Chương 248: Thiên cổ đệ nhất từ quân
Chương 248: Thiên cổ đệ nhất từ quânChương 248: Thiên cổ đệ nhất từ quân
Hai chữ "Nhận thầu" cũng sắp trở thành từ chuyên dụng của Quách Đạm, bởi vì Quách Đạm chẳng những nhận thầu rất nhiều nghiệp vụ, đồng thời cũng đem không ít nghiệp vụ nhận thầu ra ngoài.
Loại tư tưởng này của bắn cùng tư tưởng tự cung tự cấp ở cổ đại hoàn toàn tương phản.
Nếu như đổi lại là mấy người Chu Phong, việc kiếm ra tiền mà tự mình có thể làm thì nhất định sẽ tự mình làm, tuyệt đối sẽ không tiện nghỉ cho người khác, đồng thời bọn hắn cũng không cho rằng người khác có thể làm tốt hơn chính mình.
Điều này chứng tỏ bọn hắn mặc dù là thương nhân, nhưng tư tưởng của bọn hắn vẫn hoàn toàn là tư tưởng kinh tế nông nghiệp cá thể.
Mà Quách Đạm thì cho rằng một người tỉnh lực rất có hạn, đầu tư hợp lý nhất chính là tận lực tiêu hao tỉnh lực vào những việc chính mình am hiểu nhất, đồng thời dùng tiền tài đổi lấy thời gian, kiếm càng nhiều tiền.
Hắn tìm không được mấy đầu bếp sao? Hắn chỉ không muốn lãng phí thời gian vào việc này, trong thời gian quản lý phòng bếp, hắn có thể kiếm càng nhiều tiền, cho nên tự mình quản lý nhà ăn rõ ràng chính là mua bán lỗ vốn.
Về phần đại hội cổ đông trên bản chất kỳ thật chính là khoác lác, đại hội trang bức.
Là một công ty có hình thức đầu tư cổ phần, lòng tin của cổ đông đối với người điều hành công ty là vô cùng quan trọng, vì vậy quyết không thể khiêm tốn và hàm súc giống như văn nhân, điều này là không thể được, nhất định phải thổi, hung hăng thổi, để cổ đông và nhân viên tràn ngập lòng tin với Nha hành.
Nhìn từ góc độ này, đại hội cổ đông năm nay không thể nghỉ ngờ là rất thành công, chỉ riêng cơ cấu Nha hành mới cũng đã đủ để cho mọi người tràn ngập lòng tin, chớ nói chi là bảng báo cáo tài vụ đẹp đến như vậy.
Mặc dù đồ ăn trong tiệc ăn mừng vô cùng bình thường, nhưng người người đều ăn có tư có vị, sau khi ăn xong, các cổ đông lại đi dạo trên bãi cỏ phơi nắng, triển vọng tương lai của Nha hành mới làm bọn hắn đều tràn đầy hi vọng đối với tương lai.
Thương nhân có thể làm được đến mức này quả thật là quá tuyệt, đồng thời cũng kích thích bọn hắn cũng muốn xây dựng mua bán của chính mình đến loại quy mô này. Sau khi tiễn bọn hắn, Khấu Thủ Tín vẫn còn chưa thoả mãn lại đi cùng Quách Đạm đến văn phòng tổng giám đốc.
Khi tiến vào khu vực này thì thấy đi tới đi lui đều là nữ tử.
Trong trung tâm hành chính này chỉ có một mình Quách Đạm là nam nhân, còn lại đều là nữ nhân.
Mà những nữ tử này kỳ thật đều là ca kỹ bị các đại thanh lâu đào thải, nhưng Quách Đạm lại xem các nàng là bảo bối.
Hắn từng phái Khấu Nghĩa tìm kiếm nữ nhân tới Nha hành làm việc, cũng tìm rất lâu mới tìm được mấy người.
Bởi vì tiểu thư khuê các sẽ không xuất đầu lộ diện, mà nữ tử nhà bần nông lại không có văn hóa nên không thể làm được việc này, cho nên chỉ có thể tìm ở thanh lâu, bởi vì các thanh lâu đầu có huấn luyện tài nghệ cho các ca kỹ, cho dù là bị đào thải cũng đều có cơ sở văn hóa nhất định, sau khi Quách Đạm mua đứt các nàng, lại cho các nàng đến Ngũ Điều Thương huấn luyện tác phong làm việc.
"Chủ tịch, giám đốc."
Hai thư ký ở cửa ra vào nhìn thấy Quách Đạm cùng Khấu Thủ Tín tới, lập tức đứng dậy chào.
Khấu Thủ Tín cười nói: "Hai từ chủ tịch này, ta thật sự là không quá quen thuộc a!"
Quách Đạm ha ha nói: "Từ từ rồi sẽ quen thuộc." Lại hướng thư kí kia hỏi: "Tổng giám đốc ở bên trong à?"
"Vâng, hai vị xin chờ một chút."
Thư kí này là do Quách Đạm đào tạo ra, hoàn toàn không giống nha hoàn, quy củ là quan trọng nhất, chẳng cần biết người đến là ai nhất định phải thông báo trước, các nàng cũng không xưng hô hai người là "Lão gia","Cô gia", tất cả đều xưng hô chức danh.
Qua một lát thì thấy Khấu Ngâm Sa đi tới cửa, nhẹ nhàng thi lễ,"Phụ thân, phu quân."
Nàng có chút không đổi được xưng hô, nhưng hôm nay nàng lại mặc trang phục tương tự những thư ký này, cũng chính là đồng phục làm việc Quách Đạm yêu cầu, tóc búi cao, màu da tuyết trắng, ngũ quan xinh xắn, mỹ nhân gợi cảm sắc xảo được phát huy vô cùng tỉnh tế, trang phục váy dài tay áo hẹp khiến nàng trông cực kì có năng lực, trang phục này cũng rất phù hợp với khí chất của Khấu Ngâm Sa.
Mặc dù buổi sáng đã gặp, nhưng hai mắt Quách Đạm vẫn sáng lên, hắt đầu có chút chê Khấu! Thủ Tín vướng bân. Nếu như Khấu Thủ Tín biết suy nghĩ của Quách Đạm thì lập tức sẽ rời đi, hơn nữa có lẽ phải dùng từ chạy, chuyện gì cũng không sánh bằng sinh hài tử al
Sau khi vào văn phòng tổng giám đốc, Khấu Thủ Tín đương nhiên không có loại giác ngộ kia của Quách Đạm, rất tự nhiên ngồi xuống ghế tổng giám đốc, Quách Đạm cùng Khấu Ngâm Sa thì ngồi đối diện.
Khấu Ngâm Sa cười nói: "Phụ thân, phu quân, nghe nói đại hội cổ đông tổ chức rất thuận lợi."
Khấu Thủ Tín cười ha hả nói: "Có hiền tế, muốn không thành công cũng khó a!"
"Nhạc phụ đại nhân quá khen, thành công đã phát sinh trước hôm nay từ lâu, tiểu tế chỉ dệt hoa trên gấm mà thôi."
Quách Đạm khiêm tốn cười một tiếng, lại hướng Khấu Ngâm Sa nói: "Phu nhân, nàng cũng nên tham gia đại hội cổ đông, dù sao nàng là tổng giám đốc."
Không đợi Khấu Ngâm Sa mở miệng, Khấu Thủ Tín đã nói: "Không thể, không thể, hiển tế có chỗ không biết, rất nhiều người đều không nguyện ý ngồi cùng bàn với nữ nhân, bọn hắn đều là trưởng bối a."
Theo lễ chế, để nữ nhân có mặt là bất kính đối với tân khách, nhất là khi đối phương là trưởng bối.
Quách Đạm nói: "Không nguyện ý thì có thể rời đi, chúng ta cũng không quan trọng."
Khấu Ngâm Sa nói: "Phu quân, ta cũng không muốn tham gia đại hội cổ đông, ta càng muốn ngồi đây làm việc, giống như chàng vừa nói, thành công đã phát sinh trước hôm nay từ lâu, ta có thể ngồi đây đã rất hài lòng, ta quan tâm là thành công, mà không phải tham gia đại hội cổ đông."
Quách Đạm khế nhấc tay một cái, rất bất đắc dĩ cười cười.
Nhưng Khấu Thủ Tín xác thực không muốn Khấu Ngâm Sa có mặt ở đại hội cổ đông, cho dù là đoạn thời gian đã từng rất khó khăn thì khách hàng bình thường đều do Khấu Nghĩa chiêu đãi, nếu như đại phú thương như Chu Phong tới thì đều là hắn mang bệnh đi ra chiêu đãi, Khấu Ngâm Sa tối đa chỉ có thể đứng ở một bên, để nữ nhân đứng ra là một chuyện rất mất mặt, Khấu Thủ Tín nói sang chuyện khác: "Hiền tế, chúng ta không nghỉ tết, nhưng những người khác cũng không phải như vậy, cấp bậc lễ nghĩa không thể thiếu, ngươi nên mang chút lễ vật đến chúc tết Hưng An bá."
Quách Đạm cười khổ nói: "Tiểu tế cũng không để ý việc phải đi một tế, bây giờ Hưng An bá rất sợ thấy tiểu tế đi, từ lúc chúng ta nhận thầu giáp vải, Hưng An bá tận lực không chạm mặt tiểu tế."
"Nếu Bá gia không muốn thì quên đi." Khấu Thủ Tín thoáng gật đầu.
Quách Đạm đột nhiên nói: "Nhưng có một người, có lẽ vẫn phải đi chúc tết, bằng không hắn có khả năng sẽ có ý kiến."
"Trần thúc thúc của ngươi?"
"Dĩ nhiên không phải, tiểu tế nói là bệ hạ."
Khấu Thủ Tín và Khấu Ngâm Sa đều rất im lặng nhìn Quách Đạm.
Khấu Thủ Tín cười khổ nói: "Thời điểm năm mới, Thánh thượng cũng phải gặp một số khách quý, ngươi. . ."
Ngụ ý, một tiểu thương nhân như ngươi có thể chúc tết Hoàng đế sao, ngươi từ đâu mà có tự tin này, Hoàng đế có thời gian chiêu đãi ngươi sao?
Quách Đạm cười nói: "Nhạc phụ đại nhân xin yên tâm, bệ hạ không gặp ai cũng sẽ gặp tiểu tế, bởi vì những người kia đều đến đòi bệ hạ tiền, còn tiểu tế đến là để đưa tiền cho bệ hạ."
Khấu Ngâm Sa đột nhiên nói: "Phu quân đi đưa trương mục cho Thánh thượng?"
Quách Đạm nói: "Phu nhân, nàng nói như thế cũng quá tục đi."
Nhưng đây chính là sự thật, mấy tháng nay, Quách Đạm vẫn luôn xử lý tiền của Vạn Lịch, đương nhiên phải làm một phần trương mục cho Vạn Lịch.
Hôm sau, Quách Đạm liền mang theo trương mục chạy tới hoàng cung, nhưng hắn đi lần này chủ yếu là muốn hẹn lịch, hắn cũng sợ Hoàng đế không có thời gian.
Nhưng nào biết, Vạn Lịch lập tức liền triệu kiến hắn, một lát cũng không để hắn chờ làm Quách Đạm có chút thụ sủng nhược kinh.
Trong nội tâm Quách Đạm lại có thêm nhận thức mới về đam mê vơ vét của cải của Vạn Lịch.
Dưới sự dẫn đường của một tiểu thái giám, Quách Đạm đi vào một thư phòng, chỉ thấy Vạn Lịch ngồi ở bên trong, Lý Quý đứng hầu hạ ở một bên, hắn nhanh chóng bước lên phía trước một bước, hành đại lễ rồi nói,"Ti chức tham kiến bệ hạ, cung chúc bệ hạ vĩnh hưởng tiên phúc, thọ ngang trời đất."
Dù sao cũng là ngày tết nên đổi chút tâm ý. không khỏi ha ha cười hai tiếng, nói: "Miễn lễ đi."
"Đa tạ bệ hạ."
Quách Đạm đứng dậy, cười hắc hắc nói: "Khởi bẩm bệ hạ, tỉ chức hôm nay vào cung, trừ chúc tết bệ hạ còn mang đến trương mục năm ngoái."
Nói xong, hắn cầm trương mục, dâng lên bằng hai tay.
Lý Quý tranh thủ thời gian tới lấy trương mục, sau đó lại dâng lên cho Vạn Lịch, Vạn Lịch lại chỉ hướng trên bàn "Trước thả ở đây đi."
Quách Đạm lập tức khiếp sợ nhìn Vạn Lịch.
Việc này cùng dự đoán của hắn hoàn toàn không giống, hắn dự đoán Vạn Lịch kích động lật ra trương mục, không kịp chờ đợi hỏi hắn đã kiếm được bao nhiêu tiền, năm nay sẽ có thể kiếm thêm bao nhiêu, đây mới là Vạn Lịch a.
Mà không phải giống như bây giờ, nhìn cũng không nhìn một cái.
Chuyện này khiến Quách Đạm hoảng hốt, nếu như Vạn Lịch không ái tài, vậy hắn liền xong rồi.
Vạn Lịch cũng chú ý tới ánh mắt quái dị của Quách Đạm, hỏi: "Làm sao? Trẫm nhất định phải xem trương mục bây giờ sao?"
"Không không không, bệ hạ xem lúc nào cũng đều. .. Đầu được, nếu như. .. Như không có chuyện khác, ti chức. .. Ti chức xin cáo lui."
Dưới tình huống quỷ dị này, Quách Đạm không dám ở lâu a!
Vạn Lịch tay vừa nhấc nói: "Ngươi đừng vội cáo lui, hôm nay trẫm triệu kiến ngươi không phải vì trương mục, trẫm chỉ muốn cùng ngươi tâm sự một chút."
Cùng ta tâm sự? Trừ tiền, còn có chuyện gì có thể nói? Sẽ không lại có suy nghĩ muốn ta làm thái giám a? Hôm nay là ngày mồng hai tết, không cần thiết phải vậy đi. Quách Đạm ngượng ngùng gật đầu "Vâng."
Vạn Lịch đột nhiên thở dài, nhưng cái gì cũng không nói.
Hắn đang chờ ta đặt câu hỏi sao? Quách Đạm cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Bệ hạ vì sao thở dài, có phải gặp phải chuyện gì phiền lòng hay không?"
Vạn Lịch lại ai thán một tiếng: "Năm hết tết đến vốn nên vui vẻ mới đúng, thế nhưng có ít người hết lần này tới lần khác không muốn để trẫm vui vẻ, ngươi nói có đáng hận hay không."
Quách Đạm lập tức trung can nghĩa đảm nói: "Kẻ nào to gan như vậy, hắn."
"Nếu chỉ có một người, trẫm đã sớm xét nhà của hắn." Vạn Lịch tức giận hừ một tiếng.
Oa! Không phải một người, đó chính là một đám người, vậy là cả triều văn võ, thực tình xấu hổ. Quách Đạm có chút chột dạ.
Vạn Lịch lại nói: "Ba năm trước đây bọn hắn đã yêu cầu trẫm sắc lập thái tử, trấm lúc ấy liền thuận miệng nói, qua hai ba năm lại bàn lại, nào biết bọn hắn đều ghi tạc trong lòng, mới mùng một đầu năm bọn hắn đã vội vã thượng tấu, yêu cầu trẫm sắc lập thái tử, thật sự là lẽ nào lại như vậy."
Lại là việc này? Nhưng việc này. .. Việc này thích hợp đàm luận với ta sao? Quách Đạm nghe mà mộng bức.
Hắn lại không biết việc này, Vạn Lịch cũng chỉ có thể cùng một tâm phúc ở bên ngoài thể chế như hắn phàn nàn vài câu, Lý Quý là người hầu, cùng hắn phàn nàn không có ý nghĩa gì, mà Trương Kình, Trương Thành đều có lập trường riêng của mình, hồng nhan tri kỷ Hoàng quý phi của hắn còn là người trong cuộc nên càng không thể nói.
Nhưng nếu không nói lên hai câu, Vạn Lịch lại kìm nén đến hoảng, hắn không muốn lập trưởng tử làm thái tử, nhưng hắn lại không dám nói ra, nếu là người bình thường thì cũng chỉ có thể nhịn, nhưng hắn là Hoàng đế, hắn sẽ cảm thấy rất uất ức.
Vừa vặn Quách Đạm đưa tới cửa.
Vạn Lịch liếc nhìn Quách Đạm, nói: "Ngươi bình thường không phải rất nhiều lý luận sao, hôm nay làm sao trầm mặc như vậy."
Ta có thể nói gì đây? Không, ta thực sự phải nói thứ gì đó, ta đều đã đắc tội đại thần trong triều, đây là bắp đùi duy nhất của ta, ta nhất định phải đứng đội kiên định không thể thay đổi. Quách Đạm con ngươi nhất chuyển, lắc đầu thở dài: "Hồi bệ hạ, ti chức không phải trầm mặc, mà là. .. Mà là bị lòng nhân từ và thiện lương của bệ hạ cảm động thật sâu, bệ hạ thật sự là thiên cổ đệ nhất nhân từ quân a!"
Vạn Lịch tức giận buồn cười nói: "Trẫm chỉ muốn hàn huyên với ngươi vài câu, không phải muốn nghe ngươi vuốt mông ngựa."
Lý Quý ngay tại bên cạnh nghĩ thầm vuốt mông ngựa cũng không tới phiên ngươi.
Quách Đạm vội nói: "Bệ hạ minh giám, câu câu của ti chức đều phát ra từ phế phủ, tuyệt không phải là vuốt mông ngựa, theo ý kiến của ti chức thì việc này đổi lại là bất kỳ một vị đế vương nào chỉ sợ long nhan đều sẽ giận dữ, giết không tha, bệ hạ vậy mà không hề trách cứ bọn hắn, vì vậy ti chức lời nào a!"
Vạn Lịch buồn bực nói: "Ngươi có bằng chứng gì mà nói như vậy?"
Quách Đạm chần chờ một lát, nói: "Ti chức có mấy lời, không biết có nên nói hay không?"
Vạn Lịch lập tức nói: "Hôm nay không kiêng kị gì cả, ngươi muốn nói gì đều được."
Hắn chính là muốn tìm người tâm sự, đâu có thể không chuẩn nhân gia nói chuyện.
"Tuân mệnh."
Quách Đạm thoáng tổ chức ngôn ngữ, mới nói: "Ti chức là một thương nhân nên không hiểu những đạo lý lớn kia, chỉ hiểu một đạo lý, ta bỏ tiền ra mời ngươi tới làm việc, không quản ngươi muốn nói gì, làm gì, đầu tiên ngươi phải làm tốt công việc trong bản chức của mình."
Vạn Lịch gật đầu nói: "Nói có lý, nhưng hai chuyện này thì có gì liên quan với nhau?"
Quách Đạm nói: "Đương nhiên là có liên quan, nói ví dụ như Ngôn quan Ngự sử, bản chức của ngôn quan là đôn đốc bách quan, nhưng hiện nay trong triều vẫn có không ít hiện tượng tham ô, ngay cả thương nhân như tỉ chức cũng đều biết, nói cách khác ngay cả việc trong bản chức bọn họ cũng làm không được, vậy thì bọn họ có tư cách gì nói này nói nọ về việc nhà của bệ hạ.
Nếu như bọn hắn thật sớm làm xong việc, nhàn đến trứng đau, không, nhàn đến nhàm chán, nói lên vài câu, vậy thì ti chức cảm thấy việc này cũng có thể lý giải, vấn đề là bọn hắn cái gì cũng không làm tốt, mỗi ngày chỉ biết nhắc tới việc này, đây chính là vô năng, lười biếng, còn muốn có cảm giác tồn tại, còn muốn tiền thưởng, nếu như cò mồi nhà ti chức mà làm như vậy, ti chức lập tức liền khiến bọn hắn xéo đi, ngươi ngay cả việc của mình còn làm không được thì có thể xử lý tốt chuyện nhà ta sao?"