Chương 240: Một từ thôi, Chuyên nghiệp!
Chương 240: Một từ thôi, Chuyên nghiệp!Chương 240: Một từ thôi, Chuyên nghiệp!
Quách Đạm vốn còn chờ mong một trận ác chiến giữa hai tên ác bá, hắn thậm chí còn không ngại lấy văn phòng của chính mình làm đấu trường cho hai người bọn họ, dù sao nơi này cũng sắp phải chỉnh đốn và cải cách.
Đáng tiếc hắn không ngờ rằng Chu Dực Lưu sẽ nhận sợ nhanh như vậy, khiến Từ Kế Vinh bão nổi không có kết quả, thật là làm người cảm thấy tiếc nuối.
Nếu đã châm ngòi không thành công, vậy còn không bằng nói chuyện chính sự, Quách Đạm thành công mượn một số nhân mã trong tay Chu Dực Lưu, đương nhiên, hắn cũng phải trả một ngàn lượng cho Chu Dực Lưu.
Chu Dực Lưu mặc dù tiêu tiền nước, nhưng đồng thời hắn cũng vô cùng chú trọng vơ vét của cải, có lẽ Chu gia vốn là có cái gen này.
Nhưng một ngàn lượng này, Quách Đạm cảm thấy rất đáng giá, dù sao hệ thống tình báo ở Minh triều cực kỳ khủng bố, bây giờ hắn đã chạm tới lợi ích của quan lại tập đoàn, có lẽ nhất cử nhất động của hắn đều đang bị người khác giám thị, nhưng ai cũng sẽ không ngờ rằng, hắn sẽ mượn người trong tay Lộ Vương, điều này tương đương với việc trong tay hắn nắm giữ một lá bài bất luận kẻ nào cũng không biết.
Lá bài này đã đến tay vậy vấn đề ở chỗ nên đánh như thế nào?
Vì vậy sau khi tiễn đi hai tên ngu xuẩn kia, Quách Đạm về đến văn phòng, ngồi trên ghế, rơi vào trầm tư.
Hắn nhất định phải nghĩ ra một biện pháp không có sơ hở nào, việc này nhất quyết không thể xảy ra chút sai lầm nào, hắn cũng không phải Trịnh Thừa Hiến, nếu biên quân lại vì vấn đề giáp vải mà xảy ra thương vong, vậy hắn coi như xong.
Nhưng nếu như thành công, lợi ích trong đó sẽ rất to lớn, phải biết rằng trừ ma tuý thì súng ống đạn dược là thứ kiếm tiền nhất.
Một tiếng cọt kẹt đánh gãy Quách Đạm suy nghĩ, hắn nghiêng đầu nhìn sang thì thấy Khấu Ngâm Sa từ cửa sau bước vào.
"Phu quân, bọn họ đã đi rồi?"
Khấu Ngâm Sa hỏi.
"Ừm."
Quách Đạm gật gật đầu, đột nhiên vươn tay ra, nắm chặt tay Khấu Ngâm Sa hướng trong ngực mình kéo một phát.
SAI" Khấu Ngâm Sa hoàn toàn bị bất ngờ, hoa dung thất sắc ngã vào trong ngực Quách Đạm.
"Chàng làm gì vậy? Mau buông ta ra, nơi này chính là văn phòng."
Khấu Ngâm Sa làm bộ muốn đứng dậy.
Quách Đạm lại gắt gao ôm lấy nàng, thần sắc cô đơn nói: "Phu nhân, ta bị thương."
"Chàng bị thương chỗ nào?"
Khấu Ngâm Sa lập tức căng thẳng, ánh mắt thần tốc đánh giá Quách Đạm.
"Không phải thân thể mà là ở trong lòng."
"Trong lòng?"
"Ừm."
Quách Đạm gật gật đầu, nói: "Vừa rồi Vương gia và tiểu Bá gia hung hăng châm chọc ta, nói ta lớn như thế còn chưa biết tư vị tranh phong cật thố là như thế nào."
"Tranh phong cật thố?" Khấu Ngâm Sa nghe xong không hiểu ra sao.
"Ừm."
Quách Đạm gật gật đầu, lại đem ngọn nguồn mọi chuyện nói cho Khấu Ngâm Sa.
"Thì ra bọn họ tới đây là vì việc này."
Khấu Ngâm Sa thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Chu Dực Lưu đột nhiên đến Nha hành vội vã tìm Quách Đạm, khiến nàng cảm thấy rất bất an, dù sao Chu Dực Lưu cũng nổi tiếng bên ngoài, chuyện có quan hệ với hắn nhất định không phải chuyện tốt.
Khấu Ngâm Sa lại liếc nhìn Quách Đạm, cười nói:"Chàng cũng có thể tìm mấy tiểu thiếp a!"
"Thật... Thật hay giả?"
Quách Đạm kinh ngạc nhìn Khấu Ngâm Sa.
Khấu Ngâm Sa gật đầu nói: "Đương nhiên là thật."
"Nàng không phản đối?" Quách Đạm hồ nghỉ nói.
"Ta vì sao phải phản đối, chàng tìm tiểu thiếp thì sẽ không đến phiền ta mỗi ngày." Khấu Ngâm Sa đột nhiên tránh thoát, đứng dậy, lui về sau mấy bước, đôi mắt đẹp hung hăng nguýt hắn một cái.
Quách Đạm thở dài: "Nếu như ta muốn tìm tiểu thiếp thì cũng là vì một chủ động đến ngủ với ta, không ngờ nàng lại đại độ như vậy, vậy còn tìm cái gì, tính điểu, tính điểu."
Khấu Ngâm Sa thoáng trợn trắng mắt, hiển nhiên không tin chuyện ma quỷ này của Quách Đạm.....
Ban đêm hôm đó, Thân phủ nghênh đón một vị khách quý, chính là tổng binh Liêu Đông Lý Thành Lương.
Lý Thành Lương cùng Trương Cư Chính là một phái, lúc Vạn Lịch mới lên ngôi, hắn cùng Thích Kế Quang, và Trương Cư Chính đã tạo thành Tam Thiết Giác hùng mạnh nhất Đại Minh vương triều, cũng bởi vì có ba người bọn họ tồn tại mới tạm thời ép xuống toàn bộ Đại Minh loạn trong giặc ngoài.
Mặc dù Trương Cư Chính đã chết, nhưng Thân Thì Hành cũng có thể xem như một phái của Trương Cư Chính, chỉ vì Thân Thì Hành làm người cẩn thận luôn cùng Trương Cư Chính giữ khoảng cách nhất định, đồng thời đối với Hoàng đế vô cùng trung thành, cho nên Vạn Lịch mới để hắn đảm nhiệm Thủ phụ nội các, đồng thời đối với hắn ân sủng có thừa.
Lý Thành Lương là tổng binh Liêu Đông, cũng là thống soái có địa vị hiển hách nhất Đại Minh hiện tại, loại người này rất dễ bị Hoàng đế nghỉ ngờ, hắn nhất định phải có người ở trong triều, cho nên hắn gia nhập trận doanh của Thân Thì Hành, cũng chính là chuyện thuận lý thành chương, bởi bọn hắn lúc đầu cũng chính là một phái.
"Ninh Viễn bá trở về khi nào?"
Thân Thì Hành cười hỏi.
"Hôm nay vừa trở về."
Lý Thành Lương vừa nói vừa có vẻ hơi thấp thỏm hỏi: "Thân thủ phụ, vụ án giáp vải... ."
Thân Thì Hành hỏi: "Có quan hệ với ngài?"
Lý Thành Lương nói: "Đây là Trịnh đại phu cùng một tên tướng thủ hạ của ta làm, nhưng ta cũng biết chuyện này, bây giờ Hoàng quý phi được sủng ái như vậy, ta nào dám đắc tội Trịnh đại phu, chỉ là ta không ngờ rằng hắn sẽ tham lam như vậy, mà thuộc hạ của ta lại giấu diếm không báo, mãi đến khi Binh bộ Thượng thư đến, ta mới biết được ngọn nguồn mọi chuyện, ta biết rõ tính nghiêm trọng của việc này cho nên thân thỉnh hồi kinh một chuyến."
Thân Thì Hành gật đầu: "Hoàn toàn chính xác có người nhờ vào chuyện này vạch tội ngài, cũng may không nhiều, bởi vì lúc ấy tất cả mọi người đều chú ý vào Trịnh đại phu." mai bệ hạ sẽ triệu kiến ta, ta nên nói như thế nào?"
Thân Thì Hành hơi chút trầm ngâm, nói: "Ngài chủ động thỉnh tội với bệ hạ, nhận mọi sai lầm về mình, ngài nói là do chính mình bỏ bê quản lý, mới dẫn đến loại sự tình này phát sinh."
Lý Thành Lương thoáng giật mình nghi nghỉ hoặc hoặc nhìn Thân Thì Hành.
Ta về kinh là để trốn tránh trách nhiệm, ngươi vậy mà để ta chủ động nhận tội.
Thân Thì Hành nói: "Thái độ của bệ hạ đối với vụ án này vô cùng rõ ràng, sẽ không để cho Trịnh đại phu có bất kỳ tổn thất gì, bởi vậy có thể thấy, địa vị của Hoàng quý phi trong lòng bệ hạ, ngài ở trước mặt bệ hạ, quyết không thể đẩy sai lầm lên Trịnh đại phu, bằng không, chỉ sợ lại sẽ nhấc lên sóng gió, trong triều có rất nhiều người khẳng định sẽ mượn ngài làm bàn đạp để cáo trạng Trịnh đại phu một lần nữa, đây chính là điều bệ hạ không muốn nhìn thấy nhất, nếu như ngài chủ động nhận tội, bệ hạ chẳng những sẽ không trách tội, ngược lại sẽ càng tín nhiệm ngài, đồng thời đại thần trong triều cũng không thể nói gì nữa."
Lý Thành Lương như có điều suy nghĩ gật gật đầu.
Thân Thì Hành lại nói: "Nhưng loại sự tình này vẫn không nên tái diễn thì tốt, mặc dù Hoàng quý phi bây giờ rất được sủng ái, nhưng trong triều tuyệt đại đa số quan viên đều phản đối, dù sao bệ hạ còn chưa lập thái tử, cho nên việc này liên lụy đến vấn đề nền tảng lập quốc, nếu như ngài cùng Trịnh gia qua lại quá mức mật thiết, thì chỉ sợ những người kia sẽ mượn đề tài để nói chuyện của mình, bây giờ còn có không ít người đang tìm cơ hội thanh toán người của Trương các lão, ngài và ta đều ở trong đó."
Lý Thành Lương thở dài, nói: "Ta làm sao không biết điều này chứ, nhưng ta cũng không dám đắc tội Trịnh gia a!"
Thân Thì Hành cười nói: "Lần này ngài thế nhưng nhân họa đắc phúc, ngài chắc đã nghe nói, triều đình đã đem đám giáp vải tiếp theo nhận thầu cho một nha thương."
Lý Thành Lương gật đầu nói: "Việc này ta đã biết, không biết nha thương này là người của ai?"
Thân Thì Hành nói: "Hắn cũng không phải là người của ai, hắn chỉ là một nha thương mà thôi."
Lý Thành Lương hoang mang nhìn Thân Thì Hành.
Nếu như không có chỗ dựa, làm sao có thể cầm xuống được vụ mua bán này. cho ngài nghe, từ nha thương này nhận thầu quân bị vật tư của Liêu Đông biên quân là một chuyện tốt đối với ngài, ngài có thể mượn nha thương này tránh đi vòng xoáy kia, một đại tướng biên cảnh như ngài nếu như bị cuốn vào vấn đề lập trữ thì tuyệt đối không phải là chuyện tốt, đây là điều thống soái tối ky a."
Lão già này bình thường luôn ba phải, tầm thường vô vi trông giống như rất bình thường, nhưng kỳ thật hắn nhìn rất rõ ràng thế cục, nếu như ngay cả thế cục hắn cũng nhìn không rõ, vậy thì hắn không thể nào khéo léo làm mọi việc đều thuận lợi.
Mà Lý Thành Lương là một nhân vật vô cùng quan trọng trong phe phái của bọn hắn, không thể có sai sót, vì vậy hắn nói rõ ngọn ngành tất cả cho Lý Thành Lương.
Nhưng Lý Thành Lương hồi kinh khiến Trịnh Thừa Hiến cảm thấy thấp thỏm lo âu, bởi vì Lý Thành Lương khẳng định biết rõ nội tình, bị chết cóng chính là lính của hắn, hắn có thể không biết sao.
Biết được hôm nay Hoàng đế triệu kiến Lý Thành Lương, Trịnh Thừa Hiến lo lắng ở trong viện đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn hướng ngoài cửa, trong miệng thì thầm: "Làm sao còn chưa tới?"
Lại qua một hồi lâu, đại môn đột nhiên mở ra, một lão nô khom người dẫn Trương Kình vào đại môn.
Trịnh Thừa Hiến lập tức tiến lên nghênh đón, trước vung tay lên ra hiệu lão nô lui xuống, sau đó lại hướng Trương Kình hỏi: "Đô đốc, tình hình thế nào?"
Trương Kình cười nói: "Trịnh đại phu xin yên tâm, ta đã sớm nói Lý Thành Lương không phải là một vũ phu lỗ mãng, hắn chắc chắn biết quan hệ lợi hại ở trong đó, vì vậy trước mặt bệ hạ, hắn chỉ thỉnh tội nhận mọi sai lầm về mình, không nhắc một chữ đến Trịnh đại phu."
Trịnh Thừa Hiến nghe vậy, thở dài ra một hơi, lại hỏi: "Vậy bệ hạ nói như thế nào?"
Trương Kình cười nói: "Bệ hạ đương nhiên không trách hắn, còn an ủi hắn một phen, để hắn ở kinh thành thêm mấy ngày."
Trong lòng Vạn Lịch hiểu rõ ràng vụ án này hơn bất kỳ ai, hắn đương nhiên biết Lý Thành Lương nhận mọi sai lầm về mình là vì suy nghĩ cho hắn, hắn há lại trách cứ Lý Thành Lương.
Sợ hãi vừa mới biến mất, tham niệm lập tức lại dâng lên, Trịnh Thừa Hiến lại nói: "Đúng rồi, ta nghe nói tiểu tử Quách Đạm vẫn còn đang đàm phán với triểu đình đến nay khế ước vẫn chưa ký, hắn tựa như thật sự khâng sếtruâêta" Trương Kình cười nói: "Tiểu tử này rất giảo hoạt, nhìn hắn tựa như không sốt ruột, nhưng kỳ thật đã sớm phái người đến Thiên Tân vệ mua xưởng dệt và thông báo tuyển dụng công tượng."
"Thiên Tân vệ?"
Trịnh Thừa Hiến hiếu kỳ nói: "Vì sao hắn lại lựa chọn đi Thiên Tân vệ mở xưởng sản xuất?"
Trương Kình nói: "Ta cũng không rõ lắm, có lẽ là muốn tránh đại thần trong triều giám thị đi."
Trịnh Thừa Hiến cười nói: "Vậy hắn cũng quá ngây thơ, cho dù hắn đi nơi nào đều tránh không khỏi Đông xưởng tai mắt."
Trương Kình chỉ cười cười. ....
Mà Quách Đạm cũng thật sự là không sốt ruột, hai ngày nay hắn vẫn luôn ở công bộ nghiên cứu kỹ thuật sản xuất giáp vải, đừng nói là quan viên tùy hành đàm phán ngay cả công tượng của công bộ cũng có chút không kiên nhẫn, nói cho cùng cũng chỉ là giáp vải mà thôi, không cần thiết một kim mỗi chỉ đều phải quy chuẩn.
Nhưng Quách Đạm hoàn toàn không cân nhắc cảm thụ của bọn hắn, mỗi một chỉ tiết nhỏ hắn đều muốn hỏi thăm cực kỳ rõ ràng.
Đột nhiên nghe được một trận tiếng cười cởi mở, chỉ thấy hai lão giả bước vào trong phòng, chính là Phương Phùng Thì cùng Lý Thành Lương.
Quách Đạm lập tức theo quan viên tiến lên thi lễ.
Phương Phùng Thì chỉ vào Quách Đạm, nói: "Hắn chính là nha thương nhận thầu giáp vải lần này, Quách Đạm."
"Tuổi còn trẻ như thế."
Lý Thành Lương hơi kinh hãi, Thân Thì Hành cũng không đặc biệt đề cập đến tuổi tác của Quách Đạm.
"Ninh Viễn bá đừng vì tuổi tác của tiểu tử này mà bị lừa, hắn rất giảo hoạt." Phương Phùng Thì thấp giọng nói với Lý Thành Lương một câu, lại hướng Quách Đạm nói: "Quách Đạm, vị này chính là tổng binh Liêu Đông, Lý tổng binh, cũng là trụ cột vững vàng của Đại Minh ta."
"Không dám, không dám."
Lý Thành Lương khoát khoát tay, nói: "Phương thượng thư quá khen, Lý mỗ không chịu đựng nổi a!"
Nếu nói về tuổi tác, Lý Thành Lương so với Thân Thì Hành lớn hơn, chức quan cũng không thấp, Vạn Lịch còn phong hắn là Ninh Viễn bá, nhưng Lý Thành Lương bốn mươi tuổi mới mang binh, có thể nói là có tài nữa ở Minh triều, địa vị của quan văn cao hơn quan võ, vì vậy ở kinh thành, hắn biểu hiện cực kỳ điệu thấp, so với ở Liêu Đông tưởng như hai người.
Quách Đạm tranh thủ thời gian thi lễ, lại hỏi: "Một vạn bộ giáp vải lần này nhận thầu cho thảo dân là để chuẩn bị cho binh sĩ thủ hạ của đại nhân phải không?"
Lý Thành Lương thoáng sững sờ, chợt gật đầu, trong lòng cảm thấy có chút quái dị.
"Vây thì thật là quá tốt rồi."
Quách Đạm mừng rỡ, hướng Lý Thành Lương nói: "Thảo dân hi vọng có thể đàm luận với đại nhân một chút."
Lý Thành Lương có chút mộng, ngươi là cấp bậc gì, lão phu lại là cấp bậc gì, ngươi dựa vào cái gì muốn đàm luận với lão phu?
Hắn vốn là kẻ bò ra từ trong thi cốt mà sống, không giận tự uy, bách tính bình thường nhìn thấy hắn đều sẽ bị hắn chấn nhiếp, nhưng Quách Đạm chẳng những không lộ ra một tia khiếp đảm nào, còn rất tự nhiên giao lưu cùng hắn.
Phương Phùng Thì ngược lại nhìn quen không lạ.
Lý Thành Lương còn không tin cái này tà, nặng lông mày hỏi: "Ngươi muốn cùng lão phu đàm luận chuyện gì?"
Quách Đạm không kiêu ngạo không tự tỉ nói: "Hồi đại nhân, đương nhiên là đàm luận giáp vải. Theo thảo dân mấy ngày nay tìm hiểu, phát hiện triều đình sản xuất những quân bị vật tư này quá không rõ ràng, không đủ chuyên nghiệp, bây giờ thảo dân đã nhận thầu sản xuất cho nên thảo dân hi vọng có thể làm tốt hơn."
Lý Thành Lương triệt để choáng váng.
Tiểu tử ngươi đủ hung ác.
Lão phu còn muốn lúc lắc quan uy, hù dọa ngươi, tiểu tử ngươi ngược lại tốt, đứng tại công bộ vậy mà dám nói triều đình sản xuất không chuyên nghiệp, lão phu phục.
Trong mắt quan viên công bộ lập tức bốc hỏa, hôm nay ngươi không nhất định có thể ra khỏi cửa này.
Phương Phùng Thì nghiêm túc nói: "Thật sao? Vậy ngươi nói cho ta chỗ nào không chuyên nghiệp?"
Quách Đạm so với hắn càng thêm nghiêm túc nói: "Hồi Thượng Thư đại nhân, thảo dân đã nhìn qua các ghi chép sản xuất của công bộ, không quản là Liêu Đông, hay là Sơn Đông và các vùng khác, giáp vải được sản theo thảo dân biết, hoàn cảnh của Liêu Đông rất khác biệt với Sơn Đông, địch nhân phải đối mặt cũng khác biệt, thậm chí sinh hoạt tập tính của binh sĩ ở hai bên cũng không giống nhau.
Thảo dân cho rằng đây là do quan viên phụ trách chế tác khuyết thiếu câu thông với tướng sĩ tiền tuyến, nhưng thảo dân làm một thương nhân, bất kỳ phê bình và bất mãn gì về thương phẩm cũng sẽ ảnh hưởng đến sinh ý của thảo dân, cho nên thảo dân hoặc là không làm, nếu làm thì muốn làm đến hoàn mỹ.
Vì vậy thảo dân hi vọng có thể trao đổi cùng Lý tổng binh để hiểu rõ ràng hơn về hoàn cảnh đóng quân, địch nhân, thói quen sinh hoạt, hay những bất mãn về giáp vải của Liêu Đông tướng sĩ, chỉ khi hiểu được những điều này, thảo dân mới có thể đo ni đóng giày sản xuất giáp vải cho Liêu Đông tướng sĩ, nếu như điều kiện cho phép, thảo dân còn hi vọng có thể biết rõ chiều cao và hình thể của các binh sĩ."