Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 295 - Chương 294: Quyền Lực Giao Dịch

Chương 294: Quyền lực giao dịch Chương 294: Quyền lực giao dịchChương 294: Quyền lực giao dịch

Trần Húc Thăng, Ngô Quan Sinh còn như vậy, huống chỉ là hai vị lão giả Từ, Hoàng, bọ họ đều nhìn chằm chằm Quách Đạm, tròng mắt cũng muốn rơi ra.

Thời gian vừa qua Quách Đạm phải phí sức chín trâu hai hổ, mới nắm nắm vững được quyền khống chế Vệ Huy phủ, mà bây giờ hắn lại muốn nhường cho người khác.

Quả thực làm người khác không thể tin được.

"Quách giáo úy, ngươi nói đùa ư."

Hoàng lão thử dò xét nói.

Quách Đạm lắc đầu nói: "Ta rất nghiêm túc, ta phụ trách chủ yếu là tài chính, những việc còn lại ta sẽ không làm, hai vị chắc hẳn cũng đều biết, ta chỉ là một tiểu đồng sinh, muốn kinh nghiệm không có kinh nghiệm, muốn học vấn không có học vấn. ..

Nói đến đây, hắn đột nhiên lại nhìn về phía Trần Húc Thăng và Ngô Quan Sinh, lại nói: "Quan binh chỉ phụ trách giữ gìn trị an, nếu như xuất hiện tranh chấp thì còn phải lấy đức phục người, lấy lý phục người, quan binh cũng khó có thể đảm nhiệm, ta càng nghĩ càng cảm thấy việc này phải dựa vào những người đức cao vọng trọng như các vị mới có thể giải quyết được."

Thoải mái!

Thật sự là thoải mái!

Những lời này vừa nói ra hai vị lão giả đều cảm giác mỗi lỗ chân lông trên thân đều giãn ra, có một loại hưởng thụ dễ chịu không diễn tả được.

Bọn hắn cảm thấy Quách Đạm không hề giống như truyền ngôn, ngang ngược càn rỡ, rất hiểu lễ phép, lại là một người trẻ tuổi rất có mắt nhìn người.

Quách Đạm chưa từng chính diện giao thủ với những hương thân như hai người bọn họ, hương thân quản lý từ đường hay nói cách khác là quản lý mọi chuyện trong thôn, chuyện bên ngoài bọn họ sẽ không quản, kỳ thật bọn họ muốn quản cũng không quản được, hương thân trên cơ bản đều là tú tài, tiến sĩ, hoặc là quan viên đã trí sĩ về quê, thời gian trước, lúc những đại địa chủ có thực lực như Lương Quỳ đối kháng cùng Quách Đạm, hương thân ở phía sau lắc lư bách tính, không nên tin Quách Đạm.

Trần Húc Thăng, Ngô Quan Sinh đều có vẻ mặt phiền muộn, Đổng Bình vừa đi, tiểu tử này liền muốn tạo phản a! Từ lão đột nhiên nói: "Đã như vậy, vì sao không để quan phủ trở về, như thế chẳng phải sẽ giải quyết được vấn đề sao?"

Quách Đạm vội nói: "Việc này ta không làm chủ được, cũng không phải ta để quan phủ rút lui, ta cũng không có quyền lực này."

Từ lão lại nói: "Vậy ngươi vì sao lại có thể làm chủ mời chúng ta quản lý."

Ngươi đúng là ngốc thiếu, ta nào có tư cách chỉ huy quan phủ, nhưng chỉ huy các ngươi thì vẫn có thể, ngươi cũng không phải đại nhân vật gì. Quách Đạm nói: "Ta không mời các vị, ta cũng sẽ mời người khác, việc này dù sao cũng phải có người làm."

Hai người thoáng gật đầu, lại nhìn nhau, ánh mắt trao đổi một phen.

Hoàng lão vuốt râu nói: "Nếu như chúng ta đáp ứng ngươi, vậy không biết chúng ta có thể giúp ngươi làm những gì?"

"Không dám, không dám,"

Quách Đạm chắp tay nói: "Tiểu tử có tài đức gì, sao dám làm phiền hai vị trưởng bối, ta sở dĩ mời hai vị, là bởi vì ta biết hai vị cũng hi vọng Vệ Huy phủ càng ngày càng tốt, mà không phải giống như vài ngày trước đây, suýt chút nữa biến thành địa ngục trần gian."

Hai người nghe vậy, sắc mặt có vẻ hơi xấu hổ.

Bọn họ sở dĩ không kiên trì đối kháng với Quách Đạm, trong đó có một nguyên nhân là Quách Đạm quả thật làm cho thế cục của Vệ Huy phủ ổn định lại, đây là sự thật rõ như ban ngày, mà bọn họ cũng không có biện pháp tốt hơn giải quyết vấn đề này, .

Quách Đạm lại tiếp tục nói: "Vệ Huy phủ hiện tại, phương diện tài chính có ta, phương diện ngoại giao, bệ hạ lập tức sẽ phái người tới tiếp quản, phương diện trị an có quan binh, chỉ còn lại phương diện luật pháp, tạm thời còn chưa có chế độ quản lý cụ thể, một khi xuất hiện hành vi phạm pháp, cũng không biết nên xử lý như thế nào, vạn nhất xuất hiện án oan thì không tốt, vì vậy ta hi vọng tập hợp theo nhóm giao chuyện này cho hương thân giống như hai vị xử lý.

Một khi xuất hiện tranh chấp hoặc hành vi phạm tội, thì sẽ do quan binh tra khám, hương thân thẩm phán, như vậy có thể cam đoan công chính, lại có thể ngưng tụ lòng người, chúng ta tề tâm hợp lực chấn hưng Vệ Huy phủ."

"Như vậy a!"

Hoàng lão gật đầu, lại nhìn Từ lão, sau đó hướng Quách Đạm nói: "Nếu là vì chấn hưng Vệ Huy phủ, vậy... Vậy chúng ta đương nhiên sẵn lòng, Tuy nói như thế, nhưng trong lòng bọn họ đang rất kích động, bọn họ biết những hương thân khác khẳng định sẽ đáp ứng không do dự, bởi vì bọn họ cũng sợ Quách Đạm sẽ trả thù, hơn nữa, bọn họ cũng không tin thương nhân, nếu xảy ra chuyện gì, thương nhân khẳng định sẽ làm việc thiên tư trái pháp luật, nếu như đem quyền lực này giao cho bọn họ, vậy cũng không cần lo lắng những thứ này.

Quách Đạm nói: "Ta vừa mới phái người đi mời, tin tưởng bọn họ rất nhanh sẽ tới."

"Vậy đến lúc đó bàn lại."

Hoàng lão gật đầu, đột nhiên lại giống như nhớ tới cái gì,"Đúng rồi, liên quan tới hai phụ nhân ở Đại Thụ thôn của ta... ."

"Ôi, suýt nữa thì quên chuyện này. Thật sự là có lỗi, thật sự là có lỗi."

Quách Đạm vỗ vỗ trán, xoay chuyển nói: "Ta nghĩ như vậy, nếu tất cả mọi người cũng định hợp thành một thể, vậy sao không đợi đến lúc đó lại thương lượng, việc này nên xử lý như thế nào?"

Hoàng lão vội nói: "Ngươi thật đúng là không hiểu, vừa rồi ngươi nói là luật pháp, mà chúng ta đây là tông pháp, không thể quơ đũa cả nắm."

"Thật sao?"

Quách Đạm kinh ngạc nói.

"Đương nhiên."

Hoàng lão nói: "Tông pháp là quy củ của tổ tông, luật pháp là của quốc gia, đương nhiên không giống nhau."

"Như vậy a!"

Quách Đạm suy nghĩ, nói: "Chuyện vừa rồi coi như ta chưa đề cập đến." Nói xong, hắn lại hướng Trần Húc Thăng và Ngô Quan Sinh nói: "Hai người đem hai phụ nhân kia giao cho bọn họ đi."

"Chờ một chút, chờ một chút."

Hoàng lão liên tục khoát tay, kích động nói: "Lời này của ngươi là có ý gì?"

Nếu vừa rồi ngươi không đề cập đến, chúng ta cũng sẽ không suy nghĩ nhiều, nếu ngươi đã xách ra, bây giờ lại rút về, ngươi như vậy chính là tra tấn người a.

Quách Đạm vội nói: "Thật có lỗi, thật có lỗi, ta không cân nhắc chu toàn việc này, ta không để ý đến sự tồn tại của tông pháp."

"Không biết hai chuyện này có xung đột gì?" Từ lão hiếu kỳ nói. Từ lão nói: "Ngươi có khó xử gì thì cứ nói thẳng, chúng ta có thể thương lượng một chút."

"Vậy... Vậy ta liền nói thẳng." Quách Đạm thở dài, nói: "Hai vị, không nói chuyện ta là một thương nhân, cho dù là quan viên, hẳn cũng lấy chiến tích làm mục tiêu hàng đầu, trách nhiệm chủ yếu của ta là tài chính, nếu làm không tốt vậy ta vô pháp hồi kinh phục mệnh.

Liền nói về việc này đi, không nói hai phụ nhân kia có tay nghề tỉnh xảo, mấu chốt là các nàng ở đây làm việc, thương nhân sẽ giúp các nàng nộp thuế, như vậy đối với ta là có lợi, cũng may chỉ có hai người, vậy ta đương nhiên sẽ cho hai vị mặt mũi, nhưng đây quả thật là tổn thương lợi ích của ta.

Việc này cũng sinh ra một vấn đề, nếu như việc này là một vụ án do hai vị làm thẩm phán, vậy các vị đương nhiên sẽ phán các nàng phải về nhà, như vậy đối với ta là không công bằng."

Hoàng lão nói: "Đây chỉ là việc nhỏ."

"Nhưng mỗi thôn mỗi hương có tông pháp khác nhau, mỗi hương đến một lần, việc nhỏ cũng sẽ biến thành việc lớn."

Quách Đạm nói: "Như vậy đi, phương diện ngoại giao, bệ hạ đã phái một thái giám tới chưởng quản, ta lại dâng tấu xin bệ hạ phái thêm một thái giám tới quản việc này."

Dầu mỡ đại thúc Ngô Quan Sinh, lập tức nói: "Sao không điều người từ Đông xưởng tới, dù sao Đông xưởng cũng vẫn luôn làm chuyện này."

Quách Đạm kinh hỉ nói: "Chủ ý này không tệ, cứ làm như vậy đi." Đồng thời tán dương nhìn Ngô Quan Sinh.

Đông xưởng?

Từ, Hoàng nhị lão bị dọa sắc mặt trắng bệch.

Đông xưởng chính là xưởng chế tạo án oan nha, cũng không phải nói bản tính của thái giám đều hỏng, mà là vì thái giám phục vụ Hoàng đế, không phải phục vụ luật pháp, nếu như là chuyện quang minh chính đại, Hoàng đế cũng sẽ không giao cho Đông xưởng, chỉ khi nào muốn làm những hoạt động không thể gặp người mới tìm Đông xưởng, cho nên thanh danh Đông xưởng đương nhiên rất hôi thối.

Để Đông xưởng làm thẩm phán, mà đám Trần Húc Thăng lại là Cẩm Y Vệ, nếu như để hai nhóm người này khống chế toàn bộ pháp quyền, mà không có một cơ cấu giám sát, thì đoán chừng một năm này số lượng án oan có thể đổi mới ghi chép của Vệ Huy phủ.

"Ngươi đừng vội, việc này còn có thể thương lượng." Hoàng lão thần sắc lo nghĩ nói: "Chúng ta có thể phối hợp ngươi."

Quách Đạm nói: "Ta đương nhiên tin tưởng, nếu như ta luôn luôn lưu lại nơi này, vậy chuyện gì cũng đều dễ nói, chúng ta có thể có thương có lượng, nhưng vấn đề là ta sẽ không ở đây mãi, mà phần lớn người ở đây là thương nhân ta mời tới, ta phải có trách nhiệm với bọn họ, đến lúc đó nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra, ta lại phải chạy đến đây, ta nào có nhiều tinh lực như vậy."

Nói cách khác, các ngươi vẫn đặt lợi ích của mình lên hàng đầu, vậy chúng ta chẳng phải là thịt trên thớt.

Hoàng lão lo lắng hỏi: "Vậy ngươi nói nên làm như thế nào?"

Quách Đạm nói: "Ý của ta rất đơn giản, song phương đều phải công bằng, luật pháp đối với song phương rất công bằng, dù sao luật pháp cũng không phải do ta chỉnh sửa, cũng không phải do các vị chỉnh sửa.

Ta tiếp quản Vệ Huy phủ sẽ lấy luật pháp làm chuẩn, luật pháp nói như thế nào, chúng ta liền làm như thế đó, như vậy đối với ai cũng đều công bằng."

Hoàng lão buồn bực nói: "Chúng ta đương nhiên sẽ lấy luật pháp làm chuẩn, chuyện hai phụ nhân kia lại không phạm pháp, cả hai không hề có xung đột."

Quách Đạm nói: "Nếu như theo luật pháp để phán, đầu tiên, luật pháp không quy định phụ nhân không thể đến nơi khác làm công, thứ hai, luật pháp cũng không quy định các vị có quyền bức bách các nàng trở về, nếu nói nghiêm trọng hơn, thì hành vi này của các vị thật ra là phạm pháp, về mặt đạo đức hành vi các vị bức các nàng về nhà, cùng bức các nàng đến thanh lâu là khác nhau, nhưng về mặt luật pháp thì không hề khác nhau, hơn nữa, ta còn biết từ đường còn có thể dùng hình.

Nếu như trong thôn các vị có người đang làm việc cho ta, mà hắn bởi vì phạm vào tông pháp mà bị các vị dùng hình khiến hắn không thể tiếp tục làm việc, như vậy tổn thất này ai phải gánh chịu, dù sao tông pháp của các vị không có quan hệ gì với ta, ta tuân thủ luật pháp là được rồi, nếu để ta gánh chịu vậy là không công bằng. Cho nên vẫn là để Đông xưởng phái người đến quản việc này, chúng ta đều bớt việc."

"Đừng đừng đừng, ngươi đừng vội quyết định, đợi tất cả mọi người tới, chúng ta lại thương lượng một chút." Hoàng lão rầu rĩ nói.

Quách Đạm nghĩ nghĩ, nói: "Tốt a, vậy thì chờ mọi người đến rồi nói sau."

Quách Đạm lại sai người mang hai người đi nghỉ ngơi. điên rồi sao, giao quyền thẩm phán cho bọn hắn, vậy ngươi lúc trước còn tranh cái gì."

"Lão Ngô, ngươi nói cho hắn biết." Quách Đạm nói.

Ngô Quan Sinh nói: "Ta không biết."

Quách Đạm kinh ngạc nói: "Ngươi không biết, vậy vì sao ngươi vừa rồi tiếp tốt như vậy."

Ngô Quan Sinh nói: "Ta chỉ biết ngươi muốn dùng chuyện này để trao đổi với bọn hắn, nhưng ta cũng không hiểu, tại sao ngươi muốn làm như thế."

Quách Đạm đúng là có dự định trao đổi với bọn hắn, hắn am hiểu nhất chính là giao dịch, ý của Quách Đạm rất đơn giản, chính là cho bọn hắn quyền thẩm phán để đổi lấy việc bọn hắn suy yếu tông pháp.

Quách Đạm thở dài: "Bây giờ tất cả mọi người không có cơm ăn, bọn hắn cũng không có cách nào cứu tế, cho nên chỉ có thể ủy khúc cầu toàn, nếu những điều Tiểu Ngũ ca nói vừa rồi đều là sự thật, bọn hắn có uy tín lớn như thế, như vậy một khi vấn đề no ấm được giải quyết, tông pháp chắc chắn sẽ lại ngóc đầu trở lại, một phần vạn bọn hắn luôn ở phía dưới giở trò, ta cũng chịu không được, bởi ta không thể thời thời khắc khắc ở đây.

Để bọn hắn mỗi ngày có việc làm nghiêm túc, cho mình là người quan trọng thì sẽ không giở trò với ta nữa, như vậy ta sẽ bớt lo nhiều. Mặt khác, quyền điều tra và khám xét lại ở trong tay các ngươi, ta cũng không sợ bọn hắn gây phiền phức, chỉ là muốn làm điều phi pháp thì phải phiền toái một chút, cũng may ta là một lương dân nhất đẳng, chưa từng làm điều phi pháp, ta cũng không lo lắng."

Ngô Quan Sinh ha ha nói: "Thì ra ngươi làm như vậy là để đề phòng chúng ta làm điều phi pháp."

Trần Húc Thăng bừng tỉnh đại ngộ, lập tức buồn bực nhìn Quách Đạm,

Quách Đạm cười nói: "Dĩ nhiên không phải, chúng ta là người cùng một phe, ta sao có thể đề phòng các ngươi, nhưng vấn đề là ở đây có rất nhiều người, hơn nữa cũng không phải tất cả đều từ kinh thành tới, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện con sâu làm rầu nồi canh, ta sợ những lương dân như chúng ta bị liên lụy. Mặt khác, các ngươi yên tâm, các ngươi cũng không cần nghe mệnh lệnh của bọn hắn, chuyện này hoàn toàn khác với quan hệ của quan huyện và bổ khoái, báo án và tra án thuộc quyền quản lý của các ngươi, bọn hắn chỉ có quyền phán quyết cuối cùng."

Nhưng kỳ thật chính là ý tứ này, hắn chắc chắn sẽ không quản chuyện liên quan đến tư pháp, nhưng nếu để toàn bộ cho quan binh quản lý, thì chắc chắn lúc hắn không ở đâv khẳng đỉnh eẽế cá người loa dẫm bắt chet. Mặt khác, muốn phát triển tư bản thì cần phải có tự do, bình đẳng và công bằng, tấn thương vì sao muốn thuê bến tàu và nhà kho ở đây, không phải là bởi vì không có quan phủ sao, thương nhân và thương nhân là bình đẳng, thương nhân và quan viên là không bình đẳng, suy yếu tông pháp, là vì tự do, mà cho bọn hắn quyền thẩm phán, là vì chế hành, mà mục đích của chế hành lại là vì công bằng và bình đẳng.

Dưới luật pháp, người người bình đẳng.

Quan trọng hơn là trong Minh luật, luật thương nghiệp không hề kiện toàn, Quách Đạm có thể tự lập pháp có lợi cho mình, nếu như mọi người đều tôn pháp, như vậy tương đương bảo vệ lợi ích cho hắn.

Trần Húc Thăng, Ngô Quan Sinh còn có thể nói gì, cũng không thể nói mình không phải lương dân.
Bình Luận (0)
Comment