Chương 306: Không có chi phí chung
Chương 306: Không có chi phí chungChương 306: Không có chi phí chung
Mọi người đều biết Lộ Vương có đức hạnh gì, điều càng buồn cười hơn là trong các phiên vương ở Minh triều Lộ Vương kỳ thật còn tính là trung quy trung củ, không tính là quá xấu, có thể thấy phiên vương Minh triều hỗn trướng cỡ nào.
Hơn nữa, phàm là đại thần có kiến thức đều biết chế độ phiên vương của Minh triều có bao nhiêu tai hại, nó là một bệnh dữ, cũng có không ít đại thần yêu cầu cải cách chế độ phiên vương, nhưng nó lại liên lụy đến vấn đề hoàng quyền, bởi vì Chu Lệ thành lập ra chế độ phiên vương không phải là vì sợ bị huynh đệ của mình đoạt vị sao, dù sao hắn cũng thượng vị từ phiên vương.
Một khi dính đến hoàng quyền liền khá phiền toái.
Ai cũng dùng phương thức quanh co, mà không phải một đao chém xuống.
Lộ Vương phủ hiện tại đã không còn khí phái như trước đây, cả toà phủ đệ được cải tạo thành tửu lâu, lữ điếm, công xưởng sản xuất, biển hiệu treo khắp nơi, hơn nữa người đến người đi làm vương phủ giống như một khu phố siêu cấp sầm uất và xa hoa.
Nhưng người thạo nghề vẫn có thể liếc qua là thấy ngay trong tòa phủ đệ này đã chảy xuống không biết bao nhiêu mồ hôi và máu của bách tính.
Mấy người Vương Gia Bình nhìn ở trong mắt, nhưng thần sắc không có quá nhiều kích thích, có thể thấy mấy người bọn hắn cũng đã nhìn quen không trách.
Mãi cho đến khi mấy người bọn hắn đi vào xưởng dệt ....
Bao quát cả Trương Thành, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.
Những sự việc vừa rồi chỉ làm bọn hắn cảm thấy mới lạ và hoang mang, mà bây giờ tất cả tràng diện trước mặt làm bọn hắn cảm thấy vô cùng rung động.
Bọn hắn vốn quen thuộc với hình thức sản xuất gia đình, nay bỗng nhiên nhìn thấy một xưởng sản xuất quy mô khổng lồ, người đông nghìn nghịt, thật giống như đi đến một thế giới khác.
Qua hồi lâu, Vương Gia Bình mới run giọng nói: "Đây. .. Đây là công xưởng?"
Quách Đạm gật đầu nói: "Đúng vậy, đây là xưởng dệt."
Ai không biết đây là công xưởng, nhưng vấn đề là ngươi xây xưởng dêt cũng quá lớn rồi. Phương Phùng Thì hỏi: "Xưởng dệt này có bao nhiêu người?"
Quách Đạm chỉ tiết đáp: "Hiện tại có hơn năm ngàn người."
MTị cịn
Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Trước mặt bọn hắn chỉ có mấy trăm công nhân mà thôi, nhưng cho dù như thế, bọn hắn đã cảm thấy rất rung động, nghe xong tất cả xưởng dệt có hơn năm ngàn người . .. Thật sự là muốn thân mệnh.
"Vì sao... Vì sao ngươi muốn xây công xưởng lớn như vậy?"
Hứa Quốc đầy bụng kinh luân cũng có chút không biết nên hình dung như thế nào.
Bởi vì trong tư tưởng của hắn, thứ này không tồn tại, cùng xã hội này không hợp nhau.
Quách Đạm thở dài: "Không có cách nào, lúc ấy bách tính Vệ Huy phủ đều không có việc gì để làm, ta chỉ có thể tận lực kiếm việc làm cho bọn họ, vì vậy công xưởng nào ở Vệ Huy phủ cũng đều rất lớn."
Vương Gia Bình nói: "Nhưng nhiều người cũng sẽ sản xuất ra rất nhiều hàng hóa, các ngươi bán cho ai?"
"Người Mông Cổ."
Quách Đạm nói: "Không dối gạt đại nhân, ban đầu ta cũng không biết nên làm gì, ta chỉ muốn an trí bách tính trước, sau đó mới đi tìm đường ra, may mắn có một số tấn thương tới đây, bọn họ chuyên môn buôn bán với người Mông Cổ, những hàng hóa này đều sẽ bán cho người Mông Cổ."
Hứa Quốc có vẻ hơi lo lắng nói: "Nhưng Mông Cổ và Đại Minh... ."
Mông Cổ và Đại Minh luôn luôn có các trận chiến tranh lớn nhỏ, biên cảnh chưa từng yên tĩnh qua, mặc dù từ những năm Long Khánh đến nay, mậu dịch chưa từng đứt đoạn, nhưng công xưởng quy mô lớn như vậy phục vụ cho người Mông Cổ làm Hứa Quốc không khỏi lo lắng.
Các ngươi không giúp đỡ thì thôi, cũng đừng kéo chân sau của ta al Quách Đạm vội nói: "Đại nhân, có cầu mới có cung, hàng năm người Mông Cổ đều phải mua từ Đại Minh chúng ta rất rất nhiều hàng hóa, chỉ là trước kia tấn thương đi mua ở khắp nơi, mà bây giờ tất cả hàng hoá đều mua ở nơi này chúng ta, số lượng không hề thay đổi."
Hứa Quốc chỉ gật đầu, nhưng vẫn có chút lo nghĩ liếc nhìn xưởng dệt.
Công xưởng này thực sự quá lớn, vạn nhất cấu kết với người Mông Cổ thì có khả năng sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng, cho nên không thể không phòng a! Quách Đạm đều nhìn ở trong mắt, nghĩ thầm, ngươi muốn phòng cũng phải phòng ngừa tấn thương, phòng ta làm gì, chúng ta chỉ là công cụ, chỉ biết sản xuất.
Phương Phùng Thì đột nhiên hỏi: "Bách tính đều chạy tới công xưởng làm việc, vậy đồng ruộng làm sao bây giờ?"
Quách Đạm nói: "Đồng ruộng bây giờ đều do đại địa chủ hoặc là thương nhân xử lí, bọn hắn cũng đều thuê người trồng trọt, đồng thời đều sử dụng rất nhiều nông cụ, công trình thuỷ lợi, và súc vật, như vậy sẽ không cần quá nhiều người."
Phương Phùng Thì kinh ngạc nói: "Tất cả đều sử dụng công trình thuỷ lợi và súc vật?"
Quách Đạm gật đầu nói: "Đúng vậy, bởi vì với tình hình Vệ Huy phủ hiện tại, thuê người trồng trọt sẽ không có lời, không những phải trả tiền công, hơn nữa còn phải nộp thuế giúp bọn họ, mà những đại hộ nhân gia này đều có trâu cày và có tiền cải tạo thuỷ lợi."
Như ở kinh sư thì phải mấy hộ mới nuôi được một con trâu, một hộ mà có riêng một con trâu thì cũng là cấp bậc tiểu địa chủ.
Nhưng nếu bây giờ Vệ Huy phủ làm như vậy thì sẽ không có lời, bởi vì chi phí nhân lực cao hơn súc vật, đây đều là do xã hội thương nghiệp dẫn đến, một người ngồi dệt vải mỗi ngày sinh ra lợi nhuận khẳng định là cao hơn đi trồng trọt, hơn nữa Vệ Huy phủ có diện tích ruộng đồng rất lớn, mỗi chủ nông trường đều có tiền vốn để cải tạo công trình thuỷ lợi tưới tiêu, và sử dụng số lượng lớn súc vật.
Chuyện này kỳ thật cũng là một loại phân phối tài nguyên một cách hợp lý.
Bằng không thì trâu nhà địa chủ không có chuyện để làm, mà trâu của bách tính hận không thể mệt chết.
"Ngươi không phải nói miễn trừ toàn bộ nông thuế sao?"
"Miễn trừ nông thuế nhưng thuê người thì phải nộp thuế.".....
Phương Phùng Thì hơi chớp mắt, hình như đã hiểu ra điều gì đó, lại nhìn về phía Vương Gia Bình, Vương Gia Bình cũng cùng lúc nhìn về phía hắn.
"Lão phu minh bạch."
Vương Gia Bình đột nhiên vuốt râu cười một tiếng, nói: "Ngươi không phải miễn trừ nông thuế, thuế quan, thuế đỗ thuyền, mà là chia đều số thuế này trên đầu mỗi người, sau đó lại chuyển dời chúng sang cho thương nhân, đồng thời còn chiêu mộ phụ nhân đến công xưởng làm việc, mỗi Vệ Huy phủ để tính ra thì đủ để đạt tới ba mươi vạn lượng."
Những người còn lại bừng tỉnh đại ngộ.
Kỳ thật đạo lý này rất đơn giản, từ xưa đến nay, bao gồm cả Trương Cư Chính chủ yếu đều lấy thổ địa để thu thuế, người thì chủ yếu là lao dịch, nhưng nữ nhân không cần phục dịch, mà Quách Đạm chỉ là không lấy thổ địa để thu thuế, mà là lấy người làm đơn vị, đồng thời giải phóng sức lao động của phụ nữ, như vậy thuế thu được chỉ nhiều hơn chứ không ít.
Trương Thành vui vẻ nói: "Chủ ý này rất hay, những châu phủ khác cũng có thể làm như vậy hay không?"
Mấy người Vương Gia Bình đều trầm mặc không nói.
Phương Phùng Thì đột nhiên hỏi: "Quách Đạm, nếu như thương nhân trốn thuế thì sao?"
Đây chính là nguyên nhân bọn hắn trầm mặc không nói, bất kể là lấy thổ địa, hay là lấy người làm đơn vị để thu thuế, kỳ thật trên bản chất đều như nhau, chỉ cần quy hoạch thoả đáng và hợp lý thì kết quả không khác nhau lắm, mấu chốt là ở chỗ khiến cho đối phương chịu giao thuế, đại địa chủ không giao thuế, triều đình cũng không có cách nào bắt bọn hắn.
Quách Đạm cười nói: "Ta nói với bọn họ rằng nếu bọn họ có năng lực trốn thuế thì số thuế này ta bổ, nhưng đừng để ta điều tra ra, một khi để ta điều tra được, vậy phải nộp tiền phạt gấp mấy chục lần."
Phương Phùng Thì cười hỏi: "Chẳng lẽ bọn hắn sẽ không chuẩn bị trên dưới sao?"
Địa chủ không giao thuế có hai nguyên nhân chính là địa vị cao, hoặc là hối lộ quan viên.
Trương Thành phản ứng lại, lập tức ngậm miệng không nói, hắn cũng không dám đắc tội tất cả địa chủ a!
Quách Đạm ha ha nói: "Hồi đại nhân, nơi này không có trên không có dưới, bọn hắn cũng không thể hối lộ ta để ta giúp bọn hắn giao thuế đi."
"Cũng phải." Phương Phùng Thì thoáng gật đầu.
Chế độ là một phương diện, chế độ phải bảo đảm người người bình đẳng, không phân chia cao thấp, người nộp thuế không biết nên đi hối lộ ai nên chỉ có thể đàng hoàng nộp thuế. Hơn nữa pháp viện, tố tụng viện đều là các cơ quan hoàn toàn độc lập, ai cũng có thể đi cáo trạng.
Mà người cũng là một phương diện, tất cả thuế đều do Quách Đạm nhận thầu, ai muốn trốn thuế lậu thuế, Quách Đạm nhất định sẽ xxx đại gia của hắn, nếu không hắn sẽ phải móc tiền ra bổ, mà mọi người đều biết năng lưc tính eổ sách ca Quách Đam. nawØi dở trà viếc nàv trước măt hắn thì thật đúng là múa rìu qua mắt thợ, cho Thần Thần mười lá gan, Thần Thần cũng không dám cấu kết với thương nhân giúp bọn hắn trốn thuế, Quách Đạm đã thu thập được đầy đủ tư liệu để tính toán thuế thu được hàng năm, ít một chút hắn cũng có thể nhìn ra.
Quách Đạm cũng đã nói rõ, ta không phản đối các ngươi trốn thuế lậu thuế, chỉ cần các ngươi có bản lãnh này, thì tiền này các ngươi nên được, ta không oán giận chút nào, nhưng nếu như bị ta bắt được, vậy ngươi cũng phải nhận, không nhận cũng không được, bởi sản nghiệp của ngươi đều ở nơi này.
Bởi vậy chế độ thu thuế này áp dụng ở địa phương khác thì hoàn toàn không được, dù là Quách Đạm đi cũng không được, bởi vì tình huống lúc ấy của Vệ Huy phủ vô cùng đặc thù, nếu cho Quách Đạm đi Nam Kinh làm như vậy thì tuyệt đối là chết không toàn thây, đại địa chủ ở đó cũng không phải giấy.
Bọn hắn lại tiếp tục đi lòng vòng quanh Lộ Vương phủ, phát hiện thật đúng như Quách Đạm nói, mỗi công xưởng đều rất lớn, quả thực lớn đến mức không hợp thói thường al
"Cục thuế?"
Vương Gia Bình đột nhiên dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía một tòa nhà ở phía bên trái không có chút thu hút nào nói.
Quách Đạm vội nói: "Đây chính là nơi dành cho mọi người đến nộp thuế."
"Nộp thuế?"
Vương Gia Bình nói: "Tự mình nộp thuế?"
Triều đình cũng không phải nói là "Nộp thuế", mà là "Thu thuế", kém một chữ thôi mà thật đúng là cách biệt một trời.
"Đúng, tất cả đều phải tự mình đến nộp thuế." Quách Đạm gật đầu, lại nói: "Thuê người phải bỏ tiền, chỉ phí quá cao, cho nên ta yêu cầu tất cả mọi người phải tự đi nộp thuế."
Khương Ứng Lân buồn bực nói: "Bọn hắn không nộp thì sao?"
Quách Đạm nói: "Ta vừa rồi không phải đã nói rồi sao, đừng để ta tra ra là được."
Vừa vặn có mấy người từ bên trong đi ra.
Khương Ứng Lân im lặng!
Chúng ta quản lý cùng một đám bách tính sao? Vì cọng lông gì bách tính ở đây trung thực như vậy, mà bách tính chúng ta quản lý đều là một đám điêu dân.
Nhưng hắn cũng không nghĩ một chút, nhân gia nộp thuế ở đây chỉ là chín trâu mất sợi lông, mà bách tính ở các châu phủ khác nộp thuế đều nộp nửa cái mạng ra ngoài.
Vương Gia Bình nói: "Bây giờ đã bắt đầu nộp thuế rồi sao?"
Quách Đạm nói: "Bọn họ nộp là thuế trước bạ, nếu muốn ký kết khế ước với người khác thì cần nộp một phần ngàn giá trị khế ước thuế trước bạ, đây là vì giữ gìn khế ước cần chỉ phí, ta cũng phải trả thù lao cho pháp thân và tố tụng sư, nhưng ta cũng là thương nhân, không phải quan viên, ta lại không có nhận tiền của bọn họ, dựa vào cái gì ta phải phục vụ cho bọn họ, nếu như không nộp thuế trước bạ thì sẽ không được pháp viện bảo hộ."
Nếu không được luật pháp bảo vệ thì khế ước liền không có ý nghĩa gì.
Nói cách khác, không thể không giao thuế trước bạ.
Hóa ra nơi này còn cất giấu một loại thuế khác, thuế thu nhập cá nhân đã gần như có thể giao đủ thuế của Vệ Huy phủ cho triều đình, vậy thuế trước bạ. .... A, hóa ra ngươi còn có thể kiếm tiền a.
Nhưng cho dù kiếm, bọn hắn cũng không có cách nào, mức thuế Quách Đạm nhận thầu đã định ra từ trước, nhiều thêm chính là của hắn.
Gian thương!
Mười phần gian thương!
Vương Gia Bình nói: "Chúng ta vào xem một chút đi."
Trương Thành nói: "Ai u! Lát nữa lại xem đỉi, ta sắp chết đói rồi, trước tìm một chỗ ăn gì đó rồi hãy đi xem tiếp."
Vương Gia Bình gật đầu nói: "Được a."
Trương Thành hướng Quách Đạm nói: "Quách Đạm, ngươi còn không nhanh chóng an bài."
"Ây. .. ." Quách Đạm lộ ra vẻ mặt rất chần chờ.
"Thế nào? Nơi này của ngươi ngay cả bữa cơm cũng không có a?"
"Không. . . Không phải, chỉ là... ."
Quách Đạm ngượng ngùng nói: "Thời điểm lúc trước ta nhận thầu Vệ Huy phủ đã nói rất rõ ràng, Vệ Huy phủ sẽ không bỏ tiền chiêu đãi bất kỳ quan viên nào, ngay cả dịch trạm ta cũng đều huỷ bỏ. Đương nhiên, ta sẽ không keo kiệt chút tiền này, chỉ là ta không thể mở ra tiền lệ này, bằng khâng. auan viên đầu sẽ chav tới đâv vui chơi aiải trí nếu tiền này †a đầu phải bỏ ra, vậy ta không đủ sức a!"
Lúc ấy hắn đã nói rất rõ ràng, hàng năm dịch trạm tốn hao quá cao, nếu như phải bao cả dịch trạm, vậy hắn liền không làm, ta đi đến châu phủ nào cũng đều phải tự trả tiền, dựa vào cái gì quan viên các ngươi đến chỗ của ta thì là chỉ phí chung.
Chỉ là lúc ấy không có người nào để ý điểm này, bởi việc này quá nhỏ không đáng nhắc đến, bây giờ bọn hắn rốt cục được thể nghiệm một phen.
Thật có lỗi, không có phục vụ này.
Trương Thành nói: "Lời này của ngươi có ý gì?"
Quách Đạm ngượng ngùng nói: "Ta có thể mang các vị đại nhân đi, nhưng các vị đại nhân phải tự trả tiền, không chỉ ăn cơm, mà tất cả mọi thứ đều phải tự trả tiền."