Chương 296: Chế độ tố tụng
Chương 296: Chế độ tố tụngChương 296: Chế độ tố tụng
Đại sảnh phủ nha.
"Thật có lỗi, thật có lỗi, vãn bối vì việc vặt quấn thân mà chưa thể tự mình nghênh đón các vị trưởng bối, thật sự là vô cùng có lỗi."
Quách Đạm còn chưa bước vào đại sảnh, đã liên tục chắp tay, bày tỏ áy náy.
Đi cùng hắn còn có Đồng Lạp và Ngô Quan Sinh, sau khi Đổng Bình hồi kinh, quan binh ở Vệ Huy phủ tạm thời đều thuộc quyền quản lý của Đồng Lạp, bởi vì Quách Đạm chỉ là một thương nhân, nếu như phái một Cẩm Y vệ có phẩm giai tương đối cao đến, như vậy song phương đều sẽ cảm thấy rất khó chịu, mà Đồng Lạp có chức quan không cao, đồng thời lại là người lãnh đạo trực tiếp của Quách Đạm , mấu chốt hắn không có quan hệ gì với Trương Kình, cho nên để hắn phụ trách nơi này, là thích hợp nhất.
Vương lão cười khoát tay một cái nói: "Không sao, không sao, chúng ta cũng biết ngươi bây giờ bề bộn nhiều việc, lúc này nên lấy công việc làm trọng."
Lão đầu này tên là Vương Dục, chính là hương thân Thiết Khẩu Cấp huyện, từng nhậm chức ở Lễ bộ, có biên soạn vài thư tịch liên quan tới lễ pháp được triều đình sử dụng, lại thêm đã cao tuổi, cho nên rất được tôn trọng ở Vệ Huy phủ.
Các hương thân còn lại cũng đầu tán thành để Vương Dục ra mặt đàm luận cùng Quách Đạm.
"Đa tạ thông cảm, đa tạ thông cảm."
Quách Đạm lại chắp tay một cái, sau đó mời bọn họ ngồi xuống, lại nói: "Vãn bối mới tới Vệ Huy phủ, vốn nên tự mình đến bái phỏng các vị, nhưng trước mắt thực tế là không dứt ra được, nhưng chuyện này lại như lửa sém lông mày, cho nên mời các vị đến đây, thực tế là không phải... . Đúng, các vị trưởng bối đã rõ ràng chuyện này chưa?"
Vương Dục biến đổi thần sắc, nghiêm túc nói: "Việc này chúng ta đã biết, nhưng tuyệt đối không thể làm như vậy nha, nếu như phế đi tông pháp, vậy sẽ bị trời phạt, lại khiến người trong thiên hạ xỉ vả, hi vọng ngươi nên thận trọng cân nhắc aI"
Quách Đạm liếc nhìn Hoàng, Từ nhị lão, không hiểu ra sao nói: "Vãn bối khi nào nói muốn phế tông pháp?"
Hoàng, Từ nhị lão nhìn nhau, sắc mặt có vẻ hơi quái dị.
Vương Dục lập tức hỏi: "Vậy ngươi có ý gì?" Nha! Ta đã biết, lão nhân này đang hù ta. Quách Đạm rất nhanh liền phản ứng lại, cười nói: "Vãn bối chỉ nói muốn tôn pháp, như thế đối mọi người đều rất công bằng."
"Tôn pháp?"
Vương Dục khẽ nhíu mày, nói: "Luật pháp thì đương nhiên người người phải tuân thủ, đâu cần trao đổi. Còn tông pháp a, ha ha, từ xưa đến nay, đều lấy luật pháp làm chủ, tông pháp làm phụ, bởi vì luật pháp chủ yếu là nhằm vào thế gian thiện ác, và không thể phán định có tôn lễ hay không, mà tông pháp là nhằm vào đạo đức lễ pháp, giống như tam cương ngũ thường, cả hai có quan hệ hỗ trợ lẫn nhau, làm sao lại tạo thành xung đột."
Quách Đạm cười nói: "Vương lão nói có lý, vãn bối nói đến tôn pháp, cũng không phải chỉ nói luật pháp, trong đó cũng bao gồm cả tông pháp."
Vương Dục sững sờ, lúc này đến phiên hắn nhìn về phía Hoàng, Từ nhị lão.
Hai người các ngươi không phải là đang khích bác ly gián chứ.
Hoàng, Từ nhị lão liên tục nằm cũng trúng thương hai lần, khóc đến tâm muốn chết cũng đều có, hai người đã không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Quách Đạm cười nói: "Vương lão trước đó nói, tông pháp là nhằm vào đạo đức lễ pháp, vậy vãn bối cả gan hỏi một câu, trước khi vãn bối đến, không ít bách tính cầm côn bổng, cướp bóc, cướp đoạt lương thực, hành vi này về mặt lễ pháp thì như thế nào?"
Vương Dục lập tức nói: "Chuyện này đều bởi vì xây dựng Lộ Vương phủ, khiến cho dân chúng lầm than, bằng không, bách tính há lại làm như vậy, mặc dù không hợp lễ pháp, nhưng về tình có thể hiểu, sai không ở bách tính."
Quách Đạm cười gật đầu, nói: "Vấn bối đương nhiên hiểu là về tình có thể hiểu, vì vậy vãn bối chưa từng trách phạt bất cứ người nào, nhưng chuyện này cũng nói rõ một điều, lương thực chính là cơ sở của lễ pháp, một khi dân chúng lầm than, hệ quả nhất định sẽ là lễ nhạc sụp đổ, không biết Vương lão có đồng ý với quan điểm này của vãn bối không?"
Vương Dục thoáng gật đầu, nói: "Ngươi nói cũng không phải không có lý."
Quách Đạm nói: "Mà vãn bối làm tất cả là vì hi vọng bách tính Vệ Huy phủ có thể an cư lạc nghiệp, đây là cơ sở của lễ pháp, cũng là cơ sở của tông pháp, càng là cơ sở của luật pháp, vãn bối nói tôn pháp tự nhiên cũng bao gồm giữ gìn tông pháp." Logic này vô cùng hợp lý, khiến hắn vô pháp phản bác.
Quách Đạm lại tiếp tục nói: "Lại nói về việc này, việc này là bởi vì Đại Thụ thôn có hai phụ nhân đến xưởng dệt làm việc, nhưng căn cứ theo tông pháp của Đại Thụ thôn, nữ nhân nhất định phải ở nhà giúp chồng dạy con, ngay cả ruộng cũng không cho phép xuống, huống chỉ là đi ra ngoài làm công.
Thế nhưng hai phụ nhân này, một người có trượng phu qua đời, một người có trượng phu bị bệnh nằm liệt giường, nếu các nàng không đi ra ngoài làm công, chỉ sợ cả nhà già trẻ đều sẽ chết đói, theo Vương lão nói lúc trước, hành động này mặc dù không hợp lễ pháp, nhưng về tình có thể hiểu, không phải sao?"
Vương Dục gật đầu, nói: "Nếu thật sự là như thế, vậy đích thật là về tình có thể hiểu."
Hoàng, Từ nhị lão buồn bực nhìn Vương Dục, ngươi như vậy là đang bán chúng ta a!
Vương Dục có chút đổ mồ hôi, hắn cũng cảm nhận được ánh mắt buồn bực của Hoàng, Từ nhị lão, thế là lại nói: "Nhưng tông pháp của Đại Thụ thôn cũng không sai, phụ nhân vẫn không nên xuất đầu lộ diện. .. “"
Quách Đạm lập tức cướp lời hắn, nói: "Vương lão nói đúng, đây chính là nguyên nhân vãn bối mời các vị tới, chúng ta nên như thế nào giải quyết những vấn đề này."
Vương Dục hỏi: "Vậy không biết ngươi dự định giải quyết như thế nào?"
Quách Đạm nói: "Vấn bối từng hứa hẹn trước triều đình, nhất định phải làm cho bách tính Vệ Huy phủ an cư lạc nghiệp, vãn bối tới đây cũng chỉ có một nhiệm vụ này. Lấy chuyện của Đại Thụ thôn làm ví dụ, hai phụ nhân muốn kiếm tiền nuôi gia đình, mà lại là đường đường chính chính đi làm công, vãn bối đương nhiên ủng hộ họ, nhưng tông pháp của Đại Thụ thôn lại không dung được việc này, đây chính là chỗ tồn tại mâu thuẫn.
Vì vậy phương án giải quyết của vãn bối là giao quyền quyết định cho người trong cuộc, chỉ cần không phạm pháp , bất kỳ ai cũng không thể lấy bất kỳ lý do gì bức bách bọn họ làm bất cứ chuyện gì, vấn bối cảm thấy như vậy rất công bằng. Nếu nói câu đắc tội, các vị nếu như lấy tông pháp ép buộc bọn họ tổn hại lợi ích của vãn bối, vậy vãn bối cũng có thể lấy quyền lực và tiền tài tổn hại lợi ích của các vị, nhưng kết quả chính là lưỡng bại câu thương."
Lời vừa nói ra, không ít hương thân đều lộ ra vẻ do dự.
Trên thước tế hưng thân vến cñna liên hê cùng auan nhủ như thế song phương hợp tác lẫn nhau cùng quản lý, chỉ là lý niệm của cả hai đều giống nhau, nếu như việc này để quan phủ xử lý, tri huyện khẳng định sẽ giao hai phụ nhân này cho cho bọn họ, bởi vì quan viên cũng sẽ cho rằng nữ nhân không thể đi ra ngoài làm công.
Nhưng lý niệm quản lý của Quách Đạm không giống, cho nên đây mới là chỗ mâu thuẫn căn bản.
Nhưng vấn đề là người bây giờ quản lý Vệ Huy phủ là Quách Đạm, cả hai vẫn phải hợp tác, không thể đối kháng, đối kháng thì chỉ lưỡng bại câu thương.
Vương Dục suy tư hồi lâu, nói: "Nói cách khác, chúng ta không thể bức bách phụ nhân kia trở về, mà ngươi cũng không thể bức bách bọn họ tới đây làm công."
"Đương nhiên."
Quách Đạm gật đầu, nói: "Để tỏ lòng thành ý, vấn bối nguyện ý đem quyền thẩm phán giao cho các vị, đồng thời vấn bối cũng hi vọng các vị có thể ngay trước mặt bách tính nói rõ việc này, nói rõ cho bách tính về quyền của họ. Nhưng nói trở lại, nếu như các vị trong ngoài không đồng nhất, vậy ta cũng có thể như vậy, tôn trọng và thành tín đều là chuyện của song phương, mà không phải một phương."
Lại có không ít hương thân lộ vẻ xấu hổ, bọn hắn vừa rồi đúng là có suy nghĩ, chúng ta cho dù không ép buộc, chúng ta cũng có thể khiến phụ nhân trong thôn không ra khỏi cửa.
Vương Dục hỏi: "Quyền thẩm phán lão hủ vừa mới được nghe không biết cụ thể là như thế nào?"
Quách Đạm đưa tay dẫn hướng Đồng Lạp ngồi bên cạnh, nói: "Vị này là Đồng kỳ đội, trước mắt sẽ do bọn họ phụ trách trị an ở Vệ Huy phủ, vãn bối có suy nghĩ như vậy, bọn họ chịu trách nhiệm trinh sát, thẩm vấn, tra xét, nhưng các vị sẽ phán quyết một người có tội hay vô tội."
Một hương thân hỏi: "Nếu như chúng ta phán có tội hay vô tội, bọn họ nhất định cũng phải nghe chúng ta?"
"Đương nhiên."
Quách Đạm gật đầu, lại nói: "Nhưng nếu như bọn họ cảm thấy các vị phớt lờ chứng cứ, làm việc thiên tư, bọn họ có thể khởi kiện lên tố tụng viện, nói cách khác, bọn họ có thể chất vấn phán quyết của các vị, nhưng bọn họ nhất định phải tuân thủ quyết định của các vị, đồng thời phải đi con đường chính quy để tìm kiếm công chính."
"Tố tụng viện?" Lần nói chuyện trước hắn tuyệt không nghe được danh từ này.
Quách Đạm cười nói: "Là như vậy, Đồng kỳ đội phụ trách tra xét, thẩm tra, mà các vị phụ trách phán quyết, nhưng trong quá trình này còn có một viện chuyên môn tố tụng, tố tụng viện sẽ quyết định có khởi kiện hay không, có bắt giữ hay không, có giam giữ hay không, nếu như những người phụ trách tra xét làm việc thiên tư thì tất sẽ có người khởi kiện lên tố tụng viện, như vậy các vị cũng có thể phán quyết bọn họ có tội hay không, đồng thời bọn họ cũng có thể khởi kiện các vị lên tố tụng viện.
Nhưng theo luật pháp của triều đình, bọn hắn có quyền dùng hình, để cho công bằng vãn bối sẽ huỷ quyền dùng hình của bọn họ, mà các vị cũng nhất định phải huỷ bỏ quyền dùng hình của từ đường, trước khi chưa có phán quyết của các vị, bất luận kẻ nào cũng không có quyền dùng hình."
Hương thân nghe xong đều thoáng gật đầu.
Bọn họ nguyện ý làm trao đổi này, dù sao bọn họ là dân, Đồng Lạp là quan, Đồng Lạp có thể dùng hình với bọn họ, nhưng bọn họ không thể dùng hình với Đồng Lạp, mặt khác, nếu như có thể dùng hình, thì bên chịu trách nhiệm điều tra có thể dễ dàng ảnh hưởng đến khẩu cung, song phương huỷ bỏ quyền dùng hình là có lợi với bên phán quyết.
Vương Dục lại hỏi: "Vậy tố tụng viện sẽ do ai quản lý?"
Nếu cơ cấu như thế thì tố tụng viện sẽ trở nên cực kỳ mấu chốt.
Quách Đạm nói: "Ta sẽ chọn lựa một nhóm người từ những người đọc sách ở Vệ Huy phủ tới đảm nhiệm tố tụng viện."
"Ngươi chọn lựa?"
Vương Dục cẩn thận nhìn Quách Đạm.
Quách Đạm cười nói: "Vương lão, người đọc sách Vệ Huy phủ đương nhiên là tâm hướng các vị, như vậy vãn bối đến chọn lựa là công bằng nhất."
Vương Dục thoáng gật đầu, nói: "Ngươi nói những điều này, nghe thì rất công bằng, chúng ta cũng có thể tiếp nhận, nhưng vấn đề là trước mắt người tiếp quản Vệ Huy phủ chính là ngươi, hôm nay ngươi có thể định ra những quy củ này, ngày khác cũng có thể huỷ bỏ, ai sẽ giám sát ngươi đây?"
Hắn cũng là người trong quan trường đi ra, đối với chuyện chế hành quyền lực đương nhiên là hiểu rõ vô cùng.
Quách Đạm cười nói: "Vãn bối không biết các vị có biết hay không, triều đình vẫn luôn phái Giám Sát Ngự Sử đóng quân ở nơi này để chuyên môn giám sát vãn bối, căn cứ để bọn họ giám sát vấn bối chính là khế ước cho nên coi trọng nhất là khế ước.
Vấn bối sẽ tuyên bố trước mặt mọi người rằng, trong thời gian vãn bối tiếp quản Vệ Huy phủ, Vệ Huy phủ sẽ đặt khế ước lên hàng tối cao, mà không phải vãn bối, trên thực tế cũng không có khả năng đặt vãn bối lên hàng tối cao, bởi vì trước mắt vãn bối cũng chỉ là một thương nhân, Đồng kỳ đội nghe lệnh của bệ hạ mà không phải thuộc quyền quản lý của vãn bối.
Nếu như vãn bối phạm tội, bọn họ cũng sẽ bắt vãn bối, nếu bọn họ không bắt, Đô Sát viện liền tìm bọn họ gây sự. Nếu như các vị đáp ứng thì chúng ta sẽ ký kết một phần khế ước để ước thúc song phương, tất cả mọi người đều theo khế ước mà làm việc."
Vương Dục trầm ngâm một chút, lại cùng với những hương thân khác dùng ánh mắt trao đổi một phen, nói: "Việc này chúng ta còn phải thương lượng một chút."
"Đây là đương nhiên, nhưng vãn bối hi vọng không cần kéo dài quá lâu, dù sao việc này đã là lửa sém lông mày."
"Ngày mai chúng ta sẽ cho ngươi câu trả lời chắc chắn."
"Một lời đã định