Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 292 - Chương 291: Đây Là Vì Sao?

Chương 291: Đây là vì sao? Chương 291: Đây là vì sao?Chương 291: Đây là vì sao?

Những lời này của Quách Đạm đương nhiên là không đủ để bách tính hết hận, dù sao Lộ Vương phủ đã hố bọn họ thảm như vậy, là hiện thực rõ mồn một trước mắt, nhưng cũng coi như làm việc này có một cái kết thúc, bọn họ không hề biết Lộ Vương ngay ở Vệ Huy phủ, muốn tìm Lộ Vương gây phiền phức cũng không biết đi đâu mà tìm, trước mắt mọi người hẳn nên tề tâm hợp lực chấn hưng Vệ Huy phủ.

Mà mở ra Lộ Vương phủ cũng không phải lập tức có ngay việc để làm, bởi vì hiện tại, Quách Đạm còn chưa tiếp được đơn đặt hàng nào.

Quách Đạm chỉ để bách tính cải tạo bố cục bên trong vương phủ thành công xưởng và làm quen với quá trình làm việc.

Bách tính chưa bao giờ làm việc trong những công xưởng lớn như thế này, bởi vì trước kia đều là kinh tế nông nghiệp cá thể, đơn vị sản xuất là gia đình, từ xưa đến nay đây là lần đầu tiên xuất hiện loại đại siêu cấp công xưởng sản xuất như thế này, tỉ như quy mô của dệt khu nháy mắt đã vượt qua các xưởng dệt ở Nam Kinh.

Chỉ riêng khung dệt vải đã có năm ngàn.

Đồng thời còn bao gồm các loại xưởng sản xuất khác như nhuộm, in.

Thậm chí có thể nói, quy mô xưởng sản xuất của các ngành nghề khác cũng đều là số một Minh triều.

Chuyện này sẽ tiết kiệm rất nhiều sức lực cho học sinh thi môn lịch sử trong tương lai, chỉ cần ghi nhớ một ngày này, ghi nhớ Vệ Huy phủ là được rồi, hầu như tất cả công xưởng sản xuất đều ra đời vào một ngày này.

Tất cả công xưởng đều thống nhất áp dụng phương thức dây chuyền sản xuất, nếu như không dùng loại phương thức này, như vậy cũng chỉ là tập trung mọi người lại mà thôi, năng suất không thể nào tăng lên trên diện rộng.

Đương nhiên, Quách Đạm cũng sẽ không phung phí của trời, không lấy một số công trình kiến trúc xa hoa bên trong Lộ Vương phủ ra làm công xưởng, cũng không có khả năng lưu lại cho Chu Dực Lưu, trực tiếp biến thành lữ điếm cực kỳ xa hoa.

Rất nhanh, Chu Dực Lưu không còn lại gì bên trong Lộ Vương phủ.

"Hiền chất, nhiều công xưởng quy mô lớn như vậy, chỉ tiêu mỗi ngày thế nhưng là không ít, hơn nữa cũng chưa có công việc chính thức, ngươi gồng gánh nổi sao?"

Trần Bình nhìn mấy nghìn phụ nhân đang ngồi luyện tập trước các khung dệt, không khỏi có cảm giác rất lo lắng.

Mời nhiều người như vậy, lại không có đơn đặt hàng, nếu đổi là hắn, hắn có lẽ sẽ điên mất.

Ta còn lâu mới bỏ ra số tiền này, đến lúc đó ai muốn nhận thầu nơi này, liền phải bổ số tiền này cho ta. Quách Đạm nghĩ một đàng nói một nẻo: "Ta có thể có biện pháp nào, buôn bán không phải chính là chuyện như vậy sao, không có mua bán gì là có thể kiếm bộn không lỗ."

Trần Bình liếc nhìn Quách Đạm, ha ha nói: "Nhưng ta tin tưởng hiền chất nếu dám ôm việc này thì nhất định có biện pháp."

Quách Đạm nói: "Ta cũng không phủ nhận. Ha ha!"

Đúng lúc này, Thần Thần đột nhiên chạy tới, nói: "Cô gia, Quan công tử tới."

"Thật sao?"

Quách Đạm sắc mặt vui mừng, lại hướng Trần Bình nói: "Nhìn xem, khoản buôn bán thứ nhất tới."

Hắn lập tức đi đến phủ nha, vừa đi tới trước cửa đã nghe được âm thanh tranh chấp của Quan Tiểu Kiệt cùng Từ Kế Vinh.

"Ta bây giờ là tiểu Kiệt, ngươi ở đây liền gọi tiểu Quan đi."

"Từ Kế Vinh, ngươi thật đúng là khinh người quá đáng, ta vốn là gọi là Quan Tiểu Kiệt, người người đều gọi ta là tiểu Kiệt, ngươi dựa vào cái gì bắt ta sửa, vì sao ngươi không gọi là tiểu Vinh."

"Bởi vì Đạm Đạm gọi là lão K, ca ca gọi là a Khôn, ta tự nhiên phải gọi là tiểu Kiệt."

"Đây là đạo lí gì?"

"Đạo lý bài poker hiểu không? Hừ, chưa thấy qua việc đời."...

Đến lúc nào rồi mà còn tranh cái này. Quách Đạm khinh bỉ đi vào, nói: "Được rồi, được rồi, các ngươi đừng cãi nhau, một người gọi là A Kiệt, một người gọi là tiểu Kiệt, không phải được rồi sao."

"A Kiệt?"

Từ Kế Vinh còn suy nghĩ một lát, mới miễn cưỡng nói: "Được thôi, ta gọi A Kiệt."

Quách Đạm bất đắc dĩ lắc đầu, lại hướng Quan Tiểu Kiệt nói: "Tiểu Kiệt, ngươi có mang người đến không?"

Quan Tiểu Kiệt nói: "Đều mang đến, cũng không biết ai để lộ tin tức, trên đường ta tới đây thế nhưng là không ít bị mắng, may mắn ông nội nuôi này."

Nói đến phần sau, hắn có vẻ vô cùng ủy khuất.

"Thật sự là ủy khuất ngươi."

Quách Đạm rất là an ủi nói.

Quan Tiểu Kiệt lập tức nói: "Vậy ngươi dự định đền bù cho ta như thế nào?"

Quách Đạm sửng sốt một chút, nói: "Ngươi muốn ta đền bù cho ngươi thế nào?"

Quan Tiểu Kiệt híp híp mắt lộ ra một tia khác thường, nói: "Ta muốn đi thanh lâu dạo chơi."

"Thanh lâu?" Quách Đạm buồn bực nói: "Tiểu Kiệt, ngươi đi đường không mệt mỏi sao?"

Quan Tiểu Kiệt hắc hắc nói: "Chính là vì mệt mỏi nên mới muốn đi, ngươi không biết đâu, ở trên đường ta bị mắng đến mức không dám xuống xe, bản thân ta từ khi hiểu chuyện đến nay, đây chính là thời gian dài nhất ta không chạm vào nữ nhân, ngươi phải đền bù cho ta thật tốt."

"Ai u! Tiểu Kiệt, ngươi thế nào không tới sớm một chút."

Chu Dực Lưu ngồi ở bên cạnh đột nhiên xông lên, hai mắt đẫm lệ mông lung, nói: "Tiểu Kiệt, ngươi biết không." Hắn chỉ vào Quách Đạm cùng Từ Kế Vinh, kích động nói: "Ta bị hai người bọn họ khi dễ chết rồi, hai gia hỏa này cũng không biết có phải là nam nhân hay không, đi ra ngoài nhiều ngày như vậy còn chưa từng đi dạo thanh lâu."

Quan Tiểu Kiệt kinh ngạc nhìn Quách Đạm và Từ Kế Vinh.

"Nhìn cái gì vậy." Quách Đạm tức giận nói: "Bây giờ không phải thanh lâu ở Vệ Huy phủ đều đóng cửa sao."

Quan Tiểu Kiệt lập tức nói: "Vậy cũng không có việc gì, chúng ta có thể mở thanh lâu, dù sao Ngũ Điều Thương cũng cần nữ nhân a!"

Quách Đạm không phản bác được, hắn cho là mình đã đủ hoành, chưa từng nghĩ mập mạp này so với hắn còn hoành hơn, vì đi dạo thanh lâu, tự mình mở thanh lâu.

Chu Dực Lưu lại kích động hỏng, hận không thể ôm Quan Tiểu Kiệt hôn hai cái, một tay khoác lên vai Quan Tiểu Kiệt, ha ha cười nói: "Đi đi đi, chúng ta đi hỏi thăm một chút, ha ha ha!"

"Chờ một chút ta, ta cũng đi." "Ngươi không phải không đi thanh lâu sao?" Chu Dực Lưu khẽ nói.

Từ Kế Vinh hì hì cười nói: "Nhưng các ngươi hiện tại là đi mở thanh lâu, cũng không phải đi dạo thanh lâu."

Thật sự là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời a! Quách Đạm cảm khái một phen, đột nhiên phát hiện Tiểu Thần Thần đứng ở cửa ra vào ngơ ngác nhìn bọn hắn, thế là tiến lên phía trước, hỏi: "Thế nào? Ngươi cũng muốn đị?"

Tiểu Thần Thần khế run rẩy, vội nói: "Không muốn, không muốn."

"Muốn cũng không thể đi, các ngươi đều đi dạo thanh lâu, để một mình ta làm việc, thật sự là lẽ nào lại như vậy, đi đi đi, đi làm việc." Nói xong, hắn đột nhiên sững sờ, nói: "Tên mập mạp chết bầm này, hắn còn chưa nói cho ta, người hắn mang tới ở nơi nào?"

Thần Thần vội nói: "Cô gia, người Quan công tử mang tới đang ở tiểu viện phía trước."

Đi ra tiểu viện phía trước thì thấy bên trong có hơn hai mươi người, cơ hồ đều là đại thúc hơn bốn mươi tuổi, cũng chỉ có một người trẻ tuổi, người trẻ tuổi này Quách Đạm cũng biết, chính là tiểu nhi tử của Trần Phương Viên, Trần Nam Bắc, lớn hơn Quách Đạm năm sáu tuổi, trước kia mơ ước thi đỗ tiến sĩ, đáng tiếc không có thiên phú này, mãi cho đến khi Quách Đạm xuất hiện, hắn mới dần dần cảm thấy hứng thú với buôn bán.

"Bắc ca sao lại tới đây?" Quách Đạm kinh ngạc nói.

Trần Nam Bắc ha ha nói: "Là cha ta bảo cho ta tới."

Quách Đạm nói: "Trần thúc thúc?"

Trần Nam Bắc gật đầu, nói: "Cha ta bảo ta tới xem một chút, nếu có cơ hội, cha ta muốn nhận thầu lữ điếm ở Vệ Huy phủ."

"Oa! Xem ra Trần thúc thúc lần này thật sự muốn đại khai sát giới a!" Quách Đạm lắc đầu cười nói.

Trần Phương Viên không có nhiều lo lắng, dù sao Trần lâu của hắn đã bán, Tín hành cùng người đọc sách cũng không có nhiều liên hệ, cũng không có người nào chú ý tới hắn, thế là hắn liền phái nhỉ tử của mình vụng trộm theo tới.

Trần Nam Bắc ha ha cười hai tiếng.

Quách Đạm lại hỏi: "Ta lúc trước còn không cân nhắc đến Trần thúc thúc là bởi vì Trần thúc thúc vừa mới nhận thầu lữ điếm ở khu đua ngựa, Trần thúc thúc còn bỏ ra được tiền sao?"

Trần Nam Bắc nói: "Lần trước cha ta vốn có dự định nhận thầu toàn bộ thành cổ phần sao, cho nên chúng ta vẫn còn có chút tiền nhàn rỗi trong tay, cũng không biết giá tiền ở đây... ?"

Quách Đạm lại có chút do dự, hắn giữ lại lữ điếm ở Lộ Vương phủ là muốn hố một khoản tiền, nhưng hắn biết số tiền Trần Phương Viên có thể bỏ ra rất có hạn, suy nghĩ hồi lâu, hắn mới cười khổ nói: "Vì Trần thúc thúc có quyết đoán như thế cho nên ta sẽ tận lực cho giá tiền thấp một chút, nếu thực tế không được, Trần thúc thúc có thể lấy cổ phần Tín hành thế chấp cho Nha hành."

Trần Nam Bắc hỏi: "Quách Đạm, ta thấy Vệ Huy phủ hiện tại nhất thanh nhị bạch, không có gì cả, ở đây mở lữ điếm có thể kiếm tiền không?"

Quách Đạm nói: "Ta chỉ có thể nói nhận thầu liền kiếm.".....

Trần Nam Bắc đến là chuyện ngoài ý muốn, nhưng Quan Tiểu Kiệt tới là chuyện đã sớm được an bài tốt.

Quan Tiểu Kiệt đến cũng đại biểu Ngũ Điều Thương chính thức vào ở Vệ Huy phủ, đây là việc hoàn toàn cần thiết, bởi vì tập hoạ Ngũ Điều Thương xuất bản vẫn luôn cung không đủ cầu, đặc biệt là tại Giang Nam, hoàn toàn không có cách nào để thỏa mãn, nhất định phải mở rộng quy mô sản xuất, Quách Đạm đã sớm lấy ra một khu vực ở Lộ Vương phủ chuyên môn cho Ngũ Điều Thương thuê.

Mà, Ngũ Điều Thương đến cũng đồng thời khiến mấy ngành nghề liên quan bắt đầu sản xuất như thuốc nhuộm, giấy, tơ lụa, thêu thùa, bút lông, và thanh lâu.

Những đại địa chủ như đám Lương Quỳ đương nhiên không chỉ trồng trọt lương thực, bọn hắn còn trồng một chút nguyên liệu khác, gần hai năm nay giá thị trường không tốt, bách tính nghèo đến cơm cũng không có mà ăn, tiểu địa chủ lại phá sản, không có thị trường, vận chuyển Khai Phong phủ bán cũng không bán được, bởi đại địa chủ ở Khai Phong phủ cũng trồng các loại nguyên liệu giống như bọn họ, rất nhiều đại đại chủ đều phải vận chuyển về kinh thành hoặc Sơn Tây mới bán được.

Nhưng giá tiền cũng không được cao lắm.

Bây giờ thì tốt rồi, ngay tại chỗ bán cho Quách Đạm.

Bọn họ dần dần phát hiện, Quách Đạm tuyệt không lừa dối bọn họ, chỗ tốt ngay lập tức liền tới.

Mà tất cả mọi chuyện phát sinh tại Vệ Huy phủ, Vạn Lịch rõ như lòng bàn tay, nhưng trong lòng hắn vẫn có một chút không chắc chắn, cho nên hắn tuyệt không lập tức khai triều, mà đợi đến khi nhận được phong thư của Đổng Bình, thỉnh cầu hồi kinh phục mệnh, mới hạ chỉ tổ chức ngọ triều. triều, giống như những đại thần khi xưa khát vọng Thái tổ không khai triều, hôm nay, nếu như có thể lựa chọn, đám đại thần khẳng định không muốn khai triều.

Đây là chuyện rất lúng túng.

Quả nhiên ngay từ đầu, bầu không khí triều hội đã vô cùng kìm nén.

Quần thần cúi đầu không nói, Vạn Lịch cũng im lặng, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, sau đó lại nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút.

Trải qua một hồi lâu, Vạn Lịch rốt cục mở miệng nói: "Xem ra các ngươi đã biết rõ tất cả mọi chuyện phát sinh ở Vệ Huy phủ, Đổng trấn phủ sứ đã đưa tin, thỉnh cầu hồi kinh phục mệnh, hắn vừa mới đi được mấy ngày, vì cái gì đã yêu cầu hồi kinh phục mệnh, rất đơn giản, bởi vì hắn ở đó không có việc gì phải làm nữa, hắn muốn trở về xử lý chính vụ ở Bắc trấn phủ ti, để tránh đọng lại quá nhiều.

Các ngươi có biết Đổng khanh gia hình dung Vệ Huy phủ bây giờ thế nào hay không, Vệ Huy phủ bây giờ đêm không cần đóng cửa, ngày không nhặt của rơi trên đường, khói bếp lượn lờ. Lúc Quách Đạm còn chưa đến Vệ Huy phủ, các ngươi dâng tấu nói như thế nào, dân chúng lầm than, đói khổ lạnh lẽo, nước sôi lửa bỏng, sinh linh đồ thán.

Trẫm hiện tại rất muốn biết, đây là vì cái gì?"
Bình Luận (0)
Comment