Chương 302: Triều đình có người tới
Chương 302: Triều đình có người tớiChương 302: Triều đình có người tới
Ngay khi thương nhân nhận thầu xong các công xưởng sản xuất, đơn đặt hàng trong nháy mắt lập tức đưa tới cửa.
Mà nguyên nhân chính là bởi vì tấn thương.
Trong thời gian này, càng ngày càng có nhiều tấn thương đến Vệ Huy phủ, càng về sau đều không phải là trùng hợp, mà là chạy đến Vệ Huy phủ, đã có hơn trăm tấn thương đến Vệ Huy phủ, bọn hắn vẫn luôn chờ đợi những công xưởng sản xuất này rơi vào tay ai.
Bởi vì bọn hắn đặc biệt chịu trách nhiệm buôn bán với người Mông Cổ, mà người Mông Cổ cần nhất là những nhu yếu phẩm phục vụ sinh hoạt hàng ngày như nồi sắt, xẻng sắt, áo bông, giấy, bút, vân vân.
Trước đây những tấn thương này phải đi rất nhiều nơi mới mua đủ, bởi vì các xưởng sản xuất đều có quy mô nhỏ và rải rác khắp nơi, căn bản không thỏa mãn được, mà bây giờ xưởng sản xuất những thứ này đều tập trung ở Vệ Huy phủ, hơn nữa có quy mô vô cùng lớn.
Tấn thương thật đúng là vui vẻ chết rồi, bọn hắn không cần tiếp tục chạy ngược chạy xuôi đi khắp nơi gom hàng, hơn nữa chi phí vận chuyển cũng giảm đi rất nhiều, Vệ Huy phủ đi lên phía tây chính Thái Nguyên, mấu chốt còn có thể đi đường thủy.
Trên trăm tấn thương đồng loạt ra tay, trực tiếp kích hoạt toàn bộ dây chuyền sản xuất ở Vệ Huy phủ.
Giống như toàn bộ Vệ Huy phủ tồn tại vì người Mông Cổ.
Đây quả thật khiến Quách Đạm có chút không ngờ tới, hắn còn dự định tự mình đi tuyên truyền để tìm đơn đặt hàng, chưa từng nghĩ sẽ nhẹ nhõm như vậy.
Trước đó hắn thật đúng là không có tính toán buôn bán với người Mông Cổ, hắn cũng vừa mới ra kinh sư, không hiểu tình hình mậu dịch đương thời lắm, hơn nữa ánh mắt hắn vẫn luôn hướng ra hải ngoại, mà không phải tây bắc, nói cách khác đây là một niềm vui ngoài ý muốn, vì vậy suy nghĩ một chút là biết, Vệ Huy phủ có tiềm lực lớn bao nhiêu.
Giang Nam còn chưa có xuất thủ a!
Đó mới chính là địa khu giàu có nhất Đại Minh.
Nước Anh nhỏ bé bên kia bờ Đại Tây Dương cũng không thể so sánh với Đại Minh hiện tại, có lẽ thời điểm này tại Anh đã lộ xa xu thế bùng nổ về kỹ thuật, tư tưởng, và chính trị, nhưng quy mô thị trường thì không cùng một đẳng cấp. Hoặc là đừng kích hoạt Đại Minh, một khi kích hoạt thì chính là một quái vật.
Hôm nay Quách Đạm đặc biệt đến Lộ Vương phủ để thị sát, hắn hiện tại rất muốn điệu thấp bởi vì hắn đã quá nổi tiếng ở Vệ Huy phủ, không muốn làm bất kỳ tuyên truyền gì để đề cao danh tiếng cho bản thân nữa, nhưng phía sau hắn có hơn trăm đại phú thương đang đi theo, bao gồm cả các đại địa chủ giống như Lương Quỳ, căn bản không có cách nào điệu thấp.
"Tại sao ta có cảm giác ta bị các vị vứt bỏ."
Vừa thấy mặt, Quách Đạm đã cười nói.
Chu Phong kinh ngạc nói: "Hiền chất sao lại nói như vậy?"
Quách Đạm nói: "Các vị ký kết khế ước mua bán cũng không tới tìm ta, các vị cũng đừng quên, ta là một nha thương, hiện tại một đơn đặt hàng ta cũng không mò được, nhạc phụ đại nhân sẽ trách ta a."
Đám người sững sờ, chợt cười lên ha hả.
Tào Đạt ha ha nói: "Hiền chất bây giờ còn quan tâm chút tiền này sao?"
"Là tiền ta đều thích, cho dù là nhiều hay ít, lần sau nhớ tìm ta."
Mọi người đều cười không nói.
Tìm ngươi cái cọng lông, không nói đến tiền hoa hồng của ngươi cao như vậy, mấu chốt là không cần như thế, đông chủ ở đây, xưởng sản xuất ở đây, hàng hoá cũng ở đây, chúng ta không biết tự mình xem hay sao, cần gì đi tìm ngươi.
Chu Phong ha ha cười nói: "Chúng ta cũng thích tiền, cho dù là nhiều hay ít."
"Ha ha... !"
Ở đây, bọn hắn cũng không cần dối trá, chúng ta thích tiền thì thế nào.
"Tá ma giết lừa, tá ma giết lừa a!"
Quách Đạm cười lắc đầu.
Trong lúc vừa đi vừa nói chuyện phiếm, bọn hắn đã đi vào xưởng dệt, đây cũng là một trong những xưởng sản xuất có quy mô lớn nhất Vệ Huy phủ, bên trong tất cả đều là phụ nhân.
Tần Trang giới thiệu nói: "Hiện tại năm thành đơn đặt hàng của chúng ta đều tới từ bông, tơ lụa chiếm hai thành, sợi gai và các loại hàng dệt khác chiếm ba thành. Chủ vếu là đo mấVv năm naần đây mùa đêâng rất lanh. nhía Mông Cổ lại càng lạnh hơn, hơn nữa là bởi vì Vệ Huy phủ tự sản bông rất nhiều, lương thực mặc dù thiếu thu nhưng bông ngược lại là bội thu, bây giờ toàn bộ áo bông hầu hết đều được tấn thương đặt mua."
Quách Đạm nhìn về phía Lương Quỳ nói: "Sớm biết như vậy, ta không nên đem nông trường cho các vị nhận thầu nha."
Chu Phong lập tức nói: "Đúng đấy, hẳn nên cho những tửu lâu như chúng ta nhận thầu."
Lương Quỳ vội nói: "Các vị, không thể nói như vậy, chúng ta cũng không bán bông với giá quá cao, các vị nếu đi ra bên ngoài mua, giá cả chắc chắn còn cao hơn nhiều."
Tần Trang ha ha nói: "Thế nhưng nếu Lương huynh không bán cho chúng ta thì cũng không bán được cho ai."
"Vậy cũng đúng."
Lương Quỳ vui tươi hớn hở nở nụ cười.
Lương thực của hắn đương nhiên cũng kiếm tiền, chỉ là không nhiều, hơn nữa bởi vì chế độ tá điền bị huỷ bỏ, hiện tại trồng lương thực chỉ phí cao, nguy hiểm lớn, nhưng hắn lại kiếm được rất nhiều từ bông và gia cầm, đây đều là do Quách Đạm mang đến cho bọn hắn, để những nguyên liệu bọn hắn sản xuất ra trực tiếp biến thành tiền.
Bọn hắn còn có thể nói gì.
Trong lúc trò chuyện, bọn hắn lại đi tới xưởng chế da, hiện tại xưởng chế da này được một thương nhân buôn bán đồ da ở kinh thành tên là Hồ Uyên nhận thầu, thương nhân kinh thành rất thích xử lí sản xuất, bởi vì khách hàng của bọn hắn đều là các đại quan, đại quý tộc ở kinh thành, bọn hắn muốn bán được hàng hóa thì nhất định phải chế tác tỉnh mỹ, cho nên bọn hắn có kỹ thuật và có kinh nghiệm sản xuất.
Xưởng chế da thì lại là khách hàng lớn của tấn thương, lần này vẫn là trùng hợp mà không phải chuyên môn vận chuyển da thuộc tới đây, số lượng cũng không nhiều, hiện tại toàn bộ xưởng chế da đều đang sản xuất yên ngựa cho Đua ngựa.
Chính Quách Đạm để Thần Thần đặt đơn hàng.
Yên ngựa cũng khiến những ngành khác nương theo phát triển như đồ sắt, luyện kim, khai thác than đá.
Mà xưởng sản xuất giấy cũng nhận được rất nhiều đơn đặt hàng của Tấn thương, người Mông Cổ có nhu cầu rất lớn về giấy.
Xưởng sản xuất thuốc nhuộm càng là cung không đủ cầu, xưởng dệt cần thuốc nhuâm. Nañ Điều Thing cũng cần thuấc nhuêm đâng chủ xưởng sản xuất thuốc nhuộm đã phải tìm cò mồi đi Lâm Thanh mua số lượng lớn nguyên liệu sản xuất thuốc nhuộm.
"Về phần lợi nhuận, các vị đã tính toán ra chưa?"
Sau khi thị sát một vòng, Quách Đạm lại hỏi.
Tần Trang nói: "Đã tính toán, nhưng hiện tại còn chưa tính được kết quả chuẩn xác, dù sao phòng thu chỉ của chúng ta không thể sánh bằng Nhất Tín nha hành, nhưng điểm khác biệt chủ yếu chính là tiền lương, chúng ta chưa bao giờ phát nhiều tiền lương như vậy."
Hồ Uyên cũng nói: "Ở kinh sư học đồ chỉ cần nuôi cơm là được rồi, rất ít khi đưa tiền, nhưng ở đây phải phát tiền lương, còn có quy định tiền lương tối thiểu."
Quách Đạm cười nói: "Tất cả mọi người là thương nhân, ai cũng sẽ không làm mua bán lỗ vốn, đừng chỉ chọn điểm xấu để nói, nói một chút điểm tốt đi."
Tần Trang cười ha ha một tiếng, lại nghiêm mặt: "Điểm tốt chính là năng suất cao, cũng may là sử dụng phương pháp sản xuất mới của hiền chất khiến chúng ta có thể làm ít công to, tính ra, nó gần như có thể bù đắp cho chỉ phí tiền lương, trước đây một học đồ chỉ làm được một đến hai kiện hàng hóa mỗi tháng, nhưng ở đây một ngày có thể sản xuất ra hàng trăm hàng ngàn kiện hàng hóa."
Học đồ rất rẻ, nhưng hắn sản xuất không được bao nhiêu hàng hóa, thuê một người không phát tiền lương chỉ nuôi cơm, một tháng sản xuất được một kiện, mà thuê mười người phát tiền lương lại có thể sản xuất ra một trăm kiện, lợi nhuận sẽ triệt tiêu lẫn nhau.
"Nhưng phương pháp này còn phải xem đơn đặt hàng, chỉ có khi đơn đặt hàng đạt tới một số lượng nhất định, loại phương pháp sản xuất này mới có thể phát huy ra ưu thế." Hồ Uyên nói.
Tần Trang gật đầu nói: "Hồ lão đệ nói đúng, nếu như không có đơn đặt hàng thì chúng ta không thể nuôi nổi nhiều người như vậy."
Phải biết rằng loại phương thức sản xuất này không phải bởi vì nhu cầu tăng lớn mới xuất hiện, mà là do Quách Đạm mang đến, nếu không có đơn đặt hàng thì cũng chỉ có thể đuổi việc nhân viên.
Quách Đạm cười nói: "Đơn đặt hàng sẽ chỉ càng ngày càng nhiều, bây giờ chúng ta vẫn chỉ phục vụ cho người Mông Cổ."
"Đúng thế, đúng vậy."
Mọi người vừa cười vừa gật đầu.
Bâv ai3 bon hắn đầu có lòng tin tràn đầv hỏi vì riêna naười Mông Cổ liền đã có thể nuôi sống bọn hắn, người Mông Cổ tuy ít, nhưng vẫn đông hơn dân số Vệ Huy phủ rất nhiều.
Quách Đạm lại hỏi: "Vậy những công nhân này đã quen chưa?"
Tần Trang nói: "Có không ít vấn đề, rất nhiều người có thói quen lười biếng, nhất thời khó thích ứng với môi trường làm việc có quy củ, làm được một lúc sẽ thất thần."
"Bọn hắn còn không giỏi giao tiếp với người khác, quen tự làm tất cả. Hôm qua có người ở hành lang do dự hồi lâu, vừa vặn bị ta gặp được, ta liền hỏi hắn vì sao đứng ở đây, hóa ra không biết khoan lỗ trên yên ngựa nhưng lại ngại không dám hỏi, nên trong lòng rất lo lắng."
"Hừ, bọn hắn không giỏi giao tiếp trong công việc, nhưng lại rất thích cáo trạng, không nhìn được người khác tốt hơn mình, vốn không có việc gì, nhưng bọn hắn cáo trạng lại thành có việc, ai..... . Thật đúng là sầu chết ta."
Một đám phụ nhân ngu muội nhét chung một chỗ, nếu không buôn chuyện thì đúng là có quỷ.
Quách Đạm hừ một tiếng: "Các vị cũng đừng phàn nàn nữa, lúc các vị chưa đến, đều là ta quản, khi đó mới thật đúng là muốn mạng, hiện tại đã tốt hơn khi đó nhiều, từ từ rồi sẽ tốt hơn."
Tần Trang vội vàng hỏi nói: "Vậy không biết khi đó hiển chất xử lý như thế nào?"
Quách Đạm nói: "Ta chỉ yêu cầu bọn hắn trước tiên phải làm xong công việc được giao sau đó mới làm những việc khác, nếu không chậm trễ công việc thì liền kệ bọn hắn, nếu thật sự có vấn đề gì ta chỉ tìm quản sự."
"Nói cũng đúng, ha ha, nhưng chúng ta cũng là lần đầu tiên quản lý xưởng sản xuất lớn như thế này, chúng ta cũng phải thích ứng a."
"Đi, đi vùng ngoại ô xem một chút."
Đi đến cửa thành Nam, chỉ thấy trong và ngoài cửa thành chắn đầy đội xe, người muốn qua cũng khó khăn.
Quách Đạm chờ trong chốc lát, nói: "Đi cửa bắc đi."
"Cửa Bắc cũng như vậy thôi."
Chu Phong buồn rầu nói: "Hiền chất, cửa thành quá nhỏ cũng là vấn đề, hàng hóa ra vào thực sự là rất bất tiện, tuy hiện tại đã giải trừ lệnh cấm đi lại ban đêm nhưng cũng không khác gì không giải trừ, ban đêm cửa thành cũng bị chặn, người muốn đi qua cũng khó khăn."
Các thương nhân còn lại cũng nhao nhao phàn nàn. sản xuất lớn như vậy, có thể tưởng tượng được hàng hóa ra vào mỗi ngày đều bị ùn tắc ở đây, nhưng cửa thành vốn dùng để phòng vệ, nếu làm cửa thành quá lớn, quân địch trực tiếp liền có thể xông vào.
Quách Đạm thở dài: "Ta cũng không có cách nào, ta cũng rất muốn hủy nó, nhưng nếu ta hủy nó, triều đình sẽ hủy ta."
Thời điểm lúc hắn mới đến, huy động toàn bộ bách tính cải tạo cách cục của Vệ Huy phủ, mở rộng con đường, hủy hết tất cả công trình kiến trúc không thiết yếu để tăng cường giao thông, duy chỉ có tường thành là không dám hủy, trong mắt thương nhân, tường thành chính là tường ngăn tiền ở bên ngoài.
Tần Trang thở dài: "Chuyện này chúng ta cũng biết, chúng ta cũng chỉ phàn nàn một chút mà thôi."
Quách Đạm lại nhìn tường thành, nói: "Nhưng ... Nhưng ta cảm thấy tường thành đã quá cũ kỹ, không còn kiên cố, nếu không ta thân thỉnh với triều đình, chính chúng ta bỏ tiền xây lại tường thành càng lớn, càng kiên cố hơn."
"Xây lại tường thành?"
Các thương nhân đồng thanh nói.
Quách Đạm gật đầu nói: "Đúng a! Có được hay không?"
"Chỉ cần triều đình đáp ứng, chúng ta đương nhiên nguyện ý."
Mọi người đồng thời gật đầu.
Tất cả mọi người đều sẵn lòng bỏ ra số tiền này, mỗi ngày ùn tắc ở đây lâu như vậy, ai cũng không chịu được, nếu xây lại tường thành thì đương nhiên sẽ xây dựng sao cho phù hợp với thương nhân.
"Việc này hãy nói sau. Giống như có người mở một lối đi cho chúng ta, đi, mau chóng đi qua."
Vệ binh canh giữ cửa thành cũng không phải ngốc thiếu, nhìn thấy Quách Đạm đang chờ ở chỗ này, lập tức ngăn lại toàn bộ xe hàng ra vào để nhường một lối đi cho Quách Đạm đi qua.
Chỉ thấy một đám đại phú thương dán người vào tường thành, bước từng bước nhỏ di chuyển ra ngoài, thật sự là nghiệp chướng a!
Khi đến vùng ngoại ô, việc đầu tiên phải thị sát đương nhiên là đồng ruộng.
"Lại có rất nhiều ngày không mưa, năm nay có lẽ lại là một năm mất mùa."
Lương Quỳ nhìn trang ấp mênh mông vô bờ, lắc đầu thở dài. Mấy năm gần đây năm nào cũng khô hạn, nhưng bởi vì Vệ Huy phủ có rất nhiều sông ngòi nên chỉ là thu hoạch kém, chứ không đến mức không thu hoạch được một hạt nào.
Tào Đạt lập tức nói: "Lương thực thật đúng là một vấn đề lớn, nếu như không có lương thực, xưởng sản xuất cũng không thể tiếp tục mở cửa."
"Như vậy cũng chỉ có thể đi mua."
Quách Đạm nói: "Mua từ các đại địa chủ ở Giang Nam."
Lương Quỳ nói: "Nếu mua từ Giang Nam thì chỉ phí vận chuyển sẽ rất cao, mặc dù Vệ Huy phủ miễn thuế, nhà kho và bến tàu cũng đều miễn phí, nhưng giá lương thực lại áp giá trần thấp hơn thị trường chung, nên không có khả năng kiếm được tiền."
Quách Đạm nói: "Ta đến đây lâu như vậy, vẫn luôn xử lý vấn đề lương thực, gần đây cũng đang tìm kiếm nhân tài phương diện này ở khắp nơi, nếu như vấn để lương thực không được giải quyết thì tất cả đều sẽ chỉ là hải thị thận lâu, ta tính toán như vậy, phí vận chuyển lương thực chúng ta sẽ chia đều, như vậy mỗi người cũng không phải bỏ ra bao nhiêu tiền."
Chu Phong vội nói: "Không sao, chúng ta chia đều đi."
Tào Đạt cũng vội vàng gật đầu phụ họa.
Quách Đạm không làm như vậy, bọn hắn cũng phải ra bên ngoài mua lương thực.
Tần Trang nói: "Là tất cả thương nhân cùng chia đều, hay là chỉ chúng ta?"
Quách Đạm nói: "Tiểu thương thì có thể miễn, thương nhân có xưởng sản xuất quy mô nhất định sẽ chia đều, hàng năm chúng ta sẽ dựa vào thuế vụ để tính toán phí vận chuyển mỗi xưởng sản xuất phải bỏ ra."
Đoạn Trường Tồn nói: "Chuyện này cũng không phải không được, nhưng trước tiên phải tính toán chi phí vận chuyển cao bao nhiêu."
Quách Đạm gật đầu, nói: "Ta sẽ tìm người tính toán."
Đúng lúc này, nghe thấy một trận tiếng vó ngựa rồn rập, mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy Trần Húc Thăng đang cưỡi ngựa chạy vội tới.
Khi đến trước mặt Quách Đạm, hắn ghìm lại dây cương, lo lắng nói: "Quách Đạm, triều đình có người tới."
Quách Đạm mắt trợn trắng nói: "Xem như tới, thật không biết thái giám kia vì cái gì đi lâu như vậy." Nghĩ thầm, đây chẳng lẽ là điểm khác biệt giữa tứ chỉ và năm chỉ, nhưng chỉ thứ năm cũng không phải dùng để đi lại, hơn nữa còn giảm bớt trọng lượng cơ thể. "Ngươi biết? Vì cái gì?"
"Bởi vì không chỉ có thái giám đến, còn có ba vị nội các đại thần, Phương thượng thư, Khương cấp sự và các đại nhân khác."
ở" Ịm