Chương 309: Ta muốn đi Vệ Huy phủ
Chương 309: Ta muốn đi Vệ Huy phủChương 309: Ta muốn đi Vệ Huy phủ
Cổ nhân có câu: mộc tú vu lâm, phong tất tồi chỉ. (Cây mọc cao hơn rừng, gió thổi tất bật rễ)
Có thể thấy trong tư tưởng trung dung của Nho gia, ưu tú không có nghĩa là tốt, đây cũng là một câu nói thật nha!
Người nào bị ghét nhất?
Khi tất cả bạn học đều được sáu mươi điểm kiểm tra, ngươi lại đạt một trăm điểm, vậy ngươi chính là người bị ghét nhất.
Khi xung quanh tất cả mọi người đều là cẩu độc thân, mà ngươi lại trái ôm phải ấp, vậy ngươi chính là người bị ghét nhất.
Vệ Huy phủ hiện tại là bị ghét nhất, nhân gia sinh hoạt càng ngày càng lụn bại, ngươi nha, sinh hoạt lại càng ngày càng tốt.
Vì vậy Vệ Huy phủ nên chung sống cùng châu phủ xung quanh như thế nào, thật đúng là một vấn đề, nếu không xử lý tốt, thì có khả năng sẽ sinh ra rất nhiều phiền phức, mấy người Vương Gia Bình đối với việc này đều tỏ ra rất thận trọng, thế nhưng Quách Đạm vẫn một mực cười đùa tí tửng, há mồm liền ra.
Vương Gia Bình liền dứt khoát đuổi hắn ra ngoài.
Với thái độ này của ngươi còn cần phải đàm luận sao?
Sau khi Quách Đạm ra cửa, Vương Gia Bình liền nói: "Thái độ của tiểu tử này có chút quái dị a!"
Hứa Quốc gật đầu nói: "Ta cũng đã sớm phát giác được, hắn hình như không muốn thương lượng với chúng ta."
Phương Phùng Thì vuốt râu cười nói: "Ta cũng nghĩ thế bởi vì hắn cảm thấy không cần bàn giao bất cứ việc gì với chúng ta, hắn chỉ cần bàn giao với bệ hạ là được, nói cách khác, hắn cũng không hi vọng chúng ta can thiệp quá nhiều vào sự vụ của Vệ Huy phủ. Vì vậy ta cho rằng, việc Vệ Huy phủ cùng châu phủ xung quanh chung sống như thế nào, chúng ta dứt khoát không quản, để tự hắn xử lý đi."
Hứa Quốc cau mày nói: "Vậy làm sao được, tình huống của Vệ Huy phủ cực kì đặc thù, châu phủ xung quanh khẳng định cũng không biết nên liên hệ như thế nào với Vệ Huy phủ, việc này cần triều đình điều hòa ở giữa nha."
Phương Phùng Thì lắc đầu nói: "Chính chúng ta còn chưa hiểu rõ Vệ Huy phủ giấu giếm huyền cơ gì, thì làm sao có thể điều hòa quan hệ của Vệ Huy nhủ với các châu: nhủ Yuna ñauanh. Nếu chúng †a can thiên auá nhiều đến lúc xảy ra chuyện, Quách Đạm có khả năng sẽ giội nước bẩn lên người chúng ta, tiểu tử này giảo hoạt cực kỳ, lần này chúng ta tới đây hắn nói chuyện đều là giọt nước không lọt, nói cũng như không nói."
Vương Gia Bình thoáng gật đầu, nói: "Ta cảm thấy Phương thượng thư nói rất có đạo lý, liên quan tới 'hệ thống khế ước' của Quách Đạm, chúng ta còn chưa hoàn toàn hiểu hết, tùy tiện can thiệp vào, chỉ sợ sẽ có kết quả hoàn toàn ngược lại, nói trở lại, chúng ta cũng chỉ vừa vặn gặp gỡ việc này, nếu như chúng ta không biết, Quách Đạm cũng phải tự mình xử lý, nếu như hắn cần triều đình hỗ trợ thì tự nhiên sẽ thượng thư cho bệ hạ."
Nói đến đây, hắn thoáng dừng lại, rồi tiếp tục nói: "Hơn nữa, Vệ Huy phủ tồn tại cũng có thể khiến các châu phủ xung quanh tỉnh lại, nếu không phải bất đắc dĩ, bách tính nào muốn ly biệt quê hương, quan viên địa phương nếu như vẫn còn một mực được chăng hay chớ, không quan tâm đến sinh kế cho bách tính thì dân chúng địa phương sớm hay muộn cũng sẽ chạy đến Vệ Huy phủ."
Hứa Quốc, Khương Ứng Lân nghe vậy, không nhịn được thoáng gật đầu
Mà Quách Đạm về đến Ôn Tuyền các, Trương Thành mới vừa cơm nước xong xuôi, thấy Quách Đạm trở về, liền hỏi: "Các ngươi đàm luận thế nào? Có thương lượng ra đối sách không?"
Quách Đạm lắc đầu nói: "Không biết, ta bị bọn hắn đuổi ra."
"A2"
Trương Thành buồn bực nói: "Ngươi lại đắc tội bọn hắn phải không?"
Quách Đạm có vẻ ủy khuất nói: "Không có a! Ta cũng không nói mấy câu."
"Thôi đi! Ngươi nói một câu đều có thể đắc tội tất cả mọi người, ngươi còn nói mấy câu a."
nịn
Quách Đạm không phản bác được.
Trương Thành phất phất tay nói: "Ngươi đừng giả bộ ngớ ngẩn với ta, việc này ngươi đến cùng muốn xử lý như thế nào, hay là ngươi hi vọng triều đình giúp ngươi xử lý."
Quách Đạm ha ha cười không ngừng.
Trương Thành nói: "Ngươi cười cái gì, nếu ngươi không muốn nói, ta sẽ không hỏi nữa, ta cũng không muốn nhận phiền phức này." Nói xong, ngạo kiều quay đầu đi. đình muốn xen vào thì đương nhiên phải nghe triều đình, nếu triều đình không quản, thì chính ta cũng có thể xử lý."
"Ngươi xử lý như thế nào?"
"Mặt ngoài thì khẳng định phải chiếu theo pháp luật ngăn cản bách tính tiến vào Vệ Huy phủ, như vậy mới có thể dễ dàng nói chuyện với hàng xóm."
Nói đến đây, Quách Đạm cười ha ha: "Trên thực tế thì đương nhiên là căn cứ theo nhu cầu của Vệ Huy phủ để xử lý, nếu như Vệ Huy phủ cần nhân lực thì thả thêm một số người tiến vào, nếu như không cần thì không thả, quyền chủ động ở trong tay ta."
"Ngươi thật đúng là mười phần gian thương."
Trương Thành tức giận buồn cười liếc nhìn Quách Đạm, Quách Đạm có ý tứ rất đơn giản, làm thế nào tốt cho ta thì ta làm như thế đó, nói: "Nhưng ngươi cũng đừng nghĩ chuyện này quá đơn giản, ngươi đã đắc tội không ít quan viên, nếu ngươi làm quá tốt, nhân gia đều sẽ ghen ghét ngươi, hơn nữa việc này còn ảnh hưởng quan lộ của bọn hắn, đến lúc đó bọn hắn sẽ liên thủ với nhau để đối phó ngươi, như vậy ngươi sẽ không dễ chịu đâu."
Quách Đạm thu hồi vẻ tươi cười bất cần đời, nghiêm mặt nói: "Tốt nhất là đừng như vậy, nếu không, bọn hắn sẽ chết cực kỳ khó coi."
Trương Thành hắc một tiếng: "Khẩu khí của ngươi còn không nhỏ a!"
"Bọn hắn nếu chọc ta, ta liền táng gia bại sản đấu đến cùng với bọn hắn, ta đánh cược bọn hắn thua không nổi."
"Chẳng lẽ lại vung tiền?"
"Đúng aI"
"Tiểu tử ngươi thật đúng là đủ hung ác."
"Thân thể nhỏ bé này của ta, nếu không tàn nhẫn một chút thì mỗi ngày sẽ bị bọn hắn khi dễ."
"Thôi được rồi, chính ngươi nhìn xem rồi tự xử lý đi." Trương Thành khoát khoát tay, lại nói: "Nhưng ngươi phải nhớ kỹ một điểm, không ai quản ngươi táng gia bại sản, nhưng ngươi cũng không nên làm cho thế cục rối loạn đến mức ngay cả bệ hạ cũng không thể thu thập, nếu như đến một bước này, bệ hạ muốn bảo đảm ngươi, cũng không bảo đảm được."
Quách Đạm nói: "Nội tướng căn dặn, tiểu tử sẽ khắc ghi trong tâm khảm."
Đối với mấy người Vương Gia Bình, lần này đến Vệ Huy phủ tuyệt đối là một trải nghiệm có một không hai trong nhân sinh của bọn hắn, hoàn tham quan tự do.
Quách Đạm sẽ không đi theo đám bọn hắn mỗi ngày, hắn không phải quan viên nên không có nghĩa vụ này, hắn tiếp tục làm việc của hắn, tận lực không gặp mặt trực tiếp, gặp mặt thì có thể nói gì? Thật sự không có gì có thể nói, Vệ Huy phủ sở dĩ có thể thành công là bởi vì không có quan viên, cho nên hắn làm sao có thể cùng nội các đại thần thảo luận công việc, nếu làm vậy thì tất cả đều sẽ do mấy người Vương Gia Bình định đoạt, vậy hắn còn làm được gì.
Hắn chính là không muốn trò chuyện cùng mấy người Vương Gia Bình.
"Cô gia, đây là thư của Tín hành vừa mới được gửi tới, là tin tức liên quan tới tình hình nông nghiệp ở Tân Hương."
"Ừm."
Quách Đạm tiếp nhận tư liệu Thần Thần đưa tới, thần tốc xem qua một lần, sau đó từ trong rương lấy ra một biểu đồ, trải lên bàn rồi điển số liệu lên trên đó, Quách Đạm nhìn biểu đồ, nghiêm túc suy tư.
Phong cách làm việc của hắn chính là phong cách của các nhà tư bản, hàng ngày ở trong phòng xem số liệu, người của Tín hành đã trước hắn một bước đến nơi này, như đám người Vương Ca chính là bị Tín hành thu mua, đương nhiên, nhiệm vụ chủ yếu của Tín hành vẫn là thu thập số liệu.
Mà những số liệu này chính là thủ đoạn chủ yếu của Quách Đạm dùng để quản lý Vệ Huy phủ.
"Nông nghiệp vẫn chiếm quá nhiều nhân lực."
Quách Đạm đột nhiên nhíu mày, tự nhủ: "Bây giờ thương nghiệp vừa mới cất bước, phân phối như vậy còn tính là tương đối hợp lý, nhưng nếu như thương nghiệp phát triển thêm một bước nữa thì nhất định phải thu hút sức lao động từ bên ngoài, thế nhưng nếu nhân khẩu gia tăng thì sẽ lại tăng thêm áp lực cho nông nghiệp, xem ra vẫn phải sớm mua đầy đủ lương thực dự trữ từ trong tay đại địa chủ ở Giang Nam."
Nói xong, hắn lại hướng Thần Thần hỏi: "Bố cáo thông báo tuyển dụng làm thế nào rồi?"
Thần Thần vội nói: "Chúng ta đều đã phái khoái mã đưa đi, có lẽ đã đến Giang Nam."
Quách Đạm gật đầu.
Muốn thay đổi loại tình huống này, đầu tiên là mua lương thực, thứ hai là cải tiến sức sản xuất, muốn làm được điều này thì cần nhân tài.
Đột nhiên nghe bên ngoài phòng có người nói: "Quách giáo úy ở trong nhòng sao2" "Đúng vậy."
"Đồng đội đến."
"Mau mau cho mời."
Quách Đạm vừa nói, vừa thu thập tư liệu trên bàn.
Một lát sau, Đồng Lạp đi vào trong phòng làm việc của Quách Đạm
"Đồng đội mời ngồi, mời ngồi."
Sau khi Đồng Lạp ngồi xuống, Quách Đạm lại đưa đến một chén trà nóng.
Đồng Lạp đem chén trà đặt sang bên cạnh, nói: "Ta hôm nay tới đây muốn hỏi ngươi một chút, liên quan tới chuyện ở Kỳ Môn trấn, ngươi dự định ứng đối như thế nào?"
Quách Đạm thoáng chần chừ một lúc, nói: "Vương đại nhân không nói sao?"
Đồng Lạp lắc đầu, lại nói: "Ta phụng mệnh tới đây để trợ giúp ngươi, Cẩm Y Vệ chỉ nghe theo mệnh lệnh của bệ hạ, bọn họ không có quyền ra lệnh cho chúng ta."
"Cũng đúng!" Quách Đạm cười ha ha, nói: "Mà ta cũng phụng hoàng mệnh tới đây quản lý Vệ Huy phủ, nhiệm vụ của ta chính là chấn hưng Vệ Huy phủ, làm thế nào có lợi cho Vệ Huy phủ, ta liền làm như thế đó."
Đồng Lạp nghi hoặc nhìn Quách Đạm.
Quách Đạm nói: "Ta sẽ để Quý công công chạy xung quanh một vòng, nói cho những quan viên địa phương kia, Vệ Huy phủ sẽ ngăn cản những bách tính tiến vào Vệ Huy phủ, nhưng cùng lúc ta cũng sẽ phái người đến đó đặc biệt tuyển nhận một số nhân tài Vệ Huy phủ cần."
Đồng Lạp trầm ngâm một chút, thoáng gật đầu nói: "Ta sẽ để Ngô Quan Sinh và Trần Húc Thăng phụ trách việc này."
Quách Đạm cười gật đầu.
Lấy số lượng lương thực dự trữ hiện tại của Vệ Huy phủ, cung cấp cho bách tính bản địa đã là cắn răng chèo chống, cho nên hiện tại không có khả năng thả quá nhiều người tiến vào, hơn nữa tạm thời cũng không cần, nhưng nếu là nhân tài thì vẫn rất cần.
Chính sách đối ngoại của Quách Đạm chính là đem công tượng, kỹ sư, nhân tài của các ngành đều đưa đến Vệ Huy phủ, hắn ở kinh thành cũng đã làm như vậy.
Khác biệt với Vệ Huy phủ tràn ngập mùi tiền, Thượng Hải lại tràn đầy khí tức cách vở. khắn nơi trên đường đầu có thể thấv môêt sế thư einh đana thảo luận đề thi, nghiên cứu học vấn, hoặc là luận bàn thi họa, nếu nói là địa linh nhân kiệt cũng không có chút quá lời nào.
"ƠI! Ba vị tú tài đến."
Chỉ thấy ba người trẻ tuổi ăn mặc theo kiểu thư sinh đi vào một cửa hàng bán văn phòng tứ bảo, người nhỏ tuổi nhất cũng chỉ khoảng hai lăm hai sáu, lớn tuổi nhất cũng chỉ ngoài ba mươi.
Chưởng quỹ trong tiệm vội vàng nghênh đón.
"Chưởng quỹ, chúng ta muốn mua một ít bút và mực."
Thư sinh lớn tuổi nhất nói với chưởng quỹ.
Chưởng quỹ lập tức lấy ra một số loại bút và mực cho bọn hắn chọn lựa.
Rất nhanh, bọn hắn đã chọn xong bút và mực, chưởng quỹ thấy bọn họ mua nhiều hơn thường ngày không ít, liền hỏi: "Ba vị mua nhiều như vậy hẳn là muốn đi xa nhà?"
"Chúng ta sắp phải đi Thái Bình phủ tham gia thi Hương, cho nên chuẩn bị bút mực nhiều hơn một chút."
"Ai u! Vậy ta ở đây cầu chúc ba vị cao trung."
"Đa tạ, đa tạ."
Tú tài lớn tuổi đột nhiên quay đầu lại, nhìn vị tú tài nhỏ tuổi nhất đang đứng ở đẳng sau, chỉ thấy vị tú tài trẻ tuổi này đang cầm một cuốn sách xem vô cùng nhập thần, hắn đi tới, nhìn vào trên sách, nhẹ giọng hô: "Tử Tiên."
"A2" Tú tài trẻ tuổi ngẩng đầu lên, nói: "Đổng huynh."
Đổng tú tài cầm lấy sách trong tay hắn, chính là một bản « Cửu Chương Toán Thuật », nói: "Tử Tiên, sắp thi Hương rồi, đệ nên ôn tập đề thi, hoặc là đọc các thư tịch có liên quan với thi Hương nhiều hơn, mà không phải xem loại sách này."
Một tú tài khác cũng đi tới, nói: "Huyền Tể nói đúng, trước mắt chúng ta vẫn nên lấy thi Hương làm trọng, tạp thư xem nhiều cũng vô ích, mau lại đây chọn bút mực đi, đợi lát nữa chúng ta còn phải đi ôn thi."
Tú tài được gọi là Tử Tiên kia ngượng ngùng cười một tiếng, đi đến trước quầy, cũng không chọn lựa gì nhiều, chỉ chọn loại rẻ nhất.
Sau khi chưởng quỹ gói kỹ bút mực, liền đưa cho vị tú tài trẻ tuổi, nói: "Từ tú tài, tất cả hết hai trăm văn."
"Hai trắm văn?" hông, mặt lộ vẻ xấu hổ.
Đổng Tú lấy ra hai trăm văn, đưa cho chưởng quỹ, lại hướng Từ tú tài nói: "Ta trả giúp đệ trước, đệ có tiền lại đưa cho ta."
Từ tú tài lập tức đỏ bừng cả khuôn mặt, chắp tay thi lễ nói: "Đa tạ, ta về nhà liền lập tức lấy tiền trả huynh."
"Không vội, chúng ta mau mau đi thôi." Đổng Tú tài mỉm cười nói.
Lúc ra cửa, Từ tú tài đột nhiên dừng bước, nhìn bố cáo dán ở cạnh cửa.
Hai người còn lại đã ra khỏi cửa, thấy Từ tú tài đứng lại, thế là vòng trở lại, đứng sau lưng Từ tú tài, nhìn tấm bố cáo kia.
"Vệ Huy phủ thông báo tuyển dụng nhân tài trong lĩnh vực nông nghiệp, thuỷ lợi"
"Một năm chí ít có thể nhận được một trăm lượng thù lao."
Từ tú tài sau khi xem xong, đột nhiên quay lại trong tiệm, hỏi chưởng quỹ: "Chưởng quỹ, bố cáo ở cửa ra vào là ai dán?"
"Là ta dán, ta cũng không có cách nào, bây giờ bất cứ cửa hàng nào bán tập họa của Ngũ Điều Thương đều phải dán bố cáo này lên."
"Trên đó viết đều là thật sao?"
"Đầu là thật, Từ tú tài nhìn xem, phía trên còn có quan ấn của Vệ Huy phủ, người đưa tập họa còn muốn ta giúp hắn lưu ý một chút. Ha ha, Từ tú tài đã là người thứ mười lăm hỏi như vậy, thù lao một trăm lượng một năm còn cao hơn bổng lộc của đại đa số quan viên, thật sự là khó tin."
Từ tú tài nghe vậy, đột nhiên cầm lấy bút mực vừa mới mua quay người ra khỏi tiệm.
"Tử Tiên, đệ đi đâu vậy?"
"Hai vị huynh trưởng, ta đột nhiên có chút việc, không thể cùng hai huynh đi ôn thi, thật sự là có lỗi, đợi lát nữa ta sẽ đến nhà huynh trả tiền."
"Không cần phiền như vậy, lần sau gặp mặt, đệ đưa cho ta cũng được."
Từ tú tài ra khỏi thành từ cửa Nam, sau đó đi bộ về một nông gia tiểu viện vô cùng đơn sơ ở vùng ngoại ô.
Lúc này, có một phụ nhân cao tuổi đang ngồi ở trong viện dệt vải, đột nhiên thấy nhỉ tử trở về, không nhịn được hỏi: "Quang Khải, con làm sao lại trở về, con không phải nói buổi chiều sẽ đi ôn thi cùng Kỳ Xương và Kế Nho sao?" "Nương, con có chút việc, đợi lát nữa con nói cho nương."
Từ Quang Khải vội vã đi đến vườn rau phía sau, ngồi xổm trước một mảnh đất nhỏ, cúi đầu nhìn chăm chú vào những chiếc lá cây màu xanh biếc, khóe miệng lộ ra một nụ cười, trong mắt loé lên ánh sáng.
Một lát sau, phụ nhân kia đi tới, nói: "Quang Khải, tại sao con lại chạy tới đây, con sắp phải đi Thái Bình phủ tham gia thi Hương, con nên tập trung ôn thi mới phải, nương sẽ chiếu cố vườn rau này giúp con, thân thể nương đã tốt hơn nhiều rồi, huống hồ loại rau này của con lại không biết ăn như thế nào, lần trước cha con suýt nữa còn nhổ đi."
Từ Quang Khải đứng dậy, nói: "Nương, con không đi Thái Bình phủ nữa."
Phụ nhân kia kinh ngạc nói: "Vậy con muốn đi đâu?"
"Con muốn đi Vệ Huy phủ."