Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 334 - Chương 333: Phát Đạt 1

Chương 333: Phát đạt 1 Chương 333: Phát đạt 1Chương 333: Phát đạt 1

Vệ Huy phủ ở chung cùng các châu phủ xung quanh như thế nào, Quách Đạm thật đúng là chưa nghĩ được một biện pháp hoàn mỹ để giải quyết, đột nhiên xuất hiện một dị loại không phù hợp với hệ thống xung quanh, làm thế nào để dung nhập trong đó quả thật là vô cùng hao tổn tâm trí.

Biện pháp trước đó của Quách Đạm chính là cố tìm điểm chung, gác lại bất đồng, tôn trọng nguyên tắc của nhau đồng thời có thể thử nghiệm tiếp xúc.

Bởi vì Quách Đạm cũng không có cách nào có thể thay đổi các châu phủ khác, hắn không có lực lượng để có thể đánh vỡ toàn bộ hệ thống, có thể làm một góc của băng sơn đã rất không tệ, trên thực tế hắn cũng chỉ cần một Vệ Huy phủ.

Nhưng cho dù để bảo đảm một góc của băng sơn này cũng là nói thì dễ mà làm thì rất khó.

Đây sẽ là một đoạn đường dài đằng đẫng mà lại rất khó đi.

"Đi hướng bên kia, đổi đoạn đường này đi."

Hai người trò chuyện một lát, đang định chuẩn bị tiếp tục lên đường, Quý công công đột nhiên chỉ hướng đường nhỏ bên cạnh.

Quách Đạm kinh ngạc nói: "Vì sao? Phía trước có người cản đường sao?"

Quý công công vung tay lên: "Không, bây giờ ai còn dám cản, chủ yếu là vì phía trước có nhi tử của huyện chủ vừa chết, xúi quẩy vô cùng."

"Nhi tử của huyện chủ?" Quách Đạm hiếu kỳ nói: "Bị bệnh chết ư?"

"Không phải, là chết đói."

"Đói... Chết đói?"

Quách Đạm kinh ngạc nói: "Nhi tử của huyện chủ cũng sẽ chết đói sao?"

"Nhiều đi, những năm gần đây năm nào không chết đói mấy người."

Quý công công nói xong thấy khuôn mặt Quách Đạm có vẻ chấn kinh, cảm thấy hiếu kì, hỏi: "Ngươi chẳng lẽ không biết?"

Quách Đạm lập tức lắc đầu, hắn đối với những chuyện này thật đúng là không biết nhiều chỉ tiết cụ thể.

Quý công công liền giải thích đại khái cho hắn. Gia Tĩnh, toàn bộ giai tầng thống trị bao gồm cả Hoàng đế đều ý thức được tính nguy hại của phiên vương đối với quốc gia, cho nên thời điểm ấy đã ra đời ra một hệ liệt điều lệ trứ danh được gọi là € Tông Phiên điều lệ ) , dùng để hạn chế nghiêm ngặt các phiên vương, ngay cả vấn đề sinh dục của phiên vương cũng bị hạn chế.

Mà ở trong đó có một điều lệ quy định những hậu nhân của phiên vương muốn thỉnh phong tước vị thì đều phải được Lễ bộ thông qua, nhưng mà, theo tình hình tài chính của Minh triều ngày càng túng quẫn, Lễ bộ cũng trở nên ngày càng khắt khe đối với vấn đề này.

Phiên vương không có được tước vị sẽ không được quốc gia nuôi, càng không có cách nào vào dân tịch, muốn tay làm hàm nhai cũng không được, bởi triều đình không cho phép làm, thậm chí cả cánh cửa cũng không cho phép ra, hơn nữa phiên vương cũng không thể tiếp xúc với người ngoài cho dù là thân nhân của mình, chỉ có thể ở trong nhà tươi sống chết đói.

"Thì ra là như vậy." Quách Đạm thoáng gật đầu, chỉ cảm thấy đây mới thật sự là bi kịch, một người sống sờ sờ, trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, cứ như vậy bị chết đói, lại hỏi: "Đã như vậy, vì sao lần trước ta giúp Hộ bộ thống kê chỉ tiêu lại phát hiện ở trong đó rất nhiều khoản tiền đều là cấp phát cho phiên vương."

Quý công công chỉ ai thán một tiếng: "Nghèo nhiều, giàu cũng nhiều am

Hóa ra Tông Phiên điều lệ ) chỉ là trị ngọn không trị gốc, nó không hề có quy định hạn chế thổ địa triều đình có thể ban thưởng cho phiên vương, giống như Lộ Vương Chu Dực Lưu, Vạn Lịch chính là vào chỗ chết cho, hắn không thể nào chết đói.

Vốn là tất cả phiên vương đều như nhau, mà_ ( Tông Phiên điều lệ ) chỉ là khiến phiên vương Minh triều bây giờ xuất hiện tình trạng lưỡng cực phân hoá, hạn hạn chết, úng lụt úng lụt chết.

Quách Đạm thấy Quý công công không muốn nói thêm, nên cũng không hỏi nhiều nữa, nhưng kỳ thật hắn vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này, hắn cũng không quá quan tâm đến tình trạng tham ô mục nát, mã chính buông thả trong triều, bởi vì tham ô mục nát cũng có thể kích thích tiêu phí, với chút chút bổng lộc của quan viên Minh triều, nếu không tham ô thì làm gì có ai có tiền cược đua ngựa.

Thế nhưng phiên vương trực tiếp ảnh hưởng đến phát triển kinh tế, bởi vì phiên vương không thể ra phiên, cho hắn tiền phần lớn cũng đều bị hạn chế trong đất phong, không hề có tác dụng thúc đẩy kinh tế quốc gia, nhưng, bọn hắn lại chiếm giữ một số lượng cực lớn tài sản. cho Lộ Vương, mà Lộ Vương một khi liền phiên thì tiền này coi như không ra được nữa, không có cách nào sinh ra bất kỳ giá trị gì. Nếu như Vạn Lịch vì Hoàng quý phi, thu mua châu báu, xây dựng cung điện thì vẫn là dùng tiền.

Điều này rất nguy hại cho sự phát triển của thương nghiệp, bởi vì kinh tế ở chỗ lưu thông, bất kể là tham ô hay là cướp bóc, tiền này nhất định phải lấy ra dùng, không lấy ra liền xong.

Có lẽ đây cũng là vấn đề duy nhất Quách Đạm chân tâm thật ý hi vọng có thể trợ giúp triều đình giải quyết.

Thế nhưng vấn đề này lại vô cùng phức tạp, ngay cả Trương Cư Chính cũng không thể giải quyết, một tiểu bạch chính trị như Quách Đạm muốn giải quyết, nói thì dễ hơn làm a!

Lại đi tiếp mấy ngày, đoàn người đi tới Hồng huyện, cực bắc của Vệ Huy phủ.

Quy mô sản xuất của Hồng huyện không bằng Cấp huyện và Tân Hương, ngành dịch vụ chiếm chủ yếu sản nghiệp ở đây, bởi vì hàng hóa vận chuyển về kinh thành hầu hết đều đi hướng bên này, lữ điếm, tửu lâu có rất nhiều.

Vừa mới nhập cảnh liền gặp phải mấy tên binh sĩ đang tại kiểm tra một đám bách tính vụng trộm từ Chương Đức phủ chạy vào Vệ Huy phủ.

"Có muốn qua xem hay không?"

Quý công công hỏi.

Quách Đạm lắc đầu nói: "Việc này lại không có quan hệ với ta, bọn hắn cũng không nghe lời ta, ta đi qua làm gì."

Quý công công ngẩn người, cười khanh khách nói: "Ngươi nếu không nói, ta còn thực sự xem ngươi như Tri phủ Vệ Huy phủ."

"Đừng."

Quách Đạm cười nói: "Ta chỉ một tiểu thương nhân bình thường."

Trong lòng Quách Đạm bổ sung một câu, cái nồi này tuyệt đối không thể cõng.

Hắn dừng lại Hồng huyện hai ngày để thị sát tình hình phát triển kinh tế tại bản địa.

Bây giờ vấn đề của Vệ Huy phủ chủ yếu đều tập trung ở biên giới, nguyên nhân rất đơn giản, người thường hướng chỗ cao, nước chảy chỗ trũng, ở Vệ Huy phủ làm bao nhiêu nhận bấy nhiêu, không có gánh nặng nộp thuế, điều này khiến bách tính ở các châu phủ xung quanh đều muốn đến Vệ Huy phủ, đặc biệt là khoảng thời gian này, bởi vì tin tức đều đã Nhưng sự thật cũng không phải như thế, chủ yếu là vấn đề thói quen sinh hoạt, rất nhiều bách tính vẫn không quen phương thức làm việc tập thể, trong lúc Quách Đạm không ở đây, công xưởng sản xuất nào ở Hồng huyện cũng từng xuất hiện ẩu đả, bách tính vốn có tố chất không cao, lại không có ý thức tập thể, một lời không hợp liền đánh nhau.

Thương nhân hiện tại cũng không giỏi quản lý, trên cơ bản đều giao cho pháp viện phán quyết, những hương thân kia đã mê quyền chức đến nghiện. Còn hình phạt trong nội bộ công xưởng chính là trực tiếp đuổi việc, bởi vì hiện tại tất cả công xưởng đều không thiếu nhân lực, hình phạt này cũng uy hiếp không ít người, mọi việc luôn có lợi và có hại, hiện tại bách tính cũng không có ruộng đồng, không làm việc thì sẽ không có cơm ăn.

Vấn đề này cũng khiến pháp viện phải sửa đổi luật lệ, bởi vì không có chính phủ, pháp viện và sở duy trì trật tự đều không có tiền, cho nên làm sao có thể có chuyện tốt như ngồi tù, miễn phí nuôi cơm, nghĩ đẹp, người phạm pháp hầu hết đều không ngồi tù, mà bị phạt đi dọn dẹp vệ sinh, vận chuyển phân và nước tiểu từ thành nội đến điền trang ngoại thành.

Bởi vì bách tính hiện nay đều tập trung về thành nội, sạch sẽ cũng trở thành một vấn đề, rất nhiều bách tính vụng trộm chạy tới Vệ Huy phủ trước tiên đều được thuê làm chuyện này.

Quách Đạm đến khiến rất nhiều người đều đang mong ngóng, giống như Quý công công đều coi Quách Đạm trở thành người lãnh đạo, nhưng Quách Đạm cũng chỉ nghe một chút mà thôi, không có ra bất kỳ quyết sách gì.

Quách Đạm dù sao cũng không phải thần, đây cũng không phải am hiểu của hắn, hơn nữa, hiện tại tất cả mọi người đều đang nghĩ biện pháp giải quyết những vấn đề này, cho dù hiệu quả như thế nào, nhưng chỉ cần mọi người hành động thì đó chính là điều hắn hi vọng nhìn thấy.

Quách Đạm cho rằng, từ cá thể đến tập thể vốn yêu cầu một thời gian rèn luyện, yêu cầu mọi người học cách khoan dung, đồng thời chú ý đạo đức cá nhân và đạo đức cộng đồng, bất kỳ biện pháp gì cũng không thể giải quyết hoàn toàn vấn đề, chỉ tạm thời đè xuống mà thôi, chuyện này cần mọi người cùng nhau cố gắng, mà không phải một mình hắn có thể giải quyết.

Lại đi ba ngày, Quách Đạm rốt cục đến Cấp huyện.

Mà mấy đại phú thương như Chu Phong, Tần Trang đã sớm đến vùng ngoại ô chờ đợi, Quách Đạm vừa mới đến, bọn hắn liền bao bọc vây quanh Quách Đạm, hỏi thăm chuyện ở kinh thành, trong giọng điệu còn mang theo một chút oán trách, bởi vì lúc ấy Quách Đạm hồi kinh mà không thông báo chan bon hắn mât tiếna. đều này làm bon hắn rất tức tối. Bọn hắn đều cổ đông của Nha hành, xảy ra chuyện lớn như vậy, lại nguy hiểm đến tính mệnh của bọn hắn, bọn hắn tuyệt đối có quyền biết tình tiết sự kiện.

Chỉ là thương nhân cũng rất biết lấy đại cục làm trọng, vì tiền, bọn hắn vẫn có thể nhịn xuống.

Quách Đạm cũng vô cùng chân thành xin lỗi bọn họ, biểu thị tuyệt đối sẽ không có lần sau, đồng thời cũng giải thích vì sao lúc ấy không từ mà biệt, nguyên nhân chính là hắn cũng không rõ ràng chuyện xảy ra, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến Vệ Huy phủ, dù sao Vệ Huy phủ vừa mới ổn định lại.

Về sau hắn lại đem mọi chuyện phát sinh ở kinh thành một năm một mười nói cho bọn hắn.

"Hiền chất, lần này coi như xong, nhưng loại mua bán kiểu này, sau này tuyệt đối đừng tiếp nữa, chúng ta thà rằng không kiếm số tiền này."

Chu Phong liên tục khoát tay, thái độ cực kỳ kiên quyết.

"Chu huynh nói có lý, kỳ thật đây cũng không phải mua bán chúng ta nên làm." Tào Đạt gật đầu nói.

Những người khác cũng đều có thái độ này, bao gồm cả Tần Trang người kiếm được một món hời từ vụ mua bán này, tất cả đều không muốn Nha hành tiếp nhận thêm loại mua bán như thế này nữa.

Loại mua bán này hẳn nên cho người bên trong thể chế, có bối cảnh đi làm, bọn hắn làm mà chẳng may xảy ra sai lầm gì thì có khả năng sẽ gặp phải tai ương lao ngục hoặc là mất đi tính mệnh.

Quách Đạm đã sớm đoán trước, kiên nhẫn nghe bọn hắn nói xong, mới nói: "Các vị đều hiểu ta, ta làm mỗi một khoản buôn bán đều sẽ cân nhắc lợi và hại, nếu như nguy hiểm quá cao, lợi nhuận quá thấp, ta tuyệt sẽ không làm.

Ta lúc ấy cũng từng giải thích với các vị, vì nguyên nhân gì chúng ta tiếp vụ mua bán này, ta không có tính toán kiếm tiền từ vụ mua bán này, ta tính toán kiếm một tương lai, thế nhưng không ngờ lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, nhưng nếu không có Vệ Huy phủ, ta tuyệt đối sẽ không tiếp thêm loại mua bán như thế này nữa."

Chu Phong kích động nói: "Có cũng đừng tiếp, chúng ta bây giờ đầu tư nhiều tiền như vậy, chỉ cầu ổn, không thể lại cấp tiến nữa. . ."

Nói xong, hắn đột nhiên nhìn Quách Đạm, nói: "Hiền chất, lời này của ngươi có ý gì. .. Ngươi sẽ không lại tiếp chứ?"

Quách Đạm cười ha ha một tiếng nói: "Người hiểu ta chính là viên ngoại. Triều đình đã quyết định đem toàn bộ quân bị của biên quân Liêu Chu Phong nghe vậy, khuôn mặt xoát một cái, liền trắng bệch, ôi một tiếng: "Hiền chất, ngươi sao có thể làm như vậy, trước đó sao không thương lượng với chúng ta, ta không đáp ứng."

"Ta cũng không đáp ứng."

"Ngươi muốn làm thì làm một mình đi, Nha hành quyết không thể tham dự."

Đây đúng là đàm hổ biến sắc, ai ai cũng lắc đầu như trống bỏi.

Quách Đạm ở kinh thành đâu thể biết những ngày này bọn hắn trải qua như thế nào, thật sự là tóc đều bạch không ít, hơi không cẩn thận, có trời mới biết sẽ có hậu quả như thế nào.

Là thương nhân, bọn hắn thậm chí còn không hỏi Quách Đạm thua lỗ bao nhiêu tiền, nói cách khác, thua lỗ bọn hắn cũng chấp nhận, chỉ cần không liên quan đến tính mệnh là được.

Ngươi lại còn tiếp?

Thật sự là mang mệnh của chúng ta ra nói đùa a!

Kỳ thật cũng không thể trách bọn họ, trong xã hội quan bản vị này, một câu nói của các lão gia liền có thể khiến bọn hắn táng gia bại sản, cửa nát nhà tan, bọn hắn cho rằng cho dù có thể kiếm được lợi nhuận cao hơn nữa cũng không bù được nguy hiểm này.

"Các vị đừng vội cự tuyệt, nếu như các vị nhất định muốn cự tuyệt, ta khẳng định sẽ nghe theo ý kiến của các vị."

Quách Đạm giơ tay lên áp xuống, sau khi tất cả mọi người yên tĩnh lại, hắn mới nói: "Như ta vừa rồi đã nói, nếu như không có Vệ Huy phủ, ta nhất định sẽ cự tuyệt, thế nhưng bởi vì có Vệ Huy phủ, chúng ta rất rất cần đơn đặt hàng từ triều đình."

Đoạn Trường Tồn hỏi: "Đây là vì sao?"

Quách Đạm giải thích nói: "Các vị ngẫm lại xem, với quy mô sản xuất hiện tại của Vệ Huy phủ, chúng ta đang phải nuôi bao nhiêu người, dù phải ngừng một ngày cũng khiến người vô cùng khó chịu, mà đơn đặt hàng của triều đình so với những đơn đặt hàng khác vô cùng ổn định, bởi vì chúng dính đến biên quân Liêu Đông cho nên số lượng cực kỳ khổng lồ, lại liên quan đến rất nhiều ngành nghề, có những đơn đặt hàng này trong tay, chúng ta mới có thể tránh được nỗi lo về sau a."

Mọi người nghe xong không nhịn được hai mặt nhìn nhau.

Theo góc độ lợi ích để xem xét thì mặc dù người Mông Cổ cho Vệ Huy phủ một sự khởi đầu vô cùng tốt, thế nhưng lại không đủ ổn định, hơn nữa Vê Huv nhủ muốn tiến thêm mêt bước nhát triển nữa thì nhất định nhải có càng nhiều càng đơn đặt hàng ổn định.

Bởi vì quy mô sản xuất quá lớn, lại được xây dựng trong thời gian quá ngắn, không phải do nhu cầu thị trường thúc đẩy, đây sẽ là một tai họa ngầm.

Quách Đạm lại nói: "Còn về lo lắng của các vị, ta có thể lý giải, thế nhưng ta cảm thấy cũng không cần thiết phải quá lo lắng, các vị ngẫm lại xem, làm gì có mua bán nào không có nguy hiểm? Đây là điều không có khả năng, ta nhận thầu Vệ Huy phủ còn nguy hiểm hơn việc này nhiều. Huống hồ lần này để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vốn chính là trách nhiệm của chúng ta, là chúng ta không làm tốt, khiến đối phương có cơ hội lợi dụng, nhưng nếu như chúng ta làm tốt, đối phương sẽ không có cơ hội, triều đình cũng không thể làm khó dễ chúng ta."
Bình Luận (0)
Comment