Chương 298: Đừng tưởng mình ghê gớm
Chương 298: Đừng tưởng mình ghê gớmChương 298: Đừng tưởng mình ghê gớm
Sau khi xác định xong "hệ thống khế ước", tiếp theo dĩ nhiên chính là ban bố và chấp hành.
Mà nguyên nhân là từ Đại Thụ thôn Tân Hương huyện, như vậy tự nhiên cũng phải từ nơi đó bắt đầu.
Quách Đạm cũng tự mình đi theo Hoàng, Từ nhị lão đến Đại Thụ thôn.
Bên trong từ đường của Đại Thụ thôn, Hoàng, Từ nhị lão cùng một đám nam nhân lớn tuổi ngồi ở phía trên, mà nam nhân trẻ tuổi thì đứng phía sau bọn họ, còn nữ nhân chỉ có thể đứng ở bên ngoài từ đường.
"Hoàng lão, ý của lão là hai phụ nhân kia có thể tiếp tục ở bên ngoài làm công?"
Một hương dân kinh ngạc nhìn Hoàng lão.
"Đúng thế."
Hoàng lão gật đầu, thở dài nói: "Hai người bọn họ cũng không có cách nào, nếu không đi ra ngoài làm công, một nhà già trẻ của họ có khả năng sẽ chết đói, thượng thiên có đức hiếu sinh, chúng ta cũng không thể tổn hại sinh mệnh a, ta cùng Văn Ngạn cũng không nhẫn tâm nhìn thấy bi kịch này phát sinh ở Đại Thụ thôn chúng ta."
Từ lão lại bổ sung: "Mấy năm gần đây càng ngày càng khô hạn, mùa màng thất bát, cuộc sống của mọi người đều không dễ dàng, sau khi ta cùng Hoàng huynh thương lượng với nhau cũng cảm thấy nên cho phép nữ nhân ra ngoài làm công, trợ cấp gia đình để vượt qua đoạn thời gian khó khăn này."
Những hương dân còn lại nghe xong, hai mặt nhìn nhau.
"Hừ! Vì lương thực cái gì, ta thấy các nàng chính là muốn nam nhân, hai phụ nhân chạy đi Cấp huyện làm việc cùng một đám nam nhân, như vậy thì khác gì kỹ nữ trong thanh lâu, ai u, nghĩ đến đều cảm thấy buồn nôn, cho dù bọn họ mang đại kiệu tám người khiêng cầu ta đi, ta cũng sẽ không đi."
Chỉ thấy một phụ nhân tướng mạo thường thường, đứng ở bên ngoài khoa tay múa chân hét lên.
Lại có một nam nhân lớn tuổi nói: "Không thể mở tiền lệ này, như vậy sẽ làm hỏng thanh danh của Đại Thụ thôn chúng ta, đến lúc đó làng trên xóm dưới đều sẽ chế giễu Đại Thụ thôn."
Hoàng lão ép tay một chút nói: "Các ngươi đừng kích động, đi hay khâng đi là da chính các naưới auvết đỉnh. tâna nhán sẽ không còn han chế các ngươi nữa."
Phụ nhân kia lại hướng về phía từ đường hét lên: "Tính mệnh là nhỏ, trinh đức mới là lớn, nếu như ai ra ngoài làm công thì đó chính là làm hỏng trinh đức."
Lại có một vị phụ nhân đứng ra nói: "Tăng tỷ nói đúng, nữ nhân Đại Thụ thôn chúng ta thà rằng chết đói, cũng không thể phá hỏng trinh đức của Đại Thụ thôn."
Những người còn lại cũng đều xì xào bàn tán, gật đầu, hình như cũng rất tán thành thuyết pháp của hai phụ nhân này.
Những phụ nhân này chưa hề bước ra khỏi Đại Thụ thôn, từ nhỏ đã bị quán thâu tư tưởng tam cương ngũ thường, cho nên suy nghĩ của các nàng cực kỳ ngu muội.
Hoàng lão quay đầu lại, nhìn Quách Đạm đang đứng ở trong góc, tựa như nói, ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, đây cũng không phải là ta giật dây các nàng không đi, là chính các nàng không muốn.
Quách Đạm chỉ mỉm cười gật đầu, biểu thị mình cũng rất lý giải.
Ngô Quan Sinh cười hì hì nói: "Quách Đạm, xem ra tính toán của ngươi thất bại."
Quách Đạm ha ha nói: "Hiếm lạ đi."
Ngô Quan Sinh sửng sốt một chút, rồi khẽ nói: "Có cái gì hiếm lạ, ta nghĩ các thôn khác cũng sẽ như thế, tính toán của ngươi không thành được."
Quách Đạm chỉ cười không nói.
Lại nghe Hoàng lão nói: "Tốt, tốt, lão phu đã nói rồi, đi hay không đi là do chính các ngươi, không đi cũng đừng ở đây ồn ào, trước kia Đại Thụ thôn gặp phải thiên tai, không phải cũng có rất nhiều hương dân bị ép rời đi nơi này để đến nơi khác tìm kiếm sinh kế hay sao, lão phu nói lại một lần nữa tông pháp sẽ không tiếp tục hạn chế các ngươi ra ngoài làm công, đồng thời sẽ còn cung cấp trợ giúp cho các ngươi. Còn có một việc liên quan tới nộp thuế. . ."
Hắn lại nói toàn bộ cải cách thuế vụ cho hương dân.
Ngô Quan Sinh nghe thấy Hoàng lão vẫn luôn cường điệu chỗ tốt đều do chính mình tranh thủ tới, mà hầu như không nhắc một câu tới Quách Đạm, lại thấp giọng nói: "Quách Đạm, bọn hắn đều đem công lao thả hết trên người mình, không hề nhắc tới ngươi một câu."
"Không quan trọng." vẫn ưa thích lấy tiền phục người, loại thanh danh này đối với ta ngược lại là một loại gánh vác, dù sao ta là một thương nhân, mà không phải một quân tử"
Chợt nghe đến một nam nhân nói: "Nói cách khác, chúng ta đi làm công thì sẽ không cần nộp thuế?"
Hoàng lão cười gật đầu nói: "Đúng vậy, thuế của các ngươi sẽ do cố chủ nộp, bên trong khế ước sẽ viết rõ điểm này, nếu như các ngươi không kiếm được tiền thì không cần nộp thuế."
Đám người nghe vậy đều ngây ra như phỗng, chỉ cảm thấy chính mình đang nằm mơ.
Lúc này, Trần Húc Thăng gạt ra đám đông, đi tới bên cạnh Quách Đạm, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói vài câu.
Quách Đạm gật đầu, sau đó lặng lẽ đến bên người Hoàng lão, nhỏ giọng nói: "Hoàng lão, nơi này liền làm phiền lão, ta về huyện thành có chút việc."
"Được, ngươi đi đi."
"Cáo từ."
Ra khỏi Đại Thụ thôn, Quách Đạm lên xe ngựa, trực tiếp đến phủ nha Tân Hương huyện.
Chỉ thấy bên trong phủ nha có mấy thư sinh mặc nho sam đang đứng.
Mấy thư sinh thấy Quách Đạm tới, một người trong đó hỏi: "Ngươi chính là Quách đồng sinh?"
Giọng điệu mang theo châm chọc.
"Đúng thế." Quách Đạm gật đầu cười nói: "Ngươi chắc là Trần tú tài a?”
Thư sinh kia ngẩng đầu nói: "Chính là tại hạ."
Tú tài trước mặt đồng sinh có thể không ngạo kiều ư.
Quách Đạm cười nói: "Nghe nói các ngươi không muốn vào tố tụng viện, đây là vì sao?"
Trần tú tài nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi có phải là vì chúng ta từng giúp ngươi nói chuyện, cho nên mới cho chúng ta vào tố tụng viện?"
Quách Đạm hỏi ngược lại: "Việc này có vấn đề gì sao?"
Trên thực tế có rất nhiều sĩ phu, thư sinh phản đối Quách Đạm đều đã di cư đến Chương Đức phủ, hoặc Khai Phong phủ, bởi vì bọn hắn không thể sinh hoạt trên mảnh đấy do một thương nhân quản lý. Những người đọc sách ở lại phần lớn đều ủng hộ Quách Đạm, chỉ có số ít là vì muốn tiếp tục đối kháng cùng Quách Đạm, mà Quách Đạm phụ trách chọn lựa nhân tuyển cho tố tụng viện, hắn cũng vô cùng dứt khoát lựa chọn những người đọc sách ủng hộ hắn vào tố tụng viện.
Trần tú tài nói: "Chúng ta lúc ấy nói chuyện cho ngươi chỉ là vì luận sự mà thôi, chúng ta không muốn Vệ Huy phủ bị hủy hoại trong chốc lát, cũng không muốn bách tính Vệ Huy phủ sống trong đói khổ lạnh lẽo, hơn nữa những hành động của các đại địa chủ làm chúng ta cảm thấy cực kỳ thất vọng, cũng không phải là vì muốn nịnh bợ ngươi để nhận được chỗ tốt từ chỗ ngươi, nếu như ngươi...
Không đợi hắn nói xong, Quách Đạm đã nói: "Các ngươi lúc ấy không ủng hộ ta thì sao?"
Trần tú tài kinh ngạc nhìn Quách Đạm.
Quách Đạm cười nói: "Ta cũng không yêu cầu các ngươi ủng hộ ta, các ngươi chỉ là một phần rất nhỏ người đọc sách ở Vệ Huy phủ, cho dù các ngươi không ủng hộ, ta cũng có thể lấy được thành công, đừng nghĩ mình quá quan trọng, trong mắt ta, các ngươi chẳng là gì, ta càng không có khả năng báo đáp các ngươi, nếu như bên đường có người ồn ào một câu 'Quách Đạm đẹp trai nhất thiên hạ', vậy ta cũng phải cho hắn mấy chục lượng để báo đáp hay sao, ta cũng không có ngốc, các ngươi cũng đừng tự mình đa tình."
Mấy thư sinh bị Quách Đạm chế nhạo đỏ bừng cả khuôn mặt.
Khuôn mặt trắng nõn của Trần tú tài đỏ bừng như mông khỉ, kích động nói: "Vậy vì sao ngươi chỉ tên chúng ta vào tố tụng viện?"
Quách Đạm nói: "Đương nhiên là bởi vì các ngươi từng ủng hộ ta, nếu như bình thường, những người đọc sách như các ngươi không thể nào ủng hộ một thương nhân, cho dù sự ủng hộ của các ngươi đối với ta không quan trọng, nhưng ít ra nó có thể chứng minh các ngươi còn hiểu rõ lí lẽ, có thể phân biệt công và tư rõ ràng, không sợ cường quyền, không vì lợi ích mà thay đổi.
Mà yêu cầu của tố tụng viện cũng chính là chính trực, công chính, công bằng, ta chẳng qua cảm thấy các ngươi phù hợp, đây chính là nguyên nhân duy nhất, nếu như các ngươi cảm thấy mình không thể đảm nhiệm thì ta đương nhiên sẽ không cưỡng cầu, dù ai rời đi mặt trời vẫn sẽ mọc như thường lệ, các ngươi tự mình suy nghĩ thật kỹ, ta còn có việc, xin lỗi không tiếp được."
Nói xong, hắn liền đứng dậy rời khỏi phủ nha.
Mấy người Trần tú tài hai mặt nhìn nhau. Chỉ còn Trần Húc Thăng lưu lại lập tức hét lên: "Các ngươi cho câu trả lời đi, không muốn thì rời đi, sớm biết hắn có ý tứ này, ta còn lâu mới chạy tới chạy lui cho mấy người các ngươi, thật sự là lẽ nào lại như vậy."
Trần tú tài liếc nhìn Trần Húc Thăng, khẽ nói: "Chúng ta tuyệt đối sẽ không để tất cả quyền tư pháp ở Vệ Huy phủ rơi vào tay Cẩm Y Vệ các ngươi."
Trần Húc Thăng trợn trắng mắt, đem khế ước vứt xuống bàn, sau đó đi ra ngoài.
Quách Đạm còn lâu mới nguyện ý đem tỉnh lực tiêu vào những việc này, hắn định ra quy củ là được rồi, thiên hạ rộn ràng đều là vì lợi lai, thiên hạ nhốn nháo đều là vì lợi vãng, 'hệ thống khế ước' được đản sinh từ lợi ích, cho nên chỉ cần lợi ích xuất hiện, hệ thống này tự nhiên sẽ phổ cập ra.
Sau khi đi ra từ phủ nha, hắn lại đi đến lò nung gốm sứ của quan phủ ở Tân Hương huyện, trước đây lò nung gốm sứ này vốn phải giao nộp đồ sứ cho triều đình nhưng hiện tại đã bị quy thành thuế, mà thuế đã được Quách Đạm nhận thầu, cho nên lò nung gốm sứ này tự nhiên cũng thuộc về Quách Đạm, mà bây giờ Quách Đạm lại đem lò gốm sứ này cho Đoạn Trường Tồn thuê.
Đồng thời mở rộng quy mô rộng gấp mười lần trước kia, hơn nữa còn có một bến tàu riêng.
Lúc Quách Đạm tới đây, đã có một số công tượng đang ở đây bận rộn.
"Thế nào?"
Quách Đạm hỏi Đoạn Trường Tồn.
Đoạn Trường Tồn gật đầu nói: "Đây vốn là lò nung gốm sứ của quan phủ cho nên đương nhiên là không kém, đất sét trắng cũng tương đối phong phú, chỉ là vẫn không thể tốt bằng đất sét trắng ở Nhữ châu."
Hà Nam đạo có tám phủ và một châu, một châu này chính là Nhữ châu, mà đồ sứ của Nhữ Châu vô cùng nổi danh.
Quách Đạm ha ha cười nói: "Ta lại không cảm thấy như vậy."
Đoạn Trường Tồn kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ hiền chất còn biết nung đồ sứ?"
"Ta còn chưa bao giờ đến một lò nung gốm sứ." Quách Đạm lắc đầu nói.
Đoạn Trường Tồn nghỉ hoặc nhìn Quách Đạm.
Ngươi không hiểu, ngươi còn mù bức bức.
Quách Đạm cười nói: "Ta mặc dù không hiểu nung đồ sứ, nhưng ta Đoạn Trường Tồn hỏi vội: "Hai ưu thế gì?"
Quách Đạm cười nói: "Ưu thế thứ nhất là Vệ Huy phủ, một khi công xưởng sản xuất đều tập trung ở đây, như vậy nhu cầu vật chứa đựng nhất định sẽ rất lớn, điều này đã cho viên ngoại một cơ sở cực kỳ tốt, viên ngoại có thể nhẹ nhõm thu được rất nhiều đơn đặt hàng, từ đó có đầy đủ tiền vốn để nghiên cứu phát minh đồ sứ càng tỉnh mỹ hơn. Hơn nữa, những thương phẩm này sẽ được vận chuyển đến khắp nơi trên cả nước, như vậy đồ sứ của viên ngoại cũng chắc chắn theo chúng đi khắp cả nước, chỉ cần tạo ra đồ sứ có điểm đặc sắc riêng thì đồ sứ của viên ngoại tự nhiên cũng sẽ nổi tiếng cả nước."
Đoạn Trường Tồn gật đầu, hắn đương nhiên cũng nghĩ đến điểm này, vì vậy hắn mới không chút do dự thuê lò nung gốm sứ lớn nhất Vệ Huy phủ này, nói: "Vậy ưu thế thứ hai là gì?"
Quách Đạm nói: "Chính là Ngũ Điều Thương, ta vừa rồi đã nói, bởi vì viên ngoại có ưu thế về mặt địa lý cho nên chỉ cần viên ngoại tạo ra đồ sứ có điểm đặc sắc riêng thì chúng nhất định sẽ nối tiếng cả nước, mà Ngũ Điều Thương xuất bản lại là một loại tranh độc nhất vô nhị, nếu như viên ngoại có thể đem những bức tranh độc nhất vô nhị của Ngũ Điều Thương dung nhập vào bên trong đồ sứ, như vậy đồ sứ của viên ngoại cũng sẽ trở thành độc nhất vô nhị, nói ví dụ như, viên ngoại có thể vẽ Xuân cung họa trên đồ sứ, ta dám cam đoan, tất cả thanh lâu đều sẽ mua đồ sứ của viên ngoại."
Đoạn Trường Tồn nghe xong hai mắt không khỏi sáng lên.
Quách Đạm cười nói: "Mặt khác, ở chỗ Lộ Vương còn có mấy nữ nhân người Phất Lãng Cơ, nếu như viên ngoại có thể đưa chân dung các nàng dung nhập vào đồ sứ, sau đó chuyên môn bán cho người Phất Lãng Cơ, ta nghĩ bọn hắn sẽ cảm thấy thân thiết hơn."
"Diệu quá! Diệu quá!"
Đoạn Trường Tồn kích động nói: "Chủ ý này của hiền chất thật đúng là diệu aI"
Lúc này, có một nam tử trung niên đi đến bên cạnh Đoạn Trường Tồn, nói: "Lão gia, bên kia có mấy phụ nhân nghe nói nơi này của chúng ta đang tuyển người nấu cơm, vì vậy muốn đến nơi này làm việc."
Đoạn Trường Tồn không nhịn được nói: "Việc này tự ngươi xem xét rồi xử lý là được rồi, không thấy ta đang cùng Quách hiền điệt đàm luận sao, thật sự là càng ngày càng không hiểu chuyện."
Mà Ngô Quan sinh đứng bên người Quách Đạm lại kinh ngạc nhìn ba phụ nhân hơn ba mươi tuổi đứng ở phía xa kia. Chẳng phải đã nói xong trinh đức sao?