Chương 310: Họa vô đơn chí
Chương 310: Họa vô đơn chíChương 310: Họa vô đơn chí
Mấy người Vương Gia Bình cũng đều phát giác được, Quách Đạm không muốn nói chuyện nhiều với bọn hắn, nói ngay thẳng hơn, chính là không muốn bọn hắn can thiệp quá nhiều vào sự vụ của Vệ Huy phủ.
Chỉ vì Quách Đạm là thương nhân, cho nên không có khả năng trực tiếp nói như thế với bọn hắn, vì vậy mới dùng loại phương thức này để uyển chuyển phải ám chỉ bọn hắn.
Việc này là sự thực bày ở trước mặt, trong mấy tháng ngắn ngủi, Quách Đạm đã lắng lại phong ba ở Vệ Huy phủ, đồng thời khiến bách tính Vệ Huy phủ an cư lạc nghiệp, mấy người Vương Gia Bình cũng đều rất biết điều, huống hồ lần này bọn hắn đến vốn là để thị sát, mà không phải đến để chỉ đạo công việc, Vạn Lịch cũng không cho bọn hắn quyền lực này.
Vì vậy, bọn hắn cũng coi như Quách Đạm không tồn tại, ở phủ thành mấy ngày, sau đó lại đi đến các huyện thành xung quanh thị sát một vòng.
Bọn hắn cũng không phải đi để chọn xương trong trứng gà, mà là ôm thái độ học tập đi thị sát.
Chế độ ở Vệ Huy phủ giống như mở ra một cửa sổ khác cho bọn hắn, cho bọn hắn nhìn thấy một thế giới hoàn toàn khác biệt.
Vệ Huy phủ không chỉ không có quan phủ, mà ngay cả thói quen sinh hoạt của bách tính cũng đều cải biến.
Điều này mang đến rất nhiều dẫn dắt cho bọn hắn.
Nhưng nhìn càng nhiều, bọn hắn lại càng có cảm giác lực bất tòng tâm sâu sắc.
Thực ra bọn hắn đã sớm biết, 'hệ thống khế ước' của Quách Đạm không thể phục chế, thế nhưng bọn hắn cho rằng, trong đó khẳng định có chỗ có thể thích hợp với những châu phủ khác.
Nhưng sự thật chính là không có.
'Hệ thống khế ước' không phải một người có thể hoàn thành, cũng không thể chính mình ký kết với chính mình, nhất định phải có hai người, hoặc hai người trở lên, vì vậy 'hệ thống khế ước' không thể chia tách, một vòng chụp một vòng, bọn hắn nhìn thấy có rất nhiều điều lệ mới lạ, rất nhiều thiết kế xảo diệu, nhưng không có cách nào học theo.
Muốn học theo thì phải học theo tất cả.
Sau khi thị sát mấy ngày, bọn hắn liền hồi kinh, trước khi đi cũng không chào hỏi Quách Đạm, vẫn là Trương Thành báo cho Quách Đạm, bởi vì thời điểm Vương Gia Bình hồi kinh vẫn nhái naười đến thông tri cho Trương Thành, dù sao Trương Thành cũng phải cùng hồi kinh với bọn hắn.
Quách Đạm cũng không phải bài xích quan viên, hắn chỉ làm gương tốt, chính hắn cũng không quản sự, tất cả đều giao cho thương nhân tự xử lý.
Hắn chỉ đang không ngừng thu thập số liệu, và nghĩ biện pháp hấp dẫn nhân tài đến Vệ Huy phủ.
Vệ Huy phủ.
Nắng mới chiếu lên đồng cỏ phía Nam thành, làm những giọt sương đọng trên ngọn cỏ non sáng lấp lánh, gió nhẹ mát lạnh mơn trớn ở bên người, thỉnh thoảng còn mang theo hương hoa thoang thoảng.
"Ngươi muốn ta dạy ngươi cưỡi ngựa?"
Dương Phi Nhứ đứng trên đồng cỏ, có vẻ hơi kinh ngạc nhìn Quách Đạm.
"Ừm." Quách Đạm nhẹ gật đầu.
Dương Phi Nhứ nói: "Ngươi không phải thích ngồi xe ngựa sao?"
Quách Đạm thở dài: "Ta thích ngồi xe ngựa, thế nhưng bây giờ đối với ta, thời gian chính là tiền tài, ta không muốn lãng phí tiền tài ở trên đường."
Trước kia hắn chỉ ở kinh thành đi dạo loanh quanh, nên không cần thiết phải học cưỡi ngựa, thế nhưng bây giờ, hắn khẳng định phải chạy đi chạy lại giữa kinh thành và Vệ Huy phủ, hắn cảm thấy mình nhất định phải học cưỡi ngựa, dù sao cưỡi ngựa nhanh hơn ngồi xe ngựa, đối với thương nhân, cơ hội trong chớp mắt sẽ qua, cùng lắm thì không cưỡi ngựa khi đang Say rượu.
Dương Phi Nhứ tựa hồ có chút không tình nguyện, nói: "Ngươi có thể bảo người khác dạy ngươi."
"Bọn họ không cách nào cho ta cảm giác an toàn." Quách Đạm vô cùng ngay thẳng nói.
Đây không phải nói đùa, hắn tới đây là bởi vì tai nạn xe cộ, ở phương diện này hắn nhất định phải tìm kiếm sự an toàn, Dương Phi Nhứ mặc dù không đáng yêu, tính khí nóng nảy, thế nhưng thân thủ lại rất tốt, có thể bảo vệ hắn không có sơ hở nào, cho nên nhất định phải là Dương Phi Nhứ.
Dương Phi Nhứ liếc mắt nhìn hắc mã đang đứng bên cạnh, chế nhạo nói: "Vậy ngươi có thể thử cho nó tiền, ngươi không phải thích dùng tiền giải quyết vấn đề sao?"
Quách Đạm ha ha cười nói: "Ngươi cũng có thể không cầm bổng lộc của triểu đình, như vậy ngươi liền không cần ở chỗ này, làm việc ngươi Dương Phi Nhứ sắc mặt trầm xuống nói: "Ta cũng không phải vì tiền mới làm Cẩm Y Vệ."
Quách Đạm nói: "Chẳng lẽ ngươi vì vinh quang của Cẩm Y Vệ? A, Hóa ra vinh quang của Cẩm Y Vệ là chống lại mệnh lệnh và lười biếng, vì sao ngươi không nói sớm cho ta..."
"Ngậm miệng."
Dương Phi Nhứ nộ trừng Quách Đạm một cái, gằn giọng nói: "Lên ngựa."
"Đố ta."
"Ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước."
"Được một tấc lại muốn tiến một thước?" Quách Đạm nói: "Nếu như là Tiểu Ngũ ca, hắn nhất định sẽ đỡ ta, nếu như hắn không đỡ, vậy thì chẳng qua là ta không cho hắn tiền mà thôi, ta cũng có thể cho ngươi tiền a."
Dương Phi Nhứ cau mày nói: "Hắn là hắn, ta là ta."
Quách Đạm con ngươi chuyển động, ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ nói: "Thật có lỗi, thật có lỗi, suýt thì quên, hắn là nam nhân, ngươi là nữ nhân, nữ nhân cuối cùng cũng có chỗ bất tiện."
Lời còn chưa dứt, Dương Phi Nhứ đã đi đến bên cạnh hắc mã, hai mắt hẹp dài, sáng ngời căm tức nhìn Quách Đạm, lồng ngực kịch liệt phập phồng.
Tiểu Dạng! Trước kia là ta quá bận bịu, không có thời gian dạy dỗ ngươi, đợi ta rảnh rỗi, ta phải để ngươi biết rõ thủ đoạn của ta. Quách Đạm ho nhẹ hai tiếng, chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu đi đến bên cạnh Dương Phi Nhứ, sau đó hơi nâng một tay lên.
Rất có phong phạm của lão phật gia, đáng tiếc Dương Phi Nhứ không có thiên phú làm thái giám.
Chỉ thấy Dương Phi Nhứ như chớp giật vươn tay bắt lấy cánh tay của hắn.
"Ai u! Gãy!"
Sắc mặt Quách Đạm lập tức trở nên tím xanh.
Dương Phi Nhứ nhẹ buông tay, thản nhiên nói: "Thật có lỗi, trước kia ta bắt phạm nhân quá nhiều cho nên dưỡng thành thói quen."
"Ngươi... !"
Quách Đạm cắn răng, hung hăng nói: "Ngươi nếu lại dùng sức như vậy, ta liền để ngươi nâng mông ta lên ngựa." dám đùa nghịch tàn nhẫn nữa, vịn Quách Đạm lên ngựa, rồi bảo hắn giữ chặt dây cương, chân đạp trên bàn đạp, lại giảng giải cho hắn một ít kiến thức cưỡi ngựa căn bản, sau đó.
Một lát sau, Quách Đạm hỏi: "Đây không phải là toàn bộ ky thuật a?"
Dương Phi Nhứ gật đầu.
"Đừng nói giỡn nữa có được không?" Quách Đạm tức giận nói.
"Ta." Trong mắt Dương Phi Nhứ đột nhiên có ánh sáng lưu chuyển, nói: "Ta chưa từng dạy người khác cưỡi ngựa."
Quách Đạm nắm thật chặt dây cương, nói: "Vậy ngươi học cưỡi ngựa như thế nào?"
"Là phụ thân ta dạy ta."
"Vậy chẳng phải kết, phụ thân ngươi dạy ngươi như thế nào, ngươi liền dạy ta thế đó."
Trong mắt Dương Phi Nhứ lóe lên một tỉa quỷ dị.
Hỏng! Phụ thân nàng giống như cũng chỉ ném nàng lên lưng ngựa.
Quách Đạm đột nhiên phản ứng lại, đang muốn đổi ý, nhưng đã quá muộn.
Dương Phi Nhứ không nhẹ không nặng quất một roi.
"Mưu sát a!"
Theo tiếng hét kinh hoảng của Quách Đạm, hắc mã lao về phía trước.
Dương Phi Nhứ không nhanh không chậm trợn trắng mắt, vọt lên ngựa của chính mình, đuổi theo, một lát đã đuổi kịp Quách Đạm, nói: "Phế vật, tỉnh táo một chút, chú ý kéo dây cương."
"Kéo em gái ngươi, ngươi mau mau để nó dừng lại." Quách Đạm nước miếng tung bay gầm thét lên.
Dương Phi Nhứ lại quất thêm một roi.
Hắc mã lại càng lao nhanh.
"Ta sát!"
Quách Đạm ngã ngửa về phía sau, suýt chút nữa thì rơi từ trên lưng ngựa xuống, hét lên: "Mỹ nữ, ta sai, ta thật sai."
Nói thì chậm, nhưng rất nhanh, Dương Phi Nhứ lại xuất hiện ở bên cạnh Quách Đạm, nói: "Tỉnh táo! Giữ chặt dây cương."
"Ta sắp không giữ được." Cả người Quách Đạm ngã trái ngã phải.
Trên đời tại sao lại có một tên phế vật như thế này. Dương Phi Nhứ lấy bả vai Quách Đạm, giúp hắn ngồi vững lại.
Quách Đạm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu trừng mắt về phía Dương Phi Nhứ, còn chưa há miệng, liền nghe Dương Phi Nhứ nói: "Tập trung tỉnh thần."
Đợi lát nữa lại tính sổ với ngươi, Quách Đạm đàng hoàng nắm chắc dây cương, có Dương Phi Nhứ ở bên hỗ trợ, hắn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, trong lòng cũng không còn sợ hãi nữa, rất nhanh đã tìm ra một chút tiết tấu, giữa mi tâm hiện lên một tia mừng rỡ, rất ra dáng hét lên: "Giá! Giá!"
Dương Phi Nhứ nhìn bộ dáng đắc ý của hắn, mấp máy môi định chế nhạo thì bỗng nhiên lỗ tai giật giật, quay đầu nhìn lại, thì thấy một thớt khoái mã đang lao vụt về hướng này, thần sắc sững sờ, nói "Bốn trăm dặm khẩn cấp?"
Lại nghe được tiếng hét lo lắng của Quách Đạm: "Mỹ nữ, tay ngươi, tại sao ngươi buông tay ra."
Hỏng bét!
Dương Phi Nhứ quay đầu, chỉ thấy Quách Đạm đang lao nhanh ở phía xa, lắc lư trái phải, nàng vội vàng giục ngựa vượt lên.
SAI"
Nghe được một tiếng hét to, chỉ thấy Quách Đạm ngã ngửa cả người ra sau.
Dương Phi Nhứ kịp thời đuổi tới, một tay ôm eo hắn, trực tiếp kéo hắn ngồi trước người mình.
"Xuy!"
Ngựa lại chạy thêm một lát mới chậm rãi ngừng lại.
Quách Đạm ghé vào trên lưng ngựa, xoay cổ đến cực hạn, căm tức nhìn Dương Phi Nhứ, nói: "Ngươi cố tình trêu đùa ta, được, vậy chúng ta tới..."
Lời còn chưa dứt thì thấy một thớt ngựa màu nâu xuất hiện ở trước mắt.
Quách Đạm dùng hết sức ngẩng đầu lên, thấy một đại hán cúi đầu nhìn hắn chăm chú, vô ý thức hỏi: "Ngươi là ai2"
Dương Phi Nhứ nói: "Hắn chính là cận vệ của bệ hạ, Hình Tam Ca."
Quách Đạm hai mắt mở một cái, một loại cảm giác không ổn tự nhiên sinh ra.
Trương Thành vừa đi không lâu, bốn trăm dặm khẩn cấp liền tới, nhất định không cá chuvên tết. Một nén nhang sau, Quách Đạm gấp phong thư lại, thở dài: "Xem ra vẫn muộn a."
Dương Phi Nhứ nói: "Cái gì muộn?"
Quách Đạm cười khổ nói: "Học ky thuật vẫn muộn a, chúng ta phải lập tức trở về kinh thành."
Một canh giờ sau.
Chỉ thấy Chu Dực Lưu đang buộc thắt lưng, từ bên trong phòng đi ra, nói "Làm sao đột nhiên muốn về kinh? Ta còn chưa nghỉ ngơi đủ, hai ngày nữa rồi về."
Quách Đạm nói: "Đua ngựa xảy ra chuyện, ta phải trở về xử lý, nếu ngươi không về thì ta về trước."
"Về về về, các ngươi đều đi, ta lưu lại nơi này làm gì, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?"
"Trên đường nói đi."
Quách Đạm tuyệt không chào hỏi mấy người Chu Phong, vì sợ gây ra khủng hoảng không cần thiết, cho nên hắn chỉ lưu Thần Thần và Quan Tiểu Kiệt ở lại giải quyết hậu quả, chính mình thì cùng Chu Dực Lưu, Từ Kế Vinh chạy về kinh sư.
Trên xe hắn đem sự tình nói cho Chu Dực Lưu cùng Từ Kế Vinh.
Hóa ra đua ngựa có người dàn xếp kết quả trận đấu, đồng thời còn bị lộ thông tin ra ngoài, khiến người hâm mộ đua ngựa bất mãn cực lớn. Mặc dù việc này thường xuyên xảy ra ở hậu thế, làm đám con bạc đều phải nhìn vào tỷ lệ chấp để đặt cược, hay nói cách khác là ngầm thừa nhận việc dàn xếp kết quả trận đấu, thế nhưng ở cổ đại đây vẫn là lần đầu phát sinh chuyện này, hiện tại Quách Đạm cũng không biết chuyện này gây ra hậu quả như thế nào, Khấu Ngâm Sa lại có thể xử lý thỏa đáng hay không.
Kỳ thật người lo lắng nhất là Vạn Lịch, đua ngựa không thể có sai lầm, đây chính là một con gà đẻ trứng vàng nha, vì vậy hắn liền dùng bốn trăm dặm khẩn cấp để yêu cầu Quách Đạm lập tức hồi kinh, trước cũng đừng quản Vệ Huy phủ.
Đáng tiếc Quách Đạm không biết cưỡi ngựa, đi nhanh đến đâu cũng không hơn được cưỡi ngựa, hơn nữa trên đường còn thường xuyên gặp cảnh tắc đường.
Đi cả ngày lẫn đêm, mất bảy ngày mới ra khỏi địa phận Chương Đức phủ.
Thế nhưng vừa vào tới kinh kỳ, Vạn Lịch lại nghênh đón hắn bằng một thớt na bến †răm đdăm khẩn cấn nữa. Xưởng dệt ở Thiên Tân Vệ xảy ra hỏa hoạn.
Hơn phân nửa giáp vải Nhất Tín nha hành chuẩn bị cho tướng sĩ Liêu Đông đã bị một trận hỏa hoạn đốt hết.
Đây đúng là họa vô đơn chí* al
(*)Họa vô đơn chí -tai hoạ không đến một mình.