Chương 244: Tống cựu nghênh tân
Chương 244: Tống cựu nghênh tânChương 244: Tống cựu nghênh tân
Sau khi giúp Lộ Vương vẽ xong họa kết hôn, Lưu Tẫn Mưu và Từ Kế Vinh liền bắt đầu cầm Lộ Vương cùng Lộ Vương phi đối ngoại khoe khoang, tạo thế.
Đồng thời trịnh trọng tuyên bố cho mọi người, hệ liệt họa kết hôn sẽ chính thức phát hành vào tết nguyên tiêu.
Tập họa kỳ này rất quan trọng đối với Ngũ Điều Thương, bởi vì trong thời gian này Ngũ Điều Thương từ một xưởng in tràn ngập hơi thở nghệ thuật bị Ngựa báo làm cho tràn ngập mùi tiền, họa kết hôn sẽ tuyên cáo Ngũ Điều Thương trở lại giới nghệ thuật.
Mà Ngựa báo sẽ từ Đua ngựa hợp tác với Ngũ Điều Thương chế tác.
Cùng lúc đó, Đua ngựa chính thức tuyên bố tiến vào thời kỳ tạm nghỉ, bất kỳ loại hình tranh tài nào đều nhất định phải có một thời gian tạm nghỉ, như vậy mới có thể duy trì cảm giác chờ mong của người xem.
Mặt khác, Đua ngựa cũng có rất nhiều phương diện cần chỉnh đốn, nhân viên của Đua ngựa năm nay cũng không nghỉ tết.
Ngày tết nhất định là rất bận rộn, Quách Đạm để nhân viên Nha hành quên đi ngày tết nhưng thật ra là đối tốt với bọn họ bởi vì căn bản là không có thời gian rảnh rỗi.
Hôm nay chính là ba mươi tết, nhà nhà đều đã giăng đèn kết hoa, toàn bộ cửa hàng ở phố Chợ Ngựa đều đã đóng cửa từ sớm, thậm chí có rất nhiều cửa hàng còn không mở cửa, không khí náo nhiệt chuyển từ trên đường về từng nhà.
Duy chỉ có Khấu gia Nha hành là một ngoại lệ, mặc dù Nha hành cũng không mở cửa, nhưng bên trong lại luôn vang lên tiếng gõ gõ đập đập, chuyển chuyển khiêng khiêng rất ồn ào.
Ngày mai chính là ngày Nha hành khai trương nhưng ngày hôm nay vẫn còn đang bố trí "Nhà mới", cơm tất niên cũng là mọi người gọi tất cả người nhà đến cùng nhau ăn tại Nha hành.
Khấu Thủ Tín đối với chuyện này không có bất kỳ ý kiến nào cả, bởi vì nhân khẩu Khấu gia đơn bạc, vì vậy hắn rất thích loại không khí náo nhiệt này, hôm nay hắn còn chủ động chạy đến Nha hành mới chỉ huy mọi người làm việc, người gặp việc vui tỉnh thần thoải mái, thân thể hắn so trước kia đã tốt hơn nhiều.
Nếu như chỉ là đông chủ làm gương tốt thì nhân viên cũng sẽ phàn nàn, bởi đây là mua bán của nhà ngươi, ngươi làm việc là điều đương nhiên, thưởng vô cùng phong phú tương đương với ba tháng tiền lương, số tiền này đã vượt quá khái niệm về tiền thưởng của bọn họ, vì vậy bọn họ làm việc đều rất vui vẻ, không có một chút oán giận nào.
Về phần đôi phu thê Quách Đạm và Khấu Ngâm Sa thì càng không cần phải nhiều lời, hai người bọn họ vốn là kẻ cuồng công việc, cho nên người triệt để quên ăn tết nhất chính là hai người bọn họ.
Lúc này, phu thê hai người đang đi trên hành lang, vừa đi, vừa trò chuyện với nhau, hoàn toàn không để ý đến cảnh sắc vườn hoa bên ngoài hành lang.
"Nguyên phụ liệu sản xuất giáp vải đã giao đến chưa?"
Quách Đạm hỏi.
Khấu Ngâm Sa đáp: "Bông có lẽ đã giao đến, các nguyên phụ liệu còn lại chắc là vẫn còn đang trên đường."
"Có lẽ? Chắc là? Chẳng lẽ bên Thiên Tân vệ không gửi thư?"
"Mấy ngày này chàng cũng đừng hi vọng xa vời bên kia sẽ gửi thư, chúng ta không nghỉ tết, không có nghĩa là tất cả mọi người đều không nghỉ tết, nếu không phải chúng ta nguyện ý trả ba lần thù lao, thì e rằng rất nhiều nguyên liệu đều phải chờ đến năm sau mới giao."
"Nàng chờ xem, không bao lâu nữa, những người bây giờ đang vui vẻ ăn tết nhất định sẽ ghen tị những người hôm nay vẫn còn đang vất vả cần cù làm việc, đáng tiếc đợi đến lúc bọn hắn ý thức được thế giới này đột nhiên trở nên vô cùng tàn khốc thì đã muộn."
"Vậy chàng lúc trước giả vờ ngu ngốc ba năm thì sao?" Khấu Ngâm Sa chế nhạo nói.
Quách Đạm cười nói: "Ba năm đó là để ta theo đuổi được nàng, đây là tài phú vĩnh hằng, lấy không hết, dùng mãi không cạn."
Khấu Ngâm Sa trong lòng ngòn ngọt, lời tâm tình này nàng vẫn tương đối thích nghe.
Lúc nói chuyện phu thê hai người đã đến trước một cánh cửa bằng gỗ lớn, hai người đồng thời vươn tay ra, mỗi người cầm một tay nắm cửa đẩy vào bên trong.
Lọt vào tầm mắt chính là một phòng làm việc hình tam giác, chính giữa có một bàn làm việc lớn, bao quanh hai bên trái phải là các ô cửa sổ hình vuông được chạm khắc hoa văn bằng gỗ, ở giữa mỗi ô cửa khảm từng mảnh từng mảnh ngói sáng, mặc dù những mảnh ngói sáng này không thể so sánh về độ trong suốt và xuyên thấu ánh sánh như thuỷ tỉnh, nhưng khi ánh nắng xuyên qua những mảnh ngói sáng này lại mang đến cảm giác như Bên trái bàn làm việc là tủ rượu, mà bên phải thì là trưng bày một bàn trà cùng ba chiếc ghế sô pha, bên cạnh ghế sô pha có một lò sưởi sát tường.
Toàn bộ căn phòng trang hoàng cực kỳ tùy ý và đơn giản.
Căn phòng làm việc này chính là phòng giám đốc, nếu như Quách Đạm ở Nha hành thì sẽ làm việc ở nơi này.
Quách Đạm tiến lên phía trước mở cửa sổ ra, trong phòng lập tức trở nên rộng thoáng, ngoài phòng lại là cảnh sắc chim hót hoa nở, lại hướng Khấu Ngâm Sa hỏi: "Nàng cảm thấy thế nào?"
Khấu Ngâm Sa lắc lắc đầu nói: "Dở dở ương ương, ta không thích lắm."
Quách Đạm cười nói: "Đánh giá vô cùng chính xác."
Khấu Ngâm Sa lại hiếu kỳ nói: "Chàng tại sao muốn trang hoàng như thế này?"
"Bởi vì... .
Quách Đạm đột nhiên ngồi xuống, sau đó rất tự nhiên đem hai chân gác lên bàn, nói: "Ta thích như thế này."
Khấu Ngâm Sa có vẻ cổ quái nhìn Quách Đạm, đột nhiên mím môi cười nói: "Ta hiểu được, bởi vì chàng cũng dở dở ương ương."
Quách Đạm cười gật đầu: "Hoàn toàn chính xác."
Hắn vẫn luôn tự mình hiểu lấy, có đôi lúc hắn vẫn không thích nghỉ được với phong cách ở cổ đại, ở cổ đại thực sự là ngồi có cách ngồi, đứng có cách đứng, ngôn hành cử chỉ cũng có quy phạm, bao gồm cả khách nhân cũng muốn luận địa vị bối phận để ngồi, tất cả đều rất có quy củ.
Hắn tương đối tùy tính, vì vậy thiết kế tùy ý và trương dương một chút.
Hai người ở bên trong trò chuyện một lát, rồi lại từ một cánh cửa bên cạnh cửa sổ đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa liền có thể đi vào vườn hoa, bên cạnh cánh cửa còn có một cầu thang, lên hết cầu thang rồi đẩy ra một cánh cửa thì thấy bên trong là một phòng thư ký.
"So sánh với văn phòng phía dưới, ta càng thích nơi này." Quách Đạm cười nói.
"Nói mò chuyện gì." Khấu Ngâm Sa lườm hắn một cái.
Lúc nói chuyện, hai người lại cùng nhau đẩy một cánh cửa gỗ khắc hoa. cũng tương tự như phía dưới, nhưng vuông vức, bài trí cũng quy củ, chủ thứ rõ ràng, chất liệu của nội thất cũng đều tương đối bình thường, vô cùng mộc mạc, không hề có một chút cảm giác xa hoa nào, tất cả đều toát lên vẻ khiêm tốn và giản dị.
"Hài lòng không?"
Quách Đạm lại hỏi.
Khấu Ngâm Sa mỉm cười gật đầu.
Điểm này nàng và Quách Đạm có chút khác biệt, Quách Đạm tại nơi riêng tư rất tùy tiện, nhưng trong công việc vẫn có yêu cầu và chú ý, hắn cảm thấy đây là biểu tượng cho thân phận, đồng thời cũng đại biểu thái độ và tỉnh thần làm việc, nó cũng là một bộ phận của công việc.
Nhưng Khấu Ngâm Sa hoàn toàn không quan tâm những thứ này, nhưng trên phương diện đãi khách nàng lại cực kỳ hào phóng, những thứ quý giá Khấu gia cất giữ như trà ngon, rượu ngon, tất cả đều dùng để chiêu đãi khách nhân, hai cha con Khấu gia và Quách Đạm chưa bao giờ uống những thứ này.
Kỳ thật liên quan tới vấn đề này, Quách Đạm đã thăm dò mấy lần, bởi vì nữ nhân có đôi khi trong ngoài không đồng nhất, nhưng hắn cuối cùng phát hiện Khấu Ngâm Sa thật đúng là không phải giả vờ, mà là thực sự chán ghét từ trong nội tâm.
Nếu đã đến trình độ chán ghét, vậy Quách Đạm cũng chỉ có thể dựa theo sở thích của nàng mà bố trí, thậm chí ngay cả văn phòng của chính mình cũng đều làm rất đơn giản, không có làm những thứ xa xỉ như thảm lông chồn trải trên ghế sô pha, chất liệu quý nhất trong phòng làm việc của hắn chính là ngói sáng, đấy vẫn là trong tình huống không có biện pháp, cũng không thể treo một tấm chiếu rơm lên.
"Ta nghĩ nhạc phụ đại nhân cũng nhất định sẽ vô cùng hài lòng với phòng làm việc này." Quách Đạm cười nói.
Khấu Ngâm Sa hiếu kỳ nói: "Chàng vì sao biết?"
Quách Đạm đi tới trước một cánh cửa, đẩy ra "Bởi vì căn phòng này."
Khấu Ngâm Sa đi đến nhìn một chút, phát hiện bên trong là một gian phòng nghỉ.
Quách Đạm cười tủm tỉm nói: "Trong lúc làm việc không quên sinh hài tử, nhạc phụ đại nhân có thể không hài lòng sao."
Khấu Ngâm Sa biến sắc, có một loại cảm giác bị mắc lừa đột nhiên sinh ra, theo bản năng muốn rút lui.
Ouách Đam tranh thủ thời œian if chㆠnàng trách cứ'- "Nàng nhĩ đi đâu vậy? Ta là người không biết nặng nhẹ sao, hôm nay bận rộn như vậy, nào có thời gian, dù sao sau này sẽ có cơ hội, không vội nhất thời."
"Sau này chàng cũng đừng nghĩ."
Khấu Ngâm Sa xì một tiếng, đồng thời rút tay ra ngoài, tận lực rời xa gian phòng kia.
Quách Đạm ha ha cười vài tiếng.
Hôm nay hai người thật đúng là không có thời gian sinh hài tử, đêm xuống, bọn họ thậm chí còn không ý thức được chính mình vừa mới ăn cơm tất niên, bận rộn đã khiến tất cả mọi người quên hôm nay là ba mươi tết.
Mặc dù đây là ba mươi tết đầu tiên Quách Đạm trải qua từ khi đến đây, nhưng hắn lại vô cùng hài lòng.
Chu gia.
"Các ngươi trò chuyện đi, ta về phòng nghỉ ngơi trước."
Chu Phong đột nhiên đứng dậy.
Chu phu nhân cảm thấy rất kinh ngạc, ở đây bây giờ con cháu đầy cả sảnh đường, chính là lúc hưởng thụ niềm vui gia đình, tại sao trượng phu đột nhiên lại muốn đi ngủ, liền hỏi: "Ngày mai tửu lâu cũng không mở cửa, vì sao lão gia muốn nghỉ ngơi sớm như vậy? Là mệt mỏi sao?"
Chu Phong nói: "Phu nhân chẳng lẽ đã quên, ngày mai Nha hành mới sẽ khai trương, sáng sớm ngày mai ta phải đi chúc mừng."
"Đúng đúng đúng, ngày mai Nha hành mới sẽ khai trương." Nói xong, Chu phu nhân lại có vẻ oán giận nói: "Quách Đạm cũng thật là, chọn ngày nào khai trương không được, hết lần này tới lần khác lại chọn được ngày mùng một đầu năm, hắn không muốn nghỉ tết, nhưng người khác cũng muốn nghỉ a."
Chu Phong vội nói: "Nàng tuyệt đối đừng nói lời này, nếu như hắn không cố gắng như vậy, ta càng không ngủ được"...
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Chu Phong đã dậy từ lâu, mang theo hạ nhân bưng lễ vật, lên xe ngựa chạy đến Nha hành.
Thời điểm đi vào phố Chợ Ngựa, toàn bộ con đường trống rỗng, cũng không phải tất cả mọi người vẫn còn ngủ, chỉ vì có rất nhiều người đã ra khỏi thành du ngoạn.
Vừa mới xuống xe ngựa, liền gặp được Tào Đạt, sắc mặt Chu Phong lập tức trầm xuống, "Thật sự là oan...
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn đột nhiên ý thức được hôm nay là ngày mùng một đầu năm, vội vàng chắp tay nói: "Tào lão đệ, chúc ngươi Tào Đạt còn buồn ngủ, dụi dụi con mắt, vừa chắp tay, lại vô ý thức ngáp một cái: "A.... Chu huynh... A...."
Mơ hồ không rõ hắn đang nói cái gì.
Tên này khẳng định là cố ý. Chu Phong ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vừa mới sáng sớm, ngươi làm sao mà một chút tinh thần cũng không có."
Tào Đạt lập tức cũng ý thức được giọng điệu nói chuyện của Chu Phong thay đổi, thở dài: "Đừng nói nữa, đêm qua ta bồi bọn trẻ chơi đến canh bốn sáng mới ngủ, vừa nằm xuống đã bị đánh thức. Đêm qua Chu huynh đi ngủ lúc nào?"
Chu Phong cười ha hả nói: "Ta đi ngủ từ rất sớm, Quách Đạm không phải đã nói, hôm nay chúng ta còn phải họp cổ đông để xem bảng báo cáo tài vụ năm ngoái của Nha hành hay sao, cho nên phải ta nghiêm túc xem a!"
Tào Đạt đột nhiên vực dậy tỉnh thần.
Chu Phong cho rằng mình tới xem như tương đối sớm, nhưng làm sao biết lúc hai người bọn họ thong thả đi đến trước cổng chính Nha hành đã nghe thấy bên trong đầy tiếng người huyên náo, bọn họ mặc dù không phải trễ nhất, nhưng cũng khẳng định là đếm ngược.
Đối với thương nhân thì tới chậm một bước khiến trong lòng rất bất an.
Hai người vội vàng bước nhanh về phía trước hướng Quách Đạm đang đứng ở cửa ra vào Quách Đạm chắp tay nói: "Hiền chất, chúc mừng, chúc mừng."
Quách Đạm chắp tay đáp lễ nói: "Cùng vui, cùng vui. Hai vị, chúc mừng năm mới."
"Chúc mừng năm mới! Chúc mừng năm mới! Ha ha!"
Quách Đạm lại nói: "Nha hành này các vị cũng có phần, ta cũng không nói những lời khách khí như chiêu đãi không chu đáo, hai vị liền tùy tiện đi."
"Được được được, hiền chất bận bịu trước đi, đợi lát nữa trò chuyện tiếp."
Chu Phong, Tào Đạt vừa bước qua đại môn lập tức ngây ngẩn cả người, đại sảnh lớn hơn so với trong tưởng tượng của bọn họ nhiều lắm, mấy chục người đứng ở bên trong đều không hiện ra vẻ chen chúc.