Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 318 - Chương 317: So Lưu Manh? Mập Trạch Sợ Ai

Chương 317: So lưu manh? Mập trạch sợ ai Chương 317: So lưu manh? Mập trạch sợ aiChương 317: So lưu manh? Mập trạch sợ ai

Nhất Tín nha hành.

Đông đông đông!

"Giám đốc, Lưu công tử đến."

"Mời hắn vào đi."

Một thư ký đẩy cửa ra, Lưu Tẫn Mưu bước vào văn phòng.

"Ngươi đến rồi!"

Quách Đạm đứng dậy, phất tay ra hiệu thư ký đóng cửa lại, sau đó đi đến bên cạnh ghế sô pha, đưa tay ra hiệu: "Ngồi đi. Hôm nay ta tìm ngươi đến, là để thương lượng làm thế nào giám sát chuyện dàn xếp kết quả trận đấu."

Lưu Tẫn Mưu lại bảo trì khoảng cách nhất định với Quách Đạm, nghiêng con mắt nhìn Quách Đạm.

Quách Đạm kinh ngạc nói: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"

Lưu Tẫn Mưu chậc chậc hai tiếng: "Quách Đạm, ta thật sự không ngờ hoá ra ngươi tàn nhẫn như thế?"

Quách Đạm mộng, hỏi: "Ngươi. .. Ngươi đang nói gì vậy?"

Lưu Tẫn Mưu hừ một tiếng: "Ngươi cũng đừng giả vờ, hai Hàn Lâm viện học sĩ, một công bộ viên ngoại lang, một Hộ bộ Thanh Lại tỉ, còn có một Thông Châu tham nghị, ngươi cũng đừng nói ngươi không biết."

"Ta thật sự không biết ngươi đang nói gì, Thông Châu tham nghị là ai, ta còn không nhận ra." Quách Đạm buồn bực nói.

Lưu Tẫn Mưu đánh giá Quách Đạm, nói: "Ngươi thật sự không biết?"

Quách Đạm lắc đầu nói: "Ngươi đến cùng đang nói gì vậy?"

"Chẳng lẽ là bệ hạ." Lưu Tẫn Mưu vội vội vã vã ngồi xuống, có vẻ bát quái nói: "Ngay trong đêm qua, Đông xưởng đột nhiên hành động, bắt giữ những quan viên ta vừa nói."

Quách Đạm kinh ngạc nói: "Vì sao?"

"Còn có thể là vì cái gì, không phải chính là vì đua ngựa." Lưu Tẫn Mưu khẽ nói: "Bệ hạ tự mình hạ mệnh lệnh, nói những người này kết bè kết cánh, tung tin đồn nhảm sinh sự, phá hư kinh thành ổn định, trong đó có hai quan viên bị xét nhà đày sung quân, ba người bị cách chức."

"Đây không có khả năng đi."

Ouách Đam cả kinh nói: “Ta nói với bê ha là" Lưu Tẫn Mưu nghiêng tai nói: "Nói gì?"

"Uy... Uy hiếp."

Quách Đạm thật sự có chút không nghĩ ra: "Ta biểu đạt vô cùng rõ ràng, làm sao lại náo thành dạng này."

Lưu Tẫn Mưu lắc đầu nói: "Ta cũng không rõ ràng, bây giờ toàn bộ triều đình chấn động."

Quách Đạm suy nghĩ, chẳng lẽ là ý của thiết công kê? Có lẽ thật đúng là như vậy, xem ra thiết công kê thật sự muốn bão nổi.

Đúng lúc này, lại nghe thư ký ngoài cửa nói: "Giám đốc, quản gia của Tương Thành bá cầu kiến."

Tương Thành bá? Quách Đạm nhíu mày lại xoa xoa trán, buồn bực nói: "Nhất định là đến gây phiền phức, việc này thật đúng là càng náo càng lớn."

Một khắc đồng hồ sau.

"Lý quản gia, ngươi... Đây là ý gì?"

Quách Đạm nhìn hai rương bạc lớn, rồi ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn Lý quản gia.

Lý quản gia ngượng ngùng nói: "Quách giáo úy, đây là lão gia nhà ta bảo ta đưa tới, tất cả là một vạn năm ngàn lượng, ngươi kiểm đếm đi."

Quách Đạm vẫn chưa lấy lại tỉnh thần, lắc đầu nói: "Ta không hiểu lắm."

Giả vờ giả vịt cái gì. Lý quản gia âm thầm tức giận, ngoài miệng lại nói: "Là như thế này, trong một vạn năm ngàn lượng này có một vạn lượng là Tưởng Phong đưa cho đại công tử nhà ta, lão gia nhà ta bảo ta trả lại cho Đua ngựa, năm ngàn lượng còn lại là lão gia nhà ta đền bù cho Đua ngựa, lão gia biết vì việc này mà gây ra không ít phiền phức cho Đua ngựa, để bày tỏ áy náy lão gia nhà ta sẽ còn đích thân tới cửa bái phỏng."

"Chuyện này."

Quách Đạm và Lưu Tẫn Mưu nhìn nhau.

Trời ạ!

Tương Thành bá vậy mà chủ động xin lỗi Quách Đạm, còn bỏ ra nhiều tiền như vậy, thật sự là không thể tưởng tượng nổi a!

Bởi vì trên đời này thứ duy nhất quan trọng hơn tiền, chính là tính mạng al

Tương Thành bá Lý Thành Công biết được Đông xưởng xuất động bắt nhiều quan viên như thế, đồng thời Trương Kình lại đích thân tới cửa ám chỉ sẽ thuộc về hành vi phạm pháp, nếu đưa tiền thì không coi là phạm pháp, Lý Thành Công bị dọa sợ mất mật, ngay trong đêm phái người chuẩn bị bạc, sáng sớm liền đưa tới đây.

Bản ý của Quách Đạm chỉ là muốn tạo ra dư luận, uy hiếp những người kia để bọn hắn đừng ở đổ thêm dầu vào lửa.

Là uy hiếp mà không phải muốn động dao thật sự.

Hắn cũng không động được dao, hắn chỉ là một thương nhân mà thôi.

Thế nhưng Vạn Lịch lại không nhịn được, các ngươi có thể nhục nhã trẫm, có thể mắng trẫm, thế nhưng các ngươi không thể động vào pho mát của trẫm, không có pho mát, một thân thịt mỡ này của trẫm nuôi dưỡng thế nào?

Phải biết lúc trước Vạn Lịch vì chút tiền hoa hồng của Quách Đạm còn vắt hết óc, lúc này một hơi phải bỏ ra năm vạn lượng, hơn nữa, xưởng dệt ở Thiên Tân vệ bị phóng hoả, hắn cũng tổn thất không ít tiền, hắn chiếm bảy thành, là đại cổ đông nha.

Các ngươi muốn trẫm mệnh, vậy trẫm muốn các ngươi mệnh trước.

Hắn xuất động Đông xưởng chính là biểu thị đây là ân oán cá nhân, bởi vì Đông xưởng bắt người không cần đi chương trình, trực tiếp tới cửa bắt là được, nếu như quan viên thật sự ăn hối lộ trái pháp luật, đồng thời không liên quan đến lợi ích của cá nhân hắn thì hắn vẫn sẽ giao cho Hình bộ hoặc là Đại Lý Tự.

Lập tức trong ngoài kinh thành thần hồn nát thần tính.

Bởi vì ai cũng không ngờ, sự tình sẽ huyên náo lớn như thế, bọn hắn thậm chí đều còn đang cân nhắc, việc này không thể để Quách Đạm vượt qua dễ dàng như vậy, phải nghĩ biện pháp tiếp tục khuấy động dư luận, nào biết bọn hắn còn chưa thương lượng thỏa đáng, Vạn Lịch đã xuất thủ trước.

Trước Hoàng Cực Môn, chỉ thấy cả triều văn võ quỳ trên mặt đất, bao gồm tất cả nội các đại thần, tất cả đều nhất trí yêu cầu Vạn Lịch rút về mệnh lệnh đã ban ra.

Ngài làm việc này không có chút chương pháp nào cả, chỉ một câu nói đã định tội danh, ngài ít nhất phải đưa ra được chứng cứ, không có chứng cứ thì làm sao có thể phục chúng, cho nên cả triều đình đều vô cùng phẫn nộ.

"Hoàng thượng giá lâm."

Lý Quý đi đến trước bậc thang, tay cầm phất trần, cao giọng hô.

Sau đó liền nhìn thấy Vạn Lịch nện nhanh bước chân, uy vũ bá khí đi ra. vẻ mặt thì vô ùno †ức aiân. thât không biết là ai chiu oan. Ánh mắt hắn đảo qua, tức giận nói: "Trẫm tới đây chỉ vì muốn nói cho các ngươi biết, cho dù các ngươi quỳ ở đây bao lâu, trẫm tuyệt đối sẽ không rút về mệnh lệnh đã ban ra."

"Bệ hạ."

Vương Gia Bình đứng lên, hướng Vạn Lịch chất vấn: "Thần cả gan hỏi bệ hạ một câu, bọn hắn đã phạm tội gì?"

Vạn Lịch cả giận nói: "Bọn hắn làm chuyện gì, khanh gia chẳng lẽ không rõ ràng sao?"

Vương Gia Bình thoáng chần chừ một lúc, nói: "Không biết bệ hạ có chứng cứ."

Vạn Lịch hai tay chống nạnh, tức giận reo lên: "Không có!"

Vương Gia Bình lập tức mộng, ngơ ngác nhìn Vạn Lịch.

Các đại thần còn lại cũng đều ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Vạn Lịch.

Ngài cho dù không có chứng cứ, cũng đừng nói ra, ngài như vậy khiến chúng ta làm sao xuống đài.

Vạn Lịch thật sự không có chứng cứ, những người kia chỉ lợi dụng dư luận đề gây sự, cổ đại lại không có ghi chép trên Weibo, cho nên rất khó tìm ra chứng cứ.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao không có người nào ngờ được sự tình sẽ huyên náo lớn như thế.

Mặc dù Vạn Lịch có thể lệnh Đông xưởng vu oan giá hoạ, nhưng lúc này hắn cũng không làm như vậy, ca chính là không có chứng cứ, các ngươi muốn thế nào.

Thân Thì Hành nghe xong mà dở khóc dở cười, nói: "Bệ hạ, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nếu không có chứng cứ, bệ hạ sao có thể hạ lệnh bắt người, nếu quan viên phía dưới bắt chước theo, quốc gia sẽ loạn mất."

Vạn Lịch khẽ nói: "Mặc dù trẫm không có chứng cứ, thế nhưng, trẫm tin tưởng trong lòng các ngươi đều rất rõ ràng chân tướng, từ trước đến nay trong triều đình có không ít quan viên luôn nghĩ hết các loại làm khó dễ Quách Đạm, nguyên nhân là bởi vì Quách Đạm là một thương nhân, trẫm đều nhìn ở trong mắt, trẫm chẳng qua muốn giữ thể diện cho các ngươi, cho nên không nói ra mà thôi.

Nếu như Quách Đạm không quản lý tốt Vệ Huy phủ, vậy trẫm cũng không thể nói gì hơn, nhưng bây giờ Quách Đạm quản lý ngay ngắn rõ ràng Vệ Huy phủ, thế nhưng có ít người vẫn không chịu buông tha Quách Đạm, bởi vì Quách Đam làm hiển ra eư vô năng ủa ban hắn: bon hắn eoi Ouách Đạm như cái gai trong mắt, cái đỉnh trong thịt, ngoái sáng không được, liền trong bóng tối hãm hại.

Trẫm thật sự là nhịn đủ rồi, Quách Đạm tận tâm tận lực làm việc cho trẫm, vậy mà các ngươi lại khắp nơi khó xử hắn, nói cho các ngươi biết, trẫm sẽ không tiếp tục nhịn nữa, là các ngươi không tuân quy củ trước, ở phía dưới chơi mánh khóe, như vậy trẫm cũng có thể, việc này còn chưa xong đâu, trẫm còn muốn tiếp tục điều tra, các ngươi cứ quỳ ở đây đi, không có mệnh lệnh của trẫm, không cho phép bất cứ ai đứng dậy, miễn cho trẫm đến lúc đó còn phải đi tìm các ngươi."

Nói xong, hắn vung mạnh ống tay áo, nổi giận đùng đùng rời di.

Không ít đại thần bắt đầu run rẩy, hóa ra chúng ta quỳ gối ở đây là tự chui đầu vào lưới a!

Mấy người Thân Thì Hành, Vương Gia Bình không nhịn được nhắm mắt thở dài.

Trong lòng bọn họ đương nhiên biết, mặc dù không thể làm thế này, nhưng Vạn Lịch bão nổi cũng là điều hợp lý.

Quách Đạm mặc dù làm việc cho Vạn Lịch, nhưng cũng làm ra rất nhiều chuyện có lợi cho quốc gia, các ngươi còn luôn nhằm vào Quách Đạm, cũng thật là không thể nào nói nổi.

Bọn hắn cũng có chút nhìn không được, thế nhưng bọn hắn là nội các đại thần, cũng không thể vì một thương nhân mà trở mặt với mọi người.

"Bệ hạ bớt giận, đừng tức giận hỏng thân thể, như vậy cũng không đáng giá a."

Lý Quý đuổi theo Vạn Lịch, đau lòng nói.

"Đã tức giận hỏng."

Vạn Lịch nổ, đột nhiên quay đầu lại, nhìn Trương Kình nói: "Hôm qua xét được bao nhiêu?"

Cũng không mờ mịt, trực tiếp hỏi.

Trương Kình nói: "Hồi bệ hạ, xét được 8,642 lượng."

"Vẫn chưa tới một vạn lượng?" Vạn Lịch đột nhiên dừng bước.

Lý Quý không kịp phanh lại, trực tiếp đi vượt qua Vạn Lịch, vội vàng quay người lại, hơi khom người, đứng bên cạnh Vạn Lịch.

Trương Kình nói: "Bệ hạ, số tiền này đối với hai quan viên ngũ phẩm đã là không ít."

Hắn cũng ngại tiện tay một chút, bởi vì quá ít. Đêm qua hắn còn ngủ không được ngon giấc, càng nghĩ càng giận, dựa vào cái gì ta phải bỏ ra năm vạn lượng.

Trương Kình chặn lại nói: "Xin bệ hạ bớt giận, vi thần cho rằng như vậy đã đủ để uy hiếp bọn hắn, nếu lại bắt thêm, thì quan hệ quân thần sẽ trở nên quá căng thẳng, T¡ Lễ Giám và nội các đều không dễ kết thúc."

Trương Thành cũng vội vàng nói: "Bệ hạ, vi thần cũng cho rằng không thể tiếp tục bắt người."

Vạn Lịch nhìn chằm chằm hai người, hai đầu lông mày giật giật.

Trương Kình, Trương Thành bị dọa vội vàng cúi đầu xuống.

Thật đáng sợ al

Vạn Lịch đột nhiên nói: "Nội thần."

"Có thần."

"Lát nữa trẫm còn bận chính vụ, ngươi thay trẫm đi Từ Ninh cung một chuyến, thay mặt trẫm thỉnh an Thái hậu."

"Vi thần tuân mệnh."

Hai thái giám đồng thời thở ra một hơi.

Bọn họ cũng đều biết, Vạn Lịch chính là để Trương Thành đi dò xét ý tứ của Thái hậu.

Có Thái hậu ra mặt thì việc này sẽ ổn thôi.

Dù sao dính đến bạc, Vạn Lịch liền trở nên vô cùng táo bạo, căn bản không nói đạo lý.

Từ Ninh cung.

"Đều quỳ?"

Lý thái hậu chậm rãi đặt chén trà xuống.

Trương Thành cung kính hồi đáp: "Đầu quỳ."

Lý thái hậu nói: "Nếu bọn hắn thích quỳ, vậy thì để bọn hắn quỳ đi. Quách Đạm tại Vệ Huy phủ vì triều đình vì bách tính lao tâm lao lực, bọn hắn không giúp đỡ thì thôi, lại còn ở đằng sau quấy rối, cũng nên cho bọn hắn một chút giáo huấn."

Trương Thành khom người nói: "Thái hậu thánh minh."

Đối với việc này, Lý thái hậu cũng có tư tâm, Quách Đạm đang giúp nhi tử bảo bối của nàng, lúc này các ngươi lại quấy rối, nhất định phải cho một chút giáo huấn.

Lý thái hậu lại nói: "Nhưng ngươi là nhân thần, cũng nên khuyên nhủ đày sung quân cũng quá nặng nề, ta thấy cách chức, tịch thu gia sản cho bọn hắn về quê là được."

Hiểu con không ai bằng mẹ, nàng biết rõ Vạn Lịch đau lòng tiền, tịch thu gia sản, cách chức đã thu được tiền, hơn nữa cũng đã uy hiếp quần thần, trên cơ bản đều đã đạt được mục đích, bây giờ nên lui lại một chút để cho nội các một cái bậc thang.

Bằng không, nội các cũng không dễ trấn an quần thần.

Trương Thành nói: "Thái hậu dạy rất đúng, thần biết rõ nên làm như thế nào."
Bình Luận (0)
Comment