Chương 303: Dùng tay đánh mặt
Chương 303: Dùng tay đánh mặtChương 303: Dùng tay đánh mặt
Thì ra tất cả mọi chuyện phát sinh ở Vệ Huy phủ đều không ngừng được truyền đến kinh sư, bởi vì lúc ấy toàn bộ Hà Nam, Hà Bắc đều nhìn chằm chằm nơi này, nếu như chỉ lắng lại rung chuyển, vậy thì cũng thôi, bởi vì quan viên cũng làm được, nhưng ngươi còn làm đến nhất phi trùng thiên.
Trong mắt các đại thần trong triều chuyện này quả thực là không thể tưởng tượng nổi, bọn hắn cũng không dám tin tưởng, bởi vậy không ít đại thần quyết định tới đây xem một chút, chỉ nghe thôi thì không thể tin được.
Không đến còn tốt, đến thì càng tổn thương tự tôn.
Lúc bọn hắn tiến vào địa phận Vệ Huy phủ, điều đầu tiên bọn hắn gặp phải là tắc đường, bởi vì phía trước tất cả đều là xe hàng, muốn nhường đường cho bọn hắn cũng rất khó.
Phải biết Quách Đạm đã mở rộng con đường.
Nhưng không có cách nào, nhiều đại công xưởng như vậy đồng thời vận chuyển, trong lúc nhất thời, khối lượng hàng hóa ra vào có thể tưởng tượng.
Rơi vào đường cùng, mấy người Vương Gia Bình chỉ có thể xuống xe ngựa đi bộ.
"Ai u! Sao nhiều đội xe như vậy, là đội xe của triều đình sao? Trông không giống a!"
Trương Thành xuống xe ngựa, nhìn trên đường mênh mông tràn đầy đội xe, biết rõ xe ngựa khẳng định không đi được nữa, lúc này liền phàn nàn, hắn đã quen sống an nhàn sung sướng làm sao ăn được "Khổ" này.
"Công công cẩn thận, công công cẩn thận."
Hai tiểu hoạn quan nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Trương Thành, một người trong đó nói: "Công công xin yên tâm, nô tài đã sai người đi tìm kiệu."
Trương Thành cầm khăn lụa lau mồ hôi, vẫn nhịn không được phàn nàn: "Chỉ cần là chuyện có liên quan đến tiểu tử Quách Đạm kia thì chắc chắn là nhiều phiền phức, thật sự là tức chết ta."
"Vị tiểu ca này, các ngươi đang vận chuyển gì vậy?"
Vương Gia Bình đi tới bên cạnh một chiếc xe chở hàng, hỏi một người trẻ tuổi đang ở bên cạnh chỉ huy đội xe.
Người trẻ tuổi kia liếc nhìn Vương Gia Bình, hồi đáp: "Đây đều là lương thực."
"Lương thực?" Vương Gia Bình khẽ nhíu mày.
Khương Ứng Lân nghe thấy hai chữ lương thực, lỗ tai liền dựng thẳng lên, nói: "Các ngươi từ đâu vận chuyển những lương thực này?"
Hắn đang hoài nghỉ Vạn Lịch có khả năng âm thầm trợ giúp Quách Đạm, vụng trộm vận chuyển lương thực từ các nơi cho Vệ Huy phủ.
Người trẻ tuổi kia có chút sợ hãi liếc nhìn Khương Ứng Lân.
Vương Gia Bình vội vàng cười nói: "Ngươi đừng sợ, chúng ta đều là thương nhân từ kinh sư muốn đến nơi này buôn bán."
"Thì ra là thế."
Người trẻ tuổi kia lập tức nhẹ nhàng thở ra một hơi, hồi đáp: "Đây là lương thực Kim Ngọc lâu và Túy Tiêu lâu mua từ Chương Đức phủ."
Khương Ứng Lân lại hỏi: "Chúng ta mới vừa đi qua Chương Đức phủ, hình như Chương Đức phủ cũng đang thiếu lương thực, hai ba năm gần đây toàn bộ Hà Nam Đạo đều thiếu thu, bọn họ nào có lương thực bán cho các ngươi."
Người trẻ tuổi kia cười nói: "Thiếu cũng là bách tính chúng ta thiếu lương thực, địa chủ sẽ không thiếu lương thực, những lương thực này đều mua từ đại địa chủ."
Bây giờ tửu lâu như Kim Ngọc lâu, Túy Tiêu lâu có sinh ý vô cùng thịnh vượng, Chu Phong, Tào Đạt đều lo lắng không đủ lương thực, bởi vì lương thực của Vệ Huy phủ đều mua từ bản địa đại địa chủ, hơn nữa lại bán theo đợt, cho nên bọn họ dứt khoát tự mình phái người đi các châu phủ xung quanh mua, đắt một chút cũng không sao.
"Thì ra là thế."
Vương Gia Bình gật đầu.
Đột nhiên nghe đằng sau có người hô: "Người phía trước có thể đi nhanh hơn không, lại đang giày vò khốn khổ chuyện gì."
"Thật có lỗi, thật có lỗi."
Người trẻ tuổi kia nói hai câu xin lỗi, sau đó lại hướng mấy người Vương Gia Bình nói: "Không cùng các vị nói chuyện nữa, chúng ta phải gấp rút lên đường."
Nói xong, hắn lại chỉ huy đội xe tiếp tục tiến lên.
Phương Phùng Thì đi tới nói: "Xem ra những tin tức kia đều là thật, Quách Đạm lợi dụng tiền của thương nhân mua lương thực trong tay địa chủ, như vậy mới giảm bớt nguy cơ cho Vệ Huy phủ."
Vương Gia Bình và Hứa Ouếc nhìn nhau đầng thời thở dài: trona nôi tâm đều ngũ vị tạp trần.
Nếu như là quan phủ thì khẳng định sẽ khóc than với triểu đình, thỉnh cầu triều đình phát lương thực cứu tế, nếu nói không có lương thực, vậy những lương thực này từ đâu mà ra?
Bọn hắn mới đi qua Chương Đức phủ nhìn thấy bách tính ở đó đều trải qua cuộc sống khá khó khăn, thế nhưng lại có nhiều lương thực như vậy vận chuyển đến Vệ Huy phủ.
Chuyện này rất xấu hổ nha.
Đoàn người dọc theo đội xe đi bộ về phía trước, chợt thấy trên lối nhỏ có một nhà ba người đi tới, phụ thân khiêng một bao bố, tiểu nữ hài cầm tay mẫu thân, vừa vui vẻ nhảy chân sáo, vừa đọc diễn cảm:
"Cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày. .. Câu tiếp theo là gì ? Phụ thân có biết không?"
Đại hán kia chất phác cười nói: "Phụ thân chưa bao giờ đọc sách, làm sao biết được."
Phương Phùng Thì cười nói: "Ai ơi bưng bát cơm đầy."
"Đúng, ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần." Tiểu nữ hài mừng rỡ đọc diễn cảm hết bài thơ Mẫn Nông của Lý Thân thời nhà Đường, lại nhìn về phía Phương Phùng Thì, tuyệt không sợ người lạ, cười hì hì nói: "Cảm ơn lão gia gia, các ngài cũng là thương nhân từ kinh sư đến sao?"
"Hiểu nhi."
Người mẫu thân vội vàng kéo tay nữ nhi, lại hướng Phương Phùng Thì nói: "Mấy vị đại lão gia, thật sự là có lỗi, tiểu hài quá tỉnh nghịch, không hiểu chuyện. . ."
"Không sao, không sao." Phương Phùng Thì khoát khoát tay, lại hướng cô bé kia hỏi: "Làm sao cháu biết chúng ta là thương nhân từ kinh sư đến."
Cô bé kia nói: "Bởi vì gần đây có rất nhiều thương nhân kinh sư tới đây."
Phương Phùng Thì gật đầu, lại nói: "Bài thờ cháu đọc vừa rồi là ai dạy?"
"Là Nhân Ân phương trượng dạy."
"Phương trượng?"
Phương Phùng Thì có vẻ hơi kinh ngạc.
Người mẫu thân vội vàng giải thích nói: "Bây giờ Vệ Huy phủ có quy định. chỉ cần nhị mẫu cùng đi làm công thì tiểu hài tr trona nhà cá thể đến chùa miếu gần nhà để đọc sách biết chữ."
"Thật sao?"
Phương Phùng Thì kinh ngạc nói.
Bọn hắn chỉ biết kết quả, còn chỉ tiết cụ thể bọn hắn cũng không rõ ràng.
"Vậy có phải cúng tiền hương hỏa không?" Phương Phùng Thì lại hỏi.
"Không cần, không cần."
Người mẫu thân lắc đầu liên tục, nói: "Phu thê chúng ta chỉ cầm giấy chứng minh công tác là có thể mang hài tử đến chùa miếu đăng kí đọc sách."
Hứa Quốc đi lên nói: "Chuyện này sao có thể, hòa thượng cũng phải ăn cơm nha."
"Chúng ta cũng không rõ lắm, hình như hàng năm các thương nhân đều sẽ cúng tiền hương hỏa cho chùa miếu."
"Thương. ... Thương nhân?"
Từ khi nào thương nhân trở nên hào phóng và tốt bụng như vậy.
Quách Đạm biết tiên thuật tẩy não toàn bộ những thương nhân này Sao.
Nhưng bọn hắn không biết rằng hiện tại sản lượng của Vệ Huy phủ tăng trưởng quá mạnh, giá cả hàng hóa đang nhanh chóng hạ xuống, một chút hương, nến cúng cho chùa miếu thật sự là không đáng nhắc tới, hơn nữa bởi như vậy mới có thể giải phóng sức lao động của phụ nữ.
Ảo giác!
Nhất định là ảo giác!
Trước đó không lâu nơi này còn đang rung chuyển bất an, nhưng hiện tại đã không còn phải lo lương thực, hài tử còn có thể đọc sách miễn phí, kinh sư cũng không có hoành như vậy a!
Nhưng, càng đi gần đến Cấp huyện, bọn hắn càng bị đả kích lớn hơn.
Mặc dù ông trời không tốt, năm nay khẳng định lại là một năm thiếu thu lương thực, nhưng cho dù là bách tính đi trên đường hay là bách tính đang trồng trọt trên đồng ruộng, trên mặt họ đều dào dạt nụ cười, từng nhà đều có khói bếp lượn lờ bay lên, bách tính bọn hắn gặp được trên đường, hoặc là đang gánh lương thực, hoặc là đang gánh than đá, hiện tại muốn kiếm than đá ở Vệ Huy phủ rất đơn giản, bách tính chỉ cần chạy đến mỏ than làm một ngày công là có thể nhặt một gánh than đá vụn trở về. mặc quần áo rách giống như đang trong thời gian ăn tết.
Đây cũng là bởi vì mỗi ngày xưởng dệt đều sẽ sinh ra rất nhiều vải lỗi, những phụ nhân trong xưởng liền thu thập những vải lỗi này về làm y phục cho hài tử.
Cảnh này thực sự là một trời một vực so với bách tính Chương Đức phủ bên cạnh.
Khương Ứng Lân đột nhiên nói: "Quách Đạm đến!"
Phương Phùng Thì ngửa đầu nhìn lên, cười nói: "Tiểu tử này ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi thế mà còn mặt mũi tổ chức đua ngựa."
Quách Đạm ngồi trên lưng ngựa ôm thật chặt Trần Húc Thăng đang chạy tới nơi này.
Một lát sau liền đến trước mặt bọn hắn.
"Xuy -I"
Trần Húc Thăng ghìm lại dây cương, quay đầu nhìn Quách Đạm vẫn còn đang ôm mình, vội la lên: "Ngươi mau mau đi xuống đi, còn ôm ta làm gì"
Phải xuống hành lễ a!
"Ngươi dìu ta xuống!" Quách Đạm buồn bực nói.
"Ngươi đúng là một tên phế vật."
Trần Húc Thăng tức giận đến mức muốn thổ huyết, mắng một câu.
Mấy người Vương Gia Bình nhìn hai người bọn họ mà cả người toát mồ hôi lạnh, trong lòng cũng buồn bực, Quách Đạm làm sao không có một chút uy nghiêm nào, một tiểu Cẩm Y Vệ cũng dám mắng hắn như thế.
Nhưng nghĩ lại, Quách Đạm hình như cũng là một tiểu Cẩm Y Vệ.
Nhưng....
Chuyện này thật sự là cực kỳ khó làm rõ.
Dương Phi Nhứ nhìn thấy vậy cũng nóng nảy, nhảy xuống ngựa, đến bên cạnh Quách Đạm, nghiêng con mắt nhìn Quách Đạm, nói: "Ngươi xuống đi, không ngã được."
Quách Đạm cũng dứt khoát, không nói hai lời, tung một chiêu én con tập bay, nhào về phía Dương Phi Nhứ.
Dương Phi Nhứ nghiêng người tránh đi.
Bai
"Ai ul" phải nói sẽ không ngã sao?"
Dương Phi Nhứ thản nhiên nói: "Ta nói cũng không nhất định chuẩn."
Lại nghe được một giọng nói bén nhọn: "Ai u! Quách Đạm, từ khi nào ngươi trở nên hiểu lễ phép như thế, hành lễ thật lớn nha."
Quách Đạm nghiêng con mắt nhìn lên, thấy Trương Thành đang cười hì hì nhìn hắn, thầm mắng một câu, âm dương nhân đáng chết. Quách Đạm vội vàng đứng dậy, phủi phủi bùn đất trên thân, vội vàng tiến lên chắp tay nói: "Thảo dân gặp qua nội tướng, Vương đại nhân. ..
"Miễn đi!"
Trương Thành vung tay lên, nói: "Lễ vừa rồi đã đủ lớn, không cần thi lễ nữa."
Mấy người Vương Gia Bình nhìn Quách Đạm, cũng không biết nên nói gì, bất kể nói gì cũng giống như muốn đánh vào mặt mình.
Phương Phùng Thì cười ha hả nói: "Quách Đạm, ngươi đã làm rất tốt nha."
"Thật sao?"
Quách Đạm chất phác cười nói: "Ta còn cảm thấy chưa đủ tốt, không dám hồi kinh phục mệnh với bệ hạ, không biết Thượng Thư đại nhân cảm thấy tốt ở chỗ nào để ta nhớ kĩ, đến lúc hồi kinh có thể dễ dàng phục mệnh với bệ hạ."
Nhìn một chút!
Ngươi không thể nói một câu tiếng người sao?
Phương Phùng Thì lập tức im lặng.
Đúng lúc này, đột nhiên nghe có người hét lên: "Quách Đạm, Quách Đạm, không tốt, không tốt, xảy ra chuyện, Kỳ Môn trấn có đánh nhau."
Chỉ thấy Ngô Quan Sinh phóng ngựa gấp gáp từ phía đông chạy tới.
Vừa tới nơi, hắn đột nhiên nhìn thấy đám người Trương Thành, Vương Gia Bình lập tức mộng bức.
Vương Gia Bình nhíu lông mày nói: "Ngươi vừa nói ở đâu phát sinh đánh nhau?"
Ngô Quan Sinh đột nhiên giật mình tỉnh lại, vội vàng xuống ngựa, nói: "Ti chức tham kiến đại nhân."
Vương Gia Bình hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
Naô Ouan Sinh nahiêng mắt nhìn Quách Đam. Quách Đạm chặn lại nói: "Ngươi nhìn ta làm gì, ta cũng không biết gì, huống hồ ta lại không quản lý việc này, giữ gìn trị an là việc của các ngươi nha."
Oa! Nồi rơi, Ngô Quan Sinh cũng thực lòng phục, thành thật bẩm báo: "Hồi bẩm đại nhân, là như thế này, hôm qua Hà Môn thôn Kỳ Môn trấn phát sinh giới đấu với Hạ Hà thôi Hoạt huyện, Đồng đội đang ở đó xử lý việc này, nhưng vì việc này có quan hệ với Quách Đạm, vì vậy Đồng đội phái ti chức trở về thương lượng với Quách Đạm."
"Âm mưu!"
Quách Đạm lập tức nói: "Đây nhất định là một âm mưu, trước khi các vị đại nhân đến, mọi chuyện vẫn luôn bình an vô sự, nhưng vừa đến liền xảy ra chuyện, khẳng định là có âm mưu."
Hắn thật sự nghĩ như vậy, không có khả năng trùng hợp như vậy a!
"Ngươi đừng ngắt lời hắn."
Vương Gia Bình trừng Quách Đạm một cái, lại hướng Ngô Quan Sinh hỏi: "Các ngươi đã điều tra rõ ràng tại sao bọn họ lại phát sinh giới đấu chưa?"
Ngô Quan Sinh nói: "Chuyện này... là bởi vì thôn dân Hạ Hà thôn muốn đến Vệ Huy phủ làm công, nhưng thôn dân Hà Môn thôn chặn đường không cho bọn họ qua vì sợ bọn họ cướp việc làm của mình, hơn nữa, cách đây không lâu thôn dân Hạ Hà thôn đã từng ngăn cản thôn dân Hà Môn thôn tiến vào Hoạt huyện, hai bên liền bởi vậy mà đánh nhau."