Nhận Thầu Đại Minh (Dịch)

Chương 335 - Chương 334: Phát Đạt 2

Chương 334: Phát đạt 2 Chương 334: Phát đạt 2Chương 334: Phát đạt 2

Tần Trang thở dài: "Chúng ta há không hiểu những điều hiền chất nói, thế nhưng mua bán này dính đến quân đội, nếu chẳng may xảy ra sai lầm thì có khi phải bồi cả tính mệnh."

"Chuyện này phải xem là sai lầm gì."

Quách Đạm lắc đầu, nói: "Nếu là hành vi vô cùng ác ý như vì hối lộ mà ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, như vậy có khả năng phải ăn kiện cáo, nhưng nếu như chỉ là ngoài ý muốn bình thường thì chúng ta chỉ cần bồi thường theo khế ước là được, điểm này, bệ hạ cũng đã cam đoan với ta trước triều đình, ai cũng không muốn lấy mạng mình đi làm mua bán."

Tào Đạt kinh ngạc nói: "Bệ hạ đã cam đoan?"

"Đương nhiên."

Quách Đạm gật đầu nói: "Liên quan tới việc chúng ta nhận thầu quân bị Liêu Đông, trước mắt vẫn còn dừng ở hiệp nghị bằng miệng, còn chưa chính thức ký kết khế ước, đến lúc đó ta sẽ viết ra tất cả các nguy hiểm có thể dự đoán được một cách minh xác, đồng thời bệ hạ sẽ đích thân ngự phê."

"Còn chưa chính thức ký kết khế ước, vậy. .. Vậy được, chúng ta còn có thể suy nghĩ một chút." Chu Phong thoáng thở ra một hơi.

Quách Đạm cười gật đầu, nói: "Nếu như các vị vẫn phản đối, vậy thì ta cũng sẽ không tiếp, thế nhưng các vị phải suy nghĩ một chút, toàn bộ quân bị của biên quân Liêu Đông, số lượng này khổng lồ cỡ nào nha, chúng cùng Vệ Huy phủ quả thực chính là tuyệt phối a."

Tần Trang yên lặng gật đầu, xưởng dệt của hắn là lớn nhất, nuôi người nhiều nhất, có một bút mua bán này quả thật có thể làm hắn giảm bớt rất nhiều lo lắng, nhưng cùng lúc cũng sẽ nhiều thêm không ít lo lắng.

Mấy người Chu Phong mặc dù mở tửu lâu, nhưng bọn hắn lại phụ thuộc vào mấy người mở công xưởng sản xuất như Tần Trang, nếu như công xưởng không có sinh ý thì tửu lâu cũng không có khả năng có sinh ý.

Việc này phải xem bọn hắn cân nhắc như thế nào.

Sau khi nói xong việc này, bọn hắn mới nhớ tới vấn đề tiền, thế là một đám người vừa đi về hướng thành nội vừa hỏi.

Mặc dù phải bồi không ít tiền, nhưng Nha hành cũng chỉ chiếm ba thành, chia đều xuống, mỗi người cũng không phải bồi rất nhiều, thảm nhất là Quách Đạm, là Khấu gia.

"#Đna †a nahe nói các vị nhân rất nhiều: bách tính a châu nhủ khác ta nhớ ta đã từng nói, nhận người phải có hộ tịch." Quách Đạm đột nhiên hỏi.

Bọn hắn tìm Quách Đạm tính sổ sách đã xong, bây giờ đến lượt Quách Đạm tìm bọn hắn tính sổ sách.

Lời này vừa nói ra, các phú thương mới vừa rồi còn hỏi không ngừng, lập tức nói năng thận trọng, hết nhìn đông tới nhìn tây.

"Làm sao đều không nói lời nào?"

Quách Đạm ánh mắt đảo qua.

Đoạn Trường Tồn ha ha nói: "Hiền chất, chuyện này thật đúng là không thể trách chúng ta, bây giờ hộ tịch vốn rất hỗn loạn, chúng ta cũng không phải là người trong nghề, làm sao phân biệt được thật giả a."

"Pháp viện đớp cứt ư?" Quách Đạm khẽ nói.

"Việc này cũng đã có quy định." Chu Phong ngượng ngùng gật đầu, lại nói: "Thế nhưng thời điểm chúng ta nhận người, pháp viện cũng không ở bên cạnh nhìn chằm chằm, bọn hắn nào có nhiều người như thế, chúng ta cũng không thể cầm tất cả hộ tịch đi pháp viện làm giám định."

Đoạn Trường Tồn lại bổ sung: "Hơn nữa hiền chất có chỗ không biết, có một số công việc thực tế là không thuê được người có hộ tịch, nhưng lại có người bên ngoài nguyện ý làm, vậy. .. Vậy chúng ta cũng không thể cự tuyệt nha."

Quách Đạm tức giận nói: "Các vị nói nghe thì nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng ta làm thế nào để bàn giao với các lão gia kia, cái gì ta cũng không quản được, nhưng tất cả trách nhiệm lại đổ hết lên người ta."

Tào Đạt lập tức nói: "Ta nói điều này có chút không thích hợp, hiền chất không nên lập ra pháp viện, tất cả nên do ngươi định đoạt, chúng ta đều ủng hộ ngươi."

"Được rồi."

Quách Đạm vội vàng cắt ngang hắn, nói: "Việc này ta phải suy nghĩ lại một chút, xem rốt cục nên xử lý như thế nào."

Trò chuyện một chút, đoàn người đi tới trước cửa thành, lại là tràng diện quen thuộc kia, hàng dài đội xe chen chúc tắc nghẽn ở nơi đó.

"Oa! Vẫn còn tắc nghẽn như thế a!" Quách Đạm lau lau mồ hôi.

Tần Trang cười khổ nói: "Mấy ngày nay có thể coi là tốt, vài ngày trước còn tắc hơn nhiều."

Tào Đạt nói: "Đúng, hiền chất lần này trở về, có cùng bệ hạ đề cập đến việc xây lại tường thành không?" "Viên ngoại cho rằng ta còn có công phu nghĩ đến việc này sao?"

Quách Đạm cười khổ một tiếng, lại nói: "Nhưng việc này nha, trước tiên còn phải nghĩ ra biện pháp gia cố công sự phòng ngự, rồi mới có thể huỷ đi tường thành này, nếu không, bệ hạ cũng không khả năng phê chuẩn, ta còn phải tìm một số tướng quân có kinh nghiệm phong phú hỏi một chút."

Chờ một hồi, mới gặp được một người hiểu chuyện, cho đoàn người Quách Đạm chen ngang vào trong thành.

"Cô gia! Cô gia!"

Mới vừa vào thành, liền nghe được một trận tiếng gọi kích động, chỉ thấy tiểu Thần Thần vẫy vẫy tay chạy tới.

Quách Đạm ôm tiểu tử này, khẽ nói: "Được nha! Tiểu tử ngươi cánh đã cứng cáp, nhân gia là viên ngoại còn chạy đến vùng ngoại ô đón ta, tiểu tử ngươi ngược lại bớt việc, ở trong thành nội vẫy tay."

"Cô gia, tiểu nhân thật đúng là oan uổng a!"

Tiểu Thần Thần dù sao cũng đi theo Quách Đạm từ lâu, vẻ mặt ủy khuất kia thật là khiến người ta không đành lòng trách cứ hắn "Tiểu nhân vốn cũng muốn đi nghênh đón cô gia, thế nhưng đột nhiên có một thư sinh từ Giang Nam đến, nói là vì nhìn thấy thông báo tuyển dụng nhân tài của cô gia nên đến Vệ Huy phủ tìm việc làm."

"Thư sinh?"

Quách Đạm có vẻ hoài nghỉ nói: "Thật hay giả? Có thư sinh chủ động đến nơi này của chúng ta để kiếm việc làm ư?"

Tiểu Thần Thần nói: "Là thật, tiểu nhân thấy thư sinh này có lẽ rất thiếu tiền, nhìn thấy cô gia cho tiền lương cao nên muốn đến đây thử thời vận."

"Ngươi làm sao biết?"

"Ngay cả lữ điếm kém nhất Vệ Huy phủ hắn còn không ở nổi, bây giờ đang ở Lan Minh tự giúp hòa thượng dạy hài tử đọc sách để kiếm miếng cơm ăn."

"Bao nhiêu tuổi?"

"Chừng hai mươi tuổi."

Trẻ tuổi như thế, kinh nghiệm không có kinh nghiệm, cũng không biết toán lý hóa, một bụng học vấn chết, có tác dụng cái cầu. Quách Đạm âm thầm suy ngHĩ.

Lại nghe tiểu Thần Thần tiếp tục nói: "Hình như tên là. .. A, Từ Quang "Từ Quang Khải. .. Từ Quang Khải?"

"Ừm, là tên này, cô gia biết ư?"

Đây không phải là danh nhân trong lịch sử sao? Hình như rất có thành tích trong phương diện khoa học. Quách Đạm cố gắng suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Dẫn hắn tới gặp ta."

"A? Hiện. ... Hiện tại a?"

"Dĩ nhiên không phải, việc này còn phải xem Thần gia lúc nào có thời gian." Quách Đạm cười ha hả nói.

". Tiểu nhân đi, đi ngay."

Tiểu Thần Thần đỏ bừng cả mặt, nhanh như chớp liền chạy không thấy.

Tiểu tử thúi! Quách Đạm thầm mắng một câu, lại hướng đám người Chu Phong nói: "Các vị, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm rồi bàn lại, ta đi làm chút chuyện trước."

Chu Phong nha một tiếng: "Hiền chất, một thư sinh mà thôi, cần phải coi trọng như vậy sao, chúng ta đã bày tiệc cho ngươi, thịt rượu đều đã chuẩn bị xong."

"Không vội, buổi tối ăn càng có không khí."

"Vậy được rồi, ngươi đi trước đi, chúng ta chờ ngươi ở Kim Ngọc lâu."

"Vì sao không ở Túy Tiêu lâu." Tào Đạt buồn bực nói: "Ta cũng đã chuẩn bị thịt rượu."

Chu Phong phồng hai mắt nói: "Tiệc miễn phí ngươi cũng phải tranh giành cùng ta."

Trời ạ! Lại tới! Quách Đạm buồn rầu trợn trắng mắt, nói: "Ta đi trước, ăn ở nơi đâu, các vị quyết định xong rồi báo cho ta."

"Đương nhiên là Kim Ngọc lâu."

"Dựa vào cái gì?"

mịn

Quách Đạm lười quan tâm đến bọn họ, mang theo mấy hộ vệ của mình lập tức rời khỏi.

Địa điểm làm việc của hắn tại một tiểu viện ở Trần gia lữ điếm, mặc dù nơi ở xa hoa nhất ở Vệ Huy phủ là Ôn Tuyền các, bây giờ hai gia hoả Chu Dực Lưu và Từ Kế Vinh đều không ở đây, thế nhưng Quách Đạm cũng không muốn ở đó, bởi ở đó thì không có cách nào làm việc, hơn nữa chỉ phí quá cao, không cần thiết phải như thế. quần áo, hắn vừa mới ra khỏi phòng ngủ, liền gặp tiểu Thần Thần dẫn theo một thư sinh trắng nốn đi đến.

"Cô gia, đây chính là Từ thư sinh đến từ Thượng Hải. Từ ca, vị này chính là cô gia nhà ta." Tiểu Thần Thần có vẻ nịnh nọt giới thiệu.

Quách Đạm thoáng đánh giá, rồi nói: "Oa! Trẻ tuổi như thế?"

Từ Quang Khải sửng sốt một chút, đây cũng chính là lời trong lòng của hắn!

Hắn vạn lần không ngờ rằng mãnh nhân nhận thầu một phủ, vậy mà là một thương nhân so với hắn còn trẻ tuổi hơn, thật là quá đả kích a.

Hắn bây giờ ngay cả cơm đều ăn không đủ no a!

Thật sự là người so với người làm người ta tức chết.

Sau vài giây ngây người ngắn ngủi, Từ Quang Khải vội vàng chắp tay thi lễ, nói: "Tại hạ là Từ Quang Khải."

"Tại hạ là Quách Đạm, các hạ có thể gọi ta là Quách đồng sinh hoặc Quách giáo úy cũng được."

Quách Đạm rất qua loa chắp tay một cái, lại mời Từ Quang Khải vào trong đại sảnh.

Đi vào đại sảnh, Quách Đạm ngồi xuống, tùy ý phất tay nói: "Ngồi đi."

"Đa tạ."

Từ Quang Khải ngồi nghiêm chỉnh, người này so với hắn còn nhỏ hơn, nhưng lại làm hắn cảm thấy có chút khẩn trương.

Quách Đạm đã từng thi đại học cho nên đương nhiên biết Từ Quang Khải là một trong số ít những nhà khoa học trong lịch sử, thế nhưng hắn là thương nhân, lợi ích luôn luôn đặt hàng đầu, trừ khi là nữ nhân nổi danh, hắn có khả năng sẽ nhìn nhiều vài lần, nếu là nam nhân thì danh hay không danh nhân đối với hắn cũng không quan trọng, có bản lĩnh mới được, Từ Quang Khải vẫn còn trẻ như thế này, hắn thật đúng là có chút không quá xem trọng.

Sau khi tiểu Thần Thần dâng trà lên, Quách Đạm mới thuận miệng hỏi: "Các hạ cố ý tới đây vì thông báo tuyển dụng?"

"Đúng vậy."

"Vì sao?" Quách Đạm nói: "Ta nghe nói các hạ là một thư sinh, không phải nên tham gia khoa cử sao?"

Từ Quang Khải hơi trầm mặc, nói: "Không dối gạt các hạ, ta tới đây tìm việc làm chủ yếu là bởi vì gia đạo sa sút, sinh hoạt tương đối khó khăn, cho nân tới đầy mưu sinh" Quách Đạm gật đầu, nói: "Các hạ muốn tìm việc làm ở phương diện nào?"

"Nông nghiệp."

"Một người đọc sách biết nông nghiệp?"

"Bởi vì gia cảnh bần hàn, cho nên từ nhỏ ta đã trợ giúp mẫu thân cày ruộng, đối với nông nghiệp tương đối quen thuộc."

Quách Đạm cười nói: "Vậy ta vì sao không đi tìm một lão nông, ta nghĩ lão nông cày ruộng khẳng định lợi hại hơn các hạ nhiều."

Từ Quang Khải nói: "Các hạ nói không sai, thế nhưng lão nông vô pháp giải quyết tình hình hạn hán ở Hà Nam Đạo."

Danh nhân chính là không giống bình thường. Quách Đạm hỏi: "Các hạ có biện pháp?"

Từ Quang Khải nói: "Tại hạ cho rằng người không thể thắng thiên, lão thiên gia không mưa, cầu thần bái Phật cũng không làm nên chuyện gì, muốn cải thiện tình hình hạn hán, đầu tiên vẫn phải khởi công xây dựng thuỷ lợi, quản lý đường sông, không có nước, cho dù hoa màu tốt cũng không sống nổi, còn có một biện pháp nữa chính là bồi dưỡng giống cây nông nghiệp có khả năng chịu hạn cao."

Quách Đạm cười nói: "Đạo lý này ta cũng nói được, ta chỉ làm không được mà thôi."

Từ Quang Khải sửng sốt một chút, chợt xấu hổ cười một tiếng, lấy ra một cái bao nhỏ, chậm rãi mở ra, chỉ thấy bên trong là rất nhiều hạt giống, nói: "Đây là quà của một vị thương nhân là bằng hữu với phụ thân ta tặng cho ta, là hạt giống của một loại lương thực tên là khoai lang, ta đã thử trồng ở hậu viện nhà ta, phát hiện nó so với đại đa số cây nông nghiệp chịu hạn tốt và dễ sinh trưởng hơn, chỉ là trước mắt ta cũng chỉ vừa mới bắt đầu vun trồng, còn. . . còn chưa tới lúc thu hoạch, thế nhưng theo ta quan sát, chỉ cần vun trồng thành công, thu hoạch chắc chắn sẽ cao hơn lúa mì và lúa nước."

"Khoai lang?"

Quách Đạm thoáng nhíu mày, nói: "Có thể cho ta xem một chút không?"

"Đương nhiên có thể."

Từ Quang Khải cẩn thận từng li từng tí đưa hạt giống cho Quách Đạm.

Quách Đạm lấy ra mấy hạt nhìn kỹ, sau đó đưa trả lại cho Từ Quang Khải, rồi đứng dậy, thoáng sửa sang lại y phục nói: "Thật sự là có lỗi, ta còn nhải đi đến chỗ hen. hâm nav chỉ nói tới đâv thôi" Từ Quang Khải nghe vậy, khuôn mặt không khỏi lộ vẻ phiền muộn.

Lại nghe Quách Đạm nói với tiểu Thần Thần: "Tiểu Thần Thần, ngươi lấy hai mươi lượng cho Từ thư sinh, sau đó đi an bài giúp Từ thư sinh một tiểu viện. Thật có lỗi, xin lỗi không tiếp được."

"A? Nha. Các hạ đi thong thả."

Từ Quang Khải mộng bức, cũng không biết chính mình đang nói gì.

Sau khi Quách Đạm đi ra cửa, hắn lại hoang mang nhìn tiểu Thần Thần.

Tiểu Thần Thần cười nói: "Chúc mừng Từ ca, chúc mừng Từ ca, sau này đi theo cô gia nhà ta không lo không có tiền."

Cái khác hắn không dám nói, nhưng hắn dám cam đoan điều này.

Từ Quang Khải lập tức chuyển buồn thành vui.

Quách Đạm đi ra cửa, thần sắc đột nhiên biến đổi, khóe miệng gương lên nói: "Lúc này thật đúng là phát đạt. Ha ha!"

Thật ra vừa rồi hắn cố ý hành động như thế, hắn không hề phải vội vàng đi đến cuộc hẹn, chỉ là vì hắn biết thiên tài đều rất có ngạo khí, mà hắn lại chỉ là một thương nhân, hắn muốn ép xuống một chút ngạo khí của Từ Quang Khải.
Bình Luận (0)
Comment