Chương 292: Thượng thiên sẽ bỏ qua cho ai!
Chương 292: Thượng thiên sẽ bỏ qua cho ai!Chương 292: Thượng thiên sẽ bỏ qua cho ai!
Đây là vì cái gì?
Một vấn đề đơn giản như vậy nhưng trong đại điện lại lặng ngắt như tờ.
Phải biết đứng ở phía trên tòa đại điện này đều là những người thông minh nhất Đại Minh, thực tế thì bọn hắn không phải không biết đáp án, chỉ là ngại há miệng.
Mà Vạn Lịch đối với chuyện này rất hưởng thụ, khóe môi nhếch lên mỉm cười thản nhiên, bình tĩnh thong dong, vững như bàn thạch.
Dĩ vãng đều là quần thần ở phía dưới bô bô, đối với hắn chọn ba lấy bốn, liên miên không dứt, có mấy lần hắn tức giận đến mức không muốn lên triều, nếu không phải Quách Đạm xuất hiện, hắn có lẽ vẫn không vào triều, bây giờ xem như đến phiên hắn phát huy.
Thượng thiên sẽ bỏ qua cho ai!
Vạn Lịch thật đúng là có một loại cảm giác cá ướp muối lật người.
"Còn nhớ lúc ấy, các ngươi mỗi ngày thượng tấu, không phải đề nghị trẫm điều lương thực từ Đại Danh và Hà Gian, thì là đề nghị trẫm điều động lương thực từ Khai Phong phủ đến cứu tế Vệ Huy phủ, nếu như không làm như vậy thì giống như trời cũng muốn sụp đổ xuống, nhưng các ngươi cũng không suy nghĩ một chút, nếu như từ Đại Danh, Hà Gian điều động lương thực, thì ở trong đó lại phải hao tổn bao nhiêu, mà bây giờ trẫm ngay cả một hạt gạo đều không cho Vệ Huy phủ, nhưng Vệ Huy phủ lại lập tức khôi phục lại, nguyên nhân ngay ở chỗ, trẫm hạ lệnh rút lui toàn bộ những tri huyện vô năng kia, đồng thời tin tưởng hoàn toàn vào Quách Đạm."
Lời này vừa nói ra, quần thần cũng không thể tiếp tục trầm mặc.
Bởi đây chính là đổi trắng thay đen, là những tri huyện kia vô năng, hay là do ngài dung túng Lộ Vương, trong lòng ngài một điểm tự hiểu lấy cũng không có sao?
Dương Minh Thâm lập tức đứng ra nói: "Bệ hạ, theo lão thần biết, phương pháp Quách Đạm sử dụng cũng không tính là xảo diệu, hắn chỉ là tốn không ít tiền thu mua hết lương thực trong tay bản địa đại địa chủ, nếu như tri huyện cũng có thể lấy ra nhiều tiền như vậy thì nhất định là tham quan."
"Thật sao?"
Vạn Lịch cười nói: "Khanh gia lại có biết hay không, bản địa có một đại địa chủ tên là Tiết Phảng, chính là lão trượng nhân của Hạ Tri Ngôn, nói cách khác, Quách Đạm dùng tiền mua lương thực trong tay lão trượng nhân của Hạ Tri Ngôn sau đó cứu tế cho bách tính, không biết khanh gia đánh giá cả hai như thế nào?"
Dương Minh Thâm lập tức nói quanh co không nói.
"Trẫm lại hỏi các ngươi, nếu như Quách Đạm có thể sớm đến được Vệ Huy phủ, thì sẽ có bao nhiêu bách tính tránh khỏi thương tổn?"
Vạn Lịch chậm rãi đứng dậy, thời điểm mập trạch phải đứng lên thì rất khủng bố, giọng điệu xoay chuyển, nghiêm nghị nói: "Nhưng trẫm không trách những người đọc sách, bởi vì trẫm cũng hiểu nguyên nhân vì sao bọn họ làm như vậy, bởi vì bọn họ không hề biết tình tiết sự kiện, cho dù là ai nếu nghe được triều đình cử một thương nhân đi tiếp quản Vệ Huy phủ cũng sẽ không tiếp nhận được. Trẫm tức giận chính là các ngươi, những người đứng ở đây ngay lúc này."
"Chúng thần có tội."
Quần thần đồng thanh nói.
"Các ngươi đương nhiên là có tội, đương nhiên phải gánh trách nhiệm này."
Vạn Lịch chỉ chỉ quần thần phía dưới nói tiếp: "Những người đọc sách không hiểu thì cũng thôi đi, thế nhưng các ngươi hẳn phải lý giải, cũng hẳn phải duy trì quyết định của triều đình, nhưng trong lúc đó có ai giúp Quách Đạm nói một câu, các ngươi vì bản thân tư lợi, không để ý bách tính chết sống, lá mặt lá trái, suýt chút nữa tạo thành hậu quả không thể vãn hồi cho Vệ Huy phủ, các ngươi lúc trước còn muốn truy cứu trách nhiệm của Lộ Vương, nhưng những hành động của các ngươi trong thời gian vừa qua cùng Lộ Vương có gì khác nhau? Suy nghĩ và hành động của các ngươi chẳng lẽ là vì giang sơn xã tắc của Đại Minh sao?"
Được làm vua thua làm giặc, tất nhiên Quách Đạm thắng, vậy Vạn Lịch nói thế nào cũng đều có lý, cho dù là đổi trắng thay đen, bao che cho Lộ Vương.
Bọn hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Bây giờ ai còn muốn nói phái Quách Đạm đến Vệ Huy phủ là một quyết định sai lầm, vậy cũng thật sự là cưỡng từ đoạt lý.
Nhưng nếu như bọn hắn không thể phản bác hành động của Quách Đạm, vậy cũng chỉ có thể gián tiếp thừa nhận là những tri huyện kia vô năng.
Sự thật thắng hùng biện.
Vạn Lịch lại thở dài một tiếng nói: "Không dối gạt các ngươi, trẫm hiện lương thực cứu tế bách tính, lại ở bên ngoài bị người mắng cẩu huyết lâm đầu, mà một đám người tầm thường vô vi, lại được người ca công tụng đức, vậy lễ pháp trong miệng các ngươi đến tột cùng là cái gì lễ pháp?"
Khó chịu al
Đám đại thần bị Vạn Lịch nói mà cực kỳ khó chịu.
Vạn Lịch dù sao cũng là học trò của Trương Cư Chính, hắn tuyệt đối không hồ đồ vô năng, chỉ là chính hắn cũng có lòng tham không đáy cho nên đương nhiên không thể ước thúc người khác, đồng thời đối mặt với cục diện của Đại Minh triều, hắn có lòng cũng không đủ lực, nhưng bây giờ tiểu đệ tăng mặt cho hắn như thế, hắn đương nhiên phải hung hăng trang bức trở về.
Thân Thì Hành biết, nếu không đứng ra nói hai câu, Vạn Lịch chắc chắn còn nói móc bọn hắn đến chết mới thôi, lập tức đứng ra nói: "Bệ hạ, việc này chính là tội của thần, thần chính là Thủ phụ lại chưa kịp lúc đứng ra duy trì quyết định của triều đình, xin bệ hạ trách phạt."
Vạn Lịch cười nói: "Trẫm nào dám trách phạt các ngươi, các ngươi không đứng ra, đơn giản chính là vì bận tâm thanh danh của mình, bây giờ từng người các ngươi đều có thanh danh tốt, là anh hùng trong lòng bách tính, nếu như trẫm trừng phạt các ngươi, chẳng phải là coi trời bằng vung. Cũng được, ác nhân này do trẫm tới làm đi!"
Hắn lại ngồi xuống, sắc mặt nghiêm túc nói: "Liên quan tới đơn xin từ chức liên danh của đám quan viên Hạ Tri Ngôn, trẫm đã phê, mặt khác, nếu như Quách Đạm có thể làm được, chẳng những khiến bách tính Vệ Huy phủ an cư lạc nghiệp, đồng thời còn nộp đủ thuế cho triều đình, trẫm liền tiếp tục cho hắn nhận thầu Vệ Huy phủ, trẫm hi vọng các ngươi có thể biết hổ thẹn mà dũng mãnh tiến lên, đường đường chính chính thắng về mặt mũi trong tay Quách Đạm. Các ngươi trở về thật tốt tỉnh lại đi."
Nói xong, hắn liền đứng dậy rời đi.
Quần thần sau khi đồng thanh cung tiễn vạn tuế, lại thở dài ra một hơi.
Loại tình huống này đối với Vạn Lịch thật đúng là lần đầu tiên, lạ thường là không có thần tử nào tranh luận với Vạn Lịch, các ngôn quan đều biến thành người câm, mặc dù bọn hắn đều phản đối quyết định của Vạn Lịch.
Bởi vì bọn hắn lúc này thật sự là chịu phục, bọn hắn thật không ngờ Quách Đạm sẽ hoành như vậy, quả thực là phát rồ, mặc dù bọn hắn cũng đều biết, Quách Đạm không phải cứu tế, mà là dùng tiền thuê bách tính địa phương làm việc, nhưng cho dù nói như thế nào, Quách Đạm đến cùng vẫn bằng vào sức một mình cứu vãn Vệ Huy phủ, mà đại bộ phận đại địa chủ, sĩ phu chưa từng móc ra một hạt gạo.
Bọn hắn cho dù có răng bằng sắt răng bằng đồng, nhưng Quách Đạm đập tới cũng là vàng ròng bạc trắng.
Thời điểm ra khỏi đại điện, quần thần vẫn vô cùng trầm mặc, hoàn toàn không có chuyện châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán, chỉ là yên tĩnh ra khỏi đại điện.
Bởi vì há miệng là mất mặt, không có cái khác.
Mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng bọn hắn sao có thể không suy nghĩ đến.
Không ít đại thần đối với Quách Đạm bắt đầu hận thấu xương, bởi vì Quách Đạm làm như thế không khác gì đã xé toang mặt nạ dối trá của bọn hắn, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức nhưng lại không muốn bỏ tiền xuất lực.
Lấy ra so sánh thì tổn thương bạo tăng a!
Nhưng cùng lúc cũng có số ít người, cảm thấy nên ủng hộ Quách Đạm.
Trong đó chủ yếu là Thân Thì Hành làm đại biểu cho các đại thần nội các, thời gian này nội các cũng im hơi lặng tiếng, nhưng bọn họ vẫn là có tầm nhìn, có độ lượng.
Nông trường thành công làm bọn hắn cảm thấy Quách Đạm tuyệt không phải là hạng người ba hoa chích choè, là người có thủ đoạn, có năng lực.
Bọn họ lúc trước đều cho rằng nếu như Quách Đạm làm được thì đó đương nhiên là chuyện tốt, đối với quốc gia đối với bách tính đều tốt, cho dù ca ngợi hơn nữa cũng là nên, nhưng nếu như làm không được, Hoàng đế cũng không thể nói gì hơn.
Chỉ là mấy người bọn họ cũng không chắc chắn, Quách Đạm đến tột cùng có thể làm được hay không, hơn nữa, bọn họ cũng không muốn tùy tiện đắc tội người đọc sách trong thiên hạ, cho nên vẫn luôn luôn giữ yên lặng.
Nhưng bây giờ, tình huống lại không giống, Quách Đạm xác thực ổn định lại cục diện, nhưng Vạn Lịch lại bởi vậy khiển trách bọn họ, đồng thời câu câu lại nói đúng trọng điểm, các ngươi đều đã đồng ý quyết định này, nhưng các ngươi từng người đều lá mặt lá trái, không ủng hộ Quách Đạm.
Mặt mũi thì phải cho lẫn nhau, nếu bọn họ lại không biết điều thì có khả năng không cần đưa lên đơn xin từ chức đã bị Vạn Lịch cho nghỉ.
Hlữn nữa bon hắn nauvên ý na hâ Ouách Đam. Nhưng nếu như trực tiếp thượng tấu khen ngợi Quách Đạm, vậy cũng quá khó coi, đến lúc đó người đọc sách lại sẽ cho rằng, nội các không khác gì thái giám, không có văn nhân ngạo cốt, các ngươi muốn duy trì thì nên duy trì từ sớm, không nên chờ đến khi Vạn Lịch bão nổi, các ngươi mới khuất phục, bây giờ người đọc sách Đại Minh đều lấy việc phê bình Hoàng đế làm vinh quang.
Vì vậy, việc này phải bất động thanh sắc mà làm mới được, nói cách khác là biểu thị ủng hộ Quách Đạm nhưng lại khiến những người khác không thể nói này nói kia.
Cũng may bọn họ đều là những lão tài xế, việc này cũng không làm khó được bọn họ.
Mấy người Thân Thì Hành sau khi trở về, liền lấy danh nghĩa nội các viết một đạo tấu chương dâng lên cho Vạn Lịch, tấu chương chính là viết Quách Đạm có thể nhận thầu Vệ Huy phủ, nhưng hắn làm thế nào để liên hệ với quan phủ xung quanh?
Huống chỉ điểm này Quách Đạm và Vạn Lịch cũng không nghĩ tới, dù sao Quách Đạm không thể đại biểu quan phủ, hắn chỉ là một thương nhân, như thế nào liên hệ cùng quan phủ xung quanh thật đúng là một vấn đề.
Ngay cả Đổng Bình ở đó cũng đều cảm thấy vô cùng xấu hổ, hắn đều tận lực không gặp mặt Quách Đạm, bởi chuyện này thực tế là rất quái dị, ta là cấp trên cấp trên cấp trên cấp trên của ngươi, nhưng ta lại phải nghe lệnh ngươi, việc này trước đây chưa bao giờ xảy ra.
Mà chủ ý của mấy người Thân Thì Hành chính là Vạn Lịch điều động một thái giám T¡ Lễ Giám đến Vệ Huy phủ chuyên môn phụ trách việc này.
Vạn Lịch lập tức phê chuẩn, để Trương Thành bổ nhiệm một tiểu thái giám đến Vệ Huy phủ phụ trợ Quách Đạm.
Thái giám có tính co duỗi quá cường đại, hắn có thể nghe lệnh của Quách Đạm, lại có thể cùng quan viên bình khởi bình tọa. Đồng thời, thái giám phụ thuộc hoàng đế, là hoàng quyền kéo dài, tương đương với quyền hành chính và quân quyền ở Vệ Huy phủ đều trong tay Hoàng đế, thật đúng là một công ba việc.
Việc này tuy nhỏ nhưng ý nghĩa trọng đại, bởi vì việc này chứng tỏ nội các quyết định ủng hộ Quách Đạm.
Bằng không, bọn hắn cũng sẽ không thượng tấu cân nhắc giúp Quách Đạm.
Nhưng việc này lại không khiến người đọc sách phản cảm, bởi vì Thân Thì Hành đến cùng không yêu cầu đem quyền lực này giao cho Quách Đạm, mà là trả lai cho Hoàng đế. Mà Vạn Lịch còn phê chuẩn đơn xin từ chức của mười mấy quan viên Vệ Huy phủ bao quát tri phủ Hạ Tri Ngôn, việc này cũng cho thấy quan viên sẽ không trở về Vệ Huy phủ, Vệ Huy phủ rất có thể sẽ tiếp tục nhận thầu cho Quách Đạm.
Hoàng đế và nội các kiên quyết như thế, quan viên phía dưới cũng biết, việc này đã không thể vãn hồi.
Sau khi những tin tức này truyền ra, liền thấy hết cỗ xe ngựa này đến cỗ xe ngựa khác chạy vội ra khỏi thành.
Đám phú thương ở kinh thành bắt đầu tranh nhau chen lấn chạy tới Vệ Huy phủ.
Triều đình tỏ thái độ đã bỏ hết lo lắng của bọn hắn, hơn nữa lại biểu thị Quách Đạm ở Vệ Huy phủ đã lấy được thành công, như vậy mà còn không đi thì có khả năng ngay cả canh đều không có uống.
Mà bọn hắn lên đường lúc này đã vô cùng thông thuận, so với thời điểm Quan Tiểu Kiệt đi đã buông lỏng hơn nhiều, triều đình đều đã tỏ thái độ, quan viên ven đường nếu còn tiếp tục không quản thì đoán chừng ngay cả bát cơm của chính mình đều giữ không được.
Không đến mười ngày, bọn hắn đã tới Vệ Huy phủ.
Từ Chương Đức phủ tiến vào Vệ Huy phủ trong nháy mắt đó liền phảng phất giống như từ nông thôn đến thành thị, chỉ riêng con đường đã rộng gấp đôi, đồng thời còn dỡ bỏ rất nhiều công trình kiến trúc đặc thù của xã hội phong kiến, khiến giao thông càng trở nên thuận tiện.
Mà bến tàu được xây dựng càng thêm khí phái, khắp nơi đều là nhà kho, lớn nhỏ không đều, hình dạng khác nhau, cả trên lẫn dưới mặt đất đều có.
Ngay cả kinh thành cũng không có quy mô như vậy.
Bởi vì khoảng thời gian này, trừ làm ruộng ra, không có chuyện khác để làm, toàn bộ Vệ Huy phủ toàn lực làm công trình, bởi cách cục của xã hội nông nghiệp cá thể và xã hội thương nghiệp không giống nhau, vì vậy người bận rộn nhất ở nơi này chính là Trần Bình, mà không phải Quách Đạm.
"Quách hiền điệt, là Quách hiền điệt." Tào Đạt thò đầu ra ngoài cửa sổ xe ngựa, lớn tiếng hét lên.
"Chỗ nào? Quách hiền điệt ở chỗ nào? Mau mau dừng xe."
Chu Phong, Đoạn Trường Tồn, Tần Trang, Tào Đạt bốn người xuống xe ngựa, đồng thời đưa mắt nhìn về phía bến tàu gần bọn hắn, chỉ thấy Quách Đạm đang cùng một đám người đứng trước một dãy nhà kho ở bến tàu, "Quách hiền điệt!"
Chu Phong kích động la lên, vội vã đi tới.
Quách Đạm quay đầu, thấy người đến là đám Chu Phong, trong mắt lóe lên ý cười, hướng bọn hắn vẫy tay.
Đợi sau khi bọn hắn đến, Quách Đạm ra vẻ kinh ngạc nói: "Mấy vị viên ngoại, các vị sao lại tới đây?"
Chu Phong cười ha hả nói: "Lúc trước chúng ta không phải đã nói rồi sao, vì sao Quách hiền điệt thấy chúng ta đến lại cảm thấy kinh ngạc như thế."
Quách Đạm ồ một tiếng: "Nhạc phụ đại nhân vài ngày trước có gửi tới một phong thư, nói các vị còn không xác định có đến hay không."
Nói đến đây, hắn đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, vội nói: "Ôi, thật sự là có lỗi, ta nên giới thiệu cho các vị mấy nhân tài kiệt xuất giới kinh doanh chúng ta."
Nói xong, hắn đưa tay hướng mấy người đang đứng bên cạnh, nói: "Mấy vị này đều là thương nhân tới từ Tấn thành Thái Nguyên, vị này là Vương Tam thúc chuyên buôn bán đồ da, còn vị này là Triệu Lục Ca chuyên làm thuốc nhuộm."
Sau khi giới thiệu xong, hắn lại giới thiệu đám người Chu Phong.
Mấy tấn thương nghe được mấy người Chu Phong là đại phú thương tới từ kinh thành, liền tranh thủ thời gian chắp tay, nói: "Kính đã lâu, kính đã lâu."
"Không dám, không dám."
Mấy người Chu Phong cũng tranh thủ thời gian chắp tay đáp lễ, nhưng bốn người lại có sắc mặt khác nhau, hình như đang đề phòng cái gì.
Cũng không biết có phải mấy tấn thương nhìn ra cái gì hay không, thế là liền hướng Quách Đạm nói một tiếng thật có lỗi, sau đó mượn cớ rời đi.
Đợi sau khi bọn họ rời đi, Tào Đạt vội vàng hỏi: "Quách hiền điệt, bọn họ tại sao lại ở chỗ này, chúng ta trước đó nghe nói không hề có thương nhân tới đây, a, bởi vì khắp nơi đều có người đọc sách chặn đường, thực ra chúng ta mấy phen muốn tới đây nhưng đều bị những người đọc sách cản lại."
Không hổ là thương nhân, nói dối thật đúng là không cần chớp mắt.
Nhưng Quách Đạm cũng không vạch trần bọn hắn, gật đầu cười nói: "Ta có thể hiểu được, ta cũng biết các vị có lo lắng, bọn họ thực ra cũng không phải cố ý tới đây, bọn họ vốn có dự định đưa hàng đi Lâm Thanh, khi lựa chọn tới đây bỏ neo."
Không thể không nói giao thông ở Vệ Huy phủ thực tế là quá hoàn mỹ, đường bộ và đường sông đều là bốn phương thông suốt, nếu không phải như thế, Quách Đạm há sẽ nguyện ý nhận thầu Vệ Huy phủ.
Nói trở lại, Vệ Huy phủ có ưu thế vị trí địa lý lớn như thế, vậy mà bị chơi thành dạng này cũng thật khiến người rất im lặng.
Nhưng mà, loại tình huống này ở Minh triều lại là nhìn mãi thành quen, giống như trong tay nắm giữ song vương tứ quý hai, lại bị người chặn lại mùa xuân*.
(Song vương là hai quân Joker lớn nhất có trong bộ bài poker của trò chơi đấu địa chủ, gồm vua lớn và vua nhỏ, tứ quý hai là 4 con hai, câu này dịch giả không hiểu lắm vì mình không biết chơi trò này, bạn độc giả nào hiểu thì bình luận cho mình nhé. )
Vì vậy thứ khôi phục đầu tiên ở Vệ Huy phủ cũng chính là vận chuyển, như những tấn thương vừa rồi, bọn họ vốn đang trên đường giao hàng, cũng không biết quá nhiều, chỉ nghe nói Vệ Huy phủ miễn thuế, lại do thương nhân làm chủ, liền lập tức quyết định đến Vệ Huy phủ bỏ neo.
Trừ bọn họ ra, còn có một số tiểu thương ở xung quanh đây đều lựa chọn đến Vệ Huy phủ bỏ neo.
"Thì ra là thế."
Chu Phong gật đầu, lại hỏi: "Vậy vừa rồi các ngươi ở đây trò chuyện gì, ta thấy các ngươi đối với những nhà kho này chỉ trỏ."
Quách Đạm ồ một tiếng: "Những nhà kho này đều đã cho bọn họ thuê."
Chu Phong nghe vậy lập tức mặt xám như tro.
Vẫn là tới chậm một bước aI