có phải cảm thấy ta quá khắt khe hay không."

Khấu Ngâm Sa khẽ giật mình, đầu nhẹ lay động: "Kỳ thật ngày nghỉ tết hàng năm, ta cũng không nghỉ, ta chẳng qua cảm thấy chàng so với một năm trước biến hóa rất lớn."

Quách Đạm cười nói: "Kỳ thật ta một chút cũng không thay đổi, từ trước tới nay, đối với bất cứ chuyện gì ta đều rất cố chấp, không quản là theo đuổi giấc mộng nàng nuôi ta, hay là bây giờ ta nuôi nàng, ta đều tâm vô bàng vụ, thẳng tiến không lùi."

Gương mặt Khấu Ngâm Sa lập tức ửng đỏ, thoáng liếc mắt khinh bỉ nhìn hắn, ngượng ngùng không nói.

Quách Đạm cũng không phải đang nói đùa, Khấu Nghĩa nếu không đề cập tới thì hắn thật sự đã quên chuyện phải ăn tết, với tư cách lão bản, hắn thật sự là cực kỳ thống hận nhân viên vào lúc này nói với hắn chuyện nghỉ tết, bởi vì hắn sẽ cảm thấy nhân viên còn chưa đủ khát vọng đối với tiền tài, vì vậy hắn lập tức thông báo cho tất cả nhân viên của Nha hành, hãy quên sự tồn tại của Tết Nguyên Đán đi, năm nay Nha hành không có bất kỳ ngày nào là ngày lễ.

Không chỉ như thế, hắn còn căn dặn Trần Bình, hắn hi vọng nhìn thấy để bọn hắn lưu giữ tâm tình ăn mừng đến lúc công trình kết thúc .

Đương nhiên, đi làm ngày tết sẽ nhận được tiền công cao gấp ba lần.

Tiền công này ở cổ đại thế nhưng là rất nhiều.

Không phải hắn nhân từ, mà là hắn hi vọng khơi dậy khát vọng của mọi người đối với tiền tài, đem thời gian ngang bằng với tiền tài.

Mặc dù Quách Đạm không hiểu rõ lịch sử lắm, nhưng những sự kiện lớn trong lịch sử, hắn nên biết đều biết, chí ít hắn biết bây giờ ở phương Tây đang phát sinh chuyện gì, ở đó mọi người đang liều mạng sản xuất, đang cầm tính mệnh vật lộn với biển cả để đến được mỏ vàng mỏ bạc ở châu Mĩ, kẻ trước ngã xuống, người sau tiến lên như thiêu thân lao đầu vào lửa, người phương Tây có thể làm bá chủ cả thế giới mấy trăm năm tuyệt đối không phải là vận khí.

Mặc dù trong lúc này, phương Đông cũng không phải bốn biển thái bình, bởi vì thiên tai, chiến tranh nên cũng có không ít người tử vong, nhưng khác nhau ở chỗ, nhân gia sống sót liền có thể có được mỏ vàng, mỏ bạc, mà nơi này bách tính sống sót cũng chỉ để nhận nhiều thêm vết roi da mà thôi, cái chết của bọn họ không có chút ý nghĩa nào.

Đương nhiên, phu thê hai người cũng làm gương tốt, ngày ngày đều làm việc từ sớm đến khuya, chưa từng có thời khắc nào lười biếng.

Nhưng buồn cười là triều đình hình như đã tiến vào ngày tết, quan viên đều trở nên càng thêm lười nhác, chỉ dồn tỉnh lực vào việc chuẩn bị đồ tết ở nhà, ngay cả quan viên đàm phán với Quách Đạm cũng đều có chút không tập trung.

Đông Các.

"Ngày tết sắp đến rồi, Quách Đạm còn chưa đàm luận xong sao?"

Thân Thì Hành để bút xuống, nhấp một ngụm trà, thừa dịp nhàn rỗi, hướng Vương Gia Bình dò hỏi.

Vương Gia Bình lắc đầu, cười khổ nói: "Hôm nay Quách Đạm đi công bộ quan sát quá trình chế tác giáp vải, hắn hi vọng số lượng vật liệu sử dụng phải chính xác, như thế mới có thể lập khế, có lẽ còn phải mất rất nhiều ngày, quan viên cùng hắn thương lượng đều đã có chút không chịu nổi."

"Hắn thật đúng là có thể giày vò."

Thân Thì Hành ha ha cười vài tiếng, nói: "Nhưng việc này có thể dây dưa làm lỡ hạn giao hàng hay không? Dù sao đầu thu năm sau phải vận chuyển giáp vải đến Liêu Đông."

Vưđng Gia Bình nói: "Ta đã nhắc nhở hắn. nhì#na hắn càng muốn dhùna thời gian này vào việc lập khế."

Thân Thì Hành gật gật đầu.

Lúc này, Dư Hữu Đinh đột nhiên nói: "Đúng rồi! Hộ bộ báo rằng ngày tết sắp đến nên bến tàu ùn lại rất nhiều hàng hóa, rất nhiều chuyện vốn là do mấy người Tưởng Thế Hữu phụ trách, nhưng sau khi bọn hắn bị sung quân, triều đình vẫn chưa bổ nhiệm quan nha thay thế, cho nên rất nhiều mậu dịch bị trì hoãn."

Loại chuyện nhỏ nhặt này vốn dĩ không cần làm phiền đến nội các, nhưng vụ án của mấy người Tưởng Thế Hữu là do nội các phán, cho nên quan viên phía dưới không dám tự tiện làm chủ.

"Cò mồi mặc dù đáng hận, nhưng thật đúng là không thể thiếu a."

Thân Thì Hành lắc đầu, lại nói: "Để bọn họ trình danh sách lên, lúc này nội các chúng ta sẽ tự quyết định, để cho bọn họ quyết định, chỉ sợ lại chọn ra một Tưởng Thế Hữu."

Tới gần chạng vạng tối, Quách Đạm mới từ công bộ đi ra, bên cạnh hắn còn có mấy lão đầu đi theo, những lão đầu này chính là cò mồi chuyên môn phụ trách giám định tơ lụa, vải bông của Nha hành.

"Cô gia, giáp vải thật sự là khó sản xuất, cần phải có thợ thủ công giỏi mới có thể chế tác được, chúng ta phải mau chóng sắp xếp, bằng không khẳng định sẽ không kịp!"

Một cò mồi vuốt mồ hôi hướng Quách Đạm nói.

Giáp vải thật ra là một loại khôi giáp tổng hợp, được làm từ bông, da trâu và giấy, không hề đơn giản như làm y phục, trình tự sản xuất rất phức tạp, nếu như theo đuổi sự hoàn hảo thì quá trình chế tác phải cực kỳ nghiêm ngặt và tỉnh tế, đòi hỏi rất nhiều thợ thủ công lành nghề mới có thể hoàn thành, thợ thủ công bình thường khẳng định không làm được.

"Việc này không cần các ngươi quan tâm."

Quách Đạm nói: "Chuyện các ngươi cần làm là xác định giáp vải cần dùng bao nhiêu bông, bao nhiêu da trâu, bao nhiêu giấy, và tiêu chuẩn chất lượng của mỗi loại chất liệu, ta cần các ngươi xây dựng ra một bộ quá trình kiểm nghiệm cụ thể."

"Vâng, chúng ta đã hiểu."

Vừa ra khỏi khu vực hoàng thành, một thân ảnh quen thuộc lọt vào tầm mắt Quách Đạm, hắn không khỏi dừng bước, qua một lát, hắn nói với những cò mồi bên cạnh: "Các ngươi về trước đi, ta còn có chút chuyện cần làm."

Nói vyona. hắn đi hướng bên kia đường đến trước mặt mâêt vi đan câ chắp tay nói: "Vô Tư cư sĩ."

"Là ngươi nha!"

Từ cô cô nhìn lại, hỏi: "Tại sao ngươi lại ở đây?"

Quách Đạm con ngươi vừa động, chỉ tiết nói: "Triều đình hi vọng đem giáp vải của quân Liêu Đông nhận thầu cho ta làm, ta vừa cùng bọn hắn đàm luận khế ước."

Từ cô cô thoáng gật đầu.

Quách Đạm cười nói: "Cư sĩ không chúc mừng ta một tiếng sao?"

Từ cô cô lắc đầu nói: "Chuyện này cũng không đáng giá chúc mừng."

Quách Đạm cau mày nói: "Vì sao?"

Từ cô cô chần chờ không nói.

Quách Đạm vội vàng chắp tay nói: "Mong cư sĩ cáo tri."

Từ cô cô nói: "Ngươi là một thương nhân nên chắc chắn biết, nếu như mua bán này dễ làm thì chắc chắn đã có những thương nhân khác đến tranh đoạt, sao lại vô cớ làm lợi cho ngươi, ngươi tự giải quyết cho tốt đi, ta cáo từ trước. ."

Nói xong, nàng khẽ gật đầu muốn rời đi.

Lưu lại một câu như vậy, Quách Đạm làm sao có thể thả nàng rời đi, vội vàng đuổi theo, hỏi: "Cư sĩ, mua bán này là triều đình chủ động tìm ta tới làm, cũng không phải do ta tranh đoạt."

Từ cô cô chỉ khẽ ừ.

Ngươi đừng "Ừ" nha,"Ừ" thôi đã làm tâm ta hoang mang rối loạn. Quách Đạm lại nói: "Nếu triều đình chủ động cho ta nhận thầu, hẳn sẽ không có vấn đề gì đi."

Từ cô cô nói: "Ngươi có biết từ kinh thành đến Liêu Đông xa bao nhiêu không?"

Quách Đạm nói: "Không rõ lắm, nhưng ít ra cũng phải đi mất nửa tháng."

Từ cô cô lại hỏi: "Vậy ngươi có biết, dọc theo con đường này phải đi qua bao nhiêu quan phủ không?"

Quách Đạm lắc đầu.

Từ cô cô nói: "Cho dù chỉ là đổi một con đường cũng sẽ gây nên không biết bao nhiêu tranh đấu, huống chỉ là đổi một kẻ tất cả mọi người không quen biết, có lẽ đối với ngươi, việc này chỉ đơn giản là đón lấy một cọc mua bán, nhưng đối với rất nhiều người thì là tổn thất nặng nề." Quách Đạm nhíu nhíu mày, nói: "Nhưng vụ án giáp vải của Liêu Đông cũng vừa mới phát sinh không lâu."

Ngụ ý là ám chỉ bọn hắn sao dám tiếp tục gây án.

Từ cô cô cười không nói.

Quách Đạm nói: "Chẳng lẽ ta nói sai sao?"

Từ cô cô nói: "Ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu thương nhân mà thôi, đối phó ngươi thì cần gì thủ đoạn quang minh chính đại."

Quách Đạm hai mắt mở một cái, nghĩ thầm, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng al

Từ cô cô đột nhiên ngừng lại, nhìn khu phố cách đó không xa.

Quách Đạm thuận theo ánh mắt của nàng nhìn sang thì thấy trên đường phố bên kia có một đoàn người cưỡi ngựa chạy hướng hoàng thành, hỏi: "Bọn họ là ai?"

Từ cô cô nghiêng con mắt nhìn Quách Đạm "Ngay cả người kia là ai ngươi cũng không nhận ra, còn dám đón lấy vụ mua bán này?"

Quách Đạm nói: "Chẳng lẽ vụ mua bán này có quan hệ cùng hắn?"

Từ cô cô nói: "Lão giả cầm đầu kia chính là tổng binh Liêu Đông Lý Thành Lương, binh lính bởi vì giáp vải mà chết cóng chính là của hắn."

Lý Thành Lương? Danh tự này giống như có chút quen thuộc.

Quách Đạm hơi chút trầm ngâm, nha, ta nhớ ra rồi, Lý Thành Lương không phải chính là Thanh triều Thái Thái Tổ sao. Hắn không khỏi nhìn lâu lão giả kia hơn, chỉ thấy lão giả kia râu tóc đen trắng pha tạp, đầu báo râu hùm, mặc dù đã qua thiên mệnh chỉ niên, nhưng tỉnh thần quắc thước, ngồi trên lưng ngựa uy nghiêm mười phần.

Từ cô cô lại nhìn về phía Quách Đạm, nói: "Nếu như ngươi còn chưa ký kết khế ước thì tranh thủ thời gian cự tuyệt, đây không phải là mua bán ngươi có thể làm, bọn hắn chỉ cần động động ngón tay thì ngay cả cánh cửa xưởng sản xuất của ngươi còn mở không ra."

(

) Thiên mệnh chỉ niên: xuất phát từ Luận Ngữ của Khổng Tử "Ngô thập hữu ngũ nhi chí vu học. Tam thập nhỉ lập, tứ thập nhi bất hoặc, ngũ thập tri thiên mệnh, lục thập nhi nhĩ thuận, thất thập nhi tùng tâm sở dục bất du củ". Nghĩa là: Ta 15 tuổi mới có chí học hành. 30 tuổi thì (tự) đứng vững được, 40 tuổi chẳng nghỉ hoặc (vì trí tuệ đã mở mang), 50 tuổi biết mệnh trời, 60 tuổi biết phán đoán mọi sự, 70 tuổi theo lòng mình muốn mà không vượt ra ngoài khuôn khổ đạo lý. thành 6 giai đoạn như sau:

"Thập hữu ngũ nhi chí vu học": 15 tuổi thì để hết tâm trí vào việc học.

"Tam thập nhi lập": 30 tuổi thì tự lập, gây dựng sự nghiệp cho mình, có khả năng nuôi sống bản thân và xác lập một vị trí nhất định của mình trong xã hội.

"Tứ thập nhỉ bất hoặc": 40 tuổi có thể hiểu thấu mọi sự lý trong thiên hạ, có kiến thức và kinh nghiệm phong phú, nên đối với những việc diễn ra trong xã hội có chính kiến rõ ràng, kiên định, không còn nghỉ ngờ.

"Ngũ thập nhi tri thiên mệnh": 50 tuổi mới có thể thông suốt chân lý của tạo hóa, tức là hiểu được mệnh của trời. Ở tuổi này đã nắm vững quy luật tự nhiên và xã hội, biết được xu thế của thời cuộc, nên công việc thường thuận lợi và dễ dàng đi đến thành công.

"Lục thập nhi nhĩ thuận": 60 tuổi thì không còn chướng tai gai mắt; do lý giải đúng căn nguyên của mọi việc diễn ra xung quanh và thấu hiểu nhân tình thế thái, nên dễ thông cảm và có thái độ khoan dung hơn.

"Thất thập nhi tùng tâm sở dục, bất du củ": 70 tuổi sẽ đạt đến tình trạng hoàn hảo về cách xử thế ở đời, nói hay làm điều gì cũng thể hiện đúng với chủ tâm của lòng mình, muốn sao được vậy và không bao giờ vượt ra khỏi khuôn khổ.
Bình Luận (0)
Comment