Chương 305: Điều là bị bức
Chương 305: Điều là bị bứcChương 305: Điều là bị bức
Mấy người Vương Gia Bình nghe xong thoáng gật đầu, hạn chế số lượng mua tự nhiên sẽ ngăn cản thương nhân tranh lương thực với bách tính, điều này cũng cho thấy lương thực ở Vệ Huy phủ cũng không nhiều, chỉ vì phân phối một cách hợp lý cho nên lộ ra vẻ sung túc.
Vậy có thể làm như vậy ở những địa phương khác không?
Đáp án đương nhiên là không thể.
Còn chưa nhắc tới việc giá lương thực rẻ hơn giá thị trường chung, bởi vì liên quan tới giá lương thực, mấy người Vương Gia Bình cũng đều biết rõ, chuyện đầu tiên Quách Đạm làm khi đi tới nơi này chính là xử lý vấn đề lương thực, mặc dù trong đó có nhân tố uy bức lợi dụ, nhưng hắn làm như vậy cũng là vì bách tính.
Mấu chốt là giá cả những hàng hoá thiết yếu khác ở Vệ Huy phủ cũng rẻ một cách lạ thường.
Điều này thật có chút phát rầ.
Tiền lương không thấp, giá lương thực ổn định, giá hàng hoá còn rẻ, khó trách thôn dân Hạ Hà thôn dù phải cầm côn bổng cũng phải đánh vào.
Khương Ứng Lân vẫn không tin tà, gặp cửa hàng liền đi vào hỏi giá, nhưng kết quả làm hắn rất thất vọng, từ giấy đến tơ lụa đều rất rẻ, không chút quá lời nào nếu nói giá hàng hoá còn rẻ hơn nơi có sản vật phong phú như Giang Nam.
Toàn bộ Vệ Huy phủ đều tràn ngập thứ phẩm rẻ tiền.
Đây cũng là do Vệ Huy phủ đã được cải tạo thành công xưởng sản xuất quy mô lớn, cho nên đương nhiên cũng sẽ sinh ra rất nhiều thứ phẩm, những thứ phẩm này khẳng định không bán được giá cao, nếu vận chuyển đến Giang Nam để bán thì khẳng định là lỗ vốn bởi phí vận chuyển rất cao.
Vì vậy thương nhân đều lựa chọn tiêu thụ ngay tại chỗ, lấy giá vốn bán ra, không lỗ là được, đương nhiên, thương nhân nói như thế thì khẳng định vẫn kiếm được chút tiền, thực chất đó là lãi gộp.
Không phải thương nhân thiện lương, mà là vì khách hàng cũng chính là nhân viên của bọn họ, nhân gia đều biết hàng hoá giá trị bao nhiêu tiền.
Như vậy vừa vặn thỏa mãn tiêu chuẩn tiêu dùng của bách tính Vệ Huy phủ, điều này cũng làm bách tính Vệ Huy phủ trở nên cái gì cũng đi mua thay vì tự mình làm, những thứ phẩm này làm bách tính triệt để thoát ly tự cung tự cấp, trực tiếp tiến vào xã hội thương nghiệp.
Căn cứ theo nauvên lứ tiền yấu đuổi tiền tất hàng hóa chất lưng cao lại không bán được ở Vệ Huy phủ.
Ngay cả một cửa hàng bán đồ cao cấp cũng không có.
Thật sự là không có người mua, thương nhân tới nơi này là để kiếm tiền, chứ không phải đến để hưởng thụ.
Hàng hoá cao cấp hoặc là ở trong kho hàng chuẩn bị vận chuyển đến những địa phương khác, hoặc là được những chốn ăn chơi như Ôn tuyền các, Kim Ngọc lâu tiêu thụ, sẽ không chảy vào trong chợ.
Đây chính là nguyên nhân vì sao giá cả hàng hoá ở Vệ Huy phủ rất rẻ.
Mấy người Vương Gia Bình càng xem càng mơ hồ, không rõ nguyên nhân vì sao, ngoại trừ tiền lương khá cao ra, những thứ khác đầu rất rẻ, thật sự là không có đạo lý, thế nhưng Quách Đạm không muốn nói, bọn hắn liền lựa chọn đi phủ nha xem tiếp.
Dù sao cũng là quan viên, không quản đi đến đâu, trạm đầu tiên trạm khẳng định là phủ nha.
Đi đến phủ nha thì thấy trước cổng chính có không ít lão nhân, phụ nhân và tiểu hài đang đứng ở đó.
"Pháp viện?"
Vương Gia Bình ngẩng đầu nhìn về phía tấm biển treo trên cổng.
Quách Đạm vội vàng giải thích về pháp viện cho hắn.
Trương Thành đột nhiên nói: "Hoá ra suy nghĩ cả nửa ngày, ngươi không làm việc ở nơi này?"
"Làm việc?"
Quách Đạm chất phác cười nói: "Nội tướng quá khen, ta không am hiểu xử lý bất cứ công vụ gì, ngay cả công văn của quan phủ ta cũng xem không hiểu."
Trương Thành lại hiếu kỳ nói: "Vậy bây giờ ngươi ở đâu?"
Quách Đạm nói: "Ta ở Trần gia lữ điếm."
"Lữ điểm?"
"Ừm."
Quách Đạm ngượng ngùng nói: "Ta không có khả năng luôn luôn ở Vệ Huy phủ, ta phải hồi kinh vì vậy ta không mua vật nghiệp ở đây."
Ngô Quan Sinh đứng bên cạnh rất muốn nói cho Trương Thành, Trần gia lữ điếm còn dễ chịu hơn phủ nha nhiều, tiểu địa chủ cũng không ở nổi, chỉ có đại phú thương giống như Quách Đạm mới ở nổi.
Vương Gia Bình lai hỏi- "Vì sao nơi này có nhiều người tân trung trước cửa như vậy, bọn họ đang làm gì?"
Quách Đạm lắc đầu nói: "Ta không rõ, ta không tới nơi này từ lâu rồi, bọn họ cũng không hoan nghênh ta."
MmAA(¿
Đáng thương a!
Khương Ứng Lân cũng có chút đồng tình với Quách Đạm.
Ngô Quan Sinh vội vàng hồi đáp: "Hồi bẩm đại nhân, gần đây pháp viện đang thẩm tra xét xử lại các bản án cũ trước đây, bởi vì bọn họ phát hiện một số bản án có rất nhiều chỗ khả nghỉ, thế là thẩm tra lại một lần nữa."
Cho dù là hương thân, hay là thư sinh, bọn họ thật ra đều là người nằm trong thể chế này, bọn họ có mạch suy nghĩ rất rõ ràng. Bọn họ biết chính mình phải xây dựng uy vọng ngay lập tức, nếu như không làm điều gì thì rất nhanh sẽ bị mọi người lãng quên, bởi bọn họ không phải quan viên, chỉ là nhân viên được Quách Đạm thuê, quyền lực trong tay là đến từ khế ước, bọn họ phải nghĩ biện pháp để bách tính tán đồng bọn họ càng sớm càng tốt.
Vì vậy sau khi thượng nhiệm, chuyện thứ nhất bọn họ làm chính thẩm tra xét xử lại các bản án cũ, những ngày nay ngày nào pháp viện cũng mở cửa, thẩm án từ sớm đến muộn.
Mặc dù không có tiền lương tăng ca, nhưng người người đều rất hưởng thụ.
Rất đã nghiền.
Vương Gia Bình, Hứa Quốc rất tò mò, hai người còn chưa từng gặp người không phải quan viên thẩm án, thế là đi vào xem.
Bên trong có đại biểu của ba cơ quan lần lượt gọi là pháp thân, tố tụng sư và duy trì trật tự viên.
Nghe qua đều là các danh tự thối nát cá tôm, không hề có một xưng hô đứng đắn.
Nhưng nhân gia xét thẩm cực kỳ vui vẻ và rất tập trung.
Mà Trương Thành thì không hề cảm thấy hứng thú với việc này, xét với thẩm cái gì, lãng phí thời gian, một trận đánh đập tuy đơn giản thô bạo nhưng hiệu quả nhất, hắn thừa cơ kéo Quách Đạm sang một bên.
"Tiểu tử ngươi đang giở trò quỷ gì?"
Trương Thành buồn bực nói.
Ouách Đam cñnd buồn bưc nói: "Ta không làm cái auử aì at Trương Thành nói: "Chuyện này nhìn không giống như giả nha?"
"Cái gì giả?"
"Chính là pháp viện."
"Pháp viện dĩ nhiên không phải giả." Quách Đạm lắc đầu nói.
Trương Thành nói: "Chẳng lẽ ngươi thật sự không quản cái gì?"
Quách Đạm nói: "Ta quản tài chính."
Trương Thành nói: "Ngươi quản tài chính kiểu gì? Ngươi cũng không phải chưa từng thấy quan viên Hộ bộ, ai ai cũng đều vênh mặt hất hàm sai khiến, ngươi ở đây quản tài chính nhưng ta thấy ngươi có khác gì bách tính đâu."
Quách Đạm nói: "Ta chính là bách tính a!"
"Ngươi vẫn còn diễn, bệ hạ cũng không phải phái ngươi tới đây làm bách tính."
Quách Đạm cười nói: "Bệ hạ giao cho ta ba nhiệm vụ, một, khôi phục tài chính cho Vệ Huy phủ khiến bách tính an cư lạc nghiệp; hai, trợ giúp Lộ Vương tẩy trắng, ách. ... Cũng chính là rửa sạch oan không thấu cho Lộ Vương; thứ ba, kiếm tiền. Ha ha, ta đều đã làm được, những chuyện còn lại đều không phải việc nằm trong phận sự của ta, ta việc gì phải nhọc lòng."
Trương Thành ngẫm lại hình như là chuyện như vậy, những lại không thích hợp, nói: "Nhưng tốt xấu gì ngươi cũng phải có chút uy vọng, ai cũng không nghe ngươi thì ngươi quản lý thế nào."
Quách Đạm vội nói: "Nội tướng, ta rất nhanh sẽ hồi kinh, nếu ta xây dựng uy vọng ở đây, vậy khi ta đi, nơi này sẽ làm sao bây giờ, để bọn họ thay ta xây dựng uy vọng là được."
Sự thật cũng là như thế, nếu như Quách Đạm muốn xây dựng uy vọng ở Vệ Huy phủ thì cũng không khó, bởi hắn có tiền, nhưng hắn không có khả năng luôn luôn ở đây, hắn chỉ cần một chế độ hoàn chỉnh, có hắn hay không có hắn ở đây cũng đều như thế, đây chính là điều hắn hi vọng nhìn thấy nhất, nếu như hắn nhất định phải ở đây mới được, thì chính là vô cùng thất bại, hắn cũng không ngại bách tính đỗi hắn, nếu bách tính dám đỗi hắn, vậy khẳng định cũng dám đỗi những người khác, vậy là được.
Ai cũng không sợ ai, lấy quy củ nói chuyện.
"Cũng đúng, ngươi còn phải trở lại kinh thành." Trương Thành gật gật đầu.
Quách Đạm đột nhiên nghiêng mắt nhìn xung quanh, thấp giọng nói: "Nội tướng, ta biết ngài thích son phấn, vì vậy xưởng sản xuất son phấn lớn "A? A, ha ha...."
Trương Thành phản ứng lại lập tức cười đến con mắt đều không thấy đâu, bàn tay tạo thành thế lan hoa chỉ chỉ vào Quách Đạm, tiểu tử này quá hiểu chuyện, một thân mỏi mệt lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
Quách Đạm chất phác cười nói: "Trong việc này ta cảm thấy có lỗi nhất chính là nội tướng, làm hại nội tướng phải chạy ngược chạy xuôi."
Trương Thành thật sự cảm thấy hơi xấu hổ phất phất tay, nói "Đừng nói như vậy, đây đầu là việc thuộc bổn phận của ta. Nhưng Quách Đạm a, ta ở kinh thành rất lo lắng cho ngươi, chỉ sợ ngươi xảy ra chuyện gì, ở đây cũng không thể so với kinh sư, ta muốn giúp ngươi nhưng cũng ngoài tầm tay."
"Ôi, làm phiển nội tướng quan tâm, Quách Đạm thật sự là áy náy không thôi."
"Được rồi, được rồi."
Trương Thành phất phất tay, chuyến đi này thật đúng là giá trị, quay đầu nhìn về phía mấy người Vương Gia Bình, hắc một tiếng: "Bọn hắn còn xem đến nghiện." Vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói: "Vương đại học sĩ, chúng ta muốn xem liền vào xem, đừng đứng ở đây."
Vương Gia Bình lại liếc mắt nhìn vào trong, sau đó nhỏ giọng nói: "Cũng đừng đi vào quấy rầy bọn họ, chúng ta đi thôi."
Nói xong, hắn liền cùng Hứa Quốc lặng lẽ rời khỏi pháp viện.
Trương Thành hiếu kỳ nói: "Chuyện thẩm án này thì có gì hay mà xem?"
Vương Gia Bình nói: "Nội tướng có chỗ không biết, trong này rất có càn khôn, mặc dù ta còn chưa hiểu rõ hoàn toàn, nhưng ta cảm thấy phương thức thẩm tra xét xử này so với phương thức hiện tại của triều đình càng công bằng và hợp lý hơn."
Trương Thành kinh ngạc nói: "Chuyện này là thật?"
Vương Gia Bình gật đầu nói: "Cho dù là Hình bộ, Đại Lý Tự, hay là quan phủ địa phương thì cũng đều do quan viên định đoạt, mà ở đây còn có thêm duy trì trật tự viên và tố tụng sư, giống như Quách Đạm vừa rồi đã nói, mỗi cơ quan quản lý một phương diện, không phân chia cao thấp, không phải do một mình pháp thân định đoạt, pháp thân chỉ căn cứ theo chứng cứ sở duy trì trật tự thu thập và khẩu cung của người trong cuộc, hơn nữa còn có tố tụng sư luận chứng để phán quyết, từ đó khiến khả năng xuất hiện oan án giảm xuống thấp nhất."
Trương Thành cái hiểu cái không gật đầu. Hứa Quốc đột nhiên nhìn về phía Quách Đạm hỏi: "Đây là ngươi nghĩ ra?"
Quách Đạm lập tức gật đầu, lúc này thừa nhận một cách rất dứt khoát.
Hứa Quốc hiếu kỳ nói: "Ngươi làm thế nào nghĩ đến biện pháp này?"
Ngươi chỉ là một đồng sinh còn sáng tạo ra chế độ tốt hơn chúng ta, còn có cho người khác sống hay không a!
Quách Đạm lập tức có vẻ ủy khuất nói: "Hồi đại nhân, là bởi vì hương thân và người đọc sách ngày nào cũng mắng ta, khi dễ ta, ta lại không có cách nào bắt bọn bọ, cho nên mới có suy nghĩ tìm việc gì đó để tiêu hao tỉnh lực của bọn họ, để bọn họ không tiếp tục đuổi theo mắng ta nữa, vừa vặn loại sự tình như thẩm án này, ta không am hiểu, quan binh cũng không làm được, nên giao cho bọn hắn làm."
Phương Phùng Thì vuốt râu cười nói: "Xem ra hiệu quả cũng không tệ lắm."
"Thật đúng là không tệ." Quách Đạm vui tươi hớn hở cười không ngừng.
Thế nhưng Khương Ứng Lân lại cho rằng trong việc này Quách Đạm lại có một ít ngốc thiếu, quyền lực há có thể tuỳ tiện nhường cho người khác, những việc này hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn, hắn cho rằng Quách Đạm ở đây khẳng định là làm mưa làm gió, nào biết Quách Đạm thật đúng là cái gì cũng không quản được.
Hứa Quốc nói: "Ta hỏi là loại phương thức thẩm tra xét xử này."
Quách Đạm ồ một tiếng: "Lúc trước ta chỉ muốn bọn họ tới thẩm án, thế nhưng ta lại sợ bọn họ công báo tư thù phá hỏng chuyện của ta, cho nên ta phải vắt hết óc, nghĩ ra một biện pháp để bọn hắn không có cách nào làm việc thiên tư, công báo tư thù, kỳ thật tất cả ta đều suy nghĩ vì bản thân mình."
Mấy người Vương Gia Bình nghe xong không biết nên khóc hay cười, nhưng nghĩ lại, Quách Đạm nói cũng rất có đạo lý, chỉ có vì mình mới có thể nghĩ ra chế độ hoàn mỹ như thế.
"Đi Lộ Vương phủ xem một chút đi."
Nói xong, Vương Gia Bình lại nhìn về phía Quách Đạm nói: "Nghe nói ngươi đem Lộ Vương phủ chia tách thành công xưởng cho thương nhân thuê?"
Quách Đạm gật đầu.
Hứa Quốc khế nói: "Tiểu tử ngươi thật đúng là lớn mật, dám cầm Lộ Vif7Znda nhủ ra làm mua bán " Quách Đạm nhỏ giọng nói: "Thật ra việc này ta cũng bị Lộ Vương bức."
"Bị Lộ Vương bức?" Hứa Quốc kinh ngạc nói.
Quách Đạm gật đầu nói: "Khi Lộ Vương biết Lộ Vương phủ mang đến cho bách tính gánh vác nặng nề như vậy, trong lòng vô cùng áy náy, thế là yêu cầu ta nghĩ ra trăm phương ngàn kế để đền bù bách tính Vệ Huy phủ, đồng thời lại yêu cầu ta không thể lấy thêm một văn tiền của bách tính để xây dựng phần còn lại của Lộ Vương phủ.
Ta là thương nhân, chỉ có thể nghĩ ra biện pháp chia tách Lộ Vương phủ cho thương nhân thuê để kiếm lấy tiền, sau đó lại dùng tiền này xây tiếp phần còn lại của Lộ Vương phủ, công xưởng ở đây cũng mang đến sinh kế cho bách tính, nên có thể xem như một loại đền bù."
Vương Gia Bình cười nói: "Biện pháp này của ngươi quả thật không tệ."
Cả triểu văn võ đều tán thành làm như thế, bọn hắn thật sự sợ nếu không làm như vậy thì khẳng định quốc khố lại phải phát tiền, quốc khố của Minh triều chưa bao giờ tràn đầy cả, đồng thời sẽ còn mang đến gánh vác cho bách tính.
Đừng nói quan viên trong triều, các châu phủ xung quanh cũng đều nhất trí tán thành, đây cũng là quyết định duy nhất của Quách Đạm bọn hắn ủng hộ, bởi nếu không làm như vậy thì xây dựng phần còn lại của Lộ Vương phủ cũng phải lột của bọn hắn một lớp da.
Lúc đoàn người đi đến đại môn của Lộ Vương phủ, không, bây giờ đã không còn là đại môn, phải gọi là đầu phố.
"Đại môn đâu rồi?"
"Tạm thời đã hủy đi."
Quách Đạm nói: "Nếu như không hủy đi thì hàng hoá ra vào rất bất tiện, không thể cho thuê được giá tốt."
"Bia hối hận?"
Vương Gia Bình đột nhiên phát hiện tấm bia hối hận ở đầu phố.
Quách Đạm vội nói: "Nó cũng là Lộ Vương yêu cầu."
Vương Gia Bình chỉ nghiêng mắt nhìn Quách Đạm, chợt cười nói: "Chỉ hi vọng như thế."