Chương 251: Phương pháp giải quyết chính là Nhận thầu
Chương 251: Phương pháp giải quyết chính là Nhận thầuChương 251: Phương pháp giải quyết chính là Nhận thầu
Phương Phùng Thì đứng bên cạnh cũng cảm động lây, hắn biết Vương Gia Bình dĩ nhiên không phải muốn tới nơi này làm việc, mà là nhờ vào đó châm chọc triều đình tầm thường vô vi.
Thật sự là không so sánh liền không tổn thương.
Hai người chưa bao giờ cảm nhận qua loại không khí làm việc như ở Nhất Tín nha hành, như Kim Ngọc lâu của Chu Phong hay là Liễu gia Nha hành cũng chỉ làm người có cảm giác được chăng hay chớ, chỉ có bản thân Liễu Tông Thành hay Chu Phong sẽ làm người có cảm giác khôn khéo và tài giỏi, nhưng không khí làm việc nhìn chung vẫn như thế.
Khác biết lớn nhất ngay ở chỗ chủ động và thụ động.
Nhân viên của các thương hộ khác đều làm việc một cách thụ động, lão bản nói đi lau bàn, liền đi lau bàn, nói đi quét dọn liền đi quét dọn, nhưng nhân viên của Nhất Tín nha hành lại cực kỳ chủ động, không hề cảm giác được bọn họ là người hầu, ngược lại cảm giác bọn họ mới là chủ nhân.
Hơn nữa tính chủ động cũng làm cho cả Nha hành trở nên sinh động.
So sánh với sự hăng hái tiến lên phía trước của Nha hành, triều đình liền giống như một lão nhân lớn tuổi, điều này khiến hai người cảm thấy vô cùng chua xót.
Sau đó, bọn họ lại đi đến bộ phận tiếp thị, vừa đi tới cửa ra vào đã nghe được một âm thanh rất sục sôi từ bên trong truyền ra...
"... Như lúc trước ta nói, Kim Ngọc lâu muốn thu mua Trần lâu, mục đích thật sự là hi vọng có được phòng bếp của Trần lâu, Chu viên ngoại là người khôn khéo bậc nào, thứ hắn muốn có được tuyệt không phải là vật tầm thường, cho nên có thể thấy thứ giá trị nhất của Trần lâu chính là phòng bếp, như vậy những tửu lâu khác đương nhiên cũng muốn lấy được nó, giám đốc liền nghĩ ra một kế sách thần kỳ, gọi là 'Chia tách bán ra""
Chỉ thấy Thần Thần đang đứng trước một tấm bảng gỗ, tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía nói.
Mà những người trẻ tuổi ngồi phía dưới cũng đang nghe hết sức chăm chú, phảng phất như đang nghe cố sự, kỳ thật đây chính là đang nói đến vụ giao dịch lúc trước Quách Đạm trợ giúp Trần Phương Viên bán Trần lâu.
Quách Đạm cũng học từ việc đọc sách, cho nên hắn biết rõ không có ví dụ thực tế thì rất khó lý giải lý thuyết đầu tư buồn tẻ và xa lại kia, vì vậy hắn biến một số kinh nghiệm của bản thân thành ví dụ thực tế, sau đó để Thần Thần giảng giải cho bọn hắn nghe mở ra một cánh cửa sổ mới cho Nghe được một hồi, Vương Gia Bình đột nhiên hỏi: "Là ngươi để bé con này ở đây kể?"
"Đúng thế."
Quách Đạm gật đầu.
Vương Gia Bình có chút bất mãn nói: "Thủ đoạn xảo trá như thế vẫn không nên tuyên truyền thì tốt hơn."
Nếu ta xảo trá, vậy tranh đấu trong triều đình là cái gì? Chẳng lẽ là trẻ con tỉnh khiết chơi đồ hàng sao? Quách Đạm lười nhác phản biện hắn, nói: "Cho nên thương nhân chúng ta vẫn luôn rất thấp kém, bị người khinh bỉ, đây đúng là có đạo lý."
Vương Gia Bình hơi sững sờ, vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Tiểu tử ngươi thật đúng là thành thật a!"
Quách Đạm ngượng ngùng nói: "Dám hỏi Vương đại nhân, thảo dân rốt cuộc là nên xảo trá, hay là nên thành thật?"
Vương Gia Bình hơi chút trầm ngâm: "Ý ngươi là ngươi xảo trá hay thành thật đều là lão phu định đoạt, ngươi đang châm chọc lão phu phải không?"
"Không dám, không dám."
Quách Đạm sợ hãi lập tức lắc đầu.
Phương Phùng Thì ha ha cười nói: "Trung bá đừng nói nữa, lại nói thì sẽ trúng kế của tiểu tử này." Dừng một chút, hắn lại nói tiếp: "Nhưng ta ngược lại cảm thấy phương pháp giảng bài này vô cùng sinh động, người bên ngoài nghề như ta cũng có thể nghe hiểu một chút."
Vương Gia Bình nói: "Phương huynh, phương pháp tốt cũng nên dùng vào chỗ chính đáng."
Phương Phùng Thì hướng Quách Đạm vẫy tay, nói: "Lão phu nói không lại hắn, ngươi giúp lão phu nói."
Quách Đạm kinh ngạc nhìn Phương Phùng Thì, cái bẫy này đào cũng quá rõ ràng đi.
Phương Phùng Thì lại nghiêm túc nói: "Cứ việc nói, đâm vào nhuệ khí của hắn, nếu như hắn trách tội ngươi, lão phu giúp ngươi gánh."
Vương Gia Bình cười mà không cười nói: "Ngươi nếu không phục thì có thể nói ra."
Hắc, tưởng ta sợ các ngươi sao, ta có bắp đùi, ta sợ ai. Quách Đạm thấy hai người này một xướng một họa, nội tâm có chút hơi khó chịu,"Vậy. .. Vậy thảo dân liền nói thằng." "Nói."
"Thượng bất chính hạ tắc loạn."
Không khí trầm mặc, khiến người ta cảm thấy giống như đã trôi qua cả thế kỷ.
"Ha ha!"
Phương Phùng Thì đột nhiên cười ha hả.
Vương Gia Bình nhìn hắn một cái, không khỏi cười khổ nói: "Câu thượng bất chính hạ tắc loạn này lệnh lão phu tâm phục khẩu phục a."
Hắn biết rõ Quách Đạm không phải đang đánh trống lảng, mà là ám chỉ bọn họ quản chính mình cho thật tốt trước đi rồi hãy đến thuyết giáo ta, chính các ngươi là đức hạnh gì, còn không biết xấu hổ nói ta xảo trá, có chút liêm sỉ hay không.
Liền nói về vụ án giáp vả, kẻ ngu sỉ cũng đều biết xảo trá thương nhân phải cống một nồi thành thật lớn.
Quách Đạm chắp tay nói: "Nếu không phải là hai vị đại nhân, thảo nhân nhất định không dám nói lời này."
Phương Phùng Thì vuốt râu cười một tiếng, một chiêu này hắn đã từng thấy qua lại nói: "Nghe nói ngươi còn sáng tạo ra một vật gọi là bảng báo cáo tài vụ, không biết có phải thật không?"
Quách Đạm kinh ngạc nói: "Thượng Thư đại nhân từ đâu mà biết được?"
Phương Phùng Thì hỏi: "Chẳng lẽ là bí mật sao?"
"Vậy cũng không phải."
"Có thể cho chúng ta mở mang kiến thức một chút không?"
"Đương nhiên. .. Đương nhiên có thể. Hai vị đại nhân, mời đi bên này."
Quách Đạm mặc dù không biết vì sao hai người cảm thấy hứng thú với bảng báo cáo tài vụ, nhưng nếu bọn họ muốn xem vậy thì chỉ có thể dẫn bọn họ đi xem, ai bảo bọn họ là đại nhân, thế là hắn mời hai vị đại nhân đến phòng làm việc của mình.
"Phong cách bố trí phòng làm việc của ngươi thật đúng là khác người ah"
Vừa bước vào trong phòng, Phương Phùng Thì đánh giá một chút nói.
Quách Đạm cười nói: "Đây chủ yếu là bởi vì rất nhiều khách hàng đến chỗ của thảo dân đều là một vài đại nhân vật, đến tột cùng là khách tùy chủ thích hợp, vì vậy thảo dân dứt khoát thiết kế như thế này, muốn ngồi như thế nào đều được, khách hàng vui vẻ là được."
Hai người bọn họ đứng ở đây chính là minh chứng chính xác nhất, nhưng lời giải thích này cũng chỉ thích hợp với Quách Đạm, bình thường quan viên liên hệ với thương nhân phần lớn đều sẽ phái quản gia, sẽ không tự mình ra mặt, duy chỉ có Quách Đạm là ngoại lệ.
Phương Phùng Thì hướng Vương Gia Bình ha ha cười nói: "Vậy chúng ta liền tùy tiện ngồi đi."
Vương Gia Bình nói: "Tuỳ tiện ngồi, đó chính là khách tùy chủ tiện a!"
Phương Phùng Thì hơi sững sờ, chợt vuốt râu cười ha hả.
Hai người ngồi xuống ghế sô pha bên trái.
Quách Đạm lại tranh thủ thời gian tìm ra bảng báo cáo tài vụ treo ở trên tường đối diện, lại hướng hai người bọn họ nói: "Hai vị đại nhân, đây chính là bảng báo cáo tài vụ?"
Bọn họ là người ngoài ngành cho nên nhìn hồi lâu cũng không hiểu, toán thuật của bọn họ thật sự rất kém cỏi, có lẽ cũng chỉ ở trình độ tiểu học, làm sao có thể đọc hiểu bảng báo cáo tài vụ.
Quách Đạm lại kiên nhẫn giải thích diệu dụng của bảng báo cáo tài vụ cho hai người bọn họ.
Toán thuật của Phương Phùng Thì mặc dù kém, nhưng ánh mắt không kém, sau khi nghe xong, hắn nhân tiện nói: "Nếu như Hộ bộ hàng năm cũng chế tác một bảng báo cáo tài vụ thì liếc qua một cái là thấy ngay chỉ tiêu và thu nhập hàng năm, đồng thời chúng ta cũng có thể nhìn thấy chỗ nào dùng tiền nhiều, chỗ nào dùng tiền ít."
Vương Gia Bình hướng Quách Đạm hỏi: "Ngươi cảm thấy bảng báo cáo tài vụ thích hợp với triều đình không?"
Quách Đạm lắc lắc đầu nói: "Thảo dân không rõ ràng."
Phương Phùng Thì cười mà không cười nói: "Ngươi không rõ ràng hay là không dám nói?"
"Ha ha. !"
Quách Đạm ngây ngô nở nụ cười, nghĩ thầm, ta không phải không dám, chỉ là không cần thiết phải nói, chuyện này mắc mớ gì tới ta.
Vương Gia Bình hậu tri hậu giác nói: "Cũng đúng, giống như ngươi vừa rồi nói, nếu lật xem từng tờ từng tờ trương mục thì trừ khi là nhân tài ở phương diện này, bằng không rất khó từ trương mục nhìn ra tình hình khái quát chung, hơn nữa cho dù là người ngoài ngành cũng có thể nhìn một Nói xong, hắn lại hướng Quách Đạm nói: "Ngươi có thể viết ra diệu dụng của báo cáo tài vụ hay không?"
"Viết ra?" Quách Đạm ngượng ngùng nói: "Đại nhân có chỗ không biết, với học vấn của thảo dân, chỉ sợ viết ra, đại nhân xem không hiểu."
Vương Gia Bình nói: "Không sao, ngươi nói, ta tự mình viết."
"Vâng." Quách Đạm đần độn gật đầu.
Phương Phùng Thì lại là vuốt râu mỉm cười.
Sau khi viết xong, Vương Gia Bình cuộn lại tấm vải rồi để vào trong tay áo, lại nói: "Hôm nay quấy rầy rồi, chúng ta cáo từ."
"Đúng, thảo dân tiễn hai vị đại nhân."
Sau khi ra khỏi Nha hành rồi tạm biệt Quách Đạm, Phương Phùng Thì liền hướng Vương Gia Bình hỏi: "Trung bá có suy nghĩ gì?"
Vương Gia Bình rất kiên quyết nói: "Ta cảm thấy triều đình nhất định phải dùng tới bảng báo cáo tài vụ này, bằng không, rất nhiều vấn đề sẽ không bạo lộ ra ngoài, càng đừng nói đến chuyện giải quyết."
Phương Phùng Thì nói: "Nhưng bảng báo cái tài vụ cũng là do người làm ra, là người làm thì có khả năng làm giả."
Vương Gia Bình nhíu nhíu mày, nói: "Không biết Phương huynh có đề nghị gì?"
Phương Phùng Thì cười nói: "Sao không nhận thầu cho Quách Đạm làm."
Lúc Quách Đạm về đến văn phòng thì thấy Khấu Ngâm Sa đang thu thập chén trà bọn họ lưu lại, nói: "Phu nhân, việc này để hạ nhân làm là được, bằng không tiêu tiền để làm gì?"
"Đây cũng không phải công việc cực khổ gì."
Khấu Ngâm Sa vừa dọn dẹp, vừa nói: "Khách quý vừa đến là Phùng Thượng thư và Vương đại học sĩ?"
Quách Đạm ngồi trên ghế sô pha, nhẹ gật đầu.
Khấu Ngâm Sa hỏi: "Bọn họ tới làm gì?"
Quách Đạm nghĩ nghĩ, nói: "Nói thật, ta cũng không rõ lắm, đại khái như bọn họ nói, trùng hợp đi ngang qua liền tiến vào xem."
Khấu Ngâm Sa nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Chàng không nói sai gì chứ?"
"Đương nhiên không có." Quách Đạm nói: "Ta trung thực ghê gớm, mỗi lần ta định nói hươu nói vượn, liền nghĩ đến phu nhân, sau đó ta liền nhịn được." Khấu Ngâm Sa xấu hổ nhìn hắn một cái, nói: "Cũng không biết là thật hay giả?"
Quách Đạm đột nhiên duỗi lưng một cái, nói: "Thật sự là mệt muốn chết rồi. Phu nhân, nếu không chúng ta đi vào phòng nghỉ ngơi một chút."
Khấu Ngâm Sa nguýt hắn một cái, vội vã rời đi.
Trong nháy mắt, những ngày đầu năm đã qua, đường phố Chợ Ngựa dần dần trở nên náo nhiệt, kỳ thật triều đình vẫn còn đang trong kỳ nghỉ, nhưng bởi vì tất cả mọi người đã làm xong những chuyện liên quan đến cấp bậc lễ nghĩa, cho nên lúc này liền có thể thỏa thích vui chơi, thương nhân đương nhiên là tranh thủ thời gian mở cửa kinh doanh.
Nhưng năm nay Vạn Lịch vậy mà cũng cùng tiết tấu với thương nhân, hắn cũng bắt đầu đi làm.
Càn Thanh cung.
"Bắt mấy tham quan?"
Trương Kình kinh ngạc nhìn Vạn Lịch.
Vạn Lịch nói: "Chẳng lẽ toàn bộ kinh kỳ không có đến một tham quan hay sao?"
Trương Kình nao nao, nói: "Hồi bẩm bệ hạ, vi thần ngu dốt, không hiểu dụng ý của bệ hạ?"
Giọng nói của Vạn Lịch làm hắn cảm thấy tựa như phân phó hắn đi xuống sông bắt mấy con cá.
Vạn Lịch nói: "Ngươi đi tìm mấy tham quan chức vị nhỏ không quan trọng, tốt nhất là vẫn luôn có tham ô, đồng thời nhất định phải tìm được chứng cứ rõ ràng, sau đó dâng bí tấu cho nội các."
Trương Kình nghe vẫn có chút không hiểu, nghi hoặc nhìn Vạn Lịch.
Vạn Lịch cau mày nói: "Những Ngôn quan Ngự sử đáng ghét kia mới mùng một đầu năm đã huyên náo khiến trẫm không thể an bình, trẫm nhịn bọn chúng đã lâu, lúc này trẫm không có ý định tiếp tục nhịn xuống, đợi nghỉ tết kết thúc, trẫm cũng phải cho bọn chúng nhìn một chút sắc mặt."