Chương 293: Hoàng quyền không xuống dưới huyện
Chương 293: Hoàng quyền không xuống dưới huyệnChương 293: Hoàng quyền không xuống dưới huyện
Nếu như không có thương nhân nào đến, vậy bọn hắn có lẽ còn phải thận trọng suy nghĩ một chút, nhưng hôm nay thấy mình bị người khác nhanh chân đến trước, làm trong lòng khó chịu muốn mạng, giống như nhìn thấy núi vàng núi bạc dần dần cách mình càng xa.
Bọn hắn thậm chí còn cảm thấy chuyện này đối với bọn hắn không công bằng, bởi vì bọn hắn đều ở kinh sư, lại nổi danh là đại phú thương, hơn phân nửa khách hàng đầu là quan viên, sĩ phu, cho nên đương nhiên có rất nhiều lo lắng, mà tấn thương cũng không có nhiều lo lắng như vậy.
Tấn thương chính là chạy khắp nơi để mua bán.
Quách Đạm nhìn bọn hắn ai cũng giống như vừa chết cha chết mẹ, không đành lòng tiếp tục hù dọa bọn hắn, cười nói: "Yên tâm, những tấn thương này tạm thời chỉ xử lí mậu dịch, không có hứng thú với sản xuất, bọn hắn chỉ thuê lại bến tàu và nhà kho mà thôi."
Bởi vì Minh triểu áp dụng chế độ khai trung nhằm khuyến khích thương nhân vận chuyển lương thực đến biên cảnh để đổi lấy quyền buôn bán muối và trà, mà mậu dịch của Minh triều với Mông cổ chủ yếu tập trung ở phía Bắc Sơn Tây, điều này làm tấn thương nhanh chóng quật khởi, bọn hắn cũng là những người phát huy tỉnh thần hám lợi của thương nhân đến cực hạn.
Lần đầu Quách Đạm nói chuyện với tấn thương lại có một chút cảm giác quen thuộc, giống như một lần nữa trở về phố Wall, bởi vì loại hình buôn bán đầu tiên tấn thương đàm luận cùng Quách Đạm là hi vọng có thể ở đây cho vay nặng lãi.
Bọn hắn tuyệt không có hứng thú gì đối với đầu tư dài kỳ hồi vốn chậm như sản xuất.
Quách Đạm mặc dù không đáp ứng bọn hắn, nhưng lại cực kỳ thịnh tình khoản đãi bọn hắn, bởi vì Hà Nam đạo chính là con đường tấn thương phải qua khi buôn đi bán lại từ trung thổ đến biên cảnh, bọn hắn lại chuyên xử lí mậu dịch, cho nên tấn thương tới chính là Quách Đạm hi vọng, để xây dựng một nơi sản sinh hàng hóa thì điều đầu tiên phải bảo đảm là nhất định phải có sung túc nguyên liệu.
Vì vậy, Quách Đạm đem bến tàu cùng nhà kho xung quanh đây chuyên môn cho tấn thương thuê.
Đương nhiên, giá cả cũng không ít, nhưng tấn thương cũng đều nguyện ý thuê, bởi vì Vệ Huy phủ hiện tại được thương nhân tiếp quản, mà khí chất thương nhân Quách Đạm thể hiện ra cũng hấp dẫn bọn hắn, làm nghề chạy buôn bán như bọn hắn thì an toàn là vô cùng quan trọng, nhiều hàng hóa như vậy để ở chỗ này mà không có bảo đảm thì chính là không được.
Chu Phong nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đầu lên, kích động nói: "Nói cách khác... ."
"Bây giờ vẫn còn rất nhiều cửa hàng mặt tiền chưa có người thuê, nếu như các vị có hứng thú...
"Có, có, có."
Chu Phong liên tục không ngừng gật đầu.
"Vậy chúng ta vừa đi vừa nói."
Quách Đạm mang bọn hắn về thành nội.
Phủ thành Vệ Huy phủ âm u đầy tử khí nhiều ngày, bây giờ đã khôi phục một chút nhân khí, trên đường có không ít tiểu thương đang cõng túi, dù sao Vệ Huy phủ bốn phương thông suốt, một khi thế cục ổn định, tự nhiên sẽ có thương nhân lựa chọn đến đây buôn bán.
Nhưng cùng lúc thư sinh lại ít đi không ít, không ít thư sinh không muốn tiếp tục ở lại địa phương do thương nhân quản lý cho nên lựa chọn di cư đến Khai Phong phủ.
Mà các cửa hàng đang mở cửa bên đường hầu hết đều là kinh doanh ăn uống.
Quách Đạm vừa đi, vừa nói với mấy người Chu Phong và Tào Đạt : "Các vị phải tranh thủ thời gian một chút, thương nhân lui tới đây càng ngày càng nhiều, cũng không thể không có tửu lâu."
Một khi bắt đầu có mậu dịch, ngành dịch vụ chắc chắn sẽ thịnh vượng, trong kế hoạch của Quách Đạm ngành sản xuất và ngành dịch vụ sẽ là hai ngành nghề tạo ra tài chính trụ cột ở Vệ Huy phủ.
"Hiền chất xin yên tâm, người của ta đang trên đường tới đây." Chu Phong liên tục không ngừng gật đầu, lại hỏi: "Hiền chất, chúng ta nghe nói Lộ Vương đem Lộ Vương phủ nhận thầu cho ngươi để ngươi cho thương nhân thuê?"
"Đúng thế."
Quách Đạm gật đầu, lại nói: "Ta cũng không có dự định cho các vị thuê tửu lâu bên đường, ta đã giữ lại nơi tốt nhất cho các vị, tửu lâu, trà tứ bên đường sau này cũng chỉ phục vụ tiểu thương."
"Liền biết hiền chất sẽ không quên chúng ta." Chu Phong vui vẻ cười nói. bọn hắn đều đang đầu tư hơn vạn lượng vào tửu lâu ở khu đua ngựa.
Bọn hắn vừa trò chuyện, vừa đi vào Lộ Vương phủ.
Sự xa hoa bên trong Lộ vương phủ làm bọn hắn nghẹn họng nhìn trân trối, giống như những thương nhân khác, bọn hắn cũng cảm thấy, phủ đệ tốt như vậy mà lấy ra làm công xưởng sản xuất thì quả thật là phung phí của trời al
Thực tình là không cần kén cá chọn canh.
Quách Đạm thật sự không lừa bọn hắn, cho dù là nhắm hai mắt chọn lựa một trong những toà nhà lớn này cũng tốt hơn so với Kim Ngọc lâu, Túy Tiêu lâu.
Rất nhanh, Chu Phong, Tào Đạt liền lựa chọn ba tòa nhà lớn ở hai phía đối diện đông tây.
Những toà nhà lớn này chủ yếu được xây để cho Lộ Vương chơi đùa và ở lại nên quy mô mỗi tòa nhà cũng không lớn, vì vậy chỉ có thể kết nối mấy tòa nhà với nhau.
Tiền thuê tạm thời không đàm phán, bởi vì Quách Đạm chưa xác định thu bao nhiêu tiền, chỉ yêu cầu bọn hắn giao năm trăm lượng tiền đặt cọc trước, sau này sẽ quy định trên khế ước, tiền thuê sẽ tuỳ thuộc theo các mức lợi nhuận nhất định.
Điều này chứng minh Quách Đạm vô cùng có lòng tin, như bình thường, chủ thuê nhà sẽ định ra tiền thuê trước, cho dù người thuê lãi hay lỗ, cũng không thể thiếu tiền thuê nhà. Quách Đạm không giống vậy, hắn không phải làm bất động sản, hắn là người đầu tư, nếu như lưu lượng khách không nhiều thì cho dù thu thêm tiền thuê nhà, hắn cũng xong, hắn an bài như vậy là để giảm bớt áp lực cho mấy người Chu Phong, ngoài ra hắn cho rằng hiện tại định giá thuê cố định sẽ không có lời, hắn rất xem trọng nơi này, chờ lợi nhuận tăng lên, hắn mới ra giá.
Nhưng trừ tiền thuê ra, Chu Phong, Tào Đạt còn phải thanh toán cho Quách Đạm hai ngàn lượng.
Trong đó bao gồm phí nhân công, bàn ghế, trang trí và cải tạo xung quanh.
Bàn ghế cũng đã làm xong, bởi vì đoạn thời gian vừa rồi không có nhiều việc cho bách tính làm, cho nên Quách Đạm phải kiếm đủ mọi loại việc cho bách tính làm, Chu Phong, Tào Đạt không cần cũng phải trả tiền.
Chu Phong, Tào Đạt cũng đều đáp ứng, cũng không cùng Quách Đạm mặc cả, dù sao bọn hắn đã tránh đi nguy hiểm ban đầu, cho nên đương nhiên phải bỏ ra cái giá tương ứng. (*) Dĩ công đại chẩn: có nghĩa là chính phủ hay tư nhân đầu tư xây dựng cơ sở hạ tầng ở các khu cứu trợ dưới hình thức trả bằng hiện vật hoặc tiền mặt, tạo điều kiện cho những người có hoàn cảnh khó khăn trong khu vực cứu trợ được tham gia lao động từ đó thay thế cứu trợ trực tiếp.
Xem hết tửu lâu, mấy người bọn họ lại đi tới dệt khu.
"Đây. .. Đây cũng quá lớn rồi."
Lúc Tần Trang tiến vào dệt khu, không khỏi quá sợ hãi, từ lúc chào đời tới nay, đây là lần thứ nhất hắn nhìn thấy quy mô cỡ này.
Quách Đạm cười nói: "Bây giờ mới chỉ có năm ngàn khung dệt, ban đầu ta không phải đã nói sao, làm một công xưởng vạn khung dệt cũng có thể."
Tần Trang dở khóc dở cười nói: "Ta lúc ấy còn tưởng rằng hiền chất nói đùa, mua bán vốn nhỏ của ta không thể sánh bằng hiền chất, ta không cần nhiều khung dệt như vậy."
Quách Đạm nói: "Tần viên ngoại, ta đương nhiên biết viên ngoại không cần nhiều như vậy, nhưng nếu như những tơ lụa trang khác cũng đều diệt vải ở đây, vậy chút chút khung dệt này liền khẳng định không đủ."
Tần Trang có vẻ hoang mang nhìn Quách Đạm.
Quách Đạm nói: "Đầu tiên ta sẽ nói một chút về cách dệt vải hiện nay, phía đông tìm một thương nhân, mua thuốc nhuộm, phía tây tìm một thương nhân mua tơ, sau đó lại đi tìm thợ dệt, vân vân.
Chí phí cho quá trình đi tìm những thứ này không thấp, chỉ riêng Nha hành đã quất không ít tiền hoa hồng, hơn nữa nhân tố không xác định khá cao, sản lượng cũng có hạn, nhưng ở đây, cần nguyên liệu gì cũng đều có, hơn nữa từ dệt đến cắt may đều có xưởng sản xuất tương ứng.
Nói cách khác, trong tương lai, tất cả những gì thương nhân cần làm là ném tiền hoặc là thuốc nhuộm đặc hữu hoặc là tơ đặc biệt đến đây, sau đó đưa ra yêu cầu của mình là được, chúng ta có thể giúp bọn họ hoàn thành trong thời gian rất nhanh.
Hơn nữa, Vệ Huy phủ giao thông bốn phương thông suốt, lại nằm trên con đường phải đi qua của rất nhiều tấn thương, sau khi hàng hóa sản xuất xong, tấn thương liền có thể trực tiếp cầm hoá đơn đến đây nhận hàng, sau đó bán đi các nơi.
Cho dù chỉ tính riêng chỉ phí vận chuyển cũng đã giảm xuống rất nhiều, mà không phải gia tăng."
Đừng nói Tần Trang, ngay cả mấy người Chu Phong cũng nghe mà trợn mắt há hốc mồm. Bọn hắn dựa theo những gì Quách Đạm nói tưởng tượng ra ngày đó, đó sẽ là một loại mua bán như thế nào, ngồi ở kinh thành, đem tiền giao cho Nha hành, sau đó mười vạn thớt vải liền có thể bán đến Nam Kinh.
Ngồi tại Nam Kinh, ném tiền đến đây, mười vạn thớt vải liền có thể bán sang Mông Cổ.
Cao!
Rất cao!
Loại cách chơi này nghĩ đến thôi đã thấy rất kích thích.
Trên thực tế Quách Đạm làm chính là hình thức gia công.
Bởi vì trừ Vệ Huy phủ ra, những châu phủ khác không thể nào tập trung hoá nông nghiệp để giải phóng nhân lực xây dựng các công xưởng sản xuất quy mô lớn, chưa kể đến những trở ngại khác, hắn chỉ cần áp dụng hình thức gia công, như vậy, chỉ cần quy mô sản xuất ở Vệ Huy phủ không ngừng mở rộng thì chẳng khác nào tất cả mọi người đều sẽ đến và đặt hàng tại các công xưởng sản xuất này.
Tần Trang lập tức quyết định đáp ứng, nhưng có một điều kiện, đó là Nha hành nhập cổ phần.
Hắn cảm giác trong này có rất nhiều ảo diệu, nhưng một mình hắn nuốt vào thì áp lực rất lớn, chưa kể hắn tạm thời cũng không biết cách vận hành như thế nào, cho nên còn cần Quách Đạm trợ giúp, nếu như vậy thì còn không bằng để Nha hành nhập cổ phần.
Chu Phong, Tào Đạt, Đoạn Trường Tồn cũng đều đáp ứng.
Bọn hắn cũng cảm thấy có thể đánh cược một lần.
Song phương đạt thành hiệp nghị bằng miệng, Nha hành chiếm ba thành cổ phần, Tần Trang chiếm bảy thành.
"Vậy. .. Vậy gốm sứ thì ở đâu?"
Việc này làm Đoạn Trường Tồn kích thích hỏng, hắn sợ Quách Đạm lại lãng quên hắn.
Nhưng mà, Quách Đạm làm sao có thể lãng quên hắn, đồ sứ cũng là thương phẩm được bán với số lượng lớn ở hải ngoại.
Quách Đạm cười nói: "Đoàn viên ngoại xin yên tâm, công xưởng có quy mô lớn nhất Vệ Huy phủ chính là sản xuất gốm sứ, lớn đến mức thành nội chứa không nổi, ở phía nam Vệ Huy phủ, toàn bộ trang viên chiếm diện tích năm trăm khoảnh**, đồng thời còn có bến tàu và nhà kho riêng."
(**) Khoảnh: một khoảnh là 100 mẫu Trung Quốc, chừng 6,667 héc-ta.
Đanan Trườna Tần lân †^ mừng rð. cười đến miêna không khén lai được.
Quách Đạm đi ngược lại con đường cũ, hắn không chia tách thành các xưởng nhỏ, mà chỉ cần là xưởng sản xuất ở Vệ Huy phủ thì nhất định là số một thế giới, vì vậy một huyện thành không chứa được, thì phân tán đến những huyện thành khác.
Lộ Vương phủ chủ yếu là ngành dịch vụ, tửu lâu, lữ điếm, thanh lâu.
Trong đó công xưởng lớn nhất chính là Ngũ Điều Thương, xưởng dệt, và xưởng chế da.
"Lão Tào!"
Đột nhiên nghe được một tiếng gọi lớn, hai tên ngu xuẩn Từ Kế Vinh, Quan Tiểu Kiệt bước tới.
Hai người bọn họ vừa tới, một người ôm Tào Đạt, một người ôm Chu Phong.
"Đi đi đi, ta mang các ngươi đi thanh lâu chơi đùa." Từ Kế Vinh tùy tiện nói.
Chu Phong vội nói: "Ôi! Tiểu Bá gia, ta đã từng này tuổi, làm sao còn chơi được."
Quan Tiểu Kiệt tức giận nói: "Chúng ta không phải không biết ngươi cũng có mấy tiểu thiếp nha."
"Chuyện này... .."
Chu Phong lộ vẻ bị làm khó, không khỏi nhìn về phía Quách Đạm với ánh mắt cầu cứu.
Bọn hắn tới đây thuần túy là vì kiếm tiền, đâu muốn đi chơi thanh lâu, hơn nữa thanh lâu ở đây làm sao có thể so sánh với kinh sư.
Mà đúng lúc này, Trần Húc Thăng đột nhiên đi tới, nói: "Quách Đạm."
Quách Đạm nhìn hắn một cái, sau đó liền hướng mấy người Chu Phong nói: "Thanh lâu của bọn họ vừa mới khai trương, các vị đi cổ động một chút, hơn nữa, trong đó có rất nhiều dịch vụ mới lạ, chẳng những không tổn thương thận, mà còn có thể giảm bớt mệt nhọc."
Từ Kế Vinh gật đầu, kích động nói: "Đúng đúng đúng, nếu chỉ là thanh lâu, ta cũng không có hứng thú, chỗ của chúng ta còn có ngâm chân, mát xa, rất dễ chịu. Đi thôi, đi thôi."
Mấy người Chu Phong cũng nhìn ra Quách Đạm có việc, nhưng bọn hắn cũng không muốn cùng trộn lẫn cùng một chỗ với Từ Kế Vinh, dù sao thân phận chênh lệch quá lớn, nhăn nhăn nhó nhó bị lôi đi.
Sau khi hon hắn rời đi: Ouách Đam mới hướng Trần Húc hỏi- "Xảv ra chuyện gì?"
Trần Húc Thăng nói: "Là như vậy, vài ngày trước Đại Thụ thôn Tân Hương huyện có hai phụ nhân đến xưởng dệt làm việc, nhưng theo quy củ của Đại Thụ thôn, phụ nhân chỉ có thể ở nhà giúp chồng dạy con, ngay cả ruộng cũng không thể xuống, chứ đừng nói đến chuyện đi ra ngoài làm công, hiện tại có hai hương thân từ Tân Hương huyện tới, hi vọng có thể mang hai phụ nhân này về."
Quách Đạm nhíu nhíu mày, hỏi: "Nếu Đại Thụ thôn đã có quy củ này, vậy vì sao hai phụ nhân này còn muốn đến đây làm việc?"
Trần Húc Thăng thở dài: "Các nàng cũng đều bị bức, một người có trượng phu vừa mới qua đời, một người thì có trượng phu bị bệnh chỉ có thể nằm trên giường, nếu như là bình thường, Đại Thụ thôn cũng sẽ trợ giúp một chút, thế nhưng hai năm gần đây, mọi người đều không dễ chịu, trong thôn không bỏ ra nổi tiền để tiếp tục trợ giúp nữa, cho nên hai phụ nhân này nếu lại không được đi làm công thì chỉ sợ một nhà già trẻ đều sẽ chết đói."
Quách Đạm chỉ cảm thấy rất ngạc nhiên, nói: "Nói cách khác, thà rằng để các nàng chết đói, cũng không thể để các nàng đi ra ngoài làm công?"
Trần Húc Thăng gật đầu, nói: "Bọn hắn nói như vậy, chết đói chỉ là việc nhỏ, không thể phá hỏng quy củ trong từ đường của Đại Thụ thôn."
Quách Đạm không còn gì để nói, nói: "Ngươi cẩn thận nói lại cho ta về từ đường, lại còn có thể làm như vậy sao?"
Trần Húc Thăng lại kinh ngạc nhìn hắn, nói: "Ngươi ngay cả điều này cũng không biết?"
Quách Đạm nói: "Ta là người trong thành, không rõ lắm."
Trần Húc Thăng chỉ có thể đem một số việc liên quan đến từ đường nói cho Quách Đạm.
Thì ra tại cổ đại có thuyết pháp hoàng quyền không xuống dưới huyện, có nghĩa là quyền lực của triều đình chỉ dừng lại ở cấp huyện thành mà thôi, phía dưới huyện thành kỳ thật chính là bách tính tự trị, chủ yếu là do hương thân quản lý, từ đường chính là đơn vị quản lý cơ bản của quốc gia, mỗi thôn đều có từ đường, có quy củ của riêng mình.
Mà những quy củ này phần lớn là do tổ tông lưu lại nên vô cùng nghiêm khắc.
Điều nàv eẽ khêng cá li cho tư bản nhát triển. Quách Đam nahe thôi không khỏi cau mày, tư bản tôn trọng tự do, mà từ đường lại hạn chế tự do, hơn nữa có rất nhiều quy củ bất lợi cho tư bản phát triển, vì vậy vấn đề này nhất định phải giải quyết, hắn suy nghĩ một lúc, nói: "Đi, mang ta qua xem."
Quách Đạm đi theo Trần Húc Thăng vào phủ nha, thì thấy hai lão đầu mang theo bốn năm người trẻ tuổi đang đứng trong đó.
Ngô Quan Sinh đang cùng bọn hắn trao đổi, nhưng đầu cũng đầy mồ hôi, xem ra trao đổi không hề thuận lợi. Nhìn thấy Quách Đạm tới, Ngô Quan Sinh vội vàng đứng lên, nói: "Vị này chính là nha thương từ kinh thành tới, Quách Đạm, Vệ Huy phủ bây giờ đều thuộc quyền quản lý của hắn."
Nói xong, hắn lại hướng Quách Đạm giới thiệu nói: "Hai vị này là hương thân đến từ Đại Thụ thôn Tân Hương huyện." Hắn trước tiên dẫn hướng vị lớn tuổi hơn nói: "Vị này là Hoàng lão." Sau đó lại dẫn hướng một vị khác, nói: "Vị này là Từ lão."
"Ngươi chính là Quách Đạm?"
Lão giả lớn tuổi hơn là Từ lão hướng Quách Đạm hỏi.
Quách Đạm chắp tay thi lễ, nói: "Hai vị tiền bối đến rất đúng lúc, vãn bối đang định đi mời các vị."
Hai lão giả nhìn nhau một cái, Từ lão hỏi: "Ngươi tìm chúng ta làm gì?"
Quách Đạm duỗi tay ra, nói: "Hai vị trưởng bối mời ngồi."
Sau khi ngồi xuống, Quách Đạm nói: "Là như vậy, hai vị chắc cũng biết rõ, hiện tại quan phủ đã rút khỏi nơi này, trước mắt sẽ do người của ta quản lý."
Hai người gật đầu, thần sắc có chút thấp thỏm, bọn họ trước mắt còn không biết nên giao tiếp như thế nào với Quách Đạm, bọn họ đương nhiên cũng không nguyện ý Quách Đạm quản lý Vệ Huy phủ nhưng với tình hình hiện tại, bọn họ cũng không có cách nào.
Mấy ngày qua Quách Đạm cũng bề bộn nhiều việc, chưa cân nhắc tỉ mỉ vấn đề này, tiếp tục nói: "Nhưng vãn bối chỉ là một thương nhân, không hiểu quản lý, đặc biệt là trên phương diện quy củ, vì vậy ta hi vọng Vệ Huy phủ sẽ do hương thân quản lý."
Trần Húc Thăng, Ngô Quan Sinh nghe vậy, không khỏi giật mình.