Chương 297: Hệ thống khế ước
Chương 297: Hệ thống khế ướcChương 297: Hệ thống khế ước
Đợi sau khi những hương thân này rời đi, Quách Đạm lại nhìn về phía Đồng Lạp, cười nói: "Đồng đội nếu có cách nhìn khác thì có thể nói ra, dù sao ta cũng không quá am hiểu những chuyện này."
Trước đó hắn đương nhiên là có trao đổi với Đồng Lạp trước, nhưng Đồng Lạp phần lớn chỉ trầm mặc.
Hắn thật đúng là có chút nhìn không thấu Đồng Lạp.
Đồng Lạp có vẻ hơi kinh ngạc nói: "Ngươi không quá am hiểu?"
Quách Đạm gật đầu nói: "Ta là một thương nhân, đối với chính trị từ trước đến nay không am hiểu lắm."
Đồng Lạp ồ một tiếng: "Vậy sao, ta cũng chỉ là vũ phu, đối với những thứ này lại càng không am hiểu, ngươi quyết định là được rồi."
Dương Phi Nhứ đứng bên cạnh thản nhiên nói: "Nếu như xảy ra vấn đề, liền lập tức bẩm báo Trấn phủ sứ, Đồng đội bo bo giữ mình, thật đúng là chơi đến mức lô hỏa thuần thanh."
Đây thật đúng là đánh mặt trong nháy mắt.
Đồng Lạp lúng túng nhìn Dương Phi Nhứ, cười khổ nói: "Ngươi một chút cũng không thay đổi a." Nói xong, hắn lại hướng Quách Đạm nói: "Ta chỉ phụng mệnh đóng quân ở đây, có việc đương nhiên phải báo cáo cấp trên, ngươi sẽ không để ý chứ?"
Đây là sáo lộ của bọn hắn sao? Quách Đạm hồ nghỉ liếc nhìn, lại ngượng ngùng gật đầu,"Đương . . Đương nhiên sẽ không, ha ha." Hắn tổng cảm giác lời này có chút không đúng, nhưng cụ thể không đúng ở chỗ nào thì không thể nói rõ ràng.
Mà hương thân cũng không điệu thấp và trầm mặc như Đồng Lạp, sau khi bọn họ trở về, lập tức thảo luận kịch liệt.
Bọn họ mặc dù đều giữ gìn tông pháp, nhưng mục đích của mỗi người không giống nhau, có một vài hương thân là thuần túy trung với tông pháp, tổ tông giống như một loại tín ngưỡng, còn có một số thì bởi vì quyền lực, tông pháp cho hương thân quyền lực, một số người còn lại thì thực sự suy nghĩ vì bách tính.
Nếu như có thể, bọn họ đương nhiên sẽ không đáp ứng, bọn họ thích nhất là giậm chân tại chỗ, có thể không thay đổi, thì tận lực đừng thay đổi.
Nhưng với tình hình trước mắt, bọn họ không thể không thay đổi, bởi vì người tiếp quản nơi này không phải quan phủ, mà là thương nhân, loại ăn ý đã hình thành eùÙnda auan nhủ khi yiưa hiên †ai đựng nhiên nhải et7a đổi một chút.
Sau khi liên tục cân nhắc, bọn họ cuối cùng quyết định đáp ứng điều kiện của Quách Đạm, dù sao Quách Đạm cũng không yêu cầu huỷ bỏ tông pháp, chỉ là song phương đều có một phần thỏa hiệp.
Ngày thứ hai, bọn họ đã cùng Quách Đạm đạt thành bước đầu hiệp nghị bằng miệng.
Chuyện này nhất định phải tranh thủ thời gian chứng thực, bởi vì chế độ không rõ ràng khiến rất nhiều thương nhân không quen thuộc Quách Đạm sẽ không dám tới đây đầu tư.
Vì vậy mấy ngày sau, song phương liền thảo luận cụ thể từng chỉ tiết, sau đó lại ký kết một phần khế ước, điều khoản đầu tiên của khế ước chính là quy định đặt khế ước lên hàng đầu.
Nhưng Quách Đạm tạo ra điều khoản này cũng không phải để hương thân hạn chế chính mình, mà là suy nghĩ vì chính mình, hắn đến cùng không phải là quan viên, mặc dù bây giờ hắn có được quyền lực cực lớn ở Vệ Huy phủ, nhưng hắn không thể lấy thân phận quan viên mệnh lệnh người khác làm việc, hắn cũng không thể luôn vung tiền, chuyện này là danh bất chính, ngôn bất thuận sẽ khiến ai cũng có cảm giác khó chịu, cho nên hắn phải tạo ra cho chính mình một công cụ có thể thi hành quyền lực.
Khế ước chính là công cụ của hắn, hắn đem tất cả chế độ, quy củ biên soạn thành khế ước, như vậy, hắn làm việc gì cũng có đầy đủ lý do chính đáng, Đồng Lạp cũng có thể theo khế ước mà làm việc, không cần mọi chuyện đều phải hỏi ý kiến Quách Đạm.
Điều khoản này đối với Quách Đạm là vô cùng quan trọng.
Vì vậy sau này ai không tuân thủ khế ước ở Vệ Huy phủ đều sẽ bị coi là phạm trọng tội, nhưng sẽ không dùng hình cụ để trừng phạt, bởi vì song phương đều đã đồng ý không cho phép dùng hình, đương nhiên, có một tiền đề là không thể phạm phải các tội ác có nguy hại cho quốc gia như tạo phản hay là nhục mạ hoàng đế, nếu như vậy thì chưa cần triều đình ra tay, Quách Đạm đã lăng trì ngươi đó trước, ngươi như vậy không phải là hại người sao.
Mà chế độ trừng phạt thì đầu tiên là phạt tiền cực cao; thứ hai, nếu là tình huống nghiêm trọng thì sẽ bị phạt tù; cuối cùng, sẽ còn dán thiếp bố cáo cho tất cả mọi người, người này không thủ tín, tất cả khế ước của hắn đều sẽ không được thừa nhận.
Đồng thời cũng bảo đảm quyền thẩm phán thuộc về bản địa hương thân, bất kể là ai muốn đảm nhiệm thẩm phán thì điều kiện tiên quyết là hắn phải là hương thân, cho nên bên trong khế ước còn đặc biệt đặt tên Bởi vì Quách Đạm không có quyền lực bổ nhiệm và miễn nhiệm quan viên, nơi này cũng không có quan phủ, ở đâu ra quan viên, chế độ hắn ban bố không thể đại diện cho triều đình, cũng sẽ không được triều đình thừa nhận, vì vậy không thể gọi là pháp quan mà tối đa chỉ có thể giải thích là Quách Đạm mời quản gia.
Nếu pháp thân chỉ có thể là hương thân, như vậy chế độ lựa chọn và bổ nhiệm hương thân tự nhiên cũng trở nên cực kỳ quan trọng.
Nhưng bên trong khế ước cũng bảo đảm chế độ lựa chọn và bổ nhiệm hương thân sẽ không bị thay đổi, đây cũng không phải do đám hương thân Vương Dục tranh thủ, mà là do Quách Đạm không muốn thay đổi chế độ bổ nhiệm hương, bởi vì hương thân không phải là cha truyền con nối, mà là do bách tính trong thôn tự chọn ra những người đức cao vọng trọng đến đảm nhiệm hương thân, người như thế nào thì được coi là đức cao vọng trọng, dĩ nhiên chính là những người được bách tính tôn trọng, chuyện này vốn đã có một chế độ rất hoàn thiện.
Người công tín là có thể đảm nhiệm.
Ngoài ra, chế độ tố tụng cũng được xác lập.
Chế độ tố tụng bao gồm ba bộ phận tạo thành, là pháp thân, tố tụng viện, và quan binh
Đây thực chất chính là hệ thống pháp luật dân sự, không phải hệ thống pháp luật Anh-Mỹ mà Quách Đạm quen thuộc, bởi vì Quách Đạm cảm thấy nó quá rườm rà, không đủ hiệu suất, hắn cũng không đủ sức, hơn nữa niên đại này cũng không có cơ sở để thi hành hệ thống pháp luật Anh-Mỹ.
Mà căn cứ theo hệ thống pháp luật dân sự,"Pháp thân" không có quyền can thiệp vào việc lập pháp, pháp thân chỉ có thể căn cứ theo luật lệ để phán quyết, cũng không có quyền giải thích pháp luật.
Mà quyền lực này thật ra là trong tay Quách Đạm, chỉ là hắn không có nói ra mà thôi, nhưng hắn chính là làm như vậy.
Hắn mượn lý do khôi phục tài chính để chế định một loạt luật thương nghiệp, ví dụ như, nghiêm ngặt hạn chế giá lương thực, đồng thời miễn toàn bộ thuế có liên quan đến nông nghiệp, bao gồm cả thuế ngư nghiệp.
Nhưng cùng lúc lại bổ sung thuế thu nhập cá nhân, chỉ là loại thuế này không thu theo tỷ lệ, mà thống nhất một tiêu chuẩn, người làm công, mỗi tháng nộp một trăm văn, tương đương mỗi người chỉ cần giao nộp 1. 2 lượng bạc mỗi năm, nhưng số thuế đều sẽ do người sử dụng lạo động nộp, mà người sử dụng lạo động hàng năm cũng chỉ cần giao nộp 1. 2 lượng, hộ kinh doanh cá thể cũng giao nộp như vậy. Vô cùng bình đẳng.
Đây đương nhiên là có lợi cho thương nhân, thương nhân kiếm nhiều tiền như vậy mới phải nộp ngần ấy thuế, bởi vì Quách Đạm muốn hấp dẫn thương nhân đến Vệ Huy phủ đầu tư, cho nên không có khả năng thu theo tỉ lệ, nếu làm vậy thương nhân chắc chắn sẽ không tới.
Đây đối với địa chủ thì đương nhiên cũng có lợi, nhưng địa chủ không được vui vẻ như thương nhân, bởi vì đại đa số địa chủ trước kia đều không nộp thuế, còn thu địa tô, bây giờ chế độ tá điền bị phế bỏ, nên phải thuê người đến trồng trọt, đồng thời còn phải giúp bọn họ nộp thuế.
Nếu tính theo thực tế địa chủ còn bị thua thiệt, nhưng Quách Đạm có thể trưng thu thuế của bọn hắn, bởi trước đây bọn hắn trốn thuế, lậu thuế là phạm pháp. Nhưng việc này cũng có chỗ tốt đó chính là những đất đai ẩn nấp trước kia nay sẽ danh chính ngôn thuận thuộc về bọn hắn, hơn nữa Quách Đạm chẳng những không hạn chế sát nhập, thôn tính đất đai ngược lại còn cổ vũ.
Được cái này mất cái kia.
Khế ước thuê lao động không có thuế thu nhập cá nhân sẽ được coi là hành động trái luật, trốn thuế, lậu thuế thì càng không cần phải nói, một khi bị tra ra thì chẳng những bị truy thu thuế, mà còn bị phạt gấp hai mươi lần số thuế truy thu.
Đây chính là muốn ngăn chặn hành vi trốn thuế.
Hơn nữa nhất định là rất hữu hiệu, bởi vì thuế tương đối thấp, thương nhân tuyệt sẽ không vì chút thuế này mà bốc lên nguy hiểm bị phạt, sổ sách rất dễ tính, thuê mười người, một năm là 12 lượng tiền thuế, nếu không nộp 12 lượng này thì một khi bị tra ra sẽ bị phạt 240 lượng.
Quách Đạm sẽ không phái người đi thu thuế, bởi vì việc này cần chỉ phí rất cao, hơn nữa dễ dàng phát sinh tranh chấp, người thuê lao đông và hộ kinh doanh cá thể sẽ phải tự nộp thế vào cuối năm, bởi vì triều đình thu thuế vào tháng hai, nên Quách Đạm phải thu thuế trước, thu thuế đương nhiên là hắn thu, bởi vì hắn nhận thầu thuế của Vệ Huy phủ.
Ngươi nếu không nộp thuế cũng được, nhưng thỉnh thoảng Quách Đạm sẽ phái phòng thu chỉ ngẫu nhiên rút ra kiểm tra, chỉ cần bắt lấy một người là được rồi, rất nhiều người trốn thuế cũng không sao cả, phạt một người là đủ rồi, dù sao số tiền phạt một người có thể bằng số tiền mười người trốn thuế.
Đây chính là một loại tư duy thuần túy thương nhân, ta không ngại ngươi đầu cơ trục lợi, chúng ta liền đánh cờ, ngươi nếu có thể thành công trốn thuế, vậy ta liền nhận, số thuế này ta sẽ bổ, nhưng nếu ta bắt được Miễn trừ thuế quan, thuế đỗ thuyền, giảm hơn nửa thị thuế, nhưng cùng lúc lại bổ sung thuế trước bạ, bởi vì đặt khế ước lên hàng đầu, toàn bộ hệ thống cũng đều để bảo toàn tính công tín của khế ước, cho nên đương nhiên là cần chỉ phí, thuế trước bạ chỉ bằng một phần ngàn giá trị khế ước, một ngàn lượng cũng chỉ thu một lượng thuế trước bạ, số thuế này so với bây giờ động một chút lại thu mấy thành thuế, thật sự là thấp đến đáng thương.
Trong đó có rất nhiều khế ước được miễn thuế, nói ví dụ như khế ước thuê lao động.
Nhưng có một loại thuế trước bạ cực kỳ đắt đỏ, chính là thuế điền khế, thuế điền khế lại bao hàm hai điểm, một là thuế chuyển đổi ruộng đồng, nếu như đem ruộng đồng chuyển đổi sang bất kỳ loại đất nào, như xây dựng công xưởng hoặc là thổ cư thì đều phải nộp thuế gấp mười giá đất, đồng thời hàng năm còn cần phải nộp thuế tương đương với giá trị nông nghiệp của mảnh đất tại thời điểm chuyển đổi.
Nói cách khác, ngươi có thể ở phía trên mảnh đất đó xây nhà hoặc xây công xưởng, nhưng đầu tiên ngươi phải nộp một khoản tiền lớn, đồng thời hàng năm còn phải nộp một khoản tiền tương đương với lương thực mà mảnh đất đó sinh ra, ta đành phiền toái một chút dùng tiền này đi mua lương thực.
Nếu ngươi hoành như vậy thì ngươi có thể chuyển đổi.
Hai là thuế tạm hoãn đất, nếu như ngươi mua ruộng đồng, nhưng lại để đó không canh tác, vậy thì phải nộp thuế gấp năm lần sản lượng lương thực mà mảnh đất đó hàng năm sinh ra.
Quách Đạm quy định hai điểm này chính là để phòng ngừa theo thương nghiệp dần dần phát triển khiến giá trị đất nông nghiệp thấp hơn nhiều giá trị đất thương nghiệp, một mảnh đất ruộng trồng lương thực thu được lợi nhuận kém xa xây công xưởng, như vậy theo quy luật thị trường, ai cũng chọn xây dựng công xưởng.
Thực chất những việc này phải do chính phủ cân bằng, thương nhân hẳn phải liều mạng kiếm tiền, cái gì kiếm tiền thương nhân làm cái đó, nhưng ở đây bây giờ không có chính phủ, Quách Đạm chỉ có thể tự tát vào mặt mình để hạn chế chính mình.
Đương nhiên, ở trong hai loại thuế này có rất nhiều điều kiện kèm theo, nếu như có mảnh đất không trồng ra được lương thực thì đương nhiên có thể chuyển đổi hoặc tạm hoãn, nhưng cần thân thỉnh và thẩm tra một cách nghiêm khắc.
Thuế tạm hoãn đất xuất hiện thì đương nhiên cũng không quản ngươi thực thì ngươi sát nhập thôn tính bao nhiêu cũng được, đối với thương nhân thì mua nhà ai lương thực không phải mua, nhưng nếu như ngươi chỉ lo sát nhập, thôn tính thổ địa, mà không thuê người trồng lương thực, vậy sẽ phạt chết ngươi.
Quách Đạm luôn mồm nói muốn trọng thương, nhưng rất nhiều điều lệ trong khế ước này lại vì bảo hộ nông nghiệp, đây cũng là bởi vì ở cổ đại vận chuyển là một công việc rất tốn sức, bản địa lương thực cực kỳ quan trọng.
Mà điều luật bảo hộ thương nhân trên cơ bản chỉ có một, đó là luật tài sản riêng thiêng liêng và bất khả xâm phạm, căn cứ theo điều luật này, trừ giao nộp tiền phạt ra, bất kỳ người nào cũng không thể cướp đoạt tài sản của người khác, ngay cả tiền thuế cũng là tự mình đi nộp, đương nhiên ngươi cũng có thể lựa chọn không nộp, nếu như ngươi thật sự là chỉ ở nhà giúp chồng dạy con, vậy ngươi hoàn toàn chính xác có thể không nộp thuế, dù sao cũng không thể nào tra ra được, nếu như không có thu nhập thì không cần nộp thuế.
Dù sao nếu như ngươi thà rằng chết đói, cũng không muốn nộp thuế, vậy Quách Đạm cũng chấp nhận, việc này thực tế là quá bá đạo.
Nhưng hương thân lại không hiểu đạo lý ở trong đó, bọn họ phân chia nông nghiệp và thương nghiệp quá rõ ràng, vì vậy mà vô cùng hoài nghỉ, trong này phải chăng có hố hay không, Quách Đạm rõ ràng là một thương nhân, lại có thể phế tâm tư như thế bảo hộ nông nghiệp, bảo vệ lợi ích của bọn họ.
Chẳng lẽ trước kia đã hiểu lầm Quách Đạm?
Mà mấy người Chu Phong được xem như khách quý đặc biệt đến tham dự hội nghị, đối với những điều lệ này cũng có lời oán thán.
Bởi những điều lệ này chính là muốn hạn chế thương nhân khuếch trương.
Quách Đạm chỉ nói với bọn họ một câu, nếu các vị nếu là có thể bảo đảm lương thực thỏa mãn được Vệ Huy phủ, vậy thì ta sẽ phế bỏ những điều lệ này.
Mấy người Chu Phong lập tức không lên tiếng, ai dám cam đoan việc này.
Thật tình không biết trong lòng Quách Đạm đã bắt đầu chửi mẹ, mở trò đùa quốc tế gì thế? Các ngươi kiếm bộn liền có thể chuồn mất, không có tổn thất gì, nguy hiểm đều là lão tử gánh, một khi thất bại, lão tử có khả năng phải dùng tính mệnh lấp vào.
Nhưng nhìn chung vẫn là vô cùng có lợi đối với thương nhân, quả thực là Thiên điz%ng. thưởng nhân ở đây làm dì cñna eẽế không bỉ hất kỳ kẻ nào khi dễ, ngay cả hương thân cũng đều đã bị hợp nhất, còn bình đẳng, tự do, tài sản riêng bất khả xâm phạm, thương nhân kiếm bao nhiêu tiền cũng không cần lo lắng.
Bởi vì tất cả đều được đản sinh từ khế ước, cho nên chúng được gọi là "hệ thống khế ước".