Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 246 - Chương 245: Nhất Tín Nha Hành

Chương 245: Nhất Tín Nha hành Chương 245: Nhất Tín Nha hànhChương 245: Nhất Tín Nha hành

Lớn!

Xác thực là vô cùng lớn!

Nếu tăng thêm hành lang phía bên ngoài thì diện tích đại sảnh thật đúng là không kém Hoàng Cực điện.

Toàn bộ đại sảnh được thiết kế theo kiểu mở rộng, bốn phía đều có một cửa ra vào lớn và rất nhiều cửa sổ, bên ngoài là một vòng hành lang, trên hành lang bày một số bàn trà và ghế dựa, khách hàng đến đây có thể ngồi ở bên ngoài hành lang uống trà, ăn chút đồ ăn.

Chính giữa đại sảnh có một tấm bàn lễ tân hình cung cực kỳ khí phái, phong cách trang hoàng trong đại sảnh cũng vô cùng xa hoa.

Đây chính là thái độ đối nhân xử thế của Khấu Ngâm Sa, để chiêu đãi khách hàng thì dù xa hoa như thế nào nàng cũng sẽ không phản đối, nhưng với chính mình thì chỉ cần thoải mái dễ chịu là được, nàng không hề quan tâm đến những thứ này.

Nhưng Chu Phong cùng Tào Đạt tuyệt đối không ý thức được rằng hai người bọn họ không chỉ bước qua một cánh cửa lớn mà là bước sang một trang mới với rất nhiều kỳ ngộ và tàn khốc cùng tồn tại.

Trong những người đến đây hôm nay trừ Trần Phương Viên, tất cả đều là cổ đông của Nha hành, mọi người đều đã quen biết nhau nên chúc phúc lẫn nhau, không khí năm mới rất nồng nặc.

"Chu lão đệ, ngươi đến chậm nha." Tần Trang cười ha hả nói.

Chu Phong khoát tay một cái nói: "Không dối gạt Tần huynh, ta cho rằng ta tới còn tính là sớm, nào biết được các vị đến đây còn sớm hơn ta, cũng may ta không tới trễ." Nói xong, hắn đột nhiên nhìn quanh trái phải rồi hỏi: "Làm sao bọn hắn đều đang xem tranh."

"Đó cũng không phải tranh vẽ bình thường, mà là những tác phẩm của Nha hành chúng ta." Tần Trang cười nói.

"Tác phẩm của Nha hành?"

"Ngươi nhìn đó là gì?"

Tần Trang chỉ vào một mặt tường phía sau lưng Chu Phong.

Chu Phong quay đầu nhìn lại thì thấy một bức họa được treo trên tường, ban đầu hắn cho rằng chỉ là một bức tranh dùng để trang trí, nhưng bây giờ ngưng mắt nhìn kỹ đột niên kinh hô: "Đây không phải là Trạng Nguyên Hồng sao." Nói xong, hắn vội vàng tiến lên nhìn kỹ hơn thì thấy bên trong bức họa viết mấy dòng chữ, giảng giải Nha hành như thế nào sáng lập ra Trạng Nguyên Hồng.

Lại nghe bên cạnh có người nói: "Bộ giáp vải này thật đúng là đẹp a!"

Chu Phong lại nghiêng đầu nhìn sang thì thấy phía bên kia tường treo một bộ giáp vải, thuần một màu trắng, ngoài màu sắc ra thì kiểu dáng hoàn toàn không giống giáp vải trước đây, trông không hề rộng như trước, chiếc dây lưng màu nâu làm cho toàn bộ giáp vải trông cực kỳ gọn gàng và vừa người.

Ngoài ra còn có rất nhiều họa tác liên quan tới sắc phong đại điển, đua ngựa, từ thiện, Ngũ Điều Thương, trường đua ngựa mới, đêm thất tịch võng luyến, Kim Ngọc lâu...

Nhìn những bức họa này bọn hắn mới ý thức được hơn nửa năm qua, Khấu gia Nha hành đã làm nhiều mua bán như vậy.

Đây tuyệt đối là Nha hành ký lục.

Mà các tác phẩm này sẽ được vĩnh viễn treo ở nơi này, chúng sẽ chỉ tăng lên mà không giảm bớt.

Khách hàng vào tới đại sảnh có thể trực quan nhìn thấy thực lực của Nha hành mà không cần hỏi thăm.

Lúc mọi người đang thảo luận về những tác phẩm này, Khấu Thủ Tín đột nhiên xuất hiện trong hành lang.

Mọi người lập tức vây quanh.

"Khấu huynh, lão đệ hôm nay đến đây chúc huynh năm mới an khang, thân thể khỏe mạnh, sớm ngày ôm tôn tử."

Tào Đạt chắp tay nói.

Khấu Thủ Tín nghe vậy đại hỉ, vội vàng chắp tay nói: "Nhận được cát ngôn của viên ngoại, Khấu mỗ vô cùng cảm kích a!"

Những thương nhân này đều là nhân tinh, lập tức liền chúc "Con cháu cả sảnh đường","Khai chỉ tán diệp", tất cả đều tới.

Khấu Thủ Tín cười đến miệng cũng không khép lại được.

Đây là điều trước mắt hắn khát vọng nhất.

Sau một phen chúc mừng, Chu Phong cười nói: "Khấu huynh, ta thấy thân thể của huynh đã tốt hơn nhiều, lúc nào sẽ đi ra trọng chưởng Nha hành để chúng ta lại được tận mắt thấy phong thái của Khấu huynh."

Khấu Thủ Tín khoát tay một cái nói: "Chu viên ngoại đừng chê cười ta, †a nàn eó nhang thái Øì khâng đếi aat các vị naav cả lúc †a còn trẻ cñna không quản được Nha hành mới bây giờ, hiện tại ta liền hưởng cuộc sống nhàn nhã và thoải mái thôi."

Trần Phương Viên cảm khái nói: "Nếu ta có một nữ tế như thế, ta cũng hưởng cuộc sống nhàn nhã và thoải mái a."

Trong giọng nói lộ ra vị chua.

Chu Phong chế nhạo nói: "Cũng không thể nói như vậy, mấu chốt vẫn là vì Khấu huynh sinh ra một nữ nhi xinh đẹp."

Trần Phương Viên liếc nhìn Chu Phong, nghĩ thầm, ngươi phách lối cái gì, đợi đến lúc lữ điếm của ta mở cửa sẽ cho các ngươi đẹp mặt.

Khấu Thủ Tín chỉ cười ngây ngô, con mắt đều không thấy đâu, đều bị tầm nhìn xa trông rộng của chính mình làm cho cảm động.

Chính mình lúc ấy làm sao lại có con mắt tỉnh đời như thế, nhiều người cầu thân như vậy, điều kiện của ai cũng đều tốt hơn Quách Đạm, nhưng hắn hết lần này tới lần khác chọn trúng Quách Đạm, hơn nữa chịu đựng ba năm thống khổ không đuổi Quách Đạm ra khỏi cửa, đây là nhìn xa trông rộng cỡ nào a.

Dĩ vãng những đại phú thương này đứng ở trước mặt hắn đều là vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng hôm nay từng người đều cố gắng vỗ mông ngựa của hắn.

Thật sự là sảng khoái!

"Nhạc phụ đại nhân và các vị nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy?"

Lúc này, Quách Đạm đi tới.

Khấu Thủ Tín thần sắc biến đổi, lập tức nói: "Còn có thể nói chuyện gì, đương nhiên là nói về chuyện tôn tử a."

"Tôn... Tôn tử?" Quách Đạm sửng sốt một chút, hoàn toàn không nghĩ tới đề tài này.

Chu Phong trêu ghẹo nói: "Hiền chất, năng lực buôn bán của ngươi là không thể nghi ngờ, nhưng đáng tiếc năng lực sinh nhi tử vẫn có vẻ không đủ aI"

Những trưởng bối này nhao nhao cười lên ha hả, khó được một lần chế nhạo Quách Đạm a.

Đáng chết, đều đã chạy đến Minh triều rồi mà vẫn trốn không thoát bị giục sinh con a, ai... văn minh Hoa Hạ thật đúng là nguồn sông ở rất xa, dòng chảy rất dài a. Quách Đạm cười nói: "Chu viên ngoại còn nhớ rõ lúc trước viên ngoại bỏ ra bao nhiêu tiền mua lại Trần lâu không?"

Chu Phong thần sắc trì trệ, nhắc đến chuyện này làm gì? Trần Phương Viên vui tươi hớn hở nói: "Hiền chất, năm mới nói chuyện này làm gì, làm hỏng bầu không khí a!"

Chu Phong nghiêng con mắt thoáng nhìn, nhân gia Quách Đạm rõ ràng không phải có ý tứ này, lão già nhà ngươi hết lần này tới lần khác muốn dẫn đến hướng này, ngươi nhớ kỹ cho ta, đến lúc lữ điếm của ngươi kiếm được tiền, ta cũng khiến lữ điếm của ngươi suy sụp, Quách Đạm hợp tác với ai không phải hợp tác.

Đối với đôi oan gia này. Quách Đạm ha ha cười nói: "Ta chỉ muốn nói một đạo lý, ta chính là hậu tích bạc phát, bất kể là buôn bán, hay là sinh nhỉ tử, năng lực đều sâu không thấy đáy."

Trần Phương Viên vội nói: "Nếu hiền chất có năng lực cường đại như thế, sao không nạp thêm mấy tiểu thiếp."

"Trần thúc thúc, câu nói này của thúc thật sự làm hỏng bầu không khí."

Quách Đạm thật sự sợ lão già này, vội vàng nói sang chuyện khác: "Nhạc phụ đại nhân, các vị, chúng ta cùng nhau đi thăm Nha hành mới một chút, dù sao cũng là mọi người bỏ tiền xây dựng, các vị tới đây cũng không thể không tìm thấy nhà xí đi."

Khấu Thủ Tín hỏi: "Mọi người đầu tới đông đủ chưa?"

"Đều tới đông đủ, nếu không, chính là lỗi của Thần Thần."

Quách Đạm chỉ hướng Thần Thần đứng bên cạnh.

Thần Thần chặn lại nói: "Lão gia xin yên tâm, Nha hành cổ đông đều đã tới đông đủ."

Khấu Thủ Tín cười ha hả nói: "Ngươi đã nói như vậy thì sẽ không sai, nếu hiền tế nói, ta liền có chút lo lắng."

"Nhạc phụ đại nhân thật sự là hiểu rất rõ tiểu tế." Quách Đạm cười ha ha, đột nhiên đi tới phía trước bàn lễ tân hình cung chỉ vào bình phong trang trí ở phía sau bàn nói: "Nếu muốn hiểu rõ về Nha hành thì chỉ cần đọc hiểu tấm bình phong này là được rồi."

Chỉ thấy phía trên bình phong có một đồ án, phía dưới đồ án viết "Nhất Tín nha hành "

"Nhất Tín nha hành có ngHĩa là lời hứa ngàn vàng ư?"

Tần Trang hỏi.

Quách Đạm nói: "Đúng vậy, chữ tín chính là gốc rễ đặt chân của Nha hành chúng ta."

Chu Phong nhìn bức đồ án kia nói: "Hiền chất, đồ án này nhìn trông Quách Đạm gật đầu nói: "Viên ngoại thật có nhãn lực tốt, ý tưởng thiết kế này chính là xuất phát từ hành động ngoắc ngón tay út, dụng ý biểu đạt có hai tầng, một là hợp tác cùng có lợi, mua bán chủ yếu nhất của chúng ta vẫn là hợp tác với thương nhân, trợ giúp mua bán của bọn họ nâng cao một bước, điểm này mãi mãi cũng sẽ không thay đổi. Đối nội cũng là như thế, thân là người của Nha hành nhất định phải hiểu được hợp tác lẫn nhau mà không phải đơn đả độc đấu.

Hai, chính là chữ tín ta vừa mới nói đến, nha thương có thanh danh bất hảo là sự tình mọi người đều biết, đặc biệt là tại phương diện thành tín, nhưng Nha hành của chúng ta vì sao có thể trong thời gian ngắn ngủi có được quy mô như thế, ảo diệu trong đó không ở chỗ người, mà là thành tại tín, lập ở khế, hết lòng tuân thủ khế ước chính là chỗ căn bản của Nha hành chúng ta, một khi mất đi điểm này, Nha hành chắc chắn đóng cửa, đó chính là đả kích có tính huỷ diệt, ai cũng không cứu vãn được."

Mọi người nghe mà liên tiếp gật đầu, chỉ cảm thấy biểu tượng này cực kỳ diệu, một đồ án rất đơn giản thế nhưng có thể khái quát được toàn bộ lý niệm của Nha hành, đồng thời còn rất dễ hiểu.

Trần Bình cười nói: "Hiền chất nói hay như vậy, làm ta cũng muốn làm một biểu tượng giống vậy."

Tần Trang gật đầu nói: "Làm một biểu tượng giống vậy cũng không tệ."

Quách Đạm cười nói: "Chẳng lẽ đây là đệ nhất khoản buôn bán của năm nay, nếu các vị cần, Nha hành sẽ giúp các vị tìm Ngũ Điều Thương thiết kế."

Chu Phong hỏi: "Thật sao? Không biết giá cả như thế nào?"

"Vô cùng quý. Thật." Quách Đạm nghiêm túc nói.

Chu Phong sững sờ, chợt ha ha nói: "Vậy ta liền yên tâm, dù sao ta cũng không có ý định làm."

"Ha ha!"

Trong lúc nói cười, Quách Đạm lại dẫn mọi người hướng cánh cửa đằng sau đại sảnh đi ra ngoài, bên ngoài cánh cửa là một mảnh sinh cơ bừng bừng, cỏ vừa mới mọc ra chồi non, nụ hoa vừa mới chớm nở.

Mùi bùn đất tươi mát khiến người ta cảm thấy thư thái và vui vẻ.

Phóng tầm mắt ra xa thì thấy những dãy hành lang rộng rãi chẳng những kết nối từng tòa công trình kiến trúc mà phía trên còn bày một số bàn trà ghế tựa, chỗ góc cua đều có đình đài, giống như là một chốn hưu nhàn. Viên nha, ta nhìn một chút đã thích nơi này."

Câu nói này của Chu Phong cũng nói ra tiếng lòng của mọi người.

Cho dù yêu thích, bọn hắn cũng không định làm theo, chí ít cũng phải tốn hai ba vạn lượng mới có thể xây dựng được.

Quách Đạm cười nói: "Đây đều là công lao của Trần viên ngoại."

Trần Bình vội nói: "Không dám, không dám, ta chỉ là người làm việc mà thôi."

"Ha ha”

Quách Đạm lại giới thiệu nói: " Bố cục của Nhất Tín nha hành giống như đồng tiền, là ngoài tròn trong vuông."

Trần Phương Viên cười nói: "Hiền chất tuyệt đối đừng nói như thế, nếu không người khác còn tưởng rằng đây là Nha hành của ta."

Quách Đạm cười ha ha một tiếng, lão Trần thật sự là càng ngày càng hài hước. Sau đó lại chỉ hướng bốn toà nhà chỉnh tề ở giữa, nói: "Đó chính là bộ phận tiếp thị của Nha hành chúng ta, cũng là trái tim của toàn bộ Nha hành, sau này nhân viên bộ phận này sẽ xử lý mọi hợp tác với cùng các vị."

Nhưng Quách Đạm cũng không vội vã đến đó, mà mang theo mọi người đi dọc theo hành lang.

"Bộ phận tài nguyên nhân lực?"

Tào Đạt đột nhiên ngẩng đầu nhìn một biển hiệu, lại hỏi: "Hiền chất, đây là ý gì?"

Quách Đạm cười nói: "Nơi này là nơi chuyên môn phụ trách thông báo tuyển dụng nhân tài."

"Thông báo tuyển dụng nhân tài?"

Tào Đạt nghe thôi chỉ cảm thấy có chút là lạ, nghiêng đầu nhìn hướng bên trong, chỉ thấy bên trong đúng là một gian phòng lớn, nhưng so với phòng bao trong tửu lâu của hắn còn tốt hơn nhiều, so với Lại bộ cũng không thua bao nhiêu, không khỏi tự giễu nói: "Thì ra thương nhân như chúng ta cũng cần nhân tài, ta bình thường chỉ chiêu một số chân chạy, tuổi trẻ, cơ linh, thân thể tốt là được."

Quách Đạm nói: "Có thể ở đây làm việc nhất định phải là nhân tài, biết tính toán, biết chữ là cơ bản nhất, công việc của chúng ta là giúp người khác buôn bán hay nói cách khác là muốn quản lý tiền tài cho khách hàng, người bình thường sẽ không thể đảm nhiệm được."

Đoạn Trường Tồn hiếu kỳ nói: "Hiền chất đi đâu tìm nhiều người biết tính toán biết chữ như vậy?" Quách Đạm cười nói: "Nói đến việc này thì phải nói may mắn là tứ đại quan nha đóng cửa, cây đổ con khỉ tán, ta liền chiêu mộ hết những con khỉ này, bọn hắn đều biết tính toán biết chữ."

Muốn làm việc tại Nha hành thì nhất định phải có văn hóa, cò mồi không phải một công việc khổ lực, nếu như ngay cả khế ước cũng không biết viết, vậy thì làm sao làm được cò mồi, cò mồi là phải thương lượng mua bán.

Chu Phong nói: "Nói đến quan nha, Liễu gia giống như không phái người đến chúc mừng?"

Quách Đạm phong khinh vân đạm nói: "Ta nghĩ Liễu Tông Thành tuổi đã cao, cũng hẳn là biết tự mình hiểu lấy, nhạc phụ đại nhân của ta cũng không thích hắn."

Khấu Thủ Tín ha ha cười vài tiếng, cũng không nói không phải.

Hắn cũng biết Liễu Tông Thành có thể trở thành quan nha là do một tay nữ tế của hắn nâng lên, tội gì phải nể tình, hắn cũng không muốn cho, Liễu gia trước kia chơi đùa hắn đủ khổ.

Tào Đạt nói: "Hiền chất, bây giờ Liễu gia đã trở thành người đứng đầu quan nha, hơn nữa cũng chỉ có mình hắn một nhà độc đại, hợp tác cùng có lợi at"

Các thương nhân còn lại cũng cười ha ha, bây giờ bọn họ cũng không dám đắc tội Liễu gia, hàng hóa của bọn họ đều phải trải qua tay qua quan nha al

"Hợp tác là hợp tác, giao tình là giao tình, đây là hai chuyện khác nhau." Quách Đạm mỉm cười, sau đó lại đưa tay nói: "Các vị mời."
Bình Luận (0)
Comment