Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 301 - Chương 300: Ngươi Có Phải Có Bệnh Hay Không?

Chương 300: Ngươi có phải có bệnh hay không? Chương 300: Ngươi có phải có bệnh hay không?Chương 300: Ngươi có phải có bệnh hay không?

Vệ Huy phủ có thể khôi phục nhanh như vậy thực sự là nhờ vào nỗ lực truyền bá của người đọc sách khắp nơi, khiến tất cả mọi người đều đang chăm chú vào việc này, đặc biệt là thương nhân, bọn hắn còn lâu mới bị những người đọc sách lắc lư, huống hồ người đọc sách mắng cũng là mắng thương nhân, bọn hắn đều đang xem xét có thể kiếm tiền từ sự kiện này hay không, bây giờ hết thảy đều đã lắng xuống, bọn hắn liền lập tức chạy tới.

Vừa vặn lại gặp được "hệ thống khế ước" vừa được ban bố ra, phàm là thương nhân đều có thể cảm giác được "hệ thống khế ước" chính là vì thương nhân mà sinh ra, cho nên bọn hắn đương nhiên khát vọng tới Vệ Huy phủ buôn bán.

Từ đó dẫn đến ngành dịch vụ ở Vệ Huy phủ quật khởi nhanh nhất, từ bốc vác ở bến tàu đến những tửu lâu mới mở như Kim Ngọc lâu, Túy Tiêu lâu, và Trần lâu lữ điếm đầu đã bắt đầu thu được lợi nhuận, nhưng tàn nhẫn nhất chính là Ôn tuyền các, bởi bây giờ có rất nhiều phú thương chạy tới đây, bọn hắn cũng không thiếu chút tiền này, cho nên bất kể thế nào cũng phải đến Ôn tuyền các trải nghiệm một chút.

Sau khi cơm nước no nê xong, Quách Đạm liền đi đến Ôn tuyển các thư giãn một chút, nhưng đi đến cổng chính phát hiện Trần Húc Thăng và Ngô Quan Sinh vẫn một mực theo sát, vì vậy nói: "Mọi chuyện ta đã nói rõ ràng, các ngươi không cần đi theo ta nữa, ta đi Ôn tuyển các có chút việc."

Nghe một chút, đây là tiếng người sao?

Đi Ôn tuyền các còn có thể có việc gì?

Lúc màn trời chiếu đất liền nghĩ đến chúng ta, lúc đi Ôn tuyền các liền để chúng ta trở về.

Trần Húc Thăng ha ha nói: "Quách Đạm, ngươi xem hai người chúng ta vì ngươi mà chạy ngược chạy xuôi khắp Vệ Huy phủ, bận tíu tít, rất là vất vả nha."

Quách Đạm nói: "Các ngươi không phải do triều đình phái tới sao? Làm sao lại thành vì ta?"

Ngô Quan Sinh vội nói: "Cũng không thể nói như vậy, theo quy củ thì chúng ta không thuộc quản lý của ngươi, nhưng mọi chuyện ngươi đều phân phó chúng ta làm nha."

Quách Đạm nói: "Vậy không biết các ngươi có thuộc quyền quản lý của Bắc trấn phủ tỉ?" Quách Đạm cười nói: "Nói đi, các ngươi có yêu cầu gì?"

Trần Húc Thăng hắc hắc nói: "Chúng ta cũng muốn đi Ôn tuyển các chơi đùa một chút, nhưng nơi đó quá đắt, chúng ta không chơi nổi, ngươi xem có thể Ha ha."

Ngô Quan Sinh cũng gật đầu.

Dương Phi Nhứ đứng bên cạnh nói: "Đây có thể coi là hối lộ hay không?"

"Được rồi, không cần nói chuyện nữa."

Quách Đạm nhún nhún vai, sau đó quay người đi vào Ôn tuyền các.

Dương Phi Nhứ bình thường không mở miệng, nhưng một khi mở miệng thì nhất định khiến trò chuyện đi vào ngõ cụt.

Đừng thấy nàng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu như vậy mà xem nhẹ, nhưng thật sự là nguy hiểm muốn mạng, Hoàng đế phái Cẩm Y Vệ tới đây phụ trợ chỉ là thứ yếu, nguyên nhân chủ yếu là không thể để Quách Đạm chưởng khống quân quyền, nếu Quách Đạm còn hối lộ bọn hắn thì chính là tiết tấu muốn tạo phản a!

Trần Húc Thăng lập tức nhìn Dương Phi Nhứ, rất bất mãn nói: "Phi Nhứ, ngươi đến mức này sao, chuyện này đâu có quan hệ gì với ngươi."

Dương Phi Nhứ nói: "Ta chỉ hiếu kì hỏi một chút."

"Hiếu kì hỏi một chút, ai mà tin nha!" Trần Húc Thăng nói xong thì sững sờ, rồi có vẻ mong đợi nói: "Phi Nhứ, ngươi chẳng lẽ là ăn dấm"

Ẩm!

Một tiếng vang trầm đục qua đi, chỉ thấy Trần Húc Thăng che bụng, ngồi sụp xuống.

Cổ tay Dương Phi Nhứ rung lên, tú xuân đao lập tức vào vỏ, sau đó đi vào Ôn tuyền các.

Ngô Quan Sinh ngồi xổm xuống, cười trên nỗi đau của người khác nhìn Trần Húc Thăng, nói: "Tiểu Ngũ, xem ra ngươi đã quên, Phi Nhứ biết đánh người. Lần sau chúng ta đơn độc tìm Quách Đạm nói chuyện, Quách Đạm ở đây đều phải dựa vào chúng ta giúp hắn, hắn sẽ không quan tâm đến chút tiền này."

Ôn tuyền các cũng không phải một tòa thanh lâu, mà là một khu vực.

Trước kia Quách Đạm tới đây như chúng tỉnh phủng nguyệt, mị nhãn thật sự là từ đầu đường ném đến cuối phố, nhưng bây giờ không có người nào chú ý đến hắn, bởi vì có quá nhiều khách hàng, các cô nương còn không chào hỏi hết. Tiếng ca, tiếng đàn, tiếng cười nói không dứt bên tai.

Quách Đạm không khỏi nhìn về phía Dương Phi Nhứ, thấy nàng vẫn có biểu lộ lãnh khốc, không khỏi hỏi: "Mỹ nữ, nữ tử bình thường tới đây đều sẽ cảm thấy xấu hổ."

Dương Phi Nhứ nói: "Nữ tử bình thường cũng sẽ không làm Cẩm Y vệ."

Oa! Thật là biết khoe khoang nha, ta cũng biết. Quách Đạm gật gật đầu, nói: "Cũng đúng, nữ tử bình thường không thể nào ở bên cạnh ta."

Dương Phi Nhứ nói: "Nam nhân bình thường sẽ không cần nữ tử bảo vệ."

Quách Đạm hắc hắc nói: "Nam nhân bình thường mới cần nữ nhân."

Dương Phi Nhứ đột nhiên xoay người lại, đối mặt với Quách Đạm.

"Đừng đến!"

Quách Đạm vội vàng nhảy về phía sau.

Dương Phi Nhứ khóe miệng có chút co quắp, sau đó tiếp tục tiến lên phía trước.

Quách Đạm lau lau mồ hôi lạnh, phải nghĩ cách chế trụ nữ nhân này mới được, bằng không, động một chút lại dùng vũ lực uy hiếp, quá đáng ghét.

Quách Đạm mang theo Dương Phi Nhứ đi thằng đến khu vực ngưu nhất trong Ôn tuyền các, khu vực này vốn là là tẩm cung của Lộ Vương, có vườn hoa và suối nước nóng riêng, cho đến hiện tại, trừ ba người Chu Dực Lưu, Từ Kế Vinh, Quan Tiểu Kiệt ra, vẫn chưa có người nào được ở nơi này.

Đi đến trước cửa, Dương Phi Nhứ liền dừng bước.

"Ngươi không đi vào sao?"

"Nếu như Lộ Vương xảy ra chuyện, vậy ngươi chết hay không chết cũng không quan trọng."

Ngụ ý chính là ngươi và Lộ Vương ở cùng một chỗ không đáng để ta bảo vệ.

"Thật sự là bợ đỡ. Phi!"

Quách Đạm trừng nàng một cái, sau đó đi vào.

Vừa bước vào cửa liền thấy ba tên ngu xuẩn Từ Kế Vinh, Quan Tiểu Kiệt và Chu Dực Lưu mặc đồ ngủ, ngồi trong đại sảnh rộng rãi đấu địa chủ, bên cạnh mỗi người còn có một thiếu nữ mặc sa mỏng ngồi hầu hạ. "Thật sự là đáng ghét!"

Quách Đạm vừa đi vào liền lập tức mắng một câu, sau đó nói: "A Khôn, ta tới đây là vì cái gì, ngươi hẳn là người rõ ràng nhất, dựa vào cái gì ngươi ngồi ở chỗ này đấu địa chủ, trái ôm phải ấp, sống phóng túng, ta mẹ nó ở bên ngoài dãi nắng dầm mưa, ngươi không thấy ngượng ư? Lương tâm ngươi an ổn được sao?"

Chu Dực Lưu buồn bực nhìn Quách Đạm, nói: "Ngươi nổi điên cái gì, ngươi cũng không khiến ta hỗ trợ."

Từ Kế Vinh bĩu môi, oán giận nói: "Lúc trước chúng ta cũng muốn làm chút gì đó, ngươi còn không vui lòng, chỉ để chúng ta trông coi Ôn tuyền các và Ngũ Điều Thương."

"A Kiệt nói đúng." Chu Dực Lưu gật đầu.

Hình như là như vậy. Quách Đạm nào dám để bọn hắn hỗ trợ, bọn hắn ở đây đấu địa chủ, kỳ thật đã là trợ giúp lớn nhất cho hắn, ho nhẹ một tiếng: "Nhưng các ngươi có thể giả vờ giảng nghĩa khí một chút a, nói ví dụ như hỏi han ân cần, nói một tiếng 'thật không có ý tốt', để trong lòng ta dễ chịu một chút không được sao, các ngươi còn đấu địa chủ."

"Đừng quấy rầy ta, bàn này ta là địa chủ." Chu Dực Lưu phất phất tay, lại lập tức hô: "Tiểu Điềm, tiểu Thâm đến hầu hạ Quách Đạm." Lại hướng Quách Đạm nói: "Như vậy là được rồi đi."

"Miễn cưỡng chấp nhận."

Quách Đạm bất đắc dĩ gật đầu.

Chỉ thấy hai thiếu nữ mặc sa mỏng bước vào trong phòng, bắt đầu giúp Quách Đạm cởi áo nới dây lưng.

Quách Đạm xác thực là mệt mỏi, không muốn động, vì vậy dang hai tay ra, mặc cho các nàng giày vò, lại thuận miệng hỏi: "Ai thắng?"

"Tiểu Kiệt."

Chu Dực Lưu hời hợt nói: "Ta lại thua hơn một trăm lượng."

Quách Đạm kinh ngạc nói: "A Khôn, ngươi từ khi nào trở nên hào phóng như vậy, trước kia ngươi thua mấy chục lượng đã gấp đến đỏ mắt."

Từ Kế Vinh hì hì cười nói: "Bây giờ A Khôn có tiền nhất, chút tiền lẻ này coi là gì chứ."

"Đừng nói như vậy, đừng nói như vậy, ha ha!"

Chu Dực Lưu trực tiếp kéo thiếu nữ bên người tới, hôn mấy cái.

Bây giờ hắn thật sự không cần lo tiền, riêng Ôn tuyền các đã có thể kiếm rất nhiều! tiền cho hắn. tiền đầu † đầu là TY Kế Vinh cùng Ouan Tiểu Kiệt bỏ ra, nhưng hắn lại chiếm năm thành cổ phần, bởi vì tòa phủ đệ này là của hắn.

Mặt khác, còn chưa tính đến những khoản tiền thuê khác, tiền này thật đúng là đủ cho hắn tiêu xài.

Thu tô công* đáng chết. Quách Đạm không nhìn được nữa, chờ cởi bỏ áo ngoài, liền dẫn hai thiếu nữ đi đến suối nước nóng phía sau, nhưng hắn cũng không phải muốn làm gì, mà chỉ muốn ngâm mình trong suối nước nóng, mát xa và gội đầu một chút mà thôi.

(*) Thu tô công - những người sống bằng việc cho thuê nhà.

Quách Đạm ngồi trong suối nước nóng, duỗi hai tay dựa vào thành bể, một thiếu nữ ở phía sau giúp hắn gội đầu, một thiếu nữ ở trong nước, giúp hắn mát xa giải tỏa mệt nhọc.

"Thật sự là dễ chịu aI"

Quách Đạm không khỏi rên rỉ, một lúc sau, hắn chậm rãi mở mắt ra thì đột nhiên thấy Từ Kế Vinh, Chu Dực Lưu, Quan Tiểu Kiệt ngồi xổm ở bên cạnh đang nhìn thẳng vào háng hắn.

"Khốn khiếp!"

Quách Đạm theo bản năng che dưới háng, hoảng sợ nói: "Các ngươi làm gì vậy?"

Chu Dực Lưu một tay chống cằm, hỏi: "Quách Đạm, ngươi có phải có bệnh hay không?"

"Ngươi mới có bệnh."

Quách Đạm lập tức mắng.

Từ Kế Vinh nói: "Đạm Đạm, ta cũng cảm thấy a Khôn nói rất có đạo lý."

Quách Đạm sắp điên rồi, đây cũng không phải ở Mỹ, nào có đạo lý nam nhân nhìn chằm chằm nam nhân, nói: "Đạo lý cái rắm, các ngươi xem lão tử giống nam nhân có bệnh sao?"

"Giống."

Ba tên ngu xuẩn đồng thanh nói.

Quách Đạm lập tức bị hù dọa, theo bản năng sờ lên mặt mình, lo lắng bất an mà hỏi thăm: "Chỗ nào giống?"

Chu Dực Lưu nghiêm túc nói: "Đã nhiều ngày như vậy, ngươi không chạm vào nữ nhân, hiện tại có nữ nhân ở ngay bên cạnh, ngươi lại không có một chút động tĩnh nào, ngươi nhất định là có bệnh, khó trách không sinh được nhỉ tử, ai... Phu nhân của ngươi thật sự là đáng thương." Từ Kế Vinh, Quan Tiểu Kiệt lập tức gật đầu.

Tiểu Điềm cùng tiểu Thâm đều không nhịn được phốc phốc cười ra tiếng.

Hóa ra bọn hắn đang nhìn cái này, ai u, thật sự là buồn nôn. Khuôn mặt Quách Đạm lập tức trở nên âm trầm, trừng mắt về phía tiểu Điềm cùng tiểu Thâm nói: "Hai người các ngươi còn không biết xấu hổ mà cười, ta nhìn thấy các ngươi không có động tĩnh, các ngươi hẳn nên tự ti mới đúng."

Chu Dực Lưu hắc hắc nói: "Vậy ngươi nhìn thấy ai thì có động tĩnh, để ta gọi nàng tới."

"Phi Nhứ!"

Quách Đạm trợn trắng mắt nói: "Ngươi đi gọi a!"

Chu Dực Lưu khẽ nói: "Nhìn thấy Phi Nhứ có động tĩnh không thể đại biểu ngươi không có bệnh, với tư thái và bộ dáng kia của Phi Nhứ, nam nhân có bệnh nhìn thấy nàng cũng sẽ có động tĩnh."

"Đúng vậy."

Con ngươi Quan Tiểu Kiệt hơi hướng lên phía trên, nói: "Đừng nói nhìn, suy nghĩ cũng có động tĩnh."

Nói xong, hắn kìm lòng không được run run phía dưới.

Lau! Đều là một đám người nào a! Quách Đạm vẫy tay nói: "Đi đi đi, đi đấu địa chủ của các ngươi đi, ta phải tranh thủ thời gian mới đến được đây, đợi lát nữa ta còn phải ra ngoài tiếp khách, các ngươi cũng đừng quấy rầy ta nghỉ ngơi."

"Được được được, ngươi ngâm đi, chúng ta đi làm công việc của nam nhân không có bệnh. Hắc hắc."

Ba tên ngu xuẩn mỗi người ôm một thiếu nữ, đổi hướng đi đến phòng ngủ.

"Móa!"

Quách Đạm hung hăng cho bọn hắn một ngón giữa, nhưng chờ sau khi bọn hắn đi, chính hắn bắt đầu nói thầm: Đúng nha! Nhẫn nhịn nhiều ngày như vậy, không nên không có động tĩnh, sẽ không bị lây nhiễm bệnh tật gì chứ. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn lại nghiêng đầu nhìn về phía tiểu Điểm đang đứng trong nước, liếc nhìn trên dưới hai lần, hắn đột nhiên hít sâu một hơi, oa! Phản ứng kịch liệt như vậy, xem ra ta chỉ vì quá chuyên chú kiếm tiền, mà không phải nhiễm bệnh gì, vậy có muốn nhân tiện. Vẫn là thôi di.
Bình Luận (0)
Comment