Chương 307: Nộp thuế quang vinh
Chương 307: Nộp thuế quang vinhChương 307: Nộp thuế quang vinh
Xấu hổi
Bầu không khí có chút xấu hổi
Mặc dù mấy người Vương Gia Bình cũng không quan tâm một bữa cơm, nhưng Quách đã nói ra thì rất xấu hổ, dù sao với cấp bậc của bọn hắn, chỉ cần không phải bí mật đi điều tra thì đi đâu cũng phải bao ăn bao uống al
Nhưng đối với việc này, thái độ của Quách Đạm rất kiên quyết.
Không có thương lượng.
Quách Đạm cũng không phải không nỡ bỏ ra số tiền này, tiền hắn cho Trương Thành thế nhưng không ít, cho dù mấy người Vương Gia Bình ở đây vui chơi giải trí cũng không xài hết bao nhiêu tiền, chỉ là vì dịch trạm ở các châu phủ Minh triều tốn hao quá nhiều, làm hắn nhìn thấy mà giật mình, tiền thuế lưu lại ở các châu phủ đều tiêu vào nơi này, hơn nữa còn không đủ, vì vậy thường xuyên có tình trạng châu phủ nghĩ hết các loại biện pháp thu tiền của bách tính để lấp vào lỗ thủng này, nhưng vĩnh viễn không lấp đầy.
Mà Quách Đạm nhận thầu toàn bộ thuế của Vệ Huy phủ, hàng năm hắn đều phải giao nộp đủ thuế cho triều đình, triều đình cũng không cho Quách Đạm một khoản tiền xem như chỉ phí chung, lấy tài lực của hắn thì không đảm đương nổi.
Cho dù triều đình cho chỉ phí chung, Quách Đạm cũng không muốn, hắn thà rằng không làm vụ mua bán này, lúc trước thời điểm hắn muốn nhận thầu Vệ Huy phủ đã nói rất rõ ràng điểm này, khế ước cũng viết rất rõ ràng, bởi vì bất kể triều đình cho bao nhiêu tiền cũng không đủ cho quan viên ăn uống, hơn nữa còn có khả năng sẽ bị người khác vu khống, nói hắn ăn hối lộ trái pháp luật.
Hơn nữa, hắn không muốn thường xuyên có quan viên chạy tới đây, Vệ Huy phủ bây giờ ngay cả một quan viên cũng đều không có, quan viên đến đây, aiđi chiêu đãi, vì vậy hắn có thái độ rất kiên quyết với chỉ phí chung, một lượng chỉ phí chung cũng không cho, trừ khi là do hắn mời đến, vậy hắn đương nhiên phải chiêu đãi, nếu không, quan viên các ngươi muốn đến thì các ngươi phải tự chỉ trả tất cả chỉ phí, với chút chút bổng lộc của các ngươi, ăn chết các ngươi nha.
Nếu như không cho chỉ phí chung, quan viên tự nhiên sẽ không đến bên này.
!A? miiến nađi mời khách: môêt tiểu thưởng nhân nhị nat£đi muốn mời chúng ta ăn cơm còn chưa đủ tư cách, ta chỉ bảo ngươi tìm một chỗ cho chúng ta ăn cơm mà thôi."
Tuy nói như thế, nhưng thật ra Trương Thành đang giúp Quách Đạm hoà giải, hắn đương nhiên sẽ không để ý đến tiền ăn bữa cơm này.
Nhưng thái độ của Quách Đạm làm bọn hắn cảm giác giống như bọn hắn đến đây là để ăn chực vậy, thật là quá mất mặt.
Không cần mời khách là được. Quách Đạm cười hắc hắc nói: "Vậy thì đi Kim Ngọc lâu."
Vương Gia Bình gật đầu, nói: "Đi Kim Ngọc lâu."
Bước vào Kim Ngọc lâu, thấy bên trong là tiếng người huyên náo, các bàn cơ hồ đều đã ngồi đầy, mà ai ai cũng đều mặc tơ lụa, liếc qua liền biết là người có tiền.
Không có tiền thì sẽ không dám tới đây ăn cơm.
Chu Phong cũng đã sớm đợi ở cửa ra vào, đồng thời lưu lại bao sương lớn nhất của Kim Ngọc lâu cho đoàn người của Vương Gia Bình, hắn đương nhiên nhận biết mấy người Vương Gia Bình, hơn nữa bọn họ còn là khách quen của hắn.
Vào bên trong bao sương, Chu Phong cười nịnh nói: "Hiếm thấy các vị đại nhân đại giá quang lâm tiểu điếm, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này, các vị đại nhân muốn ăn gì, cứ việc gọi, coi như tiểu nhân bày tiệc mời các vị đại nhân."
"Không cần!"
Vương Gia Bình mỉm cười nói: "Tùy tiện bưng lên mấy món ăn là được."
"Này. .. ." Chu Phong đột nhiên cảm giác bầu không khí có chút không đúng, lại nghiêng mắt nhìn Quách Đạm, sau đó mới gật đầu nói: "Vâng, tiểu nhân đã biết."
Quách Đạm cũng đứng lên, nói: "Các vị đại nhân, ta cũng ra ngoài, các vị từ từ thưởng thức."
Hắn không mời khách, cho nên không có đạo lý lưu lại đây ăn chực.
Vương Gia Bình liếc nhìn Quách Đạm một cái, cười gật đầu.
Thế là Quách Đạm liền cùng Chu Phong ra ngoài.
"Hiền chất, đây là thế nào, ta vừa rồi nói nhầm sao."
Ra đến cửa, Chu Phong lập tức giữ chặt Quách Đạm dò hỏi.
Quách Đạm thở dài: "Không có quan hệ với viên ngoại, nhân cơ hội này, ta cũng nói rõ với viên ngoại, ta sẽ không tự móc tiền túi để khoản đãi nhưng viên ngoại cũng phải cân nhắc, nếu như tạo thành thói quen, quan viên đều chạy tới đây vui chơi giải trí, vậy thì viên ngoại tự mình gánh chịu."
Chu Phong cau mày, nói: "Ta rất khó xử lý việc này, nhà ta ở kinh thành, hơn nữa ta còn phải đi Giang Nam mở chỉ nhánh, ta cũng không thể đắc tội bọn hắn."
Quách Đạm nói: "Ta biết, nhưng viên ngoại phải tự mình xem xét rồi xử lý, ta cũng phải tự mình xem xét rồi xử lý, nếu như nội tướng ở đây sống phóng túng, vậy ta đương nhiên sẽ giúp nội tướng thanh toán, nhưng việc này phải có mức độ, viên ngoại ngẫm lại xem, bất kể là tửu lâu, hay là lữ điếm ở Vệ Huy phủ của chúng ta đều xa hoa hơn dịch trạm ở các châu phủ xung quanh rất nhiều, một khi quan viên biết tới đây có thể miễn phí ăn uống, vậy bọn hắn đều sẽ tới bên này. Ta chỉ có thể cam đoan với viên ngoại, viên ngoại không mời cũng không sao, bọn hắn không thể làm gì viên ngoại."
Chu Phong gật đầu, nói: "Ta biết."
Chợt nghe bên cạnh có người nói: "Hai người các ngươi đang ở đây nói thầm gì vậy?"
Quách Đạm quay đầu nhìn lại thì thấy Trương Thành đang nghiêng mắt nhìn, vội nói: "Nội tướng sao lại đi ra."
Trương Thành cười như không cười nói: "Ta đặc biệt tới đây là để tìm ngươi, cũng không phải để hẹn mấy người bọn hắn dùng cơm."
Mặt khác, hắn ngồi ở bên trong, mọi người nói chuyện cũng không tiện, dù sao T¡ Lễ Giám và nội các chế hành lẫn nhau.
Quách Đạm cười nói: "Nội tướng, ta dẫn ngài đi thư giãn một chút, giải toả bớt một chút mệt nhọc."
Trương Thành khẽ nói: "Tiểu tử ngươi thật đúng là đủ keo kiệt, nội các đại thần đến đây, mà ngươi ngay cả một bữa cơm cũng không mời, Chu Phong còn hiểu chuyện hơn ngươi."
Quách Đạm lúng túng nói: "Nội tướng, tiền bữa cơm này ta thực sự cấp không nổi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
Nói xong, hắn liền dẫn Trương Thành đi xuống lầu.
Trương Thành rời đi, mấy người Vương Gia Bình nói chuyện đương nhiên thuận tiện hơn nhiều.
"Các vị thấy thế nào?"
Vương Gia Bình dò hỏi.
Hứa Quốc nói: "Ta thấy mọi chuyện tuyệt đối không nhẹ nhõm như lâu, nếu như không có kế hoạch chu đáo chặt chẽ từ trước thì hắn sẽ không dám ôm việc này."
Khương Ứng Lân thở dài, nói: "Xem ra trước kia hạ quan thật đúng là đánh giá thấp hắn, dựa vào tất cả những việc hắn làm tại Vệ Huy phủ, thủ đoạn của hắn hơn xa hạ quan nhiều."
Lần này hắn thật đúng là tâm phục khẩu phục, trước kia Quách Đạm chơi những mánh khóe kia, trong mắt hắn đều là đầu cơ trục lợi, là những thủ đoạn hạ đẳng chốn chợ búa, nhưng lần này là đường đường chính chính quản lý một châu phủ mà lại dưới tình huống Quách Đạm không nắm quyền mà có thể quản lý Vệ Huy phủ ngay ngắn rõ ràng, bất kỳ một vị đại thần nào trong triều đình cũng không làm được như thế.
Phương Phùng Thì đột nhiên nói: "Mặc dù kế hoạch của hắn rất chu đáo chặt chẽ, nhưng cũng không phải là bất thế chỉ lược*, mấu chốt vẫn là ở chỗ đại địa chủ, đại phú thương tình nguyện nộp thuế, nếu như đại địa chủ, đại phú thương ở những châu phủ khác tình nguyện nộp đủ thuế, vậy thì tài chính quốc gia tuyệt đối sẽ phong phú hơn hiện tại nhiều."
(*) bất thế chi lược - chiến lược không phổ biến trong thế giới loài người.
Vương Gia Bình nói: "Đây cũng là điểm ta nghĩ mãi mà vẫn không rõ, nếu Quách Đạm ở đây nhất ngôn cửu đỉnh, lấy cường quyền bức bách đại địa chủ nộp thuế, vậy thì cũng thôi, nhưng ở nơi này hắn một chút uy vọng cũng không có, thậm chí còn không phái người đi thu thuế, có thể thấy những người này đều tự nguyện nộp thuế, chuyện này thật sự là quá kỳ quái, từ xưa đến nay chưa từng phát sinh loại sự tình này."
Phương Phùng Thì cười nói: "Đợi lát nữa chúng ta ăn xong, đi bên ngoài hỏi một chút liền biết."...
Quách Đạm mang theo Trương Thành đi đến Ôn tuyển các, hắn dĩ nhiên không phải muốn buồn nôn Trương Thành, Ôn tuyền các cũng không phải thanh lâu, mà càng nhiều hơn là một địa điểm ăn chơi.
Lúc Trương Thành ngồi trong một căn phòng xa hoa, trên bàn bày đầy rượu ngon và món ngon, không nhịn được nói: "Tiểu tử ngươi còn thực biết hưởng thụ a!"
"Đây đều là của Lộ Vương, ta đến đây hưởng thụ cũng phải trả tiền, hơn nữa giá cả còn không rẻ." Quách Đạm cười khổ nói.
Trương Thành hỏi vội: "Lộ Vương còn tốt đó chứ?"
Quách Đạm nói: "Không dối gạt nội tướng, toàn bộ Vệ Huy phủ người vui sướng nhất chính là Lộ Vương, mỗi ngày sống phóng túng, nằm ăn tiền, thât đúng là " Trương Thành cười nói: "Lộ Vương thế nhưng là người ngươi ghen ty không nổi a."
"Đúng thế, đúng vậy." Quách Đạm cười ha ha, lại hỏi: "Nội tướng, bệ hạ vẫn tốt chứ."
"Ngươi hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc như thế, bệ hạ đương nhiên vui vẻ, chỉ là ngươi hoàn thành quá xuất sắc, đừng nói nội các đại thần, ngay cả bệ hạ cũng có chút không thể tin được, vì vậy mới phái ta tới đây xem một chút."
Tiểu đệ cho hắn tăng mặt như thế, Vạn Lịch đương nhiên happy, một lời không hợp liền khai triều, sau đó thổi đặc biệt thổi, nhưng tin tức tốt từ Vệ Huy phủ không ngừng truyền đến kinh thành, mỗi ngày một hình dáng, Vạn Lịch cũng dần dần có chút chột dạ, vạn nhất trong này có mờ ám, tất cả đều là giả, vậy thì đến lúc mọi chuyện bị vỡ lỡ ra, mặt hắn sẽ bị người đánh sưng mất, dù sao hắn thổi cực kỳ hung ác, vì vậy mới phái Trương Thành tới xem một chút thực hư.
Trương Thành lại nói: "Hiện tại ta yên tâm, nhưng ta vẫn không rõ, trong này rốt cuộc có huyền cơ gì, vì sao ngươi vừa rồi một mực đánh trống lảng, không muốn nói cho mấy người Vương Gia Bình."
Quách Đạm cười khổ nói: "Không phải là ta không muốn nói, mà là vì nếu ta nói ra sự thật, vậy ta lại sẽ chọc phải đại phiền toái, với tài trí của mấy người Vương đại nhân thì chỉ cần ở đây nghỉ ngơi mấy ngày liền có thể hiểu được."
"Ngươi giải thích rõ hơn cho ta" Trương Thành hiếu kỳ nói.
"Không nhắc đến đại địa chủ, đại thân sĩ trốn thuế lậu thuế, trên thực tế thuế mỗi châu phủ thu được đều không ít, chỉ là địa phương quan phủ tiêu hao cũng rất lớn, ta quản lý Vệ Huy phủ, ta không cần phải lấy tiền nuôi bọn hắn, ta chỉ cần giao đủ số thuế cho triều đình là được.
Nếu như ta nói cho mấy người Vương đại học sĩ rằng chỉ cần giảm bớt chi tiêu của quan phủ, giảm bớt chỉ tiêu của dịch trạm, giảm bớt chi tiêu của phiên vương, thì mỗi châu phủ đều có thể nộp đủ thuế cho triều đình, như vậy quan viên trong thiên hạ lại sẽ tìm ta gây phiền phức."
"Thì ra là thế, lần này ngươi cân nhắc không sai, ngươi cũng không thể tiếp tục đắc tội quan viên." Trương Thành gật đầu, lại hỏi: "Nhưng vì sao đại địa chủ ở đây lại tự nguyện nộp thuế?"
"Việc này rất đơn giản."
Quách Đạm kẹp miếng bánh ngọt đặt vào trong chén của mình, nói: "Giả dụ đây chính là lợi nhuận hàng năm của Vệ Huy phủ trước kia, chỉ có mêt chút víu như vây dưới loai tình hung nàv nếu †a ăn càng nhiều nhần còn dư lại cho bọn hắn ăn sẽ càng ít, bọn hắn đương nhiên sẽ liều mạng che đi miếng bánh ngọt này để không cho ta ăn."
Nói đến đây, hắn lại đem toàn bộ đĩa bánh ngọt nghiêm chỉnh để tới trước mặt mình, nói: "Mà đây là lợi nhuận ta mang đến cho Vệ Huy phủ, có nhiều bánh ngọt như vậy, ta ăn toàn bộ một miếng này, bọn hắn cũng sẽ không có ý kiến, bởi vì mỗi người đều có thể ăn được một miếng, thậm chí không ít hơn ta, cho nên chút ít tiền thuế này liền càng không quan trọng, vì vậy ta chỉ đem đĩa bánh ngọt này làm lớn hơn, để tất cả mọi người đều được ăn, nếu như chỉ có một chút xíu như vậy thì ai cũng sẽ đến cướp."
"Ngươi nói kiểu này, ta hiện tại minh bạch." Trương Thành như có điều suy nghĩ gật đầu, lại nói: "Thế nhưng chuyện này nói thì đơn giản, làm được mới khó, bằng không, ai cũng muốn làm như thế, ta thấy trong thiên hạ, cũng chỉ có Quách Đạm ngươi làm được."
Quách Đạm vội nói: "Nội tướng quá khen, ta có thể làm được hay không toàn bộ là vì bệ hạ ủng hộ ta, nếu không có bệ hạ, một mình ta cũng không làm được."
"Đúng thế, đúng vậy." Trương Thành gật đầu.
Quách Đạm lại nói: "Nội tướng, liên quan tới Quý công công. . ."
Trương Thành vội nói: "Ngươi yên tâm, ta đã dặn dò hắn rồi, hắn sẽ không gây thêm phiền phức cho ngươi, ngươi muốn làm gì, nói cho hắn biết là được."
Quách Đạm cười gật đầu, nói: "Cũng làm phiền nội tướng chuyển lời tới Quý công công, hàng năm ta đều sẽ tặng cho Quý công công một khoản lợi nhuận phong phú, ta chỉ cầu Quý công công một việc, đó là đừng phá hư quy củ của Vệ Huy phủ, nếu như Quý công công bị cáo đến pháp viện, vậy ta cũng không giúp được."
Trương Thành cười nói: "Việc này ta biết, vì vậy ta mới để cho tiểu Quý tới, nếu như phái một thái giám cao tuổi đến đây, ngươi chưa hẳn có thể đè ép được a."...
Mà bên phía đoàn người Vương Gia Bình sau khi ăn cơm xong, liền ra khỏi Kim Ngọc lâu, riêng phần mình bắt đầu đi dạo trên đường.
"Hai vị đại lão gia, muốn mua chút bút mực giấy nghiên không?"
Lúc đi qua một cửa hàng bán đồ văn phòng tứ bảo, chưởng quỹ cửa hàng thấy Vương Gia Bình và Hứa Quốc đều có khí chất phi phàm, thế là liền hướng hai người hỏi.
Vương Gia Bình, Hứa Quốc nhìn nhau, sau đó đi vào bên trong cửa hàng. "Cũng không tệ lắm, nhưng so với những cửa hàng khác thì kém xa, dù sao bây giờ ở Vệ Huy phủ không có mấy người người đọc sách."
Chưởng quỹ nói xong, lại hỏi: "Hai vị từ kinh thành đến phải không?"
Vương Gia Bình gật đầu, nói: "Chúng ta đều là thương nhân từ kinh thành đến đây muốn làm chút mua bán."
Chưởng quỹ nói: "Vậy hai vị tới chậm rồi, công xưởng tốt đều đã bị người khác chiếm hết."
"Đây cũng không phải vấn đề." Vương Gia Bình khoát khoát tay, vừa khổ não vừa buồn bực nói: "Chúng ta thấy thuế ở đây quá cao, lão phu thuê người làm, không những phải trả cho bọn hắn tiền công cao, hơn nữa còn phải giúp bọn hắn nộp thuế, ngay cả ký kết khế ước cũng phải nộp thuế, thật đúng là lẽ nào lại như vậy a."
Chưởng quỹ lập tức biến đổi thần sắc, nói: "Chút thuế ấy mà các vị cũng không muốn giao, vậy các vị liền đi địa phương khác buôn bán, đừng đến Vệ Huy phủ, đi đi đi, cửa hàng của ta không chào đón các vị."
Hứa Quốc buồn bực nói: "Chưởng quỹ ngươi thật sự là thật vô lễ, nếu thuế có thể ít đi một chút, đối với ngươi cũng tốt nha!"
Chưởng quỹ lại phồng mắt lên nói: "Ta chính là tình nguyện nộp thuế, ngươi quản được a, hừ, nếu như các ngươi buôn bán ở Vệ Huy phủ thì mỗi ngày ta sẽ nhìn chằm chằm các ngươi, nếu các ngươi dám không nộp thuế, ta liền kiện các ngươi."
Hứa Quốc triệt để ngất.
Đại Minh lại có bách tính cương trực công chính như vậy ư, trước kia tại sao không phát hiện.
Trước kia nếu nói đến việc không nộp thuế thì tuyệt đối có thể nói chuyện thâu đêm, bây giờ vậy mà vì việc này trở mặt với bọn họ.
Vương Gia Bình đưa tay ngăn cản Hứa Quốc, lại hướng chưởng quỹ cười nói: "Chuyện này thật là hiếm lạ nha, ta ở kinh sư nhận biết không ít thương nhân, bọn họ đều nghĩ hết các loại biện pháp để không nộp thuế."
Chưởng quỹ kia nói: "Nói thật với hai vị, ta vốn là thương nhân từ Khai Phong phủ đến đây, ở Khai Phong phủ, ta cũng không muốn nộp thuế, chỉ là không có biện pháp nào."
"Vì sao?" Vương Gia Bình hỏi.
Chưởng quỹ nói: "Ngươi cũng là thương nhân, ngươi còn hỏi ta, đại địa chủ đều không nộp thuế, quan phủ cũng không dám nói cái gì, chỉ biết khi dễ những tiểu thương nhân như chúng ta, bất kể chúng ta làm chuyện gì, trước tiền nhải lấv tiền ra hiếu kính các lão dia. eế tiền này tính ra còn nhiều hơn thuế nhiều.
Nộp thuế là chúng ta, thế nhưng bị khi phụ cũng là chúng ta, chúng ta không phải trời sinh thích tiện, thích tiêu tiền để bị khi dễ, chúng ta chỉ không có cách nào mà thôi."
Vương Gia Bình hỏi: "Chẳng lẽ ở đây sẽ không như vậy sao?"
"Nơi này sẽ không như vậy."
Chưởng quỹ nói: "Ngươi muốn thuê người làm thì phải nộp thuế, cho dù ngươi là địa chủ, hay là pháp thân cũng phải nộp thuế, hơn nữa còn phải tự mình đi giao nộp, không có người đến thu, Quách Đạm không phải đã nói rồi sao, ngươi không muốn nộp thuế cũng được, đừng để hắn tra ra là được, đương nhiên cũng không cần phải đi hiếu kính bất kỳ ai, thương thuế của triều đình thực tế cũng không cao, nhưng chúng ta không chỉ phải nộp mỗi thương thuế, còn phải chuẩn bị trên dưới, hơn nữa chỉ cần một câu nói của những đại lão gia kia, chúng ta liền phải táng gia bại sản.
Lúc trước xây dựng Lộ Vương phủ, rất nhiều tiểu thương nhân, tiểu địa chủ ở Vệ Huy phủ chẳng phải đều bị buộc táng gia bại sản, cửa nát nhà tan hay sao, so với bách tính bình thường còn thảm hơn, nhưng bây giờ Vệ Huy phủ sẽ không xảy ra tình trạng này nữa."
"Vậy cũng chưa chắc."
Vương Gia Bình cười lạnh nói: "Chỗ nào cũng có quan lại bao che cho nhau, việc thiên tư trái pháp luật, nếu như pháp thân và quan binh cấu kết với nhau, các ngươi không nộp thuế thử xem."
Chưởng quỹ cười nói: "Vệ Huy phủ cũng không có quan viên, pháp thân không thể nào cấu kết với quan binh, pháp thân chính là bản địa hương thân, nếu pháp thân dám làm như thế, bọn hắn sẽ bị hương dân đuổi ra khỏi Vệ Huy phủ, ngay cả mộ tổ cũng sẽ bị ném ra ngoài."
"Vậy nếu như quan binh yêu cầu các ngươi giao tiền thì sao?"
"Quan binh càng không làm như thế, trước kia Vệ Huy phủ cũng có không ít quân đội, nhưng bây giờ đều đã bỏ chạy, bởi vì đồn điền đều đã bị thượng cấp chiếm đoạt."
Chưởng quỹ nói: "Vệ Huy phủ đã ban bố "hệ thống khế ước", trong đó có một điều luật là bảo đảm quyền sở hữu tài sản riêng thần thánh bất khả xâm phạm, bất kỳ người nào muốn dọa dẫm chúng ta, vậy hắn chỉ có thể là cường đạo hoặc giặc cỏ, chúng ta có thể phản kháng, chỉ có pháp viện mới có quyền lực phán chúng ta có phải giao nộp tiền phạt hay không, nhưng pháp viện muốn phán cũng phải dựa vào chứng cứ, đây vừa tốt cho chúng ta, vừa tốt cho quan binh." nói: "Ta thấy hai vị ăn mặc cũng không kém, rất có hàm dưỡng, nhất định là đại phú thương ở kinh thành, trước kia khẳng định cũng trốn thuế lậu thuế không ít, nhưng ta khuyên hai vị một câu, nếu tới đây làm ăn thì tuyệt đối đừng làm như thế, hai vị chơi không lại Quách Đạm, nha thương này tính sổ sách rất lợi hại, nếu bị hắn tra được, vậy chẳng những phạt hai vị phải kêu đau, mà hắn sẽ còn tìm Ngũ Điều Thương vẽ tranh chân dung của hai vị, sau đó dán khắp nơi thông báo cho mọi người rằng hai vị không nộp thuế, là người không có uy tín, khiến thanh danh của hai vị mất hết, đến lúc đó ai còn dám buôn bán cùng hai vị."