Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 240 - Chương 239: Thật Sự Là Mẹ Nó Thân Huynh Đệ

Chương 239: Thật sự là mẹ nó thân huynh đệ Chương 239: Thật sự là mẹ nó thân huynh đệChương 239: Thật sự là mẹ nó thân huynh đệ

"Vô Tư cư sĩ, cư sĩ....."

Không chờ Quách Đạm lấy lại tỉnh thần, Từ cô cô đã rời đi.

Quách Đạm kêu hai tiếng, thấy đối phương không trả lời, bất đắc dĩ thở dài, sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng.

Quách Đạm tin tưởng nàng không phải đang bắn tên không đích, bởi vì Từ cô cô không phải là một người thích nói nhảm, thế nhưng hắn thật đúng là không biết nên phòng bị việc này như thế nào, bởi vì hắn không biết vụ mua bán này sẽ thương tổn đến lợi ích của bao nhiêu người, khẽ nói: "Cự tuyệt? Làm sao có thể, lúc này ta mới vừa cất bước, nếu lùi bước, vậy tương lai còn chơi thế nào, huống hồ ta cũng không lùi được."

Do dự hồi lâu, Quách Đạm nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "Binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn*, buôn bán làm sao có thể không gặp phiền phức."

(*) Binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn nguyên văn Binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yểm, nghĩa là bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đều linh hoạt có biện pháp tương ứng để đối phó.

Hắn vừa mới rời đi không lâu, thân ảnh Từ cô cô lại xuất hiện ở chỗ khúc quanh, nàng nhìn bóng lưng Quách Đạm, tự nhủ: "Nếu như ngay cả chút khó khăn này cũng không thể giải quyết, vậy ngươi rất khó hướng phía trước bước thêm một bước."...

"Cô gia, ngài xem như trở về, Vương gia và tiểu Bá gia tới đây đã đợi ngài hồi lâu."

Quách Đạm vừa mới xuất hiện trước cổng chính của Nha hành, Thần Thần liền chạy tới, thở gấp nói.

Quách Đạm sắc mặt xiết chặt, hỏi vội: "Phu nhân không có ở Nha hành chứ?"

Thần Thần vội nói: "Phu nhân đã tránh đi."

"Vậy là tốt rồi!"

Quách Đạm thở dài một hơi, trong lòng cũng lẩm bẩm, hai người bọn họ sao lại chạy đến đây?

Quách Đạm vừa vào tới văn phòng còn chưa kịp hành lễ, Chu Dực Lưu ngồi trên ghế giám đốc lập tức đứng dậy, thần tình kích động chỉ vào Quách Đạm nói: "Quách Đạm, ngươi đi đâu vậy? Hại bản vương đợi thật lâu ah" Từ Kế Vinh đang ngồi trên bàn vội vàng nhảy xuống,"Ca ca, ta đã nói Đạm Đạm bây giờ rất bận rộn, đi đi đi, đừng quấy rầy Đạm Đạm làm việc."

Quách Đạm hơi kinh hãi, con hàng này khi nào hiểu được quan tâm người khác, thật sự là chuyện đáng mừng a.

"Đi cái gì mà đi, bây giờ ca ca đến nhà còn không về được đây." Chu Dực Lưu một tay đẩy hắn ra.

"Có thể ở nhà ta nha!"

Từ Kế Vinh lập tức nói.

"Đi đi đi."

Chu Dực Lưu phất phất tay, lại hướng Quách Đạm nói: "Quách Đạm, tai họa này là do ngươi xông ra, ngươi phải phụ trách tới cùng."

Quách Đạm nghe được không hiểu lắm: "Tai họa? Ta gây họa gì? Ta vẫn luôn là một thương gia trung thực và tuân thủ bản phận a!"

Chu Dực Lưu buồn bực nói: "Chính là họa kết hôn nha, sau khi ta cầm bức họa kết hôn kia về phủ, vương phi liền ngày nào cũng theo bản vương náo, làm hại bản vương bây giờ ngay cả phủ cũng không dám trở về."

Đúng nha, suýt chút nữa thì quên gốc rạ này, ha ha, đáng đời ngươi nha. Quách Đạm khóe miệng giật một cái, lại giả vờ hồ đồ nói: "Vương phi vì sao muốn náo?"

Chu Dực Lưu khổ não nói: "Còn không phải là vì tranh phong cật thố**.

(**): ghen tuông

Từ Kế Vinh sách một tiếng: "Ca ca nói với Đạm Đạm những thứ này làm gì, Đạm Đạm còn không có thiếp hầu, hắn làm sao hiểu được ý nghĩa của tranh phong cật thố."

Chu Dực Lưu khoát tay một cái nói: "Vinh đệ, lời này của đệ không đúng rồi, mặc dù không có nữ nhân vì Quách Đạm tranh phong cật thố, nhưng hắn có thể vì phu nhân của hắn tranh phong cật thố nha!"

Từ Kế Vinh như có điều suy nghĩ gật gật đầu, nói: "Ca ca nói đúng. Đạm Đạm, ngươi có vì phu nhân của ngươi mà tranh phong cật thố không?"

Quách Đạm nghe không

Nhưng hắn lại nghĩ tới tình huống hiện tại của Lộ Vương phủ do một tay hắn tạo thành, trong lòng lại cảm thấy cân bằng nhiều.

"Không có, vì vậy ta đúng là không hiểu lắm tranh phong cật thố có ý gì." Quách Đạm đã hiểu rõ nhưng vẫn giả hồ đồ hỏi: "Vương gia, bức họa kia vấn đề gì sao?" hạn, nếu để người ngoài nhìn thấy sẽ cho rằng tiểu thiếp kia mới là Vương phi, còn nói bản vương có ý đồ khác, thật sự là lẽ nào lại như vậy."

Quách Đạm nói: "Ai u! Ta thật không hiểu."

"Không hiểu là được rồi." Từ Kế Vinh chặn lại nói: "Ca ca, đi đi đi, Đạm Đạm không hiểu, ca còn tìm hắn làm gì."

"Ngươi câm miệng cho ta." Chu Dực Lưu trừng Từ Kế Vinh, lại hướng Quách Đạm nói: "Ngươi không hiểu cũng không quan trọng, nhưng ngươi phải nghĩ biện pháp giúp bản vương và vương phi vẽ một bức kết hôn họa càng thêm tôn quý."

Từ Kế Vinh bĩu môi vẻ mặt khó chịu.

Quách Đạm xem như hiểu nguyên nhân vì sao Từ Kế Vinh quan tâm người khác như vậy, hóa ra là vì sợ hãi Chu Dực Lưu đoạt mất danh tiếng của hắn, lại nhìn về phía Chu Dực Lưu, nghĩ thầm, có hai người các ngươi đột phá dẫn đầu, họa kết hôn muốn không hot cũng khó khăn a! Nói: "Việc này. .. Việc này chỉ sợ không được."

Chu Dực Lưu kích động nói: "Vì sao không được? Không được ta liền ở nhà ngươi."

Vậy nhất định phải được, uy hiếp này ta phục. Quách Đạm ngượng ngùng cười nói: "Vương gia, cũng không phải ta không đồng ý, mà là. .. Mà là vương phi không tiện lộ diện a."

Chu Dực Lưu nói: "Nếu nàng không tiện liền tốt, nhưng bây giờ nếu không vẽ cho nàng một bức, ta ở trong phủ không có một thời khắc nào được an tâm al."

Hắn cũng không phải sợ vợ, chỉ là ở cổ đại, trong nội trạch thê tử rất có quyền uy, nhất là những gia đình giống như bọn hắn, thiếp hầu vạn vạn không thể cưỡi trên đầu chính thất, đây chính là lễ chế a.

Mà tên ngốc này lại trực tiếp mang bức họa kia trở về, còn sai người đóng khung để treo lên, đây thật sự chọc giận Vương phi, phủ này còn có nữ chủ nhân hay không, nữ nhân một khi ghen thì thật sự sẽ không bao giờ chấm dứt.

Quách Đạm cười nói: "Nếu như Vương phi không có vấn đề, vậy thì ta có thể giúp Vương gia an bài."

Chu Dực Lưu lập tức vui vẻ ra mặt nói: "Chỉ chờ câu nói này của ngươi, ngươi phải nhớ kỹ, nhất định phải tôn quý hơn bức họa kia."

"Vương gia xin yên tâm, không có vấn đề gì." Quách Đạm vội vàng bảo đảm nói.

"Đam Đam" Từ Kế Vinh lập tức bu lại, quệt miệng nói: "Vậy ta cũng muốn vẽ lại một lần nữa."

Quách Đạm buồn bực nói: "Tiểu Bá gia, Vương gia là gia đình vấn đề, còn ngươi là trang bức vấn đề, không phải cùng một chuyện, ngươi bây giờ đem bức này trang xong, vậy sau này còn trang thế nào, chúng ta phải giữ lại một chút, chậm rãi trang."

Từ Kế Vinh nghe vậy trong mắt sáng lên: "Đúng, bức này phải chậm rãi trang, giống như đua ngựa, ta còn chưa cân nhắc chu toàn, một lần liền trang xong."

"Chính là đạo lý như thế." Quách Đạm ngượng ngùng đáp, đột nhiên lại nghĩ, hai tên khốn kiếp này chuyện thất đức gì cũng đều làm được, đặc biệt là Lộ Vương, quả thực chính là tỉnh anh trong giới lưu manh, ta sao không hỏi hắn một chút, vì vậy nói: "Vừa vặn có Vương gia cùng tiểu Bá gia ở đây, ta có một vấn đề muốn thỉnh giáo hai người."

"Vấn đề gì?"

Hai người trăm miệng một lời, hiển nhiên là một đôi ngốc huynh xuẩn đệ.

"Việc này... ."

Quách Đạm trầm ngâm một chút, lại nhìn về phía Chu Dực Lưu nói: "Vương gia, nếu có một thương nhân cũng muốn mở một hội sở giống như của ngài, hơn nữa còn mở ngay ở phía trước, ngài sẽ làm sao?"

Chu Dực Lưu tỏ vẻ khinh thường nói: "Không có khả năng, hắn ăn gan hùm mật báo sao, dám phá hỏng chuyện tốt của bản vương."

Quách Đạm nói: "Nhưng vấn đề là thương nhân này đã được triều đình cho phép, ngài không thể dùng thủ đoạn quang minh chính đại đối phó hắn, ngài sẽ xử lý như thế nào?"

Chu Dực Lưu vui vẻ nói: "Vậy thì quá tốt rồi, bản vương còn không thích dùng thủ đoạn quang minh chính đại, ta có thể tìm người đánh hắn mỗi ngày, đánh đến khi hắn không dám mở cửa mới thôi."

Quách Đạm lắc lắc đầu nói: "Quá bạo lực, nếu như không cần đánh."

Từ Kế Vinh một mặt đơn thuần nói: "Vậy có thể tìm người phóng hỏa nha, một mồi lửa hỏa thiêu tất cả, bớt việc."

"Phóng. .. Phóng hỏa?"

Đầu lông mày Quách Đạm nhảy lên.

Chu Dực Lưu nói: "Phóng hỏa rất chán, trong hội sở cũng đều là nữ nhân, ca ca thường hay dạy ngươi phải biết thương hoa tiếc ngọc. A, có thể đó về."

Từ Kế Vinh xoa xoa mũi, tỏ vẻ khinh thường nói: "Việc này ca tìm Tiểu Kiệt làm đi, bây giờ ta còn chê trong nhà quá nhiều nữ nhân."

Chu Dực Lưu khoát tay một cái nói: "Mập mạp kia cũng không có khả năng như đệ, hắn ầm ï không được bao lâu, lần trước ta để hắn chơi đùa cùng mấy nữ nhân Phất Lãng Cơ, ta chỉ đi một chuyến nhà xí trở về hắn liền thở hổn hển đi ra, ai. . ."

Từ Kế Vinh phiền muộn nói: "Đây cũng đúng, gia gia biết rõ ta có bản lãnh này, cho nên một đêm ai bài mấy thiếp hầu ngủ cùng ta, ai... Thật sự là quá khó xử ta. Đạm Đạm, ngươi sao vậy, khó chịu sao?"

"Đúng. .. Đúng vậy, có chút buồn nôn, muốn ói."

Quách Đạm che ở ngực, nghĩ thầm, ngươi trang bức có chút quá phận rồi.

Từ Kế Vinh rất quan tâm nói: "Có muốn ta giúp ngươi tìm lang trung hay không?"

"Không, không cần!"

Quách Đạm giả vờ vuốt vuốt ngực, nghĩ thầm, bọn gia hỏa này một lời không hợp liền phóng hỏa, mẹ nó thật đúng là quá kinh khủng, việc này không thể xảy ra chút sơ sẩy nào, ta phải có một sách lược vẹn toàn bảo đảm không quản gặp phải vấn đề gì, ta đều có thể hoàn thành đúng hẹn.

Chu Dực Lưu đột nhiên nói: "Nói đến việc này mới nhớ, Đạm Đạm, ngươi phải để bên kia xây dựng nhanh lên, không bao lâu nữa, những nữ nhân kia không chừng ngày nào đó sẽ đến kinh."

Quách Đạm kinh ngạc nói: "Không nhanh như vậy chứ?"

Từ Kế Vinh hì hì nói: "Nếu đổi lại là người khác có thể không được, nhưng ca ca thì thật đúng là không bao lâu nữa, bởi vì ca ca vẫn luôn phái người đi tìm mỹ nữ ở các phiên quốc xung quanh đây."

"Vẫn là Vinh đệ hiểu ta."

Chu Dực Lưu cười ha ha một tiếng, lại nhìn Quách Đạm, thấy Quách Đạm ngưng lông mày không nói, liền hỏi: "Quách Đạm, ngươi đang suy nghĩ gì?"

"Ta đang suy nghĩ... ." Lời vừa ra khỏi miệng, Quách Đạm đột nhiên giật mình tỉnh lại, liếc mắt nhìn Chu Dực Lưu, cười nói: "Vương gia, ngài xem... Ta cũng phải phế đầu óc giúp ngài cùng Vương phi vẽ ra hình tượng càng thêm tôn quý, ngài có phải cũng nên... ."

Chu Dực Lưu thần sắc biến đổi, nghiêng con mắt nhìn hướng Quách Móa! Ngươi cùng ca ca ngươi thật đúng là thân huynh đệ, cũng không cần xét nghiệm DNA. Quách Đạm ngượng ngùng nói: "Không phải đòi tiền, ta chỉ muốn mượn một số nhân thủ của Vương gia."

"Mượn người?"

Chu Dực Lưu sửng sốt một chút, chợt cười ha hả nói: "Hóa ra là ngươi muốn đưa tiền cho bản vương, sao không nói sớm aI"

Chẳng lẽ. .. Chẳng lẽ không phải là ta giúp ngươi, ngươi giúp ta sao? Mẹ nó, hai huynh đệ này thật đúng là người sau so với người trước càng thêm gian trá a! Quách Đạm cười nói: "Đương nhiên, đương nhiên, mượn người đương nhiên phải đưa tiền, chỉ là việc này cũng không thể lộ ra ngoài , bất kỳ ai cũng không thể nói."

Chu Dực Lưu kinh hỉ nói: "Còn có phí bịt miệng nha!"

Quách Đạm triệt để mộng.

Từ Kế Vinh kích động nói: "Đạm Đạm, ngươi có phải là có mới nới cũ hay không, muốn mượn người vì sao không tìm ta hỏi mượn, lại muốn mượn ca ca."

"Mới... Có mới nới cũ?" Quách Đạm lại kinh ngạc nhìn xem Từ Kế Vinh.

Chu Dực Lưu lại nói: "Vinh đệ, muốn nói có mới nới cũ, cũng là đệ trước nha, đệ bây giờ còn thân với Quách Đạm hơn với ca ca a!"

Từ Kế Vinh trừng mắt nhìn, lại nói: "Vậy cũng phải trách ca, ta coi ca như huynh đệ, ca lại muốn làm cô phụ của ta."

Chu Dực Lưu có chút nhịn không được: "Việc này ca ca không phải đã nói xin lỗi với đệ nhiều lần rồi sao, hơn nữa khi đó bản vương còn tuổi nhỏ Vô trí."

Quách Đạm con ngươi chuyển động, đột nhiên chen miệng nói: "Tiểu Bá gia, vừa rồi ta còn nhìn thấy Từ cô cô."

"Từ cô cô ở đâu?"

Chu Dực Lưu đột nhiên đứng lên.

Phải biết rằng bây giờ mị lực của Từ cô cô không hề suy giảm so với năm đó, thậm chí càng cao hơn một bậc.

Từ Kế Vinh chậm rãi quay đầu sang nhìn chằm chằm Chu Dực Lưu, trong mắt lóe lên lửa giận, song quyền nắm chặt.

"Vinh đệ, bản. .. Bản vương chỉ xuất phát từ. ... Xuất phát từ. .. Tôn kính đúna tôn kính †tùv tiên hỏi môê† chút mà thôi đê đừng coi là thâ†ta" Chu Dực Lưu vừa nói, vừa lui về phía sau.

Lần trước cũng là vì Từ cô cô, Từ Kế Vinh hung hăng đánh hắn một trận làm hắn đến nay vẫn còn sợ hãi, Từ Kế Vinh có thể vì cô cô hắn mà không muốn mạng, hắn dù hoành nhưng cũng sợ kẻ không muốn mạng.

Quách Đạm yên lặng đổ mồ hôi lạnh, may mắn Từ cô cô chưa nói cho Từ Kế Vinh biết lúc ấy ta nói những gì, bằng không, ta há có thể sống đến hôm nay al
Bình Luận (0)
Comment