Chương 319: Ta muốn bọn hắn cảm thấy đau
Chương 319: Ta muốn bọn hắn cảm thấy đauChương 319: Ta muốn bọn hắn cảm thấy đau
"A? Cư sĩ đi hái thuốc về sao?"
Quách Đạm nghiêng đầu nhìn hướng giỏ trúc đựng đầy thảo dược, cực kỳ cứng nhắc nói sang chuyện khác.
"Ừm."
Từ cô cô nhẹ nhàng gật đầu.
"Thật không ngờ cư sĩ còn biết y thuật, xem ra cư sĩ thật sự giống như truyền ngôn, là kỳ nữ thế gian hiếm thấy, không giống." Quách Đạm ngoái đầu nghiêng mắt nhìn về phía sau rồi nói tiếp: "Một số nữ nhân bình thường, cả ngày chỉ biết múa đao lộng thương, không hề có kỹ năng nào khác, ngay cả việc nấu cơm nên cho bao nhiêu nước cũng không biết."
Dương Phi Nhứ hỏi: "Ngươi biết?"
"Khụ khụ khụ!"
Quách Đạm phớt lờ Dương Phi Nhứ, lại nhìn về phía Từ cô cô, tỏ vẻ sùng bái nói: "Không dối gạt cư sĩ, khi còn bé ta từng nghĩ tới việc học y, bởi vì ta cho rằng là người thì đều sẽ sinh bệnh, mà có bệnh thì sẽ vái tứ phương, vì vậy nghề y là nghề rất kiếm tiền, chỉ tiếc gia phụ không cho phép, gia phụ nói nếu như ta làm nghề y thì nhất định sẽ trở thành lang băm giết người trong vô hình, nhưng ta nghĩ cư sĩ chắc chắn không có suy nghĩ giống ta, cư sĩ nhất định là hành y tế thế, cứu tử phù thương. . ."
Từ cô cô vội nói: "Ngươi quá khen, thật ra ta đi hái thuốc cũng là vì bán thuốc kiếm tiền."
MA2"
Quách Đạm kinh ngạc nhìn Từ cô cô, còn cho người ta vuốt mông ngựa hay không?
Từ cô cô nghiêm túc nói: "Vân Hà quan của ta chuyên môn bán một loại thuốc cao, tên là Vân Hà cao chuyên trị liệu ngoại thương, vô cùng hữu hiệu, nếu ngươi cần thì có thể mua một chút về."
Oa... Quảng cáo thật sự là đánh quá nhanh, ta cũng có chút không kịp chuẩn bị, không ngờ nàng còn là một cao thủ marketing, không biết có thể lắc lư nàng đến Nha hành làm việc hay không. Quách Đạm lấy lại tỉnh thần tranh thủ thời gian tránh sang một bên, hướng Dương Phi Nhứ nói: "Nghe thấy chưa, lần sau ngươi thụ thương có thể tới đây mua chút thuốc, ủng hộ cư sĩ, cùng lắm thì ta thanh toán dược phí cho ngươi."
Dương Phi Nhứ nói: "Nếu như ta bị thương thì ngươi khẳng định đã chết" ". Vậy thì không cần." Quách Đạm ngượng ngùng nói.
Từ cô cô mỉm cười lắc đầu, lại nói: "Ngươi chờ một lát, ta về phòng sửa sang một chút."
"Có cần ta giúp một tay không?" Quách Đạm bận bịu xum xoe.
"Không cần. Xin lỗi không tiếp được."
Từ cô cô khẽ gật đầu, sau đó đi vào đạo quán.
Một canh giờ sau.
"Chờ một lát?"
Quách Đạm nghiêng dựa vào cạnh cửa, cúi đầu, hai ngón tay nhàm chán vân vê đủ kiểu một đóa hoa dại nhỏ, một lúc sau, hắn lại vỗ vỗ mạng nhiện trên đầu vai, thở dài: "Là ta học vấn không cao, hay là ta hiểu lầm từ ngữ này?"
Nói xong, hắn lại nhìn về phía Dương Phi Nhứ đang ôm tú xuân đao,"Mỹ nữ, 'Một lát' đến cùng là chỉ bao lâu?"
Dương Phi Nhứ nói: "Đại khái là một trăm lượng."
Quách Đạm hai con ngươi hướng lên trên, như có điều suy nghĩ nói: "Một canh giờ một trăm lượng, một ngày một ngàn hai trăm lượng, một tháng ba vạn sáu ngàn lượng, ân, kém cũng kém không nhiều, ngươi nói kiểu này, ta lập tức liền lý giải."
Lúc này, tiểu đạo cô đi tới, nói: "Thí chủ, cư sĩ mời thí chủ qua."
Quách Đạm nghe vậy hai mắt hiện ra lệ quang, đưa đoá hoa dại nhỏ đang cầm trong tay cho tiểu đạo cô.
Tiểu đạo cô vô ý thức nhận lấy, lại ngẩng đầu mờ mịt nhìn Quách Đạm.
"Tại"
Quách Đạm nói xong tiêu sái ngẩng đầu, nhanh chân đi vào bên trong đạo quán.
"Thí chủ, là bên này."
Tiểu đạo cô đầu tiên mang theo Quách Đạm ra khỏi đạo quán, sau đó đi vòng ra đằng sau đạo quán, mặt sau đạo quán có một đình nhỏ, bên trong có một vị đạo cô tuyệt sắc đang ngồi pha trà, chính là Từ cô cô.
Thấy Quách Đạm đến, Từ cô cô đứng dậy, nói: "Thật có lỗi, để ngươi đợi lâu."
Từ cô cô đã đổi một bộ đạo bào khác, da trắng nõn nà, lông mày pha ena. lông mi rñũ vuếng. đôi mắt chứa hơi nước nhìn mât cái liền biết là vừa tắm không lâu.
Chuyện này không đến giúp, thật đúng là làm người tiếc nuối a! Quách Đạm âm thầm thở dài, ngoài miệng lại nói: "Không dám, không dám, tại hạ chẳng qua chỉ là một tiểu đồng sinh, cư sĩ lại có thể thịnh trang đón tiếp, tại hạ thật sự là thụ sủng nhược kinh a!"
Từ cô cô cúi đầu liếc nhìn bộ đạo bào rất mộc mạc của mình, làm sao biến thành thịnh trang, ngươi thật đúng là tự thiếp vàng lên mặt mình, nàng vừa rồi lên núi hái thuốc, mồ hôi chảy nhỏ giọt, nếu không tắm rửa làm sao chịu được, nhưng nàng cũng không giải thích gì cả, mỉm cười, đưa tay ra hiệu nói: "Mời ngồi."
"Đa tại"
Sau khi Quách Đạm ngồi xuống, Từ cô cô mới ngồi xuống, đem một ly trà để trước mặt Quách Đạm, nói: "Mời uống trà."
"Đa tại Đa tạ!"
Quách Đạm nâng chung trà lên, uống một ngụm, bỗng nhiên sững sờ.
Từ cô cô nói: "Khó uống sao?"
"A, không phải."
Quách Đạm lắc đầu, nói: "Ta chỉ cảm thấy hương vị trà này có chút quen thuộc, rất giống hương vị trà thê tử ta pha."
"Thật sao?"
"Đúng vậy rất giống, ngửi mùi rất thơm nhưng vào miệng hơi đắng, sau khi tinh tế nhấm nháp thì lại vui vẻ chịu đựng, dư vị vô tận." Quách Đạm gật đầu, lại nói: "Nếu không luận tình cảm thì chén trà này của cư sĩ còn hơn một bậc."
"Quá khen!"
Từ cô cô cười nhạt một tiếng, chợt hỏi: "Không biết hôm nay ngươi đến tìm ta làm gì?"
"Đương nhiên là cảm tạ."
"Thế nhưng ngươi không hề mang lễ vật đến đây."
Đúng nha! Tại sao ta không mang lễ vật đến? Quách Đạm lập tức có vẻ xấu hổ, ngượng ngùng cười nói: "Ta cho rằng cư sĩ ở là người bên ngoài thế tục sẽ không thích như thế, hơn nữa lại sợ chọc cư sĩ không vui, cho nên không mang theo."
"Ta cũng ăn ngũ cốc hoa màu, làm sao có thể là người bên ngoài thế "Đúng thế, đúng vậy."
Quách Đạm xấu hổ gật đầu, nói: "Lần này là ta thất lễ, chờ ta trở về, lập tức chuẩn bị hậu lễ đưa tới đây."
Từ cô cô gật đầu.
Oa! Nhìn không ra nàng cũng rất tham tài nha. Quách Đạm có chút nhìn không thấu nữ nhân này, cười ha ha, thử dò xét nói: "Nghe cư sĩ nói như vậy, hình như đã biết ta vì sao mà đến?"
Từ cô cô ngay thẳng nói: "Ngươi nói là vì cảm tạ ta mà đến, tự nhiên là chỉ chuyện phóng hoả ở Thiên Tân vệ."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Quách Đạm liên tục gật đầu, nói: "Lúc trước nếu không có cư sĩ nhắc nhở thì lúc này ta thật sự là xong, đại ân đại đức của cư sĩ, tại hạ sẽ khắc sâu trong tâm khảm, ngày khác nhất định hậu báo."
Từ cô cô nói: "Chỉ là một cái nhấc tay, không cần phải nói nhiều."
Vậy ngươi còn yêu cầu ta chuẩn bị lễ vật? Quách Đạm nói thầm một câu, lại nói: "Không biết cư sĩ nhìn việc này như thế nào?"
Từ cô cô nói: "Vụ án này không phải đã điều tra rõ ràng rồi sao?"
"Nói như thế cũng không sai, thế nhưng." Quách Đạm thở dài: "Nếu như lúc trước không có cư sĩ nhắc nhở ta sớm chuẩn bị, thì khi chuyện này phát sinh, ta sẽ không đa nghi, dù sao chứng cứ đều vô cùng xác thực, thế nhưng bây giờ, ta cho rằng việc này cũng không đơn giản như thế, dù sao ta lúc ấy phòng bị cũng không phải Tưởng Phong."
Từ cô cô hơi trầm ngâm, rồi nói: "Nếu như hung thủ thật sự không phải là Tưởng Phong, mà là một người khác hoàn toàn, vậy người này nhất định là thần thông quảng đại, người biết rõ Tưởng Phong là con riêng của Tưởng Thế Hữu không nhiều, đồng thời còn hiểu rõ vô cùng cách làm người của Lý Thủ Kỹ, hơn nữa lại có thể sắp đặt toàn bộ sự kiện đến mức giọt nước không lọt, khiến người khác không thể hoài nghi, chứ đừng nói là điều tra."
Quách Đạm nhíu lông mày nói: "Có thể đem nhiều tin tức không liên quan hội tụ vào một chỗ thì chỉ có Đông xưởng mới có thể làm được."
Từ cô cô nói: "Nếu như thật sự là do bọn hắn gây ra, vậy không khả năng để cho ngươi điều tra ra được bất cứ dấu vết gì, nếu không, bọn hắn tuyệt đối sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ."
"Thật ra ta cũng biết."
Quách Đạm gật đầu, cười khổ nói: "Tất cả chứng cứ đều đã theo Từ cô cô cười nói: "Nếu ngươi muốn ta giúp ngươi tìm ra dấu vết Đông xưởng để lại, vậy ngươi đã đi một chuyến tay không, loại chuyện này, trong thiên hạ không có người nào có thể thắng được Đông xưởng."
"Ta cũng không phải vì thế mà đến đây." Quách Đạm lắc đầu.
Từ cô cô hỏi: "Vậy ngươi vì sao mà đến?"
Quách Đạm nghiêm túc nói: "Ta không thể một mực bị động bị đánh như vậy, ta cũng muốn cho Đông xưởng nhìn một điểm thuốc nhuộm." Tất nhiên nếu Từ cô cô đã ám chỉ Đông xưởng, vậy hắn cũng không cần che giấu.
Từ cô cô cười khúc khích: "Ngươi chẳng qua là một thương nhân, sao có thể là đối thủ của Đông xưởng, ta thấy ngươi đang sỉ tâm vọng tưởng."
Quách Đạm nói: "Nhưng Đông xưởng lại đối phó một thương nhân, có thể thấy Đông xưởng và thương nhân này đang cùng một cấp độ."
Từ cô cô lắc đầu nói: "Nếu như thật sự là do Đông xưởng gây ra, Trương Kình sẽ không vận dụng toàn bộ lực lượng của Đông xưởng đối phó ngươi, bởi vì nếu làm như vậy, ngươi không có khả năng còn sống, nhưng đồng thời không khả năng giấu giếm được Thánh thượng, có lẽ để đối phó ngươi hắn chỉ cần động động ngón tay."
Quách Đạm nói: "Vậy ta liền vận dụng tất cả lực lượng để tách ngón tay của hắn ra khỏi cổ tay."
Từ cô cô có vẻ hơi kinh ngạc nhìn Quách Đạm: "Thật không ngờ ngươi có quyết tâm lớn như thế."
Quách Đạm cười nói: "Ta đã nhiều lần lấy lòng hắn, nhưng hắn vẫn muốn đẩy ta vào chỗ chết, Bồ Tát cũng sẽ có lúc tức giận, huống chỉ ta chỉ là một thương nhân lòng dạ nhỏ mọn."
Nói đến đây, hắn thở dài: "Nhưng ta lại không hiểu rõ về Đông xưởng, cũng không biết nên ra tay từ đâu mới có thể khiến bọn hắn cảm thấy đau."
Từ cô cô thuận theo suy tư hồi lâu, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía ngoài đình.
Quách Đạm quay đầu nhìn theo, ngoài đình chỉ có Dương Phi Như đang đứng với tư thế hiên ngang, không hề có người nào khác, không nhịn được quay đầu lại, nghỉ hoặc nhìn Từ cô cô.
Từ cô cô nói: "Đông xưởng và Cẩm Y Vệ tuy là cá mè một lứa, nhưng chúng nó cũng không phải vẫn luôn cấu kết với nhau làm việc xấu, quan hệ của cả hai thật ra vô cùng vi diệu, đồng thời tranh đấu lẫn nhau nhiều hơn là hợp tác.
Vào những năm Gia Tĩnh. Cẩm Y Vâ t†từna mât lần án đảo phía trên Hán vệ, thế nhưng những năm gần đây, Cẩm Y Vệ lại dần dần phụ thuộc vào Đông xưởng, cho nên Trương Kình mặc dù có quan hàm thấp hơn Trương Thành, nhưng trong tay nắm giữ quyền lực lại lớn hơn Trương Thành, bởi vì trong tay Trương Kình đồng thời khống chế Đông xưởng và Cẩm Y Vệ.
Thế nhưng, cũng không phải mỗi Cẩm Y Vệ đều cam nguyện biến thành nanh vuốt của Đông xưởng, trong lòng bọn họ vẫn còn hoài niệm vinh quang ngày xưa của Cẩm Y Vệ."
Quách Đạm nghe xong nhướng mày, quay đầu nhìn về phía Dương Phi Nhứ, nói: "Nàng chính là một người trong số đó."
Từ cô cô gật đầu.
Quách Đạm trầm ngâm một chút, nói: "Nói cách khác, nếu như ta có thể làm cho Cẩm Y Vệ thoát khỏi sự khống chế của Đông xưởng, Trương Kình sẽ cảm thấy đau đớn vô cùng."
Từ cô cô cười lắc đầu nói: "Ngươi không khỏi đánh giá quá cao bản thân mình, lấy năng lực của ngươi thì không thể nào làm được điều này, nếu như ngươi có thể làm được, vậy thì đối với Trương Kình không phải đơn giản chỉ là đau đớn, mà là tính mệnh du quan."
Thoáng dừng lại, nàng lại tiếp tục nói: "Trước mắt Trương Kình vẫn còn đang chỉnh hợp thế lực của Đông xưởng và Cẩm Y Vệ, chỉ cần ngươi có thể ngăn cản bước chân của hắn, thì hắn sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu."