Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 254 - Chương 253: Tuyệt Giao Tết Nguyên Tiêu

Chương 253: Tuyệt giao tết nguyên tiêu Chương 253: Tuyệt giao tết nguyên tiêuChương 253: Tuyệt giao tết nguyên tiêu

Liên quan tới việc tuyên truyền hoạ kết hôn, lần này Ngũ Điều Thương đi theo phong cách cao lãnh, không hề tạo trước một đợt tuyền truyền dậy sóng dư luận giống như trước đây, Quách Đạm chỉ ở Nha hành thuận miệng nhắc đến đã là tất cả tuyên truyền.

Nhưng thực tế là bởi vì Quách Đạm thật sự không rảnh để quan tâm đến Ngũ Điều Thương, Nhất Tín nha hành vừa mới khai trương nên có quá nhiều việc phải bận rộn, cho dù là tết nguyên tiêu, Nha hành cũng lại không nghỉ, thật sự là có một loại xu thế muốn làm việc đến chết.

Nhưng tập hoạ kỳ này thật đúng là không cần tuyên truyền.

Bởi vì trong một ngày tết nguyên tiêu đường phố sẽ xuất hiện thêm một nhóm khách hành mới chính là - nữ nhân.

Tại cổ đại có thuyết pháp "Đi bách bệnh", hay nói cách khác ngày tết nguyên tiêu nên đi ra ngoài đi dạo một chút thì có thể tiêu tán bách bệnh, những nữ nhân lâu dài ở trong nhà hôm nay có thể thoải mái ra cửa dạo phố.

Đây đương nhiên là mê tín, nhưng Quách Đạm cho rằng, đây có khả năng là do Nho gia cố ý chế tạo một sự mê tín, chính là muốn nhờ vào sự mê tín này để cho nữ nhân một chút không gian, không nên hoàn toàn hạn chế nữ nhân ở trong nhà, đây cũng phù hợp với đạo trung dung của Nho gia, mọi việc không nên làm quá tuyệt, kiểu gì cũng phải lưu lại một cửa sổ.

"Hô. . .. Hô. .. Chưởng quỹ, cho ta một bản tập họa."

Chỉ thấy một công tử ca, thở hồng hộc chạy đến một thư quán, chật vật ngoắc tay.

Chưởng quỹ ngượng ngùng nói: "Tiểu quan nhân, thật sự là có lỗi, tập hoạ của tiểu điếm đã bán hết toàn bộ."

"Lại bán hết."

Công tử ca khom người, phẫn nộ nhìn chưởng quỹ.

Chưởng quỹ nói: "Tiểu quan nhân, nếu còn muốn mua thì hãy nhanh đến thư quán Văn Tư ở hẻm Nhị Điều trong nội thành, chỗ đó là nhà tù, nữ nhân bình thường sẽ không đi đến đó."

"Lễ nào lại như vậy, lẽ nào lại như vậy."

Công tử ca kia mắng to hai câu, lại hít một hơi, chạy hướng nội thành.

Chờ sau khi hắn đi, một tiểu nhị hướng chưởng quỹ kia nói: "Thúc đã nói như vậy với mấy chục người rồi, hắn đi còn có thể mua được không." "Liền ngươi nói nhiều."

Chưởng quỹ trừng tiểu nhị kia một cái.

Nữ nhân mỗi ngày đều trông mong một ngày này, vì vậy thật sớm liền đã ra cửa, sau đó trực tiếp quét ngang tập họa của các thư quán trong kinh thành.

Vĩnh viễn không nên đánh giá thấp dục vọng mua sắm của nữ nhân, không quản là thời đại nào.

Nữ nhân đầu ra cửa, sắc lang tự nhiên cũng sẽ không ở nhà.

Như Lộ Vương Chu Dực Lưu.

Hoàn toàn xứng đáng là sắc lang đệ nhất kinh thành.

Tết nguyên tiêu hàng năm, Chu Dực Lưu đều sẽ ra ngoài tản bộ, đùa giỡn muội tử là quá trình nhất định, mấu chốt người này còn rất anh tuấn, hắn cũng vô cùng hưởng thụ cảm giác được nữ nhân ghé mắt nhìn lén hắn.

"Ba vị tiểu nương tử, ba người nha, thật sự là quá tốt, đêm nay chúng ta cùng nhau đi dạo hội hoa đăng được không?"

"Đạo chích chỉ đồ. Chúng ta đi."

"HừiI"

Ba thiếu phụ phất tay áo dài một cái, bước nhanh rời đi.

"Ha ha!"

Chu Dực Lưu lại đắc ý cười ha hả, sau đó lại đi tìm kiếm mục tiêu mới, trước mắt vẫn chỉ là làm nóng người mà thôi.

"Vương gia, ngài nhìn kìa, nữ tử kia trông thật xinh đẹp."

Một tên chân chó bên cạnh hắn đột nhiên chỉ vào một gốc liễu lớn.

"Chỗ nào, chỗ nào."

Chu Dực Lưu ngưng mắt xem xét, sắc mặt vui mừng,"Ơ! Thật đúng là không tệ. Đi, mau mau đi qua."

Thế nhưng khi hắn đi được nửa đường thì thấy có hai nữ tử đi tới trước mặt nữ tử kia, ba người giao lưu một lát, sau đó liền hướng phía trước bước nhanh.

"Đừng để nàng chạy."

Chu Dực Lưu co cẳng định đuổi theo, chợt nghe phía sau có người nói: "Đi mau đi mau, chúng ta mau đi xem tiểu Bá gia."

"Tiểu Bá gia? Tiểu Bá gia ở đâu?"

"Ngay ở phía trước, mau mau đi.".... Chu Dực Lưu nhìn xung quanh thì thấy không ít thiếu nữ đi qua bên cạnh hắn, nhưng không người nào liếc hắn một cái.

"Tiểu Bá gia?"

Chu Dực Lưu nhíu mày, hỏi tên chân chó bên cạnh: "Là Vinh đệ ư?"

Tên chân chó kia nói: "Không có khả năng, tiểu Bá gia chưa bao giờ được hoan nghênh nha."

"Vậy cũng đúng, đi, chúng ta cũng đi xem một chút."

Chu Dực Lưu ngẩng cao đầu đi theo những nữ tử kia về phía trước, đi được một lát thì đến trước một cây cầu hình vòm, chỉ thấy hai bên đường phố đứng đầy nữ tử, người người mong mỏi nhìn về phía trên cầu.

Đây là thần thánh phương nào?

Chu Dực Lưu muốn giết người, dưới ban ngày ban mặt, vậy mà dám cướp gái của ta, lão tử họ Chu,"Chu" hiểu không?

Sau một lát, chỉ thấy một vị công tử ca chậm rãi đi lên cầu.

"Thật sự là Vinh đệ!"

Chu Dực Lưu lập tức há hốc miệng.

"Tiểu Bá gia!"

"Tiểu Bá gia thật sự anh tuấn như trong tập họa nha."

"Chẳng những anh tuấn, hơn nữa còn rất đáng yêu.".....

Chỉ thấy không ít thiếu nữ kích động, xuân tâm nhộn nhạo, còn có không ít thiếu phụ lấy tay áo lớn che mặt, ẩn ý đưa tình nhìn Từ Kế Vinh.

Trên cầu Từ Kế Vinh vừa mở quạt giấy ra lại trêu đến từng trận thở gấp....

Ngày... AI

Chu Dực Lưu chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, suýt chút nữa thì té xỉu.

Đột nhiên nghe được một thanh âm chua lòm từ đằng sau: "Tiểu vương gia, trở về đi, hôm nay cũng đừng ra ngoài, đỡ khỏi mất mặt."

Chu Dực Lưu quay đầu nhìn thì thấy phía sau có hai người đang đứng chính là Quan Tiểu Kiệt và Lưu Tẫn Mưu, Quan Tiểu Kiệt thậm chí còn méo miệng, mắt nhỏ ngân ngấn nước.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Chu Dực Lưu kích động nói: "Vì sao những nữ tử này lại yêu thích Vinh đệ như vậy, hắn chắc là dùng tiền mời ca kỹ thanh lâu tới." biết sao, những nữ tử này đều xuất thân từ gia đình đàng hoàng a!"

"Làm sao có thể?"

Chu Dực Lưu không dám tin nhìn Lưu Tẫn Mưu, nói: "Chẳng lẽ Vinh đệ học được yêu pháp gì sao? Vậy thì vô cùng tốt, hắn nhất định sẽ dạy ta."

"Vậy cũng không phải."

Lưu Tẫn Mưu nói: "Chủ yếu là bởi vì tập họa."

"Tập họa?"

Chu Dực Lưu kinh ngạc nhìn Lưu Tẫn Mưu.

Lưu Tẫn Mưu gật đầu nói: "Vương gia hẳn đã quên, hôm nay Ngũ Điều Thương đẩy ra hệ liệt họa kết hôn, kết quả đều bị nữ nhân mua hết."

Quan Tiểu Kiệt tức giận bất bình nói: "Tập họa này ta cũng có một phần công lao a! Thế nhưng tất cả trang bức đều bị một mình hắn chiếm hết, Vương gia còn không biết, ba người chúng ta vốn cùng nhau ra cửa để quan sát tình hình tiêu thụ tập hoạ, kết quả đi trên đường những nữ nhân kia vậy mà chê ta mập, chê Tẫn Mưu xấu, bảo chúng ta đứng xa một chút, thật sự là khinh người quá đáng!"

Lưu Tẫn Mưu buồn bực nói: "Ngươi sao lại nói hết ra."

"Vậy ưi"

Chu Dực Lưu hung hăng giậm chân một cái, hối hận nói: "Sớm biết như thế, lúc trước bản vương cũng nên đem họa kết hôn của bản vương phóng tới tập họa a."

Nhưng hắn suy nghĩ nhiều, cho dù hắn đem bức họa kết hôn kia của hắn phóng lên tập họa thì hắn cũng không tranh nổi Từ Kế Vinh, bởi vì Quách Đạm giúp Từ Kế Vinh thiết kế họa kết hôn theo phong cách đáng yêu, lại tràn đầy sức tưởng tượng khiến người xem hai mắt tỏa sáng, bởi vì thời đại này không có nam nhân bán manh, mấu chốt Từ Kế Vinh lại có dáng dấp rất giống một tiểu thịt tươi anh tuấn trắng nõn, đây đối với thiếu nữ và thiếu phụ đều có dụ hoặc trí mạng.

Lời còn chưa dứt liền nghe được một âm thanh tức giận bất bình: "Những nữ nhân này quả nhiên là bị mù, vậy mà vây quanh ở nơi này để nhìn một phế vật, thế phong nhật hạ, thế phong nhật hạ a!"

Chỉ thấy một công tử ca mắt trợn mắt tròn, giơ tay giơ chân mắng.

"Nói hay lắm!"

Chu Dực Lưu, Lưu Tẫn Mưu, Quan Tiểu Kiệt trăm miệng một lời.

Nhất định phải tuyệt giao! Chuyện vô sỉ nhất trên đời cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.

Công tử ca kia quay đầu nhìn lại, càng cả giận nói: "Hay gì mà hay, các ngươi cho là ta không biết sao, các ngươi đều cùng một giuộc, việc này chính là do Ngũ Điều Thương làm ra."

Quan Tiểu Kiệt lập tức nói: "Trịnh huynh, chúng ta vô tội, đây đều là do Quách Đạm sắp xếp, chúng ta cũng là người bị hại nha! Ngươi nhìn ta xem, hôm nay ta đều mặc quần áo mới, kết quả... .. . Không nói cũng được."

"Quách Đạm?"

Chu Dực Lưu khuôn mặt dần dần trở nên âm trầm... .

Nhưng mà Quách Đạm không hề biết gì về việc này, hắn bây giờ còn đang làm việc.

"Phu quân, đây là khế ước đã chỉnh sửa xong của chúng ta và Hưng An bá tửu trang, chàng xem qua một chút."

Khấu Ngâm Sa đi vào phòng làm việc của Quách Đạm đưa một phần khế ước cho Quách Đạm.

Quách Đạm nhận lấy, cười nói: "Vất vả phu nhân, mời phu nhân ngồi."

Khấu Ngâm Sa ngồi xuống, cười khổ nói: "Nhưng ta không cảm thấy vất vả chút nào, bây giờ ta vẫn phải cố gắng nhiều hơn nữa, những quy định về việc soạn thảo khế ước của chàng rất khó, chúng ta phải cân nhắc vô cùng tỉ mỉ, ta nghĩ việc này chỉ có quen tay hay việc."

"Phu nhân nói không sai, việc này chính xác cần quen tay hay việc, vì vậy việc này cũng cần thời gian, cũng không phải chuyện một sớm một chiều, phu nhân cũng không cần tạo áp lực quá lớn cho mình."

Quách Đạm nói xong, đem văn kiện để xuống bàn, rồi lại nói: "Tối hôm nay, chúng ta cũng đi hội hoa đăng dạo chơi, thuận tiện thư giãn một chút."

Khấu Ngâm Sa có vẻ hơi thấp thỏm nói: "Nơi đó vốn có nhiều thị phi, vẫn không đi thì tốt hơn."

Quách Đạm thoáng sững sờ, cười ha hả nói: "Phu nhân tuyệt đối đừng nói như thế, chỉ bằng mỹ mạo của phu nhân, đứng ở nơi nào nơi đó sẽ có thị phi."

Khấu Ngâm Sa lườm hắn một cái, sẵng giọng: "Chỉ chàng biết nói." Dừng lại, nàng lại nói: "Nếu không chúng ta chúc mừng ở nhà."

Quách Đạm nói: "Không biết phu nhân dự định chúc mừng như thế nào?"

Khấu Ngâm Sa nói: "Chàng muốn chúc mừng như thế nào ta theo như Quách Đạm con ngươi chuyển động nói: "Nếu không chúng ta làm mấy tư thế mở khóa để chúc mừng?"

Khấu Ngâm Sa kinh ngạc nói: "Tư thế mở khóa là gì?"

"A, chính là đi ngủ sớm một chút."

Khấu Ngâm Sa mặt mũi đỏ bừng, đứng dậy, mắng: "Thật sự là không thể cùng chàng nói vài câu đứng đắn."

Đông đông đông!

Một trận tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

Quách Đạm hỏi: "Chuyện gì?"

"Giám đốc, Lộ Vương, Lưu công tử, Quan công tử tới, nói là có việc gấp tìm ngài."

"Lộ Vương?"

Quách Đạm hơi sững sờ.

Khấu Ngâm Sa nói: "Bọn họ nhất định là tới tìm chàng đi chơi hội hoa đăng, chàng cùng bọn họ đi chơi đi."

Quách Đạm cười nói: "Phu nhân không sợ ta ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ sao?"

Khấu Ngâm Sa nhẹ nhàng khẽ nói: "Ta lười quản chàng."

Nói xong, nàng liền đi cửa sau về phòng làm việc của mình.

"Nàng đến tột cùng tin tưởng ta là một nam nhân chung thủy, hay là đang chất vấn năng lực cua gái của ta?"

Quách Đạm nói thầm một lát, mới đứng dậy đi ra phía ngoài.

Đi vào đại sảnh thì thấy hơn mười nam nhân đang đứng trong đó, người cầm đầu chính là Lộ Vương Chu Dực Lưu, Lưu Tẫn Mưu, Quan Tiểu Kiệt đứng ở hai bên, bọn hắn đều có vẻ mặt âm trầm nhìn Quách Đạm.

Kẻ đến không thiện a? Quách Đạm âm thầm nhíu mày, ngoài miệng lại cười nói: "Hôm nay bên ngoài ánh nắng tươi sáng, muôn hoa khoe sắc, các vị làm sao lại đến nơi này của ta?"

Lời còn chưa dứt, những nam nhân này lập tức chửi ầm lên.

"Ngươi còn có mặt mũi mà nói? Đầu bởi vì tên gian thương nhà ngươi làm hỏng tết nguyên tiêu của chúng ta."

"Ngươi thật sự là muôn lần chết cũng không rửa sạch được tội lỗi a."

"Kinh thành song phế các ngươi muốn nhờ vào việc này xoay người ư? Quách Đạm mộng!

"Làm sao? Không nói được gì nữa sao?"

"Không... ."

Quách Đạm nao nao, nói: "Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì?" Nói xong, hắn lại nhìn Lưu Tẫn Mưu cùng Quan Tiểu Kiệt với ánh mắt cầu cứu.

"HừiI"

Hai người cùng lúc quay mặt đi.

Quách Đạm tỏ vẻ oan uổng nói: "Ta đến tột cùng đã làm gì?"

Chu Dực Lưu vẫn luôn trầm mặc đột nhiên nói: "Quách Đạm, ngươi đừng giảo biện, ngươi cho rằng chúng ta không biết hiệp nghị của ngươi và Vinh đệ sao? Việc ngươi làm, bức hắn trang, chính ngươi cũng thừa nhận. Nhưng ta không ngờ các ngươi lại phát rồ như thế, ngay cả một đường sống cũng không lưu cho chúng ta"

Quách Đạm khóc không ra nước mắt nói: "Vương gia, các vị đến tột cùng đang nói cái gì, ta thật sự nghe không hiểu."

Lưu Tẫn Mưu khẽ nói: "Các vị, hắn rất giỏi diễn kịch, vì vậy đừng tin hắn."

"Lưu công tử, ngươi..... !"

Quách Đạm kinh ngạc chỉ vào Lưu Tẫn Mưu, đồng thời trong lòng cũng buồn bực, đến tột cùng xảy ra chuyện gì mà ngay cả Lưu Tẫn Mưu và Quan Tiểu Kiệt đều không giúp hắn.

Lúc này, nghe được cửa ra vào truyền đến một âm thanh ồn ào: "Đạm Đạm! Đạm Đạm!"

Trong mắt mọi người lập tức lóe ra ánh lửa.

"A? Các ngươi đều ở đây nha, ta vừa tìm các ngươi rất lâu."

Chỉ thấy Từ Kế Vinh nghênh ngang đi đến, đầu tiên là liếc nhìn đám người Chu Dực Lưu nói, sau đó kích động chạy đến chỗ Quách Đạm, vui vẻ nói: "Đạm Đạm, hôm nay ta trang bức ghê gớm nha, nhưng ta biết, trong này cũng có một nửa công lao của ngươi, vì vậy ta cố ý đến đây gọi ngươi, hôm nay kinh thành song ngu chúng ta sẽ danh chấn kinh thành."

"Ngươi còn gì để nói?"

Chu Dực Lưu ngón tay run rẩy chỉ vào Quách Đạm nói: "Quách Đạm, bản vương tự hỏi không hề đối xử tệ bạc với ngươi, vậy mà ngươi chỉ lo trang bức cho Vinh đệ, mà không để ý đến cảm thụ của bản vương."

Từ Kế Vinh nghiêng con mắt thoáng nhìn, nói: "Ca ca đừng làm rộn, các ngươi."

"Chờ một chút, chờ một chút."

Quách Đạm vội nói: "Tiểu Bá gia, đến cùng xảy ra chuyện gì rồi?"

"Ngươi còn trang?"

(trang - diễn, giả vờ)

Mọi người là trăm miệng một lời.

"Ta không có trang a!"

Quách Đạm thật muốn khóc.

Lúc này, Thần Thần chạy tới, ghé vào tai Quách Đạm nói thầm mấy câu.

Quách Đạm nghe xong, sắc mặt không khỏi hoảng hốt, thân thể lập tức nhảy lên, trực tiếp nhảy đến bên người Chu Dực Lưu, chỉ vào Từ Kế Vinh nói: "Tuyệt giao!"
Bình Luận (0)
Comment