Chương 260: Không cẩn thận
Chương 260: Không cẩn thậnChương 260: Không cẩn thận
Ra khỏi Hoàng Cực điện liền gặp các đại thần tốp năm tốp ba tụ hội với nhau, triều hội lần này đã vượt quá dự liệu của bọn hắn, không có người nào ngờ rằng sự tình sẽ tiến triển đến một bước này, hơn nữa thái độ của Vạn Lịch cũng làm bọn hắn có chút suy nghĩ không ra.
"Cao công công."
Chỉ thấy một nam nhân trung niên khoảng bốn mươi tuổi, lặng lẽ đi đến bên cạnh Ngự Mã Giám chưởng ấn thái giám Cao Khởi.
"Hoá ra là Vũ Thanh hầu."
Cao Khởi có chút thì lễ.
Quan viên có thể khiến hắn hành lễ không nhiều, Ngự Mã Giám chưởng ấn thái giám chính là thái giám chưởng khống cấm quân của kinh thành, hắn cùng Trương Thành, Trương Kình là tam cự đầu thái giám, Trương Thành chưởng khống hành chính, Trương Kình chưởng khống tư pháp, Minh triều Hoàng đế chính là dựa vào những thái giám này mà khống chế quyền lực.
Mà Vũ Thanh hầu Lý Cao cũng không phải ai khác, chính là thân đệ đệ của đương kim Hoàng thái hậu, hắn mới xác thực là chân chính ngoại thích.
Lý Cao thấp giọng hỏi: "Cao công công, ngài nói xem cử động lần này của bệ hạ là dự định chỉnh đốn lại trị, hay là tài chính quốc gia?"
Cao Khởi cau mày nói: "Việc này ta tạm thời cũng không rõ lắm, trước đó tuyệt không lộ ra tiếng gió gì, nhưng ta thấy khả năng sau cao hơn một chút, bệ hạ nếu muốn chỉnh đốn lại trị thì sẽ không vì bảng báo cáo tài vụ kéo dài triều hội hơn nửa ngày, bảng báo cáo tài vụ không chỉnh đốn được lại trị."
Lý Cao thoáng gật đầu, nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, chỉ là vừa rồi quả thực có chút doạ người a!"
Cao Khởi cười nói: "Vũ Thanh hầu yên tâm là được.".....
"Khương huynh vì sao không hề lo lắng, bệ hạ làm như thế rõ ràng chính là muốn mượn lại trị để che dấu ý đồ phế trưởng lập ấu a!"
Hoàng Đại Hiệu thấy Khương Ứng Lân vẫn thong dong bình tĩnh, không khỏi hiếu kỳ nói.
Khương Ứng Lân đầu giương lên,"Ngươi nhìn hai người kia."
Hoàng Đại Hiệu giương mắt nhìn theo, nói: "Đó không phải là Vũ Thanh hầu và Cao công công sao?" Lại hỏi: "Khương huynh có ý gì?" Khương Ứng Lân cười nói: "Ngươi có biết tại sao bọn họ lại đi cùng với nhau không? Là bởi vì có tật giật mình, bọn họ đều sợ bệ hạ chỉnh đốn lại trị, bệ hạ nếu muốn chỉnh đốn lại trị thì người bị chỉnh đốn đầu tiên chính là ngoại thích và hoạn quan, nếu như bệ hạ hạ được quyết tâm này thì cho dù việc sắc phong thái tử bị trì hoãn, ta cũng không dị nghị, nhưng nếu không phải, vậy ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, quân vô hí ngôn a."
Hoàng Đại Hiệu như có điều suy nghĩ gật đầu, đột nhiên nói: "Ta hiểu rồi, Khương huynh là muốn mượn lực đánh lực a!"
Khương Ứng Lân khẽ nói: "Những vương công quý tộc này ngày thường ngang ngược càn rỡ, xem kỷ cương như không, cũng nên trừng trị bọn hắn.".....
"Oa! Nhiều như vậy? Còn phải dùng xe tới đẩy?"
Quách Đạm đứng trước cửa Hộ bộ, nhìn một xe đẩy nhỏ chất đầy sổ ghi chép, không khỏi hút một ngụm hơi lạnh.
Tống Cảnh Thăng đứng bên khẽ nói: "Ta còn tưởng ngươi sẽ ngại ít."
Quách Đạm ngượng ngùng nói: "Đại nhân thứ tội, đều do thảo dân chưa từng va chạm xã hội, không ngờ trương mục một tháng lại nhiều như vậy, nếu trong vòng năm ngày không hoàn thành. . ."
"Lời là do ngươi nói thì ngươi phải chịu trách nhiệm."
Tống Cảnh Thăng khó chịu nói.
Vừa rồi Quách Đạm đánh Hộ bộ mất hết mặt mũi, hắn sao có thể cho Quách Đạm sắc mặt tốt.
"Khụ khụ!"
Tống Huân đi ra, ôn hòa nói: "Không hoàn thành cũng không sao, cho dù ngươi có thể hoàn thành trong mười ngày cũng đã cực kỳ lợi hại."
"Đại nhân."
Tống Cảnh Thăng buồn bực nhìn về phía Tống Huân.
Tống Huân liếc mắt nhìn hắn, lại hướng Quách Đạm nói: "Ngươi mau mau trở về đi, đừng ở đây chậm trễ thời gian."
"Vâng, thảo dân cáo từ."
Ra khỏi hoàng thành, Quách Đạm ngồi trên xe ngựa tùy tiện cầm một bản trương mục lật xem một lát, sau đó hướng trên bàn thấp ném một cái, vuốt vuốt hai mắt, tự nhủ: "Thật sự là không đủ trương mục, cầm chữ đến góp, quá không thực tế, nếu không phải vì yêu quý con mắt thì còn không cần vận dụng đến phòng thu chỉ của Nha hành, một mình ta cũng có thể giải quyết." Nhìn qua thì rất nhiều, nhưng nếu để Quách Đạm viết thì đoán chừng một quyển sổ ghi chép chỉ viết hết một trang giấy, hơn nữa còn viết bằng bút lông, thật sự không phải khi dễ bọn hắn......
Từ lúc Quách Đạm ra cửa, Khấu Thủ Tín, Khấu Ngâm Sa không thể tập trung làm việc, bên trái trông mong bên phải cũng trông mong, xem như trông mong được Quách Đạm trở về, thấy Quách Đạm bình yên vô sự mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại thấy hắn mang về một xe nhỏ sổ ghi chép, không khỏi vô cùng hoang mang.
"Hiền tế, đây là gì vậy?"
Khấu Thủ Tín hiếu kỳ nói.
Quách Đạm đầu tiên là chào tạm biệt nha dịch đẩy xe, sau đó hướng Khấu Thủ Tín nói: "Nhạc phụ đại nhân, chúng ta vào trong phòng rồi nói."
Vừa mới vào phòng làm việc, Khấu Ngâm Sa nói: "Đây không phải là trương mục của Hộ bộ sao?"
Bước chân Khấu Thủ Tín lập tức dừng lại.
Quải trượng không rơi sao?
Quách Đạm vô ý thức cúi đầu nhìn, kinh ngạc nói: "Nhạc phụ đại nhân, quải trượng của ngài đâu?" Sắc mặt lập tức vui mừng, nói "Nhạc phụ đại nhân, xem ra thân thể của ngài đã hoàn toàn khôi phục, đây đúng là điều đáng mừng a."
Khấu Thủ Tín hoàn toàn không nghe thấy, xoay người sang chỗ khác, nói: "Nữ nhi, con vừa nói gì?"
Khấu Ngâm Sa cầm một quyển sổ ghi chép, nói: "Đây là trương mục của Hộ bộ, phụ thân ngài xem, phía trên này còn có quan ấn."
Khấu Thủ Tín hoảng sợ nhìn Quách Đạm, nói: "Hiền tế, ngươi. .. Ngươi làm sao cầm trương mục của Hộ bộ về nhà?"
Quách Đạm phong khinh vân đạm cười nói: "Nhạc phụ đại nhân đừng lo lắng, tới đây, ngồi xuống rồi nói."
Hắn đỡ Khấu Thủ Tín ngồi xuống, sau đó giải thích: "Là như vậy, lúc nghỉ tết, Vương đại học sĩ cùng Binh bộ Thượng thư không phải tới Nha hành chúng ta một chuyến sao, bọn họ cảm thấy bảng báo cáo tài vụ của chúng ta có thể trợ giúp cho tài chính quốc gia, cho nên muốn triều đình mở rộng, bởi vậy bệ hạ để ta dùng trương mục một tháng gần đây của kinh thành chế tác một bảng báo cáo tài vụ, xem nó có thể trợ giúp cho tài chính quốc gia hay không, cũng chỉ là như vậy thôi, chúng ta chỉ giúp đỡ một chút, không có quan hệ gì với ta."
Khất! Thủ Tín aât† đầu nói: “Thì ra là thế " Khấu Ngâm Sa hỏi: "Không biết bệ hạ khi nào thì muốn?"
Quách Đạm nói: "Ba ngày sau."
Khấu Ngâm Sa có chút cau mày nói: "Thời gian có chút đuổi, chỉ sợ phải cho phòng thu chỉ dừng lại tất cả công việc để toàn lực ứng phó mới được."
Quách Đạm nhìn Khấu Ngâm Sa, mím môi một cái, đến cùng vẫn không nhịn được, cười ha hả.
Khấu Ngâm Sa hiếu kỳ nói: "Phu quân vì sao bật cười?"
"Không có gì, không có gì, vi phu buồn cực sinh vui thôi, có biện pháp nào chứ, bệ hạ phân phó, không có thù lao cũng phải làm a." Quách Đạm vừa lắc đầu vừa cười ha hả nói.
Khấu Ngâm Sa thần sắc cổ quái nhìn hắn.
Khấu Thủ Tín tin là thật, vội nói: "Hiền tế, chuyện của bệ hạ quan trọng hơn, chút tiền này không là cái gì, ngươi phải cẩn thận một chút, đừng xảy ra sai sót."
Quách Đạm ha ha nói: "Nhạc phụ đại nhân xin yên tâm, không sai được, không tin ngài hỏi phu nhân." Nói đến phần sau, hắn còn hơi bĩu môi.
Khấu Ngâm Sa mỉm cười không nói, không khỏi lại nhớ tới lúc trước mình thăm dò Quách Đạm, cái thần sắc giả vờ giả vịt kia của Quách Đạm lúc đó rất buồn cười, nhưng đến bây giờ trong lòng nàng vẫn còn có chút sợ hãi, cho dù Quách Đạm đã nói cho nàng toàn bộ phương pháp, nhưng nàng cũng không làm được bằng một nửa Quách Đạm, chuyện này chỉ có thể giải thích vì thiên phú.
Xác thực rất khó phạm sai lầm, nếu như Khấu Thủ Tín đã đi qua Tín hành thì sẽ biết loại trương mục này đã là cấp bậc tiểu học, hiện tại Tín hành thống kê số liệu đều đã là tính đến xác suất và mức độ rủi ro.
Đương nhiên, phòng thu chỉ của Nha hành thấp hơn Tín hành một cấp bậc.
Bộ phận tài vụ của Nha hành áp dụng mô hình chín cộng một, điểm này Quách Đạm vẫn luôn nói với bên ngoài rằng Nha hành có chín phòng thu chỉ phụ trách chải vuốt, phân loại và tính toán sơ bộ, sau khi thống kê xong sẽ viết lại theo hình thức trương mục hiện thời, mà chân chính có thể thống kê kỳ thật cũng chỉ có một phòng thu chi thứ mười, tất cả nhân viên bên trong phòng thu chỉ này đều được điều từ Tín hành tới, những người này cũng không phải thuộc hạng siêu quần xuất chúng của Tính hành, tỉnh anh chân chính đều lưu lại Tín hành.
Bọn họ sử dụng chính là những công thức thống kê tân tiến nhất và Chỉ cần chỉnh lý và phân loại tốt những trương mục này thì rất nhanh có thể thống kê ra.
Quách Đạm nói phải năm ngày, nhưng thật ra đã rất giữ lại, ba ngày liền đầy đủ, đến nỗi chế tác bảng báo cáo tài vụ, đây chẳng qua là hắn giả thoáng một thương, nếu hắn muốn đích thân động thủ thì căn bản không cần thời gian, đợi sau khi phân loại xong, hắn đã có thể vẽ ra đại khái biểu đồ, đợi đến khi có số liệu chính xác rồi điển vào là được, đây chính là chuyên môn của hắn a.
Hắn nói như thế chỉ là để mọi người cảm thấy thời gian ngắn hơn.
Mà nguyên nhân hắn làm như thế cũng chỉ có một chính là để bù đắp cho sai lầm của chính mình, cho Vạn Lịch một lựa chọn duy nhất, ta trâu bò như thế, nhận thầu cho ta làm thì chỉ phí sẽ thấp hơn rất nhiều, cũng giảm bớt Hộ bộ gánh vác.
Mà khi nhân viên phòng thu chỉ nhìn thấy những trương mục này, hai mắt lập tức đẫm lệ mông lung, đây cũng không phải là tăng ca, đây quả thực là hoạt động sau giờ học a.
Trương mục của Nha hành nhìn qua thì không nhiều như Hộ bộ, nhưng phức tạp hơn nhiều lắm, thu chỉ của Nha hành cực kỳ linh hoạt, trong đó có rất nhiều mục thu chỉ không có quan hệ với Nha hành, chỉ là bao hàm ở bên trong, hơn nữa, đại đa số tiền hoa hồng đều biến động, đều không phải là hạn ngạch cố định, ngoài ra còn phải thống kê giá cổ phiếu, giá cổ phiếu lại là hư cấu, nếu như không có công thức thống kê thì sẽ vô cùng nhức đầu, Hộ bộ trương mục tuy rườm rà nhưng đều là chết.
Giữa trưa ngày thứ ba, Vạn Lịch vừa mới cơm nước xong xuôi tản bộ trong hoa viên.
Trương Thành đột nhiên đi đến, nói: "Khởi bẩm bệ hạ, Quách Đạm vừa mới truyền tin tới nói là bảng báo cáo tài vụ đã chế tác xong."
Vạn Lịch khiếp sợ nhìn hắn,"Năm ngày đã qua rồi sao?"
Trương Thành nói: "Hôm nay mới là ngày thứ ba, Quách Đạm nói không khống chế tốt, không cẩn thận hoàn thành trước thời hạn, hắn còn không lộ ra, muốn hỏi thăm bệ hạ trước, bệ hạ có muốn kéo dài thêm hai ngày nữa không."
"Không. . . Không cẩn thận?" Vạn Lịch hai mắt lồi ra.
Trương Thành lúng túng gật đầu, nói: "Đúng thế."
Vạn Lịch ngu ngơ hồi lâu, đột nhiên hướng Trương Thành hỏi: "Nội thần, ngươi nói xem Hộ bộ nuôi nhiều người như vậy, có ích lợi gì?"
Trương Thành mờ mịt nói: "Thần. .. Thần cũng không biết." "Đường đường là Hộ bộ, vậy mà còn kém hơn một Nha hành nho nhỏ, thật không bằng đem toàn bộ Hộ bộ nhận thầu Quách Đạm là được rồi."
Vạn Lịch cười ha ha một tiếng, nói: "Ngươi đi an bài một chút, ngày mai mở ngọ triều."
Trương Thành hỏi: "Bệ hạ không muốn kéo dài thêm hai ngày nữa sao?"
Vạn Lịch nói: "Hộ bộ ít nhất cũng phải mất nửa tháng, nhiều hai ngày, ít hai ngày thì có gì khác biệt đâu?"
Trương Thành cười nói: "Vậy cũng đúng, thần thật sự cảm thấy lo lắng thay cho bọn hắn, sau khi triều hội ngày mai kết thúc, bọn hắn liệu còn mặt mũi gặp người sao."
Vạn Lịch nghe vậy lại vui vẻ, nói: "Như thế cũng tốt, đến lúc đó trẫm muốn đem trương mục nhận thầu cho Quách Đạm, ai cũng không dám nói cái gì."
Cùng lúc đó, Tống Huân cũng để quan lại Hộ bộ tăng ca làm việc, bởi vì bọn hắn cũng chưa thống kê những trương mục kia, chỉ khi bọn hắn cũng đã tính ra kết quả thì mới có thể nghiệm chứng Quách Đạm có tính đúng hay không.
Nếu là dĩ vãng Tống Huân yêu cầu tăng ca thì thật sẽ bị mắng chết.
Nhưng lần này khác biệt, lần này trên dưới Hộ bộ cùng chung mối thù, Quách Đạm nói như vậy, thật sự là đang đánh vào mặt của bọn hắn.
Tống Huân cũng tự mình đốc xúc.
Đang lúc bọn hắn đều đang làm việc với tình cảm mãnh liệt mười phần thì một tiểu thái giám đi đến.
"Khởi bẩm đại nhân, bệ hạ vừa truyền đạt ý chỉ, ngày mai mở ngọ triều."
"Mở ngọ triều?"
Tống Huân sửng sốt một chút, Vạn Lịch khi nào trở nên chịu khó như thế, hỏi: "Vì sao bệ hạ đột nhiên muốn mở ngọ triều?"
"Hình như là vì Nhất Tín nha hành đã chế tạo xong bảng báo cáo tài vụ."
Rắc rắc rắc rắc!
Một trận âm thanh đầu bút đứt gãy.
Con em ngươi!
Ta ở đây ngay cả dấu cộng còn chưa viết, ngươi mẹ nó ngay cả đằng không a.