Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 319 - Chương 318: Con Đường Cầu Học

Chương 318: Con đường cầu học Chương 318: Con đường cầu họcChương 318: Con đường cầu học

Lúc chạng vạng tối, nửa bầu trời phía tây bỗng dưng bốc cháy lên những dáng mây đỏ như lửa, nhuộm đỏ phần lớn bầu trời, xa xa nhìn lại trông vô cùng hùng vĩ.

Trong một gian phòng nhỏ bên cạnh Hoàng Cực điện.

Trương Thành và Trương Kình đang ngồi ở bên trong thảnh thảnh thơi thơi uống trà.

"Ngất mấy người rồi?" Trương Thành cầm khăn lụa lau khóe miệng, không nhanh không chậm hỏi tiểu thái giám vừa mới bước vào.

Tiểu thái giám hồi đáp: "Hồi nội tướng, đã có tám đại thần hôn mê bất tỉnh."

Trương Thành nghe xong, không nhịn được nhìn về phía Trương Kình.

Trương Kình nói: "Ta thấy cũng không kém nhiều."

Trương Thành nói: "Vậy chúng ta liền qua đó đi."

Trương Kình cười nói: "Ta không đi, người là do ta bắt, ta còn chạy ra an ủi bọn hắn, như vậy thì không hợp lý lắm."

"Được thôi, một mình ta đi vậy."

Trương Thành đứng dậy, dẫn mười mấy tiểu thái giám, bưng nước trà, bê ghế lắc lư đi về hướng Hoàng Cực Môn.

Đi đến trước Hoàng Cực Môn, Trương Thành mới giả vờ giả vịt tranh thủ thời gian phân phó thái giám: "Các ngươi còn thất thần làm gì, mau mau nâng đỡ Thủ phụ đại nhân và mấy vị nội các đại thần."

"Vâng."

Mấy tiểu thái giám lập tức tiến lên, nâng đỡ Thân Thì Hành, Vương Gia Bình, và lục bộ Thượng thư lên.

Thế nhưng mấy người Thân Thì Hành nhất thời đều không đứng dậy nổi, mấy tiểu thái giám lại nhanh chóng bê ghế đỡ đám lão đầu bọn hắn ngồi xuống.

Ai cũng mồ hôi đầm đìa, ánh mắt đờ đẫn, miệng mở lớn thở phì phò.

"Thân thủ phụ, các vị sao phải khổ vậy chứ?"

Trương Thành tiến lên phía trước, thở dài.

Thân Thì Hành hơi thở đã mong manh, nhưng hắn vẫn nói: "Nội tướng, phò tá bệ hạ chính là chức trách của nhân thần, chúng ta làm sao có thể để bệ hạ tùy ý làm ẩu, những người kia có sai, thế nhưng tội không đáng chết, nếu như bệ hạ muốn trừng phạt bọn hắn, vậy cũng phải theo quy củ của triều đình, sao có thể không nói tiếng nào phái Đông xưởng bắt người, quốc gia không thể không có pháp luật."

Tuy nói như thế, nhưng trong nội tâm hắn lại rất phiền muộn, lần này quỳ thật đúng là không công.

Bọn hắn quỳ ở đây vốn để áp chế Vạn Lịch, làm sao biết Vạn Lịch hoành như vậy, trực tiếp phạt bọn hắn quỳ, một bên là tự nguyện, một bên là bị ép, đúng thật là cách biệt một trời.

"Muốn ta nói thì những người kia chính là gieo gió gặt bão."

Trương Thành hừ một tiếng, nói: "Các ngươi cho rằng Quách Đạm rất muốn đi Vệ Huy phủ sao? Ở kinh thành nhân gia có nhiều mua bán lớn như thế, làm sao ngoảnh đầu được đến Vệ Huy phủ, là bệ hạ phái hắn đi, bệ hạ vì thế còn cam đoan với hắn, ở nhà tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện."

Nói đến đây, hắn kích động đấm tay này vào lòng bàn tay kia, nói "Nhưng nào biết xảy ra chuyện này, bệ hạ vốn đã áy náy không biết nên đối mặt với Quách Đạm như thế nào, còn những người kia thì sao, không hề thông cảm cho bệ hạ, còn ở phía dưới châm ngòi thổi gió, chỉ hận thiên hạ không loạn, bệ hạ có thể không tức giận sao? Nếu lại không làm gì, uy tín của bệ hạ ở đâu.

Không chỉ bệ hạ, mà ngay cả Thái hậu cũng rất tức giận, luận sự, nhân gia Quách Đạm đang trợ giúp mấy chục vạn bách tính Vệ Huy phủ khôi phục sinh kế, vô luận như thế nào, thân là thần tử, cũng hẳn nên lấy đại cục làm trọng, bọn hắn làm như thế không khác gì không để ý đến sống chết của mấy chục vạn bách tính, cách chức điều tra bọn hắn, chẳng lẽ là sai sao?"

Hắn tuy là thái giám, nhưng cũng đọc đủ thứ thi thư, cho nên câu câu nói đều có lý, hơn nữa hắn còn ám chỉ Lý thái hậu đứng về phía Hoàng đế.

Lý thái hậu mặc dù không hỏi đến chính sự từ lâu, thế nhưng ai cũng không dám đắc tội nàng, bao gồm cả Vạn Lịch, trước kia Lý thái hậu còn từng động ý niệm phế Vạn Lịch, thế nhưng Vạn Lịch cũng chỉ dám ghi hận Trương Cư Chính, đối với Lý thái hậu vẫn vô cùng tôn trọng.

Thân Thì Hành thở dài: "Cách chức điều tra thì cũng thôi, thế nhưng đày sung quân thì cũng quá nặng nề."

Trương Thành chính là chờ câu nói này, nói: "Được rồi, ta đã nói hết lời mới xem như khuyên được bệ hạ đáp ứng, chỉ tịch thu tài sản của bọn hắn, để bọn hắn về quê."

Đây là ý của Lý thái hậu, thế nhưng Trương Thành không thể nói ra đưỡc bằng khânn. chẳng khác nào Lý thái hâui ean thiên chính vụ. Về phần Vạn Lịch, hắn cũng phải lui một bước, nội các đại thần đều quỳ gối ở đây, nhất định phải cho nội các thể diện, bởi vì Hoàng đế đến cùng vẫn không thể rời đi đại thần, trong lúc này nhất định phải có người trung gian điều giải, mà người trung gian này chính là nội các.

Thân Thì Hành cũng vội vàng thấy tốt thì lấy, lần này Vạn Lịch thật sự bão nổi, tiếp tục náo, tất cả mọi người đều không dễ chịu.

Cả sự kiện nháy mắt lắng lại, đừng nói là đại thần trong triều, ngay cả sĩ lâm cũng không có người nào dám tiếp tục nói này nói kia về Đua ngựa, nếu như mạnh miệng phải trả giá bằng đầu người, vậy thì đây không phải chuyện đùa, bọn hắn đỗi Hoàng đế là vì muốn gặt hái danh vọng ở dân gian, nếu không còn đầu thì không có cách nào hưởng thụ danh vọng.

Dù sao Văn Thiên Tường* cũng chỉ có một.

Nhưng mà, Quách Đạm lại buồn bực.

Quách Đạm lúc trước tại trường đua ngựa tuyên bố muốn điều tra đến cùng, đó chẳng qua chỉ là một câu hù dọa người khác, bây giờ Vạn Lịch lại làm cho câu nói này của hắn trở nên vô cùng chân thực, như vậy mẹ nó liền xấu hổ.

Thật ra Quách Đạm không hi vọng Vạn Lịch làm như thế, bởi vì cho dù Vạn Lịch không làm như vậy, hắn cũng có thể giải quyết.

Nếu như hắn biết Vạn Lịch sẽ làm như vậy thì hắn sẽ không nói, bởi vì làm như vậy, tất cả mọi người sẽ cho rằng khẳng định là do Quách Đạm nói huyên thuyên mới làm Hoàng đế không thể không có hành động.

Mặc dù hiện tại mọi người không dám nói gì, nhưng chắc chắn đều ghi hận ở trong lòng.

Như vậy không khác gì khiến Quách Đạm trở thành một cõng nồi hiệp.

Càng thêm muốn mạng là Quách Đạm rất không am hiểu những thứ này, đời trước tại phố Wall hắn mới chỉ vừa vặn cất bước, còn chưa dính đến phương diện chính trị, hắn có tri thức lý luận nhưng không có kinh nghiệm thực tế, hắn cần một người có thể giúp đỡ hắn.

Trên đỉnh một ngọn núi nhỏ ở Đông giao ngoại thành, có một tòa đạo quán.

"Vân Hà quan."

Quách Đạm ngửa đầu liếc nhìn tấm biển treo trước cửa, gật đầu nói: "Là nơi này."

Nói xong, hắn hướng Dương Phi Nhứ hất đầu nói: "Đi vào đi."

Dương Phi Nhứ căn bản không nhìn hắn, vẫn bảo trì cảm giác tồn tại Đạo quán này vô cùng nhỏ, bên trong một người đến thắp hương cũng không có, chỉ có hai đạo cô còn rất trẻ đang quét dọn.

Hai đạo cô thấy Quách Đạm đến, chỉ thi lễ theo kiểu đạo sĩ, sau đó tiếp tục quét dọn.

"Chậc chậc!"

Quách Đạm lập tức lắc đầu, lại hướng Dương Phi Nhứ nói: "Nhìn thấy chưa, với thái độ phục vụ kiểu này, khó trách nơi này quạnh quế như vậy."

Dương Phi Nhứ nói: "Nơi này là đạo quán, không phải Nha hành, nếu như người trong Đạo gia đều giống như ngươi thì Đạo gia làm sao có thể kéo dài đến nay."

"Nếu nữ nhân trong thiên hạ đều giống như ngươi thì nam nhân đều sẽ xuất gia."

Quách Đạm hừ một tiếng, lại hướng một đạo cô nói: "Vị đạo cô này, tại hạ là Quách Đạm, đặc biệt đến đây bái phỏng Vô Tư cư sĩ, không biết Vô Tư cư sĩ có trong quán không?"

Đạo cô kia ngừng lại, nói: "Thí chủ hữu lễ. Vô Tư cư sĩ đã phân phó, bất kể là ai tới đây bái phỏng nàng, trước tiên đều phải quyên một trăm lượng tiền hương hỏa."

"Một. .. Một trăm lượng tiền hương hỏa?"

Quách Đạm suýt nữa thì cắn phải đầu lưỡi, chợt quay đầu đi, nhìn về phía Dương Phi Nhứ nói: "Ha ha, mỹ nữ, ngươi vừa mới nói cái gì nha?"

Dương Phi Nhứ nói: "Liên hệ cùng loại người như ngươi, chẳng lẽ tiền không phải thích hợp nhất ư?"

Móa! Ngươi biết nói chuyện như thế, tại sao không đi diễn tương thanh* a! Quách Đạm hung hăng vung một ngón giữa ra.

(

) Tương thanh (tấu nói, tấu hài) là một trong những nghệ thuật biểu diễn của Trung Quốc, là loại hình khúc nghệ bắt nguồn từ cuộc sống với các hình thức là nói, học, chọc, hát, dường như đang cãi nhau nhưng lý lẽ rất khôi hài.

Dương Phi Nhứ thản nhiên nói: "Như vậy là muốn ta giúp ngươi cắt nó đi sao?"

Quách Đạm vội vàng che lại, trong năm ngón tay, ngón này là dài nhất, về già còn có chỗ hữu dụng, thế nên không thể cắt.

Hắn đánh giá đạo cô kia, nghĩ thầm, Từ cô cô nhìn thanh cao như vậy, sẽ không định ra quy củ tục khí như thế? Hay là bọn họ cố ý muốn làm khó phục vụ cũng không đắt như vậy a! Đạo quán này trang hoàng còn không bằng Xuân Mãn lâu."

Đạo cô kia hơi đỏ mặt, lại thi lễ theo kiểu đạo sĩ nhưng không nói gì nữa.

Ngụ ý, ngươi thích cho hay không thì tuỳ, là chính ngươi tới cửa.

Còn giả vờ thuần khiết, há miệng liền là một trăm lượng, so với ta còn tục khí hơn nhiều. Quách Đạm nhếch miệng, nhưng nghĩ lại, cũng được, Từ cô cô đến cùng cũng giúp hắn một đại ân, bất kể có phải là quy củ nàng định hay không, đã đến đây cũng nên đốt một chút hương hỏa, một trăm lượng không quá nhiều, chỉ là tiểu đạo cô này quá làm người tức giận, sáo lộ cũng không cho, liền trực tiếp đòi tiền. Nói: "Thế nhưng trên thân tại hạ không mang nhiều tiền như vậy, đợi ta trở về."

Đạo cô kia lập tức nói: "Có thể viết giấy nợ."

"Oa! Các ngươi phục vụ thật đúng là chu đáo, khó trách không có người đến."

Một nén hương sau.

Quách Đạm ký nhũ danh của chính mình lên giấy nợ - Quách Đản.

"Ngươi viết sai, không phải chữ đản trong trứng gà, phải là chữ đạm trong lạnh nhạt." Dương Phi Nhứ hảo tâm nhắc nhở.

Quách Đạm trừng nàng một cái, lại hướng đạo cô kia nói: "Thật có lỗi, không để ý nên ký nhầm nhũ danh, chúng ta viết lại một lần nữa. Ha ha."

Thần sắc đạo cô lập tức trở nên vô cùng cẩn thận.

Quách Đạm xấu hổ cười một tiếng, lại hướng Dương Phi Nhứ nói: "Ngươi đứng xa ta một chút."

Thật vất vả viết xong giấy nợ, Quách Đạm lại nói: "Hiện tại thì có thể mang ta đi gặp Vô Tư cư sĩ rồi chứ."

"Thật có lỗi, Vô Tư cư sĩ ra ngoài vẫn chưa về." Đạo cô nói.

Quách Đạm cả giận, nói: "Ta nói này tiểu đạo cô, ngươi như vậy chính là đang lừa tiền, ta vừa rồi hỏi ngươi Vô Tư cư sĩ có ở trong quán không, ngươi nói."

Đạo cô lại thi lễ theo kiểu đạo sĩ rồi nói: "Bần đạo hồi đáp rằng 'Vô Tư cư sĩ đã phân phó, bất kể ai tới đây bái phỏng nàng, trước tiên đều phải quyên một trăm lượng tiền hương hỏa. ' ."

Dương Phi Nhứ gật đầu nói: "Nàng đúng là nói như thế."

"Ngươi ngậm miệng." dùng, đến cùng vẫn là dùng nắm đấm để nói chuyện. Hắn lại hướng đạo cô hỏi: "Vậy không biết Vô Tư cư sĩ khi nào trở về?"

"Bần đạo cũng không rõ ràng, thí chủ có thể chờ ở đây, hoặc là ngày mai lại đến."

Nói xong, đạo cô lại cầm cây chổi đi quét dọn.

Quách Đạm trong miệng lẩm bẩm nói: "Nói cứ như hiện tại có bảo mã

, chỉ cần đạp chân ga liền đến, lão tử tới đây một chuyến không dễ dàng chút nào."

ở Trung Quốc bảo mã còn là tên tiếng trung của hãng xe BMV.

"Có bảo mã ngươi cũng không biết cưỡi." Dương Phi Nhứ thấp giọng nói.

Quách Đạm vốn cho rằng Khấu Ngâm Sa còn không đủ đáng yêu, thế nhưng có Từ cô cô và Dương Phi Nhứ phụ trợ, Quách Đạm giờ phút này lại cảm thấy Khấu Ngâm Sa là nữ nhân đáng yêu nhất trên đời, tình ý với ái thê lại tăng thêm mấy phần, đúng là không có so sánh, liền không có tình yêu.

Không có cách nào chỉ có thể chờ.

Một canh giờ trôi qua.

"Quyên một trăm lượng, một ly trà cũng không cho, bán hàng đa cấp cũng không tàn nhẫn như thế, tốt xấu gì cũng nên cho một củ cải trắng để gặm chứ, thật sự là tức chết ta." Quách Đạm ngồi xếp bằng trên đệm, không khác gì một tên ngốc, nhìn ai cũng đều có thù.

Từ trước đến nay chỉ có hắn hố tiền của người khác, còn chưa hề bị người khác hố như thế này.

Chợt nghe bên ngoài có người nói nói: "Cư sĩ trở về."

Quách Đạm mừng rỡ, vọt thẳng ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy tiểu đạo cô làm hắn tức giận vừa rồi đang trợ giúp Từ cô cô lấy chiếc giỏ trúc đựng đầy thảo dược từ trên lưng xuống, hai người hình như còn đang nói gì đó.

Từ cô cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng Quách Đạm.

Quách Đạm vội vàng vẫy tay.

Từ cô cô khẽ gật đầu, sau đó đi về phía hắn.

Có việc cầu người, cho nên Quách Đạm đương nhiên phải lấy ra khuôn mặt tươi cười để nghênh tiếp, hắn thi lễ rồi nói: "Cư sĩ hữu lễ "

"Hữu lễ."

Từ ô cô khẽ aât đầu. sau đá dùng ấng †av án chấm chấm mầ hôi trân trán.

Bởi vì vừa từ trên núi xuống, cho nên khuôn mặt trắng nõn, nhã nhặn của nàng hơi ửng hồng, càng lộ ra vẻ kiều diễm, chiếc áo đạo bào rộng rãi vốn không che lấp được tư thái nở nang, có lồi có lõm của nàng, lúc này lại thấm ướt mồ hôi, nên càng bó sát vào thân thể.

Không thể không nói, tư thái của nữ nhân này xác thực là thế gian khó gặp. Quách Đạm nói thầm trong lòng một câu, ngoài miệng lại thử dò xét nói: "Thật sự là có lỗi, ta không biết quy củ của cư sĩ cho nên không mang đủ tiền, chỉ có thể viết giấy nợ, mong cư sĩ đừng trách."

Từ cô cô mỉm cười nói: "Không viết sai tên là được."

Sau lưng Quách Đạm lập tức truyền đến một tiếng "Phì".

Quách Đạm quay đầu trừng một cái, sau đó lắc đầu nói: "Không có, không có. Nhưng ta không ngờ, chỉ là một trăm lượng, như vậy thật sự không phù hợp với giá trị bản thân của cư sĩ, lấy thương nhân kinh nghiệm của ta để tính ra thì chí ít cũng phải năm trăm lượng."

Từ cô cô cười nhạt một tiếng: "Không ít, dù sao ta cũng không phải hoa khôi Xuân Mãn lâu."

miậm

Quách Đạm u oán nhìn tiểu đạo cô kia, cứ như vậy một chút thời gian, ngươi có thể nói nhiều đến mức như vậy sao?

(

)Văn Thiên Tường (tiếng Trung: #ZX3#; bính âm: Wén Tiãnxiáng, 6 tháng 6,1236 - 9 tháng 1,1283) là thừa tướng trung nghĩa lẫm liệt nhà Nam Tống, một thi sĩ nổi tiếng mà tư tưởng yêu nước đã thấm đượm trong thi văn của ông.

Ông là một vị anh hùng dân tộc của Trung Quốc, là 1 trong 5 vị quan thời Nam Tống (cùng với Nhạc Phi, Lý Cương, Hàn Thế Trung, Triệu Đỉnh) được thờ tại Đế vương miếu (ƒf{È##jj&#) thời nhà Minh, nhà Thanh xây dựng, trong đó thờ những vị quan văn, võ tướng được đánh giá là tài năng và tận trung nhất qua các triều đại. (nguồn wiki)
Bình Luận (0)
Comment